Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 7 - Chương 23: Ai là chân long thiên tử?

Nha hoàn khẩn trương sợ muốn chết, tay run run, nhặt từng mảnh vỡ của Ngọc Như Ý, cố gắng ghép lại thành hình, nhưng không được.

Nàng gấp đến độ sắp khóc, với tính tình của tiểu thư, biết được nàng làm vỡ Ngọc Như Ý nhất định sẽ đánh chết nàng.

Phía sau nàng, Tiểu Mạn bưng thùng gỗ đựng xiêm y đi tới, thấy phía trước có người ngã xuống, nàng tiến lên xem xét.

Nha hoàn nghe được tiếng bước chân, như nhặt được chí bảo,  đợi Tiểu Mạn đi lên phía trước, nàng vội vàng níu lấy xiêm y Tiểu Mạn, lớn tiếng gọi: “Người đâu mau tới đây! Nàng đánh vỡ Ngọc Như Ý của tiểu thư! Người mau tới a, mau……”

Vừa ăn cướp vừa la làng, nha hoàn này tâm tư không phải cơ trí bình thường, thấy có người chết thế đưa tới cửa, nàng liền lập tức gài tang vật giá họa.

Tiểu Mạn không hiểu ra sao, nghe được tiếng la của nàng, không có kịp phản ứng. Chờ nghe được tiếng người càng tới càng nhiều, vây quanh nàng, nàng rốt cục cũng tỉnh ngộ, lộ ra lo lắng: “Ta, ta … không phải ta! Ta không đánh vỡ Ngọc Như Ý của tiểu thư……”

Vân Khê từ xa nhìn lại, không nhịn được lắc đầu thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng vốn là muốn giúp nàng ấy, ai ngờ lại chưa lợn lành thành lợn què. Nha đầu Tiểu Mạn này sao lại không có bất kỳ tiến bộ thế chứ? Đến bây giờ còn bị người ta bắt bạt, khiến người khác nhìn thấy, không tự chủ mà muốn giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh.

Đám người thoáng cái tụ tập lại, tranh nhau trách cứ Tiểu Mạn, Tiểu Mạn ủy khuất rơi nước mắt, nhưng không có phản bác gì, bởi vì tang chứng vật chứng đều có, nha hoàn kia một mực chắc chắn, nàng trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Rất nhanh, chuyện kinh động tới Am chủ cùng Ân tiểu thư, đem các nàng dẫn tới.

Ân tiểu thư thấy Ngọc Như Ý mình thích nhất bị đánh vỡ thành mấy mảnh, nàng đau lòng, không đợi nàng nói chuyện, nha hoàn chủ động tiến lên, quỳ gối trước mặt tiểu thư, khóc lóc kể lể: “Tiểu thư, nô tỳ xin lỗi người, là nô tỳ không tốt, không bảo vệ tốt Ngọc Như ý của tiểu thư, để cho người ta có cơ hội đem Ngọc Như ý đánh vỡ. Tiểu thư, người trừng phạt nô tỳ đi, nếu như không phải là nô tỳ nhất thời sơ sót, nha đầu Tiểu Mạn chết tiệt kia cũng không thể có cơ hội đụng phải Ngọc Như Ý, đem Ngọc Như Ý đánh vỡ như vậy…… Nô tỳ đáng chết vạn lần.”

Than thở khóc lóc, làm người ta thấy càng thương xót.

Tiểu Mạn nhìn ả nha hoàn tự biên tự diễn càng diễn càng nhập tâm đến ngây người, tủi thân, nước mắt rơi đầy mặt. Nàng rõ ràng không làm gì, tại sao muốn oan uổng nàng, nàng rốt cuộc làm sai cai gì?

“Ngươi, ngươi sai cái gì? Người sai là nàng!” Ân tiểu thư đích thân đỡ nha hoàn của mình dậy, trợn trừng mắt với Tiểu Mạn, nói với Am chủ, “Am chủ, chuyện này ngài phải xử lý công bằng cho ta, Ngọc Như ý chính là ngự tứ vật, là Hoàng Thượng ban thưởng cho Ân gia ta để khen thưởng chiến công của phụ thân ta. Hiện tại Ngọc Như ý bị hủy, nếu để cho Hoàng Thượng biết, đây chính là khinh nhờn uy nghi hoàng gia, tội đáng muôn chết. Ta muốn ngươi lập tức trói nha đầu này lại, loạn côn đánh chết, nếu không, không thể giải mối hận trong lòng ta.”

Mọi người đều cả kinh, không nghĩ tới vị tiểu thư này lại có tâm địa ác độc như thế, chỉ là đánh vỡ Ngọc Như Ý thôi mà lại muốn đoạt đi tánh mạng người khác.

Am chủ âm thầm nhăn mặt nhíu mày, hướng về phía Tiểu Mạn quát lớn: “Tiểu Mạn, ngươi càng ngày càng hậu đậu, làm việc luýnh quýnh gấp gáp, hiện tại lại gây họa. Ngươi đã không có tư cách tiếp tục lưu lại Từ Vân Am rồi, ngươi đi dọn dẹp một chút, bắt đầu từ hôm nay, rời khỏi Từ Vân Am!”

Tiểu Mạn trên mặt lộ ra hoảng hốt, nàng xông trước lên mấy bước, kéo lấy ống tay áo Am chủ: “Am chủ, ngài không thể đuổi con đi! Con từ mười tuổi đã bắt đầu ở chỗ này rồi, mười hai năm, chưa bao giờ rời khỏi Từ Vân Am một bước, con đã sớm coi nơi này là nhà của mình, trừ nơi này, con không có nơi nào để đi. Am chủ, van cầu người, xin cho con lưu lại đi! Người muốn đánh muốn phạt, con cam tâm chịu hết, chỉ cầu xin người đừng đuổi con đi! Con đã không có nhà rồi, nếu rời đi Từ Vân Am, thật không có nhà để về rồi. Am chủ, van xin người……”

Ân tiểu thư nhìn Tiểu Mạn khóc lóc khổ sở nhưng vẫn không thỏa mãn, nàng cười lạnh: “Am chủ, ngươi muốn bao che cho con tiện tì này sao? Nó phá hủy Ngọc Như Ý của ta, tưởng tùy tùy tiện tiện trục xuất nó ra khỏi đây là xong chuyện sao, ngươi cũng quá có lệ rồi đấy, không đem Ân gia ta để vào trong mắt.”

Ả nha hoàn tận dụng mọi cơ hội, theo sát nói: “Tiểu thư nhà chúng ta tương lai là Hoàng Hậu, các ngươi đắc tội tiểu thư nhà ta chẳng khác nào là đắc tội cả triều đình, các ngươi đắc tội được hay sao hả?”

Ân tiểu thư được ca tụng, cả người như bay lên, dương dương đắc ý.

Vân Khê nhìn chủ tớ hai người, từ từ suy nghĩ, không phải nàng đã gặp hai chủ tớ nhà này dưới sơn cốc hay sao? Chủ tớ các nàng muốn có cơ hội đến gần đương kim hoàng đế, nên đã sớm chờ ở nơi Hoàng đế săn thú, đợi Hoàng đế xuất hiện, tâm cơ thâm trầm, nha đầu ngốc Tiểu Mạn này sao có thể so sánh được?

A, còn làm Hoàng Hậu nữa chứ, chỉ sợ ngay cả cái bóng cũng chả nhìn thấy, chưa gì đã đòi lập uy Hoàng Hậu.

“Am chủ, ngươi còn lo lắng cái gì? Không mau trói nó lại, loạn côn đánh chết?” Ân tiểu thư thúc giục.

Nha hoàn vội vàng đắc ý nói tiếp: “Đúng, loạn côn đánh chết, ngang nhiên dám trộm đồ.”

Cả người Tiểu Mạn run rẩy, vết thương trên gáy của nàng đang vô cùng đau đớn, bay giờ nếu lại bị đánh, nàng sẽ vô cùng tuyệt vọng, ánh mắt hi vọng dừng trên người Am chủ, nàng liên tục lắc đầu: “Am chủ, người nhất dịnh phải tin tưởng con, thật sự là con không làm gì cả.”

Am chủ nghe vậy thì khó xử vô cùng, bà đã nhìn thấy Tiểu Mạn lớn lên, trục xuất con bé ra khỏi Từ Vân Am là đã nghiêm khắc lắm rồi, sao bà có thể ngồi trơ mắt nhìn Tiểu Mạn bị đánh chết?

“Ân tiểu thư, không phải tại hạ bất kính với Ân gia, mà là vì chuyện này quan hệ tới oai nghiêm của Hoàng gia, không thể nháo lớn. Hơn nữa, Hoàng Thượng đã nghỉ ngơi ở vùng gần Từ Vân Am nhiều ngày, nếu không cẩn thận làm kinh động Hoàng Thượng, khiến Người tức giận, đến lúc đó, sợ rằng không chỉ có Từ Vân am bị liên lụy mà còn có Ân gia…”

Con ngươi Ân tiểu thư co rút, hơi có chút kiêng kị, cũng đúng, một khi làm chết người khó tránh khỏi kinh động Hoàng Thượng. Lần này nàng theo phụ thân tới đây chính là mượn cơ hội săn bắn, bất ngờ gặp gỡ Hoàng Thượng, khiến người chú ý, sủng ái mình. Nếu như làm kinh động đến Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng lưu lại ấn tượng không tốt, vậy thì mất nhiều hơn được.

Nghĩ ngợi, ngữ khí của nàng hòa hoãn một phần: “Thôi được rồi, bổn tiểu thư tạm tha cho ả nô tì này một mạng. Chỉ cần Am chủ lôi nó ra đánh một trăm trượng rồi đuổi ra khỏi Từ Vân am là được, nói chung, bổn tiểu thư không muốn nhìn thấy nó ở Từ Vân am nữa.”

Am chủ chần chừ một lát: “Ân tiểu thư, Tiểu Mạn thân mình gầy yếu, sợ là không chịu nổi một trăm trượng, ngài xem có thể giảm bớt một chút không?”

“Không thể!” Ân tiểu thư gạt phắt đi, “Bổn tiểu thư đã thỏa hiệp lắm rồi, một trượng cũng không được thiếu, hơn nữa, bổn tiểu thư nhất định phải tự mình đánh. Nếu không, sự tức giận của bổn tiểu thư sao có thể tiêu tan được. Người đâu, dùng hình!”

Không bao lâu, tất cả hình cụ đều được sắp xếp đầy đủ, Tiểu Mạn bị người áp lên trên ghế hổ. Ân tiểu thư cầm một cái roi lớn, nhếch môi cười lạnh, hung hăng đánh xuống mông Tiểu Mạn, thắt lưng Tiểu Mạn, lưng Tiểu Mạn.

Am chủ không có cách nào ngăn cản, lại không đành lòng nhìn, đành phải quay người đi, trong miệng niệm đạo pháp. Những người khác ở Từ Vân am, có người hả hê, có người muốn ngăn cản nhưng chẳng ai dám bước lên cả.

Vân Khê đứng ở gần đó, nhíu chặt mi, nàng hoàn toàn có thể ra tay cứu người, nhưng nàng không muốn làm vậy. Nhìn bộ dáng yếu đuối, bất lực của Tiểu Mạn, nàng liền hận không thể thay thế

Có lẽ, chỉ khi nào con người lâm vào tình cảnh tuyệt vọng thì mới có thể thay đổi được.

Giống như nàng, nếu không gặp cảnh người trong tộc phản bội, khiến nàng chết đi sống lại, nàng cũng sẽ giống Tiểu Mạn, là một cô gái đơn thuần. Là hoàn cảnh bức bách nàng, khiến nàng trưởng thành hơn, ngoan độc hơn, tàn nhẫn hơn. Bởi nếu ngươi không tàn nhẫn ác độc thì người khác sẽ ác độc, tàn nhẫn với ngươi, thế giới này tàn khốc như vậy đấy.

Roi đánh rất mạnh, đôi mắt đẫm lệ đau đớn của Tiểu Mạn dần dần thay đổi, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn Ân tiểu thư, người đang cầm roi, tận tâm tận lực đánh xuống, lại nhìn ả nha hoàn, kẻ đang hò hét trợ uy, ăn mừng kế vu oan giá họa của mình thành công, đáy mắt hận ý nhè nhẹ.

Ánh mắt sắc bén của Vân Khê thấy được hận ý đó, khẽ thở dài, có lẻ trải qua lần này, cuộc sống của Tiểu Mạn sẽ khác đi chăng?

Có vẻ như Ân tiểu thư vô cùng đam mê khổ hình, cầm đến roi, kinh nghiệm đầy mình, tinh thần phấn chấn. Đánh từ đầu tới cuối, đầu nàng ta đầy mồ hôi nhưng cũng không sai kẻ khác mà dùng hết sức lực, đánh hết một trăm roi mới bỏ roi xuống, lấy quạt quạt mặt mình, vừa thở vừa ra lệnh: “Được rồi, mau quăng con nô tì này ra ngoài Từ Vân am đi, bổn tiểu thư không muốn nhìn thấy nó thêm một khắc nào nữa.”

Tiểu Mạn đã sớm lâm vào hôn mê bị người kéo đi ra ngoài, một đường lưu lại vết máu.

Am chủ nhắm mắt, không đành lòng nhìn, những người khác cũng quay đầu, thảm cảnh như thế chẳng ai nhẫn tâm nhìn tiếp.

Vân Khê đi theo Tiểu Mạn tới bên ngoài Từ Vân am, bọn họ quăng Tiểu Mạn trên đường cho xong việc, mặc kệ nàng ấy giờ phút này đang hôn mê, cũng chẳng quan tâm nàng có chảy máu hay không!

“Tiểu Mạn, Tiểu Mạn, muội mau tỉnh lại đi! Nếu giờ muội không tỉnh, sau này muội cũng không tỉnh được nữa đâu!”

Vân Khê không hối hận khi mình không ra tay ngăn cản, con người chỉ có rơi vào tuyệt cảnh thì mới sinh ra ý niệm phản kháng. Hiện giờ, có thể nàng giúp được nha đầu này, nhưng cũng chỉ là nhất thời, không thể giúp một đời được, cho nên, biện pháp duy nhất là để cho nàng ta vào cảnh chết đi sống lại.

“Tiểu Mạn, chẳng lẽ muội không muốn báo thù sao? Rõ ràng muội không làm sai chuyện gì mà bọn họ lại vu oan cho muội như vậy, còn đánh muội dã man như vậy. Muội thật sự cam tâm chết đi như vậy sao, bỏ qua cho những kẻ đã hại muội sao, khiến cho người thân rơi lệ, kẻ thù hả hê sao?”

“Tiểu Mạn, muội mau tỉnh lại! Ta biết muội có thể! Nhiều năm như vậy muội còn chịu khổ được, chẳng lẽ bây giờ muội muốn lùi bước, chấp nhận số phận sao?”

“Nghĩ lại sắc mặt đáng ghê tởm của hai chủ tớ họ Ân, muội bị bọn họ đánh gần chết, mà bọn họ lại chẳng có chuyện gì, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, giường ấm đệm êm, thật sự là qua may mắn. Ân tiểu thư còn có cơ hội được Hoàng Thượng chú ý, trở thành quốc mẫu một nước, từ giờ nàng ta liền biến thành Phượng Hoàng, càng thêm vô lo vô nghĩ. Muội thật sự cam tâm sao?”

Người đang hôn mê, ngón tay động đậy vài cái, cuối cùng cũng đã có phản ứng.

“Không cam lòng… Muội không cam lòng…Muội không…không làm gì hết…” Tiểu Mạn mê man nói.

Vân Khê hơi vui vẻ, chỉ cần con người quyết tâm muốn sống thì không có khó khăn gì là không vượt qua được.

“Ta tin muội, muội không làm gì cả, nhưng người khác không tin muội. Hiện giờ, muội phải tỉnh lại, đứng lên, sống thật tốt, sau đó dùng năng lực của bản thân chứng minh sự trong sạch của mình. Trên đời này, chỉ có mình mới giúp được bản thân mình, không ai có thể giúp mình đâu, muội hiểu chưa?”

“Vân, Vân tỷ tỷ, muội không muốn chết, muội muốn báo thù! Vân tỷ tỷ, tỷ mau giúp muội, muội không làm gì cả, muội bị oan…” Tiểu Mạn mở mắt, đẫm lệ nhìn Vân Khê, dung nhan thanh lệ tràn ngập biểu tình phẫn uất, là đau đớn, là không cam lòng, là tủi thân, là phản kháng.

“Được, ta giúp muội! Nhưng muội phải hết sức kiên cường, vượt qua lần này.” Vân Khê động viên, nha đầu này là sợ bị vứt bỏ, một mình tự sinh tự diệt. Thôi đành vậy, có việc để làm là được rồi, dù sao bây giờ nàng cũng không biết nên phá kiếp như thế nào, đành đi bước nào tính bước ấy.

Thương thế của Tiểu Mạn không nhẹ, nhưng Vân Khê lại không thể hiện thân cho nàng ấy đan dược để chữa trị được, việc duy nhất nàng có thể làm là truyền huyền khí cho nàng ấy, giúp thương thế tạm thời ổn định.

Tiểu Mạn thân thể suy yếu, không lâu sau liền phát sốt.

Nàng ấy nằm ở giữa núi, rất không tốt, Vân Khê đang suy nghĩ làm cách nào để đưa nàng ấy về phòng thì cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, có người đến.

Vân Khê quay gót nhìn lại, người kia đến gần, hóa ra là Am chủ.

Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Am chủ, bà là người rất công bằng, từ ái nhưng chưa bao giờ đặc biệt chăm sóc một người nào, bởi vì bà quan tâm đến tâm tư của tất cả mọi người trong Từ Vân am, chỉ cần bà đối xử thiên vị với bất kỳ một người nào, thì những người khác sẽ bất mãn, ghen tị, cho nên bình thường, Am chủ chính là lấy vẻ mặt ngàn năm không đổi, dùng lý trí để xử lí mọi việc.

Vừa rồi bà không thể ngăn cả Ân tiểu thư nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ Tiểu Mạn, bây giờ lại tự mình đến khiến cho Vân Khê thay đổi cách nhìn về Am chủ.

Am chủ tiến lên, dìu Tiểu Mạn dậy, thấy Tiểu Mạn đang phát sốt, bà thở dài: “Đứa nhỏ đáng thương, con đừng trách ta, ta làm vậy cũng là vì bảo vệ con, nên ngày thường ta cũng không quan tâm đến con. Thế gian này khó đoán nhất là lòng người, nếu ta quá mức săn sóc con thì ở Từ Vân am này con sẽ càng thêm khổ sở. Con nhất định phải kiên cường, cố gắng sống thật tốt, nếu không ta biết ăn nói thế nào với Vân lão tướng quân?”

Vân lão tướng quân?

Vân Khê nghe thấy cái tên vô cùng quen thuộc thì trong lòng rất thắc mắc, sao Am chủ lại đột nhiên nhắc tới gia gia ở phủ tướng quân chứ? Tiểu Mạn có quan hệ gì với gia gia?

“Tiểu Mạn, con cố gắng một chút, bây giờ chúng ta trở về am. Ta nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện. Có lẽ, đến lúc báo cho Vân lão tướng quân tới đón con rồi…”

Lời nói của Am chủ càng khiến Vân Khê nghi hoặc, thấy Am chủ ôm Tiểu Mạn đi về phía Từ Vân am, Vân Khê cất bước đi theo, vừa đi vừa suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ.

Cũng được, gia gia đến đây là vừa đúng lúc!

Nàng đã lâu không gặp gia gia, có lẽ thông qua gia gia có thể tìm được Thiên Tuyệt nhanh hơn.

Đêm nay, Tiểu Mạn sốt cả hơn nữa đêm, gần sáng mới hạ sốt. Trong Từ Vân am lại vô cùng náo nhiệt, nghe nói Đương kim Hoàng Thượng giá lâm, ngự giá vài ngày tại Từ Vân am.

Vân Khê lo lắng bệnh tình của Tiểu Mạn, không đi xem náo nhiệt, nhưng trong lòng cũng tò mò, nới này là địa giới của Đông Lăng quốc, thế thì Đương kim Hoàng Thượng hẳn là Đông Phương Vân Tường mới đúng, nhưng lần trước, thông qua Ngọc bích của mẫu thân, nàng lại gặp cảnh Hoàng cung Đông Lăng quốc hoang tàn, lạnh lẽo, như đã bị phế bỏ nhiều năm.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Không vội, dù sao Hoàng đế kia cũng ở Từ Vân am mấy ngày, nàng sẽ có cơ hội nhìn thấy hắn.

“Vân tỷ tỷ…”Cuối cùng Tiểu Mạn đã tỉnh lại, mở miệng gọi nàng. Vân Khê cúi đầu nhìn, thấy thần sắc của Tiểu Mạn đã khá hơn: “Tiểu Mạn, bây giờ muội cảm thấy thế nào?Khá hơn chưa?”

“Muội đã tốt hơn nhiều. Vân tỷ tỷ, là tỷ cứu muội sao?”

Vân Khê sửng sốt, muốn giải thích thì lại thấy Tiểu Mạn xoay tầm mắt, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, thì thào nói: “Từ mười tuổi, muội đã sống ở tại Từ Vân am, chưa từng có ai quan tâm đến muội, mọi người đều đối xử với muội như kẻ hầu người hạ, việc nặng nhọc nào cũng giao hết cho muội làm. Nhưng muội không thèm để ý, bởi vì chỉ cần cho muội một cuộc sống im lặng là muội đã thỏa mãn lắm rồi.”

Vân Khê nhìn nàng ấy chăm chú, nhìn giọt nước mắt lăn dài trên gò má, trong lòng thầm than thở, nha đầu ngốc, muội thật quá dễ dàng thỏa mãn, nhưng người dễ thỏa mãn đâu phải không hạnh phúc?

“Tiểu Mạn, người nhà muội đâu? Vì sao bọn họ không tới tìm muội?”

“Ấn tượng về người thân trong muội đã rất mơ hồ, muội chỉ nhớ có người đưa muội tới nơi này, nói với muội rằng cứ ở nơi này, không được đi đâu cả, bên ngoài rất nguy hiểm, sẽ có người muốn hại muội.” Tiểu Mạn dừng một chút, quay đàu nhìn Vân Khê, tiếp tục nói, “Vân tỷ tỷ, muội không nói dối tỷ đâu, thật sự là chưa bao giờ muội hận người thân của mình, cũng không hận những người nơi đây, bởi vì họ cho muội chỗ dung thân, để muội sống tới tận bây giờ. Nhưng…”

Mi tâm nàng đột nhiên nhíu lại, ánh mắt chợt lạnh đi: “Nhưng muội bỗng phát hiện, làm người không thể quá lương thiện, bởi vì quá lương thiện thì có khả năng, ngay cả tính mạng của bản thân cũng không đảm bảo được. Muội không có ước mong gì, chỉ muốn sống thật tốt, nhưng chẳng lẽ ngay cả mong muốn nhỏ bé như thế cũng không thực hiện được hay sao?”

“Rốt cuộc là muội sai chỗ nào? Vì sao bọn họ lại đối xử với muội như vậy, muốn đẩy muội vào chỗ chết như vậy?”

“Vân tỷ tỷ, xin tỷ giúp muội, muội không muốn lại bị người khác bắt nạt như vật. Muội muốn báo thù, muốn chứng minh mình trong sạch, muốn những kẻ khi dễ muội đều phải chịu báo ứng!”

Vân Khê cảm nhận được lời khẩn cầu từ đáy lòng, cái loại áp lực này là chịu lâu lắm rồi mới thật lòng muốn phản kháng, nàng vui mừng, cuối cùng Tiểu Mạn cũng không cam chịu nữa rồi.

“Muội muốn ta giúp muội như thế nào?” Vân Khê hỏi.

Tiểu Mạn cắn cắn môi, ánh mắt tỏa sáng: “Muội muốn tìm chứng cớ phản bác lại mấy người đó, chứng minh sự trong sạch của mình.”

Ừ, chứng minh sự trong sạch của bản thân, phương thức trả thù này vẫn còn hơi nhẹ, nếu là nàng, nàng sẽ bỏ qua việc này, chính mình tìm đối phương báo thù luôn!

Dám nói xấu Vân Khê nàng à? Vậy thì phải chuẩn bị tư tưởng lãnh hậu quả đi! Nàng cũng không phải thánh mẫu, ngươi không chọc ta thì thôi, nếu đã động đến ta thì cứ chuẩn bị mà nhận lấy sự trả thù gấp bội đi!

“Được rồi, vậy bây giờ muội phải chăm sóc cho bản thân mình tốt lên đã, có sức khỏe thì mới có khả năng đấu tranh!”

Tiểu Mạn mạnh mẽ gật đầu, ghi nhớ lời của nàng.

Đêm còn dài, hai nữ nhân liền thanh thản hàn huyên, nói về cuộc sống thường ngày ở Từ Vân Am, về Tiểu Mặc, một đêm này trôi qua rất nhàn nhã thư thái.

Cùng Tiểu Mạn chung đụng đã lâu, Vân Khê bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ dị, hình như giữa hai người có một loại liên kết đặc thù, không thể nói rõ đưỡ nhưng rất chặt chẽ.

Nàng ở thông đạo gặp kiếp nạn, sau khi tỉnh lại đã đến Từ Vân Am, không kẻ nào có thể nhìn thấy hình ảnh của nàng được, duy chỉ có Tiểu Mạn là có thể thấy nàng, nghe được tiếng nói của nàng, xét sâu hơn, có lẽ giữa hai người có vô vàn mối liên hệ. Chỉ bằng điểm này, Vân Khê cũng muốn giúp đối phương.

Hừng sáng, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: “Tiểu Mạn, ngươi đã tỉnh chưa? Am chủ bảo ta tới lặng lẽ nói cho ngươi biết, hôm nay Hoàng Thượng cùng các vị đại thần sẽ đi thăm Từ Vân Am, Ân tiểu thư cũng sẽ ở đây, tốt nhất là ngươi ở trong phòng, đừng đi ra ngoài. Am chủ còn nói, đợi sau khi Hoàng Thượng di giá, người sẽ tìm cho ngươi một nơi ở tốt. Tiểu Mạn, ngươi đã nghe rõ chưa?”

Tiếng của người này rất nhỏ, như sợ người ta nghe thấy, liên tục đè thấp giọng.

Tiểu Mạn bối rối, Am chủ vẫn muốn đưa nàng đi sao?

“Tiểu Mạn, ta còn có việc đi trước, một mình ngươi cẩn thận một chút, nếu như lại bị Ân tiểu thư gặp phải, Am chủ cũng không giúp được ngươi.” Người ngoài cửa rời đi.

Tiểu Mạn ngồi ở trên giường, một bộ dáng thất hồn lạc phách: “Vân tỷ tỷ, muội hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Muội không muốn rời Từ Vân am, nơi này tựa như là nhà của muội, rời đi nơi này, muội thật không biết nên đi nơi nào.”

“Phủ tướng quân đâu? Muội không nhận ra Vân lão tướng quân sao?” Vân Khê nghĩ tới lời Am chủ nói…, thử dò xét hỏi.

“Vân lão tướng quân?” Tiểu Mạn suy tư cái gì, đột nhiên chỗ gáy nhói đau, nàng cau mày rên rỉ lên.

“Tốt lắm tốt lắm, đừng suy nghĩ, nếu Am chủ bào muội nghỉ ngơi thật tốt, không được ra ngoài, vậy muội nên biết điều ở bên trong phòng, dưỡng thương thật tốt đi.” Vân Khê không đành lòng thấy nàng cực khổ như thế, liền ngăn trở nàng.

Tiểu Mạn tâm tình rất là xuống thấp, tâm tình như vậy vẫn kéo dài mấy canh giờ.

Vân Khê thì ngồi xuống ở một bên, chuyên tâm tu luyện, thần thức của nàng không ngừng ở Từ Vân am xem từ trong ra ngoài, nàng đã cảm giác đã có nhóm cao thủ ở trong ngoài Từ Vân am đi lại, nghĩ đến bọn họ chắc là đội hâu vệ hoàng gia cùng người của triều đình đi?

Mơ hồ, nàng nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, có nhóm lớn người hướng chỗ gian phòng các nàng đi tới. Nàng mở mắt ra, vì lòng hiếu kỳ, nàng đi tới bên giường, cách một khe hở nhìn quanh.

“Hoàng Thượng, nơi này là hậu viện Từ Vân am, là nơi ở của hạ nhân, đơn sơ thô ráp, sẽ làm tổn hại uy nghi của ngài, chúng ta nên đi phía trước viện thôi?” Nói chuyện chính là Am chủ, nàng đang dẫn dắt cả đám người đi qua cửa hậu viện.

Đoàn người rất đông, trang phục đủ loại, làm người ta hoa cả mắt.

Vân Khê nhìn thấy một nam tử mặc Long bào trong đám người, bởi vì cửa che chắn, nàng chỉ có thể thấy một bên mặt. Một bên mặt thôi mà đã thực đẹp đẽ, khí chất quanh thân nho nhã, quý phái.

Mặc dù không thấy rõ ràng người này đến tột cùng là người nào, Vân Khê nhận định được người này quả có tướng là chân long thiên tử.

“Không sao, trẫm nghĩ tùy ý đi một chút, các ngươi không cần đi theo.”