Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 - Chương 110: Đây mới chân chính là Vân Khê!

Vân Trung Thịnh nghiêng đầu, cúi xuống buồn cười, Tam ca từ trước đến giờ luôn tác phong quái đản, không chịu sự khiêu khích của bất luận kẻ nào, mà Vân Khê cũng quái đản như vậy, không cho phép ai khiêu khích mình. Hiện tại, hai quái đản đụng độ với nhau, ai sẽ là người chiếm thượng phong cuối cùng, hắn rất là mong đợi.

Vân Trung Báo lườm cô gái kia một cái rồi quay đầu trừng Vân Khê, cất giọng thô bạo: “Ngươi dám động thủ với ta? Có biết ta là ai không hả?”

“Biết, không phải là nhi tử thứ ba của Cung chủ sao?” Vân Khê mỉm cười.

Yến tiệc tối nay do Cung chủ hạ lệnh cho các con bà làm, còn thái độ bà như thế nào thì vẫn khó có thể phán đoán ra. Đã như vậy, nàng không ngại phải nháo một trận, mượn phản ứng của mấy người này để dò xét Cung chủ một chút.

Bà ta có ý đồ gì, bao giờ mới bằng lòng cho mình tiếp kiến? Nàng không thể vĩnh viễn chờ đợi trong bị động được, cũng nên thi thố một chút, nắm lại quyền chủ động.

Rất không may, Vân Trung Báo đụng độ với nàng ngay dịp này, đã vậy thì chọn hắn luôn.

“Ngươi biết Bổn công tử là ai mà còn dám một vốn một lời động thủ với ta? Muốn chết!” Vân Trung Báo cười lạnh,“ Nơi này là địa bàn Vân tộc, chưa tới phiên ngươi càn rỡ. Hiện tại Bổn công tử cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi Bổn công tử ngay trước mặt mọi người, Bổn công tử tạm tha một mạng nhà ngươi.”

Lớn lối, quen với việc lớn lối đây mà.

Hắn là con thứ ba của Cung chủ, ở trên có hai vị tỷ tỷ, nghe nói tính tình Đại tiểu thư ôn hòa nội liễm, không thích ác đấu, mà thể chất Nhị tiểu thư yếu kém, nhiều bệnh từ nhỏ, rất ít khi xuất môn, cho nên Tam công tử như trở thành người cầm đầu. Lớn không ép được, còn bé thì kính sợ hắn là huynh trưởng, không dám làm gì, cho nên hắn mới bị nuôi thành lớn lối khí diễm như hôm nay, không để ai vào trong mắt cả.

Vân Khê không phủ nhận, mình cũng là một người như vậy, cho tới giờ đều có thù tất báo, chuyện gì hay người nào không thích thì đều tỏ thái độ khó chịu luôn. Theo quan điểm của nàng, mỗi người trên đời đều có quy tắc sống riêng, thế giới quá rộng lớn, mà nàng quá nhỏ bé, chỉ cần bản thân thấy tốt là được, còn những người khác, cùng lắm thì nỗ lực chiếu cố một chút thôi.

Người không chọc ta, ta không động người; người nếu chọc vào ta, phải trả lại gấp mười lần, gấp cả trăm lần!

Nàng không phải Thánh mẫu, cũng chưa bao giờ thiện lương, nàng không cần phải chiếu cố tư tưởng hay sống chết của người khác, cũng không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống. Khó chịu chính là khó chịu, không cần giải thích trước bất kỳ ai cả. Bất kể thế nhân nói xấu nàng, nhạo báng nàng, lấn áp, nhục nhã, coi thường, hay cười khinh, nàng không bao giờ để ý. Người thích nàng thì tự nhiên sẽ cùng tồn tại với nàng, kẻ không thích, nàng chẳng thèm ngó tới.

Bởi vì… đây chính là nàng —— một Vân Khê chân thật!

Người có thể cuồng cuồng, có thể ngạo mạn, nhưng phải có một giới hạn nhất định.

Đối mặt với thế lực tuyệt đối, nếu ngươi cuồng ngạo lớn lối quá mức, vậy không phải là cuồng ngạo nữa, mà là ngu xuẩn, không hiểu biết mới đúng.

Vào mắt Vân Khê, loại nhân vật như Vân Trung Báo không được coi là thế lực tuyệt đối gì, thậm chí còn không tính là đối thủ, bởi vì tu vi giữa bọn họ căn bản không cùng một cấp bậc.

Một người lấy tu vi thấp hơn nàng, muốn nhục nhã vô lễ nàng, thì sao lại không thể ra tay dạy dỗ đối phương chứ?

Tại sao không thể?

Tại sao không thể?!

Vân Khê nghe vậy, nhướng mắt nhìn Vân Trung Báo, không có tức giận, không có kinh sợ, cũng không có xao động vội vàng gì, khóe miệng lại từ từ hiện vẻ tươi cười.

“Ta muốn mạng của ngươi cũng dễ như trở bàn tay, ngươi lại dám bảo ta quỳ xuống, sao phải làm chứ?”

Sắc mặt Vân Trung Báo chợt thay đổi, sống gần hai mươi tám năm, chưa từng thấy ai lớn lối hơn hắn như vậy, còn dám hỏi lại “sao phải làm chứ”? Chẳng lẽ nàng không biết tính mạng mình còn nằm trong tay mẫu thân hắn sao?

Nơi này là Vân Thành, chỉ cần đám cao thủ lánh đời đứng trên Vân Huyễn điện kia không xuất hiện, mẫu thân chính là Chúa tể, tương tự với vua của một nước. Nàng lại dám đứng trên địa bàn người khác mà lớn giọng nói, “sao phải làm chứ”?

“Ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đúng không? Vậy để ta giáo huấn cho mà biết nơi này là địa bàn của ai!” Vân Trung Báo híp mắt, sát khí sắc bén phát ra từ trong cơ thể.

Vân Khê chạm nhẹ vào Tử Tiêu kiếm bên hông, thanh âm không nhanh không chậm nhưng lạnh như hàn băng: “Co đầu rút cổ ở một chỗ nhỏ bé như Vân Thành lâu quá, một con khỉ cũng dám tự xưng Đại vương rồi à? Ngươi quả nhiên không biết cái gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!”

Một chú mèo nhỏ đang lười biếng mài móng, khí thế biến đổi, đột nhiên biến thành hổ ăn thịt người.

Vân Trung Báo giật mình, âm thầm tỉnh táo lại, không dám khinh thường đối thủ.

Vân Trung Thịnh và cô gái lúc nãy đều tự giác lui lại, mang vẻ mặt xem kịch vui, không có bất kì ai định khuyên can cả.

Không khí tại hiện trường lập tức đông lạnh, làm cho người ta hít thở không thông.

“Kẻ không biết trời cao đất rộng, là ngươi!” Tiếng vừa dứt, Vân Trung Báo gầm một hơi, tung người nhảy lên chừng mười trượng. Lực nhảy kinh người làm đám xung quanh phải than thở.

Tam công tử Vân Trung Báo tuy không phải cao thủ đứng đầu, nhưng đã sớm bước vào Huyền tôn đỉnh từ mấy năm trước rồi, trên người chảy một phần tư huyết thống Vân tộc thuần chính nhất, nổi bật trong đám thanh niên, những cao thủ tầm thường không phải đối thủ của hắn.

Mà Vân Khê sao, một người ngoài mới đến đây chưa được bao lâu, chỉ nghe đồn trên người nàng ta có Vân tộc chí bảo —— Tàn Hoa Bí Lục, chứ còn bản lĩnh chân thật như thế nào, trừ Vân Trung Thịnh ra, cũng không ai biết.

Hai người đối trận, rốt cuộc ai hơn ai?

Huyền tôn đỉnh?

Aiz, đáng tiếc là bọn họ đã nhìn sai thực lực Vân Khê, chỉ một Huyền tôn đỉnh, sao có thể là đối thủ của nàng?

Nghe được động tĩnh phía bên này, đám người càng tụ càng đông, người ngoài cửa, cũng có người từ trong phủ chạy ra, đều mang thần sức xem kịch vui, không có ai lên tiếng ngăn trở.

Đối thủ càng lên càng cao, từ trên nhìn xuống, chiếm hết tiên cơ. Vân Khê lại không hề gấp gáp, tiếp tục tính toán trực quan, tìm kiếm thời cơ tốt nhất để xuất thủ.

Thân ảnh Vân Trung Báo đã đạt tới điểm cao nhất, bắt đầu xoay mình, tăng tốc lao xuống.

Lúc này, lực công kích của hắn rất mạnh, một khi tốc độ phản ứng không đủ nhanh, nàng không thể trốn thoát phạm vi công kích ấy được, ắt phải trọng thương. Nhưng khổ nỗi, nàng biết Na Di thuật, có thể dễ dàng tránh được công kích của hắn, cho nên ưu thế đó coi như không tồn tại. Mà với hắn, quán tính tác động làm cho tốc độ rất khó điều khiển, cho nên phạm vi và phương vị đều bị hạn chế rất nhiều, ưu thế lập tức biến thành bất lợi.

Sau khi phán đoán chuẩn xác, Vân Khê nắm chắc phần thắng.

Tốt!

Chính là thời cơ này!

Ánh mắt Vân Khê lóe lên kinh người, chiến ý quanh thân mãnh liệt trào dâng, nàng duyên dáng xoay người một cái, bóng dáng biến mất tại chỗ, thay vào đó là kiếm phong bạo liệt được ngưng tụ ra, mạnh mẽ tựa cột chống trời, dựng lên từ đất, xông thẳng lên trời.

Kiếm khí tự thành lốc xoáy bạo liệt, giống như hắc động, cắn nuốt hết thảy hư không.

Hiện trường lập tức ồ lên từng đợt kinh sợ, đây là nghệ thuật bên trong kiếm pháp, trong lòng mỗi người không hẹn mà cùng quy kết nó là thành tựu của Tàn Hoa Bí Lục, không ngờ rằng chính Vân Khê tự sáng chế ra, độc nhất trên đời.

Vân Trung Báo ở giữa không trung, kiếm khí đang vọt tới khiến hắn sợ hãi, vội vàng giảm tốc độ rơi, chỉ tiếc đã chậm, thời gian vừa vặn để hắn đụng độ với lốc xoáy đang cắn nuốt cả thiên địa bên trong.

“A ——”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, kinh động tất cả mọi người trong ngoài cung điện.

Lại “Ầm” một tiếng thật lớn, có người đá Vân Trung Báo ra khỏi vùng kiếm khí, hắn bay giữa không trung một đoạn, cuối cùng hung hăng rơi xuống đất.

Trong tầm mắt mọi người, kiếm khí bạo liệt từ từ tản đi, thân ảnh Vân Khê dần lộ ra, nàng đang chậm rãi thu chân phải. Nếu không có một cú đá cuối cùng ấy, giờ phút này sợ rằng Vân Trung Báo đã bị lốc xoáy cắn nuốt rồi.

Dạy dỗ hắn là một việc, muốn tính mạng của hắn lại là một việc khác, trong lòng Vân Khê tự biết cân nhắc.

Chỉ trị đối phương như vậy, còn có thể nói là tỷ võ so tài, nếu lấy mất tính mạng đối phương, gần như nàng sẽ phải đối mặt với cả Vân tộc. Đương nhiên nàng không đần đến nỗi tự đẩy bản thân vào tử địa.

Sau một hồi yên tĩnh đến hít thở không thông, mọi người mới lần lượt tỉnh táo lại.

“Ngươi......” Vân Trung Báo té trên đất còn định nói gì đó, mắt đột nhiên tối sầm, ngất.

“Tam công tử!”

“Mau đưa Tam công tử vào phủ!”

Hạ nhân trong phủ Đại tiểu thư chủ động chạy lên, góp sức đưa Vân Trung Báo vào đại môn.

Cô gái lúc trước nhảy mấy bước đến trước mặt Vân Khê, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt sùng bái: “Cái chiêu cô vừa dùng có phải chính là kiếm pháp trong Tàn Hoa Bí Lục không? Tên là gì, có dạy ta được không?”

Vân Khê từ từ thu kiếm, lạnh nhạt quét mắt nhìn, không biết người này ngây thơ thật hay giả nữa. Nếu đã nghĩ nó thuộc Tàn Hoa Bí Lục, sao còn quang minh chính nhờ nàng dạy cho được, còn nếu không phải do quá ngây thơ, vậy chính là tâm cơ quá thâm trầm. Nàng tình nguyện tin vào vế trước.

“Chiêu này tạm thời tên là Bạo kiếm thuật đi, là ta tự nghĩ ra. Muốn học không thành vấn đề, nhưng...... ngươi phải bái ta làm thầy.”

“Bái ngươi làm thầy?” Vân Lâm Lâm kêu quái một tiếng, đi quanh Vân Khê vòng vòng, cười nói, “ Tuổi ngươi còn không lớn bằng ta ấy chứ. Bái ngươi làm thầy? Có thể sao?”

“Thuật nghiệp (kĩ nghệ, kĩ thuật làm các công việc, nghề nghiệp) là phải chuyên tâm để trở thành người đứng đầu. Thế đạo này luôn là cường giả lên tiếng, chả có gì quái lạ cả.” Vân Khê từ đầu đã không định dạy nàng, đây chỉ là lấy cớ qua loa một hồi mà thôi. Nàng không muốn có bất kì giao tình đặc biệt gì với con cái của kẻ thù giết mẹ cả.

Vân Lâm Lâm cắn môi, vẻ mặt nhăn nhó, tựa như đang do dự giãy dụa ghê lắm: “Trừ bái sư ra, chẳng lẽ không thể thương lượng cách khác sao? Ta thật sự có lòng muốn học kiếm thuật của ngươi mà...... Bằng không như vậy đi, ta gả đệ đệ ta cho ngươi, ngươi thành đệ muội của ta, chúng ta là người một nhà. Người một nhà thì không cần cố kị, có thể trao đổi kiếm thuật của nhau, phải không?”

Ánh mắt nàng ta sáng lên, lập tức lôi Vân Trung Thịnh tới, giao cho Vân Khê.

Vân Trung Thịnh tức giận đảo mắt, hắn quả là “hạnh phúc” khi có một tỷ tỷ tốt đến nỗi bán đệ đổi kiếm pháp như vậy: “Bát tỷ, hôm nay chưa uống thuốc đúng không?”

“Lăng nhăng gì đó?” Vân Lâm Lâm giơ tay đập cho hắn một phát, Vân Trung Thịnh nhàn nhạt mà cười, không có né tránh, ôn tình tỷ đệ ấm áp không giống diễn kịch ra.

Một màn đơn giản như vậy, làm cho Vân Khê hơi có hảo cảm với đôi chị em này.

Cách đó không xa, có hạ nhân đi về phía ba người bọn họ: “Bát tiểu thư, Tiểu công tử, Đại tiểu thư đợi đã lâu, xin nhị vị mau đưa khách quý vào bên trong phủ.”

“Biết rồi.” Vân Trung Thịnh thu nụ cười lại, nhìn Vân Khê đầy thâm ý một cái, nói, “Xin mời! Tin là hiện tại, tất cả mọi người đã biết không dễ chọc cô rồi, sẽ không công khai khiêu chiến nữa.”

Đáy mắt Vân Khê u ám lóe lên, không nói gì, theo sự dẫn đường của hắn, đi vào cửa chính.

Đây là lần đầu tiên Vân Khê nhìn thấy Vân Viện Viện, đại nữ nhi của Cung chủ.

Nàng là một cô gái đoan trang hiền thục, cử chỉ trang nhã, dáng vẻ hào phóng, đạt đủ tiêu chuẩn của một vị đại gia khuê tú, vượt ngoài dự đoán của Vân Khê khá nhiều.

Sinh trưởng trong hoàn cảnh dùng võ công làm người khác tôn kính, xung quanh sát phạt vô số, nhưng vẫn chỉ lo thân mình, nuôi ra tính tình và bộ dáng một đại gia khuê tú như vậy, sợ là đóa hoa tuyệt thế này Vân tộc rất đáng giá để tìm tòi nghiên cứu rồi.

Ở trước mặt Vân Viện Viện, Vân Khê bất giác thả ngữ điệu mềm lại, nàng có thể hung tàn với địch nhân, nhưng không thể động sát cơ với một cô gái ôn hòa vô hại, có lẽ đây chính là nhược điểm của nàng.

Có câu “Lấy nhu khắc cương”, hẳn là loại nguyên lý này.

Vân Viện Viện đã là phụ nữ có chồng, trượng phu của nàng là thoạt nhìn cũng là người rất khôn khéo, ít nói ít lời, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta nhìn mà không rõ. Bọn họ kết hôn mười năm, nhưng đến nay vẫn chưa có con cái, dung nhan ôn hòa của Vân Viện Viện thường xuyên đượm một chút u buồn nhàn nhạt, làm cho người ta không nhịn được mà liên tưởng, có phải liên quan đến chuyện này hay không.

“Vân Khê cô nương, nghe nói Tam đệ ở cửa phủ có điều mạo phạm đến cô, ta thay đệ ấy hướng cô tạ tội, hi vọng cô đừng để bụng.” Vân Viện Viện nhìn Vân Khê, ôn nhuận nói.

Vân Khê ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái, chỉ cách chủ vị Vân Viện Viện năm sáu bước, nghe Vân Viện Viện giải thích như vậy, nàng cũng cười cười: “Một chút hiểu lầm mà thôi.”

“Vân Khê cô nương không trách tội là tốt rồi, hôm nay ta phụng mệnh mẫu thân, đón gió tẩy trần cho cô nương, có chỗ nào không chú đáo, kính xin cô nương tha lỗi.” Vân Viện Viện lại nói.

“Đại tiểu thư khách khí rồi.” Vân Khê nhàn nhạt đáp lại một câu.

Sau khi hàn huyên vài lời, Vân Viện Viện bắt đầu giới thiệu các vị công tử tiểu thư ở đây cho nàng. Cung chủ tổng cộng có mười người con, sáu nữ bốn nam, ngoại trừ Nhị tiểu thư bị bệnh hàng năm đều nằm trên giường và Tam công tử bị thương bất tỉnh, những người khác đều có mặt. Mỗi người bọn họ đều là nhân trung long phượng, khí chất và diện mạo bẩm sinh đã có. Bọn họ hoặc lấy ánh mắt hiếu kỳ, hoặc có chút địch ý, ngầm đánh giá nàng. Ở trước mặt Vân Viện Viện, mọi người cũng tương đối ẩn giấu vài phần.

Lúc này, rượu ngon món ngon đưa lên, hương rượu trái cây và heo sữa quay thơm ngào ngạt, mới ngửi đã muốn ăn.

Vân Khê thì không sao, chẳng qua là già trẻ lớn bé trong Ngọa Long Cư vừa nếm hương, vừa thèm chảy nước miếng.

“Thịt thịt......” Tiểu Bạch nhìn chằm chằm con heo sữa trên bàn, hai mắt lóe sáng.

“Mẫu thân, con đói bụng.” Bị nhiễm từ Tiểu Bạch, Tiểu Mặc cũng chảy nước miếng theo.

Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong yên lặng ngồi chảy nước miếng, chẳng qua tiếng nuốt nước miếng “ừng ực” đó, không phải có chút khoa trương sao?

Mọi người như vậy, rơi vào trong tai Vân Khê, làm cho trán nàng rơi thẳng mấy đường hắc tuyến.

Một đám thèm ăn, chẳng lẽ không nhịn một tẹo được à?

“Thơm quá đi, con heo này nhất định được quay theo cách rất đặc biệt, so sánh mùi thơm với các chỗ khác, khác xa nhau, thật khiến người thèm chảy nước miếng mà.” Vân Khê ngoài miệng thì nói như vậy, đáy lòng đang âm thầm tính toán, làm sao để quang minh chính đại nhét heo sữa quay vào Ngọa Long Cư, để đám người này ăn cho đỡ thèm.

“Con heo sữa này, trước khi được mang ra chế biến, đã phải dùng Huyền Linh quả nuôi trăm ngày, mỗi ngày lại tỉ mỉ tắm táp cho nó, sau đó mới vào tay đầu bếp cao cấp nhất trong quý phủ ta. Nếu cô nương thích, vậy thì ăn nhiều một chút.” Vân Viện Viện nhiệt tình giải thích.

“Dùng Huyền Linh quả nuôi?” Thật là xa xỉ, khó trách mùi thơm đến thế, Vân Khê không nhịn được cảm thán.

“Thế này đã tính là gì. Ở Vân tộc, Huyền Linh quả có nhiều, rất nhiều, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Không chỉ Huyền Linh quả, những bảo bối trân quý khác cũng đếm không xuể, cho nên mới có nhiều người tranh rách đầu để tới Vân tộc, trở thành một thành viên ở đây.” Người nói chuyện chính là Ngũ công tử, dung mạo hắn thiên về âm nhu, có chút tương tự với Đại tiểu thư, nghe nói là đệ ruột của Đại tiểu thư, hai người có cùng một phụ thân, cũng tức là do trượng phu thứ nhất của Cung chủ sinh ra.

Hắn có địch ý với Vân Khê, vừa nãy khi Vân Viện Viện giới thiệu, hắn đã âm thầm cho Vân Khê một cái mắt lạnh rồi.

Giờ cố ý nhấn mạnh hai chữ “người ngoài” hai chữ, ý tứ rất rõ ràng, hắn không chút hoan nghênh Vân Khê tới Vân tộc này.

“Vân tộc chúng ta địa linh nhân kiệt vô số bảo bối, mỹ nhân càng đếm không xuể, hẳn là hôm nay Vân Khê cô nương đã am hiểu điểm này. Ha hả, một lần mười hai người, phương diện đó của Vân Khê cô nương đã làm tại hạ cảm thấy thẹn rồi… A~” Tứ tiểu thư có bộ dạng lẳng lơ quyến rũ cũng cường điệu một lần, nở nụ cười một cách âm dương quái khí. Nàng ta nhắc tới chuyện này, đám người còn lại đều ngầm hiểu, từ cười thầm

Nghe được mầy chữ “một lần mười hai người”, trán Vân Khê lại xuất hiện hắc tuyến, bát quái ở đâu cũng đó, trốn không thoát a. Mà quản nó làm gì, nàng hành xử bình thường, đứng ngồi đoan chính, người khác muốn nói cái gì thì kệ bọn họ, nàng không quan tâm.

Khóe mắt liếc sang, Vân Trung Thịnh ngồi ở vị trí cuối cùng bên trái, quăng tới một ánh mắt cổ quái, tự tiếu phi tiếu.

“Tứ tỷ, phương diện này, tỷ từ trước đến giờ đều cho mình cao siêu, ngay cả Hoa Oánh Oánh dâm đãng nổi tiếng đều không bằng …, ai ngờ hôm nay lại thua trên tay Vân Khê cô nương, coi như là gặp đối thủ lớn rồi.” Thất tiểu thư ngọt ngào cười khanh khách, lời nói nửa chế nhạo nửa giễu cợt.

Tứ tiểu thư liếc nàng ta một cái: “Con bé chết bầm kia, ngươi muốn chết hả?! Lại đánh đồng ta với cái đồ không biết xấu hổ Hoa Oánh Oánh kia? Nam nhân của Tứ tỷ này ít nhất cũng có thân trong sạch, ai giống ả, thậm chí đến Vân Thúc Thừa đáng tuổi cha ả mà cũng dám làm trò đó, còn mưu toan hô phong hoán vũ ở Vân Huyễn điện, không để ta vào mắt chứ! Có cơ hội, ta nhất định phải giết chết ả!”

Hoa Oánh Oánh? Không biết có thể gặp cô ta ở Vân Thành này không đây?

Vân Khê âm thầm nhếch môi cười, lấy Vân tộc so với đầm rồng hang hổ cũng không quá lời, bởi vì nơi này chứa không ít người từng va chạm với nàng, nói không chừng một lúc nào đó, sẽ có người bất ngờ ngầm đâm cho nàng một đao, không thể không phòng a.

Mọi người ở đây hình như đều có ấn tượng không tốt đẹp gì với Hoa Oánh Oánh, vừa bắt đầu còn chế nhạo nàng, sau khi nhắc tới Hoa Oánh Oánh, chủ đề lập tức chuyển đến trên người cô ta, ngươi một lời ta một câu, vô cùng náo nhiệt.

Xem ra Hoa Oánh Oánh tương đối nổi danh ở Vân Thành, chỉ là, nguyên nhân chẳng có vinh quang gì.

Thừa dịp mọi người mải nói chuyện, Vân Khê lén lút tuồn cho đám Tiểu Mặc hơn phân nửa con heo sữa quay, trước mặt chỉ còn sót lại mấy thứ, dùng để làm trò, che mắt người khác.

Nàng hành động rất cẩn thận, cho là không có ai phát hiện, vừa quay đầu lại bắt gặp ngay ánh mắt cười cợt của Vân Trung Thịnh. Thì ra hắn từ đầu đã âm thầm theo dõi nàng, nhất cử nhất động đều thu vào đáy mắt, chỉ là theo hắn, Vân Khê tham ăn, ăn một nửa còn giấu một nửa mà thôi, hoàn toàn không nghĩ tới nửa con heo sữa quay là đưa vào bụng những người khác.

Hắn ngoắc ngoắc tay về phía hạ nhân, đưa heo sữa quay trên bàn tới chỗ Vân Khê, từ xa gật gật đầu với nàng.

Ý tứ ấy, hẳn là tặng lại con heo quay.

Tiểu tử này, vô sự hiến ân cần, không biết rốt cuộc hắn có ý đồ quỷ quái gì nữa.

Không thu cũng phí hoài, nhi tử đã thích ăn, cho dù bắt nàng gánh tội quỷ tham ăn, cũng không chối từ.

Đúng rồi, chuẩn bị thêm chút đồ cho Tiểu Nguyệt Nha...... Lại đưa toàn bộ chỗ ngon nhất vào Ngọa Long Cư.

Hành động lần này hơi nổi bật, Vân Viện Viện nhận ra, chỉ khẽ mỉm cười chứ không nói gì cả, chẳng qua là, nàng ấy lại phân phó hạ nhân đưa thêm một con heo sữa quay nữa lên.

Triệt triệt để để coi nàng là thùng cơm rồi!

Da mặt Vân Khê lại luyện dày thêm một tầng, mặt không đỏ, tim không đập loạn.

Yến hội diễn ra một hồi, Vân Khê cảm thấy rối loạn, không thể nhận ra dụng ý lần này của Cung chủ là gì, cứ tưởng bà ta muốn mượn tay mấy đứa con để dò xét thực lực của nàng, nhưng xem tình hình trước mắt thì có vẻ không phải. Nếu dò xét thực lực, bà ta sẽ phải một nữ tử đoan trang dịu dàng như Vân Viện Viện sao? Để cho Tam công tử Vân Trung Báo tới đón tiếp không phải hay hơn à?

Vả lại, nàng đả thương Vân Trung Báo cũng không bị ai trách cứ, cứ như hắn đáng đánh vậy.

Đoán không ra a, đoán không ra!

Trong lúc suy tư, Vân Mạch, trượng phu Vân Viện Viện, từ trước đã trầm mặc ít nói, giờ đột nhiên mở miệng: “Chư vị, gần đây tại hạ chiếm được một bảo vật thú vị, muốn mời mọi người đến cùng xem xét.”

“Tỷ phu, huynh có thứ gì tốt à? Mau lấy ra cho mọi người nhìn một cái đi.” Ngũ công tử dẫn đầu phụ họa, vẻ mặt hăng hái bừng bừng.

“Đừng nóng vội, ta lập tức sai người đưa tới” Vân Mạch phất tay hướng thủ hạ, rất nhanh, có hai hạ nhân nâng một pho tượng tượng đồng vào từ cửa hông, cẩn thận đặt giữa đại điện.

Mọi người vội vàng đứng dậy, đi tới đó quan sát. Chỉ thấy trên tượng đồng điêu khắc một kỳ thú chín đầu không biết tên, với chín hướng bất đồng, bộ mặt dữ tợn, thoạt nhìn thì thần bí mà kinh khủng.

Cả bức tượng đồng đã được phong bế, không có gì ngoài chín cái đầu của loài kỳ thú không biết tên kia, còn có hàng loạt ký hiệu cổ quái đến Vân Khê cũng không hiểu được hết, mang theo vài phần tà khí.

“Tỷ phu, đây là thứ gì? Đệ từ lâu đã nghe nói người trong tay huynh, hàng năm đều lui tới làm ăn với Nam Phương và Tây Phương, tóm được không ít thứ tốt. Nhưng mà, đệ thấy pho tượng đồng này, ngoại trừ chạm trổ không tệ, thì chẳng có chỗ đặc biệt gì hết.” Vân Trung Thịnh tinh tế quan sát một phen rồi tò mò hỏi.