Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 50: Lại tiếp tục đi thăm Tàng Thư Các

Trên đường đi cùng Cố Mạc Thành, khắp nơi đều là ánh mắt vây xem, có lẽ là do hoa danh của Cố Mạc Thành ở bên ngoài, nên khi người ta thấy bên cạnh hắn lại là một nữ nhân khác, ánh mắt họ không tự chủ toát ra các loại tâm tình, có khinh bỉ, có ghen tỵ, cũng có xem kịch vui...

Vân Khê thân ở trong đó, nhưng biểu hiện rất bình tĩnh.

Cố Mạc Thành thì càng thêm bình tĩnh rồi, vì đã sớm đối mặt với ánh mắt của người ngoài như thế hoàn toàn miễn dịch, da mặt không đủ dày, làm sao đi ra ngoài giang hồ?

Những nơi hai người đi qua, các tiếng nghị luận đều liên tục vang lên.

“Kháo, đây không phải là Cố sư huynh của Quân Tử đảng sao? Hắn nhanh như vậy lại có niềm vui mới rồi? Nữ nhân này thật đúng là cực phẩm, so với kia tiểu gia hoả Mục Tiêu Tiêu, đúng là tốt hơn gấp trăm lần! Cố sư huynh diễm phúc thật là không cạn a! Sách sách......

“Cố sư huynh người ta có tư chất tán gái, ngươi không có bản lãnh, cũng đừng ở chỗ này hâm mộ người ta, nên mau chóng tu luyện, sớm ngày tấn chức mới là chuyện quan trọng. Nam nhân chỉ cần có thực lực, cái dạng nữ nhân gì mà không có?”

“Ha ha, ta bất quá là gièm pha một chút thôi! Nữ nhân mà Cố sư huynh coi trọng, ai dám khải du*(nghĩa ở đây là dèm pha)?”

“......”

“Nhìn! Là Cố sư huynh! Nữ nhân bên cạnh hắn là ai? Tại sao Cố sư huynh lại cười với nàng ta?”

“Không xong, chẳng lẽ Cố sư huynh chẳng bao lâu liền có tình yêu mới ư? Có lẽ chúng ta nên mau chóng đi báo cho Mục sư tỷ”

“Ngươi điên rồi sao? Chuyện này sao có thể đi báo cho Mục Sư tỷ? Ai không biết Mục sư tỷ là một bình dấm chua, nếu nàng biết được chuyện này, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình? Đến lúc đó ta và ngươi đều bị liên lụy......,...”

“Nhưng nếu chúng ta không không báo, đến lúc đó để Mục Sư tỷ biết được, vẫn phải chịu tao ương*(đau khổ ư ==”) như cũ thôi.”

“Vậy ngươi đi báo cho Mục sư tỷ đi, ta không dám!”

“Đi thì đi! Thường ngày Mục sư tỷ cũng đối với chúng ta không tệ, chúng ta biết mà không nói, sẽ có lỗi ới nàng. Bây giờ ngươi đi theo bọn họ, xem bọn họ đi nơi nào, ta đây sẽ bẩm báo cho Mục sư tỷ.”

Mục Tiêu Tiêu đang tỉ mỉ trang điểm trong phòng , đợi lát cùng Cố sư huynh đi dạo*(nguyên văn là hẹn hò, ta không biết phải thay từ gì cho cổ trang nên để vậy ><) , mỗi lần nghĩ tới cái vuốt ve phệ tâm tiêu hồn của hắn, toàn thân nàng lại một mảnh tê dại, tuy biết rõ hắn là một người hoa tâm, nàng vẫn không cách nào khống chế bản thân mà yêu hắn, nàng tin rằng chỉ cần có chỗ dựa là hai vị Huyền Tôn chi cảnh của mình, Cố sư huynh sẽ mãi mãi nằm trong lòng bàn tay nàng, hắn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng. Nữ vi duyệt kỉ giả dung*(nữ nhân vì người mình yêu mà sửa soạn chỉnh chu) , có thể vì người thương mà sửa soạn, cho dù tỉ mỉ hơn nàng cũng không ngại phiền .

Đầu ngón tay cầm lên vài cánh hoa phù dung, nhẹ nhàng kề bên mũi ngửi một lát, nàng hài lòng mỉm cười.

Cố sư huynh đã từng nói, huynh ấy thích nhất là mùi hương phù dung trên người nàng, vì thế, nàng liền sai người hái hết tất cả hoa phù dung của học viện Vạn Hoàng, ngoại trừ nàng ra, không ai có thể mang mùi hương phù dung trên người cả .

Hai nữ nhân phía sau thấy tâm trạng của nàng không tệ, liền ở bên cạnh nịnh nọt .

“Mục sư tỷ, ngươi thật là xinh đẹp! Trong tất cả nữ tử trong học viện Vạn Hoàng chúng ta, ai có thể so với Mục Sư tỷ quốc sắc thiên hương như ngươi ? Cho dù là đệ nhất mỹ nhân của học viện Vạn Hoàng ta Vân tiên tử kia, chẳng qua cũng là hư danh mà thôi, bàn về trí tuệ, bàn về sắc đẹp, nàng làm sao có thể cùng Mục Sư tỷ ngươi so sánh được ?”

“Đúng, đúng! Vẻ đẹp của Mục Sư tỷ được tất cả mọi người trong học viện công nhận, tùy tiện tìm một người tới hỏi, cũng sẽ khen Mục Sư tỷ xinh đẹp xuất chúng. Cố sư huynh chẳng phải cũng bị Mục Sư tỷ mê hoặc sao? Người nào không biết Cố sư huynh lưu liên hoa tùng, phong lưu phóng khoáng, nhưng kể từ khi gặp gỡ Mục Sư tỷ của chúng ta, hắn đã không đến gần quá những nữ nhân khác. Điều này nói rõ mị lực của Mục sư tỷ rất lớn, đến ngay cả Cố sư huynh phong lưu hoa tâm cũng bị Mục Sư tỷ thu phục được . . .”

Mục Tiêu Tiêu nghe hai nàng ca ngợi, không khỏi tâm hoa nộ phóng*(trong lòng nở hoa) , hoa lan nở rộ, nhếch môi cười nói :” Coi như các ngươi có nhãn lực! Thấy các ngươi hiểu chuyện như vậy, có cơ hội ta sẽ tiến cử các ngươi cho hai vị tỷ tỷ của ta, cho các ngươi gia nhập Tiêu Tương các, nhận được che chở của họ .”

Hai nàng nghe vậy, không khỏi mừng rỡ, luôn miệng nói cám ơn :” đa tạ Mục Sư tỷ ! Mục Sư tỷ chẳng những người đẹp, tâm địa cũng mỹ, ngài đúng là tấm gương cho chúng ta học tập, hai người chúng ta nhất định sẽ đi theo Mục Sư tỷ, cùng Mục sư tỷ lãnh giáo nhiều hơn .”

“Được rồi, tâm ý của các ngươi ta biết rồi .” Mục Tiêu Tiêu đắc ý nhướng mày, phải biết rằng Tiêu Tương các nằm trong số top mười giữa đông đảo đảng phái của học viện Vạn Hoàng, có được thực lực và nhân khí hùng hậu, phàm là những người gia nhập Tiêu Tương các đều sẽ nhận được sự che chở của họ, ngày sau ở học viện tựa như cá gặp nước, sẽ không bị những đảng phái khác khi dễ. Tuy rằng nàng không có gia nhập Tiêu Tương các, nhưng có hai vị tỷ tỷ, chính là người sáng lập Tiêu Tương các. Có tầng quan hệ này bao phủ, nàng ở học viện mới có thể hô phong hoán vũ, người bình thường cũng không dám đắc tội nàng, cho dù Cố Mạc Thành muốn vứt bỏ nàng, cũng phải xem lại sắc mặt của hai vị tỷ tỷ này.

Trong lúc đắc ý, ngoài cửa bỗng xuất hiện thân ảnh vội vàng của một người .

“Mục Sư tỷ, không xong! Ta thấy được thấy được …..”

” Thấy cái gì ? Tại sao lại vội vàng như vậy ?” Mục Tiêu Tiêu không vui nhíu mày, lúc này nàng đang cao hứng, lại có người chạy tới phá đám, thật là xui.

“Mục Sư tỷ, ta thấy được Cố sư huynh rồi. . . . . .”

Mục Tiêu Tiêu nghe được “Cố sư huynh” ba chữ, ánh mắt không khỏi lộ ra mừng rỡ :” Hắn ở đâu? Là hắn tới tìm ta sao ?” Nàng đứng dậy, hướng về phía đại môn chạy đi .

“Mục Sư tỷ, không phải ! Cố sư huynh hắn hiện tại đang phụng bồi một nữ nhân, hướng về phía sau núi mà đi, hai người bọn họ vừa nói vừa cười , thoạt nhìn rất là thân mật. Cố sư huynh hắn. . . . . .”

Không đợi nàng nói xong, sắc mặt Mục Tiêu Tiêu chợt trầm xuống.

“Ngươi nói cái gì? Hắn đang đi cùng một nữ nhân? Nữ nhân kia là ai ?”

“Ta, ta không biết !” Người kia bị nàng doạ hết hồn, nói chuyện bắt đầu có chút cà Lăm.

“Phế vật! Còn không mau mang ta đi ?” Mục Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt đáng sợ như muốn ăn thịt người.

Rốt cuộc là người nào, lại dám tiếp cận Cố sư huynh của nàng ? chẳng lẽ không muốn sống nữa ư ?!

“Mục Sư tỷ, đừng nóng giận! Nói không chừng là nàng ấy nhìn lầm chăng .”

“Đúng, Cố sư huynh đối với Mục sư tỷ vừa thấy đã yêu, mối tình thắm thiết, làm sao có thể làm thế ? Nhất định là nàng nhìn lầm rồi!”

Nhị nữ ở bên khuyên nhủ.

Mục Tiêu Tiêu cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, một tay nắm lấy cổ áo người kia, tàn bạo mà nói :” Ngươi tốt nhất không có nhìn lầm, nếu không, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!”

Nói xong, nàng cầm vũ khí, bước nhanh rời khỏi phòng. Nhị nữ bên cạnh cũng theo sát nàng, bên trong gian phòng chỉ còn lưu lại một người chính là nữ nhân đã báo tin lúc nãy, nàng lo sợ vỗ ngực, không khỏi hối hận. Sớm biết nàng nên nghe lời của nàng ấy, làm bộ cái gì cũng không thấy, bộ dáng sinh khí của Mục Sư tỷ, thật đúng là đủ dọa người .

Bên cạnh là mây mù lượn lờ, dưới chân chính là thác nước ngàn trượng, thân giữa sơn thủy, Vân Khê chợt cảm thấy lòng dạ trống trải.

Trong lúc hô hấp , vô số linh khí tự động thu nạp vào thể nội, học viện Vạn Hoàng không hổ là một khối địa bảo, đắc thiên độc hậu.

Nhìn dãy núi nơi xa, lượn lờ trong mây mù, nàng phảng phất nhìn thấy tuấn nhan ôn nhu mỉm cười của Thiên Tuyệt, còn có khuôn mặt thanh thuần khả ái tươi cười của tiểu Mặc, không biết giờ phút này bọn họ đang ở đâu, hết thảy vẫn mạnh khoẻ hay chăng ?

Tình chi sở chí, môi của nàng bất giác khẽ nhếch lên, giương lên một nụ cười thanh đạm tựa như ánh mắt trời buổi sớm, lại như hà tiêm thanh lộ, khiến lòng người say mê.

Cố Mạc thành đứng bên cạnh nàng, từ đầu vẫn đều chú ý tới đây, mỗi một cái nhăn mặt một cái nụ cười của nàng, tất cả đều rơi vào mắt hắn. Nên chỉ trong phút chốc đó, hắn tựa như thất thần, không tự chủ đi lên phía trước, nghiêng người muốn ôm nàng. Từ trước đến giờ vẫn chưa có ai có thể làm hắn mất đi khống chế như vậy, thế nên kìm lòng không đậu mà nghĩ muốn tiếp cận, hắn không cách nào phủ nhận, trong thời khắc đó, hắn thật sự động tâm.

“Bốp!”

Hoàn toàn không hề báo trước , má bên trái của Cố Mạc Thành bị đánh một chưởng nặng nề, cả người hắn đều ngơ ngẩn, nhất thời quên mất phản ứng.

Vân Khê nhìn tay phải của mình, lại nhìn chưởng ấn trên gương mặt hắn, nháy mắt mấy cái, có chút vô tội nói: “Í không tốt! Là bản năng phản ứng! Chỉ trách ngươi dựa vào ta quá gần liễu.”

Cố Mạc thành rốt cục hồi thần lại, khóe miệng co quắp, vẻ mặt nnhư thể nuốt phải nửa con ruồi, muốn phát tác, rồi lại tìm không ra lý do thích hợp.

“Nga, đã sưng lên! Ta hạ thủ làm sao nặng như vậy? Thật xin lỗi a, ta bình thường không phải như thế, thất lễ thất lễ .” Vân Khê chân thành hướng về phía hắn xin lỗi.

Cố Mạc thành há miệng, lại ngậm miệng , vẻ mặt hết sức buồn cười .

Đáy lòng Vân Khê cười to, cái tát vừa rồi nhưng đã xuất ra bảy phần lực đạo, không đem hắn một tát đánh bay coi như là khách khí rồi, chẳng qua cái tát này trong vòng vài ngày khó mà biến mất được. Đường đường là một lãng điệp, lại có một cái tát tay trên mặt, xem ngươi làm sao có thể đi phóng điện, câu dẫn nữ nhân.

“Để ta xem, nên làm sao để xoá bỏ vết tát này .” Từ trong ngực tìm kiếm, thật vất vả lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, ” xài cái này đi !”

Cố Mạc Thành hồ nghi nhìn nàng, bất quá sắc mặt rõ ràng chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, hãy nghĩ xem, mị lực của hắn khi nào giảm đâu, làm sao lại không hấp dẫn nàng? Nhìn nàng có vẻ thành tâm thành ý, muốn thoa thuốc cho vết thương của hắn, hắn đại nhân đại lượng, cũng không cùng nàng so đo chuyện cái tát kia.

Khẽ nghiêng người lên phía trước, hắn ngước mặt lên, mượn cơ hội thoa thuốc, để ngửi mùi hương trên người mỹ nhân, tính ra cũng khá diễm phúc.

Vân Khê khẽ liếc gương mặt say mê của hắn, đáy mắt tinh quang chớp động, chỉ nghe “Ba” một tiếng giòn vang, má còn lại của hắn lập tức có một cái tát đối xứng với bên kia! Một gương mặt anh tuấn, xem như hoàn toàn bị phá hủy. . . (TT: haha)

Cố Mạc thành triệt để bị đánh ngất xỉu rồi, hai mắt ứa ra sao, đợi sau khi vất vả hoàn hồn, nhìn qua chất lỏng không màu từ trong bình sứ mà nàng đổ ra, khẽ nhỏ trên lòng bàn tay, xoa nhẹ khắp xung quanh .

“Mẹ nó, đánh thật đau !” Vân Khê thấp giọng hô, xoa nhẹ khắp lòng bàn tay của mình, sau đó vẻ mặt chân thành chống lại lửa giận của Cố Mạc thành, nói, “Được rồi! Như vậy liền hoàn mỹ! Ta dám cam đoan, tuyệt đối sẽ không có người nhận ra ngươi là Cố sư huynh .”

“Ngươi dám đùa bỡn ta? !”Cố Mạc thành cắn răng, hơi thở rối loạn.

“Không có a! Ta đây là vì Cố sư huynh ngươi suy nghĩ, vạn nhất bị nhận ra, mặt mũi Cố sư huynh ngươi làm sao tồn tại? Hiện tại tốt lắm, khẳng định không ai có thể nhận ra ngươi, ngươi chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là tốt .” Vân Khê quyết định chuyện tốt làm đến cùng, thuận tay đem bình sứ màu trắng nhét vào tay của hắn, nói, “Cái này là mỹ dung , thoa vài ngày là tốt lên liền. Rất đắt tiền nha, ngươi xài tiết kiệm chút .”

“Răng rắc!”

Bình sứ trực tiếp vỡ nát trên tay Cố Mạc Thành :” Đây. . . . . . được lắm!”

Trong mắt Cố Mạc Thành hiện lên hàn quang lẫm lẫm.

“Đa tạ Cố sư huynh khen ngợi! Ta về trước đây, đa tạ Cố sư huynh đã dẫn ta đi dạo, ta cảm thấy rất vui .” Vân Khê hướng hắn cười, phất tay một cái, ưu nhã xoay người rời đi. Thật sự khiến cho nàng rất vui vẻ!

Có thể đem Cố Lãng điệp giận đến không thể nói mạch lạc, nàng có thể không vui vẻ sao?

“Ta sẽ không tha cho ngươi ! nữ nhân mà Cố Mạc thành ta nhìn trúng , chắc chắn sẽ tới tay . Đừng để rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thực lực của quân tử đảng tuyệt không phải chỉ một mình ngươi có thể chống lại !”

Vân Khê đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nhướng mày, nàng không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ gây chuyện! Muốn uy hiếp nàng? Nàng cũng không phải là kẻ ngồi không!

“Ta đối với chiếc giày rách bị nữ nhân khác mặc qua không có hứng thú! Trừ phi. . . Ngươi đầu thai chuyển thế, biến trở lại thành xử nam!”

Vân Khê khinh phiêu phiêu bỏ lại một câu nói, lạnh lùng rời đi.

Khoé miệng Cố Mạc thành liên tục co rút lại, giày rách ? Xử nam? (TT: ngươi đúng là giày rách còn gì nữa =.=)

Miệng của nữ nhân này còn có thể ác độc hơn sao? Hắn Cố Mạc thành phong lưu cả đời, khuynh đảo vô số thiếu nữ, lại thành chiếc giày rách trong miệng nàng ta? Hắn hận đến muốn xé tan miệng nàng ta! Song nội tâm lại nhóm lên dục vọng chinh phục, làm một cao thủ tán gái, nếu thua bởi nữ nhân này, tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của người khác.

Đối với một người theo đuổi hoàn mỹ như hắn, hắn tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra !

Ánh mắt của hắn khẽ nheo lại, loé lên mấy đạo tinh quang, ý chí chiến đấu của hắn chẳng những không có bị dập tắt, ngược lại càng bùng nổ hơn trước.

Bên vách núi, Mục Tiêu Tiêu vội vã chạy tới, đã đem một màn vừa mới xảy ra lúc nãy thu hết vào mắt, bất quá nàng băn khoăn đến mặt mũi của Cố sư huynh, cũng không ra mặt tiến lên, chỉ là đem tất cả lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng toàn bộ đều đổ lên đầu Vân Khê .

Dám đánh Cố sư huynh của nàng? Quả thực là ăn mật hùm gan báo rồi! Nếu nàng ta không chết, sẽ khó giải trừ mối hận trong lòng nàng! Nếu như nàng chết đi, sẽ có thể trừ bỏ ý niệm trong lòng Cố sư huynh .

Cho nên, nàng phải chết!

“Đi gọi Lý Tú của Hồng Tụ đảng tới đây! Lập tức , lập tức !” Nàng hung hăng nói, cắn nát một chiếc răng*(==” gốc nha) .

Hai nữ nhân bên cạnh nào dám không nghe, vội vàng lên tiếng rời đi.

Trên đường quay về, Vân Khê ngộ kiến Mạc Tử Hành, được hắn mời, đến dạo quanh chỗ của hắn. Tất cả thành viên trong Tụ Tú hội cùng với Mạc Tử Hành, đều quen biết với Vân Khê, nên đối với việc xuất hiện của nàng, tất cả mọi người đều rất là hoan nghênh.

Một nhóm người vây lấy Vân Khê, thất chủy bát thiệt.

“Vân tỷ tỷ, võ công của ngươi lợi hại như vậy, không bằng chỉ điểm chúng ta mấy chiêu?”

“Chẳng lẽ các ngươi không có sư phụ truyền võ riêng của mình sao ?” Vân Khê ngạc nhiên hỏi.

“Ở học viện Vạn Hoàng, cho đến nay chỉ có học viên từ Thành Huyền chi cảnh trở lên mới được các trưởng lão coi trọng, dốc lòng bồi dưỡng. Về phần những học viên như chúng ta, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân, không có bất kỳ ai giúp đỡ cả.

“Chúng ta chỉ có thể tấn thăng đến Thần huyền chi cảnh, mới có cơ hội được các trưởng lão chỉ điểm. Ngoại trừ việc đó, biện pháp duy nhất chính là mỗi tháng tiến vào núi Âm Thi, không ngừng luyện tập, thu thập thi nha, nhận lấy linh đan*(hay quả nhỉ) tăng cấp cho Huyền giai .”

“Nguyên lai là như vậy. . . . . . Xem ra Thần huyền trở xuống đích học sinh thật đáng thương, những người này muốn có cơ hội tấn chức, ngoại trừ việc không ngừng tu luyện, không còn con đường nào khác, đích xác thật là không dễ dàng a.

Vân Khê suy nghĩ một chút, nói: “Ta chỉ điểm một chút thì có thể, bất quá các ngươi mỗi người phải giúp ta một chuyện nhỏ.”

“Vân tỷ tỷ có việc xin cứ việc phân phó, cho dù ngươi không chỉ điểm chúng ta, chỉ cần Vân tỷ tỷ phân phó, chúng ta cũng sẽ làm tốt .” Mạc Tử Hành cười haha nói, những người bên cạnh phối hợp gật đầu theo, lộ ra thần sắc khẩn cấp.

Vân Khê khẽ mỉm cười, tính toán đem một phần công pháp nàng tìm thấy từ người Chiến Thiên Dực truyền thụ cho bọn họ, coi như là trả nhân tình cho việc bọn họ giúp đỡ nàng, dù sao những công pháp này không thích hợp cho nữ tử tu luyện. Dĩ nhiên, công pháp mà nàng dạy, đều sẽ tiến hành theo chất lượng, nàng không thể thoáng cái liền đem công pháp cao minh nhất truyền cho bọn họ. Trừ phi là người nàng hoàn toàn tín nhiệm, nàng mới có thể không chút lưu luyến mà truyền thụ cho hắn, trong lúc này cần chờ đợi, lâu ngày mới kiến nhân tâm.

“Các ngươi tới đây, ta một mình chỉ điểm.”

Mọi người nghe vậy, không khỏi mừng rỡ, sau khi tận mắt thấy được thực lực của Vân Khê, bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ năng lực của nàng. Có thể được nàng chỉ điểm, so với việc nhận được bất kỳ bảo vật đều kích động hơn .

“Tử Hành, ngươi là người đầu tiên !” Vân Khê dẫn đầu đem Mạc Tử Hành gọi tới trước mặt, những người khác thì ngoan ngoãn lui ra ngoài.

“Công phu mà ta hiện tại truyền thụ cho ngươi, ngươi chỉ có thể một người nhớ kỹ trong lòng, không được truyền ra ngoài!”

Mạc Tử Hành hơi sửng sờ, nhưng sau đó lại dùng sức gật đầu, giơ tay phải lên thề nói :” Ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, nếu không sẽ không được chết tử tế !”

“Vậy giờ ta nói cho ngươi biết, bộ công pháp này chính là một trong số những công pháp mà đệ nhất cao thủ của học viện Vạn Hoàng Chiến Thiên Dực đã luyện, ta tình cờ gặp được kỳ ngộ nên mới biết được, hiện tại ta truyền thụ cho ngươi cũng không có yêu cầu lớn lao nào, chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ, hi vọng ngươi có thể vận dụng quan hệ của ngươi, giúp ta tìm người này .”

Ánh mắt của Mạc Tử Hành trợn càng to, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn nghe công pháp này cư nhiên lại là công pháp mà Chiến sư huynh đã luyện, nhiệt huyết không khỏi sôi trào. Ở trong suy nghĩ của tất cả học viên trong học viện Vạn Hoàng, Chiến sư huynh chính là thần tượng của bọn hắn, tồn tại như một vị thần. Có thể tu luyện công pháp giống huynh ấy, là vinh hạnh đến cỡ nào ? Hắn khẩn cấp liễu.

“Vân tỷ tỷ có chuyện gì, xin cứ việc phân phó. Công phu của ta mặc dù có chút thấp, bất quá thế lực của Mạc gia ta ở Long Tường đại lục cũng không thể khinh thường, chỉ cần việc ta có thể làm, ta nhất định sẽ làm hết sức.”

Vân Khê suy tư , nói :” Tốt! Ta vẽ hai bức tranh cho ngươi, hi vọng ngươi có thể dùng quan hệ của ngươi, giúp ta tìm hai người.”

“Chỉ là tìm người sao? Không thành vấn đề !” Mạc Tử Hằng sảng khoái đáp ứng.

Vân Khê cũng không biết làm như vậy có hữu hiệu hay không, nhưng tóm lại cũng là một biện pháp, nàng chỉ có thể sợ ném chuột vở đồ, đánh bậy đánh bạ liễu*(gốc nha) .

“Ngươi tới đây ! Hiện tại ta sẽ truyền thụ công pháp cho ngươi.”

Vân Khê đem công pháp cường đại nhất của Chiến Thiên Dực trong trí nhớ truyền thụ cho Mạc Tử Hành, trải qua những ngày qua tiếp xúc, trực giác của nàng thấy được Mạc Tử Hành là một người đáng tin cậy, cho nên cố ý bồi dưỡng hắn.

Mạc Tử Hành sau khi nhận được công pháp, mừng rỡ như điên, ngay sau đó những thành viên khác của Tụ Tú Hội cũng lần lượt được Vân Khê chỉ điểm. Sau đó nàng liền vẽ hai bức hoạ, chia ra ủy thác bọn họ phát động thế lực riêng của gia tộc mình, chia nhau tìm kiếm. Người trong bức hoạ không phải là ai khác, chính là Long Thiên Tuyệt cùng Vân Tiểu Mặc. . .

Phen này chỉ điểm, lại đã xài hết hơn nửa ngày thời gian.

Ban đêm, Thanh Hà vội vã chạy tới, xông vào Tụ Tú hội của bọn nam tử .

“Vân tỷ tỷ, không xong! Người Hồng Tụ đảng lại tới đây, mấy người đó mời tới mấy tên Thần huyền cao thủ, đem Lam sư tỷ cùng Thu sư tỷ đều đả thương. Chúng ta không biết nên làm sao, không thể làm gì khác hơn là tìm đến Vân tỷ tỷ ngươi .” Thanh Hà gấp gáp nói.

Mạc Tử Hành nghe vậy, tức giận nói :” Chỉ là một Hồng Tụ đảng cũng dám ngông cuồng như thế? Không biết người của Thanh Chữ đường là được Tụ Tú chúng ta bảo hộ đấy sao? Đi ! Chúng ta bồi Vân tỷ tỷ, xem Hồng Tụ đảng các nàng có thể làm ra việc tày trời nào !”

Hắn nhất hô bá ứng, những thành viên của Tụ Tú hội cũng rối rít hưởng ứng theo.

Vân Khê nhíu mày, không quá nguyện ý cuốn vào phân tranh giữa các đảng trong học viện, chẳng qua lần này liên quan đến người quen của nàng, người ta đêm qua còn chứa chấp nàng một đêm, nay là lúc bọn họ gặp khó khăn, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ?

Thôi được, giúp một chút chắc không sao. Trước khi tìm được Thiên Tuyệt và Tiểu Mặc, lẳng lặng đợi ở học viện này, có lẽ cũng là lựa chọn lựa không tệ.

“Đi, xem một chút!” Vân Khê rốt cục đứng dậy, dẫn theo một đám người của Tụ Tú Hội, chạy về hướng Thanh chữ đường .

Từ xa xa , vang lên tiếng đánh nhau cùng nhục mạ, nửa chừng còn còn kèm theo tiếng cải vả cùng tiếng khóc.

“Chỉ là là một đám Thiên Huyền Mặc Huyền, cũng dám kéo bè kết phái, các ngươi giỏi lắm ? Ta còn xấu hổ thay cho bọn ngươi liễu. . .”

“Mục Sư tỷ, những kẻ này sao có thể cùng tỷ so sánh ? Tỷ là Phượng Hoàng, các nàng là cái gì? Nhiều lắm cũng chỉ là những con gà ốm mà thôi”

“Mục Sư tỷ, Những người của Thanh Chữ đường này thường ngày vẫn hay gây sự với Hồng Tụ đảng chúng ta, hôm nay tỷ thay chúng ta xả giận, chúng ta không biết nên cảm kích tỷ như thế nào .”

“Hừ ! Việc nhỏ! Có loại người thật khiến bổn cô nương không vừa mắt, nay bổn cô nương thay trời hành đạo, vì dân trừ hại. Người đâu, đem bút lại bôi lên mặt chúng, để xem các nàng sau này làm sao có thể đi ra ngoài câu dẫn nam nhân?”

“Dạ! Mục Sư tỷ!”

“Mục Tiêu Tiêu ngươi dám?”

Không khí giữa hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm.

Vân Khê dẫn đoàn nhanh chóng rảo bước đến.

“Dừng tay! Ai dám động một sợi lông của các nàng thử xem ?” Sau khi lên tiếng ngăn cản, Vân Khê giơ tay lên, hướng về phía các thành viên của Tụ Tú hội hạ lệnh, “Chặn cửa lại cho ta, hôm nay kẻ nào cũng đừng mong rời khỏi !”

“Tốt! các ngươi đừng mong rời khỏi !”

Mọi người ở sau lưng nàng nhất tề trả lời, khí thế như hồng!

Vân Khê nheo mắt, nhanh chóng quét qua toàn trường, rất nhanh tầm mắt đã rơi vào người của Mục Tiêu Tiêu. Nàng lập tức hiểu được, đối phương tới đây là bởi vì mình, là nàng đã liên lụy tới tỷ muội của Thanh chữ đường.

Đám người Tần Lam nhìn thấy nàng đến, nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, bất quá rất nhanh, lại hướng nàng lắc đầu. Bối cảnh của Mục Tiêu Tiêu thật không đơn giản, nàng ta cũng không phải là người dễ chọc, nếu nàng đắc tội với nàng ta, ngày sau càng thêm hậu hoạn vô lường, đừng quên, phía sau của nàng ta còn có hai tỷ tỷ là Huyền tôn chi cảnh, Vân Khê dù lợi hại đến đâu, cũng không thể ứng phó cả hai Huyền tôn cao thủ được .

Vân Khê không thèm để ý đến nàng, đôi mắt nhìn chăm chú vào Mục Tiêu Tiêu, đem khí thế của nàng ta trực tiếp đàn áp xuống .

Lúc đầu Mục Tiêu Tiêu vẫn còn hung hăng trừng mắt nhìn lại nàng, hận không đem nàng rút gân lột da, nhưng khi chống lại ánh mắt thập phần uy thế của nàng ta, khí thế của nàng dần dần bị đàn áp trở lại, sâu trong đáy lòng lại sinh ra một tia run rẩy.

Chuyện gì xảy ra?

Tại sao chỉ một ánh mắt, lại khiến tận đáy lòng nàng sinh ra sợ hãi?

Không thể bị chút uy thế của nàng ta ảnh hưởng được ! Hôm nay nàng cố ý mượn hai vị cao thủ Thần Huyền từ Tiêu Tương các, cộng thêm hai cao thủ Thần Huyền nữa là nàng và Lý Tú thủ lĩnh của Hồng Tụ đảng, bốn Thần huyền cao thủ tại đây, chẳng lẽ còn sợ một tiểu yêu tinh như nàng ta?

Nghĩ đến đây, sự tự tin trong lòng nàng nhất thời nổi lên, cắn răng nói :” Ngươi rốt cục lộ diện? Ta không ngại nói cho ngươi biết, bổn cô nương hôm nay chính là hướng ngươi tới ! Ngươi có dám nhận khiêu chiến không?”

Vân Khê hừ lạnh một tiếng, không đáp lời .

Mục Tiêu Tiêu lại tiếp lời: “Cứ như vậy giết ngươi, thật là quá nhạt nhẽo ! Ta muốn ngươi sống không bằng chết!”

Nàng nói xong, cười lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho Lý Tú bên cạnh nàng, Lý Tú lĩnh hội, mở miệng nói :” Hiện tại ta chính thức tuyên bố, Hồng Tụ đảng ta muốn khiêu chiến Thanh chữ đường các ngươi, ba ngày sau ở Hiên Viên đài quyết chiến, đánh một trận quyết định sinh tử!”

“Đài Hiên Viên ?!”

Đám người Tần Lam cùng Mạc Tử nghe được ba chữ, nhất tề lộ ra thần sắc khiếp sợ, vẻ mặt khác nhau.

Vân Khê không rõ hàm nghĩa bên trong, quay đầu liếc về phía Mạc Tử Hành, Mạc Tử Hành hiểu ý, ho khan một tiếng, nói :”Hiên Viên đài chính là thánh địa của học viện Vạn Hoàng ta, một khi có người muốn ở trên dài Hiên Viên quyết chiến, vô luận sinh tử, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp, ngay cả trưởng lão trong học viện cũng không có tư cách can thiệp. Ngoài ra, ở học viện Vạn Hoàng còn có một quy luật bất thành văn, phàm là những đảng phái muốn ở quyết chiến ở Hiên Viên đài, một khi thua, danh hiệu của đảng phái đó phải biến mất ở học viện, tất cả người của bọn họ đều phải thần phục bên thắng, nếu không phải tuân thủ quy định, sẽ bị một trong các bang phái khác chế tài !”

Sau khi nghe được những lời giải thích của Mạc Tử Hành, Vân Khê rất nhanh liền hiểu được, Mục Tiêu Tiêu đây là muốn mượn tay Hồng Tụ đảng, để thanh trừ bọn tỷ muội của Thanh Chữ đường, Không chỉ như thế, nàng ta còn muốn cho nàng cúi đầu thần phục những người ở Hồng Tụ đảng, mặc cho nàng ta định đoạt! Thật là tâm địa ngoan độc !

Bất quá, nàng ta vẫn sai tính một bước, bởi vì nàng căn bản không thuộc về bất kỳ đảng phái nào, cho dù Thanh chữ đường thua đi chăng nữa, cũng không liên quan gì đến nàng, chẳng qua là . . . trơ mắt nhìn bọn tỷ muội của Thanh chữ đường bị bọn họ chèn ép, mặc cho kẻ khác định đoạt, nàng có chút không đành lòng!

“Cách thức thi đấu ra sao ? Là quần đấu, hay là đơn đả độc đấu?” Vân Khê nhẹ nhàng hỏi .

Mạc Tử Hành nhớ tới lúc hồi vẫn còn ở núi Âm Thi, cái mà nàng gọi là nguyên lý quần đấu, trong lòng không khỏi bật cười :”Vân tỷ tỷ, thường thì trên Hiên Viên đài sẽ quyết chiến theo kiểu cường giả đối với cường giả, nói cách khác là cao thủ của song phương tỷ thí với nhau, bất luận bao nhiêu trận, miễn sao đấu đến khi tất cả cao thủ của đối phương trở thành bại tướng mới thôi!”

“Trận đấu này rất thú vị!” Vân Khê có chút tán thành, muốn thu phục một bang phái, nếu dùng ba đánh hai hoặc ngũ đánh ba, cho dù thắng, cũng không thể làm cho đối phương hoàn toàn bội phục, nếu chỉ đem đối phương đánh bại, cầu xin tha thứ gì đó, vậy mới có thể chân chính uy hiếp đối phương. Nàng thích trận đấu này !

Nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn Mục Tiêu Tiêu, mở miệng nói :”Các ngươi cũng tham gia?”

“Không sai! Ba người chúng ta hôm nay vừa đúng lúc gia nhập Hồng Tụ đảng, đã là thành viên của họ, quyết chiến trên đài Hiên Viên vào ba ngày sau, chúng ta cũng sẽ tham gia !” Mục Tiêu Tiêu cười lạnh, thật giống như đã nắm chắc phần thắng, đem tính mạng Vân Khê nắm trong lòng bàn tay vậy .

“Tốt! Mọi người ở đây tất cả đều đến !” Vân Khê cười đến cực kỳ quỷ dị, đúng vậy, tất cả các ngươi, một tên cũng không được thiếu!

Sau khi đám người của Hồng Tụ đảng bỏ đi, Vân Khê cũng không có ý lưu họ lại, bởi vì nàng biết, ở học viện Vạn Hoàng, học sinh có Huyền giai là Thần huyền trở lên sẽ được học viên bảo vệ, nàng muốn giết các nàng, nhưng không thể không nể mặt những trưởng lão ở đây, hơn nữa nàng cũng không phải là người của học viện, nếu là tùy tiện động thủ, sợ là sẽ khiến bản thân lâm vào nguy cơ, bất quá may là đám người ngu xuẩn này lại hẹn quyết đấu vào ba ngày sau ở đài Hiên Viên .

Sinh tử dựa vào thiên mệnh phải không?

Nàng thích quy tắc như vậy !

Các nàng tốt nhất một cũng đừng rơi xuống, nếu không nàng sẽ cho bọn họ biết kết quả của việc khiêu khích Vân Khê nàng !

“Vân cô nương, Sau lưng Mục Tiêu Tiêu còn có hai tỷ tỷ là cao thủ hai Huyền Tôn chi cảnh, thế lực khổng lồ, hơn nữa các nàng đều thích thù dai, ích kỷ . Nếu ngươi đắc tội các nàng, các nàng nhất định sẽ gây phiền toái cho ngươi. Ngươi cũng không phải là người của Thanh chữ đường ta, không cần thiết phải vì chúng ta mạo hiểm. Ân tình của ngươi, chúng ta đều cảm thấy được .” Tần Lam lý trí nói.

Bọn tỷ muội vẻ mặt lại bi thương, trong lòng hy vọng Vân Khê vì các nàng báo thù, nhưng lại lo lắng tỷ ấy đắc tội với người có thế lực, trong khoảng thời gian ngắn, không khí giữa nơi đây tràn ngập bi thương.

Vân Khê vui vẻ nhếch khóe môi, Tần Lam có thể nói như thế, đã nói lên nàng không có nhìn lầm người, bất quá Vân Khê nàng cũng không phải là người không có nghĩa khí, nếu nàng đã đáp ứng quyết chiến, sẽ không bao giờ thất lời. Cho dù muốn đi, nàng cũng phải đem cái mông lau khô sạch sẽ mới bỏ đi, không thể bởi vì vấn đề của mình, mà liên lụy đến tỷ muội của Thanh chữ đường được.

“Các ngươi không cần nói gì cả! Các nàng là hướng ta tới, chuyện của mình, tự mình giải quyết .”

Tần Lam còn muốn nói tiếp, Thu sư tỷ bên cạnh lại kéo ống tay áo nàng, nàng lúc này mới dừng lại . Người của Hồng Tụ đảng đã sớm không vừa mắt các nàng, chỉ sợ không có Vân Khê, các nàng sớm muộn cũng phải đối phó với bọn họ. Hiện tại vị cao thủ như Vân Khê này ở đây, các nàng nhất định có thể chiến thắng, về phần chuyện sau này như thế nào, sau này hãy nói.

Trong lòng bọn tỷ muội từ từ dấy lên hi vọng, ánh mắt vui mừng của mọi người đều hướng về phía Vân Khê .

“Vân tỷ tỷ, nhưng tỷ không phải là học sinh của học viên Vạn Hoàng chúng ta, không có tư cách vào vào Hiên Viên thai .” Mạc Tử Hành nói một câu khiến mọi người rơi xuống đáy vực, vấn đề này mới chính là mấu chốt, Vân Khê cũng không phải là người của học viện bọn họ, làm sao giúp các nàng đánh bại người của Hồng Tụ đảng ?

Vân Khê nhức đầu khẽ vuốt mi tâm, chẳng lẽ thật sự phải gia nhập học viện Vạn Hoàng sao? Quy củ của học viện rất nhiều, nàng không thể lưu lại nơi này mãi, nàng còn phải đến Tàng Thư Các tìm kiếm những thông tin liên quan đến Long Tường đại lục cùng Ngạo Thiên đại lục, lại phải rời khỏi nơi đây, để tìm kiếm Thiên Tuyệt và Tiểu Mặc. Nàng cũng không tính lưu lại ở đây, nhưng nếu không, nàng cũng không có tư cách tham dự, vậy tỷ muội của Thanh chữ đường nhất định thua. Vậy chẳng phải nàng hại các nàng, khiến các nàng trực tiếp ngã vào vực sâu sao?

Suy tư hồi lâu, nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng :” ai có thể nói cho ta biết, làm sao mới có thể gia nhập học viện Vạn Hoàng, trở thành học sinh ở đây ?”

Lời này vừa dứt, hiện trường nhất thời yên tĩnh không tiếng động.

Sau khi trầm mặc, hoàn toàn bộc phát!

Vô luận là tỷ muội của Thanh chữ đường, hay là nam các của Tụ Tú hội, hết thảy vui mừng hoan hô .

“Thật tốt quá! Vân tỷ tỷ gia nhập học viện Vạn Hoàng, Tụ Tú hội chúng ta nhất định sẽ đi theo Vân tỷ tỷ, nghe theo lời Vân tỷ tỷ !” Mạc Tử Hành là người đầu tiên hoan hô cả lên.

“Đúng! Sau này chúng ta hết thảy đều đi theo Vân tỷ tỷ, chỉ cần Vân tỷ tỷ ra lệnh một tiếng, chúng ta nhất định xung phong liều chết, chúng ta quyết không lui về phía sau một bước!” Tất cả người của Tụ Tú hội đều nhận ân huệ của Vân Khê, mọi người đều nguyện toàn tâm toàn ý ủng hộ nàng, khí thế không ngừng dâng cao, vô luận là người lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn Vân Khê, hết thảy đều hô nàng là tỷ tỷ, khiến Vân Khê buồn cười không thôi, trong lòng cũng có chút vui mừng.

“Vân tỷ tỷ, ta cũng muốn đi theo tỷ !” Trong đám tỷ muội của Thanh chữ đường, Thanh Hà bắt đầu trước, sau đó liên tục có người hùa theo, đi theo trong lời nói của các nàng, là đi theo chính bản thân Vân Khê, mà không phải do thế lực của bất kỳ bang phái nào, điều này đã nói lên mị lực của bản thân Vân Khê rồi .

Ánh mắt Tần Lam khẽ lóe lên, hít một hơi thật sâu, bước tới trước mặt Vân Khê, hai tay ôm quyền nói :” Tần Lam vô năng, không thể bảo vệ tốt tỷ muội của Thanh chữ đường. Hiện nay an nguy của Thanh chữ đường, hoàn toàn nằm trên người Vân cô nương, Tần Lam ta nguyện ý nhường chức thủ lĩnh, giao phó cho Vân cô nương, hi vọng Vân cô nương đừng khách khí !”

Vân Khê cẩn thận quan sát nàng một phen, nhận thấy nàng cũng không phải nói suôn, sự chân thành xuất phát từ đáy lòng, nàng cười nhạt nói :” Chuyện này sau này hẵng nói, hiện tại các ngươi ai có thể nói cho ta biết, làm sao có thể trở thành học sinh của học viện Vạn Hoàng ?”

“Cái này đơn giản! Dựa vào thực lực của Vân tỷ tỷ, học viện Vạn Hoàng không thể cự tuyệt thu lưu, chẳng qua việc thu nhận tân sinh của học viện Vạn Hoàng đều có quy trình nhất định, vô luận ai, đều phải trải qua khảo hạch. Hôm nay đã trễ, ta giúp tỷ tỷ chuẩn bị trước một chút, báo tên, đợi sáng sớm mai, ta sẽ dẫn tỷ đi tham gia khảo hạch.” Mạc Tử Hành nhiệt tình nói.

“Ừ , cực khổ ngươi rồi .” Vân Khê vỗ vai hắn nói, bỗng nhiên nghĩ tới lai lịch và thân phận của mình, ánh mắt nàng lóe lên nói “Chuyện có liên quan với lai lịch của ta “”

Không đợi đến nàng nói xong, Mạc Tử Hành mang thần sắc hiểu rõ nói :” Cái này tỷ tỷ không cần phải lo lắng! Ta sẽ vì ngươi làm thỏa đáng hết thảy !”

“Vậy thì tốt.” Vân Khê cười khẽ một tiếng, đột nhiên cảm giác chuyện này phát triển có chút buồn cười, trong lúc đánh bậy đánh bạ, nàng lại trở thành học sinh của học viện Vạn Hoàng, thật là không thể tưởng tượng nổi. Bất quá nghĩ kĩ lại, nàng mạc danh kỳ diệu đến được nơi đây, gặp gỡ một loạt chuyện, tựa hồ cũng đã vô tình chỉ định sẵn. Có lẽ, nàng thật sự cùng học viện này hữu duyên không chừng.

Chẳng qua, gia nhập học viện là một chuyện, tìm kiếm Thiên Tuyệt cùng Tiểu Mặc là một chuyện khác . Một khi nàng có thân phận là học sinh của học viện này, có lẽ đối với việc tìm kiếm sẽ có ích hơn rất nhiều, ít nhất nàng có thể quang minh chính đại đến Tàng Thư Các .

Nói đến Tàng Thư Các, tối nay nàng cần phải đi một chuyến, có lẽ sẽ có thu hoạch khác.

Lại là một đêm dạ hắc phong cao .

Vân Khê mặc một thân quần áo dạ hành, khăn che mặt, đem mình che giấu cực kỳ cẩn trọng, một lần nữa lại quang lâm*(đến) Tàng Thư Các. Đêm qua đã dò xét tầng một và tầng hai, cũng không có phát hiện gì, nàng quyết định tiếp tục lên tầng trên.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt”

Càng đi lên đi, bậc thang càng cũ kỹ, phát ra những tiếng vang nhỏ .

Tầng thứ ba, tầng thứ tư “Đi thẳng đến tầng thứ sáu, Vân Khê rốt cục phát hiện một chút tư liệu hữu ích liên quan tới lịch sử của Long Tường đại lục. Địa lý, nhân vật, khởi nguyên của Long Tường, cùng với những ghi chép về nó, hết thảy đều được giữ tại tầng này. Vân Khê tiện tay cầm lấy một quyển sách, đại khái lật xem vài tờ, liền bị nội dung của quyển sách này hấp dẫn. Nàng đi tới Long Tường đại lục mới ngắn ngủn mấy ngày, biết được tất cả kiến thức của nàng về nơi này chỉ đơn giản là một góc nhỏ của băng sơn mà thôi*(chỗ này nói LT đại lục này có nhiều bí ẩn nên ss vs băng sơn chăng) , đối với hoàn cảnh nơi này cũng không rõ cho lắm, nhưng từ trong những quyển sách này, nàng từ từ lãnh hội một ít phân bộ địa lý cùng tình hình xung quanh, không khỏi cảm thán thế giới to lớn, vô kỳ bất hữu*(không gì không có) .

Thì ra là Long Tường đại lục không có chế độ quân quyền, nó là do vô số tòa thành trì cùng dân chúng của xây dựng thành, nếu nói về thế lực của Long Tường đại lục, có thể nói có khoảng gần mấy ngàn thế lực lớn nhỏ khác nhau, phạm vi thế lực của họ dựa vào số thành trì mà họ có, người nào có số lượng dân và thành trì chiếm đa số, người đó chính là cường giả. Nghe nói vạn năm trước từng có không ít người có ý đồ công chiếm thành trì, thành lập chế độ quân quyền, xưng vương xưng bá, nhưng cũng không có thành công. Bởi vì trên đại lục này, còn có rất nhiều thế lực cường đại khác đang tồn tại, bọn họ không ra mặt, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều ảnh hưởng tới toàn bộ đại lục này, mục đích của bọn họ không phải là vì hai ba thành trì nho nhỏ, chiếm nhiều diện tích là vua, mà là vì duy trì chính nghĩa cùng cái gọi là công lý.

Có thể nói, Long Tường đại lục bao hàm toàn diện, địa lý hoàn cảnh phức tạp, không thể giống như Ngạo Thiên đại lục vậy, bị phân chia ra mấy quốc gia, chư hầu. Nó tồn tài vì diện mạo vốn có của nó, không phải là không có đạo lý, những cao nhân của những gia tộc cổ xưa kia, cũng không vui khi thấy có người thay đổi diện mạo vốn có của nó.

Nó là tự do đích, hân hân hướng vinh*(phát triển) đích, chỉ cần ngươi có khả năng, ngươi có thể tìm được một cõi yên vui của mình ở nơi này, tạo ra một mảnh trời của bản thân. Chỉ cần ngươi không có ý định phá đổ trật tự của Long Tường đại lục, ngươi có thể vĩnh viễn hưởng được sự tự do này, chỉ cần ngươi đủ cường đại, nhưng nếu ngươi muốn phá vỡ trật tự này, e rằng sẽ rước lấy hậu hoạn, hậu quả khó mà tưởng tượng !

Nghĩ đến đây, Vân Khê âm thầm gật đầu, nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người muốn xưng vương xưng bá, nàng chỉ mong có thể sống một cuộc sống yên bình an ổn, cùng người nhà sống với nhau thật tốt. Nhưng muốn có cuộc sống như vậy, điều kiện đầu tiên chính là ngươi phải đủ cường đại, có năng lực để bảo vệ sự an bình này .

Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta cũng không thể ngồi đấy chờ chết.

Thời điểm nên phản kích, sẽ phải phản kích!

Cho nên, thực lực quyết định hết thảy ! Muốn hoà hoà mĩ mĩ mà sống, nhất định phải có thực lực cường đại. Điểm này cho tới bây giờ Vân Khê vẫn luôn nhớ rõ ! Nàng xem quá mức chuyên chú, cũng không để ý giờ phút này phía sau của nàng, đang có một bóng người cao lớn từ từ tới gần, cho đến….

“Kẻ nào?”

Cảm giác có người vỗ hạ bả vai nàng, Vân Khê khẩn trương quay đầu, thoáng cái liền chạm vào một đôi mắt hữu thần. Nàng thở phào một tiếng, không ngờ lại bắt gặp hắn ở chỗ này.

Hắn khi nào xuất hiện ở nơi này ? Đã phát hiện nàng từ lúc nào?

Trong lòng không khỏi hoảng loạn cả lên.