Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 158: Mẹ con gặp nhau

“Tiểu Phượng Phượng, người kí khế ước cùng tiểu bảo bảo sao?” Hàn Thiên Phong khó có thể tin, nàng còn tưởng Vạn Hoàng Chi Hoàng cuối cùng sẽ kí khế ước cùng Vân Khê, ai ngờ nàng đoán sai, kết quả ngoài dự liệu của mọi người.

“Đúng vậy a, tiểu bảo bảo rất dễ thương! Ta đã chăm sóc bé con một đêm cơ đấy.” Tiểu Phượng Hoàng đắc ý ngẩng cao đầu, giống như chuyện khế ước cùng tiểu bảo bảo là chuyện vô cùng vinh dự, khiến nó kiêu ngạo, tự hào.

Đến lúc này, nghe chính tiểu phượng hoàng xác nhận, các trưởng lão mới dám tin đây là thật. Mọi người ngạc nhiên nhìn về bé gái trong ngực Long Thiên Tuyệt, ai có thể nghĩ đến bé gái nhỏ xíu lại thành chủ nhân của thần thú trấn giữ Vạn Hoàng học viện?

Bọn họ không khỏi sợ hãi than, xem ra đứa bé này thật không đơn giản a, bọn họ nhớ hôm qua sau khi rời đi Mạc thành, trên bầu trời tự nhiên xuất hiện sấm chớp, ngay sau đó là tiếng khóc của con nít truyền vào trong tai bọn họ, thậm chí tiếng khóc lấn át tiếng sấm, bọn họ liền nghĩ, trời sanh dị tượng, tất có yêu nghiệt!

Ai ngờ câu tiên đoán lại chính xác, đứa nhỏ này thật đúng là yêu nghiệt a, nếu không, sao bé có thể khiến cho Vạn hoàng chi hoàng chủ động khế ước? Mới vừa ra đời đã đặc biệt thế rồi, ngày sau không biết sẽ trưởng thành như thế nào đây.

Phần lớn các trưởng lão lắc đầu than thở.

“Tốt! Tốt! Đại nạn không chết ngày sau tất có đại phúc.” Sau khi Hàn viện trưởng kinh ngạc, hài lòng nhìn hài tử, vuốt cằm mỉm cười.

Long Thiên Tuyệt cong môi, lộ ra nụ cười đắc ý, đây là con cưng của hắn, chắc chắn sẽ gặp được nhiều điều tốt lành.

“Viện trưởng, hôm nay đa tạ ngài ra tay giúp đỡ, phần ân tình này, Long Thiên Tuyệt ta nhớ kỹ, ngày sau sẽ báo đáp.” Long Thiên Tuyệt chân thành quay người về phía viện trưởng bái một cái, Hàn viện trưởng xứng đáng nhận lễ này, bởi vì ông là trưởng bối, là một vị tiền bối đáng kính.

“Khê Nhi còn đang ở Mạc thành, ta phải nhanh chóng mang bé con đi gặp nàng, không thể ở đây lâu.”

“Đi đi” Hàn viện trưởng phất tay, rất thông cảm cho tâm tình hắn giờ phút này.

Long Thiên Tuyệt không chậm trễ, vội vã từ giã Long Hựu Đình và Chiến Thiên Dực, ôm nữ nhi, cưỡi kỳ lân, đi nhanh tới Mạc thành.

Phòng luyện khí của Vạn Hoàng học viện.

Hai người Long Thiên Thần và Bách Lý Song không thể cùng đi với Long Thiên Tuyệt tìm đứa bé nên liền tới phòng luyện khí thăm Tiểu Mặc.

Vân Tiểu Mặc nghe Long Thiên Thần kể, biết được chuyện mẫu thân đã sinh được muội muội, bé vui vẻ nhảy lên, lôi kéo tay của Long Thiên Thần, không ngừng hỏi han.

“Thần thúc thúc, rốt cuộc muội muội trông thế nào? Có giống con hay không?”

“Muội muội khi cười có má lúm không?”

“Muội muội có yêu quý con không? Có gọi con là ca ca không?”

“……………..”

Nhiều vấn đề liên tiếp làm khó Long Thiên Thần, nhìn Tiểu Mặc vui vẻ kích động như thế, hắn thật sự không đành lòng nói cho bé biết, tiểu bảo bảo hiện tại đã mất tích.

“Thần thúc thúc, thúc mau dẫn con đi gặp muội muội, con hiện tại muốn gặp muội muội, muốn tặng quà cho muội ấy.” Vân Tiểu Mặc lắc lắc tay của hắn.

Long Thiên Thần suy nghĩ một chút, hiện tại đại tẩu vừa mới lạc mất một đứa con, là lúc tâm tình không vui, không bằng hắn đem Tiểu Mặc về Mạc thành, đại tẩu thấy Tiểu Mặc, biết đâu tâm tình sẽ khá hơn, coi như có chút an ủi.

Về chuyện tìm em bé, hiện tại đã có đại ca và Hàn viện trưởng tận tâm tận lực tìm kiếm, nhất định sẽ có kết quả. Tốt nhất hắn nên đứa Tiểu Mặc về Mạc thành, nói không chừng chờ sau khi bọn họ đến, đại ca liền mang theo tiểu bảo bảo trở lại.

“Tốt, hiện tại Thần thúc thúc sẽ dẫn ngươi đi thăm muội muội.”

Không thể không nói, đây là chuyện mà Long Thiên Thần làm tốt nhất.

Bách Lý Song âm thầm kéo hắn, nháy mắt với hắn, nghĩ thầm sao hắn lại có thể hứa hẹn với Tiểu Mặc như vậy, nhỡ đâu sau khi Tiểu Mặc đến Mạc thành, không nhìn thấy muội muội của mình, mà thất vọng thì sao?

Long Thiên Thần kéo tay nàng, cho nàng một ánh mắt an tâm, cùng lắm thì hắn cho Phì Phì vòng quanh Mạc thành vài vòng, biết đâu đến khi bọn họ đến Mạc thành, đại ca đã đem tiểu bảo bảo trở về rồi.

Bách Lý Song thấy hắn kiên quyết, cũng không nói gì nữa, ai bảo người ta là hai chú cháu chứ.

“Nga, đi xem muội muội.”

“Ha ha, chúc mừng Tiểu Mặc Mặc, cuối cùng cũng có thể thấy muội muội. Tiểu Bạch cũng muốn nhìn thấy muội muội của Tiểu Mặc Mặc, bé con nhất định cũng sẽ rất dễ thương.”

“Đó là tất nhiên.”

Một người một thú tự đắc vui mừng, khiến mọi người xung quanh rất vui vẻ.

Từ biệt sư phụ, Vân Tiểu Mặc theo hai người Long Thiên Thần và Bách Lý Song ngồi trên Dực Long đi Mạc thành.

Lúc này, ở Thịnh Bảo Trai tại Mạc thành, sau khi ngủ mê man một ngày một đêm, cuối cùng Vân Khê cũng tỉnh lại. Nàng cảm giác được giấc ngủ này vô cùng sâu, khi nàng tỉnh lại, sức lực trong cơ thể đã khôi phục năm sáu phần, có tinh thần hơn rất nhiều.

Khi nàng mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là người chờ đợi bên giường Vân Trung Thiên, nàng ngây ngốc, chợt nhớ ra, khẩn trương ngồi dậy hỏi: “Thiên Tuyệt đâu? Bé cưng đâu? Đã tìm thấy bé chưa?”

Vân Trung Thiên đứng dậy, giữ nàng lại, bắt lấy hai cánh tay của nàng, đem nàng nằm lại trên giường “Muội đừng kích động, Long huynh đã ra ngoài tìm đứa bé rồi, chắc chắn sẽ không có việc gì.”

“Làm sao huynh biết bé cưng không có việc gì? Bé mới ra đời, đã bị người ôm đi, trời mới biết bé đã gặp phải những chuyện gì? Huynh đừng ngăn ta, ta muốn tự mình ra ngoài tìm bé.” Nàng giãy dụa, nhưng thể lực còn chưa tốt, sao có thể tránh thoát khỏi cánh tay cứng rắn của Vân Trung Thiên được.

“Muội đừng nóng lòng! Bây giờ muội mù quáng ra ngoài tìm không phải là chuyện tốt, muội phải tin tưởng Long huynh, hắn nhất định có thể tìm bé con trở về!” Vân Trung Thiên khuyên nhủ.

“Ta tin tưởng chàng, nhưng có nhiều người, thì có thêm cơ hội! Không được, ta muốn đi giúp chàng.”

Nàng muốn bước xuống, lại bị Vân Trung Thiên nhấn trở về “Thân thể muội bây giờ còn rất yếu, trước dưỡng tốt thân thể của mình mới là quan trọng nhất.”

Vân Khê từ chối, nhưng không thành công, nàng không khỏi nổi giận, “Tại sao huynh lại quản ta? Thân thể ta ta tự biết, không cần huynh quan tâm, huynh mau buông ra.”

“Ta không buông! Ta không thể để muội tự chà đạp thân thể mình, đối với ta mà nói, an nguy của muội mới là quan trọng nhất.”

Lời này của Vân Trung Thiên làm cho Vân Khê nháy mắt giật mình, nàng không hiểu, vì sao hắn lại nói thế, vì sao dùng giọng nói như vậy nói với nàng, đối với hắn mà nói, an nguy của nàng là quan trọng nhất. Tại sao hắn phải như vậy? Tại sao phải nói những chuyện này?

Hắn không phải đã nói rồi sao?

Hắn và nàng không có quan hệ gì.

“Huynh nói cho ta biết, huynh rốt cuộc là người thế nào của ta? Huynh tại sao phải quản ta?” Vân Khê nhìn thật sâu vào ánh mắt của hắn, tức giận, càng nhiều hơn là mong đợi, nàng thật muốn biết đáp án mà nàng mong đợi, mặc dù đáp án này rất ly kỳ, làm cho nàng không cách nào giải thích, nhưng phần mong đợi này lại mãnh liệt.

Vân Trung Thiên hơi hoảng hốt, dưới ánh mắt chăm chú của nàng, hắn bắt đầu dao động. Cảm xúc phức tạp trong đáy mắt cuồn cuộn, giống như hắn mãnh liệt đè nén tình cảm, giống như chỉ một giây thôi, tình cảm này sẽ bộc phát,

Nhưng, cũng trong thời gian ngắn ngủi, hắn lại che giấu tất cả tâm tình như bão nổi của mình, ánh mắt trở lại bình tĩnh. Hắn từ từ buông lỏng hai cánh tay đang vịn nàng ra, đứng dậy, quay lưng lại đi, hờ hững nói, “Ta chỉ là nhận ủy thác của người khác, trước khi Long huynh đi, dặn dò ta chăm sóc tốt cho muội, lúc hắn chưa trở về, ta phải thực hiện lời hứa của ta.”

“Thật là chỉ có như vậy sao?” Vân Khê cảm thấy thất vọng, cảm giác hắn có điều giấu giếm, không nói ra chân tướng sự thật, nhưng giờ phút này tất cả đều không quan trọng, nàng hiện tại quan tâm nhất là sự bình an của con gái nàng.

“Hiện giờ ta đã khỏe rồi, không sao cả, huynh để cho ta đi ra ngoài đi, ta muốn đi tìm tiểu Nguyệt Nha.” Vân Khê từ từ bình tĩnh lại, dùng giọng nói tương đối ôn hòa “ Huynh có biết tâm tình ta bây giờ không? Làm một người mẹ mà không thể bảo vệ con mình, huynh có thể thấu hiểu nỗi lòng của một người mẹ không?”

Thân hình Vân Trung Thiên khẽ động khuôn mặt hơi nghiêng, không tiếng động thở dài nói “Được rồi, ta đưa muội đi.”

Vân Khê nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hai người đang muốn bước ra cửa phòng, xa xa, thấy Long Thiên Tuyệt đang từ nơi khác bước tới đây, trong ngực hắn ôm một đứa bé.

Bước chân Vân Khê ngừng lại, nhìn Long Thiên Tuyệt càng chạy càng gần, tim của nàng cũng đập nhanh hơn.

Đứa bé, là con yêu của nàng sao?

“Khê Nhi, mau nhìn! Ta bế con cưng của chúng ta về rồi!” Mặt mày Long Thiên Tuyệt hồng hào, trên khuôn mặt nở nụ cười vui sướng tuấn mỹ, sáng rực ánh sáng ngọc.

Vân Khê hoàn toàn tin tưởng, chạy nhanh mấy bước tới trước mặt hắn, cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực hắn, cổ họng nàng tắc nghẽn.

“Thiên Tuyệt, mau đưa con cho ta, để ta ẵm nàng.”

Từ trong tay Long Thiên Tuyệt cẩn thận nhận lấy con gái, hốc mắt Vân Khê đã ươn ướt, nàng mím môi, ngắm nhìn hài tử đang ngủ thật kỹ, một câu cũng không nói lên lời.

“Lúc trước con còn cười với ta đấy, mới vừa đi trên đường, có thể là quá mệt, liền ngủ mất.” Long Thiên Tuyệt ôm hông nàng, thanh âm giảm xuống, vẫn nhìn nữ nhi, nhẹ nhàng nói.

“Thiên Tuyệt, bé thật sự là con chúng ta sao?” Tay Vân Khê khẽ run rẩy, đến nay nàng cũng không thể nào tin nổi, con của nàng đã trở lại.

“Nàng không tin có thế nhìn ấn ký trên người nàng, ấn ký không thể làm giả.” Long Thiên Tuyệt cười nhẹ, ôn nhu nói.

Vân Khê đưa tay đến đầu vai trái của hài tử, kéo miếng vải xuống, ấn kí nguyệt nha rõ ràng. Tay nàng run lên, không sai, đây là con nàng, khẳng định một trăm phần trăm.

“Tiểu Nguyệt Nha, tiểu Nguyệt Nha của mẹ, cuối cùng con cũng trở lại bên cạnh mẹ rồi.” Nàng cúi đầu, dán chặt vào khuôn mặt của hài tử, nhẹ nhàng vuốt ve, vô cùng vui vẻ.

Vân Trung Thiên cách bọn họ không tới năm bước, lặng yên nhìn vợ chồng bọn họ, còn có đứa bé, tâm tình của hắn phức tạp. Không đành lòng quấy rầy giờ phút ấm áp và vui vẻ của vợ chồng bọn họ, hắn xoay người, yên lặng, nhanh chóng rời đi.

Long Thiên Tuyệt quay đầu, phát hiện thân ảnh kia đang muốn rời đi, hắn vốn định gọi hắn ở lại, nói tiếng cảm ơn, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn lại. Có một số việc nên ghi tạc trong lòng thì hơn, y muốn đi, chắc phải có lý do nào đó.

Trong mắt Vân Khê giờ phút này chỉ có một mình bé cưng, căn bản không chú ý đến sự rời đi của Vân Trung Thiên.

“Thiên Tuyệt, chàng nhìn đi! Tiểu Nguyệt Nha thật là dễ thương, thật sự rất giống ta.”

Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nhìn nàng nở nụ cười, tâm tình cũng vui vẻ theo “Đúng, rất giống, cực kỳ giống.”

“Con sao còn chưa dậy nhìn ta một chút? Chàng nói vừa rồi con cười với chàng, tại sao thấy ta, lại ngủ thiếp đi?” Đáy lòng Vân Khê sinh ra một chút ghen tỵ, nhưng vẫn không đành lòng quấy rầy đến con gái, bé đã bôn ba một đêm, sợ cũng mệt muốn chết rồi.

“Tốt lắm, hiện tại đã tìm được con trở về, nàng cũng có thể an tâm. Hay là quay lại trên giường đi, nghỉ ngơi tốt một chút.” Long Thiên Tuyệt ân cần nói.

“Ta mới vừa tỉnh dậy đây.” Vân Khê đi theo hắn vào gian phòng, chợt nhớ tới cái gì, giương mắt chừng hắn “Chàng nói đi, có phải chàng điểm huyệt ngủ của ta không? Nếu không, tại sao ta ngủ lâu và sâu như vậy chứ?”

Thanh âm ho nhẹ không tự nhiên của Long Thiên Tuyệt, vốn định phủ nhận, nhưng lại thấy ánh mắt sắc bén của nàng, cũng chỉ có thể thẳng thắn nhận, “Ta sai rồi! Sau này ta không dám nữa.” Hắn lấy lòng ghé sát khuôn mặt tươi cười, hôn trên mặt nàng một cái.

Vân Khê tức giận trừng hắn, nhìn đáy mắt hắn mệt mỏi và người đầy phong trần, hiểu được, hắn vì tìm con, nhất định là vất vả và cực nhọc lắm rồi, tức giận trong lòng cũng tiêu tan.

“Chúng ta nên nhanh chóng rời đi, người của Thịnh bảo trai tâm địa bất lương, ta sợ bọn họ sẽ gây bất lợi với chúng ta.” Vân Khê nói.

“Không có chuyện gì! Người của Thịnh bảo trai có tật giật mình, tất cả đã trốn đi, hiện tại Thịnh bảo trai đã thành vườn không nhà trống rồi.” Nếu không phải người của Thịnh bảo trai đều đã rời đi, Long Thiên Tuyệt cũng không thể yên lòng đểVân Khê ở lại một mình. Nhưng cho dù bọn họ trốn, hắn cũng không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, một ngày nào đó, hắn sẽ tính toán món nợ này.

“Tra được ai ôm con của chúng ta đi chưa?” Vân Khê hỏi.

“Là Hách Liên Tử Ngữ.” Long Thiên Tuyệt nói.

“Cái gì? Là nàng? Quả nhiên ta đoán không sai, tiểu nữ tử đứng bên cạnh Tứ chưởng quỹ chính là Hách Liên Tử Ngữ! Nữ nhân này đúng là cả giận mất không, một mực khẳng định ta giết chết đệ đệ của nàng, thật không biết nàng có đầu óc hay không. Theo nàng nói ta thật muốn giết đệ đệ nàng…dễ dàng, đã sớm giết, cần gì làm nhiều chuyện như vậy? Nếu ta thật sự giết đệ đệ nàng cũng không dễ dàng bỏ qua cho nàng, chẳng lẽ ta thật không biết cái gì làm trảm khảo trừ căn hay sao?” Vân Khê rất tức giận, thật không nghĩ trực giác của nàng chuẩn như vậy, nàng đã sớm cảm giác được cô gái áo tím bên cạnh Tứ chưởng quỹ có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp, ai ngờ nàng đã đoán đúng.

Chỉ tiếc, để cho nàng ta được như ý, ôm con của nàng đi.

May mà hiện tại tìm được bé con trở về, nếu không, nàng hối hận không kịp.

“Thiên Thần đuổi theo nàng ta, chính nàng ta cho biết con bị Tiểu Phượng Phượng đem đi. Sau chúng ta đuổi theo Tiểu Phượng Phượng đến Vạn Hoàng học viện, được viện trưởng giúp đỡ, thật vất vả mới biết được chỗ Tiểu Phượng Phượng giấu con đi.” Long Thiên Tuyệt nói.

“Tiểu Phượng Phượng?” Ánh mắt Vân Khê chợt sáng, sờ sờ Ngọa Long Cư giấu trên người, nhận thấy Tiểu Phượng Phượng căn bản không có ở bên trong, nàng kiễng chân nhìn quanh, cũng không thấy thân ảnh của Tiểu Phượng Phượng, kinh ngạc hỏi “Tiểu Phượng Phượng đâu?”

“Nó….” Long Thiên Tuyệt nhìn ra ngoài cửa ngầm ám chỉ.

Vân Khê hiểu, ho nhẹ nói “Lần này làm phiền Tiểu Phượng Phượng, nếu không có nó, không biết Tiểu Nguyệt Nha của chúng ta bị người xấu đem tới đâu đây? Nếu ta thấy Tiểu Phượng Phượng ta nhất định sẽ báo đáp nó thật tốt, nó là đại công thần của nhà chúng ta a.”

Lời của nàng vang lên, Tiểu Phượng Phượng vẫn núp ngoài cửa, không dám tiến vào, nhất thời hào hứng, đúng vậy, nó cứu tiểu bảo bảo, nó là ân nhân của tiểu bảo bảo nha haha.

“Ta ở chỗ này! Ta ở chỗ này.” Tiểu Phượng Phượng khoái trá bay vào, chuẩn bị nhận thưởng, nghĩ thầm không biết nữ nhân xấu này thưởng cho nó cái gì đây? Linh quả sao? Hay là tiểu mỹ nam?

Thưởng cái gì cũng tốt, chỉ cần là thứ tốt, nó đều không cự tuyệt cái gì.

Vân Khê ôm hài tử, ngồi ngay ngắn ngay mép giường, mỉm cười nhìn Tiểu Phượng Phượng ngoài cửa bay vào, nụ cười càng lớn hơn. Nàng hướng Tiểu Phượng Phượng ngoắc ngoắc ngón tay, ngữ khí mềm nhẹ “Tiểu Phượng Phượng, ngươi làm tốt lắm! Làm rất tốt!”

Long Thiên Tuyệt ngồi cạnh nàng, nhìn nụ cười nàng giờ phút sáng lạng, đuôi chân mày không khỏi nhướng lên, nụ cười này thật không bình thường, hắn âm thầm thay Tiểu Phượng Phượng lau mồ hôi lạnh, đối với một số người mà nói, càng là thời điểm bọn họ cười càng rực rỡ, lại càng thêm nguy hiểm, Khê Nhi của hắn chính là một loại người trong đó.

Bất quá, Tiểu Phượng Phượng ngốc nghếch hình như chưa cảm nhận được, vô tư bay tới, đến đòi phần thưởng.

Sau một khắc, đã nghe thấy tiếng kêu “A, A, A” của Tiểu Phượng Phượng vang khắp phòng, lông đuôi xinh đẹp nhất của nó đã bị Vân Khê không chút lưu tình nhổ xuống, đau đến kêu cha gọi mẹ.

Long Thiên Tuyệt lặng yên đồng tình, dự cảm của hắn quả nhiên là đúng.

“Nữ nhân xấu! Khi dễ Tiểu Phượng Phượng! Lông của ta a, lông xinh đẹp của ta! Ngươi bồi thường cho ta!” Thấy bộ lông mà mình đắc ý nhất không còn, Tiểu Phượng Phượng khóc muốn chết.

Nó vừa khóc, liến đánh thức tiểu bảo bảo đang ngủ say.

Ánh mắt hung hăng của Vân Khê thu hồi, đem tiểu Nguyệt Nha của nàng đến sơn cốc được mà còn không biết lối đem tiểu Nguyệt Nha về bên cạnh nàng, làm hại bọn họ nhiều người lo lắng, đáng đời nó! Nhổ mấy cọng lông coi như là nhẹ rồi, nể tình nó có công cứu bé cưng, nếu không còn trừng phạt nặng hơn.

Cúi đầu thấy tiểu bảo bảo tỉnh, Vân Khê lập tức thu hồi vẻ mặt hung hăng, giống như Long Hậu, trong nháy mắt biến sắc mặt, hóa thành mẫu thân hiền dịu nhất cõi đời này.

“Tiểu Nguyệt Nha, con đã tỉnh? Ta là mẹ ruột của con.”

“Tiểu bảo bảo, mẹ ngươi nàng khi dễ ta!” Tiểu Phượng Phượng một bên hướng tiểu bảo bảo khóc lóc kể lể, vừa tiếc mấy sợi lông mới nhổ ra trên người nó, bay đến bên cạnh tiểu bảo bảo, đứa ra chứng cứ, vừa khóc lóc vừa sụt sịt, đáng thương vô cùng.

Vân Khê vươn tay, vứt nó ra một bên, dám bôi nhọ danh dự của nàng trước mặt tiểu bảo bảo sao? Thật đáng đánh đòn!