Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 134: Cuộc chiến vương giả, Phi Long Tại Thiên!

Long Thiên Thần rất buồn bực, vô cùng buồn bực, tại sao chuyện không may lại thường xuyên phát sinh ở trên người hắn?

Sau một cuộc kinh sợ, hắn nhanh chóng chấn chỉnh bản thân, điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị rời phòng.

Bên ngoài phòng, hai tỷ muội đứng ở cửa chờ đợi, Triệu Hiểu Du mắt đỏ đỏ, không ngừng hít mũi, khiến người ta thương tiếc.

“Tỷ tỷ, ta rốt cuộc làm sai cái gì? Tại sao hắn tức giận như vậy?”

“Đừng khóc! Ta cũng không biết rốt cuộc chúng ta làm sai cái gì, dù sao người từ bên ngoài tới cũng rất kỳ quái.” Triệu Hiểu Mẫn an ủi muội muội, trong lòng cũng tràn đầy nghi vấn.

“Ừ, chính là rất kỳ quái! Người ta vừa rồi không có làm cái gì, chẳng qua là tò mò, hỏi một chút mà thôi.”

Hai tỷ muội đang nói chuyện, thì một gã nam tử từ nơi không xa đi tới, trên dưới ba mươi tuổi, có vẻ từng trải.

“Hai vị sư muội, vị Long công tử kia đâu?”

“Hắn còn đang bên trong tắm rửa thay quần áo đó.” Triệu Hiểu Mẫn hướng phía dưới hắn nhìn quanh, tò mò hỏi, “Tống sư huynh, huynh dẫn bọn hắn tới làm cái gì?”

Tống sư huynh cười nhạt, nói: “À, viện trưởng nói, Long công tử là khách quý của Dực Long học viện chúng ta, nhất định phải khiến hắn cảm thấy ở đây như ở nhà, để cho hắn nguyện ý ở lại Dực Long học viện chúng ta vĩnh viễn.”

Hắn dừng một chút, liếc Triệu Hiểu Du đang hít hít mũi, lại nói: “Viện trưởng cố ý phân phó, mấy ngày nay, hai vị sư muội nhất định phải theo sát Long công tử như hình với bóng, hầu hạ hắn vui vẻ, vô luận như thế nào cũng không thể chọc cho hắn tức giận. Long công tử cùng thú sủng của hắn, đối với Dực Long học viện chúng ta mà nói, có ý nghĩa phi thường quan trọng, cho nên hai vị sư muội nhất định phải càng thêm rộng lượng, cho dù đối phương rất khó hầu hạ, nhưng vì tương lai Dực Long học viện, hai muội phải tạm thời chịu chút ít ủy khuất.”

“Ừ, vì Dực Long học viện, ủy khuất gì ta cũng có thể chịu được!” Triệu Hiểu Du ra sức gật đầu, đem nước mắt quanh vành mắt nuốt trở về.

Triệu Hiểu Mẫn nghe vậy, không nhịn được liền xì cười khẽ, bất quá là nghe được tiếng đối phương gào to, đem muội muội đơn thuần làm cho sợ hãi, có lẽ nàng cho là ủy khuất chỉ vẻn vẹn chỉ có lần này sao?

“Tống sư huynh, vừa rồi chúng ta không cẩn thận chọc giận Long công tử, nhưng mà chúng ta cũng không hiểu rõ, tại sao hắn lại tức giận. Huynh nói xem chúng ta làm như thế nào cứu vãn đây?” Triệu Hiểu Mẫn hỏi, Tống sư huynh lớn tuổi hơn, hiểu biết sâu, tin tưởng hắn nhất định biết ngọn nguồn trong đó.

“Các ngươi vừa làm cái gì?” Tống sư huynh nhíu mi nói.

“Chúng ta......” Triệu Hiểu Mẫn nói tỉ mỉ toàn bộ chuyện vừa phát sinh, nói xong lời cuối cùng, nàng phát hiện sắc mặt Tống sư huynh càng ngày càng kỳ quái, tựa hồ là ở cố ý ẩn nhẫn cái gì, từ cổ trở lên đều đỏ một mảnh.

Không chỉ hắn như thế, mọi người phía sau hắn cũng như thế, không khí hết sức quỷ dị.

Triệu Hiểu Mẫn là người thông minh, càng ngày càng nhận thấy được có cái gì không đúng, trong lòng rất là thấp thỏm: “Tống sư huynh, không phải là chúng ta đã làm sai chỗ nào rồi chứ?”

Tống sư huynh ho nhẹ mấy tiếng, cố nén cười, lắc đầu nói: “Các muội không có làm sai! Có thể...... Có thể là vị Long công tử này tương đối xấu hổ, không thích ứng được với cuộc sống sa mạc chúng ta.”

Mới vừa rồi Triệu Hiểu Du còn có chút thấp thỏm trong lòng, bây giờ nghe Tống sư huynh nói các nàng không có làm sai, khuôn mặt khóc lóc nhất thời liền cười như nở hoa: “Ta đã nói rồi! Chúng ta đối với hắn tốt như vậy, làm sao mà làm sai chuyện đâu, nhất định là hắn có vấn đề!”

“ừ, đúng.” Tống sư huynh nắm tay thành đấm, đưa đến mép, không nhịn được ho khan để dừng lại cười.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Long Thiên Thần từ trong cửa phòng vừa đi ra ngoài. Thấy hai nữ tử còn canh giữ ở cạnh cửa, hắn vô thức đưa tay, nhanh chóng túm vạt áo của mình, hai mắt cảnh giác nhìn các nàng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tầng màu hồng.

Triệu Hiểu Du khả ái nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm gương mặt hắn hồi lâu, mỉm cười cười nói: “Tỷ tỷ nói không sai, người không thể xem bề ngoài, không nghĩ tới sau khi ngươi tắm sạch sẽ, nhìn rất đẹp mắt.”

Long Thiên Thần nghe được năm chữ “sau khi tắm sạch sẽ”, nhạy cảm run rẩy cả người, trong đầu lần nữa hiện ra một màn hoảng sợ vừa rồi, hắn vội vàng dời bước đến phía sau Tống sư huynh.

“Huynh đệ, có thể đưa ta đi cấm địa hay không? Ta muốn đi xem Phì Phì một chút.”

“Long công tử chớ vội! Tại hạ họ Tống, chính là đệ tử chân truyền của viện trưởng. Viện trưởng phân phó, cho chúng ta chiêu đãi ngươi thật tốt. Ngươi xem, ta đưa toàn bộ học sinh học viện đến, bắt đầu từ hôm nay, mỗi người trong học viện cũng sẽ lấy ngươi vi tôn. Ngươi có cái gì phân phó, xin cứ việc phân phó chúng ta, chúng ta nhất định sẽ toàn lực làm theo.” Tống sư huynh mỉm cười nói, khoát tay chỉ chỉ phía sau mình.

Long Thiên Thần quay đầu, nhìn theo phương hướng hắn chỉ, tầm mắt xuyên qua sân cổng chính, chạy suốt quảng trường ngoài cổng...... Hai mắt hắn sắp lồi ra rồi, liên tục thụt lùi ba bước, suýt nữa liền trật chân té ở ngưỡng cửa.

Dùng sức túm lấy cửa nhà, Long Thiên Thần run rẩy nhìn, lần nữa nhìn về phía quảng trường đứng đầy cả người, toàn bộ, chừng hơn ngàn người. Này, trường hợp như vậy, không khỏi quá hoành tráng đi? Hắn một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có a!

“Long công tử, ngươi đừng khẩn trương! Dực Long học viện chúng ta bất đồng với các học viện khác, học sinh của chúng ta cũng đều lớn lên ở quê hương, không có những đệ tử thuộc bất kỳ thế gia môn phái nào khác, cho nên tính tình mọi người thuần phác thiện lương, rất dễ thân cận. Hôm nay chính là dẫn bọn hắn tới biết Long công tử, ngày sau Long công tử cùng bọn họ chung đụng, sẽ từ từ hiểu rõ phong thổ chúng ta nơi này, ta tin tưởng Long công tử sẽ yêu nơi này.”

“Ta có thể không hỏi, tại sao những người này toàn bộ đều là nam sao?” Long Thiên Thần phát hiện một vấn đề, hơn ngàn người toàn bộ cũng là nam nhân, mọi người ở đây, trừ tỷ muội Triệu Hiểu Mẫn, tựa hồ tìm không ra một nữ nhân khác.

Đây cũng quá quỷ dị.

“Là như vậy, Dực Long học viện chúng ta thu nhận học sinh, phải không hạn chế nam nữ, bất quá rất ít nữ nhân trẻ tuổi có thể chịu được được sa mạc đơn điệu và hiu quạnh, cho nên tất cả đều hi vọng đi vào thành thị trong nội địa, hoặc là gả cho nam nhân trong thành thị, đây cũng là điều chúng ta bất đắc dĩ.”

“Như vậy nói cách khác, cả Dực Long học viện cũng chỉ có hai nàng?” Phần gáy của Long Thiên Thần lạnh lẽo, làm sao mà cảm thấy chỗ này quỷ dị như vậy đây?

“Ở Dực Long học viện chúng ta đúng là như thế, bất quá ở trong thôn trang quanh Dực Long học viện ở không ít gia quyến.” Tống sư huynh mỉm cười trả lời hắn.

Long Thiên Thần thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới coi là bình thường chứ. Không thể không nói, Triệu gia tỷ muội là đóa hoa tuyệt thế, bất quá nhìn ở các nàng đơn thuần thiện lương, không trải sự đời, hắn sẽ không so đo với các nàng.

“Ta muốn đi xem Phì Phì một chút, ngươi có thể dẫn đường không?”

“Long công tử hay là dùng bữa trước đã, bên cấm địa sẽ có người chiếu cố, nếu có động tĩnh gì, lúc nào cũng có người đến đây báo cáo.” Tống sư huynh nói.

“Được rồi!” Cái bụng không chịu thua kém, rất hợp thời mà kêu lên mấy tiếng ùng ục, Long Thiên Thần sờ sờ bụng của mình, phát hiện mình đích xác là đói bụng.

Triệu Hiểu Du phì cười một tiếng, Triệu Hiểu Mẫn thu liễm, trong mắt mỉm cười.

Long Thiên Thần xấu hổ sờ sờ bụng, có chút lúng túng.

“Long công tử, bên này, mời!” Tống sư huynh mỉm cười dẫn đường.

Long Thiên Thần đi theo hắn một đoạn, phát hiện phía sau hơn ngàn người còn xa xa theo sát, không có ý tứ muốn tản đi.

Hắn quả là áp lực thật lớn.

Hắn đi vài bước, dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Người vẫn còn.

Hắn lại mấy bước, dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Người như cũ.

Không được, hắn chạy sao!

Chạy một đoạn, dừng lại, quay đầu lại lần nữa.

Người vẫn còn!

Hắn hoàn toàn bỏ cuộc.

Nghĩ thầm nếu như sau này, bất kể hắn đi tới chỗ nào, đều có đại bộ đội nhân mã đi theo, uy phong thì uy phong, nhưng cũng quá không có tự do đi?

“Tống sư huynh, cái kia...... Ta chỉ đi ăn một bữa cơm, không cần nhiều người như vậy đi theo? Hãy để cho tất cả mọi người trở về, ăn cơm.” Long Thiên Thần xấu hổ.

“Không sao, bọn họ cũng không đói.” Tống sư huynh rất có lễ phép trả lời.

Long Thiên Thần mãnh liệt lau mồ hôi: “Vậy để cho tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi, luyện công cũng được.”

“Không sao, bọn họ hôm nay đã luyện công rồi, đối với người tập võ mà nói, nghỉ ngơi quá nhiều, dễ dàng lười biếng.” Tống sư huynh như cũ vô cùng có lễ phép trả lời.

Long Thiên Thần sắp điên mất, đây là địa phương nào a, tại sao mỗi người đều kỳ quái như vậy?

Vuốt vuốt mi tâm, hắn hoàn toàn buông tha cho việc thuyết phục đối phương, thích đi thì cùng đi, chờ Phì Phì một khi khôi phục, hắn nhất định phải mang theo Phì Phì rời đi thôi, hắn mới không muốn vĩnh viễn ở lại địa phương kỳ quái này.

Cho nên, từ giờ khắc này, trong học viện Dực Long bên liền có một màn phong cách kỳ quái như vậy, vô luận Long Thiên Thần đi tới chỗ nào, đại bộ đội nhân mã cũng theo tới chỗ đó, nơi sân lớn một chút thì tốt, một khi tiến vào tiểu viện, thì đó chính là người chen chúc, người đụng người, náo nhiệt không dứt.

Cuộc sống náo nhiệt của Long Thiên Thần ở Dực Long học viện cùng ngàn người hầu hạ cứ thế tiếp tục …

Bầu trời trên sân đấu võ, mặt trời chói chang chiếu rọi, nghênh đón một ngày mùa hè khác hẳn mọi ngày.

Xa xa trên bầu trời, vạn dặm không mây.

Ở hội trường gần vạn ánh mắt nhìn soi mói, mười tên tuyển thủ dự thi của học viện Thiên Long lục tục lên đài.

Dẫn đầu ra sân, là Bách Lí Thanh Hoa cùng Tần Tụng Ca mang theo bảy tên Huyền tôn lục phẩm, sáu tên cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm, tiếng vỗ tay ào ào.

Đáng nhắc tới chính là, ở trong bảy tên cao thủ này, một nửa là thuộc Bách Lý gia tộc, hai người thật ra là thân huynh đệ của Bách Lí Thanh Hoa. Nói cách khác, ở trong bảy tên cao thủ, có ba tên tuyển thủ chính là cháu trai của viện trưởng học viện Thiên Long, một gã khác là đệ tử chi thứ của Bách Lý gia tộc. Như thế xem ra, thực lực Bách Lý gia tộc đúng là khổng lồ, hơn nữa nhân tài trong gia tộc xuất hiện lớp lớp.

Mọi người xem cuộc thi nghị luận rối rít, không khỏi hâm mộ con cháu Bách Lý gia tộc thịnh vượng, không giống vài đại gia tộc, ngày xưa từng huy hoàng, song hiện nay, con cháu bọn họ hoặc là thành con nhà giàu, hoặc là không muốn phát triển, thiên phú thường thường, có thể khó tìm ra mấy nhân tài có thể phát huy gia tộc. Bách Lý gia tộc chẳng những con cháu thịnh vượng, hơn nữa mọi người đều nổi bật, chân chính là niềm ao ước của người khác a.

Lúc này, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, có một hồng y nữ tử chạy tới dưới lôi đài, khua tay với mấy người trên đài.

“Đại ca, nhị ca, Tam ca, tối nay sư phụ muội bọn họ mới có thể tới đây được, các ngươi nghĩ biện pháp trì hoãn một ít thời gian nữa.”

Bách Lí Thanh Hoa cùng Bách Lí nhị ca, tam ca mấy người nhìn muội muội dưới đài khua tay với bọn họ, mọi người dở khóc dở cười, bọn họ đây là đang tỷ võ, sư phụ của nàng là đối thủ họ, bọn họ làm sao có thể vì đối thủ suy nghĩ, cố ý trì hoãn thời gian đây?

“Thất muội, muội rốt cuộc là đứng bên nào? Chúng ta là thân ca ca của muội đó!” Bách Lí Tam ca bất mãn nói.

“Trong lòng muội đương nhiên là đứng ở bên các ca ca! Bất quá......” Bách Lí song kéo âm cuối, cười nháy mắt mấy cái, nói, “Hai chân của muội là đứng ở sư phụ bên kia!”

” Xú nha đầu không có lương tâm! Cẩn thận các ca ca tùy tiện tìm người đem ngươi gả cho!” Bách Lí Thanh Hoa ôn nhuận cười, trêu chọc nói.

“Muội không sao cả, chỉ cần không phải gả cho tên Long Thiên Hồn tự cho là đúng kia là tốt rồi!” Bách Lí song hướng về phía ba vị ca ca giả trang mặt quỷ, đột nhiên cảm giác được sau lưng trận trận âm phong, nàng từ từ quay đầu nhìn lại, liền chống lại một gương mặt âm lãnh đáng sợ, nàng cả kinh kêu to lên.

Không đợi nàng tới kịp chạy trốn, mội cái tay hung hăng bắt được cổ áo của nàng: “Có bản lãnh, ngươi đem lời mới vừa nói, lặp lại lần nữa.”

Bách Lí song nhắm chặt hai mắt, đáy lòng không ngừng kêu xui xẻo, cho nên nói không thể tùy tiện ở sau lưng người khác nói bậy, sẽ gặp báo ứng. Xui xẻo a xui xẻo, làm sao lại hết lần này tới lần khác gặp phải tên sát thần tự cho là đúng này cơ chứ?

Đám người Bách Lí Thanh Hoa thấy thế, không nhịn được lên tiếng: “Long Thiên Hồn, Song nhi vẫn còn là hài tử, nàng là vô Tâm, ngươi cũng đừng cùng nàng so đo.”

“Hài tử? Là hài tử liền dám hủyhôn ước với Long Thiên Hồn ta? sao?” Âm cuối của hắn đột nhiên cao lên, trên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của Long Thiên Hồn rõ ràng hiện lên âm tà cùng tàn khốc, Long Thiên Hồn hắn, đệ nhất thiên tài của Long gia, cư nhiên bị người ta từ hôn? Lời này nói ra, thể diện Long Thiên Hồn hắn sau này còn nơi nào để đặt?

Bách Lí Song nghe vậy, khẽ mở ra một con mắt, trên đỉnh đầu trận trận lạnh lẽo, cắn răng nói: “Là tự ngươi, ngươi không thích nữ nhân biết võ công, ta hiện tại biết võ công rồi, đã không phù hợp yêu cầu của ngươi. Ta chỉ không muốn bị ngươi từ hôn, như vậy sau này không ai thèm lấy ta rồi, cho nên mới chủ động từ hôn.”

“Phải không? Ta đây cho phép sao?” Long Thiên Hồn tăng thêm lực đạo trong tay, mặt âm hàn vô hạn tiến tới gần nàng, Bách Lí Song bị làm cho sợ hãi chỉ có thể nhắm hai mắt lại thật chặt. Bởi vì đôi mắt hắn thật sự thật đáng sợ, một con màu vàng một con màu đen, làm cho nàng liên tưởng đến bộ dạng sư tử đực muốn ăn thịt người.

Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, nàng biết mình có một vị hôn phu, còn nhớ rõ lần gặp đầu tiên, hắn đã hai mươi tuổi rồi, trở thành một đệ tử thiên tài của học viện Thiên Long oai phong một cõi, tự phụ cao ngạo, không ai bì nổi, mà nàng khi đó mới mười tuổi. Thời điểm mới gặp gỡ, hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, ánh mắt sai sử vênh váo, tự cao tự đại kia cho đến nay vẫn là một ký ức mới mẻ đối với nàng.

Lúc gặp, nàng đang giơ một thanh kiếm gỗ chuẩn bị múa kiếm, hắn nói: “Ta không thích nữ nhân biết võ công làm vợ, bắt đầu từ hôm nay, không cho phép ngươi luyện võ!”

Một câu nói của hắn, đã định cuộc sống tám năm về sau của nàng trở thành bi kịch.

Phụ thân một lòng muốn leo lên Long gia, cho là nàng chỉ gả đến Long gia, mới là quy túc tốt nhất, cho nên từ ngày đó, sẽ không cho nàng luyện võ, cũng không cho nàng, giống các ca ca, tiến vào học viện Thiên Long học tập từ nhỏ. Cũng là từ ngày đó bắt đầu, nàng chỉ có thể lén lén lút lút thừa dịp người nhà không chú ý, tự luyện võ, có thể có thành tựu ngày hôm nay, đối với nàng mà nói, thật sự là vô cùng khó được.

Từ hôn, rời nhà...... Đây hết thảy là bởi vì Long Thiên Hồn!

Nàng mới không cần gả cho một người tự cho là đúng, tự phụ cao ngạo, không ai bì nổi.

Nàng hận thấu Long Thiên Hồn, cũng vì vậy hận học viện Thiên Long, phàm là chỗ có hắn, nàng đều hận!

Bị bắt ở trong tay hắn, tim của nàng khẩn trương thình thịch đập loạn, mỗi lần thấy hắn, đều cảm thấy hắn thật là đáng sợ. Chỉ cần vừa nghĩ tới gả cho người như vậy, vượt qua cuộc sống còn lại, nàng liền cảm thấy ngày tận thế đã tới.

Đánh chết nàng, cũng không gả Long Thiên Hồn, bọn họ căn bản là không phải là người một đường!

“Thoái hay không thoái hôn, là lựa chọn của ta, tại sao cần ngươi cho phép?” Bách Lí Song khẽ cắn răng, dũng cảm mở hai mắt ra, hướng hắn trợn mắt lại, “Long Thiên Hồn, ngươi cho rằng ngươi là ai a? Muốn cho bổn tiểu thư gả cho ngươi, ngươi mơ tưởng! Trở về cầm gương mà soi mình đi, ngươi cũng là cái lão nam nhân, làm sao xứng đôi với ta xinh đẹp như hoa, xuân xanh vô song?”

“Phốc!” Bạch Sở Mục nhìn tình huống không đúng, vừa định sang đây xem, ai ngờ mới đi đến gần đã nghe được câu vô song, nhịn không được phun cười.

Sắc mặt Long Thiên Hồn càng ngày càng âm lãnh, huyệt Thái Dương nhô lên cao, một đôi ánh mắt nửa vàng nửa đen giống như ở phóng hỏa: “Rất tốt! Ngươi rất có can đảm!”

Hắn níu lấy cổ áo Bách Lí song, đốt ngón tay RẮC…A…Ặ..!! Kéo rung động, phảng phất hơi chút dùng sức, là có thể bóp nát Bách Lí Song.

Bạch Sở Mục phát hiện có cái gì không đúng, vội vàng tiến lên ngăn cản nói: “Ngươi buông nàng ra! Làm khó một nữ nhân, coi là bản lãnh gì?”

Hắn lời này chưa dứt, một đôi mắt âm lãnh liền hung hăng quét tới đây, trên mặt Bạch Sở Mục lập tức cảm giác được một trận co rút đau đớn.

“Ngươi muốn xen vào việc của người khác?” Long Thiên Hồn nói từng chữ từng câu, nặng như ngàn cân, để cho Bạch Sở Mục cảm thấy vô hạn áp lực.

Bạch Sở Mục trấn định tinh thần, ngẩng đầu nói: “Nàng là bằng hữu ta! Bằng hữu gặp nạn, việc này tự nhiên là phải quản.”

Bách Lí Song trong lòng khẽ cảm động: “Bạch Sở Mục, ngươi vẫn là tránh xa một chút! Ngươi ngay cả ta đều đánh không lại, cũng đừng trêu chọc hắn, một hồi ta còn phải tới cứu ngươi đấy.”

Bạch Sở Mục bị đả kích thật sâu rồi, xoắn tay áo, hùng hổ: “Ai nói ta đánh không lại ngươi? Đối với điểm công phu mèo cào của ngươi, muốn thắng ta, ngươi nằm mơ! Không tin, ngươi tới đây, chúng ta tỷ thí một chút!”

“Tỷ thí thì tỷ thí! Về chút điểm công phu không biết tự lượng sức mình của ngươi, ta chỉ cần một chưởng là có thể đập chết ngươi!” Bách Lí song đưa tay, tách cái tay đang túm cổ áo của nàng ra: “Ngươi nhường một chút, ta muốn giải quyết chút ân oán cá nhân với hắn trước, khẩu khí này không ra, tức giận của ta khó tiêu!”

Long Thiên Hồn hơi sững sờ, cũng chính là lúc ngây người này, Bách Lí Song tránh thoát tay hắn, lao về phía trước, kéo tay Bạch Sở Mục, liền hướng bên ngoài hội trường chạy như điên.

“Chạy mau a! Còn ngẩn người ra đấy?”

Bạch Sở Mục thoáng cái cũng tỉnh táo lại, bắt đầu nàng kéo hắn chạy, biến thành hắn kéo nàng chạy.

Mọi người nhìn, hai người nắm tay, chật vật chạy trốn.

Thoạt nhìn, thật đúng là như là một đôi tiểu tình nhân làm trò trước mặt vị hôn phu bỏ trốn đây!

Từng sợi lạnh lẽo trên người Long Thiên Hồn dựng lên, định sẽ đuổi theo, hung hăng đập chết hai người phía trước. Trước người đột nhiên nhiều ra ba bóng người, ngăn cản đường đi của hắn.

“Long Thiên Hồn, một vừa hai phải thôi! Song nhi là bảo bối của Bách Lý gia chúng ta, nếu như đã thoái hôn, ngươi liền tiếp nhận sự thật này đi!”

“Đúng thế! Dù sao nữ nhân bên cạnh Long Thiên Hồn ngươi cũng không ít, cần gì dây dưa Thất muội ta không tha đây?”

“Đừng cho là Bách Lý gia ta sợ Long gia các ngươi, không kết thân với các người thì không được, nếu ngươi dám đả thương Thất muội ta, ta là người thứ nhất liều mạng với ngươi!”

Long Thiên Hồn híp mắt, nhìn chăm chú ba người Bách Lí huynh đệ trước mắt, hừ lạnh một tiếng, thật vất vả mới đem ác khí tới miệng nuốt xuống: “Nếu không phải nhìn hôm nay là ngày tỷ võ, ta ngay cả ba người các ngươi cũng cùng nhau đánh!”

Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người, nhảy lên lôi đài.

Quanh thân sát khí càng sâu.

Trên đài tỷ võ, không người nào dám trêu chọc hắn.

Một góc Thính phòng, Dạ Cô Phong cầm đầu những cao thủ đến từ tam đại Thánh Địa, hôm nay cũng đến đây đang xem cuộc chiến. Liếc thấy đến Bạch Sở Mục cùng Bách Lí Song trình diễn màn này, những cao thủ Bạch sa đảo không nhịn được xấu hổ che mặt, Bạch gia bọn họ làm sao lại có một bại gia tử như vậy?

“Tiểu tử Bạch Sở Mục này diễm phúc không ít nha, nếu như ta không có nhớ lầm, cô nương kia hẳn là tiểu nữ nhi của Bách Lí thành chủ?” Dạ Hàn Tinh phe phẩy quạt, hứng thú cười nói.

“Không sai, là tiểu nữ nhi của Bách Lí thành chủ.” Dạ Hàn Nhật cười nhạt.

“Nhưng là Sở Mục ca ca hắn không thích cô bé.” đệ đệ nhỏ nhất Dạ gia Dạ Hàn Nguyệt, vẻ mặt thuần khiết nói.

“Không thích cô bé, chẳng lẽ còn thích bé trai?” Dạ Hàn Tinh nhàn nhạt hạ lông mày, nhìn đệ đệ giảng giải, “Hàn Nguyệt, đệ cũng không thể học hắn, hay là sớm một chút tìm vợ, cho Dạ gia chúng ta khai chi tán diệp, mới là đại sự hạng nhất.”

“Đại ca nhị ca các huynh thì sao? Các huynh cũng không có tìm vợ sao?” Dạ Hàn Nguyệt mếu máo nói.

Dạ Hàn Tinh sửa sang lại thần sắc, nghiêm nghị nói: “Đại ca cùng nhị ca gánh nặng đường xa, là phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của Dạ gia, để cho Dạ gia ở Long Tường đại lục phát dương quang đại, còn đệ, đệ chịu trách nhiệm thay Dạ gia nối dõi tông đường, nhiệm vụ của đệ cũng trọng đại giống như trước, biết không?”

Dạ Tử Hi lạnh lùng cười một tiếng, rất không nể tình bác bỏ hắn: “Trách nhiệm nặng nề của Dạ gia nếu là giao cho ngươi, Dạ gia cũng chưa có hy vọng! Hàn Nguyệt, đừng nghe nhị ca ngươi, ngươi tuổi còn nhỏ, nam nhi chí tại bốn phương, không cần vội vả tìm vợ thành thân. Nghe cô, sẽ không sai!”

Dạ Hàn Nguyệt liên tiếp gật đầu: “Nhị ca xấu nhất rồi! Ta mới không nghe ngươi! Ta nghe cô!”

Trong miệng Dạ Hàn Tinh không khỏi nói thầm, nam nhi chí tại bốn phương, nữ tử ngươi cũng chí ở bốn phương vậy, cẩn thận sau này đều không ai thèm lấy nha. Nhận được Dạ Tử Hi tức giận trừng một cái, Dạ Hàn Tinh vội vàng nhắm lại miệng mình, cô này cũng không thể tùy ý đắc tội, bằng không chỉ có hắn chịu thiệt.

“Lão đầu tử ta thật đau khổ a! Muốn tằng tôn không có tằng tôn, muốn ngoại tôn không có ngoại tôn......” Dạ Cô Phong phía trước nghe không nổi nữa, không nhịn được quay đầu lại, hướng về phía nữ nhi cùng các cháu khóc lóc kể lể.

Dạ Hàn Tinh cùng Dạ Tử Hi nhất tề cho hắn một cái liếc mắt, Dạ Hàn Nhật nhẹ nhàng mỉm cười. Dạ Hàn Nguyệt cong lên cái miệng nhỏ nhắn, dù sao nhận định rồi, chỉ cần các ca ca không thành thân, hắn cũng không thành thân, một người chơi rất vui a, tại sao cứ phải thành thân đây?

Dạ Cô Phong mất mặt, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng quay đầu trở về.

Vẫn là tiểu ngoan ngoan của hắn tốt, hắn vẫn là sớm ngày mong tiểu ngoan ngoan tìm cháu dâu cho hắn đi.

Đang khi nói chuyện, la thanh tỷ võ bắt đầu gõ vang.

Hai gã tuyển thủ cuối cùng của Thiên Long học viện cũng đã lục tục ra sân, Vân Trung Thiên cùng Bách Lý Băng Tuyền ra sân, nghênh đón tiếng hoan hô nhiệt liệt của toàn trường, tiếng vỗ tay như sấm dậy!

“Vân Trung Thiên rốt cục ra sân!”

“Thật mong đợi biểu hiện của hắn hôm nay, nhất định sẽ làm cho mọi người mở rộng tầm mắt!”

“Nhớ được mỗi lần thập đại học viện tỷ thí, Vân Trung Thiên phát huy tuyệt kỹ Long Tướng thần công của học viện Thiên Long vô cùng nhuần nhuyễn, kinh diễm toàn trường. Hình ảnh kia, chính là qua hơn mười năm nữa, ta cũng không cách nào quên được.”

“Vân Trung Thiên chính là Vân Trung Thiên, nhân trung chi long, Thiên Hạ Vô Song!”

“Thực lực của Bách Lý Băng Tuyền cũng không tồi! Ở trong đội ngũ cao thủ học viện Thiên Long, đứng sau Vân Trung Thiên cùng Long Thiên Hồn, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân mười phần. Thân phận của nàng cũng không thể khinh thường, đường đường là trưởng nữ nhi của Bách Lí viện trưởng, nữ nhân hoàn mỹ giống như vậy, đi đâu mà tìm đây?”

“Nghe nói năm nay nàng gần ba mươi rồi, còn chưa xuất giá, không biết có phải hay không là ánh mắt quá cao, hay có ẩn tình khác.”

“......”

Các loại nghị luận đều có, nhưng những thứ này căn bản không cách nào che dấu phong thái long phượng chi tư của Vân Trung Thiên cùng khí chất ngạo như mai tuyết của Bách Lý Băng Tuyền khiến mọi người rung động.

Nếu sinh con trai, thì phải như Vân Trung Thiên, nếu sinh nữ, nên giống như Bách Lý Băng Tuyền.

Trong lòng rất nhiều người, đều có cảm thán như thế.

Thật sự là hai người kia quá mức hoàn mỹ.

“Trung Thiên, ngươi vừa lên sân, lại che đi ánh sáng của chúng ta. Ngươi nói một chút, ngươi định đền bù cho chúng ta thế nào?” Tần Tụng Ca ra vẻ đáng thương, lên án Vân Trung Thiên.

Lông mày đạm quét, Vân Trung Thiên không để ý đến hắn, chẳng qua là nhàn nhạt mỉm cười, tầm mắt không tự chủ nhìn quanh.

Vì sao người học viện Vạn hoàng còn chưa tới tới? Bọn họ sẽ không có cái gì ngoài ý muốn sao?

Tâm thần có chút hoảng hốt.

Thần sắc Bách Lý Băng Tuyền cũng giống hắn, xa xa nhìn chăm chú vào lối vào hội trường, bất quá nàng chỉ là tư niệm một người.

Dực có phải đã xảy ra chuyện hay không?

Vì sao bây giờ còn chưa xuất hiện?

Không chỉ có đám bọn hắn nghi vấn, tất cả người xem ở hội trường đều kiễng chân mong mỏi tuyển thủ Vạn hoàng học viện đến, tuy nói bọn họ không ôm kỳ vọng quá lớn đối với Vạn hoàng học viện đoạt giải nhất, nhưng là không muốn bỏ qua một cuộc tỷ võ đặc sắc như thế.

“Đại hội tỷ võ quy định, hai bên tham gia trận đấu, nếu trong một nén nhang, không thể ra sân đúng hạn, liền bị hủy bỏ tư cách tỷ võ. Hiện tại bắt đầu, thắp hương!”

Trên đài tỷ võ, một cây hương thơm ngát bị đốt, lượn lờ khói nhẹ, ở dưới mặt trời chói chang, càng thêm hư ảo.

“Bọn Vân nha đầu làm sao còn chưa tới? Không phải là nhớ lầm thời gian chứ?” Dạ Cô Phong nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời, lại nhìn nhìn cây hương trên đài, lo lắng cho bọn họ.

Ở trong lòng hắn, hắn hi vọng bọn Vân Khê có thể thắng, nói như thế nào mọi người cũng coi như là “đồng hương”, “đồng hương” gặp “đồng hương” luôn là có một phần tình cảm đặc thù. Hơn nữa còn có nhân tố tiểu ngoan ngoan ở trong đó, thì hắn càng hi vọng bọn họ có thể thắng.

“Mấy ngày nay vẫn cũng không nhìn thấy mấy người bọn họ, nghe nói là đang bí mật bế quan tu luyện, nói không chừng thật đúng là quên mất thời gian tỷ võ cũng nên.” Dạ Hàn Tinh nói.

“Trên đời này còn rất nhiều điều khó dự liệu a. Lão phu không nghĩ tới, Vân nha đầu nhanh chóng trở thành viện trưởng kế nhiệm mà viện trưởng học viện Vạn hoàng lựa chọn, sách sách, ngày sau sẽ tiền đồ vô lượng a.”

“Gia gia, vậy chúng ta không nên gia nhập học viện Thiên Long nữa, trực tiếp tìm học viện Vạn hoàng nương tựa là được. Dù sao coi như là người quen, không giống các trưởng lão học viện Thiên Long, đều thanh cao tự phụ như gì, hi vọng được gặp viện trưởng một lần, bọn họ vẫn lần lữa mãi. Chúng ta đến Thiên Long Thành đã nhiều ngày, đến nay cũng còn chưa thấy mặt viện trưởng, người nói có đáng giận hay không?” Dạ hàn tinh bực tức nói.

Dạ Cô Phong trầm mặc chốc lát, khoát khoát tay: “Chuyện này không phải là gia gia một người có thể làm chủ, trước xem tỷ võ đã, chuyện này để sau lại bàn.”

Dạ Hàn Tinh còn muốn nói cái gì đó, lại bị Dạ Hàn Nhật ngăn cản.

Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, lẫn nhau đều có chút bất đắc dĩ.

Gia gia nói đúng, tam đại Thánh Địa cũng không phải là do một nhà Dạ gia định đoạt, gia gia cũng không thể làm chủ thay cho hai nhà còn lại. Nói cho cùng, gia gia chỉ là hi vọng tam đại thánh địa thống nhất, mà không phải mỗi người đi một ngả.

Lúc này, đám người lần nữa xôn xao.

Người không biết, còn tưởng rằng là đội ngũ tuyển thủ học viện Vạn hoàng đến, nhìn kỹ, lối vào hội trường đâu đó có nửa thân ảnh?

Nhìn lại, nguyên lai là viện trưởng Thiên Long học viện, chủ nhà cuộc tỷ võ lần này —— Bách Lí Mục Nhiên đích thân tới hiện trường.

Mọi người Thính phòng cùng trên đài tỷ võ rối rít tự phát đứng dậy, cung kính nghênh đón Bách Lí Mục Nhiên, không khí toàn trường nghiêm nghị, ở đáy lòng của mỗi người thật lâu kích động.

Bách Lí mục Nhiên không hổ là một đời võ học tông sư, thâm thụ thế nhân kính yêu, đổi lại bất luận kẻ nào khác, căn bản không thể nào được đãi ngộ như vậy.

Bách Lí Mục Nhiên hiền lành cười cười, khẽ gật đầu với mọi người, chuyện thứ nhất hắn làm, không phải là mình nhập tọa, mà là dẫn đồng bạn phía sau hắn dẫn đầu nhập tọa.

Cử động đầy bất ngờ của Bách Lí Mục Nhiên này khiến tiêu điểm mọi người toàn trường nhìn chăm chú thoáng cái liền chuyển dời đến trên người Viên lão đi theo bên cạnh hắn.

Viên lão khách khí, thấy Bách Lí mục Nhiên kiên trì, liền dẫn đầu vào ngồi. Đi cùng hắn là Hiên Viên Túc Gia, đứng ở phía sau hắn, nhìn quanh, không biết đang tìm kiếm cái gì.

“Di? người học viện Vạn hoàng làm sao còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ là sợ đối thủ?”

“Sợ? Không đến nỗi thế chứ?” Viên lão ý vị thâm trường hướng Bách Lí Mục Nhiên nghiêng mắt nhìn đi một cái, cái nhìn kia mang theo vài phần nhìn có chút hả hê đắc ý vị, trong đó ngọn nguồn chỉ sợ cũng chỉ có chính bọn hắn mới biết.

Bách Lí Mục Nhiên nhàn nhạt cười một tiếng, đưa mắt, hướng mấy người trên đài tỷ võ trông đi qua, nụ cười trên miệng cũng từ từ lớn hơn.

Trên đài tỷ võ kia, có môn sinh hắn đắc ý nhất, có nữ nhi ruột của hắn, cũng có ba ngoại tôn hắn thương yêu. Cả đám bọn họ siêu quần bạt tụy, là Thiên Long học viện kiêu ngạo, cũng là niềm kiêu ngạo của hắn. Nhân sinh có thể có thành tựu như thế, hắn đã đủ hài lòng, về phần kết quả tỷ võ như thế nào, hắn cũng không coi trọng.

Người không thể nào vĩnh viễn cũng là người thắng, thỉnh thoảng thua một cuộc, có lẽ đối với bọn họ mà nói là càng thêm quý giá kinh nghiệm.

Thời gian trôi qua từng một chút một, cây hương thơm đã đốt tới cuối, song người nên tới vẫn chưa đến.

Trong thính phòng, Vân Thúc Thừa cùng Hoa Oánh Oánh đã ở trong đó, thấy người vạn hoàng học viện chậm chạp chưa xuất hiện ở hiện trường, hai người tâm tình đều có chút phức tạp. Bọn họ hi vọng đoàn người Vân Khê xuất hiện, như thế mới có thể có cơ hội mượn người Thiên Long học viện đả thương nặng bọn họ, nhưng cũng không hy vọng bọn họ xuất hiện, như thế bọn họ cũng không có cơ hội nổi trội đoạt giải nhất rồi, tâm tình tràn đầy quấn quýt cùng mâu thuẫn.

Đang lúc trọng tài muốn tuyên bố ra miệng học viện Vạn hoàng tự động bỏ cuộc, thì Bách Lí Mục Nhiên giành trước một bước, cất giọng nói: “dập tắt hương!”

Mọi người đều sửng sốt, không rõ dụng ý hắn là thế nào, chỉ nghe Bách Lí Mục Nhiên tiếp tục lên tiếng nói: “Hôm nay học viện Vạn Hoàng không đến, trận chung kết liền không tính là kết thúc. Người tập võ, hướng tới tinh thần và đạo võ chân chính, mà không phải là thắng bại. Chỉ có không ngừng mà khiêu chiến bản thân, đột phá bản thân, mới có thể ở trên võ đạo không ngừng mà đi tới cùng vượt xa.”

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, lẳng lặng yên lắng nghe hắn dạy bảo, rất nhiều người ở đây trong tích tắc đã có giác ngộ thật sâu.

Bách Lí Mục Nhiên xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người học sinh Thiên Long học viện trên đài tỷ võ đích: “Nhớ kỹ, kiêu binh tất bại! Các ngươi chuẩn bị bốn năm, hôm nay khó được có thể gặp được đến một đối thủ mạnh mẻ, nếu bỏ lỡ, sẽ là tổn thất lớn lao của các ngươi.”

Chúng học sinh nhất tề hướng về phía hắn khom người một xá: “Đa tạ viện trưởng dạy bảo!”

Người xem toàn trường lần nữa kính nể Bách Lí Mục Nhiên, chỉ sợ cũng chỉ có rất khiêm tốn như thế, mới chính là một đại tông sư, mới thật sự là đáng giá mọi người sùng kính.

“Bách Lí tiền bối rất rõ đại nghĩa, ý chí rộng lớn, lệnh vãn bối bội phục vạn phần!”

Rất xa, truyện tới một thanh âm hùng hậu, từ xa mà gần, trong đó còn kèm theo mấy tiếng rồng ngâm, đến từ chân trời.

Mọi người nhất tề ngẩng đầu lên, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy chân trời một điểm từ nhỏ biến thành lớn, từ xa đến gần, trong nháy mắt liền hiện ra trên bầu trời hội trường.

Đó là một Thần Long màu bạc, lân phiến (vảy) màu bạc phản xạ ánh mặt trời chói chang, làm chói mắt người.

Trên lưng Thần Long, một nhóm bảy người, phục sức (trang phục quần áo) chỉnh tề, lẫm liệt mà đứng, Tinh thần sáng láng.

Phong cách ra sân như vậy, rung động toàn trường, đưa tới một mảnh thấp giọng hô cùng hút khí.

Người vừa nói, chính là người dẫn đầu Long Thiên Tuyệt. Lấy Long Thiên Tuyệt dẫn đầu, một nhóm bảy người nhất tề hướng Bách Lí mục Nhiên chắp tay, vái chào, tỏ vẻ sùng kính cao độ đối với một đại tông sự rất khiêm tốn.

Bách Lí Mục Nhiên thấy người, ánh mắt vụt sáng, mỉm cười gật đầu: “Tới là tốt rồi! Tới là tốt rồi!”

Viên lão ở một bên gật đầu, sờ sờ cằm, híp mắt nói: “Khí tràng của tiểu tử này tựa hồ lại có một chút bất đồng, có ý tứ, có ý tứ!”

“Tuyển thủ học viện Vạn hoàng nhanh chóng lên đài, chuẩn bị tỷ võ!” Người trọng tài xem sắc trời một chút, thúc giục.

Từ trên bầu trời chẳng biết lúc nào bay tới mấy đóa mây đen, vừa rồi mặt trời còn chiếu sáng chói chang, không trung bỗng nhiên trở nên âm u.

Trong vạn ánh mắt nhìn soi mói, đoàn người Vân Khê lục tục từ phía trên lưng rồng nhảy xuống, đát đát đát đát tiếng bước chân, có tiết tấu nhịp nhàng, giữa hội trường yên ắng, đúng là nổi bật rõ rệt.

Mấy người lục tục đi lên tỷ võ đài, lấy Long Thiên Tuyệt cầm đầu, sắp hàng.

Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Vân Trung Thiên đối diện, thong thả mở miệng: “Bắt đầu đi!”

Bình thản đơn giản, nghe không ra bất kỳ mùi thuốc súng, chậm rãi phiêu đãng ở bầu trời hội trường, lại làm cho tiếng lòng người không tự chủ căng thẳng.

Vân Trung Thiên cũng ở ngưng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt mỉm cười, một tia kinh ngạc trong hắn mắt chợt lóe lên.

Bọn họ tựa hồ có chút khác lạ.

Đúng vậy, bất kể là nam tử trước mắt, hay là sáu người còn lại, trên người mỗi người đều nhiều hơn một loại khí chất nói không ra lời.

Đó là một loại lắng đọng, một loại thâm thúy, che giấu nhuệ khí sắc sảo của bản thân bọn họ, trở nên càng thêm sâu không lường được.

Hắn đạm quét lông mày, như cũ cười yếu ớt như vây.

Hiện tại hắn càng thêm đồng ý lời viện trưởng nói, nếu là bỏ lỡ trận tỷ võ hôm nay, sẽ là tổn thất lớn lao!

“Ta tuyên bố, tỷ võ giữa học viện Thiên Long và học viện Vạn Hoàng, hiện tại bắt đầu!”

Đi đôi với lời tuyên bố của người trọng tài, không khí hội trường không đốt tự cháy, trong lòng người người căng thẳng, mong mỏi mắt thấy cuộc thi đại chiến vạn chúng mong đợi này.

“Chờ một chút!” Ở phía sau Vân Trung Thiên đi ra một người, khí thế bức người cũng thiên tài Long gia, Long Thiên Hồn!

Hắn ánh mắt bức người nhìn thẳng Long Thiên Tuyệt, âm lãnh cười: “Các vị, trước khi tỷ võ, có phải nên nói rõ, đến tột cùng người này họ tên rốt cục là gì, đến từ nơi nào, sống ở đâu?”

Tay của hắn chỉ phía trước, nhắm thẳng vào Long Thiên Tuyệt.

Trong không khí, bỗng nhiên như có đồ vật gì đó vỡ vụn.

Mây đen che khuất mặt trời chói chang, rợp bóng một mảnh.

Lòng hiếu kỳ mọi người cũng bị dấy lên, đúng vậy a, người này đến tột cùng là người nào, đến từ nơi nào, sống ở đâu? Vì sao lại có dung mạo tương tự Long Thiên Hồn?

Cửu trưởng lão kích động từ chỗ ngồi đứng lên, ngưng mắt nhìn Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Hồn trên đài tỷ võ, trong lòng bàn tay nắm đầy mồ hôi. Rốt cục, chuyện nên xảy ra vẫn phải xảy ra!

Vân Khê ngước mắt, con mắt sắc bắn về phía Long Thiên Hồn, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Long Thiên Tuyệt khẽ nhếch nhếch môi, giọng nói nhàn nhạt: “Long Thiên Hồn, ngày đó lúc ta cùng Thiên Thần bị đuổi ra khỏi Long gia, ngươi như thế nào bỏ đá xuống giếng, ta nhớ nhất thanh nhị sở. Ngươi cho rằng hôm nay ở chỗ này, ngươi vạch trần thân phận của ta, là có thể khiến ta thất kinh, che mặt mà chạy sao? Ngươi sai lầm rồi, Long Thiên Tuyệt ta từ trước đến giờ ân oán rõ ràng, có ân báo ân, có cừu cũng nhất định sẽ báo!”

Lẫm liệt như vậy, lạnh nhạt như vậy!

Tâm thần Long Thiên Hồn hơi động một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Long Thiên Tuyệt, ngươi là dã chủng bị Long gia trục xuất khỏi cửa nhà, ngươi có tư cách gì ở chỗ này tham gia luận võ? Ngươi lại có tư chất gì đáng khoe khoang? Mẫu thân của ngươi là một tiện nhân, ngươi cùng đệ đệ của ngươi cũng là tiện chủng đáng xấu hổ, các ngươi căn bản là không xứng với họ Long, bởi vì các ngươi không phải là huyết mạch Long gia! Người ti tiện giống như các ngươi như vậy, Long Tường đại lục căn bản không có đất cho các ngươi dung thân, các ngươi đáng bị người ta hô đánh như con chuột ngoài phố, bị người phỉ nhổ!”

“Bị người phỉ nhổ! Bị người phỉ nhổ! Bị người phỉ nhổ!......” Thanh âm của hắn ở bầu trời hội trường, thật lâu vang vọng.

Mọi người kinh hãi, không ngờ trong chuyện này còn có nguyên nhân như vậy, tiếng nghị luận nhanh chóng khuếch tán ra.

Vân Khê rõ ràng cảm thấy khí tràng vây quanh người Long Thiên Tuyệt chợt biến hóa, trong nội tâm nàng đau, đau lòng vì hắn. Không nghĩ tới hắn trải qua tàn khốc như thế, hắn cũng không nguyện ý nói cùng nàng, nàng biết là hắn không muốn làm cho gánh nặng quá mức trầm trọng chuyển thêm đến trên người nàng, hắn muốn nàng vui vẻ, cho nàng hạnh phúc, về phần những thứ nặng nề, bi thương kia, một mình hắn gánh cả.

Thiên Tuyệt, trong lòng chàng thật là khổ!

Ngưng mắt nhìn bóng lưng khoan hậu oai hùng của hắn, bên trên nó lại chịu tải nhiều gánh nặng như vậy, nàng không khỏi sầu não.

“Long Thiên Hồn! Ngươi mới là tiện chủng! Ngươi mới nên bị người phỉ nhổ!” Vân Khê con mắt ngoan lệ bắn về phía Long Thiên Hồn, thịnh nộ nói, “Long gia rất giỏi sao? Ngươi cho rằng người người cũng muốn bước vào cửa Long gia các người? Long gia không phân biệt thị phi, trắng đen điên đảo, ta xem sớm muộn gì cũng vong, không trở về cũng được!”

“Ngươi tính là cái gì? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta?” Long Thiên Hồn trên người dấy lên lửa giận, hơi thở giống như ngọn lửa chợt dâng lên, ngọn lửa càng lúc càng cao.

“Cùng một người không ra gì nói chuyện, đúng là không cần bất kỳ tư chất cách!” Vân Khê cười lạnh, khí tức trên thân cũng theo đó phóng ra, đối với người vũ nhục người nàng thương, không cần có chút nhẫn nại nào nữa.

Hai cỗ hơi thở sắp chạm vào nhau, Long Thiên Tuyệt đột nhiên bước ra một bước, chắn trước mặt Vân Khê: “Tư cách sao? Ta sẽ làm cho ngươi biết, cái gì mới thật sự là tư cách!”

Nơi hắn đặt chân, tảng đá cứng rắn trên mặt đất, lại hiện lên vài khe nứt, hơi thở dữ dội mãnh liệt mênh mông tuôn ra.

“Rống ——”

Mọi người phảng phất thấy được phía sau hắn, có một con hỏa long màu vàng bay lên, lưỡi phun lửa ngút trời, gầm thét gào thét.

Càng kinh người hơn chính là, một đôi mắt hắn bỗng dưng nổ bắn ra hai đạo ánh sáng màu vàng, khiến cho đài tỷ võ tối om trong nháy mắt sáng lên.

Cũng là vào lúc này, trên bầu trời, đột nhiên hé mây nhìn thấy mặt trời.

Mặt trời chói chang nhô lên cao nghiêng xuống, tất cả tia sáng đều trong nháy mắt tập trung ở trên người một người Long Thiên Tuyệt.

Ánh mắt của hắn là màu vàng, tóc hắn tỏa ánh vàng, thân thể của hắn cũng được bao phủ ánh vàng, trong tất cả mọi thứ, cho dù không có con hỏa long màu vàng ở phía sau hắn, với ánh sáng chói mắt kia cũng rung chuyển tứ phương!

Giờ này khắc này, hắn chính là Chiến thần chuyển thế!

Hắn chính là thiên thần hạ phàm!

“Đây là Long gia tuyệt học! Long Huyết Bảo Điển chí cao tuyệt học, Phi Long Tại Thiên!” Người thứ nhất lên tiếng dĩ nhiên là Bách Lý Mục Nhiên trên đài chủ tịch.

Mặc dù cùng Long Thiên Tuyệt tiếp xúc có mấy ngày, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy được chí cao tuyệt kỹ của Long Thiên Tuyệt, Bách Lí Mục Nhiên kích động. Toàn bộ Long gia trăm ngàn anh tài, trừ tổ tiên sớm nhất Long gia, tựa hồ chưa bao giờ có người nào chân chính luyện thành Phi Long Tại Thiên chí cao tuyệt kỹ. Mặc dù hiện tại thực lực toàn thân của hắn còn rất yếu, nhưng chỉ cần có nền tảng ban đầu như vậy, tiềm lực phát triển của hắn chính là không thể hạn chế.

Hắn hít sâu vài khẩu khí không khỏi máu nóng sôi trào.

Đó là một loại giống như tín ngưỡng hành hương, một tín niệm đối với võ học chí cao mà võ giả đeo đuổi.

Không chỉ hắn như thế, Viên lão bên cạnh hắn cũng không khỏi kích động.

“Cái gì? Ngươi...... Làm sao ngươi có thể......” Long Thiên Hồn hai chân nhịn không được thụt lùi, lộ ra thần sắc khiếp sợ khó có thể tin, hắn đột nhiên lắc đầu, đỉnh đầu dao động như trống bỏi không có gì khác nhau.

“Không thể nào! Cái này không thể nào!”

Đúng vậy, cái này không thể nào!

Long gia mấy thế hệ nay, đã trải qua mấy trăm năm, chưa từng xuất hiện một hậu duệ hai tròng mắt có màu vàng thuần khiết như vậy. Ngay cả gia chủ hiện tại, tuy nói cũng là hai tròng mắt màu vàng, song trong đó một con mắt cũng vẫn chứa tạp sắc. Mặc dù như thế, hắn đã có thể hùng bá nhất phương, không người nào có thể rung chuyển.

Chính hắn thì, vẫn có con ngươi màu vàng thuần khiết nhất, cho nên từ nhỏ có được thiên phú không người thường nào sánh được, được người Long gia nhất tề sùng bái là Long gia đệ nhất thiên tài, cho tới bây giờ hắn đều coi đây là vinh hạnh đặc biệt. Mà giờ khắc này, tất cả niềm tin của hắn đều bị đánh tan một cách vô tình.

Long gia huyết mạch thuần khiết nhất!

Long huyết bảo điển chí cao tuyệt kỹ!

Hai điều này lại đồng thời xuất hiện ở cùng trên người một người, hơn nữa còn là một người hắn luôn luôn phỉ nhổ, từng bỏ đá xuống giếng, đây đối với hắn mà nói, là đả kích khổng lồ bực nào?