“Tiểu Mặc! Thật sự là ngươi!” Nam Cung Anh định thần trở về, thấy rõ người trước mắt, nhất thời không khỏi hưng phấn, quên luôn đau đớn trên người.
“Tiểu Mặc?!” Hiên Viên Nghễ Nhi cũng thấy rõ hắn, bỗng dưng đứng lên khỏi chỗ ngồi, nắm mép váy nhìn về phía trước. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên nụ cười đẹp như u lan, trang nhã mà cao quý.
Trịnh Nam cũng kêu lên vui mừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hiển lộ vẻ kinh hỉ vì gặp lại Tiểu Mặc.
Ngược lại với thần sắc vui vẻ của bọn chúng, Tào Trì nhìn Vân Tiểu Mặc, trên mặt toát ra vẻ kinh hoảng cùng khó tin. Những người đó không phải là đã bắt hắn ta đi sao? Tại sao hắn ta lại xuất hiện ở chỗ này? Tâm tình của hắn rất là phức tạp, không tin cùng bối rối, lại nồng đậm ghen ghét.
Vân Tiểu Mặc liếc mắt, khẽ mỉm cười, nhìn các bạn trước mắt, trong lòng dâng lên vẻ vui mừng.
“Tiểu Mặc, ngươi đi đâu vậy? Chúng ta tìm ngươi thật lâu trong trấn nhỏ, cũng không có thấy ngươi đâu, còn tưởng rằng ngươi...”Hiên Viên Nghễ Nhi nói.
“Ta có chút chuyện, rất cấp bách, khi đi quên nói cho các ngươi biết.” Vân Tiểu Mặc không muốn để cho nàng biết chuyện phát sinh ngày đó, để khiến Tào Trì âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng thấy biểu muội lại quan tâm tên kia như vậy, trong lòng hắn càng ghen ghét đậm thêm.
Nam Cung Anh dẹp cái miệng nhỏ nhắn, nhìn một chút Vân Tiểu Mặc cùng Hiên Viên Nghễ Nhi, nàng ôm lấy cánh tay Vân Tiểu Mặc, mang theo ánh mắt chứa vài phần đề phòng nhìn về phía Hiên Viên Nghễ Nhi nói: “Tiểu Mặc là của ta, chúng ta đã đính ước rồi, ngươi đừng có mà mơ tưởng giành hắn với ta!”
Khóe miệng Vân Tiểu Mặc vừa mở chưa kịp khép, cùng Trịnh Nam liếc nhau một cái, nhất thời muốn tìm một cái lỗ chui vào. Thật là không biết chọn bạn mà chơi a, hắn làm sao kết giao một bằng hữu miệng nói mà mặt không ngượng như vậy?
Chân mày Hiên Viên Nghễ Nhi khẽ chau lại, sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mặt Vân Tiểu Mặc, khóe môi nàng nhẹ nhếch lên, nói bâng quơ: “Ngươi cũng biết nhiều chứ nhỉ, chuyện đính hôn như vậy, ngươi tin sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Anh trầm xuống, bĩu môi nói: “Ta vì sao lại không thể tin tưởng? Hoàng gia gia nói với ta, hôn sự của ta cùng Tiểu Mặc, là hắn và mẫu thân Tiểu Mặc thương định, như thế còn giả sao được?”
Hiên Viên Nghễ Nhi lại thiển thiển cười một tiếng, bộc lộ tất cả khí chất cao quý, thanh âm dễ nghe nói: “Vậy ngươi cũng là nghe nói, mẫu thân Tiểu Mặc, cũng chính là Vân bá mẫu, năm đó đã từng đính hôn cùng Tĩnh vương gia Nam Hi quốc. Nhưng cuối cùng thế nào? Vân bá mẫu cũng đâu có gả cho Tĩnh vương gia đâu? Cho nên mới nói, chẳng bao giờ chắc chắn, sau này Tiểu Mặc thành thân cùng người nào, cũng là do chính hắn quyết định.”
“Ta, ta sao không biết?” Sắc mặt Nam Cung Anh nhất thời đen xuống, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, bày ra bộ dạng ủy khuất sắp muốn khóc.
Đúng là chuyện đùa, Hiên Viên Nghễ Nhi đã điều tra thân thế Vân Tiểu Mặc nhất thanh nhị sở, Nam Cung Anh vừa lỗ mãng lại không có tâm cơ, như thế nào đấu thắng được Hiên Viên Nghễ Nhi đã quên thuộc với các loại mưu kế?
Chỉ cần hai ba câu, sẽ đem lòng tự tin của Nam Cung Anh đánh tan hết.
“Chuyện này người trong thiên hạ đều biết. Ngươi cùng Tiểu Mặc quen biết, lại không biết chuyện này, như thế sao được gọi là bằng hữu chân chính của hắn?” Hiên Viên Nghễ Nhi vẫn cứ nhàn nhạt nói như nãy, lời này thật đúng là tứ lạng bạt thiên cân*, đả kích Nam Cung Anh trầm trọng. Đúng vậy a, nàng tự xưng là bằng hữu Tiểu Mặc, tuy nhiên chuyện lớn như vậy của bạn mà cũng không biết, nàng như thế nào xứng là bằng hữu của hắn?
” Ô ô ô....Các ngươi đều gạt ta!” Nam Cung Anh chu cái miệng nhỏ, ôm cánh tay Vân Tiểu Mặc, khóc nỉ non.
Vân Tiểu Mặc khẽ nhướng mày, quay đầu hướng Hiên Viên Nghễ Nhi trừng mắt, lúc trước thật vất vả mới nhìn nàng khác đi chút, lại không nghĩ tới tâm cơ nàng thâm trầm như vậy, đừng tưởng rằng hắn nghe không hiểu, rõ là nàng đang cố ý khích bác, ly gián.
Hiên Viên Nghễ Nhi đang âm thầm đắc ý, bỗng nhiên thấy hắn lạnh lùng trừng mừng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng nhếch lên, vẻ tối tăm chợt lóe.
“Hảo hảo, Anh Tử đừng khóc!” Vân Tiểu Mặc cúi đầu an ủi Nam Cung Anh đang khóc mếu máo như mèo, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn thật sự không hiểu, trong cái đầu nhỏ của nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Thành thân, đó là chuyện xa đến đời nào, tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng Anh Tử thành thân. Chỉ cần vừa nghĩ tới tính cách Anh Tử vừa mạnh mẽ, vừa dã man, thì hắn cả người đều run, một chút cũng không đáng yêu, vẫn là giống như Tiểu Tĩnh, vừa điềm đạm nho nhã, vừa ôn nhu, mới thật sự giống nữ tử chân chính.
Đông Phương Vân Tường từ trong nội điện thong thả bước ra, thấy mấy hài tử đang ầm ỹ nháo loạn, đuôi lông mày khẽ nhếch, khóe môi khẽ động, lộ ra một nụ cười như ngầm hiểu. Xem ra Tiểu Mặc của hắn thật quá là được hoan nghênh rồi, mới có mấy tuổi đầu, cũng đã có nữ hài tử tranh giành làm tình nhân, tương lai còn dài, sau còn phải nói?
Đang chuẩn bị tiến lên khuyên giải, một thanh âm xấu xa chen vào: “Ngu ngốc chính là ngu ngốc, thấy người khác tùy tiện nói vài câu, đã khóc thành như vậy, người như ngươi vậy cũng tới tham gia Thánh Đồng tổng tuyển cử, quả thực chính là một sự sỉ nhục đối với bản công tử!”
Đông Phương Vân Tường dừng bước, ẩn thân ở sau bình phong bên trong điện, trước quan sát, chuẩn bị sẵn sàng rồi hãy nói.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại,thấy người khinh miệt nói chuyện chính là thanh y thiếu niên lúc trước, thần sắc trên mặt mọi người rất khác nhau.
Nam Cung Anh đang khóc đến thương tâm, chợt nghe được lời nói ác độc như thế, nàng ô ô một tiếng, khóc đến càng thêm kinh thiên động địa: “Tiểu Mặc.... Mới vừa rồi chính là hắn khi dễ ta..... Ngươi nhất định phải thay ta báo thù!”
Vân Tiểu Mặc nhìn nàng, đầu nhất thời hóa đá thêm lần nữa. Tiểu Bạch choàng trên người một chiếc nội khố màu đỏ, đứng ở đầu vai Vân Tiểu Mặc, nghe được thanh âm Nam Cung Anh khóc lớn, cũng nhịn không được co lại cổ, có chút không chịu nổi.
Còn chưa chờ Vân Tiểu Mặc đáp lại, Hiên Viên Nghễ Nhi đã đứng ra, trực diện nhìn thanh y thiếu niên, môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nói: “Nghe nói ngươi là một trong các Thánh Đồng của Thánh cung, chính là đệ đệ của Địa Long tôn giả-Tống Tu. Đồn rằng ngươi văn võ song toàn, là thiếu niên xuất sắc nhất trong Thánh cung so với trang bạn đồng lứa. Năm nay chín tuổi, Huyền giai đã đạt tới đỉnh của Tử Huyền, chính là đệ nhất thần đồng của Thánh cung, ta nói có đúng không?”
Thanh y thiếu niên kiệt ngạo nhướng mày, đắc ý nói: “Coi như ngươi có chút kiến thức.”
Hiên Viên Nghễ Nhi đảo đảo tròng mắt, đáy mắt xẹt qua tia tinh quang, tay nhỏ bé của nàng nhẹ giơ lên, ưu nhã khẽ vén lấy tóc mai lên trán, từ từ ngước mắt, trong đôi mắt đẹp bắn ra ánh sáng cơ trí, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Ta đây hiểu! Thì ra là người Thánh cung rất thích lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu, hơn nữa đặc biệt thích khi dễ tiểu nữ nhi, người như vậy cũng có thể trở thành Thánh Đồng Thánh cung, đích xác là rất vũ nhục người!”
Nàng cố ý tăng thêm câu nói sau cùng, khiến cho mỗi người tại chỗ đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Ánh mắt của mọi người nhất thời từ trên người Vân Tiểu Mặc lần nữa chuyển dời đến trên người Hiên Viên Nghễ Nhi, thân thể nàng nho nhỏ, nhưng như có năng lượng vô tận, giống như là một phát ra ánh sáng, làm cho người ta không thể bỏ qua. Hảo một cái Tiểu công chúa Ngạo Thiên quốc, bàn về trí mưu, tất cả hài tử cùng lứa tại chỗ sợ rằng cũng không phải là đối thủ của nàng!
Phù trưởng lão híp mắt, che dấu tinh quang, hướng về phía nàng liên tiếp vuốt cằm.
Sau khi Tống Tu nghe được lời của nàng, gương mặt gầy gầy nhất thời vặn vẹo, hắn phút chốc bị chọc giận. Hắn không chút che dấu Tử Huyền khí trên người mình, từng bước đi về phía Hiên Viên Nghễ Nhi, khí thế bức người.
“Có bản lãnh, ngươi lặp lại lần nữa!” Tống Tu là loại nào người? Hắn thuở nhỏ ở Thánh cung lớn lên, đã quen ngạo mạn. Ở Thánh cung có thân ca ca hắn Tống Hi bao vệ, ai cũng không dám động đến hắn, hơn nữa bản thân hắn thiên phú dị bẩm, rất được cung chủ cùng các trưởng lão sủng ái, cho nên tính tình kiệt ngao bất tuân đã thành thói quen không ai bì nổi.
Lần này, Thánh cung quyết định muốn chọn lựa ra bốn hài tử có thiên phú dị bẩm ở các quốc gia, tới bổ khuyết chỗ trống Tứ tôn giả, vì Thánh cung để dành nhân tài. Hắn là một trong những Thánh Đồng điều động trong nội bộ, về phần ba thánh Đồng kia sẽ ở tranh cử lần này chọn lựa ra, hắn thầm nghĩ xem thường những kẻ chẳng ngoại nhân, không xuất thân từ Thánh cung. Lần này đi theo Phù trưởng lão thay mặt Thánh cung đến Đông Lăng quốc chọn lựa Thánh đồng, hắn luôn dùng loại tư thế như bề trên mà nhìn người, đối với cung yến mà các sứ thần cùng người của họ đến tham gia hôm nay, hắn vốn không thèm để vào mắt. Mà bây giờ, để một tiểu nữ nhi khiêu khích đến lòng tự tôn của hắn, hắn như thế nào còn có thể nhẫn nại?
Trong đại điện, phần lớn mọi người đều bảo trì thái độ ở bên xem cuộc vui, không ai có ý định xuất thủ ngăn cản màn kịch loạn nháo này. Thứ nhất, đây vốn là cuộc phân tranh ở giữa bọn nhỏ, để cho bọn nhỏ tự mình đi giải quyết, giúp cho sứ thần các quốc gia hiểu rõ thực lực mỗi hài tử. Thứ hai, nơi này là hoàng cung Đông Lăng quốc, trước cung yến lại phát sinh lộn xộn, điều này phải để cho người của Đông Lăng quốc đến giải quyết mới đúng.
Phù trưởng lão ngồi ngay ngắn tại chỗ, vẻ mặt thâm trầm, cũng không tính ra mặt ngăn cản.
Sau tấm bình phong, Đông Phương Vân Tường chậm rãi dịch từng bước, lại dừng lại, trên tay thủ thế* kì quái. (*ra hiệu bằng tay)
Thái giám đi theo bên người hắn nhìn thoáng qua cách thủ thế kì quái của hắn, chỉ cảm thấy sau lưng thật giống như có một trận âm phong thổi qua, đợi quay đầu lại nhìn lên, cái gì cũng không còn thấy. Hắn không hiểu ra sao, không hiểu hoàng thượng đến tột cùng là có ý gì.
Trong đại điện, Tống Tu từng bước tiến tới gần Hiên Viên Nghễ Nhi, kèm theo đó là một cỗ Tử Huyền khí mạnh mẽ, không khí trong đại điện bởi vì sự tức giận của hắn đang không ngừng dao động.
Trong không khí tràn đầy sát khí.
Hiên Viên Nghễ Nhi đứng yên tại chỗ, thân ảnh bất động, đỉnh đầu ngẩng lên, tôn quý không gì sánh được. Người ở bên ngoài nhìn vào, rõ ràng thấy nàng đối với sự khí thế bức người của Tống Tu như không hề sợ hãi, nhưng mà chỉ có chính nàng mới biết, lòng bàn tay của nàng đã thấm ướt mồ hôi.
“Lặp lại lần nữa thì như thế nào? Dù sao ngươi cũng không phải là lần đầu tiên khi dễ tiểu nữ nhi, chuyện giống thế, làm thêm một lần lại có làm sao?”
Tống Tu cao hơn nàng nửa cái đầu, từ trên cao nhìn chăm chú nàng, trong lòng vừa giận vừa hận. Nhìn nữ tử trước mắt, hắn chỉ cần hơi phát lực, là có thể đem nàng một quyền đánh bại, song chống lại hai tròng mắt trong trẻo kiên quyết của nàng, tâm thần của hắn bỗng dưng bị lung lay, lại có chút ít không đành lòng hạ thủ với nàng
“Ngươi tên là Hiên Viên Nghễ Nhi đúng không? Ta sẽ nhớ kỹ ngươi!” Hắn hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt thu liễm khí tức trên thân, cho nàng một cái ngoan trừng.
Hiên Viên Nghễ Nhi khẽ thở phào nhẹ nhỏm, nếu hắn thật sự ra ray đánh nàng, nàng chưa chắc có thể đã trốn được. Bất quá người này thật quá mức lớn lối, nàng đường đường là công chúa Ngạo Thiên quốc, hắn một chút cũng không để vào trong mắt, còn gây sự với nàng, thật sự ghê tởm. Đáy mắt nàng xẹt qua tinh quang, tốt nhất đừng để cho nàng có được cơ hội, nếu không nàng nhất định sẽ làm cho hắn sống không yên ổn!
Lúc này, Tống Tu đột nhiên dời đi tầm mắt, ánh mắt lợi hại rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc, cất giọng nói: “Ngươi, ta muốn cho tỷ võ với ngươi!”
Mới vừa rồi lúc Vân Tiểu Mặc xuất hiện, một thân khinh công kia đã hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hiện tại hắn đang nghẹn một bụng khí uất, không có nơi phát tiết, vừa lúc bắt hắn ta tới hảo hảo phát tiết cũng thật tốt a.
Vân Tiểu Mặc đang vỗ về Nam Cung Anh, dụ dỗ nàng, đột nhiên có người hướng hắn khiêu chiến, hắn vô tội nháy mắt mấy cái, lắc đầu nói: “Ta không muốn!”
Sắc mặt Tống Tu hơi ngưng lại, không ngờ đến hắn sẽ trả lời như thế, thoáng chốc nghẹn lời. Trước đây, khi hắn tìm người khiêu chiến, đối phương không phải là sợ hãi lùi bước không dám ứng chiến, chính là liều chết bảo vệ mặt mũi mà nghênh chiến, chưa từng thấy lại có người cự tuyệt tỷ võ cùng hắn.
“Ngươi, ngươi phải so võ với ta! Nhìn ngươi là tiểu nhi tử, ta sẽ nhượng ngươi ba chiêu!”
Vân Tiểu Mặc như cũ lắc đầu nói: “Ta không muốn!” Hừ, nói hắn là tiểu hài tử, chờ coi! Dưới đáy lòng Vân Tiểu Mặc âm thầm mắng hắn tiểu nhân.
Tống Tu nhất thời thẹn quá thành giận, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ta khi dễ bằng hữu của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho nàng?”
Vân Tiểu Mặc như cũ bất vi sở động, lắc đầu nói: “Cũng đâu có lợi đâu, mắc mớ gì ta phải tỷ võ với ngươi?”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Tống Tu cả giận nói, chưa từng thấy người nào như vậy, tỷ võ còn muốn đòi ích lợi?
Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tầm mắt tà tà rơi vào chiếc nhẫn trữ vật Tống Tu mang trên tay, nghĩ thầm hắn là từ Thánh cung tới, khẳng định cất chứa không ít đồ tốt, nếu như có thể đem toàn bộ đồ hắn trữ trong chiếc nhẫn kia chuyển đến chiếc nhẫn trữ vật của mình, hắc hắc.
“Nếu như ta thắng, ta muốn chiếc nhẫn trên tay ngươi!”
Tống Tu theo phương hướng tay hắn chỉ, mí mắt nhảy lên, toàn thân hắn đáng giá nhất chính là cái chiếc nhẫn trữ vật này rồi, nơi đó cất giấu các loại bảo bối đều là huynh trưởng cùng cung chủ, các trưởng lão trước kia ban cho, ngay cả bản thân chiếc nhẫn cũng có giá trị liên thành, càng đừng nói đến bảo bối bên trong.
“Nếu như ngươi sợ thua, vậy coi như xong, dù sao ta vốn là không muốn tỷ võ.” Vân Tiểu Mặc thấy hắn do dự, lắc đầu, căn bản không xem hắn ra gì. (Chi: TM quá gian manh rùi)
Tống Tu cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Tốt, nếu như ngươi thua, ta muốn chiếc nhẫn trên tay ngươi!” Hắn cũng phát hiện, chiếc nhẫn trên tay phải của tên kia không tầm thường, hẳn là cùng hắn giống nhau, đều là chiếc nhẫn trữ vật.
Vân Tiểu Mặc không chút nghĩ ngợi chỉ lắc đầu nói: “Không được! Là ngươi muốn cùng ta tỷ võ, cũng không phải là ta nghĩ muốn tỷ võ, ta vì cái gì lại phải lấy chiếc nhẫn đánh cuộc với ngươi?”
Tống Tu giật mình ngay tại chỗ, giận đến nôn ra máu, hắn cũng không biết thì ra là muốn tìm người tỷ võ cũng khó khăn như vậy, tức giận đến muốn hôn mê, hắn cắn răng đáp ứng: “Tốt, vậy lấy chiếc nhẫn trên tay ta đánh cuộc với ngươi! Nếu như ngươi thắng, ta liền đem chiếc nhẫn cho ngươi!”
Hừ, tiểu tử thúi! Nhìn ta làm sao hung hăng thu thập ngươi đây! (Chi: bị lừa còn hk pít….chậc chậc chậc…..)
Tống Tu đối với võ nghệ của mình từ trước đến giờ rất có lòng tin, chỉ là một tiểu tử thúi, chẳng lẽ hắn còn có thể bại dưới tay hắn ta sao?
Thật đủ liều lĩnh! Ngươi nếu thua, vậy đợi đến ăn quả đấm của Bổn công tử sao!
Trên mặt Tống Tu hiện lên một tia âm tàn.
Nam Cung Anh lau nước mắt, kéo kéo cánh tay Vân Tiểu Mặc, nói: “Tiểu Mặc, ngươi nhất định phải hung hăng đập bẹp hắn, báo thù cho ta!”
Vân Tiểu Mặc loan thần cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Hiên Viên liếc Nhi quay đầu nhìn Vân Tiểu Mặc, đáy mắt xẹt qua vẻ lo lắng, không nhịn được tiến lên phía trước nói: “Tiểu Mặc, ngươi không cần để ý hắn! Nơi này là hoàng cung Đông Lăng quốc, cũng không phải là nơi hắn có thể làm bậy! Nếu hắn dám tùy ý làm loạn, tự nhiên sẽ có người tới thu thập hắn!”
Tống Tu nghe nàng nói như thế, lửa giận trong lồng ngực càng tăng lên. Nàng chỉ tập trung lo lắng che chở Vân Tiểu Mặc, hắn rốt cuộc có cái gì tốt, đáng giá nàng tương hộ? Trong lòng trừ lửa giận, còn sinh ra thêm một tia ghen tỵ.
Vân Tiểu Mặc mấp máy môi, nhàn nhạt cười nói: “Đã có lợi như thế, tại sao không thể so đây?” Đều là Tử Huyền chi cảnh, hắn cũng không tin mình không đánh lại hắn, đối phương khi dễ bằng hữu của mình, còn vũ nhục mình là tiểu hài tử, nếu như như vậy cũng không phản kích, vậy hắn chẳng phải sẽ trở thành kẻ dễ bị khi dễ sao?
Hai đứa bé một cao một thấp, mắt đối mắt, phát ra lửa chiến trong yên lặng.
Lúc này, một tiếng tuyên từ bên trong điện truyền ra: “Hoàng thượng giá lâm!”
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, một thân ảnh màu vàng sáng chói từ sau tấm bình phong bên trong điện từ từ dạo bước ra, mang đến tinh hoa trong lành. Sứ thần các quốc gia ngạc nhiên nhìn Đông Phương Vân Tường thân vận long bào uy nghiêm mà hoa lệ. Đây là từ sau khi Đông Phương Vân Tường kế vị hoàng đế, sứ thần lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng Đông Phương Vân Tường.
Trong đám sứ thần kia cũng có không ít người đã từng thấy qua Đông Phương Vân Tường, bất quá từ trước ấn tượng Đông Phương Vân Tường để lại chính là thân thể hư yếu bệnh tật, sắc mặt trắng bệch, song hôm nay Đông Phương Vân Tường hoàn toàn phá vỡ hình tượng kia trong lòng bọn hắn, rạng rỡ loá mắt như vậy, thần thái minh tuệ như vậy, nhất là một thân minh hoàng long bào, càng làm nổi bật thân thể thon dài của hắn, lại càng thêm cao ngất tuấn tú, hơn người.
Đây chính là Nhị hoàng tử, thân thể hư yếu, không tranh quyền thế của Đông Lăng quốc sao? Nhìn Đông Phương Vân Tường như vậy, khiến cho sứ thần các quốc gia cảm nhận được một áp lực vô cùng to lớn.
Ánh mắt Đông Phương Vân Tường nhàn nhạt quét qua toàn trường, toàn trường một mảnh yên lặng, đợi đến khi tầm mắt rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc, trong mắt hắn sáng lên một đạo quang hoa nhu hòa, hướng Vân Tiểu Mặc vẫy vẫy tay, thanh âm thanh nhã nói: “Tiểu Mặc, ngươi là chủ nhân của nơi này, tùy ý cùng khách nhân tỷ võ là không lễ phép.”
Thanh âm của hắn phá vỡ hiện trường đang yên lặng, tinh thần mọi người lục tục trở về, rối rít quỳ xuống tham bái. Tuy nói là sứ thần các quốc gia, nhưng ở trước mặt tân hoàng Đông Lăng quốc, bọn họ như cũ lấy lễ quân thần hành bái.
Chỉ một thoáng, cả đại điện, không có ai ngoài Phù trưởng lão kiệt ngao bất tuân, Tống Tu cùng Vân Tiểu Mặc, mọi người đều quỳ trên đất, hô to vạn tuế.
Đông Phương Vân Tường không nhìn người đang quỳ trên điện, chẳng qua là ôn hòa cười nhẹ, đem Vân Tiểu Mặc kéo đến bên cạnh mình, dẫn hắn ngồi ở trên long ỷ.
“Tiểu Mặc, thích chỗ ngồi này không?” Đông Phương Vân Tường nhẹ giọng hỏi.
Vân Tiểu Mặc quơ chân, sờ sờ long ỷ, bỉu môi nói: “Quá cứng, lạnh như băng, nếu như kê thêm chút ít nệm lót vừa mềm vừa ấm thì tốt hơn.”
Đông Phương Vân Tường thất thanh cười khẽ, bị lời nói ngây thơ chất phác của hắn làm cho vui vẻ.
“Đã nghe chưa? Còn không mau đi chuẩn bị nệm ghế vừa mềm vừa ấm?” Ánh mắt hắn nhàn nhạt phiêu hướng chỗ thái giám đang đứng kia, mang theo vài phần uy hiếp, thái giám vội vàng lĩnh mệnh, đi chuẩn bị nệm ghế.
Ở giữa cuộc nói chuyện của hai phụ tử với nhau, nhìn như tầm thường, nhưng đủ để cho sứ thần đang quỳ phía dưới tinh tế suy nghĩ, vị này tân hoàng sợ là không đơn giản rồi, hắn đây là có ý cấp bọn họ một uy hiếp vô hình, để cho bọn họ thấy rõ, trong Ngạo Thiên đại lục chứa nhiều quốc gia như vậy, đến tột cùng ai mới là cường giả chân chính.
Phù trưởng lão hí mắt đánh giá Đông Phương Vân Tường đang ngồi trên long ỷ, thầm nhếch môi đánh giá, xem ra hôm nay thu hoạch thật không nhỏ, để cho hắn phát hiện không ít chuyện thú vị.
Vân Tiểu Mặc quơ chân, mắt nhìn xuống mọi người đang quỳ trên đất, đột nhiên vươn ra ngón tay út chỉ hướng Phù trưởng lão cùng Tống Tu: “Tường thúc thúc, tại sao những người khác đều quỳ xuống rồi, chỉ có hai người bọn họ không quỳ xuống đây?”
Tống Tu bị hắn chỉ như thế, vội vàng lãnh trừng trở về hắn một cái, chê cười, hắn là Thánh Đồng Thánh cung điều động trong nội bộ, tại sao phải để cho hắn quỳ xuống?
Phù trưởng lão thì như vô tình hay cố ý vuốt càm của mình, tựa tiếu phi tiếu, sâu không lường được.
Bọn họ là người của Thánh cung, quân chủ ngũ quốc thấy bọn họ đều đối với bọn họ khách khách khí khí, hắn không để cho Đông Phương Vân Tường đối với hắn cúi đầu đã là nể mặt rồi, làm sao có thể làm cho hắn ngược lại, đối với Đông Phương Vân Tường quỳ xuống?
Những thứ người kia còn quỳ trên mặt đất hiện lên vẻ mặt xem kịch vui, Đông Phương Vân Tường cố ý thị uy với bọn hắn, vậy bọn họ nhận, ai bảo bọn họ bây giờ đang ở trên địa bàn của người ta? Hiện tại tốt lắm, đã đụng tới trưởng lão Thánh cung, nhìn xem hắn như thế nào ứng đối?
Phần lớn mọi người đang chờ nhìn Đông Phương Vân Tường bối rối cùng thất thố, nhưng không ngờ Đông Phương Vân Tường chẳng qua là thiển thiển cười một tiếng, hời hợt nói: “Vậy tại sao Tiểu Mặc không có quỳ xuống?”
“Ừ, bởi vì Tiểu Mặc là nghĩa tử của Tường thúc thúc, Tường thúc thúc không để cho Tiểu Mặc quỳ, cho nên Tiểu Mặc cũng chưa có quỳ.” Vân Tiểu Mặc trả lời chi tiết, cuối cùng vừa tăng thêm một câu: “Di, chẳng lẽ bọn họ cũng là như vậy?”
Đông Phương Vân Tường nhẹ nhàng kéo môi, cười mà không nói.
Sắc mặt Phù trưởng lão nhất thời đen một vòng, tuy nói là đồng ngôn vô kỵ, nhưng phản ứng của Đông Phương Vân Tường nói rõ là sự đồng ý của hắn, khiến bọn hắn khó chịu.
“Bệ hạ, đây chính là đạo đãi khách của Đông Lăng quốc?” Ánh mắt Phù trưởng lão thâm trầm hoàn quét một vòng, nhìn sứ thần quỳ trên đất nói chuyện, kì thực là chất vấn hắn cố ý chậm trễ.
Mâu quang Đông Phương Vân Tường tối sầm lại, lúc này mới giơ tay lên nói: “Mọi người ở xa tới là khách, mời ngồi vào chỗ.”
Người trên đại điện rối rít nói cám ơn đứng dậy, đợi mọi người lục tục nhập tọa, hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía Phù trưởng lão, giọng nói không mặn không nhạt vang lên: “Mấy ngày nay trong cung sự vụ bận rộn, chậm trễ tiếp đón Phù trưởng lão, xin hãy tha lỗi. Nghe nói Phù trưởng lão muốn ở lại đây ba ngày để cử hành Thánh Đồng tổng tuyển cử, không biết Phù trưởng lão có thể nói cụ thể phương án tiến hành? Có cần đặc biệt chuẩn bị cái gì hay không?”
“Về Thánh Đồng tổng tuyển cử, trong lòng lão phu đã có sẳn phương án, sẽ không phiền bệ hạ quan tâm. Lão phu lần này, chỉ vì Thánh cung chọn lựa nhân tài mà đến, về phần những thứ khác, lão phu không có hứng thú, cũng không cảm thấy hứng thú.” Trong lời nói của Phù trưởng lão là ám chỉ, những ngày gần đây bên trong Đông Lăng quốc xảy ra chi tranh, làm thay đổi hoàng quyền, đồng thời cũng biểu lộ thái độ của mình.
Từ ý nghĩa trên lời nói, địa vị Thánh cung là trên Đông Lăng quốc, quốc quân Đông Lăng quốc đổi chỗ, Thánh cung không muốn hỏi tới, chỉ bất quá bản thân Phù trưởng lão đối với cái này chút chi tranh quyền lực này không có hứng thú, cho nên hắn không muốn can thiệp, chỉ muốn vì Thánh cung tranh thủ đến nhân tài ưu tú.
Mâu quang Đông Phương Vân Tường lóe lên, cũng là đối với thái độ của Phù trưởng lão có chút ngoài ý muốn, không khỏi phải thừa nhận vị Phù trưởng lão này đối với hắn rất khác với đám người Thánh cung ngạo mạn không ai bì nổi mà hắn từ gặp qua trước đây, thái độ đối đãi của hắn cũng hơi có chút khách khí.
“Như thế thật tốt! Phù trưởng lão nếu có những yêu cầu khác, cứ việc nói, liền nhất định sẽ phối hợp Phù trưởng lão, làm tốt Thánh Đồng tổng tuyển cử lần này.”
Hắn giơ chén rượu lên, xa xa tướng kính nói: “Liền chúc Phù trưởng lão có thể đạt được ước muốn, chọn lựa được nhân tài hợp ý.”
Cổ hắn thon dài khẽ hướng về phía trước vung lên, một chén rượu trái cây, uống một hơi cạn sạch.
Phù trưởng lão rõ ràng cảm giác được thái độ của hắn biến hóa, giương lông mày cười một tiếng, vứt bỏ thái độ khó chịu lúc trước, cũng đi theo hướng cổ lên, uống một hơi cạn sạch.
Theo sau hai người uống xuống rượu xong, không khí đại điện cũng đi theo từ từ dung hợp, sứ thần các quốc gia rối rít đứng dậy, chúc mừng tân hoàng lên ngôi. Đông Phương Vân Tường ôn cười tiếp nhận sứ thần chúc mừng, dáng vẻ ôn hòa, lộ ra thái độ hờ hững cùng xa cách nhàn nhạt, để cho sứ thần không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Rượu trái cây trong tay một chén tiếp theo một chén, cả người Đông Phương Vân Tường tựa như không có chuyện gì, trừ bỏ trên gương mặt trắng nõn có hiện lên chút sắc hồng, còn lại không có bất kỳ khác thường nào.
Vân Tiểu Mặc ngồi ở bên người hắn, vừa ăn trái cây, vừa cùng tiểu bằng hữu trao đổi, quan sát mọi người.
Tính tình Nam Cung Anh tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, mới vừa còn khóc thành mặt mèo, nhưng bây giờ lại như chuyện gì cũng không có, vừa ăn thức ăn, vừa hướng Vân Tiểu Mặc nháy mắt cười đùa.
Trịnh Nam giống như một tiểu đại nhân, ngồi đến đoan đoan chánh chánh, ăn cái gì nhỏ nhẹ từ tốn, rất là cẩn thận, nghiễm nhiên chính là bản sao của Trịnh phu tử.
Tầm mắt Vân Tiểu Mặc lướt qua hai người, nhìn về phía Hiên Viên Nghễ Nhi cùng Tào Trì, vừa vặn Hiên Viên Nghễ Nhi cũng quan sát hắn, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Hiên Viên Nghĩ Nhi đối với hắn càng ngày càng hiếu kỳ, lúc trước mới biết hắn là Tiểu vương gia Nam Hi quốc, trong chỉ chớp mắt lại biến thành Tiểu hoàng tử Đông Lăng quốc, trên người của hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật nàng không biết?
Khó trách hắn lúc trước vẫn muốn tới hoàng cung Đông Lăng quốc, thì ra nơi này có một nghĩa phụ của hắn tồn tại, hơn nữa nghĩa phụ này lại là Tân hoàng đế Đông Lăng quốc, thật sự là quá khó để tưởng tượng nổi.
Nàng hướng về phía hắn cười nhẹ một tiếng, vẫn xinh đẹp tựa u lan, có chút phong tình ẩn ẩn.
Tào Trì nghiêng đầu, thấy được ánh mắt trao đổi của hai người, tay đặt dưới đáy bàn chợt nắm chặt.
Thật ghê tởm! Tiểu tử này lại có nhiều thân phận to lớn như vậy!
Rốt cuộc đi nơi nào có thể tìm đến những người muốn đối phó tiểu tử thúi này đây? Một ngày chưa trừ diệt tiểu tử thúi này, tâm tình hắn không thể thông thuận.
Khi bọn hắn đối diện, có khác một đạo ánh mắt hướng về phía Hiên Viên Nghễ Nhi, Tống Tu cũng không hiểu nổi mình, tại sao đột nhiên trong lúc này lại đối với nữ tử cao ngạo mà tôn quý kia cảm thấy hứng thú, nhớ lúc nàng đối mặt với mình, khí thế trên người tựa như nữ vương cùng ánh mắt không sợ hãi kia làm rung động đến hắn sao?
Ánh mắt không tự chủ lại hướng về nàng, hắn thích người thông minh tự tin, thích người có thực lực hơn người, mà nàng đều có cả hai loại này trên người, là nữ tử xinh đẹp, đáng yêu, cơ trí nhất cùng trang lứa mà hắn từng gặp. Đáy lòng hắn bỗng dưng dâng lên một cổ ham vọng mãnh liệt, hắn muốn có được tiểu cô nương này, đem nàng cho chiếm riêng, trở thành món đồ chơi yêu thích của mình, trừ hắn ra, ai cũng không thể đem nàng cướp đi!
Hắn thật giống như thợ săn thấy được con mồi, con ngươi đen nhánh đột nhiên sáng lên, từ đó bắn ra hai đạo quang mang theo tràn đầy dã tâm cướp đoạt.
Lúc này, Hiên Viên Nghễ Nhi hướng về phía Vân Tiểu Mặc mỉm cười một tiếng, động tác nho nhỏ, lại kích thích hắn thật lớn. Mâu quang tinh nhuệ của hắn phiêu hướng Vân Tiểu Mặc, ánh mắt hàn lệ, mỗi lúc một lạnh hơn.
Tay hắn chỉ vào Vân Tiểu Mặc, ngữ khí ngạo mạn nói: “Ngươi! Chúng ta vừa thỏa thuận xong, cùng tỷ võ một trận. Ngươi bây giờ theo ta, so tài với ta một chút.”