Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 652: Hà linh Thiên Hà

Lần này đây nhắm mắt, hoàn toàn không có cảm giác thời gian trôi qua. Từ sau khi có sự hiểu biết mới đối với lực lượng thời gian, Phó Thư Bảo trong lúc tĩnh tọa có một loại cảm giác kỳ diệu. Đó chính là hắn chính là thời gian, thời gian chính là hắn! Cho nên, nhắm mắt lại, trong một đoạn thời gian rất dài, thời điểm khi hắn mở hai mắt ra, cái loại cảm giác này dường như chính là thời gian chỉ trong nháy mắt mà thôi. Sự trôi qua của thời gian, cơ hồ là có thể xem nhẹ không kể đến.

Lần đầu tiên mở mắt ra, chính là sinh mệnh bắt đầu, lần nhắm mắt cuối cùng, chính là sinh mệnh chấm dứt. Đây chính là lực lượng của thời gian, ngươi chỉ có thể thích ứng bên trong nó, trải qua cùng với chấm dứt, không thể nào nhảy qua khỏi phạm trù của nó.

Thanh âm dòng nước chảy ào ào vội vã từ chỗ sâu bên trong tinh không truyền đến. Phó Thư Bảo mạnh mẽ từ trên mặt đất đứng dậy. Đưa mắt nhìn lại, bên trên thiên không, một dòng sông kéo dài cả ngàn dặm gào thét phóng tới. Ở phía trước của nó, chính là một con sóng cao lớn đến vài trăm dặm, cắt ngang cũng là mấy trăm dặm, phô thiên cái địa, khí thế vô cùng bàng bạc!

Rốt cuộc cũng đến rồi!

Hai chân của Phó Thư Bảo dẫm mạnh lên mặt đất, thân thể phốc một tiếng bay thẳng về phía Thiên Hà. Tốc độ của hắn giống như một đạo lưu quang, trong khoảnh khắc liền bay ra khỏi tầng khí quyển của Hỏa Tinh. Một khỏa vệ tinh nhân tạo đang bay chung quanh bầu khí quyển của Hỏa Tinh cũng không kịp quay chụp được một màn kinh tâm động phách này, đã liền bị hắn tát một cái hóa thành cả ngàn mảnh vụn.

Một màn kế tiếp, hắn không muốn bất luận kẻ nào có thể nhìn thấy.

Thiên Hà chính là sự tồn tại có sinh mệnh cùng với trí tuệ, siêu việt sự tồn tại của Khởi Nguyên Chi Thụ. Nếu như dùng sức mạnh, Phó Thư Bảo căn bản là không có khả năng đột phá được sự phòng ngự của nó, tiến vào bên trong nó. Nhưng mà thân là một con sông, bản thân nó có được đặc tính cuốn theo hết thảy mọi thứ ở trên đường đi của mình. Cho nên, căn bản cũng không cần phải mạnh mẽ đi đột phá cái gì, chỉ cần đứng ở trên con đường mà Thiên Hà sắp sửa đi qua, lẳng lặng chờ đợi, Thiên Hà sẽ tự động đi tới, nuốt hắn vào trong luôn!

Không phải là thân thể hoàn mỹ, chưa từng trải qua sự cải tạo cùng với sửa chữa của Thời Chi Sa, Phó Thư Bảo quả quyết sẽ không có dũng khí làm như vậy. Bởi vì hết thảy những thứ sai lầm cùng với không hoàn mỹ gì đó mà bị Thiên Hà cuốn qua, sẽ ngay lập tức không còn lại đến một mảnh vụn nhỏ nào.

Phương hướng mà Thiên Hà muốn trôi tới, quả nhiên chính là khỏa Tinh cầu màu lam nhạt kia. Chỉ cần nó vừa đi tới, hết thảy mọi linh năng cùng với linh tính cũng đều bị hút đi hết, biến sạch sành sanh không còn, cái còn lại, cũng chỉ là sự hủy diệt. Nhưng mà, Phó Thư Bảo cũng mặc kệ tất cả, không chút sợ sệt chắn ngang con đường đi của nó.

Ào ào ào!

Đứng ở trên địa phương mà Thiên Hà nhất định sẽ đi qua. Cơn sóng lớn cắt ngang mấy trăm dặm, cao mấy trăm thước ập thẳng trên đầu mà xuống. Phó Thư Bảo cũng không có chút chống cự nào cả, tản đi hết thảy những khí tức sinh mệnh trên người mình, đồng thời cũng che chắn hết thảy những linh khí, linh năng, đem hắn biến thành một tồn tại vô hình.

Ầm!

Một thanh âm chấn động, nước sông lạnh lẽo nhất thời đem Phó Thư Bảo thôn phệ hết. Trong nháy mắt, thân thể Phó Thư Bảo không biết bị cuốn đến địa phương bao xa nữa. Trước mắt của hắn toàn bộ đều là nước, nhưng mà những thứ nước này lại cũng không phải là loại hình thức nước mà hắn đã từng chứng kiến qua trước đây. Nước của Thiên Hà, mỗi một giọt cũng đều là phi thường tinh khiết, mỗi một giọt cũng đều là do linh năng biến thành, vô cùng hoàn mỹ, vô cùng cường đại!

Quả thật, ở bên trong Thiên Hà, mỗi một tấc không gian cũng đều là tinh thuần nhất, linh tính nhất, cũng đồng thời là bài ngoại vô cùng. Hết thảy những tạp chất cùng với những thứ không thuần chính cũng đều không thể nào tồn tại trong này. Nhưng mà Phó Thư Bảo chính là ngoại lệ độc nhất. Bên trong thân thể Phó Thư Bảo có một hạt Thời Chi Sa, cùng Thiên Hà có đặc tính đồng dạng trời sinh, khiến cho nó cũng là thứ hoàn mỹ nhất, thuần chính nhất. Cho nên, hai người ở cùng một chỗ, cũng giống như cá trong nước, chim trên thiên không vậy!

Hai chân ở trong dòng nước khẽ quẫy đạp mấy cái, Phó Thư Bảo giống như một con cá kiếm phóng vọt lên trên thiên không. Thời điểm này, hắn đã không cần phải che giấu lực lượng cùng với linh tính của hắn nữa. Với tốc độ của Thiên Hà, thời gian để đi đến Địa Cầu cũng không bao lâu. Hắn cần phải trước khi Thiên Hà đến đó làm xong những chuyện tình hắn muốn làm.

Phốc!

Đầu của Phó Thư Bảo trồi lên khỏi mặt nước. Một đạo hồng quang đột nhiên tiến vào trong tầm mắt của hắn. Cái thứ đó, đúng là con cá chép màu đỏ mà hắn muốn tìm, Hà linh của Thiên Hà!

Hà linh của Thiên Hà tựa hồ cũng phát hiện ra sự tồn tại của Phó Thư Bảo, dùng tốc độ nhanh hơn phóng vọt về phía hắn. Phó Thư Bảo bên này cũng gia tăng thêm tốc độ, hướng về phía hắn mà tới.

Dựa theo thuyết pháp của Đan Thư Thần Thú, chỉ cần bắt được Hà linh của Thiên Hà liền có thể thay đổi được dòng chảy của Thiên Hà. Nhưng mà Hà linh của Thiên Hà, thật sự dễ bắt được như vậy sao?

Mắt thấy hai cái đã sắp sửa gặp nhau, tay phải của Phó Thư Bảo mạnh mẽ vươn lên, một tấm lưới lớn do năng lượng lực lượng ngưng tụ ra đột nhiên hình thành, đem Hà linh Thiên Hà bao vây ở trong đó. Hà linh Thiên Hà nhất thời ngưng trệ lại, cũng không có bất cứ phản kháng nào cả, cũng không có một chút địch ý nào cả. Thái độ của nó chính là thái độ bình thản, thái độ thân thiết mà tự nhiên.

- Cái này… chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Phó Thư Bảo cũng không dám tin tưởng rằng chỉ đơn giản như vậy liền đạt được. Trong tưởng tượng của hắn, quá quá trình này phải là tràn ngập mạo hiểm cùng với khó khăn. Hắn cùng với Hà linh Thiên Hà hẳn phải có một phen kịch chiến mới đúng chứ?

Chuyện tình còn quỷ dị hơn lập tức xảy ra. Dòng Thiên Hà kéo dài ngàn dặm, liên miên không dứt thế nhưng lại trong khoảnh khắc tạm dừng lại. Hoàn toàn ngừng phắt lại, cũng không còn thanh âm nữa, dòng Thiên Hà kéo dài ngàn dặm phảng phất như là trong khoảnh khắc đã bị đóng băng lại. Nhưng mà, nước Thiên Hà cũng không có hiện tượng kết băng, vẫn như trước lạnh lẽo như ban đầu, vẫn như trước tràn ngập linh tính cùng với linh năng mạnh mẽ mà cường đại.

Lắc lắc đầu mấy cái, để một thân đầu óc nghi vấn cũng đều tuôn ra khỏi đầu mình, Phó Thư Bảo thử khống chế một chút lưới năng lượng lực lượng của mình, để cho Hà linh Thiên Hà thay đổi góc độ của mình. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần xoay được cái đầu của Hà linh Thiên Hà, Thiên Hà cũng sẽ thay đổi phương hướng. Sự tồn tại của Hà linh Thiên Hà, liền giống như một cái bánh lái của một chiếc thuyền buồm vậy.

Năng lượng lực lượng kéo mạnh một cái, muốn thay đổi phương hướng của Hà linh Thiên Hà, nhưng mà một lần thử này, khiến cho Phó Thư Bảo phát hiện ra chuyện tình này không ngờ lại gian nan phức tạp vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Một lần thử này, bất luận là hắn có cố gắng thế nào, cái đầu của Hà linh Thiên Hà không hề nhúc nhích chút nào. Nó chỉ là nhàn nhạt nhìn chằm chằm hắn, cũng không biết là muốn dùng ánh mắt tinh thuần trong suốt kia truyền lại tin tức gì.

Không thể động, cũng sẽ không thể chấm dứt. Một khi Phó Thư Bảo không thể bắt được Hà linh Thiên Hà, thì Thiên Hà vẫn như cũ nhắm thẳng về phía khỏa Tinh cầu màu lam ở phía sau, đem cái thế giới sai lầm kia hoàn toàn hủy diệt sạch sẽ. Nhưng mà, cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, dốc hết tất cả lực lượng lớn nhất của hắn, cũng sẽ không thể nào thành công. Phó Thư Bảo nhất thời lâm vào hoàn cảnh giằng co xấu hổ, không thể lui, cũng không thể tiến.

- Đáng giận a! Không có đủ tư liệu cần thiết, sự hiểu biết của ta đối với Thiên Hà thật sự là quá ít. Những phương pháp ghi chép lại chẳng qua cũng chỉ là một chút phương pháp trong thần thoại mà thôi, có thể có tác dụng sao? Xem ra… sự cố gắng của ta là không có kết quả rồi! Đáng tiếc…

Tuy rằng đối với cái thế giới đã sinh ra mình kia cũng không có bao nhiêu hảo cảm, nhưng mà khi tưởng tượng đến trên đó vẫn còn có nhiều người thiện lương như vậy sẽ phải trả một cái giá quá lớn, nghĩ đến những thứ tốt đẹp trên đó cũng đều sẽ bị hủy diệt, Phó Thư Bảo liền cảm thấy thật bi thương. Hắn cũng là lần đầu tiên cảm thấy nhân loại khi đối mặt với tự nhiên là nhỏ bé đến mức nào. Hắn đã là Lực sĩ Bán Thần cấp, thế nhưng cũng không thể thay đổi kết cục được, huống chi là những người bình thường kia chứ?

Đúng lúc này, một mảnh hồng quang đột nhiên từ trên người Hà linh Thiên Hà tản mát ra. Hình dáng của nó dần dần thay đổi, cuối cùng biến thành một đoàn hồng quang mơ hồ, giống như một đám huyết vụ vậy. Sau đó hồng quang tán đi, một lão nhân hình thái năng lượng tinh khiết đã xuất hiện bên trong hồng quang. Râu bạc đầu bạc, mũi cao thẳng, hai mắt hữu thần, đang ở tư thế ngồi xếp bằng tĩnh tọa, toàn thân có cảm giác thoát tục tiên phong đạo cốt nói không nên lời. Nhìn thấy hắn xuất hiện, Phó Thư Bảo nhất thời khiếp sợ. Vốn dĩ vẫn còn bảo trì đầu óc suy nghĩ sắc bén, lúc này cũng liền trở nên trì độn hẳn. Đại não của hắn nhất thời biến thành trổng rỗng, không thể tưởng tượng cũng không thể tự hỏi.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm chợt từ trong miệng vị lão nhân thốt ra, tựa như châu ngọc, thanh thúy dễ nghe:

- Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!

Ngôn ngữ của vị lão nhân, không ngờ chính là ngôn ngữ Luyện Quốc thông dụng tại Thời đại Khởi Nguyên.

- Vì cái gì lại nói như vậy?

Cuối cùng Phó Thư Bảo cũng tỉnh thần lại:

- Ngươi sớm đã biết ta sẽ tới sao?

- Khởi Nguyên Chi Thụ đã không còn tồn tại nữa rồi. Hắn cũng đã không thể nào khôi phục đến trạng thái như trước kia. Hắn cũng đã lựa chọn ngươi, tự nhiên chính là làm người thừa kế của hắn. Cho nên, ngươi chính là sự lựa chọn của thời đại này. Mà ta, cũng là sự lựa chọn của thời đại này.

Dừng lại một chút, lão nhân còn nói thêm:

- Chúng ta đều là sự lựa chọn của thời đại này, như vậy, chúng ta cũng đều là bởi vì sự tiến hóa của thời đại này mà cố gắng! Chuyện tình ngươi phải làm chính là chiến đấu để kết thúc đám dư nghiệt cuối cùng của Thời đại Hắc Ám. Mà ta, ta thì lại cần phải tịnh hóa cùng với sửa chữa một chút những thứ sai lầm cùng không thuần chính!

Mỗi một loại sự vật tồn tại, cũng đều có giá trị tất nhiên của nó. Sự tồn tại của Phó Thư Bảo chính là vì chiến đấu chấm dứt đám dư nghiệt của Thời đại Hắc Ám. Sự tồn tại của Thiên Hà chính là vì tịnh hóa cùng với sửa chữa lại những thứ sai lầm. Ví dụ như là nền văn minh ở trên khỏa Tinh cầu màu lam sau lưng hắn kia. Về phần Khởi Nguyên Chi Thụ nguyên khí đã bị đại thương không thể khôi phục kia, giá trị sự tồn tại của nó chính là bảo họ nền văn minh lực lượng, đem mầm mống của văn minh lực lượng gieo trồng ở các nơi trong vũ trụ. Hắn đã không thể làm được, như vậy, sự tồn tại của hắn liền mất đi giá trị.

- Ngươi đã biết mục đích ta tìm ngươi, như vậy, ngươi cũng biết một cái mục đích khác của ta chứ?

Phó Thư Bảo thử hỏi.

Vị lão nhân lạnh nhạt cười:

- Cái thế giới này có rất nhiều tín ngưỡng, khuyên bảo người ta làm việc thiện, đối xử tử tế với đồng loại và tự nhiên, nhưng mà nó thủy chung cũng không thể làm được. Một ít những vị Thần được tưởng tượng ra, cũng lại phủ đầy từng tầng lại từng tầng áo khoác giả dối. Thật sự là buồn cười! Mà ngươi, chỉ là người được thời đại này lựa chọn, không ngờ ngươi lại có cái ý tưởng sai lầm như vậy. Ngươi nghĩ muốn cứu vớt cái thế giới tràn đầy sai lầm ở sau lưng ngươi, như thế nào có thể được chứ?

Phó Thư Bảo linh cơ chợt động, biện luận nói:

- Ở bên trong Thiên Hà này, bất cứ sự sai lầm nào cũng đều là không có khả năng tồn tại a! Một khi có sai lầm gì xuất hiện, sẽ bị phân rã, tịnh hóa, không phải sao?

Vị lão nhân khẽ gật đầu:

- Quả thật là như thế!

Phó Thư Bảo cười nói:

- Như vậy là được rồi! Nếu như cái ý tưởng này của ta là sai lầm, như vậy ta cũng sẽ không thể tồn tại trong Thiên Hà, chẳng lẽ không phải sao?

Vị lão nhân sửng sốt:

- Cái này…

Vì cái gì lại phải biện luận, Phó Thư Bảo kỳ thật chính là đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu rồi. Với năng lực của hắn, căn bản là không thể nào chống cự nổi Thiên Hà, tồn tại càng siêu việt hơn Khởi Nguyên Chi Thụ. Giá trị tồn tại của Thiên Hà chính là sửa chữa lại sai lầm, tịnh hóa hết thảy những thứ cần tịnh hóa. Nếu như hắn có thể chứng minh được khỏa Tinh cầu màu lam ở phía sau lưng kia còn chưa đến thời gian cần tịnh hóa cùng với sửa lại, như vậy Thiên Hà sẽ buông tha lần hành động này, thay đổi một phương hướng khác.

Đồng dạng, là Hà linh, cũng chính là Thần hồn của Thiên Hà, thuyết phục được hắn, như vậy chuyện tình này liền có thể giải quyết êm đẹp rồi.

- Ngươi muốn thuyết phục ta à?

Hà linh Thiên Hà tựa hồ nhìn ra được động cơ của Phó Thư Bảo.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Đúng vậy! Là tồn tại chuyên sửa lại cùng với tịnh hóa, ngươi không thể phạm phải bất cứ sai lầm gì, không phải sao? Bằng không, ngươi cũng sẽ bị hủy diệt, không cần tồn tại nữa!

- Cái này…

Thần sắc của vị lão nhân rốt cuộc cũng thay đổi, không còn bình tĩnh nữa. Nội tâm của hắn hiển nhiên là đang bị Phó Thư Bảo dụ dỗ, lâm vào trong một hồi ngẫm nghĩ.

Ngươi là tồn tại chuyên để sửa chữa sai lầm, tịnh hóa những vật nên tịnh hóa, nếu như bản thân ngươi cũng là sai lầm, như vậy còn tịnh hóa cái lông chim gì nữa a?

Cái đạo lý này nhìn qua như đơn giản, nhưng Phó Thư Bảo lại biết, đây chính là chân lý duy nhất có thể thuyết phục Thiên Hà!