Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 639: Hổ Thành thương đội

Luyện Vô Song ở bên trong khỏa ngọc có vẻ xinh đẹp say mê lòng người, khuôn mặt thanh tú thoát tục, dáng người thon dài mà thướt tha. Cả

người cũng lộ ra một tia khí chất giống như không cốc u lan vậy. Khỏa

ngọc thạch bao vây lấy thân thể của nàng trong suốt sáng bóng, trong

suốt giống hệt như là thủy tinh vậy. Nó có bộ dáng hình bầu dục, giống

như một khỏa trứng chim khổng lồ vậy, mà Luyện Vô Song chính là một con

gà con còn chưa có nở ra, im lặng ở bên trong chờ đợi thời cơ vỏ trứng

nở ra. Toàn bộ khối ngọc thạch cùng với thể trọng của Luyện Vô Song, ước chừng có sức nặng hơn hai ngàn cân. Đương nhiên, phần sức nặng này

tuyệt đại bộ phận đều là sức nặng của khỏa ngọc thạch.

Phó Thư

Bảo đem khỏa ngọc thạch ôm tới một mảnh địa phương ở dưới chân của Khởi

Nguyên Chi Thụ. Suy nghĩ xem phải như thế nào để đem Luyện Vô Song ở bên trong khỏa ngọc thạch lấy ra. Không có Trận liệt Lực Chi Phù Văn, cũng

sẽ không có phong ấn này nọ phong ấn Luyện Vô Song ở bên trong khỏa ngọc thạch kia. Dùng biện pháp phá giải phong ấn của Lực Chi Phù Văn rõ ràng là không được rồi. Như vậy cũng chỉ còn có thể dùng lực Hỗn Độn tiến

hành phân giải khối ngọc thạch, sau đó đem Luyện Vô Song từ bên trong

ngọc thạch lấy ra.

Quan sát lại một chút, xác định xong ý tưởng

trong lòng mình, Phó Thư Bảo đem tay phải đặt lên trên khỏa ngọc thạch

kia, thử phân giải một bộ phận của nó. Dưới tác dụng của lực Hỗn Độn,

khối ngọc thạch trong suốt như thủy tinh kia nhẹ nhàng rung động một

chút. Nhưng mà, lực Hỗn Độn có được đặc tính của năm loại nguyên tố,

liền thậm chí sắt thép cũng có thể phân giải, nhưng cũng không phân giải được khối ngọc thạch kia. Sau khi nó rung động lên một chút, liền chỉ

vẻn vẹn như vậy mà thôi. Khối ngọc thạch này tại thời điểm khi lực Hỗn

Độn rót vào, khối ngọc thạch vốn yên tĩnh đột nhiên chợt sản sinh ra một cỗ hấp lực xoắn ốc, đem năng lượng lực lượng của hắn hoàn toàn thôn phệ mất.

- Ách! Cái này… xảy ra chuyện gì vậy?

Phó Thư Bảo kinh ngạc buông tay xuống.

- Lực Hỗn Độn của ngươi không được, thử xem lực Thần Long của ta đi!

Long Ngọc Nhất gấp gáp vội vàng chớp lấy cơ hội biểu hiện. Thời điểm ngay

khi Phó Thư Bảo vừa buông tay xuống, nàng liền vỗ mạnh một chưởng xuống. Ngay khi bàn tay dán lên trên ngọc thạch, một cỗ lực Thần Long tràn ra, rót vào bên trong ngọc thạch.

Ngọc thạch lại rung động lên một

chút, nhưng mà, đồng dạng cũng chỉ là rung động một chút mà thôi! Cỗ hấp lực xoắn ốc huyền diệu kia lại đem lực Thần Long của Long Ngọc Nhất hấp thu luôn.

- Ta cũng không tin không thể phá vỡ được nó! Tỷ tỷ, chúng ta cùng thử đi!

Long Ngọc Nhị cũng gia nhập vào. Mặt mũi của Thần Long Tộc bị vứt bỏ trước

mặt một khối ngọc thạch cũng không quan trọng, nhưng bị vứt bỏ trước mặt Phó Thư Bảo, thì chính là chuyện nghiêm trọng a! Huống hồ, Phó Thư Bảo

lại một lần nữa biểu hiện ra năng lực siêu việt hai tỷ muội, không thể

nghi ngờ chính là muốn chinh phục trái tim của hai nàng, thân là Long nữ của Long Tộc, tự nhiên liền theo bản năng phản ứng, đó là xem thử xem

ai mạnh hơn!

Long nữ của Long Tộc so với nữ nhân bình thường

không giống nhau, có thể chinh phục được trái tim của các nàng, chỉ có

thể là cường giả cái thế.

Kế tiếp lại xuất hiện thêm một màn quái dị hơn. Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long càng không ngừng đem lực

Thần Long rót vào bên trong ngọc thạch, khối ngọc thạch kia rung động

không ngừng, không ngừng thô phệ lực Thần Long của hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long, thể tích không ngờ lại gia tăng thêm một chút!

- Dừng lại! Hai người các ngươi mau dừng lại!

Phó Thư Bảo phát hiện ra hiện tượng quái dị này, vội vàng ngăn cảnh hành động của hai tỷ muội.

Khóe miệng Long Ngọc Nhất toát ra một tia cười khổ:

- Cái này là chuyện gì vậy? Chúng ta oanh kích nó, nó lại không hề vỡ vụn, ngược lại còn gia tăng thể tích nữa!

- Đúng vậy! Thật sự là làm cho người ta không thể tin nổi! Phó công tử,

ngươi gặp nhiều biết rộng, có biết lai lịch của khối ngọc này là gì

không?

Thần tình của Long Ngọc Nhị nghi hoặc nhìn về phía Phó Thư Bảo, chờ hắn trả lời.

Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:

- Long Tộc các ngươi có thói quen cất chứa bảo vật, các ngươi cũng không

biết lai lịch khối ngọc thạch này, ta càng không thể biết nổi! Chẳng

qua, ta lại phát hiện ra một vài thứ.

Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị đồng thời kêu lên, hỏi:

- Ngươi phát hiện chuyện gì?

Phó Thư Bảo nói:

- Khối ngọc thạch này, lúc trước cũng chỉ lớn cỡ một khối ngọc bội bình

thường mà thôi. Nó có thể tiến hành bảo tồn được Luyện Vô Song, chính là bằng vào kết cấu năng lượng do nó xây dựng nên. Lúc đó, cũng chính là

trong hơn một vạn năm trước, kết cấu năng lượng của nó giống như một túi khí an toàn, đem Luyện Vô Song bao vây lại. Trong lúc bị chôn sâu bên

dưới lòng đất, khối ngọc thạch này không ngừng hấp thu năng lượng trong

lòng đất, thể tích cũng càng ngày càng lớn lên, cũng chính là bộ dáng

hiện tại chúng ta nhìn thấy đây!

Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm:

- Cho nên, dưới loại đặc tính này, chúng ta càng dùng sức phân giải nó,

công kích nó, nó cũng sẽ không tổn thương chút nào, ngược lại càng trở

nên lớn hơn, rắn chắc hơn.

Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị nhất thời lộ ra khuôn mặt phát sầu:

- Như vậy mà nói, đó chẳng phải là không thể phá vỡ được nó sao?

- Cũng không hẳn! Ta nghĩ ra được một biện pháp!

Phó Thư Bảo cười nói:

- Đó chính là dùng thủ đoạn của Luyện Lực sĩ, đem năng lực do khỏa ngọc

thạch này hấp thu trong một vạn năm mà cướp đi, để cho nó khôi phục lại

độ lớn cỡ chừng một khỏa ngọc bội, như vậy, có thể đem Luyện Vô Song ở

bên trong lấy ra!

Long Ngọc Nhất có chút kinh ngạc nói:

- Phó công tử, ngươi muốn luyện chế khối ngọc thạch này cùng với Luyện Vô Song ở bên trong luôn sao?

- Có nguy hiểm gì hay không?

Long Ngọc Nhị nói.

- Yên tâm đi! Ta tự có chừng mực!

Phó Thư Bảo đối với kỹ thuật Luyện Lực sĩ của hắn có sự tự tin nhất định.

Lần này luyện chế, cho dù không thành công, cũng sẽ không ảnh hưởng đến

Luyện Vô Song ở bên trong ngọc thạch.

Tam Ngư Luyện Mệnh Đỉnh

được phóng xuất ra, các loại linh tài cần thiết cũng được phóng xuất ra

khỏi Long giới. Sau khi chuẩn bị xong hết, Phó Thư Bảo lại đem Tam Ngư

Luyện Mệnh Đỉnh mở rộng ra, đạt đến mức độ có thể chứa đựng được khỏa

ngọc thạch cùng với các loại linh tài. Đem khối ngọc thạch bỏ vào bên

trong Tam Ngư Luyện Mệnh Đỉnh, Hỗn Độn Nguyên Tố Chi Hỏa của Phó Thư Bảo từ trong song chưởng cuồng tiến ra, giống như yêu xà không ngừng liếm

lên Tam Ngư Luyện Mệnh Đỉnh.

Hỗn Độn Nguyên Tố Chi Hỏa đã tiến

hóa đến trình độ nửa trắng nửa đen, cực kỳ đầy đặn. Đât chính là thể

hiện tu vi lực lượng đã đạt đến Hỗn Độn Lực đỉnh phong. Loại hỏa diễm

như vậy, phân kim đoạn ngọc, phân giải vật chất, nhưng cũng không thể

hiện ra nhiệt độ. Sự tồn tại của nó, liền giống như hư không chói lọi

vậy.

Tu vi lực lượng đột phá được giới hạn cuối cùng phân cách

giữa thiên nhân, đạt đến cảnh giới của Thần, Nguyên Tố Chi Hỏa lại biến

thành đặc tính gì? Đây là chuyện tình khiến Phó Thư Bảo thắc mắc, cũng

vô cùng chờ mong.

Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, ước chừng trải qua khoảng một bữa cơm, khỏa ngọc thạch có đặc tính hấp thu năng lượng rốt cuộc cũng bắt

đầu phun ra những năng lượng nó từng hấp thu. Đám năng lượng này tuyệt

đại đa số cũng đều là lực lượng Thổ nguyên tố. Ở sâu bên trong lòng đất, năng lượng nó có khả năng hấp thu tự nhiên chỉ có năng lượng Thổ nguyên tố. Ngoại trừ tuyệt đại đa số lực lượng Thổ nguyên tố, Phó Thư Bảo còn

phát hiện ra năng lượng lực lượng do Luyện Vô Mệnh rót vào, còn có cả

năng lượng lực lượng do hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long cùng với hắn

rót vào lúc trước nữa. Không chút ngoại lệ, tất cả những năng lượng lực

lượng này, năng lượng Thổ nguyên tố cũng đều bị hắn thông qua thủ đoạn

Luyện Lực sĩ, vui lòng nhận lấy!

Chẳng qua, cho dù có nhiều năng

lượng lực lượng đến như vậy, nhưng mà đối với sự tăng trưởng lực lượng

của hắn mà nói cũng vô cùng nhỏ bé, có thể xem như không có.

Tu

luyện lực lượng, càng về sau, càng đến những cảnh giới cao cấp hơn, mỗi

một lần tăng trưởng cũng đều cần một lượng năng lượng khổng lồ. Phó Thư

Bảo hiện tại, đã là cảnh giới tiếp cận gần sát Thần rồi, nhưng mà chỉ

một tầng giấy mỏng manh kia lại không thể đột phá được. Tu luyện của

hắn, liền lâm vào sự đình trệ không tiến.

Theo từng tia năng

lượng bị Phó Thư Bảo hút ra từ bên trong khỏa ngọc thạch kia, thể tích

của khỏa ngọc thạch cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dần dần khôi phục lại trạng thái một cái túi năng lượng đơn thuần như ban đầu. Mà thể

tích của nó, cũng biến thành cỡ một khối ngọc bội bình thường mà Phó Thư Bảo đã nhìn thấy trong quá khứ.

Tay co lại thành trảo, một đạo

hỏa diễm Hỗn Độn Nguyên Tố Chi Hỏa đột nhiên chui vào bên trong cái túi

năng lượng kia, chui mạnh một cái, liền phóng thẳng đến bên cạnh thân

thể của Luyện Vô Song, hóa thành giống như một tấm lưới, bao phủ lấy

toàn thân của nàng. Sau đó lại có một tia hỏa diễm tách ra, hóa thành

bàn tay chụp lấy khối ngọc thạch nhỏ cỡ một mảnh ngọc bội kia. Thành

công!

Trong toàn bộ quá trình, hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long ngay cả ánh mắt chớp lấy một cái cũng không có, cũng mãi luôn duy trì

bộ dáng khẩn trương cùng kinh ngạc. Hai tỷ muội đối mặt với thế công

cường lực của Phó Thư Bảo, theo bản năng mâu thuẫn, muốn chứng minh thực lực của Thất Thải Nữ Thần Long. Nhưng mà cái loại sự tình này rất nhiều lần đều không như ý của hai nàng. Tu vi lực lượng của Phó Thư Bảo so

với các nàng thì mạnh hơn, năng lực xử lý sự tình cũng mạnh hơn các

nàng. Còn nữa, thậm chí đến thời điểm cãi nhau, người bị hại luôn luôn

là các nàng, thậm chí năng lực mắng chửi người chiếm tiện nghi cũng còn

mạnh hơn các nàng nhiều!

Long Ngọc Nhất truyền âm cho muội muội.

Trong lòng Long Ngọc Nhị chính là nói như vậy.

Có một chuyện tình hai tỷ muội không muốn nghĩ tới, cũng không dám đề cập

đó chính là, bất luận các nàng có mâu thuẫn như thế nào, thì vị trí của

cái tên gia hỏa này trong lòng các nàng cũng càng ngày càng nhiều hơn,

phân lượng cũng càng ngày càng lớn hơn.

Triệt hồi Hỗn Độn Nguyên

Tố Chi Hỏa, hai tay Phó Thư Bảo khẽ nâng lên một chút, thân thể Luyện Vô Song nhẹ nhàng huyền phù bay lên, từ từ bay đến trước mặt của hắn. Mất

đi sự bảo hộ của ngọc thạch, tình huống của nàng cũng không phải là càng ngày càng không xong, mà là dần dần phát triển trở lại bình thường.

Cánh mũi mềm mại của nàng không ngừng phập phồng lên xuống, bộ ngực cao

nhất cũng có chút rung động nhè nhẹ… những cái này, cũng đều là dấu hiệu chứng tỏ những khí quan trong cơ thể của nàng bắt đầu hoạt động lại,

nàng sắp tỉnh dậy.

- Nữ nhân hơn một vạn năm trước, vẫn còn duy

trì tốt làn da cùng với dáng người như vậy, thật sự là chuyện tình khiến người ta ngạc nhiên a!

Long Ngọc Nhị thốt lên một câu.

Long Ngọc Nhất cũng gật đầu đồng ý.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Các ngươi nói cái gì vậy? Thời điểm khi Luyện Vô Mệnh phong ấn nàng,

tuổi của nàng chẳng qua cũng mười tám, mười chín mà thôi. Thời gian bị

phong ấn tuy rằng dài đến cả vạn năm, nhưng mà độ tuổi thực tế của nàng

cũng chỉ có mười tám, mười chín, làm sao già cỗi giống như hai người các ngươi được?

- Như thế nào, ngươi bắt đầu có ý tứ đối với nàng sao?

Long Ngọc Nhất nhất thời có chút không vui, hỏi.

Trong lòng Phó Thư Bảo vui vẻ:

- Hắc hắc… càng ngày càng có ý tứ, cũng đã bắt đầu biết ăn dấm chua của lão tử…

Ngoài mặt, hắn lại là một bộ dáng đứng đắn:

- Nói cái gì vậy? Ta là loại nam nhân gặp người nào yêu người đó sao?

Nhàm chán, tưởng tượng Phó Thư Bảo ta thành hạng người gì thế? Thật là!

- Lúc nào nàng mới có thể tỉnh lại?

Long Ngọc Nhất vội vàng sửa miệng hỏi. Ăn bình dấm chua như vậy của Phó Thư

Bảo, nàng nghĩ thấy còn không sảng khoái bằng ăn luôn một bình độc dược

chết người.

Phó Thư Bảo cẩn thận quan sát một chút Luyện Vô Song, sau đó mới nói:

- Nếu như là một Lực sĩ, thân thể cùng với tinh thần cũng phi thường

cường tráng, nàng chỉ cần thời gian một tiếng đồng hồ liền có thể tỉnh

lại. Nhưng mà nàng là một người bình thường, tình huống như vậy, muốn

tỉnh lại mà nói, cần thời gian ước chừng một ngày mới được.

- Chẳng lẽ ngươi không biết dùng thủ đoạn của ngươi để nàng sớm tỉnh dậy sao?

Long Ngọc Nhị hỏi.

Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:

- Nàng là một người bình thường, thân thể vô cùng yếu ớt, ngủ say thời

gian cả vạn năm, cơ thể cùng với thần kinh muốn khôi phục lại khả năng

hoạt động, cái này cần có thời gian. Nếu như ngoại lực mạnh mẽ tác dụng

vào, nàng ta khẳng định có thể tỉnh lại, nhưng mà đối với nàng chắc chắn sẽ tạo thành thương tổn nhất định, thậm chí còn có thể chết đi nữa, hay mất đi trí nhớ này nọ…

Long Ngọc Nhất dang hai tay ra:

- Chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi nàng ta một ngày vậy!

Đúng lúc này, thân ảnh cao lớn của Thạch Hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt

Phó Thư Bảo, thoáng làm một cái nghi lễ chủ tớ, sau đó dùng thanh âm độc đáo lạnh như băng của nàng nói:

- Chủ nhân, các chiến sĩ của ta ở địa phương hai mươi dặm chặn lại một chi Thương đội!

- Thương đội?

Phó Thư Bảo nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cái địa phương hoang vắng

không người này, chi Thương đội nào lại chạy đến đây cơ chứ?

Thạch Hoa nói:

- Chủ nhân, đầu mục của chi Thương đội kia tự xưng là thương nhân đến từ

Hổ Thành của Tú Quốc, muốn mượn đường đi Thánh Lan Quốc…

- Từ từ, ngươi nói, hắn tự xưng là thương nhân đến từ Hổ Thành Tú Quốc?

Phó Thư Bảo không biết vì cái gì, trong lòng sinh ra một tia dự cảm kỳ

diệu. Hắn có chút vội vàng xao động cắt ngang lời nói của Thạch Hoa:

- Hắn tên là gì? Độ tuổi khoảng bao nhiêu?

Thạch Hoa nói:

- Chủ nhân, bởi vì thời gian gấp gáp, còn chưa có hỏi qua hắn. Nhưng hắn

thật sự quấn bện không ngừng, không ngờ còn xuất tiền ra đòi mua Chiến

sĩ Thạch Tượng của ta nữa! Vốn dĩ gặp mấy cái này liền giết chết hắn là

xong chuyện, nhưng chủ nhân đã có mệnh lệnh không được lạm sát người vô

tội, cho nên chúng ta mới vào đây bẩm báo, xin mệnh lệnh của người. Về

phần độ tuổi của hắn, bộ dáng ước chừng khoảng năm mươi tuổi!

- Mang chi Thương đội kia đến đây!

Phó Thư Bảo đột nhiên nói.

Thạch Hoa xoay người rời đi.

- Một chi Thương đội, không giết, thả cho đi là được, dẫn đến đây làm gì?

Long Ngọc Nhất kỳ quái nói.

Khóe miệng Phó Thư Bảo lại nhếch lên một tia nụ cười:

- Ta có cảm giác, ta sắp sửa gặp gỡ một người quen cũ mà cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua!

Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai tỷ muội cũng còn đang nói thầm:

- Đầu óc người này hồ đồ rồi sao? Người chưa từng gặp qua, đó có thể gọi là người quen cũ sao?