- Đây là Quang vinh chi lộ.
Hữu Nãi Ngư tựa hồ nhận được tin tức từ Tiếp dẫn chi thuyền, nói.
- Cường quang kia là một loại năng lượng tinh khiết đến từ hư không, là
vô tận hư không kinh qua diễn biến trăm triệu năm, tiến hóa dần dần mà
tích lũy thành, nó đồng thời cũng là hư không bình chướng, tất cả chúng
còn một cái tên, đó chính là không gian chi lộ.
- Không gian chi lộ?
Phó Thư Bảo sững sờ.
- Nàng nói là... chúng ta bây giờ đang ở trong tinh không?
Cảm giác của hắn phi thường kỳ lạ, chính là một con thuyền buồm lớn này
không phải đang đi trên biển rộng mà là giống như một chiếc phi thuyền
phi hành trong không gian.
Lữ hành tinh cấp, đây không phải là
điều mà thế giới trước kia của hắn còn chưa làm được hay sao? Lực lượng
thế giới này làm sao có thể làm được?
- Cũng có thể coi như vậy,
bất quá, càng chuẩn xác hơn chính là, chúng ta đang ở trên một không
gian chi lộ thông tới Thánh đảo, nó ở phía sau hư không bình chướng a.
Hữu Nãi Ngư nói ra.
Phó Thư Bảo tại thời điểm này lại nghĩ tới một chuyện. Trong đầu hắn yên
lặng tạo ra một cái "lộ tuyến đồ", khởi điểm chính là địa hải cảng khẩu, mà bước ngoặc lại chính là cái vòng xoáy màu đen kia, còn hư không bình chướng lại nằm trên tinh không. Hắn và Hữu Nãi Ngư điều khiển Tiếp dẫn
chi thuyền, vô cùng có khả năng đang xuyên việt qua một cái không gian
chi lộ! Nhưng mà, nếu như là người khác, mặc dù là Thần cấp lực sĩ, dưới tình huống không có Tiếp dẫn chi thuyền thì cũng không cách nào tìm tới đây được, càng không cách nào thông qua. Nguyên nhân rất đơn giản,
trước mắt chính là một con đường thần kỳ mà an toàn, chỉ có Tiếp dẫn chi thuyền mới có thể mở ra, có thể thông qua!
Ý nghĩ này, bộ dạng
"lộ tuyến đồ" này lại khiến cho Phó Thư Bảo đối với lực lượng thế giới
càng cảm thêm hoảng sợ. Nhưng có thể xác định một điều, hắn hiện tại
đang tiến hành một lần lữ hành kỳ dị, xuyên việt không gian do Tiếp dẫn
chi thuyền mở ra, mà ở thế giới trước kia hắn không cách nào làm được.
Khó có thể tưởng tượng nổi, lại càng khó mà tin được, một con thuyền buồm
cổ xưa, trong tinh không mênh mông phi hành, mà lộ tuyến con đường lại
càng giống như loại không gian thông đạo "trùng động".
- Ầm ầm!
Tiếng ma sát ngày càng mãnh liệt, Tiếp dẫn chi thuyền bắt đầu rung động kịch
liệt. Loại biên độ rung động này khiến cho người khác phải hoài nghi nó
có hay không sắp sụp đổ, tan rã, triệt để hủy diệt trước năng lượng
trong không gian thông đạo tàn sát bừa bãi.
Đúng lúc này, Hữu Nãi Ngư điều khiểu lộ ra vẻ phi thường mấu chốt, nàng thông qua liên hệ với Tiếp dẫn chi thuyền tránh đi vòng xoáy năng lượng cường đại, đem ma sát cùng hư hao hạ xuống trình độ thấp nhất. Lực lượng của nàng cùng hộ
tráo của Tiếp dẫn chi thuyền cũng có thể hình thành một loại hình thức
bổ sung tiêu hao, khiến cho con thuyền vẫn có thể tiếp tục di chuyển.
Phó Thư Bảo rốt cuộc không dám tùy tiện ôm nàng trong ngực nữa, cũng càng
không có ý tứ sờ mó trên người đối phương. Bởi vì hắn tinh tường, lúc
này sỗ sàng chấm mút như vậy ngược lại chỉ thỏa mãn dục vọng, ở một khắc nào đó cũng bởi vì thế dẫn tới hộ tráo của Tiếp dẫn chi thuyền tan vỡ,
làm ra sự tình thuyền hủy người vong.
Phó Thư Bảo bắt đầu trở nên thật thà hơn, Hữu Nãi Ngư cũng đem trọn tâm thần đầu nhập vào khống chế Tiếp dẫn chi thuyền. Hai người, một người chuyên chú khống chế Tiếp dẫn chi thuyền, một người hết nhìn đông lại tây, không biết trong đầu đang
suy nghĩ cái gì.
Thời gian cứ như vậy trôi đi một cách bất giác.
Bất quá, mặc kệ là Hữu Nãi Ngư chú tâm khống chế như thế nào, tránh cho hộ
tráo cùng năng lượng phong bạo va chạm mãnh liệt như thế nào, nhưng mà
Tiếp dẫn chi thuyền cùng cỗ năng lượng kia vẫn ma sát khắp nơi. Phó Thư
Bảo phát hiện, hộ tráo của Tiếp dẫn chi thuyền càng ngày càng mờ nhạt,
cứ đà này kéo dài xuống, rất nhanh sẽ tới tình cảnh không cách nào tu
bổ, thuyền hủy người vong!
- Còn bao lâu nữa!?
Phó Thư Bảo rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Uy hiếp của tử vong cùng áp
lực tùy theo thời gian mà tăng lên, chuyến đi này tựa hồ không có đích
tới, cái cảm giác này tựa hồ thật là muốn chết quách cho xong.
- Chuyện này... thuyền sắp hủy!
Hữu Nãi Ngư đột nhiên nói ra.
- Cái gì?
Phó Thư Bảo hai mắt muốn lồi ra. Thật vất vả mới đợi tới lúc Tiếp dẫn chi
thuyền xuất hiện, nhưng mà ngay cả bóng dáng Thánh đảo còn chưa thấy,
giữa đường lại làm ra kết cục thuyền hủy người chết!? Coi như là những
mạo hiểm thêu dệt vô cớ kia, cũng không phải là kết cục rắm thí như vậy
chứ!?
- Phó đại ca, mau ôm chặt ta!
- Nàng...
Phó Thư Bảo kinh ngạc mà nhìn Hữu Nãi Ngư, chẳng lẽ đây là cái ôm trước khi chết sao?
- Còn sững sờ ở đó làm cái gì? Chúng ta phải xuống thuyền!
Hữu Nãi Ngư lo lắng mà nói ra.
Lúc này Phó Thư Bảo ngược lại không có do dự, thoáng cái liền đem Hữu Nãi
Ngư ôm chặt lấy. Hắn không hiểu thao tác Tiếp dẫn chi thuyền ra sao,
càng không biết rõ ý tứ của Hữu Nãi Ngư là gì, nhưng mà trực giác nói
cho hắn biết, sự tình có lẽ cũng không phải bết bát như trong tưởng
tượng.
Hai người ôm chặt lấy nhau, trái tim của Tiếp dẫn chi
thuyền đột nhiên tuôn ra một tràng tiếng vang cực lớn, thân tàu từ bên
trong nổ ra, cũng đúng lúc đó, bạo tạc dẫn tới phóng thích ra một cỗ
năng lượng cực lớn, tạo thành một khỏa quang cầu cực lớn đem hai người
Phó Thư Bảo bao lấy, gào thét mà bay ra khỏi năng lượng đái (giới
tuyến).
Chưa từng có ai nghĩ tới Tiếp dẫn chi thuyền có Thần lực
ủng hộ lại tại thời điểm này nổ tung, nhưng mà quả thực là nó nổ tung
ngay dưới mi mắt, hơn vạn bộ kiện phá thành mảnh nhỏ, lập tức bắn tung
tóe trong năng lượng đái mà biến mất.
Cường quang đột nhiên biến
mất, còn chưa hiểu tình huống ra sao, tâm thần cũng vẫn còn đang lâm vào cực độ căng cứng thì trước mắt đột nhiên biến hóa, bầu trời xanh thẳm,
nước biển trong vắt, còn có một hòn đảo cực lớn sừng sững trên mặt nước. Trên đảo có bóng rừng bao phủ, nước sông chảy xuôi, ngẫu nhiên còn
truyền ra vài tiếng thú rống gầm gừ.
Hết thảy đều an bình, mỹ hảo.
Nhưng cảnh tượng này, đều là đang ở trên không cực cao trông thấy.
- Ầm ầm!
Lồng năng lượng cực lớn mang theo Phó Thư Bảo cùng Hữu Nãi Ngư rơi vào trong biển rộng, vụ va chạm làm nhấc lên cột nước cao tới mấy chục mét. Cũng
trong tích tắc va chạm đó, lồng năng lượng đã tàn phá không chịu nổi rốt cuộc sụp đổ, biến mất vô hình.
- Hoa lạp!
Hai người Phó
Thư Bảo bắt đầu ló đầu ra khỏi mặt biển, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi,
ánh mắt cả hai đều lộ ra một mảnh mê mang cùng kinh ngạc.
- Đây là... chính là Thánh đảo sao?
Nhìn hòn đảo xa xa, Phó Thư Bảo hốt hoảng nói.
Hữu Nãi Ngư một lúc lâu mới nói.
- Không biết, nhưng mà đây chính là cái đích cuối cùng Tiếp dẫn chi thuyền tới, cho nên, hẳn là nó đi à nha.
Hồi tưởng lại hết thảy sự tình lúc trước, cho tới bây giờ Phó Thư Bảo vẫn
chưa thể chấp nhận được sự thật Tiếp dẫn chi thuyền bị hủy.
- Chuyện kia... nàng sớm biết Tiếp dẫn chi thuyền sẽ bị hủy diệt sao?
Hữu Nãi Ngư lắc đầu.
- Ta cũng là tới lúc cuối cùng mới biết được, nó nhận được tín hiệu của thế giới chi chung, theo Thánh đảo mà đến. Lúc trước đã tiêu hao hết một nửa năng lượng, chỉ có thể đem chúng ta tiễn tới đây, đó cũng là phương pháp xử lý duy nhất, nó nói nó đã hoàn thành sứ mạng, con đường kế tiếp, chúng ta phải tự mình đi rồi.
Khóe miệng Phó Thư Bảo không khỏi nở một nụ cười khổ sáp, như vậy xem ra, Tiếp dẫn chi thuyền thật đúng là một con thuyền có tình có nghĩa đây.
- Chúng ta trước lên đảo đã, có phải hay không là Thánh đảo, tới liền biết rồi.
Hữu Nãi Ngư chỉ hòn đảo phía trước, nói ra.
Phó Thư Bảo một lời không thèm nói liền xoay người, leo lên phía trên kiều đồn của Hữu Nãi Ngư.
- Chúng ta đi thôi.
- Chàng... thiệt là.
Hữu Nãi Ngư dở khóc dở cười, nhưng mà cũng không có bài xích, hóa ra đuôi cá, cực nhanh hướng hòn đảo bơi tới.
Dưới bầu trời Phó Thư Bảo một đường thẳng tiến, bờ mông co dãn mười phần kia dư vị vô cùng. Trong nước, hắn cưỡi Hữu Nãi Ngư. Bờ mông dưới háng hắn lại là mười phần cảm giác, trắng nõn cực kỳ, mà lại càng thêm no đủ, so với hắn bờ mông trên bầu trời lại là một phen cảm giác mỹ hảo khác, càng thêm hưởng thụ. Theo Hữu Nãi Ngư quẫy đuôi, "thứ kia" dưới bờ mông hơi hơi có chút rung động, mang lại cho hắn cảm giác như khí cụ mát xa. Có hơi rung rung, cũng có ma sát, hơn nữa, chỗ địa phương bờ mông Hữu Nãi Ngư ma sát lại là địa phương dễ dàng xúc động nhất của hắn...
Cảm thụ như vậy, trên đời này làm gì có nam nhân nào may mắn như vậy đâu?
Tiếng sóng nước "rầm rầm" bên tai vang lên, Hữu Nãi Ngư đuôi cá rẽ nước mà đi, động tác phiêu dật nhẹ nhàng. Trên người nàng tuy rằng còn có gia hỏa háo sắc lười biếng kia nhưng mà nàng vẫn lướt đi cực nhanh, tình cảnh như vậy cũng chả khác gì tên thoát cung là bao, hướng hòn đảo kia thẳng tiến.
Càng ngày càng gần, khu bờ sông hai bên hòn đảo không ngừng kéo dài ra trong ánh mắt, trái phải không nhìn tới đâu là cuối. Lúc trước, chỗ nghe được thanh âm dã thú gào thét lúc trước, rõ ràng lại là gần địa phương mặt trăng mọc lên. Đằng xa, ngẫu nhiên có bóng chim bay xẹt qua, lưu lại tàn ảnh nhàn nhạt. Một vầng mặt trời màu đỏ nghiêng nghiêng lưng chừng núi phía tây, tư thế như muốn lặn xuống.
"Chỗ này rõ ràng có mặt trời lặn?"
Phó Thư Bảo thầm kỳ quái trong lòng.
Đuôi cá thon dài đột nhiên biến mất, Hữu Nãi Ngư biến lại hình người, hai chân của nàng đạp mạnh lên mặt nước, theo đó nàng cùng Phó Thư Bảo cả người bay vọt lên, rơi xuống trên bờ cát.
Rốt cuộc lên đảo rồi.
***********************
Lực lượng trường hướng bốn phía mở rộng ra, phạm vi bao phủ không dưới ngàn bước, nhưng mà sau một phen dò xét, Phó Thư Bảo mới kinh dị phát hiện, trong phạm vi hắn dò xét căn là không có dấu vết con người tồn tại, có thì chỉ có một ít chim thú các loại mà thôi.
- Thời điểm còn đang trên không, đảo này phi thường to lớn, diện tích so với Hậu Thổ thành còn muốn lớn hơn nhiều, nhưng mà kỳ quái chính là ta lại cảm giác được trên đảo này tựa hồ không có con người tồn tại, đây là chuyện gì xảy ra?
Nhìn núi non chập chùng, còn có rừng rậm bao phủ bên trên, Phó Thư Bảo có chút hoang mang rồi.
Hoang mang lớn nhất, nơi này có phải là Thánh đảo hay không.
Nếu như là Thánh đảo, tại đây nên có con người tồn tại, bởi vì, Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội chính là ở tại nơi này. Nhưng cho tới bây giờ, hắn căn bản không có phát hiện ra bóng người tồn tại. Hơn nữa, vừa rồi theo năng lượng cầu rơi từ trên trời xuống, động tĩnh lớn như vậy, năng lượng va chạm rõ ràng như vậy, với thực lực của Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội chẳng lẽ không ai phát hiện ra?
- Không bằng chúng ta lên ngọn núi kia nhìn xem một chút.
Hữu Nãi Ngư chỉ tay về phía một ngọn núi xa xa.
Ngọn núi này trong dãy núi tựa như độc đại, độ cao tựa hồ khinh thường tất cả những ngọn núi khác. Nhìn từ đằng xa lại, thế núi cũng dị thường dốc đứng, thẳng tắp mà rũ xuống, khiến cho thảm thực vật không cách nào sinh trưởng, thậm chí rất nhiều địa phương trụi lủi, lộ ra nham thạch đen xì cùng thổ nhưỡng.
Phó Thư Bảo giảo hoạt cười.
- Lần này để ta cống hiến sức lực a.
- Cống hiến sức lực cái gì?
Hữu Nãi Ngư hai mắt nhìn chằm chằm vào Phó Thư Bảo, nàng cảm thấy nụ cười của Phó Thư Bảo thực không có chút hảo ý nào.
- Đi thôi.
Không thèm giải thích, cũng không cho Hữu Nãi Ngư có đồng ý hay không, hắn liền đem Hữu Nãi Ngư ôm ngang, hai chân đạp mạnh lên bờ cát, cả người lập tức phóng vụt lên, trong không trung lại xuất ra Băng tuyết lực lượng chi dực, nhẹ nhàng vẫy lên, nhanh chóng mà hướng ngọn núi cao nhất kia bay đi.
Lực lượng tu vi sau khi đạt tới Hỗn Nguyên cảnh, lực lượng chi dực theo đó cũng có tiến hóa kinh người. Độ rộng so với trước càng thêm lớn, nhưng mà lại càng mỏng hơn đi, hình thái cánh chim cũng càng thêm rõ ràng. Hiện tại, Băng tuyết lực lượng chi dực của hắn không chỉ càng rộng càng mỏng mà tốc độ phi hành, lực lượng của nó càng thêm tinh thuần, cường đại.
Tiếng gió "vù vù" vang bên tai, cảnh vật dưới chân liên tục lướt qua. Chim bay trên bầu trời cũng bởi vì Phó Thư Bảo xâm nhập mà thất kinh bay tán loạn. Hắn ôm Hữu Nãi Ngư rất nhanh bay tới đỉnh ngọn núi kia. Đứng chỗ cao nhất, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy rừng rậm nguyên thủy từng mảng từng mảng bao trùm khắp nơi trong tầm mắt, trình độ rậm rạp đủ cho người khác phải thán phục.
Độ cao như vậy, tuy rằng không thể đem trọn cái hòn đảo này thu vào trong mắt, nhưng mà cũng phải được bảy tám phần. Thời điểm từ trên trời rớt xuống, hắn chưa có kịp đi quan sát tỷ mỉ, hiện tại toàn bộ hòn đảo đã hiện lên rõ ràng. Toàn bộ hòn đảo là tựa như một hình bầu dục, chính giữa là sơn mạch nhô lên, địa hình rừng rậm rạp rạp chung quanh cùng bờ sông kia tương đối thấp bé, bãi cát màu trắng phạm vi bao trùm tương đối rộng. Dưới ánh mặt trời soi rọi, bãi cát kia tựa hồ giống như một cái vòng cổ trên người một nữ nhân của bộ lạc nguyên thủy vậy.
Tuy rằng đã đem đại bộ phận diện tích của hòn đảo thu vào trong đáy mắt, nhưng mà hắn vẫn không có phát hiện ra công trình gì của con người, đừng nói chi tới cung điện kiến trúc hoa lệ của Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội, ngay cả một cái lều cỏ sơ xài nguyên thủy nhất cũng không có nhìn thấy.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ Tiếp dẫn chi thuyền dùng phương thức tự hủy diệt, tổn hao một cái giá lớn như vậy chính là muốn đưa chúng ta tới một cái hoang đảo không người sao?
Nhìn cảnh tượng nguyên thủy trước mắt, trong nội tâm Phó Thư Bảo lập tức sinh ra một loại cảm giác rất hoang đường.
- Phó đại ca, chàng... có thể đem ta thả ra không?
Hữu Nãi Ngư đang nằm trong ngực hắn thốt ra một câu.
Phó Thư Bảo lúc này mới cảm giác được, hắn ngược lại hiện tại vẫn đang còn ôm Hữu Nãi Ngư chặt trong ngực, tay trái ôm lấy vòng eo của người ta, tay phải lại ôm lấy cặp đùi, là một cái tư thế phi thường bất nhã.
- Nàng cũng thấy đấy, đây hơn phân nửa là hoang đảo rồi, ở đâu ra Thánh đảo gì gì đó!? Nàng nghĩ lại một chút xem, xem xem có quên Tiếp dẫn chi thuyền nhắc nhở cái gì không, hoặc là còn có hay không con đường chúng ta tự mình đi tìm?
Phó Thư Bảo có chút không muốn buông Hữu Nãi Ngư xuống, nói.
Hữu Nãi Ngư lắc đầu.
- Không có, nếu như Tiếp dẫn chi thuyền có nhắc tới cái gì trọng yếu mà nói, ta nhất định sẽ nhớ rõ, nhưng mà nó không có cái gì nhắc nhở như vậy, địa phương này chính là địa phương chúng ta muốn tìm, Thánh đảo.
Dừng một chút, nàng lại lên tiếng.
- Chúng ta tìm bốn phía một chút xem, xem xem có hay không phát hiện ra đầu mối gì.
- Nếu như không có người, có được manh mối gì đây?
- Chúng ta ở đây lo lắng không bằng đi chỗ khác tìm kiếm, hiện tại chàng quan sát tình huống hòn đảo phía xa, ta quan sát tình huống ngọn núi này a.
Hữu Nãi Ngư nói ra.
Phó Thư Bảo không biết tại sao Hữu Nãi Ngư lại khẳng định hoang đảo dưới chân là Thánh đảo như vậy, nhưng mà nhìn thái độ chăm chú cùng tìm kiếm manh mối của nàng như vậy hắn cũng chỉ đành nghe theo, quan sát bốn phía, tìm kiếm khả năng có manh mối.
Ánh mắt tùy ý lướt đi, thời điểm chuyển qua vùng biển phía đông, ánh mắt của hắn đột nhiên ngừng lại, một thứ màu vàng cực lớn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
- Cái đó đúng...
Phó Thư Bảo đột nhiên nghẹn ngào.
- Thuyền buồm sao?
Nghe được thanh âm của Phó Thư Bảo, Hữu Nãi Ngư cũng cuống quít bu lại, theo phương hướng Phó Thư Bảo nhìn lại. Ánh mắt của nàng, cũng phải trợn mắt há mồn khi nhìn thấy thứ màu vàng kia, một bộ khiếp sợ.
Cái thứ màu vàng cực lớn kia di động phi thường chậm, qua một lúc lâu cũng chỉ mới di động được một điểm. Nếu như là thuyền, mặc dù không giương buồm, dưới gió biển thổi qua cũng chậm rãi di động trên mặt biển. Hơn nữa, theo phạm vi cùng hình dáng xem ra, ít nhất Phó Thư Bảo chưa từng nhìn thấy con thuyền nào to lớn như vậy, bởi vì nhìn ra phạm vi cùng thể tích của nó, nó cơ hồ có kích thước cùng với hòn đảo dưới chân, cực lớn!
- Cái kia, đó là cái gì?
Hữu Nãi Ngư miễn cưỡng thốt ra được một câu.
- Nàng ở chỗ này chờ ta, ta tới đó xem xem.
Phó Thư Bảo nhảy mạnh lên, thân thể đột nhiên từ nơi cao nhất rơi xuống. Trong lúc rơi xuống, thân thể hắn gập lại, thời điểm mắt thấy sắp rớt vào trong rừng rậm thì Băng tuyết lực lượng chi dực duỗi ra, dán sát tán cây rừng bên dưới mà lướt đi.
Phi hành ở độ cao như vậy, cũng có thể thừa cơ tra xét rừng rậm bên dưới một lần.
Rừng rậm lướt qua dưới chân thật mau, một gốc cây che trời cành lá có chút sum xuê, lại có chút gì đó tới hạn mà xuất hiện dấu hiệu khô héo, hư thối. Trong rừng rậm, mặt đất phủ đầy lá khô cành vụn, tràn ra hương vị thối rữa. Ngẫu nhiên xuất hiện dấu chân dã thú, nhưng thủy chung vẫn không có dấu hiệu nhân loại hoạt động.
- Vèo!
Trong nháy mắt xẹt qua rừng rậm cùng khu bờ sông, thân ảnh của Phó Thư Bảo xuất hiện phía trên mặt biển sóng nước nhấp nhô, hướng thẳng vật thể màu vàng kia bay đi.
- Thật là một gia hỏa liều lĩnh, chẳng lẽ chàng không biết thế nào là nguy hiểm sao?
Đứng tại chỗ cao nhất, Hữu Nãi Ngư nhìn Phó Thư Bảo lao tới vật thể màu vàng kia mà nắm chặt hai tay, trong nội tâm thầm lo lắng.
Càng ngày càng gần, hư ảnh cực lớn màu vàng kia càng rõ ràng thêm, lờ mờ có thể trông thấy hình dáng trông như một quả núi lớn, bóng dáng bãi cát, rừng rậm các loại. Phó Thư Bảo đột nhiên dừng phắt lại, miệng há thật to, không cách nào khép lại. Đơn giản là, cảnh tượng hắn nhìn thấy, đúng là hoang đảo lúc nãy hắn cùng Hữu Nãi Ngư thám hiểm!
Một hòn đảo chân thật, một hoang đảo hư ảnh, đây là tình huống gì?
Dù là thông minh tuyệt đỉnh như hắn, trước tràng cảnh quỷ dị như vậy cũng là bó tay rồi. Ở góc độ quan sát cùng cảm thụ cẩn thận, nhiệt độ vùng biển này hết sức bình thường, cũng không phải là cảnh tượng ảo ảnh gì cả. Hư ảnh hoang đảo trước mắt rõ ràng hiện lên trong hai mắt hắn, mỗi một tấc thổ địa đều là thật, không thể tồn tại nữa điểm hoài nghi.
- Lực lượng phân thân, đi!
Quát khẽ một tiếng, lập tức ngưng tụ ra một cái lực lương phân thân, trực tiếp tiến vào trong hư ảnh màu vàng. Phó Thư Bảo chăm chú điều khiển phân thân, lưu ý lấy mỗi một chút tin tức lực lượng phân thân truyền về.
Lực lượng phân thân tiến vào trong hư ảnh hoang đảo, cả hai đều là tồn tại dạng hư ảnh, lực lượng phân thân tiến vào tự nhiên không chút trở ngại, tựa như một cái bóng mờ mờ dung nhập vào ánh mặt trời vậy, cây cối cùng công trình kiến trúc hình thành hư ảnh bên trong. Cũng không phải là cảm thụ bình thường, hư ảnh hoang đảo tựa như không tồn tại, mặc kệ cho lực lượng phân thân của hắn xuyên thẳng qua, một hạt bụi ngăn cản cũng không có.
Lực lượng phân thân giống như du hồn, rất nhanh liền du đãng khắp hoang đảo hư ảnh một vòng, giống như cảm thụ lúc ban đầu, không có chút nào khác thường, cũng không chút nào ngăn trở, phảng phất như phiến hư ảnh này căn bản là không tồn tại vậy.
Lực lượng phân thân rời khỏi hư ảnh, biến mất trong hư không.
"Chẳng lẽ... hư ảnh này mới là Thánh đảo thực sự?"
Bỗng nhiên, ngay lúc này Phó Thư Bảo lại có suy nghĩ như vậy.
Băng tuyết lực lượng chi dực vũ động, hắn đi tới phía trước hư ảnh màu vàng, do dự một chút rồi vẫn đưa tay xuyên qua, xâm nhập vào bên trong phạm vi của hư ảnh. Cảm giác đồng dạng, không chạm tới thứ gì, giống như phân thân dò xét, phiến hư ảnh này căn bản là không có gì tồn tại.
Mang đủ loại nghi hoặc, Phó Thư Bảo trở lại nơi cao nhất kia, đem hết thảy nhận thức nói cho Hữu Nãi Ngư.
- Như vậy, nếu như thứ kia chính là Thánh đảo mà nói, chúng ta như thế nào đi lên đây? Lực lượng phân thân của chàng xuyên qua một cách tự nhiên, tay cũng vậy, không cảm giác được bất kỳ cái gì tồn tại, tại sao lại như vậy đây này?
Trong nội tâm Hữu Nãi Ngư cũng tràn ngập nghi hoặc.
Nhìn hư ảnh hoang đảo màu vàng chậm rãi du động, Phó Thư Bảo trầm ngâm một lát, đột nhiên lên tiếng.
- Cách nhìn của ta lại không giống như vậy, nàng có nhìn thấy được không, hòn đảo hư ảnh kia chính là hướng bên này chúng ta di động tới, mặt trời xuống núi, thời điểm ban đêm nó sẽ cùng hòn đảo dưới chân chúng ta hợp lại một chỗ, lúc đó... có lẽ đáp án sẽ được công bố.
- Cái gì...
Câu giải thích đặc biệt của Phó Thư Bảo này khiến cho Hữu Nãi Ngư giật nảy, trong nội tâm càng rung động không thôi.
Một hư ảnh, một chân thật chồng lên nhau, đó là cảnh tượng như thế nào đây? Sẽ phát sinh sự tình gì? Hết thảy đều không cách nào suy đoán được.
- Chúng ta ở chỗ này chờ hai hòn đảo chồng lên nhau a.
Phó Thư Bảo đối với suy đoán của mình tương đối tự tin.
Đã gọi là Thánh đảo, sào huyệt của Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội tự nhiên không phải là một tòa hoang đảo không có gì đặc biệt. Lại cộng thêm sự tình Tiếp dẫn chi thuyền hủy diệt, hết thảy biểu thị hoang đảo trước mắt cũng không phải là đơn giản.
Hai người cùng một chỗ ngồi trên một phiến đá bằng phẳng, lặng yên nhìn hư ảnh màu vàng kia từng chút từng chút di động tới. Xác thực như Phó Thư Bảo suy đoán, với tốc độ di động của nó, sau khi mặt trời lặn xuống, thời điểm bóng đêm hàng lâm, nó sẽ cùng hòn đảo dưới chân chồng lên nhau. Hai người cùng một chỗ chờ đợi thời khắc thần kỳ đó.
Theo dương quang phía chân trời chậm rãi hạ xuống, Thiên mạc mờ nhạt như nhuộm máu, sau đó dần dần ảm đạm xuống, đêm tối rốt cuộc hàng lâm...