Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 565: Thời khắc trả nợ

Hai quân đối chọi, vũ khí trang bị rất trọng yếu, sĩ khí rất trọng

yếu, nếu chiếm được hai thứ này, thắng lợi chính là cơ bản nắm chắc. Ngũ Nguyệt Hoa quân dưới sự chỉ huy của Độc Âm Nhi cùng Thánh Thập Tự quân

không thể nghi ngờ có được ưu thế ở hai điểm này. Trái lại Thái Bình

vương tước cùng Thanh Dật vương tước bên này sĩ khí lại sa sút, trang bị tốt xấu lẫn lộn. Tuy rằng chiếm được ưu thế về số lượng, nhưng mà thế

cục bại vong là không thể tránh khỏi.

Trăm vạn đại quân, vội vàng tập kết, trận hình khổng lồ, hạo hạo đãng đãng kéo dài tới mười dặm.

Nhìn như hùng vĩ đại khí, nhưng mà quân tâm tan rã, những quân đội tới

từ các nước khác nhau lại tồn tại tâm tư bảo tồn thực lực, co đầu rút

cổ. Còn lính đánh thuê Bàn Thổ chiến sĩ được Thái Bình Vương Tước cùng

Thanh Dật Vương Tước từ Thanh Tú quốc mang đến là vẫn còn chút kỷ luật.

Vốn, đang có cơ hội chiến một trận, dù sao nhân số hai bên chênh lệch tới

mấy lần, nhưng mà từ khi Tú Ngọc nữ hoàng đột nhiên xuất hiện, vung tay

la lên, sĩ khí vốn phi thường đê mê lập tức không còn sót lại chút gì.

Hơn nữa, Thiên Tháp sơn Quy Vân cung cũng xuất hiện tình huống chiến

đấu, xu thế sụp đổ ngày càng tăng.

- Các huynh đệ đến từ Thanh Tú quốc, bản nữ hoàng đang ở trước mắt các ngươi, chẳng lẽ các ngươi muốn

trong chỗ xung yếu giết bản nữ hoàng hay sao? Trẫm chính là theo di

chiếu của tiên hoàng, phụng thiên thừa vận, là chân mệnh thiên tử, các

ngươi dám mưu phản sao? Buông vũ khí xuống, chuyện cũ trẫm sẽ bỏ qua,

gia quyến của các ngươi tại Thanh Tú quốc chẳng những sẽ không chịu

trừng phạt mà lại còn được ban thưởng!

Thanh âm của Tú Ngọc nữ

hoàng truyền ra, giống như một thanh đao sắc bén đem chút sĩ khí còn sót lại của liên quân hoàn toàn chém đứt. Dưới tiếng hô hoán của nàng, các

loại thanh âm nghị luận từ bên trong liên quân truyền ra, đám luận kịch

liệt nhất tự nhiên là Bàn Thổ chiến sĩ đến từ Thanh Tú quốc rồi.

- Mẹ kiếp, chúng ta tại sao phải mưu phản, Thanh Dật vương tước cùng Thái Bình vương tước cho chúng ta chỗ tốt gì? Cơm không có ăn, quân lương

cũng không thấy nhận, chẳng lẽ muốn chúng ta hi sinh tính mạng vô ích để cho bọn hắn hưởng vinh hoa phú quý sao?

- Đúng vậy, chúng ta ở

nhà đều trên có mẹ già dưới có con thơ, chúng ta chết đi một điểm chỗ

tốt cũng không có cấp được cho người nhà, trái lại còn mang họa, chỉ cần Tú Ngọc nữ hoàng trở về, nhất định sẽ định tội người nhà của chúng ta!

- Mẹ nó, nếu đã như vậy, chúng ta không bằng đầu hàng đi, cuộc chiến này, đừng đánh nữa!

...

Ngôn luận như vậy giống như ôn dịch lan tràn trong liên quân. Tâm tư như

vậy, không chỉ là chiến sĩ bình thường mà một ít tướng lãnh cũng có tâm

tư như vậy. Bọn hắn đến Tráo Nội thế giới đơn giản là vì vinh hoa phú

quý hấp dẫn, mà một khi tất cả đều biến thành bọt nước, không có hi vọng đạt được, như vậy tâm tư chiến đấu của bọn hắn liền không sót lại gì

rồi.

- Ai dám co đầu rút cổ không tiến, lập tức chém đầu!

Đối mặt với trọng phạt như vậy, Thanh Dật vương tước liền hạ xuống tử lệnh. Hắn hiện tại duy nhất có thể dùng hình phạt, cũng chỉ có dùng tử vong

đi uy hiếp chiến sỹ cùng tướng lãnh của hắn mà thôi.

- Ai dám bắn chết Tú Ngọc nữ hoàng, bổn vương liền đem nữ nhi yêu mến nhất gả cho

hắn! Trừ đó ra, thưởng hoàng kim một vạn cân, ruộng tốt một vạn mẫu!

Thanh âm của Thái Bình vương tước từ trong đám lính đánh thuê vang lên.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, huống chi những lính đánh thuê kia vốn

chính là những người bán mạng đến từ các thế giới, căn bản là không có

quốc tịch hạn chế, cho nên sẽ càng không sợ Tú Ngọc nữ hoàng đối với

người nhà của bọn hắn xử lý. Cho nên, Thái Bình vương tước ở bên này vừa la lên, lập tức đã có lính đánh thuê thiện xạ lấy cung tiễn ra xạ kích. Trong lúc nhất thời, cung tiễn như mưa, hướng Tú Ngọc nữ hoàng mà bắn

tới.

Mưa tên căn bản không cách nào tổn thương được Tú Ngọc nữ

hoàng trong tầng tầng bảo hộ của một trăm Hồ Tộc chiến sĩ. Một trăm

phiến luyện khí đại hộ thuẫn bắt đầu được dựng lên, lập tức tạo thành

một bức thuẫn tường so với tường thành còn cao hơn. Những mũi tên kia

đánh lên thuẫn tường, "đinh đinh đang đang" một trận mà rơi xuống mặt

đất

- Muốn chết! Những người kia vậy mà dám dùng cung tên của

tiểu hài tử bắn chúng ta, Hồ tộc chiến sĩ nghe lệnh, thư chi luyện lực

khí nỏ chuẩn bị... xạ kích!

Phát ra hiệu lệnh chính là lão đại

của chi quân đội Hồ tộc chiến sĩ trăm người, hồ ly tinh Hồ Nguyệt Thiền. Tú Ngọc nữ hoàng là do nàng mang người cứu ra, hiện tại cũng là do nàng cùng người của nàng bảo hộ. Ngay tại lúc tên của đám lính đánh thuê

đánh qua, nàng liền hạ mệnh lệnh phản kích xuống.

Một trăm thư

chi luyện lực khí nỏ lập tức rung lên, phóng ra một trăm mũi tiễn. Thanh âm gào thét vang lên, trận doanh lính đánh thuê đối diện lập tức té

xuống một mảng lớn. Mỗi một mũi nỏ tiễn bắn chết không chỉ là một tên

lính đánh thuê mà là hai, ba, thậm chí là còn hơn thế nữa!

- Sưu sưu sưu, sưu sưu sưu!

Thư chi luyện khí nỏ cũng không phải chỉ bắn ra một phát đơn giản như vậy, mỗi lần bắn là liên xạ!

Mỗi một lần phát nỏ, khoảng cách bắn ra phi thường ngắn, bởi vậy từng chiến sĩ Hồ Tộc sau khi hoàn thành mười lần xạ kích trước sau chỉ dùng tới có vài lần hít thở, nhưng mà lính đánh thuê đối mặt đã bị đánh ngã xuống

hai ba nghìn người!

Uy thế như thế, không chỉ là tổn thất hai ba ngàn lính đánh thuê cùng liên quân mà còn có sợ hãi, tử vong!

- Tiếp tục ngồi xem tiêu hao như thế đến lúc nào? Nếu như bị chủ nhân

biết rõ chúng ta ở chỗ này xem náo nhiệt, đây chính là một sự tình không hay ho gì a! Để ta đi làm thịt tên vương tước phế vật phát mệnh lệnh

kia a!

Thỉnh mệnh chính là Thất Luyện mãng, đến từ Đại Mãng miếu

Luyện Ngục thần tước. Hắn vội vàng nhìn qua Độc Âm Nhi, Phó Thư Bảo

không có mặt, toàn quyền chỉ huy đều ở trên người nữ nhân này.

Độc Âm Nhi nói.

- Vậy thì chém giết đi a!

Được cho phép, Thất Luyện mãng liền vèo cái xông vào trận doanh, vài bước

chạy như điên, thân thể đột nhiên biến thành hình dáng đại mãng. Với

đường kính hơn trăm mét, giống như một gian phòng khổng lồ, vừa xuất

hiện, thiên địa biến sắc!

Siêu cấp đại mãng như vậy, đừng nói là cùng nó chiến đấu, người

nhát gan, chỉ sợ bị nó liếc mắt một cái liền chết ngất rồi. Những chiến

sĩ liên quân kia tuyệt đại đa số đều là binh lính bình thường, coi như

là lực sĩ thì đẳng cấp cũng không cao, căn bản cũng không có dũng khí

đối mặt với quái vật khổng lồ cấp bậc như thần thú này đối chiến. Trong

chốc lát, nhìn thấy một đầu đại mãng mang theo khí thải thông thiên phệ

địa xung phong lao tới, lập tức chim tán thú tản, vứt bỏ vũ khí, chạy

loạn ôm đầu khóc như mưa. Ở đâu ra chiến đấu theo hàng ngũ, ở đâu ra còn dũng khí chiến đấu!

Thất Luyện mãng vừa ra, Tiểu Thanh, Hồ

Nguyệt Thiên liền kéo ra cao cấp lực sĩ dày đặc, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, dùng thế xung phong liền chết xông tới. Những người này,

không ai là cường giả vạn nhân địch, xông vào bên trong trận doanh liên

quân giống như một đám mãnh hổ lọt vào trong đàn cừu mà càn quét lấy.

Nơi nào đi qua nơi ấy bị phá thành mảnh nhỏ, triệt để chinh phục!

Hỗn loạn vừa xuất hiện, thời cơ Độc Âm Nhi chờ đợi rốt cuộc đã xuất hiện,

lệnh kỳ trong tay hướng về phía trước vung lên, rống lớn.

- Toàn quân ----- xuất kích!

Ngũ Nguyệt Hoa quân cùng hai mươi vạn Thánh Thập Tự quân ầm ầm thúc tới,

giống như một cối xay thịt cực lớn vô tình xoắn nát liên quân.

Đối mặt với chém giết như vậy, liên quân không có tổ chức phương án chống

lại nào. Trốn thì trốn, hàng thì hàng. Gia hỏa ngoan cố lập tức bị chém

chết. Toàn bộ chiến trường hoàn toàn nghiêng về một phía, Ngũ Nguyệt Hoa quân cùng Thánh Thập Tự quân càng chiến càng hăng, đánh đâu thắng đó,

không gì cản nổi. Liên quân càng đánh càng ít, tù binh càng đánh càng

nhiều. Xu thế sụp đổ đã thành, trăm vạn đại quân diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.

Chiến đấu tuy rằng không cần lo lắng, nhưng mà triệt

để tiêu diệt một chi quân đội trăm vạn người, người phản kháng thủy

chung vẫn tồn tại, cho nên cũng có chút khó khăn. Về cơ bản, chiến đấu

tới lúc trời tối liền chấm dứt. Một ít vương hầu cùng tướng lãnh địch

quân từng người đều đào binh trốn tới địa phương không biết tên nào đó

trong Tráo Nội thế giới, tất cả nơi hẻo lánh đều có. Không trốn, đầu

hàng, hàng binh số lượng vượt hơn năm mươi vạn. Ngoại trừ số bị chém

giết số lượng không dưới hai mươi vạn ra, tính lại, người chạy trốn,

từng quốc gia cộng lại, tối thiểu cũng phải hơn hai mươi vạn.

Ánh chiều tà xuyên thấu qua Thiên Tháp sơn chiếu rọi xuống, bầu trời là một mảnh máu huyết nhuộm đỏ, mặt đất cũng là một mảnh bị máu huyết nhuộm

đỏ. Chỉ có điều, bầu trời bị nhuộm đỏ chỉ là hư ảo, mà mặt đất nhuộm đó

chính là vô cùng chân thật. Máu của mấy chục vạn người đổ xuống, loại

cảnh tượng huyết tinh, hương vị huyết tinh này đủ sức làm người khác

phải buồn nôn. Kẻ nhát gan đấy, chỉ sợ về sau sẽ khó xóa nhòa nổi cơn ác mộng này, mang theo nó cả đời.

Dưới sự chỉ huy của Độc Âm Nhi

cùng Thánh Lan vương, Ngũ Nguyệt Hoa quân cùng Thánh Thập Tự quân đều

chia ra hành động, một phương phụ trách dọn dẹp chiến trường, một phương phụ trách trông giữ tù binh. Kỳ thật, nếu đã đầu hàng là không có phản

kháng, chỉ cần không làm ra hành động uy hiếp tính mạng thì đám tù binh

tuyệt đối sẽ không phản kháng. Hơn nữa, Tú Ngọc nữ hoàng lại hòa mình

vào chúng tù binh, tiếp tục thế công tâm lý, không chỉ làm cho bọn hắn

triệt để thần phục mà cũng tiêu trừ được một ít mối lo về sau.

Thất Luyện mãng nói được là làm được, lúc chiến đấu kết thúc hắn liền mang

về một Thái Bình vương tước không còn nguyên vẹn, là một cái đầu người.

Dùng thủ đoạn của thần thú như hắn, đánh chết tên vương tước phế vật như vậy thật đúng là dùng đao mổ trâu đi giết gà.

Thanh Dật vương tước bị Hồ Nguyệt Thiền bắt sống, giờ phút này hắn đang bị ba nữ nhân bình xét.

- Kẻ này, tạo cho chúng ta phiền toái thật lớn, đáng tiếc lão công không

có mặt, bằng không thì hắn nhất định sẽ tự mình xử lý đấy. Như vậy,

chúng ta xử lý hắn như thế nào đây?

Chi Ni Nhã nói ra.

Hồ Nguyệt Thiền nói.

- Không bằng giao gia hỏa này cho Tú Ngọc nữ hoàng a, để nàng dùng pháp

điển Thanh Tú quốc ra trừng phạt, cũng miễn cho làm bẩn tay chúng ta.

Thanh Dật Vương Tước cả giận nói.

- Vô liêm sỉ! Ta là Thanh Tú quốc phong cương vương tước, coi như là Tú

Ngọc nữ hoàng cũng không dám làm gì ta, pháp điển Thanh Tú quốc, loại

thân phận của ta, coi như là mưu phản cùng lắm là giam vào tông miếu,

hưởng thụ an nhàn mà thôi! Ha ha ha...

- Cười đủ chưa?

Độc Âm Nhi nói ra, thanh âm lạnh như băng.

- Cười đủ rồi thì thế nào? Ngươi có thể làm gì ta? Ta là Thanh Tú quốc...

Lời còn chưa hết, Thanh Dật vương tước đột nhiên trợn mắt mà nhìn Độc Âm

Nhi, trên mặt là tràn ngập kinh ngạc cùng sợ hãi. Bởi vì, hắn nhìn thấy

Độc Âm Nhi tay cầm một thanh dao găm sắc bén, đơn giản mà trực tiếp đâm

vào tim của hắn.

Đau đớn kịch liệt truyền đến, hắn há hốc miệng

ra, muốn nói cái gì đó, tuy nhiên lại không có sức mà nói ra được, chỉ

có thể ư ử trong cổ họng, hình như là thanh âm thống khổ, nức nở gì đó.

Lúc này đây, hắn thật sự đã chết rồi, hơn nữa lại còn đột ngột như thế.

- Nhiều chuyện.

Thuận tay co lại, Độc Âm Nhi một cước đá lên lồng ngực của Thanh Dật Vương

Tước, tiếp đó là ngã xuống, hai chân duỗi ra, rốt cuộc an tĩnh xuống,

vĩnh viễn.

Chi Ni Nhã hiển nhiên bị dọa cho sợ bắn lên, loại bổn sự giết người sảng khoái như vậy, nàng tự hỏi thì không cách nào làm được.

Phó Thư Bảo (*) nhún vai.

(Chỗ này có lẽ tác giả viết nhầm, nhưng xét theo tình tiết có lẽ đây là lời thoại của nhân vật Hồ Nguyệt Thiền.)

- Sớm cũng biết là loại kết quả này.

- Loại người này chết còn chưa hết tội, chúng ta không cần phải lãng phí

thời gian cùng tinh lực trên người hắn nữa. Đúng rồi, Bảo ca ca một mực

đều không có xuất hiện, bên kia không biết như thế nào rồi!? Chúng ta

hay là mau mau lên núi xem một chút a.

Độc Âm Nhi ngay cả nhìn

lại Thanh Dật Vương Tước một cái cũng không muốn, chỉ lau máu huyết trên thanh dao găm rồi đem chủ đề chuyển về chính sự.

Ba nữ nhân rất

nhanh đi vào Quy Vân cung phía trên Thiên Tháp sơn, thấy cung điện hùng

vĩ đã bị san thành bình địa, trên mặt đất chỉ còn lại mỗi gạch ngói vụn

vỡ, trừ đó ra, nào có bóng dang của Phó Thư Bảo?

Ba nữ nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mắt nhìn nhau mà cảm thấy mê hoặc.