Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 542: Nguy cơ thật lớn

Đầu quái vật có bàn chân khổng lồ kia, còn chưa có xuất hiện đã phát ra

thanh âm cảnh báo kinh người, tạo thành uy thế khủng bố. Tuy rằng cũng

không có giao thủ, nhưng mà với năng lực siêu cấp có thể sinh tồn bên

trong Hải Để Thâm Uyên này mà nói, như vậy sức chiến đấu của nó hẳn

không khó tưởng tượng, cũng chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình

dung mà thôi!

Cùng với một đầu quái vật như vậy giao thủ, còn

chưa kịp đụng đến thân thể của nó, liền có thể bị nó một chưởng chụp vỡ

màn hào quang của Tỵ Thủy Châu, sau đó bị hoàn cảnh tự nhiên hủy diệt

luôn.

Đánh là tuyệt đối không có khả năng rồi, trừ phi là ở trong phiến thủy vực an toàn mới có thể chính diện đối kháng một trận. Nhưng

mà phóng nhãn khắp toàn bộ Hải Để Thâm Uyên này, làm gì có phiến thủy

vực nào bình thường tồn tại chứ?

- Hữu Nãi Ngư, khống chế màn hào quang Tỵ Thủy Châu này, ngươi có thể di chuyển nhanh bao nhiêu?

Phó Thư Bảo vội vàng hỏi.

Cặp mày thanh tú của Hữu Nãi Ngư nhất thời nhăn lại:

- Ngươi cũng thấy rồi đó, Tỵ Thủy Châu có được năng lực đặc thù tạo thành một không gian an toàn tách biệt với dòng nước. Nhưng mà loại năng lực

đặc thù này cũng không có tốc độ bao nhiêu mà nói. Nếu như di chuyển

ngược dòng, ta nghĩ cùng với tốc độ tản bộ bình thường cũng không khác

bao nhiêu!

Tốc độ tản bộ?

Không đợi ngươi bước đi vài bước, quái thú kia cũng đã xuất hiện, một ngụm cắn nát màn hào quang rồi.

Không phải là không nghĩ đến điểm này, cho nên lúc này trên mặt của Hữu Nãi

Ngư cũng tràn ngập sự ngưng trọng. Nguy cơ tử vong cho tới bây giờ cũng

không có xuất hiện mãnh liệt trước mắt nàng như vậy. Một khi xuất hiện,

liền phi thường sợ hãi.

Làm sao bây giờ?

Lấy năng lực bơi

lội của Hữu Nãi Ngư, ở trong thủy vực bình thường tự nhiên chính là

thiên hạ vô song, nhưng mà ở nơi này, năng lực của nàng cũng gặp phải sự áp chế rất lớn, căn bản là không thể nào phát huy được cả. Nếu như muốn sinh tồn, nhất định phải tìm biện pháp khác giải quyết!

Càng

tiếp cận nguy cơ, áp lực càng lớn, thì lối suy nghĩ của Phó Thư Bảo

ngược lại càng linh mẫn hơn rất nhiều, cũng càng trở nên trấn định hơn

nhiều.

Tiếng bước chân ầm ầm càng ngày càng gần hơn. Đưa mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen thật lớn đang phóng chạy. Đại địa cũng bị sự ảnh hưởng của nó, khiến cho không ngừng

rung động.

Đầu quái thú cao to như núi, uy thế vô cùng khủng bố.

- Phó đại ca, ngươi nghĩ ra biện pháp gì chưa?

Hữu Nãi Ngư sốt ruột nói.

- Nếu như tay của ta vươn ra khỏi màn hào quang, ngươi còn có thể bảo trì cho nó không bị vỡ vụn hay không?

Phó Thư Bảo đột nhiên nói.

- Dùng toàn bộ lực lượng hẳn là có thể! Chỉ là, ngươi định làm cái gì?

Hữu Nãi Ngư có chút khó hiểu hỏi.

- Cứ làm vậy đi!

Phó Thư Bảo nói xong, nhẹ nhàng nhảy lên, thân thể xuất hiện ở bên cạnh màn hào quang.

Hữu Nãi Ngư cũng không dám có chút sơ xuất nào, cuống quýt trấn định lại.

Vẩy cá trước ngực của nàng bắt đầu khởi động một trận, đem toàn bộ khỏa

Tỵ Thủy Châu cũng phóng xuất ra. Che khuất lại một phần ba, cũng chỉ có

thể hiện ra hai phần ba lực lượng. Phóng xuất ra toàn bộ, chính là lực

lượng hoàn chỉnh của Tỵ Thủy Châu. Trong phút chốc, phạm vi của màn hào

quang lại mở rộng ra, tăng thêm không gian đến một phần ba nữa.

Hai tay của Hữu Nãi Ngư nhẹ nhàng vung lên, chợt hình thành một tư thế nâng đỡ. Tỵ Thủy Châu liền từ trước ngực của nàng huyền phù bay lên, vững

vàng ngừng lại ở trong hư không ngay phía trước song chưởng của nàng.

Trên người nàng phát ra một vầng quang hoa màu trắng oánh nhuận. Những

cái quang hoa này cùng với bạch quang của Tỵ Thủy Châu nháy mắt hòa hợp

lại với nhau. Trong phút chốc, cả người nàng, thậm chí là cả tâm thần

của nàng cũng tựa hồ hòa hợp thành nhất thể với Tỵ Thủy Châu, hô ứng lẫn nhau cùng tăng mạnh lên.

Tuy rằng Phó Thư Bảo cũng không hiểu rõ Hữu Nãi Ngư là làm như thế nào, nhưng mà hắn vẫn như trước cảm nhận

được, màn hào quang tại thời điểm này so với vừa rồi càng cường đại hơn

rất nhiều, cũng càng ổn định hơn rất nhiều. Chẳng qua, màn hào quang đã

được tăng cường kia vẫn như trước không có biện pháp nào bảo trì hoàn

hảo trước mặt của đầu quái thú khổng lồ kia! Đối phương chỉ cần chụp

xuống một cái, đó nhất định là kết cuộc giống như lấy một tảng đá đập

trứng chim!

- Phá!

Năm ngón tay khép lại, tạo thành hình

dạng như đao, Phó Thư Bảo đột nhiên đem tay phải nhằm về phía màn hào

quang kia đâm tới. Năm ngón tay gắt gao khép lại tận lực giảm bớt diện

tích va chạm vào màn hào quang, hình thành nên hiệu quả giống như dùng

đầu ngón tay chọc thủng tờ giấy vậy.

Phốc!

Một thanh âm

rách vỡ vang ra. Cánh tay phải của hắn nhất thời phá vỡ tầng hộ tráo,

chọc thẳng ra ngoài màn hào quang. Phối hợp một cách hoàn mỹ, Hữu Nãi

Ngư đã đem xung quanh cái lỗ hổng kia hoàn toàn tu bổ lại, để cho cánh

tay phải vươn ra khỏi màn hào quang của Phó Thư Bảo giống như một cái

nắp bình chèn cứng chỗ hổng lại!

Màn hào quang cũng không có bị

phá hư lớn hơn nữa, phạm vi không gian vẫn bảo trì trạng thái nguyên

dạng. Nhưng mà cánh tay của Phó Thư Bảo thì thê thảm rồi. Cảm giác giống như bị dao cắt nhất thời truyền đến. Phó Thư Bảo rõ ràng nhìn thấy,

cánh tay phải của hắn ở bên trong dòng nước trong khoảnh khắc liền bị

khiến cho da tróc thịt bong, máu me ròng ròng. Lực hấp xả khủng bố đến

từ mặt đất không ngừng hút mạch cánh tay của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đem da thịt trên cánh tay hắn, thậm chí toàn bộ xương cốt trên tay

hắn cắt đứt thành từng mảnh nhỏ.

Lấy Thủy nguyên tố làm trụ cột,

bốn loại nguyên tố còn lại làm phụ trợ, Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực nhất thời xuyên thấu mà ra. Cánh tay phải đã bị thương của Phó Thư Bảo trong khoảnh khắc liền đóng băng. Lớp băng đột nhiên ngưng kết không ngừng

khuếch trương ra, quay chung quanh màn hào quang kia một vòng thật dày.

Chỉ trong nháy mắt, màn hào quang do Tỵ Thủy Châu hình thành kia liền

biến thành một khối băng cầu khổng lồ.

Tình huống đột nhiên phát sinh thay đổi.

Tỵ Thủy Châu có năng lực phân giải khối băng, lực hấp xả khủng bố đến từ

đại địa cũng không ngừng đập mạnh lên khối băng, dòng nước điên cuồng cọ rửa cũng sẽ giống như một con dao bào, không ngừng làm mỏng đi độ dày

của khối băng. Nhưng mà cái khối băng cầu do Phó Thư Bảo ngưng luyện ra

lại có năng lực vĩnh viễn cuồn cuộn không ngừng tái sinh. Cái năng lực

này chính là do Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực của hắn lấy Thủy nguyên tố

làm trụ cột. Lực lượng của hắn không ngừng cung cấp năng lượng tái sinh

cho khối băng cầu kia. Do ba loại lực lượng đến từ ba thứ khác nhau tổng hợp lại, khiến cho khối băng cầu thủy chung vẫn luôn tồn tại, hơn nữa

còn luôn duy trì ở độ dày nhất định.

Bị khối băng bao vây lại, Tỵ Thủy Châu dùng toàn bộ lực lượng của mình

tiến hành phân giải khối băng, không thể đối với dòng nước bốn phía xung quanh tiến hành ngăn cách cùng với giảm tốc. Bởi vậy, chỉ trong khoảnh

khắc, khối băng cầu vừa mới hoàn thành kia trong nháy mắt đã bị dòng

nước cuốn đi, ở trên mặt đất bóng loáng kia, không ngừng lọc cọc lọc cọc hướng về phía đằng xa mà lăn đi.

Một cái khối cầu tròn trịa, ở

trên mặt đất bóng loáng không ngừng chuyển động, nếu như cái lực đẩy tới kia thủy chung vẫn tồn tại, bảo trì không thay đổi, như vậy thì tốc độ

của nó cũng sẽ không ngừng tăng lên. Bởi vì lực lượng quán tính của nó

sẽ trở nên càng ngày càng cường đại hơn!

Đây chính là chủ ý do

Phó Thư Bảo nghĩ ra trong lúc sinh tử quan đầu. Lấy việc cánh tay phải

dập nát làm trả giá, đổi lấy thời gian thoát đi.

Rầm rầm rầm rầm!

Khỏa băng cầu không ngừng chuyển động.

Ầm ầm ầm ầm!

Tiếng bước chân như sấm động đằng sau cũng càng ngày càng tiến gần.

Xuyên thấu qua mặt băng trong suốt không ngừng quay cuồng bên ngoài, Phó Thư

Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư mơ hồ nhìn thấy được một bóng dáng khổng lồ. Nó có một khối thân thể khá dài, cái đầu to lớn cùng với tứ chi vô cùng

tráng kiện. Ánh mắt của nó cũng phát ra lục quang sâm u, khủng bố đến

cực điểm. Chẳng qua, độ trong suốt của mặt băng cũng có hạn, cả hai

người cũng không thể nhìn rõ ràng diện mạo của hắn.

Tốc độ phóng chạy của quái thú phi thường kinh người. Thời điểm ban đầu có hai lần nó suýt chút nữa đập lên khối băng

cầu, nhưng mà theo khoảng cách băng cầu lăn đi càng ngày càng xa, lực

quán tính tăng lên thật lớn, tốc độ trở nên càng ngày càng nhanh, dần

dần, đầu quái thú kia đã bị bỏ lại phía sau một khoảng xa, cũng không

thể nhìn thấy nữa.

Nhìn không thấy cũng không có nghĩa là nguy hiểm không tồn tại.

Phó Thư Bảo cũng không dám có chút sơ sẩy nào, vẫn ra sức tiến hành bổ sung khối băng cầu, phát ra Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực với Thủy nguyên tố

là trụ cột, để cho băng cầu bảo tồn kích thước hoàn hảo.

Càng lăn càng xa, từ bên trong băng cầu nhìn ra bên ngoài, cũng chỉ có thể nhìn

thấy dòng nước tối đen mà thôi, căn bản là không biết được khối băng cầu đã lăn đến địa phương nào. Mà ở phía trước, lại xuất hiện thêm những

nguy hiểm gì chờ đợi mọi người. Tinh thần của Phó Thư Bảo cùng với Hữu

Nãi Ngư mãi vẫn luôn phi thường khẩn trương, khẩn trương đến mức bất cứ

lúc nào cũng có thể bị hỏng mất.

Trạng thái như vậy, kỳ thật cũng giống như là đang phóng chạy ở bên trong bóng râm tử vong hắc ám vậy,

ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được đến lúc nào đại địa dưới chân

mình sẽ biến thành bẫy rập, mạnh mẽ đem ngươi thôn phệ hết. Hoặc là một

chút không cẩn thận sẽ có một đầu quái thú ẩn nấp ở bên trong bụi rậm

nhảy ra, một ngụm cắn chặt hai chân của ngươi, sau đó mạnh mẽ đem ngươi

hoàn toàn nhai nát.

Ước chừng thời gian một bữa cơm trôi qua, Phó Thư Bảo phỏng chừng đã cùng với đầu quái thú kia tránh ra một khoảng

cách khá xa, nhất thời nửa khắc cũng sẽ không thể đuổi theo kịp. Lúc

này, hắn mới lớn tiếng nói:

- Hữu Nãi Ngư, phỏng chừng tên kia

cũng sẽ không tiếp tục đuổi theo chúng ta nữa! Hiện tại ta thu hồi cánh

tay lại, ngay trong nháy mắt khi khối băng bên ngoài vỡ vụn, ngươi cần

phải tu bổ lại lỗ hổng của màn hào quang! Ngươi có làm được không?

Hữu Nãi Ngư suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nói:

- Được rồi! Ta làm được!

Ngay trong khoảnh khắc băng cầu vỡ vụn, chính là thời điểm dòng nước cùng

với lực hấp xả cực mạnh kia oanh kích thẳng lên trên màn hào quang. Tại

trong khoảnh khắc chớp mắt đó mà hành động, cũng giống hệt như là đặt

một miếng băng mỏng lên đầu kim vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút liền sẽ lâm vào kết cuộc vạn kiếp bất phục.

Sau khi thương lượng cẩn thận,

Phó Thư Bảo hít sâu một hơi, đối với khối băng làm ra một lần bổ sung

năng lượng cuối cùng, sau đó mạnh mẽ đem cánh tay phải kéo trở về. Cảm

giác thống khổ vì huyết nhục bị tách ra nhất thời lan tràn đến mỗi một

đầu dây thần kinh của hắn. Ngay tại khoảnh khắc cánh tay rút trở về,

Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực với Thủy nguyên tố làm chủ đạo kia cũng

không còn duy trì khối băng cầu, chỉ nghe rắc một tiếng vang vọng, một

khối băng cầu to lớn thế nhưng chỉ trong khoảng khắc liền bị ba luồng

lực lượng đánh cho vỡ nát.

Trong khoảnh khắc đó, Hữu Nãi Ngư cũng đồng thời tiến hành chữa trị lại màn hào quang của Tỵ Thủy Châu. Cái lỗ thủng do cánh tay Phó Thư Bảo tạo thành nhất thời được bổ sung lại,

toàn bộ màn hào quang liền hoàn hảo như ban đầu.

Sự phối hợp như vậy, nhìn qua rất đơn giản, nhưng kỳ thật một đường sinh tử!

Rút cánh tay phải trở về, Phó Thư Bảo mới phát hiện ra, làn da trên cánh

tay phải của hắn đã không còn lại chút gì, máu tươi không ngừng nhỏ tí

tách xuống trên mặt đất bên dưới màn hào quang, phát ra màu đỏ bắt mắt.

Hoàn hảo chính là mặc dù làn da cùng với huyết nhục bị tổn thương nhất

định, nhưng mà xương cốt của cánh tay cũng không hề bị nứt vỡ, chỉ cần

tu dưỡng một khoảng thời gian liền sẽ sinh sản ra làn da cùng với huyết

nhục mới.

- Nguy hiểm thật!

Phó Thư Bảo cười khổ một

tiếng, dùng Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực đem cánh tay bị thương bao vây

lại. Lực lượng của hắn giống như là một tầng băng mỏng vậy, gắt gao ôm

sát lên trên chỗ bị thương. Nhất thời cánh tay cũng không còn chảy máu

ra nữa, cảm giác thống khổ cũng giảm bớt đi nhiều.

- Chúng ta

thoát hiểm rồi! Phó đại ca, nếu như không có ngươi, ta liền không thể

thoát thân nổi! Ta khẳng định sẽ không nghĩ ra được biện pháp chạy trốn

giống như ngươi vậy!

Hữu Nãi Ngư đưa tay lau đi mớ mồ hôi trên

trán mình. Cảm giác vui sướng cùng với thả lỏng sau khi chết đi sống

lại, những người không có chân chính trải qua, căn bản là không thể nào

lĩnh hội được.

- Hiện tại chúng ta nên tranh thủ rời đi thôi!

Phó Thư Bảo nói.

- Ân!

Hữu Nãi Ngư khẽ gật gật đầu, khống chế màn hào quang chậm rãi bay lên.

Mười thước, hai mươi thước… Một mảnh bóng đen đột nhiên xuất hiện bên trong

tầm mắt của mọi người. Ngay trong nháy mắt nhìn thấy được nó, Phó Thư

Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư nhất thời ngây người tại chỗ. Sau đó cả hai

người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt đối phương.

Không biết từ lúc nào, khối băng cầu đã bị dòng nước đẩy vào bên trong một cái hang động. Dòng nước trong này cũng không có bởi

vì là ở bên trong hang động mà chảy chậm lại, ngược lại, bởi vì diện

tích lưu động bị rút nhỏ lại, khiến cho trở nên càng cuồng dã hơn.

Cái hang động to lớn này, không chỉ có hơn một trăm cái phân động, còn có địa hình cực kỳ tương tự nhau!

- Chúng ta…

Thanh âm của Hữu Nãi Ngư giống như là sắp sửa bật khóc vậy.

Khóe miệng của Phó Thư Bảo lộ ra một tia cười khổ. Vận mệnh có đôi khi trêu

chọc người khác, vừa mới ban cho hắn cơ hội trốn thoát quái thú, lại đẩy hắn vào trong hoàn cảnh không có cơ hội quay đầu!

Ầm ầm ầm!

Đúng lúc này, tiếng bước chân của quái thú lại truyền đến.