Thần miếu xây dựng trên đỉnh Thánh Thập Tự Sơn, có chiến sĩ Thập Tự quân thủ vệ, trực tiếp đáp xuống đỉnh núi rõ ràng không thích hợp. Chỉ có thể chịu khổ cực một chút, từ chân núi lén leo lên thôi.
Tuyết đọng bao phủ rừng cây um tùm, che lấp đường đi. Phóng nhãn nhìn lên cao, tất cả đều trắng xóa.
- Ngọn núi lớn như vậy, đi đâu mà tìm Vân Nê Thổ Đậu?
Tới nơi cần đến, bộ dáng Hồ Nguyệt Thiền lại không có hài lòng nửa điểm.
Phó Thư Bảo nói:
- Hoàng Hồ Minh Tộc Trưởng không hề nói rõ địa điểm cụ thể sao? Ví như, lấy thần miếu làm mốc, đi về phía nào đó cách một khoảng cách chẳng hạn...?
Hồ Nguyệt Thiền cười khổ nói:
- Quyển da thú Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong lưu lại, miêu tả nơi cất dầu năm loại linh tài cực phẩm, thời gian đó, Thánh Đóa Lan Quốc chưa thành lập, người vẽ bức địa đồ kia làm sao có thể sử dụng thần miếu làm mốc? Mặt khác, cho dù lấy thần miếu làm mốc, Vân Nê Thổ Đậu là linh tài cực phẩm nguyên tố thổ, ẩn chứa nguyên tố thổ tinh túy, có thể tùy ý di chuyển trong đất, thời gian dài trôi qua, ai có thể khẳng định vị trí cụ thể của nó?
Phó Thư Bảo cười khổ một chút:
- Ta quên mất, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi chút, chờ trận mưa tuyết này giảm đi một chút rồi nghĩ biến pháp.
- Thời gian có hạn, chúng ta không tranh thủ thời gian tìm kiếm Vân Nê Thổ Đậu, lại muốn tìm nơi nghỉ ngơi, lẽ nào ngươi nghĩ chúng ta đến Thánh Thập Tự Sơn ngắm cảnh sao?
Hồ Nguyệt Thiền vừa bực mình vừa tức cười nói.
- Gió tuyết chướng mắt, chúng ta lại không biết đội quân Thập Tự quân tinh nhuệ ở nơi nào, bọn họ lại có thực lực rất mạnh, tùy tiện tiến nhập, chẳng may bị phát hiện chúng ta chẳng phải kiếm củi ba năm đốt một giờ sao, cho nên phải chuẩn bị tốt, một lần hành động thành công, sau đó hiện thân.
Phó Thư Bảo nhìn đỉnh núi cao chót vót xuyên mây, tuy hắn không nhìn thấy vị trí thần miếu tại nơi nào, càng không thấy chiến đội tinh nhuệ Thập Tự quân trăm người, nhưng hắn hiểu được, không phải lực lượng thủ vệ này không tồn tại.
Thập Tự quân trấn thủ thánh địa, khẳng định là chiến sĩ tinh nhuệ chọn ra từ đội quân tinh nhuệ, thực lực không giống bình thường.
Mục đích lần này là linh tài cực phẩm nguyên tố thổ Vân Nê Thổ Đậu, nó đối với Phó Thư Bảo có ý nghĩa phi thường trọng đại, cho nên chỉ được phép thành công không được thất bại. Hắn coi trọng đối với chuyện lần này còn lớn hơn so với Hồ Nguyệt Thiền rất nhiều, cho nên, hắn càng không được nơi lỏng, cẩn thận từng li từng tí.
Hồ Nguyệt Thiền không tiếp tục tranh cãi với Phó Thư Bảo nữa, nàng và hắn lặng yên không tiếng động lẻn vào Thánh Thập Tự Sơn, tới vách đá giữa sườn núi tìm một sơn động thiên nhiên trốn vào trong đó.
Gió tuyết ngoài sơn động vù vù thổi mạnh, gào khóc thảm thiết. Vào sơn động, cảnh vật hắc ám khiến tầm mắt Phó Thư Bảo không thấy được xa. Hai luồng nguyên tố hỏa ngũ sắc phát sáng, một luồng trong đó nhẹ nhàng bay về chỗ sâu trong sơn động, nơi đi qua nhất thời được chiếu sáng, hiện rõ ảnh vật.
Sơn động không quá rộng, nguyên tố hỏa rời đi rất nhanh đập vào vách đá, rơi xuống phía dưới, nhưng chưa tắt, nguyên tố hỏa rơi xuống mặt đất lặng lẽ thiêu đốt, phát sáng và tỏa nhiệt.
Cũng chính là khi nguyên tố hỏa ngũ sắc rơi xuống mặt đất, thần sắc Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền khẽ đổi, chỉ thấy nơi nguyên tố hỏa rơi xuống rõ ràng là một đống bạch cốt chồng chất!
Đống hài cốt này không phải của một người, mà là vài người, vốn trên người có một tầng y phục, nhưng bị nguyên tố hỏa đảo qua, nhất thời hóa thành mảnh khói đen, ngay cả tro tàn không lưu lại. Mắt thấy nguyên tố hỏa ngũ sắc sẽ thiêu hủy hài cốt, Phó Thư Bảo vội vàng vung tay, để nguyên tố hỏa ngũ sắc bay trở về.
Chỉ cần đạt được linh tài cực phẩm nguyên tố thổ Vân Nê Thổ Đậu, luyện hóa nguyên tố thổ tinh túy bên trong, nguyên tố hỏa ngũ sắc sẽ được hoàn thiện, thời gian đó, nguyên tố thổ nâu vàng còn sót lại hóa thành sợi dây nhỏ. Có lẽ, toàn bộ nguyên tố hỏa ngũ sắc sẽ phát sinh tiến hóa, về phần cuối cùng biến thành dạng gì, đây là chuyện không biết trước, ngay cả Phó Thư Bảo cũng vô pháp khẳng định.
Càng quan trọng chính là...Hắn tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển, Luyện Thiên Thần bí quyết có liên quan mật thiết với năm loại nguyên tố tinh túy, đến lúc đó, sẽ phát sinh biến hóa dạng gì, cũng là chuyện không thể biết trước, khiến người ta không thể không tràn đầy mong chờ.
Nói chung, thu thập năm loại linh tài cực phẩm, tiến hành đến bây giờ chỉ còn sót lại môt loại, Phó Thư Bảo tuyệt đối phải thành công, không thể thất bại.
Chẳng qua, trong sơn động đột nhiên phát hiện, nằm ngoài dự liệu của hai người Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền, khiến tâm tình hai người đang tập trung chuyện tìm kiếm Vân Nê Thổ Đậu chuyển rời tới nơi đây.
Sơn động này, đứng giữa vách núi, có thể nói là không dính trời, không dính đất, người thường căn bản vô pháp tới đây. Mà cho dù là Lực Sĩ, có thể đến nơi đây, nhưng sơn động này vắng vẻ không chút đặc biệt, càng đừng nói tới bảo tàng bảo vật gì đó, tại sao có Lực Sĩ chết ở nơi này?
- Y phục đã biến chất tới mức độ này, khẳng định những hài cốt này đã trải qua thời gian rất dài.
Đi tới trước hài cốt, Hồ Nguyệt Thiền bưng mũi, dùng thanh âm mơ hồ nói.
Phó Thư Bảo ngồi xổm xuống, quan sát một chút, sau đó dùng ngón tay đụng vào một bộ hài cốt. Rắc, một tiếng giòn tan vang lên, hài cốt vốn vẫn duy trì trạng thái hoàn chỉnh nhất thời phá thành mảnh nhỏ, hóa thành bột phấn.
- Phong hóa tới mức độ này ít nhất đã trải qua mấy nghìn năm?
Phó Thư Bảo có chút kinh ngạc nói.
- Chúng ta ở nơi này phán đoán có lợi ích gì, nhi tử bảo bối kia chẳng phải vạn sự đều thông sao? Để hắn ra đây, hỏi một chút chẳng phải biết sao?
Hồ Nguyệt Thiền nói.
- Đúng vậy, nhi tử của chúng ta thông hiểu mọi chuyện.
Phó Thư Bảo cười cười, lấy phiến bạch ngọc thạch vuông vắn ra, tiến nhập Sinh Trữ Vật Không Gian, rất nhanh mang Đan Thư Thần Thú sống những ngày thoải mái ở bên trong đi ra. Luyện Thiên Thử cũng từ Sinh Trữ Vật Không Gian hiện ra.
Đơn giản nói rõ sự tình một chút, Phó Thư Bảo còn nói thêm:
- Quai nhi, dựa vào kinh nghiệm ngươi từng trải, những hài cốt này có bao nhiêu năm lịch sử?
Đan Thư Thần Thú đảo mắt vây quanh hài cốt một vòng, dùng ngữ khí thờ ơ nói:
- Phụ thân, người nói người đi tìm Vân Nê Thổ Đậu, người chạy tới nghiên cứu đống xương cốt người chết này là vì cái gì?
- Ngươi, lão tử muốn ngươi làm một chút chuyện lại có ý kiến sao?
Phó Thư Bảo thể hiện khí thế uy nghiêm của một phụ thân nói.
Hồ Nguyệt Thiền khiển trách:
- Quai nhi, phụ thân ngươi chính vì khẩn trương tìm kiếm Vân Nê Thổ Đậu mới không dám tùy ý xuất thủ, mọi thứ phải chuẩn sẵn sàng, nhưng không rõ ở đây tại sao có nhiều Lực Sĩ chết như vậy, không điều tra rõ nguyên nhất sẽ trở thành tai họa ngầm, phụ thân ngươi và mẫu thân ta hành sự cẩn trọng, cho nên mới phải điều tra.
- Được rồi, ta hiểu lời mẫu thân nói.
Giọng Đan Thư Thần Thú giống như giọng trẻ con rất đáng yêu:
- Kỳ thực, ta không nhận ra ở niên đại nào, chỉ có điều, ta ăn một chút sẽ biết.
Ăn sách thổ sách cũng đành thôi, nó không ngờ ngay cả xương cốt người chết cũng ăn, trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời phát sinh cảm giác ớn lạnh.
Rắc rắc một ngụm, chỉ thấy Đan Thư Thần Thú nuốt một chút bột phấn hài cốt giống như gặm cây mía, sau hồi lâu liền phun ra. Ngay lập tức, Đan Thư Thần Thú lại nghiêm túc ăn chút hài cốt khác.
Không tồi nó không hề ăn thật, trong lòng Phó Thư Bảo thoải mái hơn một chút hỏi:
- Ăn rồi thấy thế nào?
- Không có mùi vị gì, nếu như có muối và bột ớt thì tốt rồi.
- Mẹ kiếp, ta không hỏi điều này!
- Phụ thân không nên tức giận, ta đã có kết quả, những hài cốt này không phải cùng niên đại, người cổ xưa nhất cách đây hơn một vạn năm trước, người gần nhất cách đây khoảng hai ba trăm năm lịch sử, còn có người cách tới năm sáu nghìn năm.
Đan Thư Thần Thú nói.
- Vậy là sao?
Trong lòng Phó Thư Bảo một mảnh mu muội. Đang nhìn đống hài cốt, đầu tiền hắn suy đoán những người này chính là vì tranh đoạt bảo vật gì đó, tự chém giết lẫn nhau tại nơi này. Nhưng khi nhìn quanh sơn động căn bản không có bảo vật gì, hắn lại phủ định suy đoán này. Thế nhưng, hắn chẳng thể nghĩ được, những hài cốt này dĩ nhiên không phải cùng một thời kỳ di chuyển tới sơn động này, người gần nhất và xa nhất thậm chí hơn kém nhau tròn một vạn năm!
Trong lòng nghi hoặc càng lúc càng sâu, tầm mắt Phó Thư Bảo lại đặt vào đống hài cốt, hắn phát hiện một số vũ khí nằm gọn bên hông đống hài cốt này, lặng lẽ nằm trên mặt đất, căn bản không giống hình dạng ẩu đả mà chết. Nếu như ẩu đả mà chết, như vậy khẳng định sẽ có vũ khí cắm trên người, thế nhưng lại không có. Những Luyện Lực Sĩ này đến từ các niên đại khác nhau, lại chết không rõ ràng như vậy, hơn nữa, bị chết tựa hồ rất bình yên, không có dấu hiệu tranh chấp ẩu đả.
Các loại dấu hiệu ly kỳ này, khiến người ta không thấy rõ.
- Được rồi, phụ thân, ta còn phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái.
Đan Thư Thần Thú đột nhiên nói:
- Những Lực Sĩ này đều nắm giữ lực lượng nguyên tố thổ.
Mỗi Lực Sĩ đều nắm giữ một loại lực lương nguyên tố nào dó, trong thân thể sẽ lưu lại vết tích không thể xóa nhòa. Luyện Lực Sĩ cũng như vậy, chỉ có điều sẽ lưu lại năm loại vết tích. Vết tích này, dường như là vết tích sinh mệnh, theo dòng thời gian đều khó có thể phai mờ.
- Lực Sĩ nắm giữ lực lượng nguyên tố thổ?
Trong lòng Phó Thư Bảo nhảy mạnh, sương mù dày đặc trước mắt được khai thông không ít:
- Ha ha, ta đã biết, những người này không phải tự chém giết lẫn nhau, cũng không bị người giết chết vứt thi thể ở đây, mà thuộc tính lực lượng nguyên tố thổ dẫn tới tai họa ngập đầu, khó trách những hài cốt này tồn tại qua nhiều năm tháng như vậy...
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền khẽ động:
- Lão công, ý ngươi là...
Phó Thư Bảo cười cười gật đầu:
- Đúng vậy, là thứ chúng ta muốn tìm, Vân Nê Thổ Đậu giết chết những Lực Sĩ nắm giữ lực lượng nguyên tố thổ này.
Linh tài cực phẩm nguyên tố mộc Ác Độc Chi Hoa giết người bằng độc dược, như vậy linh tài cực phẩm nguyên tố thổ đồng cấp có năng lực giết người cũng không có gì lạ. Từ số lượng đống hài cốt này và một số phương diện có thể suy đoán, Vân Nê Thổ Đậu này e là tới theo chu kỳ nhất định, hoặc vào khoảng thời gian nào đó sẽ mưu sát Lực Sĩ nắm giữ nguyên tố thổ, có lẽ nó cần lực lượng tự thân cường đại, thậm chí có thể lý giải là một loại tu luyện.
- Tiểu chủ nhân, đâu là đầu mối vô cùng hữu dụng, nếu như Vân Nê Thổ Đậu mưu sát Lực Sĩ nắm giữ lực lượng nguyên tố thổ, chúng ta có thể khiến linh năng nguyên tố thổ ở đây trở nên nồng hậu, tạo thành một hình nhân Lực Sĩ nguyên tố thuộc tính thổ cường đại dụ Vân Nê Thổ Đậu xuất hiện, sau đó bắt lấy nó.
Luyện Thiên Thử đưa ra kiến nghị khiến mọi người sáng mắt.
Phó Thư Bảo gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng vấn đề là chúng ta không rõ khi nào Vân Nê Thổ Đậu sát hại Lực Sĩ nắm giữ lực lượng nguyên tố thổ, vì vậy thời cơ khó có thể nắm chuẩn xác. Chúng ta để linh năng nguyên tố thổ tập trung ở nơi này, Thận Tự quân thủ vệ trên đỉnh núi khẳng định sẽ phát hiện, xuống đây kiểm tra, quả thực là phiền toái lớn, cho nên trước khi động thủ, ta cần thăm dò một chút tình hình thần miếu trên đỉnh núi.
Luyện Thiên Thử nói:
- Tiểu chủ nhân, việc này giao cho ta, lâu ngày không hoạt động gân cốt, vừa vặn hoạt động một chút.
Phó Thư Bảo lắc đầu:
- Lực lượng trấn thủ thần miếu không hề tầm thường, ngươi nhất định sẽ bị phát hiện, việc này để ta tự mình xử lý, ta sử dụng lực lượng phân thân vào thăm dò một chút.
Lực lượng phân thân, nếu như không có sát ý, chính là một đoàn không khí hư vô, là một loại năng lượng ngưng luyện thể ẩn hình, trước kia lực lượng phân thân cởi quần Chi Ni Nhã, Chi Ni Nhã mới chỉ cảnh giác, nhưng sau cùng không thể phát hiện lực lượng phân thân tồn tại, cho nên, sử dụng lực lượng phân thân thăm dò tình hình thần miếu quả thực thần không biết quỷ không hay.
- Phụ thân mẫu thân, chúng ta có thể giúp đỡ cái gì?
Đan Thư Thần Thú khờ dại hỏi.
- Chuyện đối với các ngươi chính là mau tiến nhập Sinh Trữ Vật Không Gian, nếu như quá trình bắt Vân Nê Thổ Đậu bị phát hiện, ta và mẫu ngươi sẽ dễ dàng đào tẩu.
Phó Thư Bảo mang Luyện Thiên Thử và Đan Thư Thần Thú tiến nhập Sinh Trữ Vật Không Gian, sau đó quay trở lại sơn động.
Trong sơn động lại khôi phục trạng thái yên tĩnh, còn ngoài sơn động gió tuyết gào thét. Một nơi vô cùng tĩnh mịch, một nơi luôn luôn hoạt động. Hoàn toàn trái ngược, khiến người ta cảm giác đang ở ranh giới hai thế giới khác nhau.
Phó Thư Bảo ngồi xếp bằng trên mặt đất tràn đầy bụi bẩn, thần thái đoan trang. Hồ Nguyệt Thiền lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, không có quấy nhiễu hắn.
Thoáng chốc, mảnh lực lượng phân thân trong suốt liền xuất hiện trên hư không. Lực lượng phân thân được ngưng luyện có tính chất giống Phó Thư Bảo như đúc, kể cả thuộc tính lực lượng bên ngoài đều giống như như đúc, chỉ là một người rất mạnh, một người tương đối yếu nhược mà thôi.
Rất nhanh, Phó Thư Bảo liền cải biến lực lượng phân thân một chút, vẻ bề ngoài rõ ràng tiêu thất, trở nên lờ mờ không rõ. Quang hoa trong suốt cũng đã biến mất, mắt thường vô pháp nhìn thấy. Sau cùng, lực lượng lực khí cũng biến mất, chỉ còn lại hư vô không thể cảm giác được. Nói ngắn gọn, lực lượng phân thân bây giờ liên tục được Phó Thư Bảo cải biến, đã tạo thành một người hư vô chỉ có hắn mới có thể cảm giác được, điểm ấy, ngay cả Hồ Nguyệt Thiền gần ngay trước mắt cũng vô pháp cảm giác được.
Chẳng qua, lực lượng phân thân trải qua cải biến như vậy, năng lực chiến đấu khẳng định suy giảm lớn, nhưng năng lực đối với việc ẩn hình thăm dò tin tức tình báo lại được tăng cường rất lớn.
Tới dò xét tình hình thần miếu trên đỉnh núi, Phó Thư Bảo rất rõ ràng, đây không phải chiến đấu, cho nên làm như vậy là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cô đọng và cải biến lực lượng phân thân hoàn tất, tâm niệm Phó Thư Bảo khẽ động, một đoàn lực lượng phân thân giống như không khí liền rời khỏi sơn động, bay về phía đỉnh núi.
Tuy rằng hai mắt Phó Thư Bảo khẽ nhắm, nhưng trong thức thải của hắn đã hiện ra hoa tuyết khắp trời, phong tuyết cuồng bạo, tất cả đều hiện lên trong đầu hắn, rất rõ ràng.
- Người kia luôn luôn khiến ta vô pháp dự liệu, Huyễn Hồ phân thân của ta tuy chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, nhưng mức độ cường đại hoàn toàn thua kém lực lượng phân thân của hắn, đặc biệt dưới tình huống này, ta biết rõ lực lượng phân thân của hắn tồn tại, nhưng không cách nào cảm giác được, thực sự không thể so sánh ah...
Không dám quấy rối Phó Thư Bảo sử dụng tâm niệm điều khiến lực lượng phân thân thu hoạch tin tình báo trên thần miếu, nhưng Hồ Nguyệt Thiền không thể khiến lòng mình yên tĩnh, mà nàng suy nghĩ rất nhiều.
Rất nhanh, một tòa thần miếu sừng sững trên đỉnh Thánh Thập Tự Sơn hiện lên trong đầu Phó Thư Bảo. Đó là một tòa kiến trúc bằng đá cực kỳ hùng vĩ và đồ sộ. Khung vòm thật lớn sử dụng hơn một nghìn khối đá xanh thật lớn dựng lên, cửa lớn e là cao đủ hai mươi thước. Dưới cửa lớn là một mảnh sân rộng, dùng vật liệu thuần sắc xây thành. Giờ khắc này, hoa tuyết bay phấp phới khắp trời, mà trên phiến sân rộng, không ngờ không lưu lại bông tuyết nào!
Một cái thông đạo hơn một nghìn khối đá kéo dài từ cửa lớn tới sân rộng, cách một đoạn lại có hai chiến sĩ Thập Tự quân thân mặc chiến giác, tay cầm trường đao đứng sừng sững. Phong tuyết không động, hình dạng thập phần uy vũ.
Nhìn tổng thể một chút, lực lượng phân thân vô hình và mảnh tuyết phong, lặng yên không tiếng động nhẹ nhàng tiến nhập thần miếu.