Sáng sớm hôm sau, Phó Thư mang Hồ Nguyệt Thiền ra khỏi cửa. Đêm qua chính là đêm hồ ly tinh kiều mị vô song, vừa ra khỏi cửa, hồ ly tinh lại đội chiếc mặt nạ thần kỳ, biến thành hình dạng nửa nam nửa nữ. Dung nhan tuyệt thế của nàng, thân thể tuyệt vời của nàng, bây giờ đã là danh hoa có chủ, chỉ cung cấp cho Phó Thư Bảo hưởng thụ và dò xét, bây giờ nam nhân khác liếc mắt nhìn còn rất khó coi, đừng nói là đụng tới một chút...
Bầu trời không ngờ nổi tuyết, hoa tuyết bay lả tả phiêu đãng từ trên trời rơi xuống, bông tuyết trắng noãn che lấp toàn bộ đại địa hắc ám.
- Chúng ta bên kia lúc này e là vừa lập đông, bên này đã có tuyết rơi.
Phó Thư Bảo có chút suy nghĩ nói.
- Hậu Thổ Thành, mùa đông cũng rất nóng, căn bản không có tuyết, ngươi suy nghĩ cái gì? Không đúng, tuyết rơi gợi cho ngươi ý thơ gì đó, muốn sáng tác một tác phẩm văn chương sao?
Hồ Nguyệt Thiền bỡn cợt nói. Đêm qua, nàng bị hung hăng khi dễ một đêm, nàng yếu thế chỉ có thể dưới tình huống như vậy tìm về một điểm cân đối, trả thù Phó Thư Bảo.
- Châm chọc cái gì? Nếu ở đây không chào đón chúng ta, chúng ta có lẽ rời khỏi Thiên Chi Lan Cung, đi làm chuyện chính sự.
Phó Thư Bảo nói.
- Ngươi nói, chúng ta bây giờ tới Thánh Thập Tự Sơn sao?
Hồ Nguyệt Thiềm cảm thấy có chút quá gấp gáp.
- Đạt được Vân Nê Thổ Đậu, chúng ta sẽ mang Chi Ni Nhã chuồn đi.
Trong lòng Phó Thư Bảo sớm đã vạch kế hoạch.
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Được, ta cũng không muốn ở nơi này lâu, chuyện kia sớm hoàn tất, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng, chúng ta bây giờ phải kêu người của chúng ta đi, tùy ý lấy lý do thưởng thức phong cảnh rời khỏi Thánh Lan Thành.
Sau khi trao đổi, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền liền tiến về phía cửa Thiên Chi Lan Cung. Trên đường đi, đám thị vệ không hỏi, thậm chí không ai phản ứng đối với phò mã gia hắn. Hiển nhiên, đây là mệnh lệnh bên trên ban xuống, không ai được phép phản ứng với hắn, để hắn biết điều cút đi. Chuyện như vậy tuy khiến trong lòng hai người bất an, nhưng giúp bọn họ hành động rất tiện lợi, hầu như thông suốt không gặp trở ngại đi ra cửa cung.
Xa xa ngoài cửa cung, một mảnh người đông đúc hò reo như sấm động.
- Tình hình gì vậy?
Hồ Nguyệt Thiền nghi hoặc nói.
- Hình như là nhân vật quan trọng gì đó tới?
Phó Thư Bảo nói.
Đi ra cửa cung, đã thấy nhân vật quan trọng kia không phải từ mặt đất mọc lên, mà từ trên trời hạ xuống. Một đôi cánh lực lượng hỏa diễm thiêu đốt, một thân áo giáp lực luyện khí ngân bạch, vị thanh niên này có khí thế cường đại từ trên trời chậm rãi hạ xuống, hấp dẫn tất thảy ánh mắt dân chúng và đám thị vệ.
Oan gia ngõ hẹp, người tới không ngờ là Tư Thản Sâm, hắn từng gặp qua một lần.
Không chỉ có một mình Tư Thản Sâm, còn có năm mươi Thiên Không kỵ sĩ cưỡi linh thú ưng hệ hộ tống hắn hạ xuống. Trên thân từng kỵ sĩ này đều mặc áo giáp thuần sắc màu trắng, linh thú ưng hệ màu đen, kỵ sĩ bạch sắc, hắc bạch phân minh, tự nhiên càng tô điểm sự uy vũ và khí thế cường đại của đội kỵ sĩ.
Tư Thản Sâm hắn như thiên thần hạ phàm, khiến rất nhiều thiếu nữ thét vang chói tai. Một số người sùng bái hắn có bộ dáng bị kích thích tới cực điểm, hơn nữa còn rống lớn tới mức khàn cả giọng.
- Ta kháo, không phải đôi cánh hỏa diễm sao? Mà năm mươi kỵ sĩ cưỡi Biển Mao Tiểu Điểu. Mấy thứ này cũng coi là huyền diệu? Những người ngu ngốc này chưa thấy quen mắt sao?
Phó Thư Bảo nhíu mày nói.
Chẳng qua, là thanh niên năm hai mươi tuổi đạt được cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, bản thân hắn chính là một truyền kỳ, một thần thoại, dân chúng bình thường thậm chí Lực Sĩ đều sùng bái hắn, đó là chuyện rất bình thường. Phó Thư Bảo kỳ thực rất rõ ràng, cho dù Tư Thản Sâm không cần phong cách như vậy lên sân khấu, có lẽ chỉ khoác một chiếc bao tải xuất hiện trên đường, tuyệt đối cũng là ngôi sao lớn, nếu như trên đường bị phát hiện chắc chắn phát sinh tràng cảnh huyên náo ầm ĩ.
Đổi lại là hắn bị phát bây giờ đầu đường Hổ Thành, trong nháy mắt, khẳng định ít nhất có một vạn câu nguyền rủa khác nhau.
Nói thế nào đi nữa, hắn có thể tự hiểu, hắn và Tư Thản Sâm, một người hóa thân quang minh, một người hóa thân hắc ám, một người có hình tượng tích cực, một người có hình tượng tiêu cực. Trong tiểu thuyết truyền kỳ gạt người, kẻ đáng thương như hắn thường thường được đạo diễn bạo tay chỉnh sửa.
- Người này nghĩ hắn là ai?
Khóe miệng Hồ Nguyệt Thiền khẽ nhếch lên, bởi nàng căm ghét nam nhân khác có danh tiếng trấn áp nam nhân của nàng.
- Hắn nhất định coi hắn là ngôi sao lớn, quên đi, người này biểu diễn chẳng đáng xem, chúng ta đi thôi.
Phó Thư Bảo thu hồi tầm mắt.
Đi ra cửa cung, Tư Thản Sâm vừa vặn rơi xuống mặt đất. Đôi cánh hỏa diễm thật lớn không thu hồi đúng lúc, sóng khí rực nóng như gợn nước bắt tung tóe, tuyết trên bầu trời bị hòa tan, tuyết đọng trên mặt đất cũng hóa thành nước chảy vào khe đá. Năm mươi Thiên Không kỵ sĩ cũng rớt xuống mặt đất, trực tiếp đứng phía sau Tư Thản Sâm rất uy vũ rất hùng tráng. Thanh âm hò reo càng lúc càng mãnh liệt, một số thiếu nữ thét chói tai còn mang theo tiếng khóc ròng, tầm tình các nàng đã bị kích động tới mức không cách nào khống chế.
Cho dù Thánh Lan Vương cũng không được hoan nghênh và ủng hộ tới mức như vậy, nhân vật thiên tài tuyệt thế, tuấn tú phong lưu như Tư Thản Sâm có thể nói là ngôi sao lớn tại Thánh Đáo Lan Quốc, tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng.
- Phó công tử, lén lút đi đâu?
Nhãn lực phi thường cao minh, hạ xuống đất, liền quét nhìn bốn phía, Tư Thản Sâm rất nhanh phát hiện Phó Thư Bảo đang kéo Hồ Nguyệt Thiền nhích từng bước di chuyển trong đám người.
Tư Thản Sâm đến Thánh Lan Thành có hai mục đích, mục đích đầu tiên chính là như Thác Nạp Sâm dự liệu, hắn chuẩn bị thay thế địa vị của Thác Nạp Sâm tại Luyện Lực Sĩ đế quốc hội, trở thành Tứ Đại Lý Sự Chi Nhất trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Mục đích thứ hai, chính là Dật Hương công chúa Chi Ni Nhã. Đối với mục đích thứ hai, trong mắt hắn Phó Thư Bảo đã trở thành địch nhân. Lúc này, trong đoàn người thấy Phó Thư Bảo, hắn hăm hở, cao ngạo không gì sánh được, tự nhiên không bỏ qua cơ hội khiến Phó Thư Bảo mất mặt.
Từ xưa tới nay tình địch khổng thể cùng tồn tại, có một số người, cừu hận ngươi đoạt nữ nhân của hắn, so với ngươi giết cha hắn còn mãnh liệt hơn nhiều.
Tư Thản Sâm là người như vậy. Hắn luôn luôn phong lưu tự phụ, thường ngày nữ nhân theo đuổi hắn, muốn tranh đoạt hắn không màng sống chết, hắn thậm chí luôn luôn vất vả suy nghĩ làm sao để tiểu thư quý tộc rời xa chính mình. Hắn đâu ngờ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, có nữ nhân lại theo gã tiểu tử vô danh mà không thèm để ý tới hắn!
Chuyện này hắn làm sao chịu được?
Chuyện này hắn làm sao không hận?
Có một số việc, ngươi càng muốn tránh né, nó càng phủ xuống đầu ngươi. Có một số người, ngươi càng muốn rời xa hắn, hắn lại xuất hiện trước mặt ngươi. Đối với Phó Thư Bảo mà nói, Tư Thản Sâm là người như vậy.
Lúc đầu, Phó Thư Bảo muốn rời khỏi Thiên Chi Lan Cung tới Thánh Thập Tự Sơn làm chuyện chính sự, nhưng bây giờ xem ra, đã không thể. Tư Thản Sâm vừa xuất hiện, đó chính là trạng thái đối địch, khẳng định sẽ phái người giám sát hắn, nếu như bị hắn phát hiện chuyện tại Thánh Thập Tự Sơn, sự tình sẽ trở nên bất ổn. Mặt khác, gã đáng ghét này vừa xuất hiện, rõ ràng nhằm tới nữ nhân của hắn, đối với loại chuyện chuột khoét vách tường, hắn khẳng định rất lo lắng, lo lắng cho Chi Ni Nhã một mình ở lại Thiên Chi Lan Cung.
Chẳng qua, Tư Thản Sâm kia có phần huênh hoang hơi quá? Trước mặt nhiều người như vậy, không ngờ dám nói hắn lén lút rời đi!