Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 407: Vua sát thủ

Lực sĩ cấp Nguyên Tố tuy rằng không sở hữu năng lực phi hành, nhưng dựa

vào lực lượng bản thân bật lên độ cao hơn mười thước cũng không phải vấn đề. Đột nhiên trong lúc đó, hơn mười gã thị vệ tinh nhuệ bất ngờ từ

dưới đất nhô lên. Người còn chưa áp sát, phi đao, ám tiễn, ám khí thiết

cầu tựa như mưa bắn về phía Hồ Nguyệt Thiền.

Hồ Nguyệt Thiên ngừng tại độ cao hơn mười thước, đặt mình trong vòng vây, quả thực tình cảnh của nàng vô cùng nguy hiểm.

Chẳng qua, Hồ Nguyệt Thiền hiện tại không phải Hồ Nguyệt Thiền trước đây.

Bảo Thư Thuẫn Nhất Hoành, Hồ Nguyệt Thiền ẩn núp dưới thuẫn rộng lớn, sau

đó ngón chân nhẹ nhàng xoay chuyển, thân thể xẹt qua vẽ lên một đạo hình cầu uyển chuyển, ám khí nhất thời bị cản xuống phía dưới. Ám khí do Lực Sĩ cấp Nguyện Tố Lực phóng ra, tựa như tiễn cường đại bắn ra, nhưng lực đạo mạnh như thế này, bắn tới Bảo Thư Thuẫn Nhất Hoành, ngay cả một tia hoa ngân đặc trưng cũng không lưu lại!

- Muốn lấy người đông thế mạnh khi dễ một mình ta sao? Ngần đấy người các ngươi còn chưa đủ! Bách Biến Thân, xuất, chiến!

Một tiếng mỹ miệu rống lên, thân thể Lạc Dương có chút chấn động, giống như năng lượng cầu thật lớn, lực lượng thật lớn bắn về bốn phương tám

hướng, cuồng phong gào thét, cát bụi bay khắp trời!

Xuất chính là xuất ra ngoài, chiến chính là chiến đấu. Hai mệnh lệnh này hoàn toàn khác nhau.

Trong nháy mắt, một trăm Bách Biến Thân uyển chuyển xinh đẹp không rõ từ đâu

xuất hiện. Mỗi một người đều giống chân thân của Hồ Nguyệt Thiền, mặc áp giáo Lực Luyện Khí hồng nhật, cầm Quý Thuẫn và Huyễn Hồ Đao trong tay,

đằng đằng sát khí, một mảnh khí thế và vị đạo oai hùng hiên ngang. Chẳng qua, Lực Luyện Khí trên thân thể Huyễn Hồ phân thân và vũ khí Lực Luyện Khí trong tay đều do năng lượng thuần túy ngưng tụ thành, chỉ có công

hiệu đánh lừa cảm giác, không đạt được uy lực và hiệu quả giống như

chính phẩm.

Nhưng mặc dù vẻn vẹn chỉ có công dụng đánh lừa cảm giác, lại có hiệu quả vô cùng to lớn.

Trên bề mặt trăm Bảo Thư Thuẫn Nhất Hoành bạo phát quang mang, đó là mảnh

cường quang khiến người ta không thể trừng lớn mắt. Từng tấm từng tấm

Bảo Thư Thuẫn Nhất Hoành chói rọi, từng thanh từng thanh Huyễn Hồ Đao

lóe sáng, tất thảy quang mang đều đan xen hội tụ cùng một chỗ, trong

khoảnh khắc, mảnh chiến trường lớn như vậy đều bị quang mang nồng đậm

phá hư.

Đám thị vệ tinh nhuệ của Lạc Dương bị Bảo Thư Thuẫn Nhất

Hoành phản chiếu khiến kẻ nào kẻ lấy đều trở tay không kịp, nhưng đợi

tới khi bọn họ thích ứng với hoàn cảnh, bọn họ đã bị trăm Huyễn Hồ vây

đánh.

Thực sự, theo như lời Hồ Nguyệt Thiền nói, chỉ có ngần ấy người muốn bao vây nàng, thực sự vẫn chưa đủ.

Với tư cách là đại sư vĩ đại phụ trợ chiến đấu, bản thân mang theo một trăm chiến sĩ không thể nào giết được, hơn mười lực sĩ Cấp Nguyên Tố làm sao có thể bao vây nàng?

Nàng không tấn công người khác đã rất nể tình!

Dưới chân khẽ động, ngay lập tức một trăm Huyễn Hồ phân thân và hơn mười thị vệ Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực tạo thành một đoàn, dưới chân Hồ Nguyệt

Thiền khẽ động, thân thể đứng trên hư không đột nhiên lao về phía Lạc

Dương. Cánh tay trắng như tuyết vừa nhấc lên, bạo khởi Huyễn Hồ Đao, một đao chém xuống Lạc Dương phía dưới.

Lạc Dương lúc này đang ngơ ngẩn cười cười đấu với một Huyễn Hồ phân thân.

Trên thực tế, không chỉ có Lạc Dương như vậy, mười thị vệ tinh nhuệ của hắn

cũng như vậy. Vốn Bách Biến Thân chính là một đại trận mị hoặc vô cùng

cường đại, phối hợp với Huyễn Hồ Chi Hương, cộng thêm thanh quang muôn

hình muôn vẻ, bọn họ sao có thể không bị mị hoặc rồi tiến sâu vào ảo

cảnh.

Từng người từng người đối chiến với Huyễn Hồ phân thân, đều cho rằng chính mình đang chiến đấu với Hồ Nguyệt Thiền thực sự, tất

thảy đều bị mỹ sắc của nàng mê hoặc. Thời gian bị sắc đẹp mê hoặc, trong lòng bọn họ không phải nghĩ cách làm thế nào có thể giết chết nàng, mà

chính là nghĩ làm sao có thể bắt sống nàng, sau đó hưởng thụ một phen.

Thậm chí, một số ít thị vệ ý chí kiên định, trong lòng càng mơ tưởng

thái quá, khi bị mê hoặc càng trở nên sâu đậm, bọn họ sản sinh tâm tình

ái mộ đối với Huyễn Hồ phân thân, nghĩ vậy không ai không bị cảm hóa,

đều ngoan ngoãn ngục đầu xuống đất. Thế nhưng, hoàn toàn đối lập với bọn họ, mỗi một Huyễn Hồ phân thân đều có chung một mục đích, đó chính là

giết chết bọn họ!

Chỉ dựa vào một Huyễn Hồ phân thân đối chiến

với một thị vệ, căn bản không phải đối thủ, nhưng một trăm Huyễn Hồ phân thân chiến đấu với hơn mười thị vệ, dựa vào bảy, tám Huyễn Hồ phân thân đánh một thị vệ, chỉ riêng số lượng đã tuyệt đối chiếm ưu thế, hơn nữa ý chí chiến đầu của đám thị vệ này đã giảm xuống cực kỳ nghiêm trọng, cho nên, trong nháy mắt, mấy gã thị vệ đã bị đánh tới mức thân thể nát nhừ, ngã xuống đất chết.

Hồ Nguyệt Thiền xuất thủ, thời cơ vừa chuẩn.

Thời điểm một nam nhân dễ dàng bị giết chết là khi nào? Có thể nam nhân

không biết, nhưng phần lớn nữ nhân đều biết đó chính là khi dục vọng

tăng vọt, khi đó muốn ngừng mà không được! Nữ tử bình thường đã như vậy, huống hồ là hồ ly tinh có sở trường về chuyện này?

Hô! Một đạo

thanh âm xé rách hư không. Trên đao phong của Huyễn Hồ Đao dấy lên một

mảnh hỏa diễm u lam. Vũ khí Lực Luyện Khí khiến Phó Thư Bao hao tâm tổn

sức chế tạo thành có giả thuyết lực đan, loại uy lực này căn bản không

phải người thường có thể tưởng tượng được!

- Bị giết đơn giản như vậy, hoàn toàn không đúng với kỳ vọng của ta, người kia, thực sự không

xứng đáng làm đối thủ với lang quân của ta.

Trong lòng Hồ Nguyệt

Thiền toát lên một ý niệm, lại có một tia cảm thán. Đao của nàng nhanh

như thiểm địa, nhiệt khí bức người, nhưng Lạc Dương bị chìm sâu trong ảo cảnh hoàn toàn chưa tỉnh lại, bực lực lượng này đã tuyên bố án tử hình

đối với hắn.

Một đao chém xuống, đầu Lạc Dương chắc chắn sẽ rơi xuống đất.

Nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện

sa thạch thổ trụ giống như một con Thổ Long nhanh chóng chặn ngang đường công kích của Hồ Nguyệt Thiền.

Ầm! Huyễn Hồ Đao mạnh mẽ bổ tới

Thổ Long, trong lòng thất kinh, nhưng phản ứng của Hồ Nguyệt Thiền không bị ảnh hưởng, lực phản kích truyền tới Huyễn Hồ Đao khiến Huyễn Hồ Đao

vù vù bay lên khoảng không.

Bịch bịch! Ầm ầm! Hình trụ Thổ Long

thật lớn dưới một đao của Hồ Nguyệt Thiền chém xuống không hề bạo khai,

nhưng sau khi Hồ Nguyệt Thiền chốn chạy liền tự động bạo khai, lực lượng thật lớn trùng kích tới bốn phương tám hướng. Đất đá, nham thạch vỡ

tan, từng khối từng khối đều tựa như tiễn từ cường nỏ bắn ra. Đám thị vệ tinh nhuệ và Huyễn Hồ phân thân trong tràng cảnh hỗn chiến giống như

ánh nến chập chờn trong gió, thoáng chốc đã bị dập tắt.

- Thực lực cường đại như vậy, ít nhất phải

là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, thế nhưng nếu giúp đỡ Lạc Dương,

vì sao lại để đám thị vệ của hắn bị chết?

Trong lúc kinh ngạc, Hồ Nguyệt Thiền đứng tại độ cao cực cao, đôi mắt đẹp chằm chằm nhìn xuống mặt đất.

Rầm! Mặt đất nhiễm máu đột nhiên phun trào một mảnh cát bụi, ngay lập tức,

một đầu quái vất đen như than từ trong đám cát bụi chậm rãi bò ra.

Thân thể thật lớn, bộ lông giống như cương châm, răng nanh sắc bén dài ba

thước, mắt to huyết hồng... Đầu tiên, Hồ Nguyệt Thiên cho rằng đây chính là đầu linh thú cực kỳ hung ác, giống như các loại hổ báo, thế nhưng,

đợi tới khi đầu quái thú này rời khỏi mảnh cát bụi, diện mạo kỳ quái

hiện rõ ràng, nàng mới rùng mình phát hiện, không ngờ là một con lợn

rừng!

Nhưng mặc dù là lợn rừng, dựa vào lực lượng cường đại trên

thân thể nó phát ra, cũng không khó có thể phán đoán, đây là một con

Linh Vương Chi Trư!

- Ha ha...Quả nhiên là hồ ly tinh, một đao đánh lén không thành, liền

xoay người bỏ chạy, rất có ý tứ, không bằng chung sống với Trư Hoàng ta, chúng ta sinh ra một tiểu hồ ly!

Tiếng cười dũng mãnh từ mặt đất truyền tới, khi thanh âm dừng lại, một đạo nhân ảnh đột nhiên từ đám

cát bụi nhất phi trùng thiên, tiếp đến trên lưng xuất hiện rõ ràng là

đôi cánh Lực Luyện Khí rực lửa!

Có thể khống chế lực lượng nguyên tố thổ tiến hành đạo công kích Thổ Long, hiện tại lại phô diễn một đôi

cánh rực lửa quỷ dị, thực lực người này đã bộc lộ rõ ràng, lực lượng tu

vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực.

Cho dù Tiểu Thanh ở chỗ này, nàng cũng không thể địch lại.

Lực lượng tu vi cao như vậy, cưỡi linh thú quỷ dị như vậy, người tự xưng là Trư Hoàng này rốt cuộc là ai?

Đột nhiên xuất hiện nhân vật tự xưng là Trư Hoàng, sở hữu tọa kỹ lợn rừng

cấp Linh Vương, tướng mạo hắn không nói khoác cũng có ba phần giống. Cái lỗ tai lớn gấp đôi thường nhân, còn có chiếc mũi ngắn nhếch lên trời,

hé lộ khuôn mặt mập mạp, thân thể tròn vo, hơn nữa bụng sệ cực lớn và bộ lông màu đen, quả thực gọi hắn là nhân trư là cách miêu tả rất chuẩn

mực.

Ánh mắt Hồ Nguyệt Thiền chằm chằm nhìn tới thân thể Trư

Hoàng, cảnh giác tới từng động tác cực nhỏ của hắn, nàng không có cách

chiến thắng một đối thủ như vậy càng không rõ thân phận và động cơ lúc

trước của đối phương, nàng lúc đó không cam lòng bỏ chạy. Nàng tuy không hài lòng với ngữ khí đùa giỡn của đối phương, nhưng lại cố gắng kìm nén trong lòng.

- Ngươi là ai?

- Ta vừa tới, không phải nói

cho người rồi sao? Ta chính là Trư Hoàng, tiểu hồ ly tinh, tính ra vận

khí của ngươi rất tốt, thông thường, người biết tên ta chỉ có một loại

người, đó chính là người chết, nhưng đến bây giờ, ngươi vẫn còn sống.

Trư Hoàng vừa cười vừa nói. Dáng tươi cười của hắn toát lên trên khuôn mặt

béo phì xấu xí tới cực điểm. Nhưng hắn lại một mực cảm giác chính mình

rất tốt, cho nên cười đặc biệt xán lạn.

- Ta chưa từng nghe qua cái tên này? Ngươi xuất thủ đánh lén ta, chính là vì muốn cứu gã tiểu tử kia?

Ánh mắt Hồ Nguyệt Thiền di chuyển, tuy rằng toàn bộ đám thị vệ đã chết,

nhưng Lạc Dương vẫn ổn, chỉ là bị chấn động đứng thẳng trên mặt đất,

được lợn rừng cấp Linh Vương bảo vệ.

- Hắn a? Có chút giá trị,

tạm thời không thể giết chết hắn, chờ tới khi tat a hỏi rõ điều ta muốn

biết, ta có thể tặng hắn cho ngươi, ngươi muốn chém muốn giết hắn thì

tùy ngươi.

- Được rồi, ta hiện tại không giết hắn, chúng ta trước đây chưa từng quen biết, mặc kệ ngươi hỏi hắn thế nào đi nữa, hiện tại

ta sẽ không giúp ngươi.

Đôi chân Hồ Nguyệt Thiền khẽ động, dự định bỏ chạy.

- Còn muốn chạy? Dễ dàng như vậy sao?

Trư Hoàng cười khà khà, nhưng không truy đuổi. Trong lòng hắn tin tưởng,

chỉ cần Hồ Nguyệt Thiền khẽ động, hắn liền có đủ năng lực đuổi theo,

tuyệt đối không có trường hợp ngoại lệ.

Hồ Nguyệt Thiền cả giận:

- Người này thực sự kỳ quái, ta năm bảy lần nhún nhường, ngay cả cừu nhân đều tặng cho ngươi thẩm vấn, ta muốn đi ngươi lại muốn ngăn cản, ngươi

rốt cục là ai, rốt cuộc muốn làm gì?

- Ha ha ha, Tiểu hồ ly tinh, Tử Đảo Bí Nhân Xã ngươi đã nghe qua chưa?

Trư Hoàng đột nhiên hỏi ngược lại.

Sắc mặt Hồ Nguyệt Thiền nhất thời biến đổi, tâm tình cũng bình tĩnh trở

lại. Phó Thư Bảo và Tử Đảo Bí Nhân Xã có ân oán sâu đậm, nàng cũng vậy,

tại Tây Bá Lợi Tư Sơn, nàng và Phó Thư Bảo liên thủ đánh chết một nhân

vật trọng yếu trong Tử Đảo Bí Nhân Xã, ngược lại có thể giúp cặp tỷ muội song sinh Thập Tứ và Thập Thất có được tự do. Hiện tại, người này tới

đây, động cơ của hắn không cần nói trong lòng nàng đã hiểu.

- Aizzz...

Trư Hoàng thở dài một hơi:

- Những quy tắc cổ xưa thật phiên phức, nếu không ta đã sớm tự mình xuất

thủ giải quyết gã Phó Thư Bảo phiền phức, nhưng phải chờ tới tận bây

giờ, mới để hắn đủ lông đủ cánh, chỉ có điều, mặc kệ hắn hiện tại trở

nên cường đại thế nào đi nữa, lúc này đây, hắn chết chắc rồi, được tông

chủ Tử Đạo Bí Nhân Xã đích thân xuất thủ đánh chết, coi như là vinh hạnh khó có được.

Người trước mắt thực sự chính là tông chủ Tử Đảo Bí Nhân Xã!

Tâm tư Hồ Nguyệt Thiền chìm vào đáy cốc băng lãnh.

- Cho nên, ngươi hãy xem, ta tuy là tông chủ đã sáu mươi tuổi còn chưa

cưới vợ, dù sao Phó Thư Bảo cũng phải chết, không bằng ngươi sớm từ bở

hắn làm nữ nhân của ta, ha ha, ta đảm bảo mỗi ngày đều bắt người cho

ngươi chém giết mua vui.

Trên thế giới này, cũng chỉ có vua sát

thủ, mới có thể giết người làm vui, hơn nữa, phương thức lấy lòng nữ

nhân không ngờ chính là bắt người cho nàng chém giết mua vui. Tâm tư Trư Hoàng kỳ thực đã biến thái tới tình trạng không thuốc chữa rồi.

Đôi mắt Hồ Nguyệt Thiền chuyển động xoay tròn, nàng suy nghĩ đủ loại biện

pháp thoát thân, trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Chiến đấu, không có một tia hi vọng thắng lợi.

Chạy trốn, có thể thoát thân, nhưng không có gì chắc chắn.

Nhìn hình dạng Trư Hoàng thản nhiên như không, Hồ Nguyệt Thiền cảm thấy thực sự đau đầu.

- Ngươi muốn giết nam nhân của ta, lẽ nào ngươi không biết bên cạnh hắn

có bao nhiều người sao? Ta thật lòng khuyên ngươi một câu, hãy vứt bỏ ý

niệm này ra khỏi đầu, hãy làm vua sát thủ bình thường đi, đừng nên mang

tính mệnh vứt vào đấy, dù sao, ngươi tuy cường đại, nhưng với lực lượng

của một mình ngươi, ngươi không có cách đắc thủ.

Sau khi trầm mặc thời gian ngắn, Hồ Nguyệt Thiền lại nói. Cho dù muốn chạy trốn, nhưng

nhân lúc hắn chưa làm khó dễ, nàng vẫn muốn moi lấy chút tin tức có giá

trị.

Trư Hoàng cười nói:

- Ha ha, tiểu hồ ly tinh ngươi

thật thú vị, muốn lấy tin tức từ miệng lão trư ta nói ra chính hữu giúp

đỡ sao? Ngươi còn quá non nớt. Lúc đó gã Tư Ba Quốc kia ám sát, ta ngay

trong đoàn người quan sát, nếu như Phó Thư Bảo không thụ thương, dĩ

nhiên với thực lực hiện tại của hắn, cộng thêm nhiều người giúp đỡ như

vậy, ta thực sự không có biện pháp bắt được hắn, chỉ có điều, hắn đã bị

thương, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.

Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền âm thầm nói:

- Đầu heo này có thể có được danh hiệu vua sát thủ, khẳng định giảo hoạt

âm hiểm vô cùng, muốn đoạt được tin tức có giá trị gì đó trong miệng

hắn, hiển nhiên là không thể, ta phải nghĩ biện pháp thoát thân.

- Tiểu hồ ly tinh, ngươi nghĩ làm thế nào để thoát thân sao?

Trư Hoàng cười nói:

- Ta khuyên ngươi mau chóng từ bỏ ý nghĩ này đi, tuy rằng Hoan Nhạc Vân

của ngươi rất nhanh, nhưng nhiều nhất tốc độ cũng chỉ bằng đôi cánh rực

lửa của ta, nhưng ngươi phải biết rằng, khi ngươi nhích người, ít nhất

ta đã có mười phần nắm chắc, ta hiện tại cho ngươi thời gian mười giây

suy nghĩ, theo ta hay gã họ Phó kia, một, hai, ba...

- Làm sao bây giờ? Vốn đánh lén La Dương, không ngờ nửa đường gặp phải gã đầu heo, thực sự xiu xẻo.

Sắc mặt Hồ Nguyệt Thiền trở nên ngưng đọng. Nàng lại cân nhắc lại, nàng có

thể đạt được tốc độ chạy trốn ngang với tốc độ của Trư Hoàng, nếu như

đối phương thấy nàng dịch chuyển liền xuất thủ trước, nàng không sở hữu

tốc độ như Phó Thư Bảo khẳng định không thể chạy thoát.

Hoan Nhạc Vân của nàng mặc dù có diệu pháp của Phó Thư Bảo tăng thêm lực lượng,

tốc độ liên tục được đề thăng gấp đôi, chẳng qua cũng chỉ nhanh hơn một

chút so với đôi cánh lực lượng bình thường mà thôi, vẫn còn kém xa tốc

độ của Phó Thư Bảo. Hơn nữa thời gian rèn luyện cũng không dài, sử dùng

còn khiếm khuyết chưa thành thạo, các nhân tố này đều rất bất lợi.

- Năm, sáu, bảy...

Khuôn mặt Trư Hoàng toát lên vẻ dâm tà, cười cười nhìn Hồ Nguyệt Thiền, nhãn

thần tràn đầy tự tin và tham lam, tựa hộ như muốn ăn tươi nuốt sống đại

tiệc mỹ sắc cực phẩm Hồ Nguyệt Thiền.