Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 377: Trạng thái nguyên địa mãn

- Đại Trụ Trấn Thiên!

Nam Vỗ Thiên khẽ vẫy tay một cái. Cả vùng đất liền chấn động, một ngọn núi cát bị hắn mang qua đây rồi bay thẳng vào con rồng gió, nhất thời trấn trụ con rồng gió kia.

Có công thì sẽ có thủ. Vừa công vừa thủ vô cùng mau chóng như vậy nhưng người đánh đã chạy đến chỗ thật xa rồi.

Lửa giận khó áp chế xuống, Á Đề Mạn liền bay lên trời.

- Đuổi giết hắn!

- Tên tiểu quỷ nhát gan kia lại không đánh mà chạy. Đúng là tên nhu nhược! Lần này cho dù có đuổi đến tận chân trời góc biển thì lão phu cũng phải rút gân, lột da hắn ra!

Nam Vô Thiên vỗ vào hông của Kỳ Lân Mã bên dưới rồi đuổi theo nhanh như chớp về phương hướng của Phó Thư Bảo.

Kỳ Lân Mã quả thật là dị thú trong linh thú, lực công kích vô cùng cường đại, tốc độ truy đuổi cũng rất nhanh nhưng khuyết điểm duy nhất là không thể phi hành trên trời được.

Hành động vừa rồi, tất cả kỵ sĩ Linh thú vừa tỉnh táo lại trong ảo cảnh kia liền nhanh chóng cưỡi Thải Vân Báo bay lên không trung. Nữ tướng Thanh Uyển Quốc kia cũng bảo thủ hạ cưỡi Thiết Ưng lên không, truy kích trên không.

Sa mạc mênh mông không có nước đang diễn ra một vở tuồng vô cùng đặc sắc “quan binh đuổi theo cường đạo”.

Mặc dù Kỳ Lân Mã của Nam Vô Thiên được xưng là linh thú có thể so sánh với Ảnh Thú trong truyền thuyết trên mặt đất, tốc độ truy đuổi không gì so sánh được. Nhưng nếu so bốn chân nó với hai chân của Phó Thư Bảo thì xem ra còn chậm hơn nhiều.

Vù!

Một tiếng gió vang lên. Phó Thư Bảo chạy trốn với tốc độ cao đã bỏ đám người Thanh Thuỷ ở mãi phía sau.

- Ta quá nhanh. Không được, phải kiềm chề đám người Nam Vô Thiên một chút.

Làm thống lĩnh, nếu bản thân chạy mất tung mất tích mà đám người Thanh Thuỷ lại bị đuổi kịp, tình huống đúng là hỏng hẳn. Trong lòng đã có tính toán, Phó Thư Bảo đột nhiên đổi hướng, nhanh chóng chạy ngược về phía sau một đoạn rồi hoà vào đám người Thanh Thuỷ đang chạy trốn, vừa nhanh chóng chạy về phía trước.

Đám người Thanh Thuỷ hiễu rõ dụng ý của Phó Thư Bảo, tăng tốc phi hành, tốc độ chạy nhanh hơn hẳn.

- Cái tên kia! Sao hắn lại có tốc độ khủng khiếp như vậy được?

Nam Vô Thiên đang cưỡi Kỳ Lân Mã đuổi theo trên mặt đất. Cho tới bây giờ chỉ có hắn bỏ người khác ở phía sau chứ chưa có ai có thể bỏ hắn ở phía sau. Đáng giận hơn chính là người mà hắn đuổi theo còn chạy ngược trở lại, rút ngắn khoảng cách một chút rồi mới chạy trốn! Đây quả thật là khiêu khích, là vũ nhục!

Vù!

Một âm thanh phá không vang lên.

Nam Vô Thiên đang âm thầm mắng chửi người thì đột nhiên cả kinh. Nguy cơ chợt hiện ra. Hắn vội vàng cúi đầu xuống. Ngay lúc đó, một mũi tên mang theo hoả diễm liền bắn qua đỉnh đầu hắn. Lực lượng như vậy, tốc độ như vậy thật sự khiến người ta toát mồ hôi lạnh!

Cũng không chỉ đơn thuần là chạy trốn, Phó Thư Bảo đang chạy trốn nhàn hạ còn lợi dụng Thiên Trúc Cung của hắn để đánh lén kẻ địch.

Xà Nha Tiễn bắn ra lần này không thể nào thu hồi được nhưng mũi tên đổi lấy sinh cơ và thời gian quý báu thì tuyệt đối đáng giá. Còn nữa, mất đi Xà Nha Tiễn thì hắn vẫn còn có thể luyện chế mũi tên tốt hơn. Chuyện này thật ra cũng không đau lòng lắm.

Một đuổi một chạy, người đuổi còn phải phòng bị mũi tên bắn lén, tốc độ cũng không thể nào sánh kịp, có thể nói là uất ức tới cùng cực.

Trong lòng Phó Thư Bảo đã có tính toán. Nhìn tốc độ này thì không bao lâu nữa sẽ tới Hạp Cốc Quan. Khi đó, nếu những người này vẫn không rõ tình huống thì cũng đừng hòng sống mà rời đi nữa!

o0o

Mặt trời chói chang như lửa vô tình thiêu đốt cả vùng đất. Thiên địa giống như một cái lồng hấp lớn, nóng rang khó chịu.

- Thiếu gia, đêm nay là có thể đến Hạp Cốc Quan rồi mà những tên kia vẫn còn dám truy kích chúng ta. Thật sự là không biết sống chết!

Nhìn về phương hướng Hạp Cốc quan, Thanh Thuỷ bỗng nói một câu.

Bây giờ đang là lúc nghỉ ngơi. Cho dù là Lực Sĩ cấp Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ, nếu phi hành cả ngày thì kết quả cũng là sức cùng lực kiệt chứ đừng nói gì đến những linh thú kia. Mặc dù bọn chúng có thể lực vô cùng cường đại nhưng chạy nhanh cả ngày như vậy, lực lượng tiêu hao cũng vô cùng to lớn. Còn nữa, các cơ quan trong thân thể cũng không thể nào thừa nhận được cường độ tiêu hao lớn như vậy.

Cường độ tiêu hao nhiều như vậy đạt tới cực điểm thì nhất định phải nghỉ ngơi. Thanh Thuỷ đã như vậy thì bên Nam Vô Thiên và Á Đề Mạn đang truy kích cũng phải như vậy. Cho nên, mặc dù nhìn thấy đối phương đang dừng lại nghỉ ngơi ở phía xa, bọn họ cũng không thể nào đuổi theo mà phải dừng lại.

- Nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục lên đường. Những tên kia chỉ cần nghỉ ngơi một chút rồi nhất định sẽ đuổi theo lần nữa!

Phó Thư Bảo nói.

Trong số mọi người, Phó Thư Bảo là người duy nhất chạy trốn bằng hai chân, cũng là người có tốc độ nhanh nhất. Theo lý thuyết, hắn là người tiêu hao nhiều thể lực, năng lượng lực lượng nhất thì cũng phải là người mệt nhất. Nhưng thực tế không phải như vậy. Lúc này hắn đang ở trạng thái tốt nhất, cho dù là tinh thần hay lực lượng thì đều tăng cao.

Thanh Thuỷ ngồi xếp bằng xuống, chậm rãi thổ nạp. Bởi vì nàng đã tiêu hao quá nhiều nên trường lực lượng đang lộ ra vẻ yếu kém của nàng cũng từ từ khôi phục rõ ràng khi nàng thổ nạp.

Tây Hoa Dung và mười nữ thị vệ cấp Luyện Lực Sĩ cũng dùng lực lượng năng lượng bản thân để trợ giúp toạ kỵ Linh thú khôi phục thể lực. Trong quá trình phi hành, thể lực của mười con Thải Vân Báo tiêu hao nhanh nhất, gục ngã đầu tiên. Làm kỵ sĩ linh thú, trong quá trình phi hành kia, các nàng cũng phải rót năng lượng lực lượng bản thân vào trong nội đan của Thải Vân Báo để giúp bọn chúng tiếp tục phi hành. Cho nên phi hành cả ngày, các nàng cũng tương đối mệt mỏi. Nhưng lúc này, các nàng cũng không muốn nghỉ ngơi mà tiếp tục tiêu hao một chút năng lượng lực lượng còn sót lại để giúp toạ ký linh thú khôi phục.~Chào mừng đến với Webtruyen.Com~

Thật ra đây cũng là một cách thuần hoá linh thú của Bán Thú Nhân Tộc. Đó chính là thông qua trình độ hi sinh nhất định khiến trong lòng linh thú tồn tại cảm giác mang ơn. Cảm giác mang ơn tích luỹ đến trình độ nhất định, lúc chiến đấu, chủ nhân gặp nguy hiểm thì linh thú mới có thể hành động, xả thân báo đáp.

Ơn cho một giọt nước, báo đáp cả suối nguồn. Quan niệm này của linh thú có linh tính còn mạnh hơn gấp mười lần so với nhân loại.

Hồ Nguyệt Thiền tương đối đặc biệt. Đám Hoan Nhạc Vân kia khẽ quấn quanh người nàng thành một đoàn trong suốt. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một hình ảnh mơ hồ, vô cùng huyền diệu.

Phó Thư Bảo cũng yên lặng ngồi xuống, vận hành Luyện Thiên Thần Quyết. Theo hắn thổ nạp, Thứ Thần Hoàn trong đan điền của hắn cũng chậm rãi xoay tròn rồi tạo thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ. Cơn lốc xoáy này xoay tròn, linh khí xung quanh thiên địa liền bị hấp dẫn rồi liên tục tập trung về phía hắn. Trong quá trình này, lốc xoáy đang xoay tròn do Thứ Thần Hoàn tạo thành giống như một hắc động nhỏ trong đan điền. Những linh khí đang tự do chuyển động xung quanh cũng bị nó cắn nuốt sạch sẽ.

Quá trình khôi phục của bất kỳ Lực Sĩ nào cũng đều là quá trình cắn nuốt “linh khí” để bổ sung linh năng.

Cũng trong quá trình này, Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện khi phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang, tốc độ khôi phục Luyện Vĩnh Hằng Lực của hắn vô cùng nhanh chóng. Cảm giác ánh mặt trời nóng rực kia chính là linh năng hoả Nguyên Tố vô cùng vô tận. Mặt trời càng chói chang, tốc độ khôi phục của hắn càng nhanh.

Phát hiện kinh người này khiến bản thân hắn cũng vô cùng kinh hãi.

- Chẳng lẽ bởi luyện hoá hoả tinh tuý nên dưới ánh mặt trời chói chang, tốc độ khôi phục Luyện Vĩnh Hằng Lực của ta liền tăng lên nhanh chóng hay sao? Như vậy thì ngoại trừ hoả tinh tuý, ta còn hấp thu cả thuỷ tinh tuý và kim tinh tuý nữa. Nếu theo lý luận này, ở hồ nước và những nơi có hàm lượng kim loại cao, tốc độ khôi phục của ta cũng vô cùng nhanh chóng?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Phó Thư Bảo liền mở hai mắt ra. Vừa nhìn xuống những hạt cát dưới mông, hắn nhất thời kinh hãi. Bởi vì dưới mông hắn đang tập trung những hạt cát kim loại màu đen. Nhưng những hạt cát kim loại này là vụn kim loại đã tích tụ lại trong quá trình luyện hoá kim tinh tuý ban đầu, không có tác dụng đồng hoá thân thể, rất an toàn.

Ý nghĩ trong lòng đã được chứng thực, trong lòng hắn liền hiểu ra.

Dưới mặt trời chói chang chiếu xuống, Luyện Vĩnh Hằng Lực của hắn khôi phục vô cùng nhanh chóng. Đó là do hắn đã luyện hoá hoả tinh tuý, thuỷ tinh tuý, kim tinh tuý. Ở trong hoàn cảnh tương quan này, những tinh tuý Nguyên Tố đã bị hắn luyện hoá này có thể cùng với Nguyên Tố linh năng phát ra tác dụng cực lớn, huyền diệu vượt quá sự tưởng tượng!

Trước mắt chỉ có thể luyện hoá ba loại tinh tuý Nguyên Tố. Nếu luyện hoá toàn bộ năm loại, vậy thì cho dù là trong bất cứ hoàn cảnh gì, hắn gần như có sinh cơ không ngừng, có năng lực đặc dị là nhanh chóng bổ sung lực lượng.

Năng lực như vậy có thể mài chết một số Lực Sĩ đang sống sờ sờ cường đại hơn hắn.

Phó Thư Bảo ở đây cấp tốc nghỉ ngơi thì Nam Vô Thiên bên kia cũng như vậy.

Mặc dù là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ nhưng lực lượng năng lượng cũng đã tiêu hao đến trình độ không thể tiêu hao được nữa. Nếu gắng gượng xông lên chiến đấu thì sẽ tạo thành tổn thương không thể nào bù đắp được với thân thể và tu vi. Còn nữa, hắn cũng không tuyệt đối nắm chắc bắt được đối phương. Cho nên biết rõ đối phương đang nghỉ ngơi ở đằng trước nhưng hắn cũng không thể không dừng truy kích mà cấp tốc nghỉ ngơi.

- Đáng giận! Tên vô sỉ kia. Ta vốn tưởng tên họ Phó kia là một nhân vật có gan làm thì cũng có gan chịu. Không ngờ hắn lại là một tên tiểu quỷ nhát gan như vậy, còn chưa đánh đã chạy rồi!

Mãi cho đến bây giờ, Nam Vô Thiên vẫn còn canh cánh trong lòng, giận cũng không được.

- Nếu hắn là người như vậy thì đã không thừa dịp lúc người rời đi mà phá Sinh Chi Lực Luyện Khí của Bán Thú Nhân Tộc các ngươi. Đó là thánh vật của các ngươi nhưng bị huỷ diệt như vậy, ta cũng đau lòng thay cho các ngươi!

Á Đề Mạn khẽ nói. Thật ra hắn đau lòng không phải là thánh vật Sinh Chi Lực Luyện Khí của Bán Thú Nhân tộc mà là lão bà Tây Hoa Dung và chín Luyện Lực Sĩ như hoa như ngọc kia.

Nếu đã gả cho hắn rồi, nữ nhân Tây Hoa Dung và chín người kia chính là lão bà của hắn. Hiện tại lại bị Phó Thư Bảo bắt cóc, đây chẳng khác nào là đội mười cái nón xanh lên đầu hắn. Làm đại nhân thống lĩnh Thiên Phạt Giả Kim Sa Bái Thiên Giáo, cho dù ở đâu thì mặt mũi này cũng không lấy lại được.~Chào mừng đến với Webtruyen.Com~

Nón xanh trên đỉnh đầu giống như một ngọn núi lớn. Mười cái nón xanh trên đỉnh đầu chính là mười ngọn núi lớn. Cho dù có là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ, hắn cũng không thể nào thừa nhận được sức nặng này, cũng bị áp đảo. Nếu cơn oán khí này không biến mất, tinh khí thần sẽ bị ảnh hưởng và giam cầm, tu vi lực lượng của hắn chẳng những sẽ không tiến bộ mà còn có thể bị lui lại. Cho nên cơn oán khí này nhất định phải tiêu tan, Phó Thư Bảo cũng phải chết dưới tay hắn.

- Cái tên kia vẫn chạy về phía Hậu Thổ Thành, không biết vì cái gì nữa? Thành chủ ở đó hình như là Đồ Thổ. Trước kia, lúc ta đi qua Hậu Thổ Thành, hắn còn nịnh bợ ta, dâng tặng cho ta một số lễ vật trân quý, xin ta phát triển giáo dân ở Hậu Thổ Thành. Nhưng ta nghĩ đó là ranh giới Tú Quốc, cho nên cũng không đồng ý. Không biết tình huống hiện tại ở đó thế nào rồi?

Á Đề Mạn đang nhớ lại chuyện cũ, có chút cảm khái.

- Cho dù hắn có chạy tới nơi nào, cho dù là Thành Hoàng Kim của Tú Quốc thì ta cũng phải băm hắn ra thành vạn mảnh!

Nam Vô Thiên oán hận nói.

- Sau khi nghỉ ngơi xong, chúng ta lại tiếp tục đuổi giết hắn. Cho dù thế nào thì cũng không thể để hắn chạy thoát!

Trong giọng nói của Á Đề Mạn có một luồng nộ khí đang thiêu đốt.

- Theo tốc độ này, trước đêm nay chúng ta nhất định sẽ đuổi đến Hậu Thổ Thành Tú Quốc. Chúng ta là quân nhân Thanh Uyển Quốc. Nếu bước vào lãnh thổ quốc gia của Hậu Thổ Thành, dựa theo tục lệ thì coi như là xâm lấn. Hậu quả như vậy, nếu không xin chỉ thị của nữ vương thì ta không thể nào gánh chịu được đâu.

Nữ tướng quân Thanh Uyển Quốc luôn ít lời bỗng lên tiếng nói.

- Khố Nạp Á, ngươi là Thượng tướng quân của Thanh Uyển Quốc, thống lĩnh thiết ưng quân của Thanh Uyển Quốc. Nếu ở trong Tú quốc, thân phận này đã tương đương với vương hầu rồi. Ngươi mang năm mươi cận vệ tới Hậu Thổ Thành chẳng qua chỉ là qua thăm hỏi bằng hữu thôi, làm gì phải cố kỵ nghiêm trọng như vậy chứ?

Á Đề Mạn nói:

- Hơn nữa ta cũng biết thành chủ Đồ Thổ của Hậu Thổ Thành kia. Hậu Thổ Thành trời cao hoàng đế xa. Triều đình Tú Quốc căn bản không thể quản được những nơi xa như vậy. Còn nữa, về phần nữ vương Thanh Uyển thì ta sẽ ra mặt giải thích. Tướng quân không cần quan tâm đường lui gì nữa.

Thiết ưng quân của Thanh Uyển Quốc có năm vạn nữ chiến binh tinh nhuệ, là lực lượng quân sự chủ yếu của Thanh Uyển Quốc. Năm vạn nữ chiến binh tinh nhuệ này được trang bị năm ngàn Thiết ưng. Năm ngàn ác điểu phi hành phối hợp tác chiến trên mặt đất, cho dù là đại quân mười vạn người thì cũng có thể tiêu diệt dễ dàng. Làm Thượng tướng quân thống lĩnh Thiết ưng quân, thân phận của Khố Nạp Á vô cùng trác tuyệt và cao quý. Nếu ở Tú Quốc, thân phận của nàng quả thật tương đương với vương hầu như Thanh Dật Vương Tước.

- Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút nữa rồi tiếp tục đuổi theo.

Khố Nạp Á nói một câu, nhắm mắt tĩnh tu. Nàng không phải là một người không quả quyết. Chưa đầy ba mươi tuổi, nàng đã ngồi lên vị trí Thượng tướng quân thống lĩnh quân đội mạnh nhất của Thanh Uyển Quốc, tương đương với đoàn trưởng quân đoàn khổng lồ của Tú Quốc rồi. Thành tựu như vậy không phải dựa vào vận khí mà là dựa vào thực lực.

Để truy kích Phó Thư Bảo, ba nhân vật quan trọng liền tiến vào trạng thái tĩnh tu khôi phục lực lượng. Những chiến sĩ tinh nhuệ mà ba nhân vật quan trọng kia mang theo cũng liên tục tiến vào trạng thái tĩnh tu khôi phục lực lượng. Trừ ánh mặt trời vẫn chói chang trên đỉnh đầu làm người ta có cảm giác sinh động ra, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh lại.

Chỉ chốc lát sau, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở vị trí cách bọn hắn không xa.

Cùng thời gian tĩnh tu khôi phục lực lượng nhưng cho dù là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ thì tốc độ khôi phục cũng không bằng một nửa so với Phó Thư Bảo. Tiêu tốn một nửa thời gian đã hoàn toàn khôi phục như cũ, Phó Thư Bảo cũng không dẫn thủ hạ tiếp tục chạy trốn mà là đột nhiên quay ngược trở về quấy nhiễu đối phương.

Phó Thư Bảo vừa xuất hiện, Nam Vô Thiên, Á Đề Mạn và Khố Nạp Á đều thấy cảnh giác, mở to mắt ra.

Đúng lúc này, vèo một tiếng xé rách không khí truyền tới. Một mũi Xà Nha Tiễn như rắn độc đi được một nửa đường liền bùng cháy rồi bắn về phía Nam Vô Thiên.

Đối với tên Nam Vô Thiên không coi tộc nhân là người kia, Phó Thư Bảo đương nhiên là tìm mọi cách lấy mạng hắn rồi. Không bắn hắn thì bắn ai đây?

Nhưng đây cũng là mũi Xà Nha Tiễn cuối cùng của Phó Thư Bảo rồi. Sau lần này, hắn nhất định phải luyện chế loạt mũi tên mới phù hợp với Thiên Trúc Cung.