Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 375: Lực lượng vĩ dực 2

Phó Thư Bảo vẫn đang cúi đầu vẽ phi cơ trực thăng của hắn, không hề nghĩ gì về việc Hồ Nguyệt Thiền rời đi. Kể từ khi hắn đâm vật đó vào người

nàng, lúc nào hồ ly tinh cũng đề phòng hắn, ngay cả gió thổi cỏ lay cũng vô cùng mẫn cảm, khiến hắn khó có cơ hội ăn được bữa tiệc lớn. Cơ hội

nhất định là có. Hắn có kiên nhẫn nên cũng không nóng lòng vào lúc này.

Hiện tại, toàn bộ tâm thần của hắn đều vùi vào trong bản vẽ này.

Thật ra bức tranh vẽ phi cơ trực thăng có cơ cấu vô cùng đơn giản. Phó Thư

Bảo làm vậy là để tìm hiểu rõ hơn về tác dụng của đuôi cánh.

Rất

nhanh chóng, một sơ đồ xấu xí phác thảo phi cơ trực thăng đã được tạo

thành trên cát. Nếu Phó Thư Bảo không nói thứ này là gì thì đảm bảo cả

thế giới sẽ không có ai biết hắn vẽ cái gì. Hoàn thành sơ đồ kết cấu

xong, hắn lại càng hiểu rõ hơn về đuôi cánh phi cơ trực thăng.

-

Không biết ta ngưng luyện Luyện Vĩnh Hằng Lực thành hình dánh đuôi cánh, lúc chuyển động có tác dụng được như nó không nữa? Mặc kệ nhiều như

vậy. Cho dù có nhiều thiết kế và kết cấu hơn nữa thì cũng không bằng

việc tôi luyện thực tế. Ta phải thử một chút rồi hãy tính.

Trong lòng nghĩ như vậy, Phó Thư Bảo liền khống chế Luyện Vĩnh Hằng Lực tập trung vào hai chân.

Gân chân là bộ phận khỏe mạnh nhất trên thân thể con người, có quan hệ với

sự chuyển động của hai chân, cũng là bộ phận chịu sức nặng quan trọng

nhất trên thân thể con người. Nếu bị đánh gãy chân thì đôi chân sẽ trở

nên khô héo, thân thể con người cũng sẽ mất đi nguyên khí, trở nên không khoẻ mạnh. Cho nên chân là một bộ phận vô cùng quan trọng, không thể bị thương được. Mà muốn ngưng luyện Luyện Vĩnh Hằng Lực thành hình dáng

đuôi cánh phi cơ trực thăng thì càng cần phải cẩn thận mười hai phần.

Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng khống chế Vĩnh Hằng Lực đã là chuyện làm ít công to.

Bởi vì Thứ Thần Hoàn trong đan điền đã có linh tính tương đối cường đại, tương đương với “đại não” chuyên để khống chế năng lượng lực lượng. Tâm niệm khống chế, lực lượng liền thay đổi hình dáng. Đây chính là tác

dụng của Thứ Thần Hoàn.

Tâm niệm Phó Thư Bảo vừa động. Năng lượng lực lượng đang hội tụ ở hai chân liền nhanh chóng phóng ra ngoài. Nhưng nó không hề tản ra mà bao quanh mắt cá chân và má bàn chân của hắn,

hình dáng mông lung, mơ hồ.

Thứ Thần Hoàn khẽ động. Hai luồng

năng lượng lực lượng đang bao quanh mắt cá chân và má bàn chân đột nhiên chuyển động rồi biến thành một bánh xe có cánh mà mắt thường không thể

nào nhìn thấy.

Đây chính là hình dạng đuôi cánh mà Phó Thư Bảo hi vọng.

Có năng lượng lực lượng ngưng luyện thành đôi cánh, chỉ có điều mỗi chân

đều có một bánh xe có ba cánh quạt. Nhưng lúc này, sáu cánh quạt của

bánh xe đều bất động.

- Bay lên!

Tâm niệm Phó Thư Bảo vừa

động. Trong phút chốc, một âm thanh vèo vèo vang lên, vùng đất phía sau

lưng hắn nhất thời tràn ngập cát bụi. Tình huống này giống hệt một con

quái vật khổng lồ vừa thổi một hơi vào mặt cát.

Vù!

Một

đôi đuôi cánh đột nhiên chuyển động, thân thể Phó Thư Bảo liền mất đi sự khống chế mà lao về phía trước. Tốc độ hai chân nhanh hơn tốc độ phản

ứng của thân thể gấp mấy lần. Tình huống này khiến thân thể hắn bị ngửa

về phía sau trong khi hai chân còn đang chuyển động như máy xay gió. Kết quả chính là mông chạm đất, hung hăng ngã một cái trên mặt đất.

Thất bại là mẹ thành công, Phó Thư Bảo cũng không nổi giận. Lần thất bại đầu tiên đã khơi dậy hứng thú và

quyết tâm nồng đậm của hắn. Trên thực tế, lần ngã này cũng không thể coi là thất bại, ngược lại nó đã chứng tỏ phương thức này của hắn là có thể được.

- Thiếu gia làm gì ở đó vậy?

Tây Hoa Dung nghe được âm thanh khác thường liền bỏ nồi cơm trong tay xuống.

Hồ Nguyệt Thiền nhìn vào bụi cây một cái, cười nói:

- Hắn làm phi cơ trực thăng gì đó thì phải.

- Nguyệt Thiền tỷ tỷ, phi cơ trực thăng là cái gì vậy?

Bắc Băng Hà quay đầu đẹp qua.

- Phi cơ trực thăng chính là... phi cơ trực thăng.

Hồ Nguyệt Thiền tỏ vẻ cao minh giải thích nhưng trong lòng cũng vô cùng buồn bực. Tên kia đang làm gì vậy?

Một tiếng đồng hồ trôi qua, trong bụi cây không ngừng truyền ra âm thanh

rầm rầm. Trong lòng các nữ nhân càng ngày càng kỳ quái nhưng vẫn chưa có ai dám quấy rầy thiếu gia làm phi cơ trực thăng gì đó. Chẳng qua là cơm tối đã làm xong, Tây Hoa Dung cũng không chờ nổi nữa.

- Băng Hà, ngươi đi gọi thiếu gia về ăn cơm tối đi.

- Vâng, ta đi đây.

Bắc Băng Hà liền đi về phía bụi cây kia.

Nhưng Bắc Băng Hà còn chưa đi qua, phía bụi cây liền truyền ra âm thanh chấn

động mặt đất. Các nữ nhân đều kinh ngạc nhìn qua, lại thấy một thân ảnh

có tốc độ nhanh như thiên thạch đột nhiên lao ra khỏi bụi cây, trong

nháy mắt đã tới gần các nàng.

- Có địch nhân! Chuẩn bị chiến đấu!

Còn chưa thấy rõ người, nồi cơm vừa mới nấu xong liền đặt lên mặt đất, Tây Hoa Dung kinh ngạc la lên.

Vù!

Lại thấy chỉ trong chớp mắt, bóng người kia đã vọt ra ngoài trăm thước.

- Là người nào? Sao lại có tốc độ như vậy chứ?

Hồ Nguyệt Thiền suýt nữa rơi cằm xuống đất.

- Nhân loại không thể nào có tốc độ nhanh như vậy được! Nhất định là linh thú!

Tây Hoa Dung vội la lên.

Vù!

Những lời này vừa phát ra khỏi miệng, bóng người đã lao ra khỏi trăm mét kia

đột nhiên quay trở lại, bỗng nhiên dừng lại trước mặt các nữ nhân đang

trợn tròn mắt.

Đây chính là Phó Thư Bảo. Tóc của hắn đều dựng hết về phía sau ót như cây lau. Hai khoé mắt hắn bị gió thổi chảy ra nước

mắt, lại hoà với bùn cát, nhìn giống hệt hai vết máu đen sì. Tóm lại,

mặc dù hắn là Phó Thư Bảo nhưng dùng Lực Lượng Vĩ Dực chạy vài vòng, hắn đã biến dạng. Một phần giống người, chín phần giống quỷ.

- Các cô nương, các ngươi nhìn lại xem ta là ai đi?

Phó Thư Bảo cười hỏi.

Rầm!

Tất cả nữ nhân đều ngã rầm rầm xuống mặt đất.

Tốc độ nhanh hơn cả gió, hình dạng như quỷ, ánh mắt mê đắm, giọng nói đê tiện như vậy, điều này còn có thể không doạ người sao?

Bất kể thế nào, chuyện không thể nào tưởng tượng được là ngưng luyện Luyện

Vĩnh Hằng Lực thành đuôi cánh để thiên mã hành không đã được thực hiện.

Hắn chỉ còn đợi hoàn thiện thao tác cụ thể, gia tăng năng lực khống chế

thành thạo mà thôi.

Mặc dù Lực Lượng Vĩ Dực không thể đánh đồng

với Lực Lượng Chi Dực, không thể khiến hắn bay lên trời nhưng tác dụng

cũng không thể khinh thường được. Nhất là lúc chiến đấu trên mặt đất,

gần như có thể sánh ngang với tốc độ âm thanh. Đây chính là cơn ác mộng

với bất kỳ đối thủ nào.

- Người này, ta hoài nghi... hắn không

phải là người! Làm gì có người nào có tốc độ khủng khiếp như vậy chứ?

Ngay cả Phong Ảnh Thú có tốc độ nhanh nhất trong truyền thuyết mà ta

biết cũng không có tốc độ nhanh chóng như vậy mà! Phi cơ trực thăng kia

rốt cục là cái gì vậy?

Đây chính là suy nghĩ thật sự trong lòng Hồ Nguyệt Thiền, thuỷ chung không thể nào quên được.

Nam Vô Thiên sống từng đấy tuổi, đây là lần đầu bị người ta mắng. Cái gì là máu chó đầy đầu, tình huống hiện tại của hắn chính là như thế.

Giận đến run cả người, mắt lộ ra hung quang, Nam Vô Thiên giận quá hoá cười.

- Được! Được! Được!

Liên tiếp ba tiếng “được”, tiếng sau càng lớn hơn tiếng trước. Đến tiếng

“được” cuối cùng, âm thanh của hắn đã giống như chuông lớn gõ vang.

Tiếng gầm khổng lồ chấn động cồn cát và khoảng không, âm thanh vọng về

ông ông khiến người ta rùng mình.

- Được cái cọng lông mẹ ngươi!

Phó Thư Bảo đã mắng người thì sẽ không để lại lối thoát. Nếu chọc giận hắn, khiến hắn khó chịu, trong lòng rối loạn thì càng phải đổ thêm dầu vào

lửa.