Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 371: Kết quả luyện hóa

Trong chớp mắt, trên không trung cồn cát xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị phi thường. Phó Thư Bảo ngồi khoanh chân từ từ bay lên khỏi mặt đất. Ở

giữa hai đùi của hắn có một người đang nằm. Người đó chính là Hồ Nguyệt

Thiền đang hồi hộp vô cùng.

Kim Ti Hồ Lô dù có đặc tính tụ thiết

sa và đồng hóa nhân thể nhưng giờ phút này thiết sa bò lên bị trường lực lượng của Phó Thư Bảo ngăn cản bên ngoài, không cách nào đột phá cái

lồng bảo hộ trong suốt kia được.

- Ồ, Phó công tử và Nguyệt Thiền cô nương đang làm gì thế?

Bắc Băng Hà trẻ tuổi nhất, kinh ngạc nhìn lên phía cồn cát, cái miệng xinh xắn mở to ra, không cách nào khép lại được.

- Tu vi lực lượng của Phó Thư Bảo đã tiến tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực

rồi. Chỉ sợ hắn là Vĩnh Hằng Lực Sĩ trẻ tuổi nhất trong giới Lực Sĩ từ

xưa tới nay. Hắn đã có năng lực ngưng luyện Lực Lượng Chi Dực, cơ thể

muốn lơ lửng trên không là một chuyện rất đơn giản. Lúc này chắc hắn

đang muốn luyện hóa Kim Ti Hồ Lô của Trầm Thiết Sơn rồi.

Tây Hoa

Dung thì thào nói. Kim Ti Hồ Lô là bảo vật mà Nam Vô Thiên tộc trưởng

nằm mơ cũng muốn có được, không ngờ nửa được lại bị Phó Thư Bảo cướp

mất.

Chuyện này giống với cách nói xa xưa, trời giáng bảo vật

cũng phải có phúc tiêu thụ. Người vô phúc dù có bảo vật thì chẳng những

không phải chuyện tốt, ngược lại còn dẫn tới tai họa. Phó Thư Bảo là một người có phúc duyên thâm hậu chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Mà Nam Vô

Thiên lại là một người có phúc mỏng, chẳng những không có được Kim Ti Hồ Lô, ngược lại cả Luyện Lực Khí xa xưa truyền từ Thời Đại Khởi Nguyên

tới cũng bị hủy đi, là họa chứ không phải phúc.

- Nếu như vậy thì chúng ta liền chấp hành cảnh giới đi, không được để người hay động vật tiến vào, quấy nhiễu Phó công tử.

Bắc Băng Hà cất tiếng trong trẻo nói.

- Đúng, cứ làm như thế đi. Chúng ta phân ra làm bốn hướng, hình thành trận hộ vệ hình tròn bên ngoài trăm thước.

Tây Hoa Dung ra lệnh rất nhanh. Chín nữ thị vệ khác cũng triệu hồi linh thú tọa kỵ, hành động nhanh chóng.

Thanh Thủy là tầng phòng vệ thứ nhất, Tây Hoa Dung và chín nữ thị vệ là tầng

phòng vệ thứ hai. Sự bảo hộ thế này chính là tường đồng vách sắt, kể cả

một con chim cũng không bay vào nổi.

Phó Thư Bảo căn bản không phát hiện ra nữ thị vệ đã hành động. Tất cả tâm tư của hắn lúc này đều đặt trên người Hồ Nguyệt Thiền.

Vào giờ phút này, tâm tư của hắn đúng ra phải đặt trên Kim Ti Hồ Lô, nhưng cuối cùng lại cứ đi về phía thân thể Hồ Nguyệt Thiền.

Tư thế nằm sấp của Hồ Nguyệt Thiền rất xảo diệu, hai bàn tay và cặp đùi

đẹp úp xuống, khiến đôi ngọc nữ phong áp chặt lên đùi hắn. càng áp chặt

lại càng có thể cảm nhận được sự no tròn của nó, càng dựa gần vào lại

càng cảm thấy sự ấm áp của nó. Cặp mông của nàng cong lên, hình dáng

tròn trịa, đẫy đà, làm cho người ta không cách nào cảm nhận được một tia thừa thãi. Tăng lên một tia thì béo, giảm đi một tia thì gầy, như hiện

tại mới là hoàn mỹ nhất.

Chiếc dây lưng màu lục và chiếc quần dài phân chia rõ ràng các đường cong trên thân thể nàng. Thặt lưng nhỏ gọn

rất khó nắm chặt, dáng vẻ mềm mại không xương. Bên dưới đó lại là cặp

mông lại nở rộng ra. Mà mê người nhất chính là khe sâu giữa mông, thật

sâu như có một dòng sông ấm áp đang chảy trong đó, phát ra tiếng động và mùi vị mê người.

- Ôi...

Khó khăn lắm mới dời mắt đi được, Phó Thư Bảo phun ra một hơi trọc khí.

- Cái tên này, ngươi sao còn chưa bắt đầu đi.

Sở dĩ phải thực hiện tư thế ngượng ngùng này, nằm trong lòng Phó Thư Bảo

còn không phải là đợi hắn trợ giúp lấy một điểm linh năng sao? Nhưng chờ mãi mà không thấy Phó Thư Bảo có hành động hắn, trong lòng Hồ Nguyệt

Thiền sáng như tuyết, không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

- Ngươi

cho rằng đây là uống nước à? Đơn giản như thế thì ta cũng là vô địch

trên trời rồi. Ngươi cứ trung thực chờ đợi đi. Vừa rồi là ta mất thời

gian chuẩn bị chuyên nghiệp, hiện giờ mới bắt đầu đây.

Phó Thư Bảo phát ngôn đầy chính nghĩa.

Chuẩn bị chuyên nghiệp đó là nhìn mông người ta, cảm nhận bộ ngực người ta áp lên chân mình. Như thế mà thôi.

- Được rồi...

Hồ Nguyệt Thiền nhắm hai mắt lại, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Nàng đã chịu rồi, cũng nhịn thôi!

Chi chi. Một tiếng kêu khẽ. Bầu trời đêm đột nhiên bừng sáng. Ánh sáng này

có năm màu, trong đó có ba màu rất rõ ràng, hai loại còn lại chỉ là

những tia lờ mờ, nếu không phải bầu trời đen kịt thì rất khó phát hiện

ra sự tồn tại của chúng. Đây chính là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của Phó Thư

Bảo. Luyện hóa thêm kim tinh túy, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn sẽ ít đi một màu nữa, nhiều ra một tia lửa nhó. Đó chính là một bộ phận của kim

Nguyên Tố.

Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa trong hai tay được hắn gia tăng lên tới cao và rộng ít nhất ba thước, khí thể hùng hồn, bá đạo kinh người.

Trong đầu thầm điều khiển, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa liền bao phủ Kim Ti Hồ Lô, bắt đầu có dấu hiệu thiêu đốt luyện hóa.

Kim Ti Hồ Lô là linh tài cực phẩm có linh tính, gặp phải Ngũ Sắc Nguyên Tố

Hỏa luyện hóa, hiển nhiên muốn phản kháng. Thủ đoạn duy nhất mà nó có

khả năng vận dụng chính là linh năng đặc tính kim. Trước kia, linh năng

của Viêm Hỏa Linh Tham và Vô Căn Thủy Phách đều tiêu hào trong công kích và phòng ngự, thuần túy là lãng phí. Hiện tại chuyện lãng phí như vậy

không còn tồn tại nữa. Bởi lần này có Hồ Nguyệt Thiền "ký sinh" tiếp

nhận linh năng này.

Giống như rút kén kéo tơ, Phó Thư Bảo hấp thu tia linh năng của Kim Ti Hồ Lô chống cự Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, xử lý

một chút liền vận chuyển tiến vào trong cơ thể Hồ Nguyệt Thiền, giúp

nàng hấp thu và luyện hóa.

Quá trình này còn chậm hơn lúc luyện

hóa hai loại linh tài cực phẩm lúc trước nhiều nhưng hắn tình nguyện,

không phải là không muốn lãng phí chút linh năng này mà là muốn kiếm lợi trên thân thể Hồ Nguyệt Thiền hai điểm.

Theo thời gian trôi qua, chống cự của Kim Ti Hồ Lô càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng cũng để lộ

một tia kim tinh túy ra bên ngoài. Thời khắc quan trọng rốt cục cũng tới rồi. Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa đột nhiên đè nén thể tích lại, chủ yếu tiến

công tia kim tinh túy kia. Vào lúc này, Hồ Nguyệt Thiền đã nhận đủ linh

năng kim Nguyên Tố rồi, hai mắt nhắm chắt, biểu hiện nhìn như bình tĩnh

nhưng bên trong cơ thể lại là một chiến trường. Địch thủ của nàng chính

là linh năng đặc tính kim mạnh mẽ. Mỗi lần luyện hóa thành công là một

lần chiến đấu thắng lợi, tu vi lực lượng của nàng lại có sự gia tăng

lớn.

Biểu hiện của Phó Thư Bảo rất đoan trang, dáng vẻ vô tư vô

nghĩ giống như lão tăng ngồi nhập định nhưng bên trong cũng đang chiến

đấu kịch liệt. Mỗi lần hắn luyện hóa thành công, một tia kim tinh túy

kia liền bị giảm bớt.

Cắn nuốt ngược Luyện Lực Khí cổ xưa tại

Thạch Tháp Từ Đường của Bán Thú Nhân Tộc, tu vi lực lượng của La Nghiêm

đột nhiên tăng vọt, một lần đã tiến vào cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực

nhưng chỉ mới là tiến vào sơ bộ, cũng chưa được củng cố. Thứ Thần Hoàn

trong thứ vũ trụ cũng chưa tinh thuần, còn có tạp chất và nhân tố không

ổn định tồn tại. Nhưng ngay khi hắn luyện hóa kim tinh túy, tạp chất và

nhân tố không ổn định trong Thứ Thần Hoàn cũng được tịnh hóa và bổ sung, chậm rãi trở nên ổn định và củng cố.

Giống như hắn dự liệu từ

trước, chỉ cần luyện hóa toàn bộ kim tinh túy trong Kim Ti Hồ Lô thì

Luyện Vĩnh Hằng Lực của hắn sẽ trở nên tinh thuần hơn, thuần túy và

cường đại hơn!

Ước chừng qua khoảng hai giờ, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa trong tay Phó Thư

Bảo đột nhiên biến mất trong hư không. Một tia kim tinh túy lộ ra cũng

nhanh chóng tiến vào bên trong Kim Ti Hồ Lô. Lần luyện hóa này đã kết

thúc.

Mở hai mắt, trong mắt Phó Thư Bảo tỏa ra ánh sáng, lóe lên

trong đêm tối mênh mông nhưng ánh sáng trong tích tắc này giống như hoa

quỳnh thoáng nở, làm cho người ta suốt đời khó quên. Ánh mắt đã như thế, tinh khí thần của hắn lại càng tinh thuần và mạnh mẽ hơn. Một lần luyện hóa này đã có thu hoạch rất lớn. Hiện tượng dị thường này đã chứng minh điều đó.

Nhấc tay phải lên, Kim Ti Hồ Lô trôi nổi trong khoảng

không liền bị thu vào bên trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới. Cơ thể Phó Thư Bảo từ từ hạ xuống. Lúc này hắn phát hiện ra Hồ Nguyệt Thiền vẫn nhắm

chặt hai mắt như cũ, toàn bộ tinh thần đều tiến vào trong trạng thái tu

luyện và luyện hóa vô tư vô niệm.

Lúc này toàn thân Hồ Nguyệt

Thiền đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, chiếc quần dài áp sát lên da thịt

nàng. Cảnh tượng như vậy tạo cảm giác mông lung lại vừa rõ ràng thật

tuyệt vời.

Đưa mắt nhìn lại, đột nhiên Phó Thư Bảo hít khẽ một

hơi. Linh năng cường đại khiến Hồ Nguyệt Thiền không cách nào khống chế

được. Tại cặp mông nàng hiện giờ lộ ra một chiếc đuôi hồ ly màu vàng.

Hình Thái Huyễn Hồ của Hồ Nguyệt Thiền có tiêu chí rõ ràng nhất là cái đuôi

huyễn hồ của nàng. Cái đuôi này là do linh năng và năng lượng thuần túy

ngưng tụ thành nhưng lại giống thật khiến cho người ta không thể không

than thở một phen. Bởi mỗi một sợi lông của nó cũng đều rõ ràng từng

chút một, thật sự hoàn toàn giống thật.

Một hương thơm nhàn nhạt

truyền vào mũi Phó Thư Bảo. Đang ngắm người đẹp, hắn không nhịn được một hít sâu một hơi. Chợt mùi thơm này chạy khắp cơ thể hắn, hóa thành một

luồng khí nóng chạy thẳng vào giữa hai đùi hắn, khô nóng khó chịu, trái

tim cũng khó khống chế nổi.

- Không xong. Ta sao lại tự động hít

huyễn hồ hương của nàng chứ? Đây là mùi hương của hồ ly tinh phối hợp

phóng ra với huyễn thuật mà... Chẳng qua, ta hình như là cố ý ấy nhỉ?

Phì...

Phó Thư Bảo cười khổ một tiếng, không nghĩ thêm nữa. Lúc

lúc hắn cũng tự trách mình hơi liều lĩnh, cùng lúc lại hưởng thụ cảm

giác thôi thúc do huyễn hồ hương truyền tới.

Huyễn hồ hương của

Hồ Nguyệt Thiền có thể khiến một chính nhân quân tử nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn biến thành một con trâu đực phát dục. Nó là một loại độc nhưng giờ phút này lại có một nam nhân bụng đầy ý xấu đang thích thú

với cảm giác trúng độc.

- Hình Thái Huyễn Hồ quả nhiên lợi hại.

Tu vi lực lượng của ta đã đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực rồi,

không ngờ vẫn khó có thể tự chủ như vậy. Nếu tu vi lực lượng của nàng

đạt tới cảnh giới Linh Vương thì chỉ sợ ta khó có thể ngăn cản rồi.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, ảo giác dù sao cũng là ảo tưởng. Cho dù ảo giác có giống thật thì nếu một chiêu không thể lấy mạng địch thủ, đợi người ta tỉnh lại, nguy hiểm vẫn tồn tại.

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm cảm thán, cũng đánh giá đại khái được với Hình Thái Huyễn Hồ

của Hồ Nguyệt Thiền. Chẳng qua hắn cũng biết, Hình Thái Huyễn Hồ chỉ là

một thủ đoạn cơ bản của Hồ Tộc mà thôi. Còn có thủ đoạn cao thâm hơn,

như Bách Biến Phân Thân lợi hại hơn nhiều, không chỉ có thể tạo thành ảo giác giống thật mà còn có thể tiến hành công kích.

Năng lực công kích của Bách Biến Phân Thân sẽ tăng lên theo tu vi lực lượng của Hồ

Nguyệt Thiền, sau này khẳng định sẽ mạnh hơn. Mặt khác, Hồ Tộc cũng

không thể chỉ có hai chiêu này, còn có rất nhiều chiêu khác nữa. Chẳng

qua chịu hạn chế bởi tu vi lực lượng, Hồ Nguyệt Thiền còn chưa có cơ hội tu luyện thi triển mà thôi. Những thứ này sau đây nhất định sẽ được thể hiện ra.

- Không biết giờ ta kiểm tra đuôi huyễn hồ của nàng, nàng có thể giống như nữ nhân bình thường...kêu lên hai tiếng hay không?

Phó Thư Bảo cười hắc hắc hai tiếng, duỗi tay ra... nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Đối với một nam nhân háo sắc mà nói, dễ nghe nhất trên đời này không phải

là tiếng hát, cũng không phải là âm thanh thuần túy của đại tự nhiên mà

là tiếng rên rỉ không kiềm hãm được của nam nhân khi được vuốt ve.

Phó Thư Bảo rất lâu rồi không được nghe âm thanh như thiên khúc như vậy. Cho nên hiện giờ hắn muốn tạo ra loại âm thanh đó.

Bàn tay còn chưa túm được cái đuôi huyễn hồ đang đung đưa, Phó Thư Bảo liền cảm thấy một tầng năng lượng kỳ diệu bao phủ lấy tay hắn, ngược lại

khiến hắn cảm thấy phức tạp, bối rối và mê hoặc. Năng lượng lực lượng đó dường như là xuân dược, có thể xâm nhập da thịt, xâm nhập vào trong

máu, phát huy tác dụng rất lớn, trong nháy mắt đã khiến hắn miệng khô

lưỡi đắng.

- Hả? Hình Thái Huyễn Hồ đúng là Hình Thái Huyễn Hồ. Phán đoán của ta vừa rồi không ngờ đánh giá thấp nó rồi.

Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thán một tiếng, lập tức nhẹ nhàng túm lấy đuôi huyễn hồ của Hồ Nguyệt Thiền.

- Ư ư...

Một tiếng rên rỉ như mộng huyễn đột nhiên truyền ra từ cổ họng Hồ Nguyệt Thiền.

- Có tác dụng rồi!

Trong lòng Phó Thư Bảo vui mừng, tay phải túm lấy đuôi huyễn hồ của Hồ Nguyệt Thiền bắt đầu di động lên xuống.

- Ư... Đừng...

Cổ họng Hồ Nguyệt Thiền liền phát ra âm thanh khác lạ. Lần này dù nàng vẫn nhắm chặt hai mắt nhưng làn da đã hơi ửng hồ, hơi thở hổn hển, hiển

nhiên là động tình rồi.

Vuốt ve đuôi huyễn hồ không ngờ lại có

tác dụng mạnh đối với cơ thể như vậy. Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện ra điểm này, tay phải càng di động nhanh. Hắn tuyệt đối không lo lúc này

Hồ Nguyệt Thiền xuất hiện tình trạng tẩu hỏa nhập ma bởi khi hắn kết

thúc luyện hóa kim tinh túy đã trợ giúp Hồ Nguyệt Thiền hoàn thành tất

cả mọi chuyện rồi. Hiện tại dù nàng đang trong quá trình luyện hóa nhưng vẫn dễ dàng chẳng khác gì ăn kẹo mà thôi. Lúc này hai mắt nàng còn nhắm chặt, hoàn toàn không biết tới chuyện ngoài thân, có là bởi vì linh

năng cường đại giống như rượu ngon, toàn bộ đang ở bên trong bụng nàng.

Nàng không say mới là chuyện lạ đó.

Người nằm mơ sâu quá sẽ không tỉnh lại được cũng là đạo lý này. Linh năng giống như rượu ngon chính

là nguyên nhân khiến Hồ Nguyệt Thiền chìm vào mộng.

Chẳng qua quá trình này sẽ không kéo dài lắm. Một khi nàng sửa sang lại tất cả rồi

thì nàng sẽ tỉnh lại, cho nên muốn chơi đùa gì thì phải mau chóng lên.

- Ư ư...a a...

- Nghe tiếng thì có vẻ cũng thú vị ấy nhỉ? Nhưng nếu ta tiến thêm một

bước nữa, không biết có phải giống như là thừa nước đục thả câu không?

Trong lòng Phó Thư Bảo còn đang tự hỏi, biểu hiện rất nghiêm túc. Nhưng tay

phải của hắn đã thả lỏng cái đuôi huyễn hồ của Hồ Nguyệt Thiền ra, trực

tiếp thò vào khố của người, mạnh mẽ kéo xuống một cái.

Xoạt, cả một vầng trăng tròn trịa liền bộc lộ ra trước mắt hắn.

Còn trắng hơn tuyết, mềm mại hơn mỡ dê, đâm đầu ngón tay vào cũng sẽ có

chất lỏng như mật ngọt chảy ra. Cặp mông thơm mát của Hồ Nguyệt Thiền

đẹp như vậy đó. Trên làn da mịn màng kia không có một nếp nhăn, không có một chút màu sắc khác. Toàn bộ mông đều không có chút gì không chướng

mắt, tinh khiết, thuần túy, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ do trời cao tạo nên.

Quan sát chơi đùa một phen, một đôi tay giặc

liền trượt vào bên trong khe sâu, cảm nhận vùng khe sâu có lông mao kia, còn đưa cả ngón tay tà ác vào nơi có hơi nước nữa.

- Ta làm thế thì cũng thiếu đức hạnh quá... Thiếu đức quá!

Trong lòng âm thầm trách mắng mình, không khách sáo, không bao che nhưng thực tế tay trái Phó Thư Bảo cũng duỗi ra, mở cặp mông thơm của người ta ra

để quan sát địa phương mê người nhất đó