Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 366: Phát hiện mới

Tiểu Thanh bay rất nhanh, vèo một cái đã bay quanh phạm vi ngọn núi một lần nhưng lại không phát hiện ra bất cứ điều gì.

- Chủ nhân, chúng ta đi xuống dưới chân núi xem một chút nhé?

Tiểu Thanh dò hỏi ý Phó Thư Bảo.

- Không.

Hai mắt Phó Thư Bảo dừng lại ở trên đám sương mù lưng chừng núi.

- Phải đi tới chỗ sương mù kia xem xét. Vật cực đoan nhất định phải sinh ra tại chỗ cực đoan. Nếu ta đoán không nhầm thì Kim Ti Hồ Lô chúng ta

muốn tìm ở ngay tại địa phương đó.

Tiểu Thanh không hỏi gì thêm, cũng thu Cánh lực lượng lại, lập tức cúi người vọt xuống.

- Phó đại ca, tộc trưởng từng nói là Kim Ti Hồ Lô sinh trưởng trên Trầm

Thiết Sơn. Rễ nó trải rộng trong từng tấc đất trên núi, mỗi tất nham

thạch đều có. Nếu như ngươi có thể cảm ứng rễ của nó thì chúng ta thuận theo đó mà tìm bước bản thể của nó thôi.

Hồ Nguyệt Thiền nói. Nàng đột nhiên nhớ tới điểm này.

- Tiểu Thanh, vậy chúng ta hạ xuống gần rìa đám sương mù thôi.

Trong lòng Phó Thư Bảo cũng đã có quyết định.

- Vâng thưa chủ nhân.

Tiểu Thanh lại thu Cánh lực lượng một lần nữa, thân hình như thiểm điện, trong nháy mắt đã tới mép đám sương mù trên sườn núi. Nhún một cái,

khom người đứng trên mặt đất chắc chắn, nàng uốn thắt lưng, ưỡn mông để

tiện cho Phó Thư Bảo nhảy từ trên mông mình xuống, hoàn thành động tác

"xuống ngựa".

Xoay người "xuống ngựa", Phó Thư Bảo liền áp sát mặt đất, đặt lỗ tai áp

vào nham thạch. Một luồng Luyện Vĩnh Hằng Lực truyền ra, giống như những cây kia đâm xuống lòng đất.

Luyện Lực Sĩ và Lực Sĩ nắm lực lượng thổ Nguyên Tố có thể độn thổ, hiển

nhiên cũng có thể thông qua thủ đoạn này để tìm hiểu tình trạng phía

dưới mặt đất.

- Tộc trường Hồ Tộc nói rễ Kim Ti Hồ Lô trải rộng khắp Trầm Thiết Sơn,

mỗi một khối nham thạch, một tấc đất đều có nó. Chuyện này nói ra không

có chút khoa học nào, vi phạm quy luật thiên nhiên. Cho dù là Kim Ti Hồ

Lô kia là linh tài cực phẩm kim Nguyên Tố thì cũng không thể đạt tới mức như vậy. Theo ta nghĩ, thứ trải rộng tới từng khối nham thạch, từng tấc đất thật ra không phải là rễ của nó mà là lưới năng lượng do nó kết

thành!

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nói. Ngay lúc này, Luyện Vĩnh Hằng Lực của

hắn vừa xuyên thấu xuống lòng đất bắt đầu gặp một tia dao động năng

lượng.

Một tia dao động năng lượng kia rất dày đặc, khí thế mênh mông, không

phải dạng đao kiếm, cũng không phải tài liệu đao kiếm mà là cảm giác vô

cùng sắc bén, không gì không phá nổi. Đúng vậy. Đây chính là cảm giác mà lực lượng kim Nguyên Tố mang tới cho người ta. Là lim kim Nguyên Tố cực phẩm, ẩn chứa kim tinh túy, Kim Ti Hồ Lô tất nhiên phải phát huy tính

chất đặc biệt này tới tận cùng rồi.

Vừa còn đang suy nghĩ về tính chính xác trong cách nói của tộc trưởng Hồ Tộc thì một khắc này, hắn đã chứng thực được.

Luyện Vĩnh Hằng Lực của Phó Thư Bảo tiếp xúc với một tia năng lượng đặc

tính kim. Tia năng lượng kia giống như một con cá sợ hãi, xoay người

chạy trốn. Mặt đất dày trước mặt nó giống như nước đối với cá, không thể hình thành chướng ngại, ngược lại khiến tốc độ của nó nhanh hơn.

Sau khi một tia năng lượng đặc tính kim kia biến mất, mặt đất liền trầm tĩnh, không còn một chút sinh cơ nào.

Luyện Vĩnh Hằng Lực của Phó Thư Bảo dù không thể đuổi theo nhưng ngay

lúc tia năng lượng đặc tính kim kia bỏ chạy, hắn đã biết hướng nó chạy

trốn. Đúng là Kim Ti Hồ Lô đang ở bên trong vùng sương mù kia!

- Phó đại ca, ngươi phát hiện được gì không?

Hồ Nguyệt Thiền lo lắng hỏi.

Phó Thư Bảo đứng lên, vỗ vỗ bụi trên tay.

- Ta xác định Kim Ti Hồ Lô ở bên trong dải sương mù kia. Nhưng nếu Nam

Vô Thiên và một trăm chiến sĩ bộ lạc đã đi trước chúng ta vào trong đó

thì bọn họ hiện ở đâu, đang làm gì, ta không cách nào biết được.

Lông mày Hồ Nguyệt Thiền nhíu chặt:

- Thế thì đúng là phiền toái. Bọn họ khẳng định ở bên trong dải sương mù này, chúng ta mạo hiểm đi vào, chưa chắc đã không gặp phải mai phục của bọn họ.

- Ta đã bắt gặp tia năng lượng của Kim Ti Hồ Lô, cũng chứng tỏ lúc này

Nam Vô Thiên và người của hắn còn chưa thành công. Như thế thì xem ra

bọn họ khẳng định đang chiến đấu với linh thú bảo vệ Kim Ti Hồ Lô rồi.

Chúng ta còn có cơ hội.

Tâm tư Phó Thư Bảo rất nhạy bén, nghĩ tới điểm quan trọng rất nhanh.

- Vậy thì hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu gặp đám người Nam

Vô Thiên thì khẳng định sẽ phải chiến đấu. Mà linh thú kia cũng nhất

định không bỏ qua cho chúng ta đâu.

Hồ Nguyệt Thiền nói.

Phó Thư Bảo cười đáp:

- Tiểu Thanh, ngươi lập tức tiến vào trong dải sương mù. Ta muốn ngươi làm một chuyện.

- Chuyện gì vậy thưa chủ nhân?

Tiểu Thanh rất cung kính nói.

- Ta muốn đi giúp linh thú thủ vệ Kim Ti Hồ Lô kia, đánh lại Nam Vô Thiên và người của hắn!

Thân hình nhoáng lên, Tiểu Thanh liền biến mất trong dải sương mù.

- Giờ chúng ta làm gì đây?

Hồ Nguyệt Thiền nói.

- Chờ Tiểu Thanh dụ đám người Bán Thú Nhân Tộc rời xa thì chúng ta lại tiến vào sao?

Phó Thư Bảo đáp:

- Không, chúng ta giờ vào luôn. Ta đã biết rõ Kim Ti Hồ Lô ở phương hướng nào rồi. Chúng ta cần nghĩ biện pháp tới gần nơi đó.

Đứng ở mép dải sương mù, không cách nào nhìn thấy cảnh tượng bên trong

đó. Nhưng khi vừa tiến vào dải sương mù, cảnh vật trước mắt dù không

sáng sủa nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn thấy rõ. Bên trong dải sương mù này,

tầm nhìn ước chừng mười thước. Ngoài mười thước không thể nhìn thấy gì.

Bởi vì sương mù dày đặc bao phủ nên mặt đất rất ẩm ướt. Không khí cũng

đầy hơi nước.

- Dải sương mù này thật kỳ quái. Chẳng lẽ nó sinh ra Kim Ti Hồ Lô sao?

Vừa đi rất cẩn thận, Hồ Nguyệt Thiền vẫn không nhịn được nghi hoặc trong lòng mà hỏi.

- Không phải sinh ra Kim Ti Hồ Lô đâu.

Phó Thư Bảo nói.

- Bùn đất và nham thạch nơi này có mật độ dày đặc phi thường, lực hấp

dẫn cũng càng lớn hơn. Sườn núi trống trơn thế này, khí lạnh khí nóng

thay đổi quanh đây, lại bị lực hút mạnh ở nơi này tác dụng, hiển nhiên

hình thành khu vực sương mù gió thổi không tan này.

- Phó đại ca, ngươi hiểu biết nhiều thật.

Hồ Nguyệt Thiền nói khẽ.

- Ngươi ấy à, nếu nghiêm chỉnh một chút, không háo sắc lắm thì tốt rồi.

Ý này là sao?

Mỗi Phó Thư Bảo mấp máy, phân biệt phương hướng, cẩn thận đi về phía

trước. Nói chuyện cười đùa với nữ nhân như Hồ Nguyệt Thiền đúng là một

sự hưởng thụ rất lớn nhưng hiện tại không phải là lúc làm chuyện này.

Đi không bao xa, sương mù dày đặc đột nhiên truyền tới âm thanh chiến đấu, còn có tiếng dã thú rít gào.

- Muốn có ý đồ với Kim Ti Hồ Lô sao? Các ngươi đi chết đi!

Đó là tiếng nói của Thải Vân Báo.

- Vô dụng thôi. Ngươi dù có mạnh hơn thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như chúng ta.

Trong sương mù dày đặc truyền ra giọng nói của tộc trưởng Nam Vô Thiên của Bán Thú Nhân Tộc.

Một trăm chiến sĩ bộ lạc của Bán Thú Nhân Tộc, còn có tọa kỵ linh thú

bọn họ khống chế. Độc Lang Tộc thập bát lang kỵ đã có thanh danh hiển

hách tại Tú Quốc, càng huống chi là một trăm chiến sĩ bộ lạc khống chế

linh thú tọa kỵ này chứ? Chiến sĩ bộ lạc cộng hơn một trăm linh thú tọa

kỵ, đây là một lực lượng kinh khủng tuyệt đối!

- Bổn tôn dù hủy Kim Ti Hồ Lô cũng không cho đám nhân loại hèn hạ các ngươi lấy được! Chết cho ta!

Thần thú Thải Vân Báo rít gào một tiếng, thiên địa chấn động. Đứng ở

đằng xa cũng có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất cuộn sóng chấn động.

Tiếng chém giết lập tức lại vang lên ầm ĩ hơn. Tiếng binh khí va chạm,

tiếng móng sắt đạp lên mặt đất, còn có tiếng linh thú rít gào và tiếng

người la hét hợp lại, loạn thành một đám.