Màn đêm
buông xuống, bầu trời trăng sao ảm đạm, ánh sáng mông lung. Ánh trăng
nhàn nhạt xuyên qua lỗ hổng trên một ngọn cây, một mảnh bóng tối, một
mảnh loang lỗ điểm sáng.
Một đường chạy không ngừng nghỉ, nhưng vẫn có thể lau chùi vết máu lưu
lại trên mặt đất, kể cả mùi vị tàn lưu cũng bị Phó Thư Bảo tận lực dùng
gió thổi tan. Cuối cùng, hắn còn dẫn Hồ Nguyệt Thiền và nữ tử áo xanh
đến một hạp cốc yên tĩnh.
Ngọn núi hai bên cao vút trong mây, cản đi một phần ánh trăng. Trong khe núi có một dòng sông chảy qua, hai bên bờ là rừng cây nguyên thủy rậm
rạp và cỏ lau cao hơn đầu người, rậm rạp đến cựcđiểm. Hơi nước ở đây rất dày, có hòa tan hơi thở của con người. Mộc nguyên tố và thủy nguyên tố ở đây rất dày đặc, cũng giống như có một tầng lực tràng lực lượng, là nơi ẩn thân rất tốt.
Sau khi dàn xếp xong, Phó Thư Bảo mới lấy ra Liên Thể linh đang, khẽ rung vài cái.
- Thanh âm như vậy, thị vệ của ngươi có thể nghe thấy sao?
Hồ Nguyệt Thiền nhìn Liên Thể linh đang trong tay Phó Thư Bảo, trong lòng ôm hoài nghi.
- Thị vệ của ta là một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, Liên Thể linh đang này cũng là do nàng luyện chế, thông qua nó chúng ta có thể hình
thành một liên tuyến cảm ứng bí ẩn bằng tinh thần, không phải dùng thanh âm triệu hoán nàng đến, mà là dùng cảm ứng triệu hoán nàng, tin rằng,
chỉ một lúc nữa là nàng sẽ đuổi kịp.
Phó Thư Bảo giải thích.
Hồ Nguyệt Thiền lại đưa mắt nhìn cái chân bị thương của nữ tử áo xanh
đang lẳng lặng nằm trên bụi cỏ lau, thần sắc dần trở nên ngưng trọng,
nói:
- Lúc trước thấy nàng chiến đấu với đám Thải Vân Báo kia, mặc dù bị bao
vây, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó, e rằng thực lực cũng không
thua ngươi.
Phó Thư Bảo gật đầu đáp:
- Quả thực, căn cứ vào cường độ và đặc tính của lực tràng lực lượng nàng ta lúc đó, ta đoán rằng, tu vi lực lượng của nàng cũng là cảnh giới
Luyện Linh Lực tầng thứ ba, dường như so với ta còn tinh thuần hơn một
chút.
Điều này kỳ thật cũng khiến Phó Thư Bảo giật mình rất lớn, tuổi của nữ
tử này mặc dù lớn hơn hắn chừng 2,3 tuổi, nhưng còn trẻ mà đã có tu vi
lực lượng kinh khủng như vậy, điều này thật sự khiến người ta không thể
tin nổi.
Phải biết rằng, hắn sở dĩ có thể tại 18 tuổi đạt được tu vi như vậy là
bởi vì dùng Tổng hợp Tu Lực Luyện Khí, sau đó còn dùng Linh vẫn thạch và Luyện Thiên Thần Quyển, sau này còn đạt được những cực phẩm linh tài
như Vô Căn Thủy Phách, Viêm Hỏa Linh Tham. Đây còn không phải là những
kỳ ngộ đủ khiến người khác phát cuồng hay sao?
Như vậy, trong thiên hạ này, tuyệt đối không ai có thể có kỳ ngộ xa xỉ
như hắn, nữ tử này lại tu luyện được đến trình độ như hắn, rõ ràng là có vấn đề.
Không phải nghi ngờ, đó chính là thiên phú.
Thiên phú như vậy, dùng từ khủng bố để hình dung, tuyệt đối không quá.
- Một nhân vật kiệt xuất như vậy, không biết tại sao lại xuất hiện tại nơi này, còn đánh nhau với một đám Thải Vân Báo nữa?
Hồ Nguyệt Thiền nghi hoặc nói.
Phó Thư Bảo lắc đầu đáp:
- Điều này không thể đoán được, chẳng qua nàng cũng chỉ bị ngất mà thôi, đợi nàng thức dậy, hỏi thử là biết ngay.
- Cũng chỉ có cách đó, lúc ấy, chúng ta sẽ biết nàng đến đây làm gì.
Hồ Nguyệt Thiền nói, trong lòng có chút lo lắng, nếu như nữ tử thần bí
này cũng đến lấy Kim Ti Hồ Lô, vậy thì tình huống sẽ phức tạp rồi, cũng
không dễ xử lý.
Phó Thư Bảo duỗi tay ra, đang muốn đánh thức nữ tử áo xanh, đột nhiên
ánh mắt rơi lên miệng vết thương trên đùi nàng, lại thu tay trở về. Hạ
thân nữ tử áo xanh là một cái quần ống dài, cũng là màu xanh, miệng vết
thương chảy ra máu đỏ tươi, hình dạng không có quy tắc, chẳng qua nhìn
vẫn giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nữ tử áo xanh có phần tĩnh lặng. Đôi mắt đẹp
đóng chặt, thần thái an tường, giống như đang chìm trong giấc mơ ngọt
ngào. Chiếc mũi tinh xảo, bờ môi mềm ướt át, gương mặt trứng gà xinh
xắn, xinh đẹp tuyệt trần. Dáng người không quá gợi cảm, cũng không gầy,
là dáng người rất cân đối, đường cong lung linh, có lồi có lõm.
Mặc dù thân thể của nàng không thể so sánh với Hồ Nguyệt Thiền, thế nhưng lại có một loại mùi vị thanh lệ thoát tục riêng.
Đối với Phó Thư Bảo mà nói, nữ tử khác biệt chính là bữa ăn khác biệt.
Chi Ni Nhã là bữa tiệc lớn xa hoa của dị quốc, là mùi vị dị vực. Độc Âm
Nhi có mùi vị dã tính, khó có thể thuần phục, toàn thân đều là độc,
chinh phục nàng tuyệt đối có cảm giác thỏa mãn dục vọng. Hồ Nguyệt Thiền là bữa tiệc lớn cực phẩm, chỉ một ánh mắt, một hành động là có thể
khiến người khác say mê, rơi vào vòng xoáy dục vọng, khó có thể tự kềm
chế, có chút mùi vị sa đạo.
Có một loại mỹ lệ đó là càng sa đọa càng đẹp, cũng chỉ có Hồ Nguyệt Thiền mới như vậy.
Mà nữ tử áo xanh trước mặt này, nàng có mùi vị sơn dã, thanh đạm vừa
phải, không mặn không ngọt, về phần bà cô ở Thanh Uyển Quốc, đó cũng là
một bữa ăn, chẳng qua nó đã bị hư thối biến chất, liếc mắt liền hỏng
khẩu vị, nếu như ăn phải, khẳng định sẽ ngộ độc thức ăn.
Xem nữ nhân giống như thức ăn, đây chính là quan điểm của Phó Thư Bảo,
cũng là thói quen của hắn. Lúc này, thói quen của hắn lại tái phát.
- Tại sao ngươi không gọi nàng tỉnh lại? Thật đúng là, vậy để ta.
Hồ Nguyệt Thiền làm sao nghĩ được nhiều như vậy, không hề phát hiện được tâm tư xấu xa của nam nhân bên cạnh.
- Chậm đã!
Phó Thư Bảo đột nhiên cản lại cánh tay của Hồ Nguyệt Thiền.
- Làm sao vậy? Không phải ngươi uốn đánh thức nàng ư?
Hồ Nguyệt Thiền nháy mắt, tràn đầy dụ hoặc.
- Bây giờ ta không thể gọi nàng tỉnh, ta phải thay nàng liệu thương trước.
Phó Thư Bảo đột nhiên chững chạc nghiêm trang nói.
- Haa… Ta biết ngay, ngươi đúng là không nghĩ được chuyện gì tốt! Muốn
nhân lúc người ta hôn mê mà chiếm tiện nghi, nếu người ta tỉnh lại,
ngươi ngay cả một chút tiện nghi cũng không chiếm được, đúng không?
Hồ Nguyệt Thiền cảm thấy những gì mình phân tích rất đúng.
- Bẩn thỉu, tâm tư của ngươi quá bẩn thỉu rồi.
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu, sau khi nói xong lại duỗi tay ra, kéo thắt lưng của nữ tử áo xanh xuống.
Đến cùng, người nào bẩn thỉu hơn?
Hồ Nguyệt Thiền nhìn Phó Thư Bảo, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng
không lên tiếng. Chẳng qua, sự khinh thường giữa hai hàng lông mày của
nàng lại không hề che dấu, dùng ánh mắt khinh bỉ, hung hăng thu thập tên nam nhân bỉ ổi. Mặc dù trong lòng nàng cũng biết, dùng ánh mắt khinh bỉ thì ngay cả cọng lông của Phó Thư Bảo cũng không làm hại được.
Thế nhưng, chuyện bỉ ổi như vậy, tuy khiến nàng xem thường, nhưng trong
lòng lại không có chút phản cảm, ngược lại, nàng cảm thấy, chuyện này
phát sinh trên người Phó Thư Bảo, việc hắn làm ra cũng là chuyện hiển
nhiên, rất tùacute;. Nếu như hắn không làm vậy thì ngược lại không phải
là hắn.
- Quái lạ, tại sao ta lại có cảm giác kỳ quái như vậy?
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền tự trách, càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Vết thương của nữ tử áo xanh, hiển nhiên là do trúng phải một trảo của
Thải Vân Báo, để lại ba đạo vết thương thật sâu. Vị trí miệng vết thương vừa vặn ở dưới đùi của nàng, miệng vết thương cũng không lớn, mặc dù
máu tươi đã ngừng chảy, thế nhưng vết thương đập vào mắt vẫn có chút
kinh tâm.
Hơn nữa, Thải Vân Báo có Linh Thú Lực Đan đặc tính mộc, hiển nhiên có
năng lực khống chế đối với độc tố rất lớn, miệng vết thương của nàng
hiện lên màu đen tuyền, mơ hồ còn một mùi vị gay mũi, đây là dấu hiệu
trúng độc rất sâu. Bởi vậy cũng không khó phỏng đoán, với tu vi lực
lượng cường hãn như nàng, sau khi thụ thương không bao lâu liền hôn mê,
nguyên nhân lớn nhất chính là vì độc tố trên trảo của Thải Vân Báo.
Nhìn miệng
vết thương, Phó Thư Bảo cũng không quên nhìn thứ mà hắn đáng xem. Đó
chính là một cái quần lót nho nhỏ, hình tam giác, dán chặt trên giải đất mềm mại. Phần quần lót hơi gồ lên một chút, có một rãnh sâu xuyên qua
giải đất thần bí, khiến người nhìn khó có thể kháng cự được sự hấp dẫn
này. Một mùi vị nhàn nhạt rơi vào trong mũi, mặc dù không quá mãnh liệt, nhưng lại rất phức tạp, giống như hương hoa, lại giống như bùn đất,
mang đến cho người khác cảm giác kích động như hít phải hương trà thơm,
tóm lại là rất khó nói hết.
- Ngươi định làm gì đấy? Phó đại anh hùng, vết thương ở trên đùi người
ta, ngươi đã cởi quần người ta rồi, không lẽ ngươi ngay cả quần lót của
người ta cũng muốn cởi?
Hồ Nguyệt Thiền không khỏi chế nhạo, bên ngoài thì chế nhạo, nhưng thực
chất là nhắc nhở, muốn Phó Thư Bảo quên đi suy nghĩ bỉ ổi trong đầu.
- Ha ha, ta là loại người hạ lưu như vậy sao?
- Không phải là tốt nhất.
Hồ Nguyệt Thiền thở phào một hơi rồi nói.
- Chẳng qua, dựa vào kinh nghiệm của bản thân, cho dù là ngươi, hiện bây giờ ngươi đang mặc y phục, nhưng trong mắt ta, ngươi căn bản là trần
truồng, không có chút che đậy, càng huống chi là nàng ta, ta có cần phải làm vậy không?
- Ngươi…
Vừa rồi còn muốn khen ngợi tâm tư của Phó Thư Bảo, nhưng sau khi nghe
lời này, sắc mặt Hồ Nguyệt Thiền nhất thời biến thành màu đen, giận muốn chết.
Xem quần áo như không, có mặc cũng như không mặc, bản lĩnh nhìn nữ nhân
kinh thế hãi tục như vậy, thiên hạ còn ai có thể địch lại? Đây là cảnh
giới siêu phàm thoát tục bực nào?
Đó chính là vô sỉ đến cực điểm, thậm chí đã vượt qua cảnh giới cực hạn.
Thiếu gia vô sỉ, rất nhanh đã thể hiện trong hành động thực tế. Ngay lúc Hồ Nguyệt Thiền đang trầm mặt, moi ruột moi gan muốn tìm ra từ ngữ để
công kích liền thấy Phó Thư Bảo cúi đầu xuống, áp miệng lên miệng vết
thương của nữ tử áo xanh, sau đó bắt đầu mút.
- Tên ngốc! Ngươi… ngươi không sợ ngay cả mình cũng trúng độc sao?
Hồ Nguyệt Thiền vốn định mắng người, nhưng nhìn thấy hành vi liều lĩnh của Phó Thư Bảo, trong lòng lại dấy lên cảm giác lo lắng.
- Oa… Phì!
Phó Thư Bảo mở miệng nhổ ra một ngụm máu độc, sau đó cười nói:
- Chút độc này, so với độc tố trong thân thể ta, có đáng là gì chứ?
- Cái gì? Trong người ngươi có độc tố sao?
Hồ Nguyệt Thiền càng thêm nghi hoặc.
Phó Thư Bảo chỉ cười không đáp, lại cúi đầu hút máu độc. Độc tố trong
thân thể hắn là không thể giải thích, một khi hắn nói ra, hắn tin rằng
hồ ly tinh trước mắt nhất định sẽ cười ngã ra đất mất.
- Nhất định là lừa gạt, nhìn hắn khỏe mạnh như vậy, làm gì giống trúng độc chứ?
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền thầm nghĩ.
Phó Thư Bảo lại hút mạnh một ngụm độc huyết, sau đó nhả ra đất, nếu như
dùng chén đựng thì ít nhất có thể chứa đầy một bán lớn. Máu chảy ra từ
miệng vết thương đã trở lại màu sắc bình thường, lúc này Phó Thư Bảo mới dừng hút.
- Ta hoài nghi trên người nàng ta còn có miệng vết thương tiềm ẩn, không bằng ta cẩn thận kiểm tra một phen…
- Không có không có, ngươi tránh ra.
Hồ Nguyệt Thiền cuống quít cản lại, giúp nữ tử áo xanh mặc quần lại.
Phó Thư Bảo nhún vai một cái, trên mặt đầy vẻ thất vọng, mưu kế không cao mình này đã thất bại rồi.
Khẽ “ưm” một tiếng, nữ tử áo xanh cuối cùng đã tỉnh lại. Thấy Phó Thư
Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đang nhìn mình, vẻ mặt nàng thoáng bối rối một
chút, sau đó rất nhanh trấn định lại. Sau khi thấy vết thương trên đùi
mình đã được băng bó kỹ, mới lên tiếng hỏi:
- Là các ngươi đã cứu ta sao?
Hồ Nguyệt Thiền gật đầu nói:
- Đúng vậy, cô nương, ngươi không cần khẩn trương, ngươi đã an toàn rồi.
- Cám ơn các ngươi.
Nữ tử áo xanh gật đầu, lập tức vội vàng hỏi:
- Là ai giúp ta xử lý và băng bó vết thương vậy?
Phó Thư Bảo lập tức chỉ vào Hồ Nguyệt Thiền rồi nói:
- Là nàng ấy, nàng ta đã hút từng ngụm máu độc từ trong miệng vết thương của ngươi.
Hồ Nguyệt Thiền không đội “cái nồi đen” này thì ai đội đây?
- Cám ơn tỷ tỷ.
Nữ tử áo xanh muốn ngồi dậy, nhưng động đến miệng vết thương, đôi mi
thanh tú nhất thời nhíu chặt. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Hồ Nguyệt Thiền vốn muốn vạch trần lời nói dối của Phó Thư Bảo, thế
nhưng nhìn thấy cử động của nữ tử áo xanh, trong lòng bất nhẫn, vội vàng nói:
- Cô nương đừng cử động, cứ nằm là được rồi.
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
- Có gan chiếm tiện nghi của người ta lại không dám thừa nhận, ngược lại muốn ta đội cái nồi đen này. Chẳng qua bản tính của hắn thực chất cũng
không xấu, hắn không sợ trúng phải độc tố của Thải Vân Báo, nếu đổi lại
là ta, ta tuyệt đối không dám dùng miệng hút độc như vậy, mà thời gian
lại không thể trì hoãn… Được rồi, xem như làm kẻ chịu tội vậy, dù sao
cũng là nữ nhân, cũng không có vấn đề gì.
- Cô nương, ngươi tên là gì? Tại sao lại ở đây?
Đợi đến khi nữ tử áo xanh yên tĩnh lại, Phó Thư Bảo mới lên tiếng hỏi.
- Ta gọi là Tây Hoa Dung, là Bán Thú tộc nhân ở hồ Tây Tử, dựa theo
truyền thống của chúng ta, năm nay ta đã 20 tuổi, phải hàng phục cho
mình một Linh Thú tọa kỵ, vì vậy mới mạo hiểm đến đây, tìm Linh Thú
thích hợp.
Tây Hoa Dung có chút thổn thức nói. Mặc dù chuyện lúc trước đã qua,
nhưng vẫn rõ mồn một, nếu không phải đôi nam nữ trước mắt ra tay cứu,
chỉ e nàng đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động, nói:
- Hoa Dung cô nương, ngươi nói ngươi là… Bán Thú tộc nhân?
Dường như hiểu tại sao Phó Thư Bảo lại có phản ứng kỳ quái như vậy, Tây Hoa Dung cười nhạt nói:
- Bán Thú tộc chúng ta cũng không phải là nửa người nửa thú, tộc nhân
chúng ta, sau khi đến 20 tuổi sẽ dựa theo truyền thống truyền thừa, hàng phục một Linh Thú, dùng làm tọa kỵ, cái tên Bán Thú tộc này cũng do
truyền thống này mà xuất hiện.
Thì ra là vậy, lúc này Phó Thư Bảo mới hiểu ra, sự cảnh giác trong lòng
cũng giảm đi ba phần. Nếu như chỉ là một dị tộc nhân có truyền thống đặc thù ở xung quanh Trầm Thiết Sơn đánh bắt Linh Thú làm tọa kỵ, chọc đến
đám Thải Vân Báo quần công thì hắn không cần phải lo lắng, chỉ sợ Tây
Hoa Dung đến Trầm Thiết Sơn tìm Kim Ti Hồ Lô, như vậy thì phiền toái
rồi.
- Hoa Dung cô nương, Bán Thú tộc các ngươi cách nơi này bao xa?
Hồ Nguyệt Thiền vẫn bảo trì tính cảnh giác, muốn truy vấn ngọn ngành.
- Không xa, cách phía Tây Trầm Thiết Sơn chừng 30 dặm, lần này ta cố ý
đến đây bắt Thải Vân Báo, không ngờ lại chọc giận Vương của bọn chúng,
đây chính là một Thần Thú.
Tây Hoa Dung cũng không hề giấu diếm, từ thần thái của nàng mà xét,
dường như cũng không hoài nghi gì, xem ra không phải là ngươi có tâm cơ.
Thật ra cũng không thể trách nàng được, sống tại nơi này, ít tiếp xúc
với ngoại giới, căn bản không biết được tâm cơ và sự gian trá của thế
giới bên ngoài.
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền thầm nghĩ:
- Không ngờ bên cạnh Trầm Thiết Sơn lại có một dị tộc kỳ quái như vậy,
muốn đến Trầm Thiết Sơn, tất phải đi qua lãnh địa của Bán Thú tộc, nhưng địa đồ mà tộc trưởng giao cho ta lại không có tiêu chú gì về nó, nếu
như Tây Hoa Dung hỏi ta và Phó đại ca đến đó làm gì, ta phải ứng phó thế nào đây?
- Đúng rồi, vị công tử và vị tỷ tỷ này, các người tên là gì? Tại sao lại đến nơi hung hiểm này? Ta lớn lên ở đây, rất ít khi nhìn thấy có ngoại
nhân có thể tiến vào đến nơi này.
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền đang lo lắng thì Tây Hoa Dung đã hỏi.
- Chuyện này…
Hồ Nguyệt Thiền căn bản không đủ thời gian nghĩ ra lý do thích hợp.