Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 350: Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa (1)

Mặc dù Tiểu Thanh có phong phạm nữ thần nhưng nếu so sánh với Phó Thư Bảo thì nàng vẫn không hấp dẫn người khác nhất. Hấp dẫn người khác nhất chính là Phó Thư Bảo. Trên cổ hắn có đeo một sợi dây chuyền vàng thô to bằng ngón tay cái. Treo lủng lẳng trên cái dây chuyền vàng chính là một khối bảo thạch màu đỏ còn to hơn cả quả trứng gà một chút. Liếc mắt

nhìn qua, sợi dây chuyền vàng kia ít nhất cũng phải nặng ba bốn cân mà

vẫn không làm khó hắn, không bẻ gãy cổ hắn được. Trừ sợi dây chuyền vàng thô to kia, hai bàn tay của hắn còn đeo tám chiếc nhẫn vàng xán lạn.

Trên ngón tay to hơn những ngón kia, hai ngón tay không đeo nhẫn chính

là hai ngón tay cái, nhưng nó cũng đeo một đôi nhẫn màu ngọc bích. Trang phục như thế không nghi ngờ gì là đã hiển lộ rõ phong phạm của nhà giàu mới nổi.

- Tránh ra, tránh ra! Đừng cản đường nữa!

Trên

quảng trường đột nhiên truyền đến tiếng quát tháo nũng nịu. Đám người

xôn xao. Chỉ thấy có bốn thiếu nữ mặc y phục nữ bộc đang đi ra từ con

đường do đám người tạo ra rồi đi thẳng tới chỗ Tiểu Thanh sắp hạ xuống.

Bốn nữ bộc này, một người ôm ghế ngồi bằng gỗ tử đàn trung hiệu, một

người cầm đệm da hổ, một người cầm khăn lông, một người cầm giỏ hoa quả.

Chẳng lẽ đó chính là tứ đại nô bộc trong truyền thuyết sao?

Bọn đầy tớ đã nghe qua đủ loại tin đồn liền trợn tròn con mắt. Đây là cảnh tượng gì vậy?

Tiểu Thanh hạ xuống đất rồi, Phó Thư Bảo mới nhảy xuống từ trên lưng nàng.

Hai chân hắn vừa chạm đất, bốn nữ bộc liền vội vã sắp xếp ghế ngồi bằng

gỗ tử đàn trung hiệu ra, trải đệm da hổ lên, hầu hạ hắn ngồi xuống. Vừa

mới ngồi xuống, nữ bộc đang cầm khăn liền vội vàng dùng chiếc khăn lông

trắng tinh không nhiễm một hạt bụi lau mặt và hai tay của hắn. Sau đó,

nữ bộc cầm giỏ liền lấy ra hoa quả mọng nước rồi cho hắn ăn như cho trẻ

ăn.

Cảnh tượng cưỡi mỹ nữ vừa rồi đã khiến hơn vạn nô lệ trợn mắt há hốc mồm thì dưới con mắt nhìn chằm chằm của vạn chúng, hắn lại bình

tĩnh tiếp nhận sự hầu hạ mập mờ của bốn nữ bộc. Đám nô lệ vừa đến chỉ

cảm thấy đầu óc cảm thụ vô cùng lộn xộn, có hưng phấn, có hâm mộ, có

ghen ghét, có chết lặng, tóm lại là khác biệt nhau. Nhưng bọn hắn đều có chung một cảm thụ. Đó chính là chủ nhân mới của bọn hắn tuyệt đối không phải người bình thường, làm việc dưới trướng của hắn nhất định cũng có

cảm nhận không tầm thường.

Lạp Mỗ Đức vất vả lắm mới có thể bình

tĩnh trở lại từ trong cảm thụ rối loạn kia. Hắn liền đi ra phía trước

chuyển giao cho Phó Thư Bảo.

Thật ra ngay từ lúc ở Bạch Tượng

Thành, Phó Thư Bảo đã nhìn thấy tờ danh sách nô lệ này rồi, cũng đã hiểu rõ về tình huống của những nô lệ này. Giờ chẳng qua chỉ là đối chiếu

danh sách với sự thật mà thôi. Không cần mất bao nhiêu thời gian, việc

chuyển giao liền kết thúc.

Chuyển giao xong, Lạp Mỗ Đức liền cười nói:

- Phó công tử, vương phi bảo ta chuyển lời thăm hỏi của nàng tới. Nàng hi vọng lúc rảnh rỗi ngươi sẽ đến Bạch Tượng Thành làm khách, nàng nhất

định sẽ khoản đãi ngươi chu đáo.

Thần sắc Phó Thư Bảo liền lộ ra

một tia khác thường. Hắn cũng biết cái gọi là “khoản đãi chu đáo” là cái gì. Chuyện chơi văn chơi võ ngày hôm đó đã trôi qua hơn nửa tháng nhưng mỗi lần nhớ tới, trong lòng hắn lại không khỏi khó chịu, làm gì còn có

tâm tư quay lại đó nữa chứ?

- Còn nữa.

Lạp Mỗ Đức lại nói:

- Vương phi còn bảo ta hỏi Phó công tử một chuyện. Chuyện đổi một trăm

Lực Luyện Khí Nỗ lấy quân đội nô lệ năm vạn người có còn hiệu lực không?

- Đương nhiên là còn.

Phó Thư Bảo nói:

- Nhưng muốn hoàn thành trăm Lực Luyện Khí Nỗ khẳng định phải mất thời

gian tương đối dài, các ngươi phải kiên nhẫn chờ đợi. Ta đoán ít nhất

cũng phải mất bốn tháng.

Lạp Mỗ Đức nói:

- Không có vấn đề gì. Chúng ta có thể đợi bốn tháng. Huống chi muốn giao quân đội năm vạn người ra thì chúng ta cũng phải có thời gian chuẩn bị. Sau lần này, bốn tháng sau ta lại quay lại đây.

Phó Thư Bảo gật đầu:

- Một lời đã định.

Bốn tháng, một tháng dùng để chuẩn bị các loại tài liệu luyện chế, ba tháng còn lại mới bắt đầu luyện chế nhưng thời gian vẫn gấp rút như cũ.

- Đúng rồi, ta nghe Phó công tử nói những nô lệ này đến Hậu Thổ Thành thì ngươi sẽ đặc xá thân phận nô lệ của bọn hắn.

Lạp Mỗ Đức cười nói:

- Chuyện này không phải thật chứ? Nếu Phó công tử thật sự có ý định như

vậy thì ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ đi. Dù sao ngươi cũng đã tiêu

tốn quá nhiều tiền rồi.

Nếu đã là quan hệ đồng minh, Lạp Mỗ Đức

cũng không mong Phó Thư Bảo xảy ra chuyện thua lỗ như vậy. Những nô lệ

kia đều chiếm được ích lợi thì đương nhiên không ổn. Nhưng nếu là Ba Mễ

Na chiếm được lợi ích thì hắn sẽ vô cùng hoan nghênh.

Phó Thư Bảo cười cười:

- Sao ta lại có thể nói đùa với chuyện này được? Đã nói là phải làm.

Vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, Phó Thư Bảo liền đứng dậy khỏi chiếc ghế ngồi

bằng gỗ tử đàn tinh xảo kia. Hắn từ từ đi tới cái đài được xây dựng tạm

thời. Lúc này, hắn mới cất tiếng nói:

- Lúc ở trại nô lệ Bạch

Tượng Thành, ta đã nói chỉ cần các ngươi tới Hậu Thổ Thành thì ta sẽ đặc xá thân phận nô lệ cho các ngươi. Trong số các ngươi có những người

không tin. Nhưng giờ ta muốn nói cho các ngươi biết đây tuyệt đối là sự

thật. Các ngươi đã là người tự do!

Trong quảng trường của Hậu Thổ Thành, tiếng hô kinh ngạc nhất thời khuếch tán như thuỷ triều, mãi vẫn

không ngừng. Phó Thư Bảo giơ một cánh tay lên, mọi người nhất thời an

tĩnh lại, im lặng như tờ. Không cần nói bất cứ quan niệm gì, cũng không

trải qua huấn luyện nhưng Phó Thư Bảo chỉ nói một câu đã tạo được uy

vọng.

Lúc này Phó Thư Bảo lại nói:

- Sở dĩ ta đưa các

ngươi tới đây là vì Hậu Thổ Thành chúng ta cần nhân lực để phát triển. Ở đây ta cũng nói qua một chút, những người có năng lực chiến đấu sẽ được sắp xếp vào quân đội để thành chiến sĩ của chúng ta. Đối với những

người không có năng lực chiến đấu, chúng ta cũng không bỏ qua các ngươi. Nông trường và mỏ quặng của chúng ta có thể thu giữ các ngươi. Tóm lại, chúng ta ở đây làm việc tuyệt đối sẽ không để các ngươi thua thiệt.

Tiền công của ta nhiều hơn gấp mấy lần những nơi khác. Có tiền, các

ngươi còn có thể cưới vợ sinh con ở đây rồi sinh sống yên ổn.

- Ô...

Trong quảng trường lại truyền ra âm thanh hoan hô như sấm dậy.

Y Tạp Nhân và Hầu Tái Gia đang đứng đầu đội ngũ nô lệ đột nhiên quỳ xuống, đồng thời hô to:

- Chúng ta thề nguyện ý thần phục công tử!

Có hai Lực Sĩ cấp Nguyên Tố quỳ xuống thề thốt, hơn một vạn nô lệ còn lại cũng quỳ xuống, hô to âm thanh thần phục.

Phó Thư Bảo hài lòng gật đầu:

- Như vậy các ngươi liền uống rượu ăn thịt đi. Sau khi tiệc rượu kết thúc, chúng ta sẽ đưa các ngươi đến nơi được sắp xếp.

Bữa tiệc của hơn một vạn người đương nhiên là cảnh tượng vô cùng đồ sộ tráng lệ.[/CHARGE]

Thiên Tài Đọa Lạc

Tác giả: Lý Nhàn Ngư

Chương 350: Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa (2)

Nhóm dịch: Black

Sưu tầm by phucl0ng

Nguồn: Vipvandan

Nội dung đã hiển thị - Bạn có thể xem

Nhìn những tên nô lệ vừa bẩn vừa thối ngày xưa đang ngồi trên bàn ăn thịt

uống rượu, Lạp Mỗ Đức lại không ngừng lắc đầu cười khổ.

- Không

ngờ được! Ta còn tưởng rằng hắn chỉ nói một câu để dẹp yên lòng người,

không ngờ hắn lại làm thật. Quá lỗ vốn rồi, quá lỗ vốn rồi...

Mặc dù cảm thấy tiếc hận không ngừng với tổn thất kinh tế của Phó Thư Bảo

nhưng hắn cũng bội phục không thôi với thủ đoạn làm lung lạc lòng người

chỉ trong một thời gian ngắn của Phó Thư Bảo, vô cùng mâu thuẫn.

Tóm lại một câu, đây chính là khí phách.

Có nhiều chuyện cần có khí phách. Chưa bao giờ thiếu tiền nên Phó Thư Bảo

đương nhiên sẽ không đau lòng với một chút tổn thất nho nhỏ như vậy.

Giữa tiền và lòng người, thứ hắn chọn đương nhiên là lòng người. Nhưng

lựa chọn đơn giản như vậy lại không có mấy người làm được. Đây chính là

chỗ hấp dẫn của hắn. Như vậy, nếu đưa Phó Thư Bảo và Ba Mễ Na tới trước

mặt những nô lệ này để bọn hắn lựa chọn thì đám nô lệ đương nhiên sẽ

chọn Phó Thư Bảo. Vì người mà bọn hắn thần phục không phải Ba Mễ Na.

Kết thúc tiệc rượu, Phó Thư Bảo liền tiến hành ghi danh cho đám nô lệ. Sau

khi kết hợp các loại tư liệu, sàng lọc ra mấy nhân vật quan trọng, vẻn

vẹn ba ngày hắn sắp xếp xong tất cả số nô lệ kia. Trong số đó, đưa đến

nông trường có ba ngàn người, đưa đến mỏ quặng có ba ngàn người, năm

ngàn người còn lại thì đưa vào trong một đơn vị quân đội.

Đơn vị quân đội này do Phó Thư Bảo tự đặt tên, là quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa.

Đặt tên như vậy có chút liên quan với Ngũ Sắc Nguyên Tố Hoả của hắn, là

linh cảm đến từ Ngũ Sắc Nguyên Tố Hoả. Nhưng nếu trực tiếp đặt là quân

đoàn Ngũ Sắc thì lại không đâu vào đâu, dễ bị người khác nghĩ tới chuyện đồi phong bại tục. Vả lại chỉ sợ có một số người sẽ biết Ngũ Sắc Nguyên Tố Hoả của hắn. Nếu quả thật như vậy thì đúng là phiền toái lớn.

Trong quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa mới được xây dựng có năm Lực Sĩ cấp Nguyên Tố

thống lĩnh hơn một ngàn chiến sĩ nô lệ. Dưới trướng lại có hơn hai mươi

chiến sĩ cấp Tinh Thần Lực đảm nhiệm vị trí Chánh Phó Bách Phu Trưởng.

Ngàn người theo một tướng, đó là biên chế quân đội Tú Quốc. Thủ hạ của

Phó Thư Bảo cũng có năm tướng quân nhưng chiến đội trăm ngườiChiến đội

trăm người lúc đầu vẫn không thay đổi, vẫn là lực lượng quan trọng nhất. Thống lĩnh chiến đội trăm người vẫn là Lưu Chuẩn, đội trưởng của bảy

đại đội. Mà quyền hạn của hắn cũng lớn hơn năm tướng quân còn lại rất

nhiều.

Vào ngày thành lập quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa, Phó Thư Bảo

liền đưa ra năm ngàn bí kíp Thượng Giai và bí kíp chiến đấu để bọn hắn

tu luyện và truyền thụ trong quân đội. Vừa ra tay đã là một khoản lớn

như vậy, mấy tên nam nhân vừa mới từ nô lệ biến thành tướng quân đều cảm động đến suýt chút nữa đã gào khóc. Nhưng ngay lúc bọn hắn vất vả lắm

mới ngăn nước mắt lại cho không chảy ra thì thiếu gia lại ném ra hai

mươi khối vàng trước mặt bọn hắn để bọn hắn mua áo giáp, binh khí và xây dựng doanh phòng. Mấy nam nhân rốt cục không nhịn được nữa, nước mắt cứ rơi xuống liên tục.

Ở Bạch Tượng Thành, vương phi Ba Mễ Na phải

hi sinh nhan sắc mới nhận được năm khối vàng. Giờ không có chút lý do

nào, thiếu gia lại ném cho bọn hắn hai mươi khối vàng. Điều này sao có

thể khiến cho người ta không cảm động rơi nước mắt chứ?

Nhưng

trước khác nay khác, mặc dù vương phi Ba Mễ Na là quan hệ đồng minh

nhưng thuỷ chung vẫn không phải người của mình. Giờ những nô lệ này đều

là người nhà, Phó Thư Bảo đương nhiên phải bỏ ra nhiều tiền hơn rồi. Hơn nữa, để quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa này chọn mua các loại vật liệu, doanh

phòng tu luyện thì tiền này cuối cùng vẫn trở về tay hắn thôi. Đưa tiền

cho những tướng quân nô lệ này, chẳng những để bọn hắn tiền mà còn để

bọn hắn tự mua, như vậy sẽ thể hiện ra sự hào phóng và khẳng khái của

hắn. Một đá trúng hai chim, chuyện như vậy vì sao lại không làm chứ?

Khoảng thời gian này, Hậu Thổ Thành đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Nhưng khách làng chơi Tú Lý mang danh Định Thiên Vương Tước lại mặc kệ,

chỉ mải lo nói chuyện yêu thương giữa hắn và Đại Loan Lệ. Đối với người

của Hậu Thổ Thành và Hạp Cốc Quan, hắn không có nhiều tác dụng, có hay

không có cũng được, chỉ là một bình hoa trang trí.

Sau khi Lạp Mỗ Đức nhận lương thực liền lên đường trở về Bạch Tượng Thành.

Lạp Mỗ Đức rời đi, chuyện luyện chế Lực Luyện Khí Nỗ cũng rơi vào tay Lưu

Chuẩn. Đại đội thợ khéo của Lưu Chuẩn có tầm một tháng để chuẩn bị các

loại tài liệu. Một tháng sau, tất cả Lực Luyện Sĩ của Hậu Thổ Thành đều

phải vùi đầu vào việc luyện chế Luyện Lực Khí Nỗ, kể cả đám người Độc Âm Nhi và Đế Thiếu Vũ. Mặc dù vô cùng gấp rút nhưng hẳn là có thể hoàn

thành trong vòng bốn tháng.

Xử lý xong mọi chuyện, Phó Thư Bảo liền dẫn Tiểu Thanh lên đường bắt đầu hành trình thám hiểm mới của hắn.

- Tất cả cũng là vì muốn mau chóng đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực. Vì cái gì thì các ngươi cũng hiểu.

Đây chính là lời nói từ biệt mà Phó Thư Bảo đã nói với Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã trước khi đi.

Hai nàng đều ôm hắn một cái như đang dặn dò ngàn lần, chúc may mắn vạn lần. Vẻ lo lắng và không nỡ đều không thể nào che giấu được mà lộ ra ngoài.

“Cái gì” là cái gì, trong lòng hai nàng đều biết rõ. Cũng chính là do độc tố thần bí kia không được giải trừ tận gốc nên Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã vô cùng yên tâm. Cho dù hắn có bay bao xa thì đều không thể làm gì được,

không phải sao?

Nhưng một khi tu vi lực lượng của Phó Thư Bảo đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực, hai nữ nhân này sẽ không yên tâm như vậy nữa. Thật ra hai người bọn họ đã sớm thương lượng. Một khi Phó Thư

Bảo đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực là lúc nào cũng có thể làm

chuyện đó. Như vậy, cho dù thế nào, lúc hắn đi xa nhà thì hai nàng cũng

phải phái ra một người đi cùng, tuyệt đối không để hắn đi một mình.

Phó Thư Bảo hiển nhiên không thể nào biết được bí mật trong lòng Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã. Thật ra hắn còn cảm thấy vô cùng vui mừng vì hai lão bà

tương lai bỗng bao dung đại lượng mà không biết tự do của hắn sẽ nhanh

chóng kết thúc. Chỉ cần tu vi lực lượng của hắn đạt tới cảnh giới Luyện

Vĩnh Hằng Lực, hai con cọp cái của hắn sẽ tìm đủ mọi cách quấn lấy hắn,

không để cho hắn tự do chút nào.

Đi tới đỉnh núi hoang vu, Hồ Nguyệt Thiền đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Sau khi bàn bạc ngắn gọn với nhau, Hồ Nguyệt Thiền liền chỉ về một phương

hướng. Sau đó, Tiểu Thanh liền mang theo hai người bay lên trời cao, bay thẳng về hướng dải đất ven sa mạc Vô Thủy kia.

Không có yên

cương, Phó Thư Bảo vẫn ngồi trên mông Tiểu Thanh. Hồ Nguyệt Thiền cũng

ngồi chen chúc trên bờ eo mảnh khảnh phía trên cái mông của Tiểu Thanh,

vô cùng thân mật.

Dưới mông là mông, trước hai chân cũng là mông. Hai cái mông vô cùng co dãn, trong lòng Phó Thư Bảo cũng rất vui vẻ.

- Đáng giận! Sao ngươi lại không mang yên cương chứ?

- Cái đó cần thiết à? Tư thế như vậy không tốt sao?

- Ngươi hưởng thụ vui nhỉ? Ta van ngươi bỏ ngay cái kiểu vô sỉ đấy đi. Cái đó của ngươi đang chọc vào người ta đó!

- Ngươi, người này kỳ quái thật đấy. Cái đó chọc vào chỗ nào của ngươi hả? Ngươi nói ra xem!

- Ngươi...

- Nguyệt Thiền, mặc dù ngươi là hồ ly tinh tương lai nhưng ta cũng muốn

thẳng thắn nói cho ngươi biết, tư tưởng của ngươi thật sự rất xấu xa đó!