Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 339: Phép dẹp loạn dùng hình phạt nặng

Phó Thư Bảo không hoảng loạn chút nào, trên mặt cũng không có vẻ sợ

hãi. Hắn chỉ lắc lắc đầu, than thở nhàn nhạt một tiếng. Đây không phải

là thở dài vì hắn một mình đi vào nơi bẫy rập mà thở dài cho đám thành

vệ quân ngu trung này. Người không biết an phận thì cũng không sao,

nhưng không an phận tới mức không biết sống hết thì lại thành chuyện

khác rồi.

Cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, chân trái

đạp mạnh xuống mặt đất một cái. Cơ thể hắn trong nháy mắt liền đụng vào

mấy chiến sĩ thành vệ quân lao tới trước tiên. Quyền đánh ra như gió,

bịch bịch bịch. Mấy chiến sĩ thành vệ quân không biết sống chết tới gần

hắn đã bị đánh bay ngược lại giống như mấy bao cỏ.

Nguyên

Nhất Chiến Kỹ Nộ Quyền Thức có mười hai loại biến hóa lần lượt là Nộ,

Khoái, Chuẩn, Ngoan, Triền, Tiệt, Oanh, Ảnh, Mị, Dẫn, Đáng, Sát. Hắn đã

nắm thành thạo bốn loại biến hóa đầu tiên, cũng đã dung hợp được trong

một thức. Tám loại biến hóa phía sau dù có hiểu rõ và tu luyện nhưng vẫn chưa nắm giữ thành thạo chưa hữu dụng trong thực chiến. Bây giờ, đám

thành vệ quân tu vi kém cỏi này dựa vào ưu thế nhân số tấn công hắn, vừa lúc để hắn vận dụng tới tám loại biến hóa khác vào thực chiến!

Bất cứ hình thức tu luyện nào cũng không thể so với thực chiến được.

Trước kia có những chỗ chưa nghĩ cẩn thận, trong chiến đấu hắn lại nhận định và cảm ngộ, nhanh chóng hiểu rõ.

Thật ra không chỉ có bốn loại biến hóa đầu có thể dung hợp vào một

thức. Tám loại ến hóa sau cũng có thể như vậy. Cả mười hai loại biến hóa của Nộ Quyền Thức, thật ra đều diễn sinh từ trong thực chiến. Mỗi một

loại biến hóa đều có thể nhất biến ứng vạn biến. Cho dù biến hóa thế

nào, vạn biến cũng không rời gốc. Đó chính là... Quyền!

Nhất

thời nắm quyền của Phó Thư Bảo giống như sấm sét giáng từ trời cao

xuống, khi thì giống như tia chớp lóe lên trên không trung, lúc thì như

phi ưng tập kích, khi lại như đại giang hồng thủy, sóng lớn giữa biển

khơi, lúc như gió thổi nước chảy, động tĩnh kết hợp. Quyền pháp như

thiên mã hành không, khiến người ta khó có thể nắm bắt được. Từ đầu tới

cuối, Nộ Quyền Thức của hắn giống như trăm loại quyền pháp, trăm loại

phong cách công kích bất đồng vậy. Đây chính là lấy nhất biến ứng vạn

biến. Hắn chỉ có mười hai loại biến hóa nhưng lại như có cả trăm loại

biến hóa. Quyền pháp như vậy thì ai mà ứng chiến với phá giải nổi?

Bịch bịch bịch! Tiếng vang trầm trầm vang lên không dứt bên tai. Thân

hình Phó Thư Bảo bay nhanh tới, những nơi đi qua là một đám chiến sĩ

thành vệ quân bị đánh ngã. Người bị hắn đành ngã, có người bị lửa gây

tổn thương, miệng vết thương cháy đen. Có người lại bị đóng băng bị

thương, vết thương không chỉ đóng máu mà cả da thịt cũng bị đóng thành

khối băng!

Trong nháy mắt, cả đám thành vệ quân vốn hùng hùng hổ hổ, dựa vào ưu thế nhân số vọt tới chém giết Phó Thư Bảo nhưng lúc

này lại bị hắn đánh ngược trở lại, nắm quyền tung bay, ngã ra cả một

mảng lớn. Một vài kẻ đầu óc ngu ngốc còn vọt về phía trước, nhưng một số người cơ trí vừa hô chém giết vừa len lén chuồn đi, tìm cơ hội bỏ chạy.

Lấy thế như lôi đình trừng trị phản quân, Phó Thư Bảo bằng vào thực lực và thủ đoạn tàn nhẫn của mình, giờ phút này vừa ra tay đã thu được hiệu quả rất tốt.

- Mau cản hắn lại! Lần này không giết hắn thì chúng ta cũng đừng mong giữ mạng nữa!

Vừa hô lên như đổ dầu vào lửa, Lam Ngọc vừa lôi ra một chiếc nỏ tinh

xảo. Chiếc nỏ này chỉ to bằng bàn tay hắn, trên đầu mũi tên lấp lánh

xanh, hiển nhiên là có chứa kịch độc. Ngay lúc đang nói, ả đã nhắm chuẩn vào Phó Thư Bảo đang đấu với thành vệ quân, sau đó bấm nẫy nỏ.

Vù một tiếng xé gió vang lên, mũi tên phá không, bắn nhanh về phía lưng Phó Thư Bảo.

Nhưng ngay khi sắp bắn trúng lưng Phó Thư Bảo, mũi tên nọ lại đột nhiên thay đổi quỹ tích, vèo một cái liền bay lên trời.

Một thân ảnh nhoáng lên rất nhanh, ngay trong nháy mắt khi mọi người không phát hiện.

Vù! Lại một tiếng xé gió vang lên. Một đám người còn chưa rõ chuyện gì

xảy ra thì Lam Ngọc vừa bắn lén bỗng kêu thảm một tiếng, ôm ngực ngã

xuống mặt đất. Chất độc trong mũi tên trong nháy mắt đã xâm nhập vào máu ả. Cơ thể ả vừa ngã xuống mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo liền bất ngờ

biến thành đen như than. Độc tố mạnh thật!

Không cần đưa mắt

nhìn, Phó Thư Bảo cũng biết người ra tay giúp đỡ là Thanh Thủy. Mặc dù

một mình hắn tới phủ đệ của Trác Ngôn nhưng Thanh Thủy cũng theo hắn như bóng với hình. Hắn rèn luyện kỹ năng chiến đấu, đánh cho thoải mái,

hiển nhiên Thanh Thủy sẽ không nhúng tay vào, làm hắn mất hứng. Nhưng

nếu có người bắn lén sau lưng hắn thì rõ là kẻ đó muốn chết rồi.

Nhoáng lên, cuốn tên, giết Lam Ngọc, Thanh Thủy cũng không hiện thân.

Sự thật là từ đầu tới cuối, kể cả Phó Thư Bảo cũng không nhìn thấy thân

ảnh nàng. Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực. Đây không chỉ là cách gọi khi

thay đổi một tầng cảnh giới mà là tương trưng chí cao!

- Thân nhân cuối cùng của Trác tướng quân cũng đã bị giết rồi! Các huynh ệ,

chúng ta phải báo thù cho Trác tướng quân! Muốn chết thì cùng chết!

Trong hỗn loạn, một số thành vệ quân biết không có hy vọng sống liền rít gào lên.

Lúc này càng có nhiều chiến sĩ thành vệ quân từ các ngã tiến về phía

Trác phủ. Trong tích tắc, một đám đao thương sáng loáng vung lên. Đưa

mắt nhìn lại, tất cả đều là chiến sĩ thành vệ quân dày đặc, nhân số

không dưới năm trăm!

Phó Thư Bảo dù có mạnh hơn nữa cũng không có năng lực giết hết toàn bộ phản quân như vậy.

Ngay khi đám phản loạn của thành vệ quân tập hợp, bao vây thì hai chân

Phó Thư Bảo đạp xuống mặt đất. Cơ thể hắn lập tức giống như một con chim nhanh nhẹn, vui lại phía sau hơn ba mươi bước.

- Lắm người muốn bắt nạt lão tử vậy sao?

Lông mày hắn nhíu chặt.

- Các huynh đệ, đằng nào cũng chết. Giết họ Phó này chúng ta còn có con đường sống! Giết đi!

Lại có một tiếng rống to. Thành vệ quân ào một tiếng, lao tới giống như thủy triều vậy.

Ầm ầm ầm! Tiếng bước chân dày đặc truyền tới, chấn động tới điếc cả

tai. Tiếng động như vậy chỉ có khi quân đội chạy nhanh mới phát ra được.

Trong nháy mắt, một đám thiếu niên chạy qua góc đường tới. Đây là một

đám thiếu niên mười hai mười ba tuổi, nhiều thì mười bốn mười lăm tuổi,

đúng đầu không ngờ lại là Chu Uyển Nhi.

- Thế này là thế nào?

Nhìn đám binh sĩ thiếu niên hỗn loạn, binh khí cũng hỗn loạn kia, nhất thời Phó Thư Bảo có cảm giác không cười khổ nổi.

- Thành vệ quân chính thức ở đây, đám phản quân các ngươi đầu hàng sẽ

được tha chết! Nếu không chúng ta sẽ chém bay đầu chó của các ngươi!

Người còn chưa tới, không ngờ Chu Uyển Nhi đã thốt ra một câu tàn nhẫn rất ra dáng.

- Mẹ kiếp, một đám nhãi ranh mà lại dám tới đây la hét. Các huynh đệ, bắt chúng làm con tin đưa ra khỏi thành!

Một đội trưởng thành vệ quân quát.

Vù vù vù! Vù vù vù...

Tên bắn như mưa. Đám phản loạn thành vệ quân còn chưa đánh tới thì cả

một cơn mưa tên đã từ nóc nhà, đường phố bốn phía bắn tới. Đại đội tác

chiến đặc chủng Độc Lang Tộc của Độc Âm Nhi, đại đội kỵ binh của Đế

Thiếu Vũ và đại đội giác đấu sĩ của Chu Di Mộng cũng xuất hiện, trong

nháy mắt đã bao vây các nơi.

Vốn muốn vọt tới chém giết nhưng trận thế trước mặt này khiến đám phản loạn thành vệ quân không dám chuyển động.