Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 337: Luyện Linh Lực tầng thứ ba (1,2)

Lời vừa dứt, hai tỷ muội Sư Nhu và Sư Tình liền đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Thiếu gia, chuyện như vậy hãy giao cho chúng ta. Trước hừng đông ngày mai, nhất định sẽ đưa đầu Trác Ngôn đến trước mặt thiếu gia.

- Ha ha, hai chị dâu đi nhanh về nhanh nhé.

Phó Thư Bảo liền lộ ra sắc mặt tươi cười không đáng một đồng.

- Phu quân, chúng ta đi rồi, đêm nay ngươi ngủ một mình đi nhé.

Để lại một câu khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, Sư

Nhu và Sư Tình liền không chút hoang mang đi về phía Hậu Thổ Thành.

- Lưu Chuẩn đại ca, mỗi tối ngươi đều chăn lớn cùng giường với hai vị phu nhân sao?

Đưa mắt nhìn hai tỷ muội sát thủ đi xa, lúc này Phó Thư Bảo mới cười hỏi.

Lưu Chuẩn khẽ đỏ mặt:

- Thiếu gia, chuyện khác ta có thể nói nhưng chuyện thế này... thứ cho ta không thể nói được!

- Ha ha ha, ta đây cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi. Giữ gìn thân thể, nếu quá mệt mỏi thì bổ cũng không bổ được đâu.

-...

Một tràng cười giòn giã vang vọng khắp ruộng lúa vàng óng ánh. Tiếng

cười vang xa, tỷ muội sát thủ đi giết người cũng càng lúc càng xa. Hai

tỷ muội sát thủ khôi phục tự do thật ra chính là hai người bán cái chết. Lần này bọn họ sẽ bán cho Trác Ngôn thứ mà cả đời chỉ có thể ăn một

lần.

Tuy trong phòng luyện công đã đóng cửa sổ những vẫn

không thể nào ngăn cản được khí tức rét lạnh thấu xương tràn ra ngoài.

Hơi nước trong không khí không ngừng tập trung rồi kết thành băng ở

thành cửa sổ, càng tích tụ càng dày. Ở phía xa, mặt trời đang lên cao,

nhiệt độ nóng bức.

Xảy ra hiện tượng ly kỳ như vậy đơn giản là do Vô Căn Thủy Phách đang ở trong phòng luyện công.

Mọi chuyện đều có người khác đi làm, Phó Thư Bảo lại vô cùng nhàn hạ,

vừa đúng lúc luyện hóa thủy tinh túy trong Vô Căn Thủy Phách.

Vô Căn Thủy Phách giống như một đám mây không có hình dạng đang lẳng

lặng trôi nổi trong hư không phía trên mi tâm Phó Thư Bảo. Thủy tinh túy ẩn chứa trong Vô Căn Thủy Phách vốn dĩ có bảy tia nhưng giờ chỉ còn lại nửa tia cuối cùng. Dưới sự ăn mòn không ngừng của Ngũ Sắc Hỏa Nguyên

Tố, nó không ngừng phóng thích ra hàn năng cường đại rồi lại bị Phó Thư

Bảo hấp thu. Trong quá trình này, Thủy Nguyên Tố trong suốt trong Ngũ

Sắc Hỏa Nguyên Tố liền từ từ thu nhỏ lại rồi biến thành một đường tơ nhỏ giống Hỏa Nguyên Tố. Đây không phải là biến mất mà là trở nên tinh

khiết, cường đại hơn.

Mặt trời dần dần đi về đường chân trời phía tây, bóng tối bao phủ cả vùng đất.

Thời gian trôi qua nhanh như vậy nhưng Phó Thư Bảo không có cảm giác gì.

Hàn khí đang tràn ngập trong hư không đột nhiên chấn động, giống như bị nước xoáy hấp thụ, ào ào một tiếng rồi tập trung về phía Phó Thư Bảo từ khắp bốn phương tám hướng. Không kịp hấp thu toàn bộ, bên ngoài thân

thể Phó Thư Bảo nhất thời bị kết thành một tầng băng mỏng. Tầng băng

trắng noãn bao phủ từng sợi tóc, từng thớ thịt của hắn, nhìn qua tưởng

là một hình người bằng bằng được điêu khắc tỉ mỉ.

Đám mây Vô

Căn Thủy Phách cũng bị bao phủ trong lớp băng nhưng nửa sợi thủy tinh

túy cuối cùng lơ lửng ở mặt ngoài của nó đã bị Phó Thư Bảo hấp thu hoàn

toàn.

Bị một lớp băng bao phủ, Phó Thư Bảo vẫn ngồi trong tư

thế đoan chính như lão tăng. Bên ngoài nhìn vào thấy hắn không nhúc

nhích, không có tiếng động nào nhưng bên trong hắn đang vận động vô cùng kịch liệt. Miệng mũi của hắn bị đóng băng nhưng hắn hô hấp thông qua vô số lỗ chân lông nhỏ trên da, trực tiếp lấy sinh cơ dưỡng khí trong lớp

băng đang bao phủ hắn. Hàn năng Thủy Nguyên Tố đang trong kinh mạch của

hắn. Mỗi một tế bào trong mạch máu đều sục sôi như sóng lớn trên biển

rộng, liên tục tẩy rửa thân thể hắn, linh hồn hắn.

Mỗi một lần tẩy rửa, Luyện Linh Lực của hắn lại tăng lên một chút.

Mỗi một lần tẩy rửa, thân thể của hắn lại càng trẻ lại, sung mãn và đầy sức sống.

Hắn rốt cục đã hiểu rõ thủy tinh túy không chỉ có mỗi tác dụng tăng

Thủy Nguyên Tố lực của hắn lên mà còn có một tác dụng khác, đó chính là

tẩy rửa thể xác và tinh thần hắn! Luyện hóa thủy tinh túy thật ra là quá trình tẩy mao phạt tủy!

Hàn năng lưu luyển khắp toàn thân

rồi hội tụ vào đan điền. Sau thời gian trầm tĩnh không thể nào xác định

được, giữa đan điền lại ào ào một cái. Một luồng Luyện Linh Lực liền

khuếch tán ra ngoài.

Rắc rắc...

Một tiếng giòn tan vang lên. Toàn bộ lớp băng bao vây ngoài thân thể liền bị chấn vỡ, ào ào rơi xuống đất.

- Phù...

Phó Thư Bảo thở ra một hơi dài, trong lòng suy tư:

- Kỳ quái! Vừa rồi, trong chốc lát, đan điền trầm tĩnh, ta có cảm giác

mơ hồ hình như đã chạm tới điểm đột phá lên cảnh giới thứ hai rồi nhưng

thủy chung thiếu hụt một cái gì đó nên ở thời khắc quan trọng mới bị lui trở lại. Điểm đột phá ta chạm đến lại biến mất, rốt cục là đã xảy ra

chuyện gì?

Điểm đột phá kia chính là cực hạn của cảnh giới

thứ hai, là cửa vào của cảnh giới thứ ba. Cảm giác như vậy giống như

dùng cung tên bắn qua một tờ giấy vậy. Nhìn qua tưởng mũi tên sắc bén

không có khả năng không thể bắn xuyên qua một tờ giấy. Nhưng nếu tờ giấy ở bên ngoài tầm bắn thì mũi tên bắn ra sẽ mất lực lượng duy trì, sẽ rơi xuống trước khi đến trước mặt tờ giấy.

- Thật đáng tiếc, còn kém một chút nữa thôi là thành công rồi...

Phó Thư Bảo thầm thở dài một tiếng, tinh thần chợt tỉnh táo lại:

- Không được! Ta phải cố gắng thử một lần nữa!

Từ khi tiếp xúc với việc tu luyện lực lượng cho tới bây giờ, tu vi lực

lượng của Phó Thư Bảo đã đi được con đường rất xa, có kinh nghiệm phong

phú dày dặn. Hắn biết cảnh giới tu vi lực lượng tăng lên hình như còn

dựa vào cơ duyên, còn có cảm giác bất chợt. Nếu bỏ lỡ rồi, muốn tìm lại

cảm giác này thì không biết phải đợi bao nhiêu thời gian nữa. Ngay vừa

rồi, hắn đã tìm được cảm giác đột phá, vậy thì tuyệt đối không nên bỏ

lỡ.

- Chỉ thiếu chút nữa thôi, phải dùng Vô

Căn Thủy Phách thì mới được. Nhưng ta đã có ý định cho Hồ Nguyệt Thiền

một nửa, cho Độc Âm Nhi một nửa rồi. Nếu ta sử dụng, của bọn họ sẽ ít

đi. Độc Âm Nhi còn đỡ, lão bà của mình thì ít đi một chút cũng được.

Nhưng Hồ Nguyệt Thiền đã ra sức rất nhiều, nàng ấy không thể ít đi được. Như vậy nàng sẽ nghĩ ta không trượng nghĩa...

Trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, Phó Thư Bảo đột nhiên vỗ lên trán một cái:

- Sao ta có thể quên Băng Phách Thạch được chứ? Băng Phách Thạch kia là do năng lượng Thủy Nguyên Tố thuần khiết nhất ngưng kết lại. Nếu dùng

chúng để tu luyện cường hóa, mặc dù hiệu quả không thể so với Vô Căn

Thủy Phách nhưng cũng may là số lượng nhiều, phân nửa là có thể đạt tới

mục đích giống nhau!

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay Phó Thư Bảo

đột nhiên phát tán ra một luồng Ngũ Sắc Hỏa Nguyên Tố. Giống như việc

luyện hóa hỏa tinh túy trong Viêm Hỏa Linh Tham, vừa rồi Ngũ Sắc Hỏa

Nguyên Tố lại áp súc một phần nên giờ ánh sáng trong suốt của Thủy

Nguyên Tố đã biến thành một sợi chỉ nhỏ khó có thể phát hiện. Hiện tại

chỉ còn lại ba nguyên tố có màu sắc tương đối rõ ràng, lần lượt là Kim

Nguyên Tố màu đen, Thổ Nguyên Tố màu nâu và Mộc Nguyên Tố màu xanh biếc. Chúng vẫn rất dễ nhìn thấy.

Ngũ Sắc Hỏa Nguyên Tố nhảy lên

rồi ngưng tụ thành sợi dây. Nó như một lưỡi dao mỏng sắc bén mà dễ dàng

cắt Vô Căn Thủy Phách ra làm hai phần. Sau khi cắt Vô Căn Thủy Phách ra, Phó Thư Bảo liền cất hai phần Vô Căn Thủy Phách vào trong Luyện Trữ Vật Giới. Đối xử với các bà xã phải công bằng. Hắn đã cho Chi Ni Nhã một

cái thắt lưng Lực Luyện Khí và mười viên Băng Phách Thạch, như vậy Độc

Âm Nhi cũng phải nhận được nửa Vô Căn Thủy Phách.[/CHARGE][/HIDE]

Sau khi cất giữ Vô Căn Thủy Phách xong, hắn lại lấy ra mấy chục viên Băng Phách Thạch.

Hai bàn tay nhẹ nhàng điểm vào trong hư không, năm sáu chục viên Băng

Phách Thạch chồng chất nhau liền lơ lửng trôi nổi không tiếng động, cuối cùng dừng lại ở vị trí phía trên mi tâm của hắn. Một tia gió nóng rực

đột nhiên phát tán ra từ trên người hắn. Lập tức năm sáu chục viên Băng

Phách Thạch đang trôi nổi trong hư không kia liền xoay tròn xung quanh

hắn.

Hai luồng Ngũ Sắc Hỏa Nguyên Tố lại phát ra từ trong

lòng bàn tay hắn, bộc phát ra, tham lam ăn mòn Băng Phách Thạch đang

không ngừng xoay tròn kia.

Cảnh tượng này giống như những

ngôi sao đầy trời đang xoay tròn xung quanh thân thể hắn với quỹ tích

không đổi. Băng Phách Thạch trong suốt phản xạ ra ánh sáng năm màu. Dải

ánh sáng như mộng như ảo, mê ly tràn ngập cả phòng luyện công. Hàn năng

lạnh thấu xương và những cơn gió nóng bức đụng vào nhau, dây dưa lẫn

nhau, mâu thuẫn, hỗn loại rồi cuối cùng trở về trong thân thể hắn.

Giống như tượng đá đứng sừng sững ngàn năm không bị ăn mòn, trong quá

trình luyện hóa Băng Phách Thạch, Phó Thư Bảo lại mất đi cảm giác với

thế gian.

Thời gian trôi qua, thể tích Băng Phách Thạch trôi

nổi trong hư không xung quanh hắn dần dần giảm bớt. Đến cuối cùng, năm

sáu chục viên Băng Phách Thạch lớn bằng trứng bồ câu giờ chỉ còn lại một đoàn trong suốt. Nó giống hệt tầng băng mỏng trên mặt nước trong trời

đông giá rét.

Ngược lại, Ngũ Sắc Hỏa Nguyên Tố của hắn càng

lúc càng sinh động, đã đạt tới trình độ rất cao! Trước kia chưa bao giờ

có trình độ này, khiến người ta giật mình!

Vào thời khắc cuối cùng, miếng băng mỏng do Băng Phách Thạch hóa thành liền hóa thành một

đám sương mù trắng xóa rồi dung nhập vào trong thân thể Phó Thư Bảo. Ngũ Sắc Hỏa Nguyên Tố kêu phụt một cái rồi biến mất trong lòng bàn tay hắn.

Uỳnh!

Đan điền chợt chấn động. Một luồng kình khí mênh mông đột nhiên bộc

phát ra từ trong thân thể hắn rồi bắn ra bốn phương tám hướng bên ngoài

thân thể.

Rầm!

Cửa sổ chấn động. Cửa sổ bằng gỗ đã bị luồng kình khí này chấn vỡ thành mảnh nhỏ!

Trong khoảnh khắc này, Phó Thư Bảo đột nhiên mở mắt. Trong đôi mắt hắn

có hai luồng sáng khó che giấu, giống như mắt ưng, giống như mắt hổ,

hung hãn, bá đạo, cường thế nhưng cũng tràn đầy sát khí lăng lệ.

Yên lặng ngồi một lát, Phó Thư Bảo đột nhiên nhấc hai tay lên, thân thể đang ngồi xếp bằng chợt từ từ bay lên. Xung quanh hắn, một luồng Luyện

Linh Lực cường đại bắt đầu khởi động, quấn quanh, thân thể hắn càng ngày càng bay lên cao.

Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng có thể chuyển đổi

năng lượng lực lượng thành Lực Lượng Chi Dựccánh để ngao du phi hành

trong hư không, tiêu diêu tự tại. Lực Sĩ cấp Linh Lực gần đến Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng không thể chuyển đổi lực lượng thành Lực Lượng Chi Dực để phi hành được nhưng khi đạt tới cảnh giới Linh Lực tầng thứ ba, sau khi

Linh Lực được tinh lọc đầy đủ thì có thể khiến thân thể bay lên tới độ

cao nhất định.

Đây là dấu hiệu chuyển hóa năng lượng lực lượng thành Lực Lượng Chi Dực.

Lực Sĩ cấp Linh Lực bình thường đã có thể làm được điều này thì càng không cần nói tới Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực.

Thân thể từ từ bay lên nhưng vẫn duy trì tư thế xếp bằng tĩnh tọa. Lúc

đỉnh đầu Phó Thư Bảo sắp đụng đến trần nhà, hắn liền khiến thân thể dừng lại. Nếu cứ tiếp tục di động thì sẽ đụng đầu mất. Lúc này thân thể hắn

đã trôi nổi đến độ cao năm sáu thước rồi nhưng dư lực vẫn chưa tiêu tan. Hắn đoán nếu ở nơi trống trải thì hắn có thể khiến thân thể trôi nổi

đến độ cao hai mươi thước!

Có thể khiến thân thể trôi nổi,

đây chính là do đã đột phá bình cảnh của cảnh giới Luyện Linh Lực tầng

thứ hai, tiến vào cảnh giới tầng thứ ba. Nó cũng như một dấu hiệu, đạt

tới tức là được.

Luyện Lực Lượng đang tỏa ra trong hư không

đột nhiên thu vào trong thân thể, thân thể Phó Thư Bảo chợt rơi xuống

đất. Hai chân hắn còn chưa chạm đất, hai tay hắn đã đưa ra một chiêu.

Trong tích tắc, tất cả không khí trong phòng luyện công dường như bị hắn nắm lấy, cầm trong hai bàn tay. Cùng lúc đó, hai khối cầu màu trắng bất ngờ xuất hiện! Đây đúng là không khí bị ngưng kết trong nháy mắt tạo

thành khối cầu!

- Đi!

Hai tay Phó Thư Bảo đẩy về phía trước. Hai quả cầu kia liền dời tay hắn rồi đụng thẳng vào bức tường đá phía đối diện.

Rầm rầm!

Hai khối cầu vỡ tan rồi biến thành vụn băng rơi xuống mặt đất. Trong

lúc đụng vào nhau, phòng luyện công cũng chấn động một chút. Bức tường

đá bị khối cầu đụng trúng lại càng bị vỡ thành vài khối, suýt chút nữa

rơi xuống mặt đất.

- Ha ha ha...

Một lát sau, Phó Thư Bảo mới cười ra thành tiếng.

Đại công cáo thành!

Luyện Linh Lực đạt tới cảnh giới tầng thứ ba, khoảng cách tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực tầng thứ nhất chỉ còn kém một bước!

Đến

lúc đó, hắn có thể dùng Luyện Vĩnh Hằng Lực ngưng tụ thành Lực Lượng Chi Dực để ngao du trong hư không vô tận! Cho dù là Lạc Chấn Thiên tự mình

xuất binh xâm lược thì hắn cũng không sợ.

Đương nhiên, điều

quan trọng nhất chính là rốt cục có thể bài trừ độc tố biến thái của Tu

Lực Luyện Khí tổng hợp kia, hắn có thể hưởng hai bữa ăn lớn siêu cấp là

Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã rồi!

Gạo nấu thành cơm chính là kết cục của những câu chuyện tình yêu xưa, cũng là ý nghĩa cuối cùng của tình yêu, không phải à?

- Cho ta thứ này sao?

Trong khuê phòng tràn ngập hương thơm, Độc Âm Nhi kinh ngạc nhìn thứ

đang để trên măt bàn mình, trợn mắt há mồm, không thể tin được.

Trước mặt nàng là một khối Vô Căn Thủy Phách và ba mươi viên Băng Phách Thạch.

Phó Thư Bảo nhún nhún vai:

- Đương nhiên là cho ngươi rồi. Nếu ngươi không phải là bà xã ta thì ta sẽ không đưa ngươi làm gì. Những thứ này đều phải tặng cho bà xã hết,

người khác đừng mơ tưởng.

Nịnh nọt như thế giống như thiên mã hành không, gió nhẹ mây bay, nhẹ nhàng một chút dấu vết. Trình độ của

hắn về lĩnh vực này lại tinh tiến rồi.

- Phì, chỉ biết nói lời dễ nghe, miệng lưỡi trơn tru thôi.

Trong lòng Độc Âm Nhi vui vẻ, ngoài miệng vẫn ra vẻ cứng cỏi.

- Không lấy sao? Ôi... Vậy thì ta lấy lại là được.

Phó Thư Bảo duỗi tay tới.

- Đã tặng người ta rồi có lý nào lại đòi lại được!

Độc Âm Nhi luống cuống, vội vàng vọt tới cạnh bàn, giang cả hai tay chặn động tác thu hồi của Phó Thư Bảo lại.

- Vịt đến chết còn quang quác. Có vui không?

Phó Thư Bảo cười hỏi.

Độc Âm Nhi lúc này mới cười khúc khích:

- Đương nhiên là vui rồi. Có những thứ này, ta cũng có thể tăng tu vi

lực lượng của ta nhanh như ngươi vậy. Phải biết rằng ta vẫn không cam

lòng để ngươi vượt xa đâu.

Ngừng lại một chút, giọng điệu của nàng trở lên dịu dàng hơn:

- Ta biết ngươi luyện chế cho Chi Ni Nhã một chiếc đai lưng rất lợi

hại, cũng cho nàng một ít Băng Phách Thạch. Nàng dùng Băng Phách Thạch

này đã tiến vào cảnh giới cấp Linh Lực rồi. Chẳng qua lợi ích nàng nhận

từ ngươi có vẻ không nhiều bằng ta. Trong lòng ngươi rõ là thích ta hơn

một chút, hì hì...

Thật ra Độc Âm Nhi cũng không biết, ngay

trước khi Phó Thư Bảo tới gặp nàng đã tới gặp Chi Ni Nhã. Đó là vì hắn

đột nhiên biết tu vi lực lượng của Chi Ni Nhã đã tiến vào cảnh giới cấp

Nguyên Tố đầu tiên, trong lòng cao hứng, lại tới tặng cho nàng công chúa mang hương thơm thân thể tự nhiên kia một trăm khối Băng Phách Thạch

nữa. Tính tổng cộng thì lợi ích mà hắn đưa Chi Ni Nhã thật ra cũng không kém nàng.