Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 319: Anh thạch thành (1,2)

Địa phương quan trọng nhất của Anh Thạch Thành tự nhiên là Hổ Uy Bảo,

nơi ở và xử lý mọi công việc của Lạc Chấn Thiên, đoàn trưởng quân đoàn

Hổ Uy. Tòa nhà này của Lạc Chấn Thiên có năm trăm thân vệ thủ vệ. Năm

trăm thân vệ này có tên gọi là Mã Đao Vệ, thống nhất dùng Luyện Tinh

Cương Trảm Mã Đao và khiên. Áo giáp trên người bọn họ cũng đều là chiến

giáp xa xỉ của vệ binh, do tinh cương và da tê ngưu chế tạo thành. Chiến giáp vệ binh như vậy, dù còn khải giáp Luyện Lực Khí nhưng tính phòng

ngự cũng cực tốt, cung tên bình thường căn bản không cách nào xuyên thấu được. Mà quan trọng là năm trăm Mã Đao Vệ này đều là Lực Sĩ, tu vi lực

lượng cấp thấp nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Tinh Thần Lực.

Năm trăm Mã Đao Vệ này, hai mươi người thành một đội, đội trưởng là Lực

Sĩ cấp Nguyên Tố Lực. Năm tiểu đội thành một đại đội. Năm đại đội lại

chịu sự quản lý của một thống lĩnh thân vệ. Thống lĩnh thân vệ này gọi

là Mã Hoành, là một Lực Sĩ đã đi vào cảnh giới Vĩnh Hằng Lực tầng một.

Người nào có đấu kỹ đạt tới lô hỏa thuần thanh, có danh tiếng cực cao

trong quân đoàn hộ vệ. Hắn trực tiếp phụ trách với Lạc Chấn Thiên. Toàn

bộ trên dưới Anh Thạch Thành, hắn cũng chỉ nghe mệnh lệnh Lạc Chấn Thiên mà thôi.

Giờ phút này, trong đại sảnh bàn đại sự của Hổ Uy

Thành Bảo, Lạc Chấn Thiên nàng ngồi thẳng, mắt không nhìn nghiên, có một luồng uy nghiêm của tướng quân thống lĩnh mười vạn đại quân. Phía dưới

hắn đang có nàng ngồi, một làn Vạn Vũ Tướng của quân đoàn Hổ Uy, Vu

Chương. Một là Mã Hoành, thống lĩnh năm trăm Mã Đao Vệ.

Vạn Vũ Tướng Vu Chương và Mã Hoành đều có tu vi giống nhau. Chuyện này

cũng không có gì kỳ quái. Có thể làm tướng quân thống lĩnh vạn người,

trên tay không có vài quân bài tây thì khẳng định là không được rồi.

Mã Hoành và Vu Chương đều đang ngồi nghiêm chỉnh, mắt không nhìn

nghiêng. Vóc người hai người cũng cao lớn phi thường, cơ thể giống như

được đúc bằng thép, khiến cho người ta có một cảm giác tràn ngập lực

lượng. Hai người ngồi đó một trái một phải, giống như hai tháp sát. Nếu

ai muốn ra tay với Lạc Chấn Thiên thì hai người bọn họ tuyệt đối sẽ là

một bức tường chắn khó có thể vượt qua.

- Hôm nay gọi các ngươi tới là một chuyện quan trọng muốn thương lượng.

Lạc Chấn Thiên phá tan trầm mặc.

- Quân đoàn trưởng có nhiệm vụ gì thì cứ ra lệnh là được. Đám lang thủ

hạ của ta cả ngày nhàn hạ, huấn luyện bình thường cũng không thể thỏa

mãn khát máu trên chiến trường của bọn họ. Lần này muốn ra tay với La Tư Quốc sao? Đám lông vàng này thường xuyên giả làm phỉ binh, tập kích

thương đội và thôn xóm gần biên giới của Đại Tú ta. Ta đã muốn giáo huấn chúng một chút!

Người nói chính Vu Chương. Giọng nói của hắn hoàn toàn phù hợp với hình dáng của hắn, tiếng nói to sang sảng, chấn

động đại sảng nghị sự ong ong.

- Đúng là chiến đấu nhưng không phải là đối phó với đám quân đội giả mạo phỉ binh La Tư Quốc, mà là ...

Ngừng lại một chút, Lạc Chấn Thiên mới nói:

- Lần này chúng ta sắp đánh Hậu Thổ Thành.

- Đánh Hậu Thổ Thành sao?

Vu Chương sửng sốt một chút:

- Đó không phải là đất đai nhà mình sao?

Mã Hoành cười cười:

- Vu tướng quân đừng ngạc nhiên. Quân đoàn trưởng chắc có nguyên nhân rõ ràng ca.

Giọng nói của hắn lại ngược lại với bê ngoài, chói tai mà âm trầm, khiến người ta cảm thấy bất an và âm dương quái khí.

- Vậy thì đã sao?

Vu Chương nói:

- Cho dù quân đoàn trưởng muốn ta đánh tới kinh đô thì ta cũng đi, dù chỉ một mình ta.

- Hồ đồ. Những lời nói đó nếu ở đây thì thôi chứ truyền tới tai người

khác, nhất định sẽ gán cho ngươi tội danh mưu phản đấy.

Lạc

Chấn Thiên quát lớn, biểu hiện dù nghiêm khắc nhưng trong lòng lại rất

vui vẻ. Vu Chương này là do một tay hắn đề bạt, là một người hồn hậu,

trung thành và tận tâm với hắn. Vừa rồi Vu Chương nói chỉ cần hắn hạ

lệnh thì dù là đánh tới kinh đô hắn cũng dám đánh. Đây không phải là đối phương nịnh nọt mà hắn nói thật.

- Quân đoàn trưởng, lần này tấn công Hậu Thổ Thành, ngươi có kế hoạch gì?

Lúc này Mã Hoành mới cất tiếng hỏi:

- Hiện tại lực phòng ngự của Hậu Thổ Thành phải nói là rất kém. Nhưng

cuối cùng nó vẫn là địa bàn của chúng ta, chúng ta muốn ra tay thì phải

nghĩ tới chuyện phòng miệng lưỡi thiên hạ. Hơn nữa nếu chuyện bại lộ ra, nữ hoàng kia khẳng định sẽ lôi chúng ta ra khai đao.

Lạc Chấn Thiên gật gật đầu:

- Mã thống lĩnh phân tích rất đúng. Lần này quân đoàn Hổ Uy chúng ta ra tay là theo ý của Thanh Dật Vương Tước. Kế hoạch lần trước của chúng ta đã thất bại rồi. Cái tên phế vật Đồ Thổ kia bị Phó Thư Bảo giết chết.

Hiện giờ tên Phó Thư Bảo kia không ngờ còn mở rộng trồng trọt tại Hậu

Thổ Thành, đào móc khoáng mạch, phát triển mạnh nơi này. Nếu giờ mà còn

không ra tay mà chờ bọn chúng mọc đủ lông đủ cánh rồi thì lại càng phiền phức.

- Nếu thật sự là mối họa tâm phúc, cản trở đại sự của vương tước gia thì thật sự phải loại bỏ rồi.

Mã Hoành âm trầm nói một câu.

Vu Chương nói:

- Vậy để ta dẫn Giáp Tự Quân của chúng ta trực tiếp san bằng Hậu Thổ Thành là được.

Quân đoàn Hổ Uy có năm đội quân, phân biệt là Giáp Tự Quân, Sơn Tự

Quân, Phách Tự Quân, Anh Tự Quân, Thạch Tự Quân. Trong đó Thạch Tự Quân

lấy tên theo Anh Thạch Thành không bao giờ ra khỏi nơi này, chủ yếu phụ

trách phòng ngự thành.

- Ngốc nghếch! Chuyện này có thể làm

trắng trợn như vậy sao? Hôm nay mà làm, ngày mai biến thành phản quân

ngay. Nữ hoàng đế kia đang lo không lập được uy vọng, lại không lôi

chúng ta ra khai đao ngay à?

Lạc Chấn Thiên nổi giận nói.

Vu Chương vò vò đầu.

- Ta không nói gì nữa. Quân đoàn trưởng muốn ta làm thế nào thì ta làm thế đó.

Cuối cùng lần này hắn cũng đã khôn ra rồi.

- Căn cứ vào tin tình báo của thám tử của chúng ta, hiện tại thành vệ

quân của Hậu Thổ Thành có gần một ngàn người, hơn nữa lòng người tản

mát, trang bị kém cỏi không chỉnh tề. Hiện tại thành vệ quan tên là Trác Nhân. Thám tử của chúng ta cũng đã tiếp xúc với hắn hai lần, nhận được

sự đồng ý của hắn. Nếu khai chiến chính thức thì hắn căn bản sẽ không

bán mạng cho Phó Thư Bảo. Chẳng qua thủ hạ dưới tay tiểu tử Phó Thư Bảo

kia có sáu đội một trăm người, mỗi đơn vị đều là tinh binh mạnh mẽ, hơn

nữa mới nhận được một đội ngũ một trăm nữ binh là Mật Nguyệt Đạo Tặc

Đoàn. Thủ hạ của hắn lúc này có bảy đội trăm người, bình thường cũng

đóng quân tại ba nơi Hậu Thổ Thành bảo và nông trường, mỏ khoáng!

Ngừng lại một chút, Lạc Chấn Thiên lại nói:

- Cho nên căn cứ vào tin tình báo, đối sách của chúng ta là, Mã Hoành

ngươi mạng năm trăm Mã Đao Vệ, Vu Chương ngươi tuyển ra hai ngàn tinh

binh trong Giáp Tự Quân, bỏ quân phục quân đoàn Hổ Uy ra, đổi thành

trang phục của đạo phỉ. Sau hai ngày nữa các ngươi xuất phát, tiêu diệt

Hậu Thổ Thành bảo cho ta!

- Tuân mệnh!

Mã Hoành và Vu Chương đồng thời lĩnh mệnh.

- Quân đoàn trưởng, cái tên Phó Thư Bảo kia có thể giết nhưng còn Định Thiên Vương Tước Tú Lý thì sao?

Mã Hoành.

- Giết là xong. Đây là ý của Thanh Dật Vương Tước.

Lạc Chấn Thiên cười lạnh lùng, vung tay.

- Như vậy đi. Thời gian hai ngày này, các ngươi chuẩn bị trang phục và

lương thảo vật tư cho thỏa đáng đi, sau đó tiến thẳng tới Hậu Thổ Thành.

- Quân đoàn trưởng chờ tin vui của chúng ta đi.

Mã Hoành và Vu Chương lui xuống.[/CHARGE]

Vu Chương và Mã Hoành lui xuống rồi, từ sau tấm bình phong, một thanh

niên mặc áo đen đi ra. Người này tầm hai mươi tuổi, cánh tay dài quá

thắt lưng, tướng mạo tuấn lãng, bước đi trầm ổn có lực, hai mắt ẩn hiện

ánh sáng, liếc mắt một cái là có thể thấy người nào có tu vi và khí chất không tầm thường. Thanh niên này chính là ái tử của Lạc Chấn Thiên, Lạc Dương, hiện nhậm chức thành chủ Anh Thạch Thành. Từ khí sắc của hắn

nhìn lại thì cả người trên dưới không có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập mà

nào, ngược lại còn hoàn hảo vô cùng.

Hai người phụ tử, một

người là quân đoàn trưởng quân đoàn Hổ Uy trấn thủ Anh Thạch Thành, một

người là thành chủ quản lý công nghiệp, thương nghiệp, nông nghiệp và

hành pháp. Cho nên nói theo một cách nào đó, Anh Thạch Thành thật ra là

thiên hạ của Lạc gia. Từ binh khí của quân đội cho tới mỡ, muối, dấm của dân chúng cũng đều bị bọn họ quản lý cả.

- Dương nhi, ngươi

phải nằm trên giường chứ, chạy tới đây làm gì? Tú Chi cũng sắp về rồi,

nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay sẽ tới nơi, để nàng thấy thì không

tốt đâu.

Lạc Chấn Thiên hơi có ý quở trách nhưng giọng điệu của hắn lại chỉ có yêu thương, không hề có không vui.

Lạc Dương nói:

- Cha, ngày nào cũng nằm trên giường giả ốm, ta sắp buồn tới ốm thật

rồi. Không đi lại hoạt động một chút thì cả người ta cảm thấy không

thoải mái.

- Đừng có làm náo loạn lên nữa. Nhẫn nại một chút

đi. Chờ lừa được Bách Thú Đan rồi thì ngươi muốn hoạt động thế nào cũng

được. Bây giờ trung thực nằm lên giường đợi cho ta đi.

Lúc này Lạc Chấn Thiên đã hơi không vui rồi.

- Cha, ta đã cho người đi ra ngoài tiếp ứng rồi. Tú Chi về lúc nào ta

sẽ là người biết đầu tiên. Trước lúc nàng trở về, ta trở lại giường nằm

là được. Lần này tới gặp cha là do ta có chuyện hơi lo lắng. Chuyện giả

ốm này có thể bị Thanh Dật Vương Tước nhận ra không?

- Nhận ra thì đã sao? Lạc gia chúng ta và hắn đứng trên cùng một chiếc

thuyền. Hắn cần chúng ta làm nhiều chuyện. Bách Thú Đan này có thể giúp

ngươi tẩy tủy phạt cân, tăng tu vi lực lượng, tác dụng rất lớn. Đây là

linh dược trăm năm khó được, nguy hiểm một chút cũng đáng giá.

- Cha, ta nghe nói người muốn đánh Hậu Thổ Thành. Chờ Tú Chi trở về, ta ăn Bách Thú Đan xong, ta cũng muốn đi.

- Như vậy chờ ngươi ăn xong Bách Thú Đan đã. Thời gian hai ngày chắc cũng đủ rồi. Hiện tại trở về đi, chờ Tú Chi trở về.

Lạc Chấn Thiên phất phất tay.

- Ta nhất định sẽ tự tay cắt đầu Phó Thư Bảo kia mang về cho cha.

Lạc Dương cười một tiếng, sau đó lui xuống phía sau tấm bình phong.

Lúc này, quân doanh của Anh Thạch Thành đang vô cùng bận rộn. Vu Chương triệu tập Giáp Tự Quân tuyển chọn tinh binh, lại vừa bảo binh sĩ đi thu thập quần áo tơi tả của đạo phi. Đám quần áo này có một số là chiến lợi phẩm, một số phải đi mua. Hai ngàn bộ cũng không phải chuyện khó, thời

gian hai ngày đủ rồi.

Mã Hoành cũng không nhàn hạ, lĩnh quân

lệnh xong liền triệu tâm năm trăm Mã Đao Vệ, bỏ phục trang mang thân

phận, chuẩn bị lương thảo vật tư. Hắn còn gọi năm đại đội trưởng vào

phân công chi tiết.

Mặc dù là thân vệ của Lạc Chấn Thiên

nhưng vẫn phải tranh giành quân công. Hai ngày lính tinh nhuệ của Giáp

Tự Quân so với năm trăm Mã Đao Vệ. Nhân số bên hắn thì ít hơn nhưng lực

chiến đấu lại mạnh hơn nhiều. Lần này Lạc Chấn Thiên cho năm trăm Mã Đao Vệ xuất chiến cả, có thể thấy phi thường coi trọng chuyện này. Mặt

khác, đây không phải rõ ràng là cho hắn lập công đầu sao?

Nghiền ngẫm được chuyện này, Mã Hoành không nhịn được mà vô cùng vui vẻ.

o0o

- Phu nhân, mau nhìn đi, tới Anh Thạch Thành rồi kia. Lớn thật đó.

- Phì, đừng có gọi như vậy...

Trên đường cái rộng rãi có một thiếu niên mặc quần áo bằng vải thô đi

cùng một thiếu nữ sơn dã có dáng vóc vạn người chọn một từ từ đi tới.

Thiếu niên kia nói lớn tiếng, lại may mắn có được thê tử có tư sắc, lập

tức khiến rất nhiều người xem thường.

- Thê tử của tiểu tử

kia đúng là có nhan sắc, mông to lại tròn. Còn cả ngực, hắc hắc... đây

đúng là bộ ngực lớn nhất trên đời mà lão tử từng nhìn thấy, so với người đó trong nhà ta thì phải lớn gấp đôi!

- Ôi, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu rồi...

Mấy kẻ háo sắc bàn luận từ xa, đâm chọc người khác.

Thiếu niên và thiếu nữ sơn dã kia chính là Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt

Thiền. Chiến mã cưỡi từ Hậu Thổ Thành tới đây đã được Phó Thư Bảo phóng

sinh rồi. Nếu giả mạo là thôn dân mà cưỡi ngựa thì đúng là thu hút quá.

Tính tình cẩn thận nên hắn đã nghĩ tới chuyện này, để tránh phiền hà

không cần thiết, đành nhịn đau thả con ngựa kia đi, đi bộ với Hồ Nguyệt

Thiền tới Anh Thạch Thành.

Đối mặt với ánh mắt hâm mộ, xem

thường và ghét hận của mọi người trên đường, Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm để ý. Tại Hổ Thành quê hắn, hắn đã luyện được một bản lĩnh là chống lại sự xem thường, hiện giờ càng lộ vẻ lô hỏa thuần thanh. Hắn lại còn

hưởng thụ, chỉ có Hồ Nguyệt Thiền vẫn thẹn thùng đi bên cạnh thôi.

Hồ Nguyệt Thiền càng thẹn thùng, hắn lại càng vui vẻ.

- Được rồi, đừng có gọi như vậy nữa. Rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó.

Hồ Nguyệt Thiền cúi đầu, nhìn một đám háo sắc đang vây xung quanh, trên mặt đã hiện lên hai đám mây hồng từ lâu rồi.

Phó Thư Bảo hạ thấp giọng nói:

- Ta chỉ đang muốn đóng cho giống thật thôi. Ngươi nghĩ xem, chúng ta

là dân tới từ vùng sơn dã, gặp những thứ chưa từng thấy thì sẽ hưng phấn như thế nào chứ? Ta quyết định rồi. Đêm nay dù sao cũng chưa thể qua

cửa khẩu, vậy thì... Chúng ta ở chung một phòng nhé.

Hồ Nguyệt Thiền:

- Ngươi nằm mơ đi!

Thật ra trong lòng Phó Thư Bảo còn nghĩ tới nhiều chuyện hay hơn nhiều.

- Tiến vào thành ở lữ điếm, ta không giả làm thê tử của ngươi nữa mà muốn giả làm mẹ ngươi!

- Mẹ!

Phó Thư Bảo lập tức kêu một tiếng.

Hồ Nguyệt Thiền:

- ......

Cười nói tiến vào thành.

Cửa khẩu của Anh Thạch Thành ngày nào cũng đóng lại vào lúc hoàng hôn.

Lúc này đã gần tới hoàng hôn, không thể xuất quan nữa. Mặt khác, muốn đi Tây Bá Lợi Tư Sơn thì cũng phải chuẩn bị cẩn thận một chút. nơi đó hàng năm đều có tuyết rơi, quần áo chống lạnh, thức ăn, các đồng dùng khác

cũng cần mang theo, cũng chỉ có thể mua tại Anh Thạch Thành.

Đi dạo trên đường lớn một vòng, mua ít áo da, thảm lông, thịt khô, vân

vân. Sau khi trời tối, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền liền vào ở một lữ

quán.

Phó Thư Bảo muốn thuê một phòng, tất nhiên Hồ Nguyệt

Thiền cũng không phản đối. Vẻ ồn ào kiên quyết lúc trước cũng chẳng thấy chút nào nữa, chỉ còn lại yên lặng dễ bảo. Mang một đống vật tư lớn vào phòng khách, lại dùng cơm tại lữ quán, sau khi trở về phòng, Phó Thư

Bảo nói:

- Nguyệt Thiền, ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này đi. Ta đi ra ngoài một chút sẽ về ngay.

- Ngươi muốn đi đâu?

Đôi mắt đẹp của Hồ Nguyệt Thiền nhìn thẳng vào Phó Thư Bảo, tựa như

muốn nhìn thấu tâm tư của hắn. Lúc này, đôi mắt của nàng lóe lên ánh

sáng màu lục lấp lánh, yêu dị mà hồ mị.

Trong ánh mắt kỳ dị này, Phó Thư Bảo hơi ngẩn ra một tích tắc, lập tức khôi phục lại, cười nói:

- Đừng có dùng ánh mắt huyễn hồ của ngươi nhìn ta. Không có tác dụng gì đâu. Ta chỉ muốn đi lấy ít tin tình báo thôi.

- Thủ hạ của ngươi có một người tên là Phương Tín, ngươi đi gặp hắn sao?

Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên nhớ ra Phó Thư Bảo đã từng nhắc tới một người.

- Phương Tín lúc ta lên đường tới chỗ này đã trở về tổng bộ tại kinh đô rồi. Tinh tình báo nơi nào có thể quan trọng hơn chỗ đó chứ. Ta chỉ đi

gặp người phụ trách nơi này một chút, xem có tin tức gì có giá trị không mà thôi.