Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 244: Nhất tiễn xạ Kim Điêu (1)

Chiến sĩ Độc Lang Tộc chạy tới gần, thở hổn hển hai tiếng mới nói:

- Kim Điêu đã mười năm chưa ra khỏi tổ giờ lại xuất hiện, lúc này đang

bay trên bầu trời chúng ta. Có kỵ sĩ Độc Lang Kỵ đã bị nó công kích

trọng thương rồi.

Ngừng lại một chút, hắn lại nói:

- Tộc trưởng Độc Hoạt đã dẫn người đuổi tới nhưng tốc độ phi hành của

con Kim Điêu này quá nhanh, Độc Hoạt tộc trưởng cũng không có cách nào

bắt được nó. Cho nên tộc trưởng mới cố ý bảo ta tới tìm cô gia...

Mặt Độc Âm Nhi hơi hồng lên, tâm lý dù có hơi ngượng ngùng nhưng ngoài

miệng vẫn không thèm nhận thân phận cô gia của Phó Thư Bảo, chỉ nói:

- Tìm hắn làm gì?

Chiến sĩ Độc Lang Tộc còn chưa nói, Phó Thư Bảo đã cười bảo:

- Tìm ta là muốn ta mời Thánh tộc trưởng ra tay phải không?

Trong Độc Lang Tộc, cho dù kẻ nào nói Độc Vô Song cũng không thèm nghe, chỉ có con trai này của nàng nói là chưa bao giờ từ chối.

Chiến sĩ Độc Lang Tộc này gật gật đầu:

- Thật sự là như vậy. Chỗ Thánh tộc trưởng... Chúng ta cũng không dám đi.

- Không cần mẹ ta ra tay, có Thiên Trúc Cung này, ta vừa lúc có thể dùng con Kim Điêu này thử uy lực của nó một chút.

Phó Thư Bảo cười sáng khoái.

- Mau dẫn đường đi.

- Cô gia, ngươi... Có được không?

Chiến sĩ Độc Lang Tộc hơi ngạc nhìn nhìn Phó Thư Bảo, cũng không dẫn

đường luôn. Đúng là kể cả Độc Hoạt là Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực còn không hạ được con Kim Điêu kia, một tên tiểu tử như hắn, tu vi lực

lượng mới chỉ đạt cảnh giới Luyện Nguyên Tố, hắn có thể làm được không?

- Còn đứng đó làm gì? Không dẫn đường đi!

Thấy chiến sĩ Độc Lang Tộc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn phu quân tương lai của mình, Độc Âm Nhi lập tức tức giận.

- Vâng!

Chiến sĩ Độc Lang Tộc lúc này mới tỉnh lại, vội vàng xoay người dẫn đường.

Phó Thư Bảo cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi không độ lượng.

Chiến sĩ Độc Lang Tộc kia hoài nghi như vậy cũng là chuyện rất bình

thường, lập tức không nói nhiều, vác Thiên Trúc Cung đi cùng Độc Âm Nhi.

Kim Điêu trong Linh Thú Chí có chú giải, thân lớn như trâu, cánh mở ra

rất rộng. Kim Điêu trưởng thành sải cánh đạt tới hơn hai mươi thước, hơn nữa Linh Thú Lực Đan có đặc tính kim, lông toàn thân như thép, đao kiếm không chém nổi, tốc độ phi hành cực nhanh, lực công kích cực kỳ mạnh

mẽ, có thể xưng là bá vương trên không trung.

Linh thú như

vậy, chỉ cần nó không xuống dưới đất thì đúng là cả Luyện Lực Sĩ cấp

Vĩnh Hằng Lực như Độc Hoạt cũng không có cách nào bắt được nó. Trên mặt

đất không cách nào công kích hiệu quả, mà mượn cánh lực lượng phi hành

lên trời cao cũng chẳng thể bắt kịp tốc độ phi hành của Kim Điêu.

Xuyên qua một khu rừng, đi đến trên một vùng đất bằng phẳng. Nơi này

chính là đồng ruộng nuôi sống hơn hai ngàn người Độc Lang Tộc. Đất đai

phì nhiêu, nguồn nước sung túc, mỗi chỗ đều là ruộng tốt, chẳng qua số

lượng cũng không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ được ba trăm mẫu.

Năng lực nông nghiệp trước mắt của Độc Lang Tộc thì gần như mới chỉ ở

trình độ nguyên thủy, một mẫu ruộng muốn nuôi sống được bảy tám tộc nhân Độc Lang Tộc đúng là một chuyện không có khả năng.

Vừa tới

khu ruộng lúa, nhìn từ xa đã thấy một đám chiến sĩ Độc Lang Tộc đang

đứng nghiêm chỉnh trên mặt đất. Chẳng những đại đội đặc chủng do Độc Âm

Nhi thống lĩnh đang ở đây mà cả Thập Bát Lang Kỵ cũng đang ở nơi này.

Đầu lĩnh là Độc Hoạt. Ông ta lúc này đang ngẩng đầu nhìn con quái vật

khổng lồ bay quanh trên trời cao, lông mày nhíu lại, hiển nhiên là hận

nghiến răng nghiến lợi mà không có chỗ xả.

Trong tích tắc khi đưa mắt lên bầu trời, Phó Thư Bảo lập tức cả kinh. Chỉ thấy con Kim

Điêu nọ màu vàng óng, nhìn dưới ánh mặt trời chói mắt lại có hiệu quả ẩn hình. Mà khi nó đập cánh, ánh mặt trời phản xạ từ bộ lông thép đao kiếm không thể phá của nó chiếu xuống, vô cùng chói mắt!

- Tộc trưởng, cô gia và Âm Nhi tỷ tới rồi!

Chạy nhanh trên đường, chiến sĩ Độc Lang tộc nọ liền cao giọng gọi.

Độc Hoạt quay đầu lại, lông mày nhíu lại.

- Sao lại chỉ có hai người các ngươi? Thánh tộc trưởng đâu?

Phó Thư Bảo cười nói.

- Ta không đi nhờ Thánh tộc trưởng nhưng ta có thể giúp các người giải quyết vấn đề này.

- Ngươi sao?

Khóe miệng Độc Hoạt không khỏi hiện lên nụ cười khổ.

- Sự thông minh tài trí của ngươi thì ta đã biết, ta cũng biết hiên phú của ngươi về phương diện tu luyện cực cao. Nhưng với năng lực bây giờ

của ngươi, muốn đối phó với con Kim Điêu mà kể cả ta cũng không có biện

pháp nào này thì e rằng không được.

Sự thật là không chỉ Độc

Hoạt biểu hiện thái độ nghi vấn đối với sự tự tin của Phó Thư Bảo mà kể

cả đoàn chiến sĩ Độc Lang tộc và thập bát Độc Lang Kỵ bên cạnh hắn cũng

lộ vẻ nghi vấn, thậm chí là thái độ khinh miệt. Mặc dù Phó Thư Bảo đã

biểu hiện ra sự hữu hảo lớn nhất với Độc Lang Tộc bọn họ, giúp bọn họ

cải tạo giống lúa, nhưng vẫn còn chưa biến thành cơm ăn vào bụng.

Chuyện này vẫn là một việc đáng nghi ngờ. Cho nên một số thanh niên có

ảo tưởng ôm được đệ nhất mỹ nữ Độc Lang Tộc Độc Âm Nhi vẫn có thái độ

bài xích với khách ngoại lai Phó Thư Bảo.

Nhưng bọn họ ngại

uy nghiêm của Thánh tộc trưởng và thái độ si mê không thay đổi của Độc

Âm Nhi nên mới đành giấu cảm nhận của mình trong lòng, không biểu lộ ra

mà thôi. Nhưng hiện giờ Phó Thư Bảo lại tự động tới chờ người ta đánh,

tất nhiên đám tộc nhân Độc Lang Tộc có ý nghĩ này liền biểu lộ vẻ khinh

miệt và nghi vấn trong lòng ra, không lãng phí một chút cơ hội tự nhiên

được đưa tới.

Việc này Phó Thư Bảo không phải không biết

nhưng đối mặt với nhiều ánh mắt nghi ngờ và khinh miệt như vậy, hắn vẫn

biểu hiện rất bình tĩnh. Thật ra hắn đang lập uy vọng cho mình, để cho

đám chiến sĩ Độc Lang tộc sắp đi theo mình tin phục triệt để vào năng

lực của mình.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn Kim Điêu đang bay vòng tròn trên trời cao, Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tộc trưởng, ngài có cách nào làm cho nó bay thấp xuống một chút không?

Dùng mắt đánh giá thì cự ly giữa Kim Điêu và mặt đất e rằng phải đạt

chừng ba nghìn thước. Độ cao như vậy, hơn nữa tốc độ bay rất nhanh, mặc

dù hắn có Thiên Trúc Cung trong tay cũng không thể bắn hạ được.

Trong lòng Độc Hoạt máy động, lúc này mới chú ý tới Thiên Trúc Cung

trong tay Phó Thư Bảo, nhìn hai cái rồi nghĩ tới một điều gì đó, nói:

- Tiểu Phó, trên tay ngươi là Lực Luyện Khí cung sao?

Phó Thư Bảo đáp:

- Đúng thế. Đoàn trưởng Hổ Linh chế tạo cây cung này mất nửa năm, ta

lại dùng thời gian năm ngày hoàn thành luyện chế cuối cùng, mãi tới sáng sớm nay mới có thể coi là hoàn thành. Vừa hay gặp Kim Điêu, ta muốn lấy nó thử cung.

- Cầm tới cho ta xem một chút.

Nhãn lực của Độc Hoạt hiển nhiên rất cao nhưng trên Thiên Trúc Cung này, hắn lại thấy như toàn mây mù.

Phó Thư Bảo rất hào phóng đưa Thiên Trúc Cung tới, lại hơi khiêm tốn nói:

- Cây cung này tên là Thiên Trúc Cung, ta thiết kế hoàn toàn dựa vào tưởng tượng, cho nên xin tộc trưởng đừng chê cười.

Độc Hoạt thật ra cũng rất vừa lòng với thái độ khiêm tốn của cháu rể

tương lai, chẳng qua mặt cũng không đổi sắc, nhận lấy Thiên Trúc Cung mà Phó Thư Bảo đưa tới, nhìn kỹ. Nhưng vừa nhìn một cái, trong lòng hắn

lại càng nghi hoặc hơn. Với thân phận Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực,

lấy nhiều năm kinh nghiệm luyện chế Lực Luyện Khí như hắn, nhất thời lại không nhìn ra đường lối của Thiên Trúc Cung này chút nào!

Lúc này Độc Âm Nhi nói:

- Gia gia, hay ngươi thử Lực Luyện Khí cung này của Bảo ca một chút

xem, không chừng một tên có thể bắn rơi con Kim Điêu kia xuống đấy.

- Hả? Cầm tên tới đây, ta thử một chút.

Độc Hoạt cũng không tìm hiểu đường lối của Thiên Trúc Cung nữa, cứ cầm ra thử là biết ngay còn gì?[/CHARGE]

Phó Thư Bảo liếc Độc Âm Nhi một cái, thấy nàng len lén nháy mắt với mình, trong lòng nhất thời sáng như tuyết, âm thầm nói:

- Còn chưa chính thức gả cho ta mà đã biết nghĩ cho ta rồi. Nàng biết

Thiên Trúc Cung này chỉ ta mới có thể kéo được, muốn để tộc trưởng Độc

Hoạt thử cung, không phải cố tình làm xấu mặt gia gia nàng trước mặt

nhiều người sao?

- Thiệt là, không nghe thấy gia gia ta nói gì sao?

Thấy Phó Thư Bảo không động đậy, Độc Âm Nhi đẩy nhẹ hắn một chút.

- Tộc trưởng, tên đây.

Phó Thư Bảo lúc này mới rút một mũi Bách Luyện Kim Cương Xà Nha Tiễn ra đưa cho Độc Hoạt. lần này Độc Âm Nhi giúp hắn lập uy vọng, đồng ời hắn

cũng không cách nào từ chối yêu cầu của Độc Hoạt, cho nên cũng chỉ còn

có cách làm theo, đi một bước thì tính một bước vậy.

Nhận lấy mũi Bách Luyện Kim Cương Xà Nha Tiễn của Phó Thư Bảo, Độc Hoạt hô một tiếng, xoạt một cái trầm thắt lưng kéo cung.

Chẳng qua vừa kéo một cái hắn đã kinh ngạc. Theo hắn thấy thì đây chỉ

là một cây đoản cung mà thôi, với thực lực của hắn thì cho dù Lực Luyện

Khí cung cũng phải kéo căng hết cỡ. Đó cũng là chuyện nhẹ nhàng bình

thường. Nhưng sự thật là ngược lại. Hắn lôi kéo mạnh như vậy mà dây cung lại chẳng nhúc nhích chút nào!

- Kỳ quái thật...

Độc Hoạt làm sao tin được chuyện kỳ dị trước mắt này, lại hô một tiếng

nữa, vận dụng lực lượng toàn thân kéo cung. Như vậy, toàn bộ lực lượng

thân thể và Luyện Vĩnh Hằng Lực của hắn đã phải đạt tới ba vạn cân khí

lực!

Vù vù! Dưới lực lượng mạnh mẽ, Thiên Trúc Cung hơi uốn

cong nhưng cũng chỉ được khoảng một phần năm, căn bản không đạt tới yêu

cầu bắn tên!

- Ha ha! Cây cung ngươi luyện chế vô dụng rồi.

Không thể kéo cung, không ai bắn được thì ngươi còn trông cậy vào nó để

bắn Kim Điêu sao?

Độc Hoạt bật cười. Hai lần thử, hắn đã kết luận đây là một phế phẩm.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Có khi phương pháp tộc trưởng dùng không đúng thôi. Kéo cây Thiên Trúc Cung này cần có kỹ xảo.

Độc Hoạt căn bản không tin, đưa Thiên Trúc Cung cho Phó Thư Bảo.

- Tiểu tử, nếu ngươi có thể kéo cung, sau lễ thành hôn của ngươi và Âm

Nhi, lão phu sẽ tặng các ngươi một phần đại lễ. Nếu ngươi không kéo được thì rõ là ngươi nói khoác rồi.

- Gia gia, nói lời không được nuốt lời đâu nhé.

Độc Âm Nhi vội vã nói.

- Cái con nhóc này, còn chưa gả đi đã nói giúp hắn rồi, không biết xấu hổ à?

Độc Hoạt trêu chọc.

Phó Thư Bảo nói.

- Cưới được Âm Nhi đã là trời cao ban phước cho ta. Ta không cần đại lễ gì của tộc trưởng cả, chỉ muốn giúp các ngươi giải quyết vấn đề mà

thôi. Như vậy đi, nếu như ta kéo được cung thì tộc trưởng chỉ cần dụ Kim Điêu xuống dưới hai ngàn thước là được.

- Con Kim Điêu này

là một đại họa của Vụ Tráo Chiểu Trạch chúng ta, mười năm trước thường

xuyên đánh trộm tộc nhân của chúng ta nhưng chúng ta lại không tìm được

sào huyệt của nó. Hơn nữa tốc độ phi hành của nó cực nhanh, ta cũng

không có cách nào bắt được nó cả. Lần này con súc sinh này ẩn nấp mười

năm, e rằng đã tiến hóa từ cấp phổ linh tới chánh linh rồi. Chẳng qua

nếu ngươi có thể tự tin dùng cây cung này bắn hạ được nó, ta vẫn có biện pháp dụ nó hạ xuống.

Độc Hoạt nói.

Nói nửa ngày, hắn vẫn chưa tin là Phó Thư Bảo có thể kéo được cây Thiên Trúc Cung mà hắn đã nhận định là phế phẩm này.

Không nói gì thêm, Phó Thư Bảo liền đặt mũi tên lên dây cung, lập tức

hạ thắt lưng lôi kéo. Chỉ nghe Thiên Trúc Cung reo vù vù một tiếng, dây

cung đã bị hắn kéo căng hết cỡ.

Hoàn toàn bất ngờ.

- Tiểu Phó, ngươi...

Miệng Độc Hoạt không đóng lại được nữa.

- Tộc trưởng, ngươi trước tiên dụ con Kim Điêu kia xuống đã nhé.

Phó Thư Bảo cười nói. Nguyên nhân cụ thể thế nào, hắn nếu giải thích ra thì khẳng định sẽ có hiệu quả ngược lại. Nhưng Độc Hoạt hỏi Độc Âm Nhi, do cháu gái bảo bối của hắn giải thích, như vậy lại có hiệu quả khác

rồi.

- Tốt lắm. Hiện giờ ta sẽ dụ con súc sinh kia xuống.

Độc Hoạt đột nhiên vọt lên không. Cơ thể còn chưa có dấu hiệu rơi xuống, hắn đã tung đôi cánh lực lượng, vọt lên bầu trời.

Tộc nhân Độc Lang Tộc dưới mặt đất hoan hô ầm ầm.

Kim Điêu xoay quanh trên trời cao phát hiện Độc Hoạt đang bay về phía

nó, kêu vang một tiếng, đột nhiên thu đôi cánh thép thật lớn lại, cúi

đầu lao xuống. Trên mặt đất tất nhiên nó không phải đối thủ của Độc Hoạt nhưng trên bầu trời, đó là lãnh địa nơi nó luôn hoành hành vô kỵ rồi,

làm gì có chuyện để một nhân loại ngang ngược chứ?

Tốc độ của Kim Điêu cực nhanh, giống như một tia chớp màu vàng! Mặc dù cách cự ly

cả ngàn thước nhưng tiếng xé gió do nó cúi người vọt xuống vẫn truyền

tới tai mọi người rất rõ, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi!

Trên bầu trời không có chỗ mượn lực, ngay cả Độc Hoạt cũng không dám

đón đỡ công kích từ trên xuống của Kim Điêu. Lúc này Kim Điêu vọt xuống, hắn vội vàng bay về phía mặt đất.

Nhưng cánh lực lượng của

nhân loại làm sao có thể so sánh với đôi cánh thép quét ngang bầu trời

của Kim Điêu chứ? Tốc độ chênh lệch quá lớn.

Càng lúc càng

gần, mắt thấy Kim Điêu sắp tới lưng Độc Hoạt, đột nhiên hắn trở tay đánh một quyền tới. Bầu trời lập tức vang lên tiếng nổ trầm trầm. Một quyền

của hắn đánh mạnh lên thiết trảo của Kim Điêu, nhưng đối phương giống

như không bị ảnh hưởng gì, thân thể khổng lồ ầm ầm áp xuống, thế như lôi đình vạn quân!

Chẳng qua mượn lực phản chấn của một quyền

này, cơ thể Độc Hoạt hạ xuống nhanh hơn nhiều, vèo một cái liền thoát

khỏi phạm vi công kích lần thứ hai của Kim Điêu. Lúc này vị trí của hắn

và Kim Điêu đã nằm trong phạm vi công kích hữu hiệu của Thiên Trúc Cung.

Kim Điêu làm sao có thể cho Độc Hoạt chạy trốn nhẹ nhàng như vậy được.

Đôi cánh thép thật lớn của nó đột nhiên vung mạnh. Tốc độ của nó cũng

tăng vọt, trong nháy mắt đã áp sát tới khoảng không sâu lưng Độc Hoạt!

- Gia gia cẩn thận!

Lòng bàn tay Độc Âm Nhi đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Ngay lúc này, Phó Thư Bảo lại kéo dây Thiên Trúc Cung, mắt trái nheo

lại thành một đường thẳng, mắt phải áp sát thân cung, cùng mũi tên hình

thành một đường thẳng. Đầu Xà Nha Tiễn chỉ thẳng vào con Kim Điêu gây sự kia!

Vù! Một tiếng xé gió truyền ra. Khoảng không quan thân

thể Phó Thư Bảo đột nhiên nóng bừng. Mũi tên bắn ra kia dường như đã

nhóm lên ngọn lửa vậy.

Tốc độ phi hành của mũi tên quá nhanh, so với tốc độ phi hành của Kim Điêu phải gấp vài lần. Tộc nhân Độc Lang Tộc trên mặt đất, kể cả Độc Âm Nhi đều không thể nhìn thấy quỹ tích phi hành của mũi Bách Luyện Kim Cương Xà Nha Tiễn nhưng Độc Hoạt đang tránh né Kim Điêu trên bầu trời lại cảm thấy một luồng lửa bay sạt qua da đầu hắn.

Trong tích tắc, hắn còn như nhìn thấy một ánh lửa,

chẳng qua chỉ thế mà thôi. Sau đó hắn đột nhiên nghe thấy Kim Điêu phía

sau phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

- Có máu rồi. Có thể thấy là bắn trúng rồi, nhưng một tên này dường như cũng không làm nó bị thương hẳn. Đáng tiếc thật.

Độc Hoạt cũng rất thất vọng. Nhưng ngay lúc Kim Điêu đang bỏ chạy về

hướng trời cao, không biết vì cái gì, sau khi kêu thảm xong, hai cánh

thép thật lớn lại mất đi sức đập, cơ thể ầm ầm rơi xuống mặt đất.

Ầm! Bụi đất tung bay. Cơ thể Kim Điêu đập xuống mặt đất, tạo thành một

cái hố lớn, tính ra sức nặng không dưới năm nghìn cân!

Tộc

nhân Độc Lang Tộc dưới mặt đất đồng thời hoan hô ầm ĩ. Con Kim Điêu này

mười năm trước liên tục xâm phạm Độc Lang Tộc nhưng dựa vào ưu thế tuyệt đối trên không trung mà không thể bị bắt. Hiện giờ cục tức trong lòng

đã được giải tỏa rồi. Ánh mắt bọn họ trước kia còn nghi vấn và khinh

miệt nhưng hiện giờ, trong tích tắc Kim Điêu rơi xuống, ý nghĩ của bọn

họ đã thay đổi triệt để.