Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 208: Âm Nhi giở trò lưu manh (1,2)

Thế giới này là thế giới của cường giả, nếu lúc này hắn còn mạnh hơn cả

Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, vậy thì hắn sẽ chẳng phải sợ điều gì mà

thẳng chân đạp tung cái cửa điện chó má đó, sải bước về phía trước, bắt

lấy tên Tú Lực hoàng đế đang nằm trên chiếc giường mềm mại kia, một chân giẫm lên cái mặt thối của hắn.

Thế nhưng hắn còn lâu mới đạt tới cảnh giới đó, nên chỉ có thể chọn cách nhẫn nhịn, dùng phương thức

có thể làm được để giải quyết vấn đề trước mắt.

Đứng ngoài cửa một lúc, trong phòng bỗng vọng ra tiếng ong… rất khẽ, nửa khắc sau giọng nói của Độc Âm Nhi cũng vọng ra:

- Bảo ca, ta xong rồi, vào đi!

Phó Thư Bảo đẩy cửa bước vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại, nhưng việc

đầu tiên sau khi hắn bước vào phòng khách không phải là hỏi Độc Âm Nhi

kết quả ra sao, mà là đem cất Luyện Thiên Đỉnh vào trong Luyện Trữ Vật

Giới. Xong xuôi đâu đấy rồi hắn mới lên tiếng hỏi:

- Âm Nhi, ngươi đã phát hiện ra điều gì rồi?

Độc Âm Nhi nhíu đôi mày thanh tú nói:

- Ta phát hiện … e rằng ngươi sẽ không tin thứ mà ta đã phát hiện ra đâu.

Phó Thư Bảo hơi sững người, nói:

- Ngươi nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ lão bất tử Tú Lực kia đang giả bệnh?

Độc Âm Nhi lắc đầu đáp:

- Hắn không giả bệnh, hắn có bệnh thật, nhưng, hắn… không phải là nhân loại.

- Cái gì?

Lần này, Phó Thư Bảo hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Đường đường là hoàng đế Tú Quốc, lại không phải nhân loại, tin này mà

đồn ra ngoài, chẳng phải kinh động cả nước, thiên hạ đại loạn sao?

- Sau khi phân giải nó, ta phát hiện da chết của hắn không phải da chết của một nhân loại, mà là da chết của một loài rắn! Còn nữa, trên người

hắn quả thực có độc, hơn nữa còn là kịch độc mà Xà Nhân Tộc sinh ra đã

có, loại độc tố này khiến cho người của Xà Nhân Tộc sinh ra đã có thể

chất đặc biệt, có thể kháng mọi loại chất độc khác. Bởi vậy xem ra, Tú

Lực hoàng đế không hề sợ bất kỳ độc tố nào, vì thế, bệnh của hắn có lẽ

chẳng có liên quan gì tới độc tố cả.

- Lẽ nào ý ngươi là… Tú Lực hoàng đế trong tòa Hoàng Kim Điện lúc này…

Phó Thư Bảo không nói tiếp, thế nhưng, đáp án trong lòng đã khiến lòng bàn tay hắn cứ toát mồ hôi lạnh mãi.

Độc Âm Nhi trầm ngâm đáp:

- Là thật hay giả ta cũng không biết, nhưng có một điểm có thể khẳng

định, đó là ông ta có lẽ đã trải qua một loại luyện chế nào đó, nhưng

loại luyện chế này dường như không hoàn toàn thành công, nên đã để lại

di chứng nghiêm trọng.

Dừng lại một lát, nàng lại nói:

- Bảo ca, nếu tên sư phụ vương tử của ngươi quay về, ta có cần nói cho hắn biết không?

Trên khóe miệng Phó Thư Bảo nhếch lên nụ cười khổ, nói:

- Không cần đâu, hắn chẳng thể tới đây được đâu.

Hao tâm tổn trí muốn vào Hoàng Kim Thành làm rõ tình hình, nhưng không

ngờ người ta đã giăng lưới chờ sẵn bọn họ chui vào, đây chẳng phải là

một sự chế nhạo quá lớn hay sao?

Chỉ có điều, Phó Thư Bảo

cũng biết, Tú Lực hoàng đế đang nằm trong Hoàng Kim Điện lúc này giăng

lưới ra không chỉ muốn bắt một con cá như hắn, mà hắn muốn bắt tất cả

những con cá lớn của Tú Quốc, trong đó có ba con cá kình theo thứ bậc

chính là Thái Bình Vương Tước, Thanh Dật Vương Tước, và Định Thiên Vương Tước, ngoài ra còn có những tông phái có thể uy hiếp đến hắn như Quy

Vân Tông, Tử Đảo Mật Nhân Xã, Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các…

Dường như, hoàng đế bệ hạ vì nguyên nhân nào đó mà muốn làm một cuộc điều chỉnh lớn trên toàn Tú Quốc.

Nhưng nguyên nhân phía sau rốt cuộc là gì chứ?

Phó Thư Bảo nghĩ mãi vẫn không hiểu.

o0o

Tú Lý quả nhiên không thể đến hậu hoa viên, cũng không biết hắn bây giờ đã đi đến chỗ nào.

Không thể tới gần Hoàng Kim Điện, cũng không thể rời khỏi Ngự Hoa Viên, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi chẳng khác nào bị giam lỏng trong Hoàng Kim

Thành.

Ngày đầu tiên, Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản Thác Thiên

có đến hoa viên một lền, hỏi kết quả chẩn đoán bệnh tình, Phó Thư Bảo

nào dám nói chuyện hắn tìm thấy da rắn của Xà Nhân trên người Tú Lực

hoàng đế, mà chỉ nói đã phát hiện ra một loại độc rất lợi hại, rất khó

chữa, cần phải phân tích và chẩn đoán thêm, hắn chỉ dám nói như vậy cho

qua chuyện.

Ngày thứ hai, trong Ngự Hoa Viên chẳng còn ai tới nữa.

Ban ngày còn có thể chịu được cảm giác đáng sợ khi cách biệt với thế

giới bên ngoài, nhưng đêm đến, Độc Âm Nhi không thể chịu nổi nữa, cứ chỉ vào Hoàng Kim Điện đối diện với hoa viên mà nói:

- Bảo ca,

cứ tiếp tục thế này không phải cách hay, chúng ta có thể kéo dài một hai ngày, làm sao kéo dài lâu được? Một khi Tú Lực hoàng đế truyền chúng ta vào, mà chúng ta lại không trị được bệnh trên người ông ta, vậy thì

chúng ta còn sống được nữa sao?

Phó Thư Bảo cười khổ đáp:

- Cũng tại ta sơ suất quá, chưa điều tra rõ mọi chuyện đã tùy tiện hành động, nếu không thì chúng ta đã không rơi vào tình cảnh nguy hiểm này,

tệ hơn là, Thanh Thủy không thể nào tiếp cận nơi đây, Luyện Thiên Thử

càng không thể tiếp cận chỗ này được, chúng ta chẳng thể có được tin tức bên ngoài, bên ngoài cũng chẳng cách nào có được tin tức của chúng ta…

Với tình hình này, ta cũng chẳng nghĩ ra được cách nào.

- Chẳng lẽ chúng ta cứ chết vô ích như thế này sao?

Độc Âm Nhi nhìn thẳng vào mắt Phó Thư Bảo, trong đôi mắt ấy thoáng có tia nhìn ưu thương.

- Đừng vội, Tú Lực Hoàng đế chưa giam lỏng được Thái Bình Vương Tước,

Thanh Dật Vương Tước và người của bọn họ thì chúng ta sẽ chưa chết được

đâu, nói cách khác, dù chúng ta có chết, thì chúng ta cũng sẽ không phải chết cô độc, còn có 3 vị vương tước và một đám các nhân vật có tiếng

trong Tú Quốc cùng bầu bạn với chúng ta.

Đây xem như là cách Phó Thư Bảo tự an ủi mình.

Độc Âm Nhi đập nhẹ bàn tay trắng muốt lên Phó Thư Bảo, u oán nói:

- Ta chẳng thèm mấy người nổi tiếng đó cùng chết với ta đâu, ta chỉ cần có ngươi bầu bạn là đủ rồi.

Ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Độc Âm Nhi, cảnh đêm mờ ảo nhưng không thể

che đậy vẻ đẹp rung động lòng người của nàng. Khuôn mặt trái xoan vì

biểu hiện u buồn mà toát lên vẻ đẹp yếu đuối trời sinh của nữ nhân, bộ

ngực vun cao, bờ mông cong cong đẹp mê người, vừa săn chắc, vừa có tính

đàn hồi, khiến người ta khó kìm chế nổi muốn giữ chặt lấy, mạnh mẽ hoặc

nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái. Ngoài ra, trên người nàng còn toát lên sức

hấp dẫn khó lòng kháng cự.

Lần đầu tiên nhìn thấy Độc Âm Nhi

thể hiện vẻ đẹp yếu đuối vốn có của một nữ nhân, Phó Thư Bảo liền cảm

thấy rung động trong lòng.

Con người tới khi sắp chết, những

việc có thể làm cũng chỉ có ba loại: trăn trối với người thân, phân chia tài sản và hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành. Đối với hắn, người

thân thực sự cũng chỉ có người cha có tên Phó Đa Tiền mà hắn chưa từng

gặp mặt bao giờ, hắn cũng chưa có con cái gì, việc phân chia tài sản

đương nhiên chưa cần thiết, vậy thì, cũng chỉ còn việc hoàn thành tâm

nguyện là chưa làm được mà thôi.

Tới thế giới này, tâm nguyện lớn nhất của Phó Thư Bảo chính là tu luyện lực lượng tới trạng thái cao nhất, nguyện vọng này giờ không thể hoàn thành rồi. Tìm một nữ nhân

xinh đẹp để vui vẻ một phen dường như là cách tốt nhất để từ biệt nhân

sinh, nhưng việc cấm dùng “vũ khí” đã khiến chuyện này trở nên quá xa

vời…

Vậy thì còn có thể làm chuyện gì đây?

Có lẽ

đã đến tận cùng của nhân sinh, nhưng đột nhiên phát hiện mình chẳng có

gì để làm, cảm giác buồn bực khó chịu ấy thật giống như giẫm phải cứt

chó vậy. Tuy rất không cam tâm, nhưng Phó Thư Bảo vẫn đành phải rời ánh

mắt khỏi Độc Âm Nhi tràn đầy sức quyến rũ kia.[/CHARGE][/HIDE]

Trong thời khắc tế nhị này, Độc Âm Nhi lúc nào cũng dụ dỗ hắn có những hành động phạm tội, nhưng, hắn không thể làm vậy.

- Ta biết rõ trong lòng ngươi đang nghĩ gì.

Độc Âm Nhi u oán nói.

- Hả

Phó Thư Bảo cười khổ:

- Ngươi đâu phải con sâu trong bụng ta, sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?

- Ta biết mà.

Độc Âm Nhi quả quyết nói.

- Vậy theo ngươi, ta đang nghĩ gì?

Chủ đề này quả rất nhàm chán, Phó Thư Bảo thấy như vậy.

- Ngươi muốn ở trên ta.

Phó Thư Bảo: “…”

- Ngày mai, hoặc ngày kia, chúng ta sẽ chết ở đây, trong giây phút cuối cùng của đời người, một tên chưa bao giờ thực sự đụng vào nữ nhân như

ngươi, trong lòng ngươi ngoài những ý nghĩ bẩn thỉu ra thì còn nghĩ được cái gì nữa chứ?

Độc Âm Nhi giải thich hoàn mỹ và chi tiết như vậy cho câu nói “Ngươi muốn ở trên ta” vừa rồi.

Phó Thư Bảo buồn bực nói:

- Cho dù trong lòng ta có… cách nghĩ ấy đi nữa, ngươi không thấy là

chuyện đó rất bình thường sao? Cần gì phải nói thẳng ra như vậy?

- Ngươi đúng là đồ ngốc, ta nói ra, còn không phải vì…

Độc Âm Nhi bỗng dừng lại, vẻ mặt ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn bỗng hồng lên.

Phó Thư Bảo thấy vậy, sững người ra, sau đó bắt đầu cười:

- Ha ha, ngươi cũng muốn hả?

- Muốn thì sao nào?

Nét hồng trên mặt giờ lan xuống cả cổ, cả tai nữa, nhưng Độc Âm Nhi vẫn còn mạnh miệng nói:

- Ta chưa từng thử qua, ta muốn thử thì có sao chứ?

- Không sao cả, chúng ta cứ nên ai về phòng nấy ngủ thì hơn.

Phó Thư Bảo giả vờ ngáp một cái, chuẩn bị biến mất. Nói chuyện với một

nữ nhân vừa khiến hắn động lòng lại có cảm nhận sâu sắc như thế, khác

nào rắc muối lên vết thương của hắn.

- Chờ đã….

Độc Âm Nhi bỗng tiến lại gần, đứng chặn trước người Phó Thư Bảo.

- Ngươi… muốn làm gì?

Thật là hài hước, Phó Thư Bảo lùi sau một bước, sắc mặt có vẻ căng

thẳng. Biểu hiện này của hắn đúng kiểu một nữ nhân yếu đuối gặp phải một tên nam nhân cao to lực lưỡng có ý đồ cường bạo vậy.

- Ngươi căng thẳng cái gì? Ta đâu có ăn thịt ngươi đâu.

Độc Âm Nhi lườm Phó Thư Bảo một cái.

- Ha ha… Chuyện này, nếu ngươi không ngủ được, cứ phải tìm ta nói

chuyện thì chi bằng chúng ta nói về lý tưởng trong đời hay gì gì đó, nếu không thì nói về triết học, thơ ca gì cũng được mà.

Càng lúc càng thấy nguy hiểm, trong ánh mắt như có điện của Độc Âm Nhi, Phó Thư Bảo lại càng căng thẳng hơn.

- Lý tưởng đời người cái con khỉ, triết học cái rắm, bổn cô nương không nói những chuyện này.

Phó Thư Bảo: “…”

- Kiểu gì cũng chết, ta nói này, Bảo ca, hay là ngươi cứ làm chuyện đó với ta đi…

Trong ánh mắt của Độc Âm Nhi lóe lên tia nhìn như điện xẹt, mỗi một ánh mắt, đều khiến cho thiếu niên mà nàng yêu thích tóc tai cứ dựng ngược

cả lên. Nhưng nàng lại thấy thích trò này, hơn nữa còn chơi không biết

chán.

- Ta… tình hình của ta bây giờ ngươi cũng biết mà, tuy

ta cũng rất muốn, nhưng, không thể được đâu… Này, ngươi không được qua

đây nữa, ngươi qua đây ta sẽ…

Đã lùi tới góc tường, Phó Thư Bảo bỗng phát hiện ra, hắn chẳng còn đường lui nữa.

- Ngươi sẽ làm gì nào? Gọi người cứu sao, ngươi gọi ta nghe xem.

- Ngươi không được giở trò lưu manh…

- Ta cứ giở trò cho ngươi xem đấy.

Độc Âm Nhi bỗng đưa tay ra, tóm gọn cái chỗ không nên tóm nhất.

- Ách…

Phó Thư Bảo cứng người tại chỗ.

Ánh trăng mờ ảo có thể khiến người ta nảy sinh cảm giác mãnh liệt muốn

làm chuyện đó, không biết cách nói đó có đúng với những người khác

không, chứ trong mắt Phó Thư Bảo thì Độc Âm Nhi hoàn toàn ăn khớp với

cách nói này. Hắn trách móc Độc Âm Nhi giở trò lưu manh với hắn, mà Độc

Âm Nhi giở trò thật, thậm chí còn giở trò độc nữa.

Trò độc ấy thể hiện trên cái tay của Độc Âm Nhi.

Nữ lưu manh này dường như lần đầu làm chuyện này, độc tác của nàng hơi

gượng gạo, thậm chí còn có chút thô bạo. Có lúc, nàng hứng thú sức kéo

nó lên, động tác ấy chẳng khác gì kiểu nhổ củ cải.

Cũng may

“củ cải” của Phó Thư Bảo ăn sâu bám rễ rồi, nếu không bị nhổ như vậy thì không chừng ngay cả rễ bị cũng nhổ lên. Có khi, nàng cầm thật chặt củ

cải ấy, lay động theo chiều ngang, hành động này giống như là đang giũ

đất bám trên củ cải vừa nhổ vậy… Rồi sau đó lại nhổ củ cải, may mà củ

cải của Phó Thư Bảo cũng đủ rắn chắc, dẻo dai, nếu không e rằng đó đã bị gãy thành hai đoạn rồi.

Thực ra, việc ngăn chặn hành vi lưu

manh của Độc Âm Nhi là một việc rất đơn giản, giữ chặt tay nàng hoặc đẩy nàng ra là được. Phó Thư Bảo biết bao lần muốn làm vậy, nhưng rồi cảm

giác khoái lạc đến cùng lúc ấy khiến hắn chẳng có nổi sức lực mà cự

tuyệt nữa.

- Thoải mái không?

- Cũng tàm tạm….

- Muốn thoải mái hơn không?

- Không muốn!

Với Phó Thư Bảo chuyện thoải mái hơn cũng gần như là chuyện chết người vậy, hắn nào còn dám muốn?

- Nhưng ta muốn…

Khuôn mặt đầy khao khát của Độc Âm Nhi nhìn Phó Thư Bảo.

- Khụ khụ…Vậy ngươi tự mình giải quyết đi.

Nàng muốn, nhưng Phó Thư Bảo lại không thể. Đây quả là một sự chế nhạo cực lớn.

- Cái tên này… Chẳng lẽ nguyện vọng cuối cùng trong giây phút sinh tử của ta mà ngươi cũng không giúp ta thỏa mãn được sao?

Đôi tay Độc Âm Nhi bỗng tăng thêm sức mạnh.

Khuôn mặt Phó Thư Bảo bỗng trở nên méo mó, lúc nãy còn khiến người ta

nhiệt huyết sục sôi, cho người ta cảm nhận thứ khoái cảm như mê như say, chớp mắt một cái đã biến thành cảm giác đau đớn như bị kìm sắt kẹp vào

thịt vậy.

- Ha ha… Ta cho ngươi biết một tin tốt, hôm qua sau khi phân tích thứ dơ bẩn mà ngươi lấy được từ trên người Tú Lực hoàng

đế, ta đã dùng Luyện Thiên Đỉnh của ngươi để luyện chế ra một thứ, dùng

thứ đó vào rồi… chắc chắn có thể tách loại độc tố biến thái đó trong cơ

thể ngươi ra, khiến ngươi có thể hưởng thụ… hưởng thụ… lạc thú đó… một

cách bình thường.

Nói tới đây, vầng trán thanh tú của Độc Âm Nhi bỗng cúi thấp hắn xuống, trông có vẻ vô cùng thẹn thùng.

Vẻ e thẹn của Độc Âm Nhi lúc này đúng là lần đầu tiên xuất hiện trong

đời, Phó Thư Bảo lập tức bộc phát ra khí phách của giống đực:

- Ngươi nói tới thứ gì? Mang ra đây ta xem xem.

- Xem rồi… ngươi sẽ làm chuyện đó chứ?

Tiếng nói của Độc Âm Nhi còn nhỏ hơn tiếng muỗi nữa.

Dùng mọi cách để trì hoãn, thậm chí có thể gọi là cảm giác sợ hãi,

chẳng phải cũng chỉ vì tác dụng phụ của độc tố sinh ra khi hắn dùng Tu

Lực Luyện Khí để tu luyện mà có hay sao? Nếu như có thứ gì có thể tránh

độc tố đó phát tác, vậy thì hắn còn phải khách sáo làm gì? Phó Thư Bảo

cười hắc hắc, gật mạnh đầu một cái đáp:

- Làm chứ! Ta thề với trời!

Độc Âm Nhi cười khanh khách, lườm Thư Bảo một cái kiều mị, nói:

- Đồ ngốc, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta làm chuyện đó… ở đây luôn sao?

Đúng vậy, dù sao thì chỗ này cũng là cửa ra vào, vội đến mấy cũng không thể làm chuyện đó ở đây được, Phó Thư Bảo cười khùng khục mấy tiếng,

rồi bỗng cúi người, vòng tay ôm Độc Âm Nhi, bế nàng lên, một tay đỡ vòng eo thon nhỏ, một tay đỡ lấy bờ mông săn chắc, rảo bước đi vào trong

phòng. Thời khắc này, cả người hắn tràn đầy lực lượng, trong mỗi một

giọt máu đều ẩn chứa năng lượng to lớn.

Lúc này, hắn là núi cao, hắn là biển rộng, có thể ôm trọn mọi thứ mà xuyên thẳng lên mây xanh.

Bước vài bước là vào được trong phòng, đạp chân sau một cái, cửa đã

đóng lại. Phó Thư bảo lại vội vàng bế Độc Âm Nhi tới bên giường. Cơ thể

Độc Âm Nhi vừa mới được hắn đặt xuống, thì hắn đã lại vội vàng nằm đè

lên trên, đôi tay tham lam cuống cuồng sờ soạng khắp thân thể của nàng,

trông cứ như hắn đang giúp Độc Âm Nhi gãi ngứa vậy.