Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 195: Nhìn trộm và linh cảm

Vốn nghe mấy lời tán dóc như thế, Phó Thư Bảo đã mất đi hứng thú nghe

tiếp nhưng đúng lúc hắn định giơ tay gõ cửa, đột nhiên tiếng nước chảy

kỳ quái liền truyền ra.

- Cái gọi là bikini nầy không phải là để mặc sau khi tắm rửa chứ?

Giọng Chi Ni Nhã vang lên.

- Đại khái là thế chăng? Ta và ngươi đều thử ngâm nước chút?Ta cảm thấy

thứ này chỉ cần ướt là được, không cần phải ngâm lâu đâu.

Giọng Độc Âm Nhi đáp.

- Vậy thì ta ngâm luôn, ngươi cũng tới ngâm đi.

Chi Ni Nhã nói.

Tiếng nước chảy lại truyền tới, khiến lòng người điên đảo.

- Không ngờ Âm Nhi muội muội và Chi Ni Nhã lại vờ nghiêm chỉnh, len lén

lấy hai bộ bikini của Tố Nhân Phường. Không biết bọn họ mặc vào thì sẽ

như thế nào nhỉ?

Trái tim đập gia tốc, Phó Thư Bảo từ từ áp mặt

sát vào cánh cửa. Luyện Nguyên Tố Lực chuyển động theo ý niệm của hắn.

Mặt hắn liền âm thầm chìm vào trong cửa.

Lực sĩ bình thường nắm

giữ lực lượng của thổ Nguyên Tố có thể tiến hành thổ độn, nguyên nhân

rất đơn giản. Bởi vì lực sĩ nắm tổ Nguyên Tố có thể vận dụng lực lượng

của nó phân giải kết cấu thổ nhưỡng. Mà đối với Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên

Tố, hắn không những có thể phân giải kết cấu thổ nhưỡng mà còn phân giải được các vật chất từ mộc, kim.

Phó Thư Bảo cũng không ngốc tới mức thò cả đầu xuyên qua cánh cửa mà chỉ để lộ mặt ra là được.

Trong phòng đầy hơi nước, nhưng ánh mắt của Phó Thư Bảo cũng không bị cản trở quá nhiều. Hắn có thể nhìn thấy Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã rất rõ ràng.

Giờ phút này Chi Ni Nhã đang bước ra khỏi bồn tắm giữa phòng. Độc Âm Nhi cũng không chờ đợi được mà nhảy xuống.

Chi Ni Nhã vừa ra khỏi

bồn, lộ ra thân thể còn đầy nước. Trên làn da trắng như tuyết, những

giọt nước này đều sáng lấp lánh như ngọc trai. Bikini màu trắng trên

người nàng bị ướt nhẹp, vốn đã rất ít vải, giờ lại dán chặt lên người

nàng.

Hai miếng vải hình tam giác chỉ có thể che một phần ba bầu

ngực, thế nên hai phần ba ngọn núi tuyết kia liền lộ ra ngoài. Ở trên

đỉnh núi có hai hạt nổi lên, nhìn vừa rõ ràng lại vừa mông lung, nhưng

nhìn thấy liền khiến cho người ta không cầm lòng được.

Hạ thân

nàng cũng là một miếng vải tam giác, che phần quan trọng nhất giữa hai

đùi. Bởi bị nước làm ướt, phần vải đó cũng áp sát vào cơ thể, lộ ra một

đường cong lớn, ở giữa là một rãnh sâu. Mặc dù còn cách một khoảng, lại

bị ảnh hưởng bởi hơi nước nhưng Phó Thư Bảo vẫn có thể nhìn rõ phía trên mảnh vải tam giác là một vùng màu vàng rậm rạp.

Ào ào. Độc Âm Nhi vừa nhảy vào thùng để làm ướt cơ thể, sau đó liền nhảy ra, xoay tròn rồi cười khanh khách nói:

- Chi Ni Nhã, ngươi xem, có phải thế này không?

Đến tột cùng cái gì là "thế này" thì Phó Thư Bảo không cách nào biết được.

Hắn chỉ biết là Độc Âm Nhi nhảy ra từ bồn nước cũng gợi cảm không kém

Chi Ni Nhã chút nào. Nàng có dung mạo độc đáo của nữ tử phương Đông, vóc người yểu điệu, mái tóc đen dài, khiến người ta khó có thể nhẫn nại

được, có xúc động muốn vọt tới.

Bikini trên người Độc Âm Nhi hơi

khác Chi Ni Nhã, trên người nàng là hai miếng vải dài hẹp, từ đầu vai đi xuống, bao phủ một phần tư bộ ngực. Thế nên bộ ngực nảy nở kia chỉ được che ở mỗi đầu nhũ, chẳng khác gì là không mặc vậy. Vải vóc cực kỳ ít,

hơn nữa bị thấm ướt nên vị trí quan trọng của nàng lập tức có hiệu quả

thị giác giống như "xuyên thấu". Có thể nhìn thấy rõ ràng về hình dáng

nhưng lại không thể thấy hết làn da và cái "hạt" kia.

Hạ thân của nàng cũng là một dải vài mỏng manh kéo vắt qua, khó khăn lắm mới bao

phủ được vùng này. Nó cũng bị nước thấm ướt, thế nên khe sâu ở giữa hoàn toàn lộ ra. Hai bên cái khe là chỗ mềm mại như cách hoa đào, lờ mờ có

thể thấy một ít sợi đen bao phủ, ít tới đáng thương, nhưng chính là bởi

sự thưa thớt này nên trông lại càng yếu ớt và đáng yêu.

Thấy cảnh này, một luồng lửa lập tức bùng lên từ bụng dưới Phó Thư Bảo, không

cách nào khống chế được, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

- Âm Nhi tỷ, đúng là như vậy đó. Vải ướt nhìn gợi cảm thật.

Chi Ni Nhã lúc này mới bình luận, thật ra cũng giải thích cho thắc mắc của Phó Thư Bảo.

- Ha ha, ngươi cũng không tồi đâu nhé. Hay chúng ta thử cái loại khố gì gì đó nữa đi?

- Khố chữ T.

Chi Ni Nhã bổ sung.

- Đúng, chúng ta thay khố chữ T thử xem.

Không ngờ lại còn lấy được cả khố chữ T của Tố Nhân Phường! Lỗ mũi Phó Thư Bảo lúc này nóng bừng, hóa ra đã chảy máu mũi rồi.

Thấy Độc Âm Nhi xoay người, bàn tay tiến vào bên trong cặp mông trắng như

tuyết, cởi cái khố ít vải tới đáng thương xuống, từng chút từng chút

một. Động tác của nàng tuyệt đẹp, thong thả cởi khố xuống, khiến cho cặp mông trắng như tuyết từ từ được bộc lộ ra. Trắng tới không có chút tì

vết, tròn tới hoàn mỹ, độ nảy đạt tới mười phần, trông vô cùng khêu gợi.

- Đẹp quá...

Phó Thư Bảo thầm cảm thán.

Ngay lúc đang nhìn tới ý loạn tình mê, Độc Âm Nhi đột nhiên vung tay. Cái

khố nàng vừa mặc liền bay ra khỏi tay, đập thẳng vào mặt hắn. Mùi nước,

mùi thơm, còn có một loại mùi không thể dùng từ ngữ để tả ập vào mũi.

Ánh mắt bị ngăn trở, muốn lùi lại nhưng đã muộn rồi.

- Cái đồ biến thái này, ta cho ngươi nhìn trộm tiếp.

Quát lên yêu kiều, Độc Âm Nhi đột nhiên bay tới, đôi bàn tay trắng như phấn đấm vào hốc mắt Phó Thư Bảo.

Ầm! Cơ thể bị đánh bay trở lại, cuối cùng bay thẳng ra khỏi cánh cửa. Trên

cánh cửa kia bất ngờ để lại một lỗ thủng, nhìn kỹ thì đó là hình dáng

một khuôn mặt.

Vuốt vuốt hốc mắt, cảm giác đau đớn truyền tới,

chắc mắt đã đen như gấu mèo rồi. Nhưng Phó Thư Bảo tuyệt không để ý chút nào, bò lên từ mặt đất. Hắn vô lại phủi phủi bụi trên mông, đàng hoàng

nói với cánh cửa đang đóng:

- Âm Nhi muội muội, ngươi có nhà không?

Nửa tiếng sau, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã ăn mặc chỉnh tề mới mở cửa đi ra.

Mặt phấn của Độc Âm Nhi đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Phó Thư Bảo.

Chi Ni Nhã thì lại nhếch mép, nhịn lắm mới không để mình cười.

- Khụ khụ.

Phó Thư Bảo hắng giọng một tiếng nói:

- Hóa ra là cả hai người đều có mặt. Ô, sao trên cửa lại có một cái lỗ thế?

- Hừ! Vừa rồi có một tên háo sắc nhìn trộm ta và Chi Ni Nhã tắm rửa! Ta đánh rồi!

Độc Âm Nhi tức giận nói. Nàng cảm thấy kỳ quái lắm. Kẻ này chẳng lẽ có da

mặt dày vô địch sao? Sao trợn mắt nói ra những lời này mà mắt lại không

chớp chút nào chứ?

- Chuyện này chúng ta nói sau đi. Ta đi tìm ngươi là có việc nghiêm chỉnh đó.

Phó Thư Bảo đổi chủ đề:

- Ta muốn bắt La Kiệt, muốn xin một chút thuốc mê loại tốt, ngươi có không?

Độc Âm Nhi có:

- Ta tám tuổi đã chế thuốc mê rồi, đương nhiên là có.

Chi Ni Nhã lại hơi lo lắng nói:

- La Kiệt là người có máu mặt tại kinh đô, lúc đi ra ngoài thì bên người

cũng có cả đám gia nô, bắt hắn không khó nhưng nếu để bị tra ra được thì không ổn rồi. Bảo ca ca, ngươi tại sao lại nghĩ tới chuyện bắt La Kiệt

thế?

Độc Âm Nhi vừa rồi tức giận, bây giờ cũng bình tĩnh trở lại:

- Đúng thế. Tại sao ngươi đột nhiên lại nghĩ tới chuyện bắt La Kiệt chứ?

Như vậy thì chắc chắn sẽ khiến Thanh Dật Vương Tước và La gia tuyên

chiến, chúng ta không cách nào chống lại nổi.

Phó Thư Bảo liền nói ra mưu kế của Chu Uyển Nhi, sau đó cười nói:

- Chính là như vậy. Nhưng nàng chỉ có kế hoạch đại khái, còn bắt La Kiệt

như thế nào mới là chuyện quan trọng. Ta vốn còn lo lắng phải làm sao... Nhưng đột nhiên ta vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.