Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 151: Thính phong cư

Đưa mắt nhìn khắp Hồng Cảng thành, hoa lệ nhất chính là phủ đệ của thành chủ Viêm Hài, tiếp đến mới là phủ đệ của một số phú thương và quan lại

khác.

Chẳng qua nếu muốn luận về cách bài trí trang nhã và vận vị thì không đâu hơn nổi Thính Phong Cư của đệ nhất thế gia La gia tại

phía nam Hồng Cảng thành.

Chưa đến cửa chính đã có thể nhìn thấy

một khu nhà ngói xanh. Tuy chỉ là ngói xanh nhưng lại rất cao lớn nguy

nga, trông có vẻ rất khí phái. Một bức tường bao quanh khu nhà, hướng về hai phía đông tây, nhìn mãi mà không thấy tận cùng.

Cứ cách một

khoảng lại có một bức tranh chữ của danh gia trên bức tường trắng, có

dáng vẻ như hành lang của một trường văn hóa nghệ thuật tập trung các

lưu phái. Bên trong tường là bóng cây dầy đặc, thỉnh thoảng trong đám lá xanh lộ ra một mái cong, đều được khắc trổ rất đẹp đẽ và độc đáo.

Trong sân, giữa rừng là một con đường đá, cây cối hai bên cũng không thấp bé

mà đều là những cây gỗ lớn cao bằng mười người, không chỉ khí khái mà có lộ quý khí bức người.

Hết con đường đá là một đám nhà mái ngói xanh tinh xảo, nhưng cũng chỉ mới là nơi khách đứng lại rửa tay, tẩy bụi trần mà thôi.

Đi qua khu nghỉ chân này mới là Phó Thư Bảo chân chính.

Tất cả đều là đường đá, nhưng đường đá đều không phải là đá cuội bình

thường mà là loại Vũ Hoa Thạch đến từ đại lục Phí Châu, mỗi một khối đá

đều có nhiều màu, mịn màng tuyệt đẹp, bề ngoài tròn trịa.

Đá này còn quý hơn cả ngọc thạch thế nhưng ở Thính Phong Cư lại chỉ dùng để lót một con đường dài đến trăm thước.

Bên trong Thính Phong Cư có đủ loại kỳ hoa dị thảo, không chỉ có cây cối

bản thổ Tú Quốc mà còn có những loại thực vật quý hiếm đến từ Tây Châu,

Phí Châu, đều là những thứ rất xa xỉ.

Đi qua sân trước, qua một

cây cầu gỗ chín nhịp sẽ là Thính Phong Cư. Từ xa nhìn lại thì nó giống

như một mái lều cỏ nhưng đó lại tuyệt đối không phải lều cỏ bình thường. Mặc dù trên nóc nhà là cây cỏ nhưng đó lại là một thứ cỏ quý giá mang

từ Việt Quốc xa ngàn dặm đến, tên là Cỏ Bạch Lạp. Toàn thân trắng như

tuyết, không thấy một tia màu khác, mà càng khó kiếm hơn đó là thứ cỏ

này trời sinh có một loại dầu trơn, sẽ không bị mục, vừa cách nhiệt lại

vừa chống thấm. Dùng nó để lợp mái, đông ấm mà hè lại mát.

Nhưng

loại Cỏ Bạch Lạp này chỉ mới là một góc núi băng mà thôi. Trong Thính

Phong Cư, cho dù là tấm gỗ ở vách tường hay là sàn nhà trên mặt đất,

thậm chí mỗi một thứ vật phẩm trang trí nhỏ bé bên trong đều là những

thứ quý giá được tuyển chọn tỉ mỉ, giá trị xa xỉ. Tóm lại, nhìn qua thì

không có gì nhưng giá trị chính thức của nó chỉ có những người hiểu biết mới rõ.

La Kiệt chính là chủ nhân của Thính Phong Cư. Sản nghiệp của La gia trải khắp nơi trên Tú Quốc, còn giao thiệp với nhiều quốc

gia lân cận. Chỗ này chỉ là một trong những trang viên mà La gia xây

dựng mà thôi.

Đối với La Kiệt, chỗ này thật ra cũng chẳng coi là

gì cả. Thậm chí nếu hắn không vui thì có thể thiêu luôn nơi đây ngay.

Cha hắn nắm trong tay đệ nhất đại thế gia của Tú Quốc cũng sẽ chẳng

trách mắng hắn một câu.

Sáng sớm, nô phó của Thính Phong Cư bắt

đầu bận rộn rồi. Mặc dù mặt đất rất sạch, không có một hạt bụi nhưng bọn họ vẫn quét dọn rất cẩn thận. Đầu bếp trong nhà bếp cũng bận rộn từ

sáng sớm.

Các loại nguyên liệu nấu ăn quý hiếm trải qua sự chế

biến của bọn họ, cuối cùng biến thành thức ăn ngon mà có tiền cũng không mua được tại Hồng Cảng thành. Một đoàn nữ nô mặc đồng phục, một bộ phận đứng bên ngoài sân đón khách, một bộ phận hầu hạ khách tại Thính Phong

Cư, thái độ khiêm nhường, cử chỉ nhã nhặn, hiển nhiên là đã được đào tạo cả.

La Kiệt cũng đã dậy từ sớm. Người đến dự tiệc rượu lần này

đều là kẻ có máu mặt, hơn nữa rượu uống cũng là do phụ thân hắn phái

người mang đến cho hắn quản lý. Một ít khách quý là do cha hắn mời. Thế

nên dù hắn không rõ ràng lắm nhưng cũng không dám có chút lơ là nào với

tiệc rượu lần này, mới sáng sớm đã chỉ huy đám gia nô chuẩn bị tất cả

mọi chuyện.

- La Kiệt huynh của ta, không phải chỉ là một tiệc

rượu thôi sao? Mặc dù là có quý tộc đến từ kinh đô nhưng ngươi cũng

không cần phải tự mình vất vả như vậy chứ. Giao cho đám gia nô là được

rồi.

Lời nói của Tần Sóc có chút vẻ không cho là đúng. Cũng chỉ

có đại thiếu gia dong binh đoàn Hải Huyết Sa mới có gan nói chuyện với

La Kiệt như vậy.

La Kiệt cười nha nhã một tiếng:

- Tần Sóc huynh có chuyện không biết rồi. Lần này cha ta đưa thư đến muốn ta tự

mình lo việc. Hễ là ý cha ta thì ta không bao giờ dám vi phạm cả. Vạn sự thì chữ hiếu đứng đầu mà. Điểm này ta và Tần Sóc huynh có hơi khác nhau rồi.

Đối chọi gay gắt, trong lời có giấu dao.

Tần Sóc cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục tranh luận nữa, nhưng tâm lý lại hơi khinh thường nói:

- Biểu hiện ra vẻ hiếu thuận nhưng trong lòng chắc lại ước cha mình sớm

chầu trời để ngươi nhận vị trí gia chủ La gia chứ gì? Ta nhổ vào. Ngươi

là cái loại gì thì Tần Sóc ta còn không biết sao? Giả chính nhân quân tử làm gì chứ?

Nhìn La Kiệt bận rộn khắp nơi, Tần Sóc vẫn không nhịn được mà dò hỏi:

- Đúng rồi, La Kiệt huynh, tiệc rượu lần này có khách quý nào thế? Nói một chút xem, không chừng lại có bằng hữu của ta đó.

La Kiệt nói:

- Khách quý từ kinh đô thì tạm thời ta còn chưa biết. Đó đều là người cha ta mời đến. Thư hôm nay người vừa gửi lại không đề cập đến tên tuổi bọn họ. Những người khách khác đều là do ta mời cả, có mấy người Tần Sóc

huynh khẳng định nhận ra. Tông chủ Thanh Thủy đại nhân của Băng Nguyên

Tĩnh Tâm Các, ta khẳng định là không mời được. Chẳng qua ta cũng mời

được đệ tử quan môn của nàng là Ngả Mễ Đại Na.

- Chỉ dựa vào

ngươi mà cũng muốn mời tông chủ Thanh Thủy sao? Đừng có tự thiếp vàng

lên mặt nữa. La gia nhà ngươi dù có chút tiền thối tha nhưng Thanh Thủy

tông chủ người ta cũng không coi vào đâu đâu.

Trong lòng thầm chế nhạo một phen, trên mặt Tần Sóc vẫn là nụ cười vui vẻ:

- Ha ha, Ngả Mễ Đại Na tiểu thư thì chúng ta cũng biết rồi. Một mỹ nữ tóc vàng, nghĩ đến thân thể nàng thì đêm không ngủ nổi. Ôi, không biết bao

giờ thì ước nguyện trong lòng mới thành sự thực đây.

- Ha ha...

Thân phận Ngả Mễ Đại Na đặc thù, cũng là Luyện Lực Sĩ trẻ tuổi nhất,

danh vọng càng cao, người theo đuổi nàng sợ rằng cũng không ít. Không

riêng gì Tần Sóc huynh động tâm với nàng mà ta cũng thế đó. Hay là tranh thủ cơ hội lần này, chúng ta cùng cạnh tranh công bằng xem là ai đoạt

được trái tim mỹ nhân được không?

La Kiệt cười nói.

-

Không bằng chúng ta đánh cược xem ai thắng được tâm hồn thiếu nữ của Ngả Mễ Đại Na. Ta cược chiến hạm của ta, Quỷ Trảm Hào, thế nào?

- Vậy thì ta cược Thính Phong Cư của ta đây. Chỉ cần Tần Sóc ngươi thắng thì ngươi sẽ là chủ nhân của nơi này.

Tần Sóc cười sảng khoái:

- Tốt, cứ quyết định như vậy đi.

La Kiệt cũng cười sung sướng, chẳng qua ánh mắt sau khi liếc về phía Tần

Sóc liền lộ ý khinh thường, trong lòng cũng khinh miệt nói:

-

Chẳng qua chỉ là một đầu lĩnh dong binh hạ đẳng liếm máu trên lưỡi đao

mà sống thôi, muốn cạnh tranh với ta, không thèm soi bọt nước tiểu xem

lại dáng vẻ của mình đi.

Cả hai đều ôm lòng xấu xa, cây kim so với cọng râu.