Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 5 - Chương 200

Đúng lúc này, hai người bỗng nhiên cùng cảm nhận được một cơn chấn động, đồng thời thu liễm ý cười trên môi, tập trung đề phòng. Tạ Liên hơi sốt sắng hỏi nhỏ: “Chuyện gì vậy? Tượng thần này đang chấn động à Nó có phải sắp sập rồi không?”


Dù sao đỉnh núi Đồng Lô ở độ cao này cũng có ngàn vạn tượng thần, nếu như những tượng thần này vì phá tan Đồng Lô mà cũng sập đi, y ắt hẳn sẽ phải hối tiếc. Hoa Thành nói: “Không sao đâu, không có việc gì. Là nguyên cả ngọn núi này đang chuyển động.”


Quả nhiên, tuyết đọng trên núi như dòng lũ lớn thi nhau đổ xuống, có nơi đã lộ ra sườn. Xem ra, có thứ gì muốn từ trong Đồng Lô lao ra rồi.
Hoa Thành tiến lên phía trước Tạ Liên một bước. Tạ Liên nói: “Là Bạch Vô Tứớng.”


Y đương nhiên sẽ không thật sự cho rằng quyền của tượng thần lúc nãy có khả năng đập chết Bạch Vô Tướng, nhiều lắm chỉ có thể để thứ đó ngủ một chút mà thôi. Y cảnh giác vạn phần. Nhưng chỉ chốc lát sau, hai người liền cảm thấy một trận không khí nóng rực phà vào mặt.


Trận khí này là từ miệng núi lửa sâu không thấy đáy phun ra, còn nghe được mùi khí lưu huỳnh. Tạ Liên bản năng linh cảm được có hiểm nguy đang đến, Hoa Thành cũng trầm giọng thốt: “Ca ca, chạy đi!”


Tạ Liên xoay chuyển thủ ấn, lập tức liền Hoa Thành, theo cánh tay bằng đá lớn của bức tượng thần, nhảy lên, đứng trên bả vai nó. Tượng thần này nghe mệnh lệnh của y, cất bước dài, theo tuyết chảy cuồn cuộn, trượt đi mấy dăṃ, giữa sóng tuyết chạy như bay, Bởi vì đưa hai tay ra nên tuy là thân thể vạn cân, nhưng giữ thăng bằng lại rất tốt. Thế mà, bọn họ vừa mới trượt tới giữa sườn núi Đồng Lô, chấn động càng trở nên kịch liệt, tượng thần này cũng lảo đảo suýt ngã. Tạ Liên và Hoa Thành cùng nhìn lên trên, chỉ nghe thấy một tiếng vang nổ ầm ầm, trên đỉnh Đồng Lô, một cột khói đen kịt bắn thẳng lên trời!


Một tiếng vang kinh thiên động địa, thêm vào một cột khỏi hủy thiên diệt địa, Tạ Liên nhìn thấy, sợ ngây người. Có điều trong nháy mắt, bầu trời liền bị mây đen che kín. Mà trong những đam mây đen che kín bầu trời đó, vô số mặt người, tay chân, thân thể đang lăn lộn thống khổ, muôn dạng khủng bố. Tình hình này, Tạ Liên đã thấy qua một lần ở mấy trăm năm trước, bây giờ, rốt cuộc lại thấy một lần nữa!


Tạ Liên hỏi: “Những người kia là ai?”
Hoa Thành ngưng thần đáp: “Vong Linh Ô Dung quốc.”
Sợ rằng, hết thảy những người dân Ô Dung quốc vì núi lửa phun trào mà chết, tất cả đều nơi kia. Bỗng nhiên, Hoa Thành thốt lên: “Ca ca, ở ngoài phía dưới mười trượng!”


Hắn còn chưa dứt lời, Tạ Liên đã điều khiển tay phải tượng thần kia, một chưởng vỗ đi.


Ở ngoài phía dưới băng thiên tuyết địa, trong một mảnh trắng xoá, một thân ảnh Bạch y, chính là Bạch Vô Tướng. Hắn gần như hoà thành một thể với tuyết, thế nhưng vẫn không gạt được con mắt hai người. Tuyết đọng dày đặc bị một chưởng này đập mạnh đến mức chấn động biến ra một mảng sóng lớn trắng xoá Dày đặc tuyết đọng bị: được một chưởng này đập đến chấn động tới một mảnh phi bạch sóng lớn, thế nhưng không có bắn trúng hắn.


Lúc trước trong bóng tối bị trúng một kích, Bạch Vô Tướng tất nhiên phải có phòng bị, thân ảnh trắng loé lên, một cái chớp mắt sau, thân ảnh xuất hiện trước đầu gối tượng thần, tượng thần lớn không chút nghĩ ngợi, lại một chưởng vỗ đầu gối mình, nhưng chưởng đến giữa đường, Tạ Liên kịp phản ứng, cắn răng dùng lực, miễn cưỡng lôi nó trở về, thầm nghĩ: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật!”


Vừa mới nãy đỉnh núi Đồng Lô là bị tượng thần này công phá, nếu như hiện tại Tạ Liên để cho nó tự vỗ đầu gối mình một cái, cứng đối cứng lỡ như khống chế không tốt là cụt luôn một chân rồi. E rằng đây chính là mục đích vì sao Bạch Vô Yướng cố ý nhảy lên. Tạ Liên bên này đang thắng gấp, bên kia, Hoa Thành chậm rãi rút ra loan đao thon dài màu bạc, chỉ vào Bạch Vô Tướng quát: “Cút xuống đây.”


Bạch Vô Tướng ngẩng đầu nhìn bọn họ. Hoa Thành lãnh đạm nói: “Vị thần này, không phải là người ngươi có thể tranh giành với ta.”
Đột nhiên, Tạ Liên thất thanh gọi: “Tam Lang!!!”


Y chỉ về phía đỉnh Đồng Lô. Sau khi phun ra cột khói màu đen, có cái gì đó, cũng theo đó dâng trào ra, rực đỏ, chuyển động và thiêu đốt.
Dung nham!


Dung nham đỏ rực cùng khói đen cuồn cuộn xen lẫn nhau tràn đầy đất trời, hướng về phía dưới Đồng Lô cuồn cuộn chảy tới. Nhân cơ hội này, Bạch Vô Tướng thả người nhảy đi, biến mất trong nền tuyết. Tạ Liên cũng không cố chạy theo bắt hắn, y quát to: “Chạy mau!”


Tượng thần đá khổng lồ kia nghe y thét ra lệnh, cất bước dài, ầm ầm ầm vài tiếng nổ vang, nhảy xuống dưới Đồng Lô. Hai chân san bằng chân núi, đất rung núi chuyển!


Nhưng mà, nó nhanh, tốc độ của dung nham và khói đen cũng không chậm, gần như là bám sát. Sau khi rơi xuống đất Tạ Liên cũng không dám ở thêm, lệnh cho tượng thần này đứng lên, tiếp tục mang theo bọn họ chạy. Chạy rồi chạy, Tạ Liên liền cảm giác tốc độ của nó đang dần chậm lại, trong lòng cảm thấy kỳ quái, có việc gì đó không ổn, y đang suy nghĩ có phải là ảo giác hay không, thì cảm thấy tượng thần đang mang theo hai người dừng loại, khuỵu xuống, không nghe lệnh của y nữa, nó ngừng lại, quỳ một chân trên đất.


Sau khi quỳ xuống, nó chậm rãi nghiêng người về phía trước, tựa hồ thể lực không chống đỡ nổi, muốn té xỉu tới nơi. Tim Tạ Liên lập tức treo lên tận cuống họng.
Nguy rồi! Nó muốn ngã xuống!
Mà khói đen và dung nham kia, sắp đuổi kịp họ rồi!


Đúng vào lúc này, Tạ Liên bỗng nhiên cảm giác hông căng thẳng, Hoa Thành kéo y đến, một tay ôm eo y, một tay nâng cằm dưới y lên, đem bờ môi lành lạnh dán vào.
“…”


Tạ Liên trợn to mắt, một luồng khí mát mẻ vui sướng trong nháy mắt chạp khắp ngực, chạy qua tứ chi bách hài* của y, cả người tựa hồ cũng tràn đầy sức sống. Nụ hôn này ngắn ngủi cực kì, giây lát, Hoa Thành liền tách môi ra, nói: “Ca ca, thử lại xem!”
*Tứ chi bách hài: tay chân với trăm xương, ý bảo toàn thân.


Tạ Liên ngay lập tức tỉnh thần, thủ ấn tái xuất, tượng thần đang sắp ngã kia, đột nhiên duỗi ra hai tay, chống đỡ được mặt đất.
Sau khi quỳ xuống, nó chậm rãi nghiêng người về phía trước, tựa hồ thể lực không chống đỡ nổi, muốn té xỉu tới nơi. Tim Tạ Liên lập tức treo lên tận cuống họng.


Nguy rồi! Nó muốn ngã xuống!
Mà khói đen và dung nham kia, sắp đuổi kịp họ rồi!
Đúng vào lúc này, Tạ Liên bỗng nhiên cảm giác hông căng thẳng, Hoa Thành kéo y đến, một tay ôm eo y, một tay nâng cằm dưới y lên, đem bờ môi lành lạnh dán vào.
“…”


Tạ Liên trợn to mắt, một luồng khí mát mẻ vui sướng trong nháy mắt chạp khắp ngực, chạy qua tứ chi bách hài* của y, cả người tựa hồ cũng tràn đầy sức sống. Nụ hôn này ngắn ngủi cực kì, giây lát, Hoa Thành liền tách môi ra, nói: “Ca ca, thử lại xem!”
*Tứ chi bách hài: tay chân với trăm xương, ý bảo toàn thân.


Tạ Liên ngay lập tức tỉnh thần, thủ ấn tái xuất, tượng thần đang sắp ngã kia, đột nhiên duỗi ra hai tay, chống đỡ được mặt đất.
Lập tức, lần thứ hai đứng lên!


Hoá ra, tượng thần này không phải thể lực không chống đỡ nổi, mà là pháp lực. Để thao túng bức tượng khổng lồ này, lượng pháp lực tiêu hao rất lớn, Pháp lực lúc trước Hoa Thành cho Tạ Liên mượn đã bị dùng hết sạch, nó dĩ nhiên phải lảo đa lảo đảo giảm tốc. Mãi đến khi được truyền pháp lực một lần nữa, nó mới “Sống” lại. Lần này, nó chạy so với lúc trước càng nhanh hơn, động tác cũng linh hoạt hơn. Hoa Thành lại nói: “Ca ca, chạy nhanh lên!”


Tạ Liên cũng muốn nhanh hơn nữa, nhưng y lại lo lắng như vậy tiêu hao quá nhiều pháp lực, không dám mạo hiểu: “Nhanh hơn nữa đệ có chịu được không? Vạn nhất pháp lực không đủ thì làm sao bây giờ?!”
Hoa Thành thì thầm bên tai y: “Sẽ không, huynh chỉ cần chạy thôi! Vĩnh viễn không cần sợ, có ta ở đây!”


Hoa Thành đứng phía sau y, hai tay vững vàng đỡ lấy eo y, hoá ra thật sự có một người như thế, phảng phất toàn bộ thế giới đều phải đứng ở phía sau hắn. Tạ Liên hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, nói: “Tốt.”


Giây lát, y duỗi tay, phóng thích toàn bộ pháp lực, dùng pháp ấn mạnh mẽ nhất, quát lên: “– Chạy đi!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!


Tượng thần khổng lồ lao nhanh như gió, một bước mấy dăṃ, khe lớn nó một bước nhảy qua, đồi núi nó một bước bay vọt, quả nhiên đem mây đen cùng dung nham bỏ lại phía sau. Nó thật sự là một quái vật khổng lồ, mỗi bước đi, giống như một khối thiên thạch rơi từ trên trời xuống, kích mở một tầng sóng mạnh mẽ!


Vô số yêu quái lẻ loi hân bố ở Đồng Lô sơn đều cảm thấy mặt đất điên cuồng rung động, kinh hãi đến tái mặt. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy giữa bầu trời mây đen che phủ, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không phải rất lưu ý. Dù sao cũng là ở Đồng Lô sơn, xuất hiện kỳ cảnh gì cũng chẳng phải việc kì lạ. Với lại trong mây


đen chẳng phải là oán linh ư? Tự trong chúng nó cũng mang theo oán linh, mỗi ngày nhìn thấy cũng nhiều rồi, có cái gì phải sợ? Nhưng mà, khi chúng nó nhìn thấy vị Võ Thần to lớn lao nhanh bạch bạch bạch quá sức tưởng tượng của quỷ như vậy, tất cả đều sợ ngây người —
Đó là cái gì?!


Lập tức một mảnh quỷ khóc thần sầu: “Lớn quá a a a a a a a a a a a a a!”
Người to như thế chúng nó cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy. Thật sự quá đáng sợ!!!


Tạ Liên vốn định tránh khỏi hoàng thành Ô Dung, miễn cho tượng thần của hắn đem những ngôi nhà có giá trị lịch sử hai trăm năm này giẫm nát thành một vùng phế tích, y nhớ lại một chuyện, hỏi: “Tam lang, Bùi tướng quân với Vũ Sư đại nhân bọn họ có phải phụ cận gần đây không?”


Hoa Thành đáp: “Vâng.”
Tạ Liên vội bảo tượng thần: “Quay lại quay lại, bỏ quên vài thứ rồi, quay về mang đi!”
Lập tức, tượng thần này lùi vài bước. Đang chuẩn bị quay lại đi, Tạ Liên chợt thấy toàn thân chấn động, lòng bàn chân nhẹ bẫng, cả người bay lên.


Ở giữa không trung, y mới phản ứng được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Tượng thần ngã chổng vó rồi!


Tạ Liên và Hoa Thành vững vàng rơi vào trong lồng ngực tượng thần, Tạ Liên một bên điều động nó đứng lên lần nữa, một bên nhìn về phía trước. Thứ khiến cho tượng thần này ngã, không phải là y, mà là thứ khác.
Một ngọn núi cao sừng sững.


Đương nhiên, ngọn núi này, kém rất rất xa núi Đồng Lô, nhưng so với tượng thần này thì lại to hơn một chút. Tạ Liên nhớ rất rõ, lúc mới đến không có vượt qua ngọn núi này, thế nên y phóng tầm mắt nhìn về hướng sau lưng nó.


Đúng như dự đoán, ở sau lưng nó, sừng sững mọc lên hai toà nhà cao gần bằng núi. Ba ngọn núi lớn, ngăn cản bước chân tượng thần của y.
Hoa Thành nói: “Ca ca, cẩn thận. Chúng nó chính là ‘người bảo vệ’ núi Đồng Lô. ‘Lão’, ‘Bệnh’, ‘Tử’.