Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 4 - Chương 185

Phúc địa: vùng đất dồi dào linh khí, thích hợp cho tu luyện.
Tạ Liên hỏi: “Đây là mộ phần của người à? Hay là ta uống rượu của ngươi?”


Y uống nhiều đến mức đần độn u mê, không nghe rõ quỷ hỏa kia trả lời gì, tưởng rằng chủ nhân phần mộ đang đuổi mình, lầm bầm vài tiếng, rồi nói: “Biết rồi, ta biến đây.”


Tạ Liên ôm vò rượu đứng lên, loạng choạng cất bước. Ai ngờ, chưa đi được bao nhiêu, bỗng dưng hụt chân, “Rầm” một tiếng — cả người lộn nhào xuống phía dưới.


Hoá ra, trong mồ này có một cái hố to. Ước chừng là đào xong rồi, đang định chôn người chết, chẳng ngờ, người chết còn chưa kịp chôn, Tạ Liên đã nằm xuống trước.


Trán Tạ Liên đụng vào mép hố, đầu đập mạnh một cái, vô cùng đau đớn, càng lúc càng hoa mắt chóng mặt. Y hôn mê một lúc mới giãy giụa đứng lên, máu cùng bùn lẫn lộn trên cánh tay, không biết bản thân đã té xuống nơi nào rồi.


Y mờ mịt luống cuống ngẩn người nhìn một lúc, sau đó mới thử trèo khỏi hố. Nhưng y mới vừa uống một vò rượu, tay chân đã nhũn ra, không cách nào làm gì được, cố trèo vài lần đều bị trượt xuống. Tạ Liên co quắp người ngồi xổm dưới hố, trừng trừng nhìn ánh trăng trên trời đêm bị mây đen che khuất, tức giận tột độ.


Hố này sâu chẳng bao nhiêu, tại sao y mãi vẫn không trèo lên được?
Càng nghĩ càng tức giận, Tạ Liên không nhịn được lẩm bẩm: “...... Ta thao.”*
*này giống mấy câu chửi thề như d*t m* ấy


Tạ Liên không như người khác, y chưa từng mắng chửi dù chỉ một câu. Đây là lần thứ nhất y để lời lẽ kiểu này ra khỏi miệng. Kỳ diệu thay, sau khi chửi xong, hờn dỗi tích tụ trong ngực y nháy mắt liền tiêu tan. Lập tức, hệt như một đứa trẻ được ăn kẹo ngọt, Tạ Liên ra sức bới miệng hố, lại mở miệng mắng tiếp: “Ta thao con mẹ nó!”


Y vỗ mặt đất thét lên: “Có ai không? Có ai không đến kéo ta lên đi?!”


Đương nhiên làm gì có ai. Chỉ có một đốm quỷ hoả thăm thảm, bay lượn không ngừng. Sau khi Tạ Liên rơi xuống, đốm quỷ hoả kia xông lại, hình như muốn kéo y lên, nhưng lực bất tòng tâm. Tạ Liên chẳng thèm để ý đến nó, tức giận hét: “Thôi thì các ngươi cứ dứt khoát chôn cả ta luôn đi!”


Mắng thì mắng, nhưng trèo thì vẫn trèo. Hì hục một hồi lâu, Tạ Liên không dễ dàng gì dựa vào sức mình mà bò được lên trên, thân thể bây giờ đã tàn tạ, thở hồng hộc nằm trên đất. Một lát sau, y trở người, ôm lấy chính mình.
Tạ Liên nhỏ giọng than thở: “Lạnh quá.”


Y nói rất nhỏ như thể sợ người khác nghe được. Quỷ hỏa kia lại nghe ra, bay đến dán vào thân thể y, ánh lửa đột nhiên sáng rực lên, như đang cố gắng đốt cháy chính mình.
Nhưng mà, quỷ hỏa thể lạnh.


Cho dù nó dựa thật sát, thiêu đốt đến hầu như không còn, cũng sẽ không mang đến cho người sống một tí ấm áp.
Trong hoảng loạn, Tạ Liên cảm thấy như nghe được một âm thanh.


Âm thanh ấy phảng phất cách y thật xa, vừa hư vừa thực*, tuyệt vọng van xin: “Hỡi thần, xin người hãy chờ ta, làm ơn chờ ta đi… Cầu xin người cho ta chút thời gian thôi …Để ta…. Để ta…”
*như có như không
“......”
Tạ Liên nghĩ thầm: “Thần? Là đang gọi ta ư?”


Nhưng, coi như dùng hết sinh mệnh khẩn cầu y, cũng vô dụng mà thôi.
Bởi vì, khi y còn là thần, cũng không đủ khả năng. Hiện tại, y đã không còn là thần nữa, cho nên càng không làm được bất cứ cái gì.
“… Điện hạ? Điện hạ? Điện hạ!”
Tạ Liên bị Phong Tín đánh thức.


Y miễn cưỡng mở hai mắt, phát hiện mình đang nằm trong một con hẻm nhỏ. Mặt Phong Tín ngay trước mắt y, vừa thấy y tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó sắc mặt bỗng chuyển giận dữ vài phần, nói: “Điện hạ! Rốt cuộc huynh đã xảy ra một lời? Vì sao đến một lời cũng không nói đã bỏ nhà đi hai ngày! Nếu huynh không về nữa, ta biết nói gì với bệ hạ!”


Tạ Liên chậm rãi ngồi dậy, mở miệng: “Hai ngày?”


Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, y mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, âm điệu khàn khàn, lông mày cũng giật không ngừng, đầu đau như búa bổ, giống như nhớ ra cái gì, lại giống như cái gì cũng không nhớ. Phong Tín ngồi xổm bên cạnh y, nói: “Đúng vậy! Hai ngày rồi! Huynh thật sự là đã đi đâu vậy?! Lúc nãy vì sao huynh lại điên lên như thế?”


Lẽ nào y đã say hai ngày rồi? Không phải y đang ở trong một nấm mồ hoang sao? Vì sao trong nháy mắt nơi ở đã thay đổi? Hơn nữa theo lời Phong Tín nói, Tạ Liên linh cảm có chuyện không lành, hỏi: “Ta làm sao?”


Phong Tín tức giận thốt: “Huynh nhất định là trúng tà rồi! Đi khắp nơi đập phá, đến khắp chốn đánh người, còn đi cản đường binh lính Vĩnh An đang tuần tra. Chưa kể trước đó huynh làm gì, ta cũng không biết!”


Nghe thấy y đi cản đường binh lính Vĩnh An, Tạ Liên kinh hoảng, nói: “Ta chặn đường lính sao? Thế…thế những binh lính kia đâu?”


Phong Tín nói: “May là ta đến, kịp thời kéo huynh lại, với bộ dạng đó của huynh, bọn họ cho rằng huynh say đến điên khùng luôn rồi, mắng vài câu xong cũng chẳng thèm quan tâm, nếu không chúng ta chết chắc. Huynh làm sao vậy? Ta thấy huynh hình như là uống rượu?”


Tạ Liên cúi đầu nhìn mình, toàn thân y hiện tại tràn đầy bùn đất bẩn thỉu, giơ tay gãi gãi tóc, cũng rối đến mức như phạm nhân bị kéo xuống chém đầu, quả nhiên y hệt mấy hán tử vừa say vừa bị điên kia cả ngày màn trời chiếu đất*.
*ngủ ngoài đường


Một phút im lặng, y ngẩn người, hàm hồ nói: “Ừm…Uống một chút.”
Phong Tín nhất thời không phản ứng kịp, truy hỏi: “Cái gì? Huynh đâu được phép uống rượu? Rốt cuộc uống bao nhiêu mới say tận hai ngày?”


Thấy Phong Tín vẻ mặt không thể tin tưởng nỗi, Tạ Liên bỗng có chút phiền lòng, đi về phía trước, nói: “Nói rồi, không uống bao nhiêu, chỉ một chút thôi. Không sao cả. Vì sao ta không được uống rượu.”


Phong Tín không nghĩ tới y sẽ trả lời như thế, hơi sửng sốt, đuổi theo: “‘Không sao cả’ là ý gì? Vì sao ư? Điện hạ có lẽ huynh đã quên, bởi vì uống rượu là phá giới, huynh không thể phá giới, nếu phá thì việc tu luyện phải làm sao đây? Huynh muốn phi thăng mà.”


“......” Vừa nghe thấy hai chữ tu luyện và phi thăng, Tạ Liên liền không nghe tiếp, chân bước càng nhanh. Phong Tín hô to: “Điện hạ!”
Hắn lại đuổi theo, chần chờ trong chốc lát, nói: “Có chuyện gì xảy ra sao? Nói cho ta nghe đi?”
Thấy Phong Tín cẩn thận mà hỏi dò như vậy, Tạ Liên há miệng, muốn nói lại thôi.


Không tìm được người chia sẻ việc này, có thể y sẽ phát điên mất. Nhưng y không cách nào xác định, sau khi nói ra, phản ứng của Phong Tín sẽ như thế nào.
Y không dám đánh cược.


Thấy y ngây ra, Phong Tín lại nói: “Nói nè, cũng đâu phải giết người phóng hoả cướp của, Điện hạ huynh có chuyện gì chẳng thế nói cho ta?”
Nghe thấy “Cũng không phải giết người phóng hỏa cướp của”, Tạ Liên liền nghẹn lại.


Nếu như nói y ban đầu đã sinh ra một chút dao động, may mắn thay, thời khắc này, liền bị đánh nát một cách triệt để. Tạ Liên cúi đầu, tiếp tục cất bước đi, mơ hồ nói: “Không có việc gì...... Chỉ là, ta thật sự rất mệt. Đệ......”Y đang định lấy đại một cái cớ, chợt phát hiện trên gò má Phong Tín có gì đó, dừng chân lại, hỏi: “Mặt đệ làm sao vậy?”


Phong Tín đưa tay sờ sờ gò má, hình như tìm thấy chỗ đau, cơ bắp nhăn lại. Thứ trên mặt hắn, là vết bầm ứ lại. Hơn nữa, một cánh tay cũng đang bị từng lớp từng lớp tỉ mỉ băng lại.


Lớp băng này hẳn không phải Phong Tín tự mình băng, có điều, Tạ Liên lưu ý vết thương dưới băng hơn, y hỏi: “Đệ tại sao lại bị thương?”


Lấy thân thủ của Phong Tín, phàm nhân sao có thể dễ dàng làm hắn bị thương, hơn nữa còn là bị thương ở cánh tay. Phong Tín không để ý lắm, nói: “À, không có gì đâu, mấy người vô lại kia lại đến phá quán mà thôi.”
Tạ Liên nghi ngờ, nói: “Là mấy người làm xiếc kia à?”


Phong Tín nói: “Chính là bọn chúng.”
Tạ Liên hỏi: “Bọn họ tại sao lại ném cửa quán?” Nhưng sau đó y lập tức ngộ ra, “Bởi vì ngày hôm đó chúng ta nhận thua, nhưng sau đó đệ vẫn đi làm xiếc, vì thế bọn họ đến đuổi đệ đi?”


Hơn nửa là vậy rồi. Sau khi làm rõ nguyên do, trong lòng Tạ Liên đột nhiên lửa giận tăng vọt.
Y đông cứng nói: “Đệ đừng đi đến đó nữa nữa!”


Phong Tín hơi bất mãn nói: “Quản bọn họ chắc! Ta lại càng muốn đi. Chịu thua là huynh, cũng không phải ta. Ta ngược lại không chịu thua, không tính là đổi ý, ta muốn làm xiếc ờ chỗ đó, bọn họ ngoại trừ lén lén lút lút ném đồ ném vật đến thì còn làm được gì? Lần này là không phòng bị, lần sau sẽ không, đánh nhau ta cũng chẳng sợ họ!”


Nghe xong lời này, lửa giận trong lòng Tạ Liên liền bị dập xuống, thay bằng một trận áy náy.
Phong Tín như vậy mà y vẫn còn ngồi đây buồn rầu ũ rũ, làm sao xứng đáng với người hầu trung tâm vẫn theo y dù đã lưu lạc đến nước này?
Nghĩ thế, Tạ Liên thở dài, nói: “Xin lỗi, Phong Tín.”


Phong Tín sững sờ, xua xua tay, nói: “Điện hạ xin lỗi ta làm gì, này không phải là phí lời à.”
Tạ Liên nói: “Mấy ngày nay đều chỉ có một mình đệ kiếm tiền, khổ cho đệ rồi.”
Phong Tín nói: “Chỉ cần huynh cẩn thận tu luyện, sớm ngày phi thăng, so với ai đều mạnh hơn!”


Nghe thấy hai chữ “phi thăng” lần nữa, Tạ Liên nặng nề gật đầu.
Quốc chủ và Vương Hậu bị Phong Tín che giấu, chỉ nghĩ rằng Tạ Liên mấy ngày nay ở bên ngoài tu luyện. Nhìn thấy y trở về, Vương Hậu lại vui vẻ bữa cơm. Tạ Liên không đành lòng, lấy chén của Phong Tín, thay hắn ăn hết. Một đêm không ngủ.


Ngày thứ hai, Phong Tín đã rời giường ra ngoài từ sớm. Tạ Liên thì ở lại tu luyện.
Nhưng đáng tiếc, tuy rằng y dùng đến mười hai vạn phần công lực, thế mà vẫn chẳng cách nào tập trung nỗi.


Đạo lý này, nhà nhà đều biết, biện pháp duy nhất để tách ra khỏi chúng sinh thiên hạ, chính là chăm chỉ khổ luyện. Thế nhưng,trong một vạn người, mấy ai thật tâm thật lòng làm được bốn chữ “chăm chỉ khổ luyện”? Vì vậy, cho dù y tự nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần tâm vô tạp niệm, nhưng làm sao có thể nói một chút là làm được ngay?


Mười mấy ngày liên tiếp, tiến triển tu luyện đều trì trệ không tăng, cũng không có thu hoạch gì, trong lòng Tạ Liên khó tránh khỏi lo lắng. Đặc biệt là khi khuya nào Phong Tín cũng lê lết tấm thân mệt nhọc trở về, cùng vương hậu hỏi y hôm nay tu luyện có tiến triển hay không, Tạ Liên đều cảm nhận được một trận áp lực thật kinh khủng không lời nào diễn tả nỗi.


Nhưng y lại chẳng dám ăn ngay nói thật, chỉ có thể ngập ngừng bảo có tiến triển, lập tức, Phong Tín với vương hậu vui vẻ vô cùng. Về lâu dài, không phải là biện pháp hay. Sau hai thánh, Tạ Liên rốt cuộc chẳng cách nào để loại tình trạng này kéo dài nữa.


Một ngày nọ, đêm khuya, Phong Tín trở về, hai người ngồi xuống bàn ăn cơm thừa hôm qua. Đang ăn, Tạ Liên bỗng nói với hắn:”Ta sợ rằng phải rời khỏi đây một thời gian.”
Phong Tín vừa bới cơm, vừa sửng sốt: “Hả?Rời đi? Huynh muốn đi đâu?”


Tạ Liên chậm rãi nói: “Ta muốn đi tìm một chỗ linh khí dồi dào thuận lợi, bế quan tu luyện.”


Chỗ tu luyện nếu như là nơi linh khí dồi dào,đối với việc tu hành, chắc chắn có nhiều ích lợi. Lúc trước, Tạ Liên bởi vì không muốn rời xa cha mẹ và hai người hầu, không dám nói ra. Bây giờ, y lại thay đổi chủ ý. Phong Tín không nghĩ nhiều, vui mừng: “Quá tốt rồi! Điện hạ, huynh nên làm thế từ sớm! Như thế việc thanh tu mới có hiệu quả nhất.”


Tạ Liên gật gật đầu, dừng một chút, lại nói:” trong lúc ta rời khỏi đây, phiền đệ trông coi phụ hoàng và mẫu hậu.”
Phong Tín đang muốn trả lời, chợt do dự một khắc. Tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng Tạ Liên quen thuộc với hắn như vậy, làm sao không thể thấy được giây lát chần chờ này?


Đúng lúc này, quốc chủ trong phòng nói:”Ngươi cứ đi đi. Cô vương không cần người khác trông chừng.”


Phong Tín với Tạ Liên thả bát đũa xuống, nhìn về hướng trong phòng nhìn. Quốc chủ chưa ngủ, nghe được đoạn đối thoại của bọn họ,lên tiếng cắt ngang. Tạ Liên lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Lại đang cậymạnh nữa rồi.”


Phong Tín thì lại nở nụ cười, nói: “Điện hạyên tâm. Ta khẳng định sẽ.”
Hiện tại hắn đáp đúng là rất thoải mái, có điều Tạ Liên cũng chưa quên, vừa mới nãy, trước khi trả lời, Phong Tín có một khoảnh khắc hơi do dự, hình như có nỗi lo lắng khác.


Nhưng mà nghĩ lại, y cảm thấy, không chứng là nhìn nhầm thật. Trừ bọn họ ra, Phong Tín lại không quen biết những người khác,vừa không có những khác lo lắng, có thể có cái gì khác lo lắng? Bỏ bớt đi không nghĩ, ngược lại cân nhắc ngày mai hành trình.


Ngày hôm sau, Tạ Liên đeo bọc hành lí giản dị,tạm thời từ biệt cha mẹ và Phong Tín.
Y đi bộ không biết bao nhiêu dặm, ăn gió nằm sương không bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng tìm được một chỗ núi non tĩnh lặng,thích hợp để thanh tu. Thăm dò một phen, Tạ Liên đầu tiên là sững sờ, sau đó,lòng mừng như điên:


“May mắn quá...... Nơi đây phong thủy cực tốt, là một động thiên phúc địa hiếm thấy!”


Xui xẻo đến tận bây giờ, đột nhiên khí vận lại đến, Tạ Liên có chút không dám tin vào bản thân, xác nhận nhiều lần, lúc này mới không nghi ngờ gì nữa. Đây thật sự một nơi phúc địa linh khí dồi dào! Nếu có thể chuyên tâm tu hành ở đây mấy tháng, chắc chắn làm ít lợi nhiều, công lực tăng nhanh như gió!


Tạ Liên giống như thấy được tia hy vọng, tâm tình ảm đạm mấy ngày liên tiếp lập tức sáng trong, trong lòng hân hoan nhảy nhót: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Phong Tín, chờ ta! Ta sẽ quay lại nhanh thôi!”


Theo đường núi gập ghềnh cao chót vót được ba bốn canh giờ, Cuối cùng Tạ Liên, trước khi mặt trời lặn, đã tiến vào sâu trong toà linh sơn.


Đi ngang qua tầng tầng rừng cây, càng cảm nhận được rõ ràng nguồn linh khí càng lúc càng gần. Bước chân Tạ Liên cũng càng nhanh hơn. Ai ngờ, đúng lúc y đang lựa chọn địa điểm thanh tu, phía sau bỗngnhiên truyền đến hàng loạt tiếng bước chân hỗn loạn.


Nơi hoang sơn dã đĩnh như thế này, làm sao có nhiều tiếng bước chân như vậy? Tạ Liên theo bản năng quay đầu lại nhìn. Không nghĩ tới, một cái ngoái đầu, nụ cười trên miệng y đã đông cứng lại.


Ờ phía sau y, xuất hiện càng nhiều người, khoảng chừng ba mươi mấy, cao thấp mập ốm bất đồng, tướng mạo, trang phục cũng khác,nhưng họ không hề ngoại lệ, đều là thần quan. Một số ít là Thượng Thiên Đình thần quan cấp thấp, còn lại đa số là Hạ Thiên Đình thần quan.


Trong số đó, còn có mấy người…mấy tiểu thần quan lúc trước y gặp phải lúc chặn đường đánh cướp!
Bọn họ nhìn thấy Tạ Liên, sắc mặt khẽ biến, giật tay áo người này, chọt chọt người kia, thấp giọng không biết nói gì. Mà khi nhìn thấy bọn họ, tay Tạ Liên lập tức hơi phát run.


Song phương hai mắt nhìn nhau. Một lát, bên kia mới có một thần quan ho một tiếng, nói: “Thật trùng hợp, lại gặp thái tử điện hạ ở đây.”
“Đúng vậy, thái tử điện hạ vì sao lại đến nơi này?”
“......”


Tạ Liên khẽ gật đầu, tận lực bày ra vẻ thong dong trấn định, theo lễ mà đáp: “Ta đến đây tu luyện.”


Tuy rằng y của ngày hôm nay, khác xa y trong quákhứ, nhưng Tạ Liên vẫn cực lực dùng giọng điệu nói chuyện giống dĩ vãng khi chưa bị giáng chức, không để bản thân ăn nói khép nép, cũng không cho phép mình chột dạ hụt hơi.
Thần quan đối diện lại cười: “Càng đúng lúc, chúng ta cũng đến tu luyện.”


“Đúng vậy! Đúng vậy, không nghĩ tới lại đụng nhau ở chỗ này. Ha ha ha......”
Hoá ra, nơi động thiên phúc địa này, không riêng gì y phát hiện ra. Hơi mười vị thần quan này, cũng nhìn trúng.


Đối mặt với tình huống như vậy, trong lòng Tạ Liên hơi do dự. Chẳng lẽ muốn cùng nhiều thần quan như vậy tu luyện hay sao?


Nói thật, đáy lòng y vô cùng chống cự việc cùng thần quan khác đồng thời tu luyện. Thứ nhất, y đến bế quan thanh tu, nếu như không thể một người một chỗ, mà phải tu cùng nhiều người như vậy, khó tránh khỏi việc bị quấy rầy. Có người thích kết bè kết lũ đi tu luyện, “Tu với nhau có thể chiếu cố lẫn nhau”, nhưng Tạ Liên thì khác, y xưa nay đều chỉ thích một mình thanh tu.


Thứ hai, sau việc đánh cướp ngày hôm đó, hiện tại y nhìn thấy những thần quan từng chứng kiến kia, trong lòng luôn lo sợ bất an, luôn cảm thấy ánh mắt đối phương như kim châm cắm lên người mình, ví như giờ khác này, y có ảo giác mọi người đàn dùng một loại ánh mặt vi diệu nhìn y,như thế, căn bản không thể chú tâm tu luyện.


Tuy nói, việc chiếm phúc địa này, có quy củ là đến trước thì giành trước, chỉ cần đủ mạnh, đủ cứng, Tạ Liên có thể nói ta đến trước,xin mời các ngươi tìm nơi khác tu luyện đi, nhưng những thần quan bắt quảtang y đánh cướp còn ở đối diện, không nên qua cứng rắn. Hơn nữa, một mình y chiếm phúc địa, đánh đuổi nhiều thần quan như vậy, cũng quá bá đạo ích kỉ. Cho dù đáy lòng Tạ Liên không muốn tu luyện cùng thần quan khác, nhưng y lại không có cách nào. Trong thời gian ngắn y cũng chẳng thể tìm được nơi thanh tu linh khí dồi dào như vậy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói:”Đúng vậy, thật trùng hợp. Vậy ta vào trước, chư vị xin cứ tự nhiên.”


Nói xong y liền muốn vội vã rời đi, tìm một sơn động yên tĩnh nhất thanh tu. Ai ngờ, y vừa mới quay người, phía sau liền có thần quan nói: “Chậm đã!”
Tạ Liên dừng chân, quay đầu lại nghi ngờ hỏi:”Chuyện gì?”


Ba mươi mấy vị thần quan này liếc mắt nhìn nhau,thấp giọng nói chuyện. Giây lát, một người đứng ra, mỉm cười nói: “Thái tử điện hạ, ngài lúc trước chiếm cũng không ít động thiên phúc địa, một cái này,không bằng nhường cho chúng ta đi?”
Tạ Liên sửng sốt một lúc, mới kịp phản ứng.


Ý của bọn họ, là muốn cho một mình y rời đi?
Không hiểu tại sao, khinh người quá đáng!
Một luồng lửa giận bốc lên tận đầu. Tạ Liên nghĩ thầm: “Là ta tới trước, ta không đuổi các ngươi đi, vì sao các ngươi còn đuổi ta?”


Nhưng y không thể phát tác. Trầm mặc một hồi,nắm chặt bao hành lý trong tay, Tạ Liên khó khăn mở miệng: “Chư vị đây là có ý gì?”
Một tên thần quan nói: “Việc này......Không phải vừa nãy đã nói rồi à...... ngài lúc trước chiếm cũng không ít động thiên phúc địa......”


Tạ Liên liền xen lời hắn: “Cái này liên quan gì? Lẽ nào ta lúc trước chiếm không ít động thiên phúc địa, ta sau này không thể tu luyện ở động thiên phúc địa nữa à?”


Tên thần quan kia bị y chặn họng, ngượng ngùng không nói nữa, Tạ Liên cố gắng ôn hoà nhã nhặn mở miệng: “Huống chi, ta đã tỏ rất rõ, không phải nếu ta ở đây tu luyện thì chư vị cũng không thể ở đây tu luyện. Tu luyện chung một linh đia chẳng lẽ không phải chuyện rất bình thường à? Cùng nhau tu luyện, có gì không đúng? Vì sao nhất định phải đuổi tađi?”


Lúc này, chỉ nghe có người lẩm bẩm: “...... Đừng có giả bộ ngu. Vốn có ba mươi mấy người, ngươi ở đây tu luyện, người khác còn tu luyện được gì......”
Tuy rằng giọng người nọ bị những người khác áp xuống, nhưng Tạ Liên vẫn minh bạch trong nháy mắt.
Thì ra là như vậy!


Một mảnh linh khí phúc địa, là có hạn. Lúc tu luyện, nếu một người chiếm một nửa, người đến sau cũng chỉ có thể chiếm nửa kia. Mà nếu như một người trong đó chiếm tám phần, người khác cũng chỉ có thể chiếm hai phần, Linh khí hấp thụ biến thành năng lực của bản thân càng mạnh,linh khí chiếm được cũng càng nhiều.


Những này thần quan là lo lắng, nếu như y cũng tu luyện ở đây, sẽ chiếm hết hơn nửa phần linh khí. Mà phần linh khí còn dư lại chia đều cho ba mươi ba người, mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu!


Nghĩ thông, lửa giận trong đầu Tạ Liên cháy càng vượng. Y nắm chặt quyền, lạnh lùng nói: “...... Ta muốn tu luyện ở đây.”


Có một thần quan phía đối diện nói: “Thái tử điện hạ, chúng ta nể ngươi nên mới chịu gọi ngươi một tiếng thái tử điện hạ.Ngươi bây giờ thân là phàm nhân, cần gì phải cướp đất với chúng ta?”


Tạ Liên nói: “Nếu thân ta đúng là của phàm nhân, các ngươi đều là thần quan, vậy ta tu luyện ở đây, các ngươi lại sợ gì?Nếu như ta không chịu đi, lẽ nào các ngươi còn có thể đuổi ta đi?”


Điều đó đương nhiên không được. Nếu như một phàm nhân không có lỗi lớn, mà thần quan ỷ thế dùng sức với họ, sẽ bị phạt. Bọn họ chắc hẳn không làm gì được y. Nhưng mà, Tạ Liên lại quên một việc.


Giữa lúc y đang ngoan cường đối đầu với ba mươi mấy tên thần quan này, bỗng nhiên có một thanh âm vang lên: “Thái tử điện hạ bị giáng chức hạ phàm, xương đúng là càng ngày càng cứng, không chỉ biết đánh cướp phàm nhân, còn cướp cả thần quan cơ đấy, ha ha ha!”


Vừa nghe câu này, Tạ Liên lập tức như bị ném vào hầm băng!
Y đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy kẻ nói chuyện chỉ là một thần quan hạ cấp tầm thường, nhưng mà, lại không phải mấy thần quan ngày hôm đó chứng kiến sự việc kia!


Quả nhiên, bọn họ đã nói ra từ sớm rồi! Lúc này không phải ảo giác của Tạ Liên, tất cả mọi người thật sự đều đang dùng loại ánh mắt vi diệu kia nhìn y. Tất cả bọn họ biết rồi, những thần quan này, biết cả rồi!!!


Trong phút chốc, Tạ Liên giống như bị đánh nhũn cả xương, kiêu ngạo cả người đều đi đâu mất tiêu, hai mắt sung huyết, cứng đờ quay đầu, nhìn về phía mấy người… mấy tiểu thần quan kia, nói giọng khàn khàn: “...... Các ngươi đã hứa, sẽ không nói cho người khác rồi mà.”