Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 - Chương 152

Quả thực là như thế. Không biết có phải là do không bị cháy sạch, hay là do màu bên trên bị nung chảy, sau đó chảy xuống phủ lên hình vẽ bên dưới hay không. Tạ Liên vân vê bằng đầu ngón tay, đúng là loáng thoáng có thể thấy được nửa khuôn mặt người. Tạ Liên cẩn thận bắt đầu bóc những mảng cứng màu đen kia, Bùi Minh ôm bàn tay trái sưng phù, nói: “Thái Tử điện hạ có hứng thú đối với những bức tranh này sao?”


Tạ Liên nói: “Không phải có hứng thú, mà là ta có một ý tưởng khá mạo hiểm.”
Bùi Minh nói: “Nói thử xem?”


Tạ Liên nói: “Chúng ta khó có được cơ hội tới núi Đồng Lô, ngoài việc ngăn chặn sự xuất hiện của tân Quỷ Vương, thì chúng ta có nên đi tìm nguồn gốc của nó hay không? Ví dụ như, nó là do người phương nào chế tạo ra, dùng sức mạnh gì để khống chế? Có lẽ, nếu có thể đánh bại nó một lần để nó không có cơ hội hồi sinh thì chúng ta sẽ không cần lo lắng việc Quỷ Vương xuất thế nữa.”


Bùi Minh nói: “Ý tưởng của ngươi quả là mạo hiểm. Bất quá, Hoa Thành chủ cũng chưa điều tra ra, chỉ e là chúng ta chỉ lãng phí thêm nhiều thời gian thôi. Trước mắt Bùi mỗ cũng không kiến nghị làm như vậy.”


Hoa Thành lại nói: “Ta không điều tra ra là bởi vì tư chất tương đối ngu dốt, năng lực có hạn, hơn nữa khi đó chỉ lo chém giết. Nếu như là do ca ca chủ trì, vậy thì nhất định sẽ được.”
Tạ Liên nói: “Không không không. Ta mới là năng lực có hạn, bản lĩnh của Tam Lang cao hơn so với ta.”


“……”
Có vẻ như Bùi Minh nghe không nổi nữa, liền đem Bùi Túc ném cho Bán Nguyệt, xoay người đi ra ngoài, nói: “Hay là ta nên ra ngoài hít thở chút không khí.”
Bên kia, Tạ Liên cư nhiên bóc từng mảng màu đen ra một cách dễ dàng, Tạ Liên ngẩn người, nói: “Cái này quả nhiên có thể……”


Những mảng cứng màu đen ở đây lại có thể bóc ra từng mảng lớn như vậy! Chỉ trong chốc lát, Tạ Liên đã bóc ra một tảng lớn, lộ ra một khuôn mặt trẻ con cỡ chừng bằng quả nắm tay, tuy nét vẽ cực kỳ đơn giản, nhưng biểu tình trên mặt lại sinh động như thật, giống như đang đuổi theo thứ gì đó, ánh mắt toát lên vẻ rất say mê. Do bị một mảng đen kia che phủ hoàn toàn nên vẫn giữ cho bức tranh kia vẫn còn rất đẹp, cứ như vừa vẽ chưa được bao lâu.


Tạ Liên quay đầu lại nói: “Tam Lang, chúng ta cùng nhau……”


Chỉ thấy Hoa Thành không nhúc nhích, trong bóng đêm lại có xuất hiện một mảnh màu bạc lập loè. Không bao lâu, mấy trăm con bướm bạc vô thanh vô thức vẫy cánh xuất hiện, bay lên đậu trên bức tường đen như mực kia. Khi bọn chúng cùng vẫy cánh, Tạ Liên nghe được những tiếng vỡ vụn rất nhỏ, giống như những mảng mặt nạ bị bong tróc ra, vách tường màu đen bỗng xuất hiện vô số những khe nứt.


Sau đó, rớt ầm xuống!
Những mảng bám trên vách tường màu đen rớt xuống, lộ ra một bức tranh ——
Một bức tranh vô cùng rực rỡ!
Tạ Liên ngửa đầu nhìn vách tường này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận.


Toàn bộ bức tranh chia rõ ra làm bốn tầng. Tầng thứ nhất là một ánh vàng lấp lánh, mây trôi lượn lờ, không có bóng người.
Tầng thứ hai, chỉ vẽ một nhân vật, là một thiếu niên tuấn mỹ vận áo trắng. Quanh thân hắn được vẽ bằng một ánh vàng sáng chói lóa, giống như màu ở tầng một.


Tầng thứ ba, vẽ bốn nhân vật. Mỗi người một khuôn mặt, trang phục, biểu tình, động tác không giống nhau, vóc dáng so với thiếu niên vận áo trắng ở tầng thứ hai nhỏ hơn một nửa.


Tầng thứ tư, cũng chính tầng cuối cùng, vẽ vô số người, so với bốn người ở tầng thứ ba thì lại nhỏ hơn nữa, như bị ép lại. Khuôn mặt mỗi người đều giống nhau như đúc, biểu tình cũng thế, ngập tràn cuồng nhiệt, sùng bái, say mê. Tạ Liên bóc ra khuôn mặt đầu tiên, chính là khuôn mặt ở tầng chót này.


Nét vẽ của toàn bộ bức tranh này đẹp đẽ vô cùng, Tạ Liên bị nó làm ngơ ngẩn hồi lâu, mới nói: “Tam Lang, đệ…… Trước kia đã gặp qua thứ này sao?”


Hoa Thành chậm rãi nói: “Đệ đi hơn phân nửa núi Đồng Lô, cơ hồ đi qua mỗi một tòa thần điện Ô Dung, có thể xác định, đệ chưa từng gặp qua thứ này.”
Tạ Liên phục hồi tinh thần lại, nói: “Bức tranh này e là không phải thuộc về hai ngàn năm trước.”


Hoa Thành nói: “Tuyệt đối không phải. Xem màu sắc cùng sự bảo tồn hoàn hảo như thế, nhiều nhất chỉ một trăm năm. Có lẽ, đã vẽ mới lại.”
Nói cách khác, bức tranh này, sau này mới được vẽ lại!


Tạ Liên chỉ vào tầng cao nhất, nói: “Tầng một, hẳn là vẽ ‘ Trời ‘. Bởi vì ‘ bầu trời ‘ bao phủ lên chúng sinh vạn vật.”


Lại chỉ tầng thứ hai, nói: “Tầng này, hẳn là vẽ Thái tử Ô Dung. Nếu tòa thần điện này thờ bái Thái tử Ô Dung, như vậy bức tranh đó chính là vẽ hắn, cho nên người trong bức tranh lớn nhất so với những người còn lại, ánh sáng trên người giống với ánh mặt trời, hơn nữa, chỉ đứng dưới ‘ bầu trời ‘”


Lại chỉ tầng thứ tư, nói: “Tầng chót nhất thì là nhân vật nhỏ nhất, khuôn mặt giống nhau, hẳn là dân chúng Ô Dung.”


Cuối cùng, chỉ tầng thứ ba, nói: “Nhưng mà, bốn người này là ai? Vị trí của họ, chính là trên dân chúng nhưng dưới Thái tử. Chỉ ra địa vị rõ ràng như thế. Là đại thần? Hộ vệ? Hay là……”
Hoa Thành đến gần vài bước, nói: “Ca ca, huynh xem, trên người bọn họ cũng có một tầng linh quang.”


Quả nhiên là có thật, chỉ là, bởi vì ánh sáng của Thái tử Ô Dung quá chói, cho nên linh quang trên người bọn họ cơ hồ bị biến mất. Tạ Liên hiểu ra liền nói: “Là Thái tử sau khi phi thăng, thì tướng cũng thăng lên thần quan.”


Cũng chính là cùng cấp với Phong Tín và Mộ Tình. Tạ Liên dạo quanh trong thần điện một vòng, xác định chỉ có vách tường ở đại điện này có giấu diếm huyền cơ, còn lại ba vách tường khác đều bị cháy đến nỗi không còn có thể cháy hơn.


Bức tranh này rốt cuộc là ai để lại? Để lại cho ai xem? Muốn truyền đạt tin tức gì?


Chỉ có một bức tranh như vậy, Tạ Liên cũng không thể phát hiện ra gì. Trầm ngâm một lát, Tạ Liên nhìn Hoa Thành nói: “Kế tiếp trên đường chúng ta nên lưu ý thần điện Ô Dung một chút. Ta có dự cảm, bức tranh như vậy…… có khả năng có nhiều hơn một bức.”
Hoa Thành gật đầu nói: “Có lý.”


Hai người cũng đỡ Bùi Túc và Bán Nguyệt ra thần điện, Tạ Liên lúc này mới nhớ tới một người, nói: “Bùi tướng quân đâu?”


Bùi Minh mới vừa nãy nói muốn hít thở không khí, bọn họ ở trong thần điện một lúc cũng không thấy hắn trở về, Tạ Liên gọi vài tiếng, cũng không thấy trả lời, nói: “Hay là bị mất tích vào lúc này?”


Bốn người ở cái thị trấn hoang vắng này tìm một vòng, ở núi Đồng Lô cũng không có biện pháp dùng thuật thông linh, không thu hoạch được gì. Tạ Liên cảm thấy không khỏi lo lắng, Hoa Thành nói: “Ca ca, đừng nóng vội. Ta có cách.”


Hoa Thành vươn một bàn tay, lòng bàn tay có một con bướm bạc cực nhỏ nhẹ nhàng vẫy cánh, bay quanh Tạ Liên vài vòng. Tạ Liên tuy rằng cảm thấy nó đáng yêu, nhưng lại không biết có tác dụng gì, nói: “Đây là……”


Lúc này, Tạ Liên bỗng nhiên nghe được một trận thở dốc, ngay sau đó, trên người con bướm bạc có một giọng nói vang lên. Hắn nói: “Ta thật trăm triệu lần không nghĩ tới, ở chỗ này có thể gặp ngươi.”
Bùi Minh!


Tạ Liên nhìn về phía Hoa Thành. Hoa Thành cười nói: “Ngày hôm qua, trên người mỗi người ta đều thả một con bướm bạc.”


Bùi Túc miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nói: “…… sau đó, ngươi liền có thể thông…qua con bướm bạc kia, giám sát, nghe lén, nhất cử nhất động đối phương…mà đối phương không hề cảm thấy gì….đúng không? Không hổ… là Huyết Vũ thám hoa.”


Hoa Thành nói: “Không biết cách chấm câu thì đừng nói.”
“……”
Tạ Liên thả con bướm bạc ở bàn tay ra, nhìn nó nói: “Bùi tướng quân? Ngươi ở đâu? Đối diện ngươi là ai?”
Hoa Thành nói: “Xin lỗi ca ca, chỉ có thể nghe, không thể nói.”


Tạ Liên nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng.” Nếu cũng có thể truyền giọng đi, chẳng phải là đối phương sẽ dễ dàng phát hiện ra sao?


Ngay sau đó, một giọng nói của một nam tử trẻ tuổi lanh lãnh vang lên: “Lão Bùi, cho ngươi một lời khuyên —— bây giờ ngươi đừng có ở đó mà nói lời vô nghĩa. Ngươi hãy chống mắt lên coi ta sẽ giết chết ngươi bằng một chưởng này.”
Nghe được giọng nói này, Tạ Liên hơi trợn mắt.


Là Linh Văn ở hình thái nam nhân!
Tạ Liên nói: “Thì ra là thế! Kẻ áo đen dọc đường chém giết khắp nơi …… lại chính là Linh Văn biến thân thành nam nhân.”
Bùi Túc nói: “là…Linh Văn tiền bối …. mang Bùi tướng quân đi sao?”
Tạ Liên nói: “Không biết, còn đang nghe.”


Bên kia, Bùi Minh nói: “Kiệt khanh, ngươi làm gì tức giận như thế.”
( tên thật của Linh Văn là Nam Cung Kiệt)


Linh Văn nói: “Câm miệng. Ngươi đừng nói nữa. Không phải ta tức giận mà là người khác tức giận. Để ta nói trước, bây giờ ta không thể khống chế được cơ thể mình, xui rủi nếu có đánh ngươi tàn phế cũng đừng tìm ta chịu trách nhiệm.”


Bùi Minh nói: “Bây giờ hai ta đang ở thế cục này, nhúc nhích cũng không xong, ngươi nói xem ai sợ ai.”


Tạ Liên ngẩng đầu nói: “Không phải Linh Văn bắt Bùi tướng quân đi. Trước mắt bọn họ đang ở một nơi nguy hiểm, bị người nào đó khống chế.” Sau đó liền suy nghĩ nói, “Có thể khống chế Cẩm Y Tiên, đối phương có lai lịch như thế nào?”


Bùi Minh lại nói: “Bây giờ thứ trên người ngươi đang mặc là…?”
Bùi Minh chưa kịp nói ra, nhưng mọi người đều biết đó là thứ gì.
Cẩm Y Tiên!
Linh Văn nói: “đúng. Nó quả thực không thích ngươi. Ngươi tốt nhất nói chuyện cẩn thận một chút.”


Bùi Minh nói: “Ngươi làm sao biết nó đang nghĩ gì? Ta thật phục ngươi, ngươi gây ra một trận náo loạn như vậy, to gan lớn mật dám đi vào điện võ thần trộm đồ, tự đạp đổ chén cơm của ngươi, bây giờ còn chạy vào núi Đồng Lô. Nó khiến ngươi chạy tới đây sao?”


Linh Văn nói: “Không phải nó khiến ta tới đây, là chính bản thân ta muốn tới. Lão Bùi đừng hỏi nữa! Nó tức giận rồi. Ta có thể cảm nhận được.”


Bùi Minh câm miệng. Qua một lúc, Linh Văn nhẹ nhàng thở hắt ra, có vẻ Cẩm Y Tiên rốt cuộc bình tĩnh lại, vì thế, Linh Văn nói: “Lão Bùi chuyện ngươi là như thế nào? Đương yên lành như vậy ngươi chạy tới núi Đồng Lô làm gì? Làm thế nào mà tay trái của ngươi bị cả trăm ngàn con ong đốt thế, còn bị thương thành bộ dạng này.”


Giọng Bùi Minh nghẹn khuất, hết sức buồn bực, nói: “Xuất sư không thuận lợi, một lời khó nói hết. Còn không phải là tại tiểu Bùi khiến ta không khỏi bớt lo. Vốn cũng không đến nỗi chật vật như thế, ai mà biết vừa tới thì đụng phải kẻ thù chứ? Nếu ta không bị thương thành bộ dạng này thì há có thể để người khác kéo tới cái chỗ quỷ quái này sao? Rốt cuộc là ai làm cũng không nhìn thấy rõ.”


Tạ Liên thầm nghĩ: “Ngươi mau nói thẳng ra cái chổ quỷ quái nào mau lên, nhốt ở sơn động cũng được, nhốt trong phòng cũng được, tốt xấu gì ta cũng biết chỗ mà tìm.”


Bất quá, thật ra cũng không phải liên lạc bị chặt đứt hoàn toàn. Trong núi Đồng Lô, không cách nào sử dụng thuật độn thổ ngàn dặm, cho nên, Bùi Minh nhất định cũng cách đây không xa. Nghe bọn họ nói chuyện, trong lúc nói có âm thanh vọng lại, nhất định là ở trong một không gian trống. Hơn nữa, Tạ Liên có thể có thể nghe được tiếng nước chảy nho nhỏ.


Mới vừa rồi đến đây không thấy có bất kỳ sông hay hồ nước nào, trên đường cũng không tòa thần điện Ô Dung trống trải nào. Cho nên, bây giờ chỗ họ đang ở, chỉ có một khả năng ——
Mật đạo!
Nhưng mà, thị trấn này cũng không nhỏ, đến tột cùng là mật đạo ở chỗ nào?


Bùi Minh nói: “Còn ngươi? Nghe nói trên đường ngươi đã giết hơn một ngàn tên yêu ma quỷ quái, khiến chúng kinh sợ, thật là ngạc nhiên. Đệ nhất văn thần ngươi làm không được, hay nên đổi nghề làm võ thần đi. Ở chỗ này có gì vui mà lại cột chân ngươi lại được vậy?”


Linh Văn cười khổ nói: “Ta cũng không biết. Không cẩn thận đánh nhau với Vũ Sư đại nhân một trận, đánh xong thì người cứ mê man, đại khái bị kẻ núp phía sau nhân cơ hội đánh lén. Không cần hỏi, lúc hắn xuất hiện, nhớ rõ đừng để bại lộ thân phận của ngươi là được rồi.”


Lúc này, hai người đang nói chuyện đột nhiên xuất hiện một giọng nói thứ ba: “Bùi Minh, Nam Cung Kiệt đôi cẩu nam nữ các ngươi, bộ mặt thật của các ngươi, ta còn không thấy rõ sao!”