Hai ngàn tên!
Nghe vậy, thần sắc mọi người đều ngưng trọng. Tạ Liên liếc nhìn Hoa Thành một cái, nói: "Xem ra, chọn phía tây quả nhiên đúng."
Hàm răng của bộ xương khô kia run lên nói: "Ối! Chọn bên kia là sai, căn bản không có đường để đi!"
Đúng vậy, đối với những yêu quỷ bình thường này mà nói thì nếu chọn bên kia chỉ có tự rước họa mà thôi. Bởi vì bất kể là phía đông hay phía tây, đều có thể nghiền bọn chúng ra dễ như trở bàn tay, cho nên dù chọn con đường nào thì kết cục cũng chỉ là biến thành chất dinh dưỡng cho kẻ khác. Sau khi hét khản vài tiếng, tia lửa trong mắt của bộ xương khô kia dần dần tắt, rốt cuộc cũng cứu không được.
Tạ Liên đem nó nhẹ nhàng đặt ở ven đường, nói: "Tam Lang, ngươi biết thứ ở phía đông kia chính là thứ gì sao?"
Hoa Thành nói: "Đệ cũng tạm thời không thể xác định, nhưng nó đang hướng tới nơi này, tình huống trước mắt chính là đừng giao tranh trực tiếp. Phía tây này, dễ ứng phó hơn một chút."
Tạ Liên gật đầu nói: "Được. Chúng ta tiếp tục đi về phía tây."
Đoàn người bước qua đám thi thể trên đường vội vàng đi về phía trước. Đi cả đêm, cũng không gặp được tên mặc áo đen mà bộ xương khô kia đã nói, cũng không thấy tung tích của Vũ Sư, Tạ Liên không khỏi lo lắng.
Trên đường đi, hai bên vệ đường phòng ốc kiến trúc càng ngày càng nhiều, mọc thành từng cụm từng cụm, thậm chí còn có thể nhận ra rằng đây là khu dân cư ở nhân gian, có rạp hát vui chơi, có cửa hàng mua bán tạp hoá, có viện dành cho người phú quý...... Con đường dưới chân bọn họ, cũng là con đường còn đang sửa, mơ hồ còn có thể thấy gạch màu đa dạng phơi bày ra, nghiễm nhiên là một thị trấn nhỏ giàu có, chỉ là không có một bóng người, hoang vắng lạnh lẽo dị thường.
Ven đường có một cái giếng cổ, múc nước lên còn có thể thấy nước rất trong, mọi người liền nghỉ tạm một lát ở đây. Tạ Liên cùng Bùi Túc uống một chút nước, thuận tay rửa mặt, vừa nhấc đầu liền thấy Bán Nguyệt đi tới.
Bán Nguyệt vẫn luôn ôm chiếc bình gốm màu đen kia, chờ lâu ngày, nói: "Hoa tướng quân, Bùi Túc ca ca, ăn một chút gì đi."
Bùi Túc nói: "Được rồi. Vất vả cho nàng rồi."
Tạ Liên cũng nói: "Tất cả mọi người đều vất vả, đều tới đây thử xem đi."
Vì thế, mọi người đều vây quanh chiếc bình kia. Nhưng mà, khi Bán Nguyệt mở bình ra thì trong nháy mắt, biểu tình của nhiều người đều đọng lại.
Tuy rằng "khí vị" loại món này là không màu không hình, nhưng mà lúc Bán Nguyệt vừa mở nắp bình ra thì phảng phất có cái gì đó khiến cho không khí dường như cũng vặn vẹo theo.
Mọi người nhìn chằm chằm chiếc bình hồi lâu, đồng tử mỗi người hình như đều nứt ra lộ ra một vẻ hắc ám như có thể nuốt chửng người khác vào cái vực sâu thăm thẳm đó, không có bất cứ lời nói nào có thể diễn đạt được tình cảm trong ánh mắt đó. Sau một lúc lâu, Tạ Liên vỗ vỗ vai Bán Nguyệt, giơ ngón tay cái lên: "Không tồi. Lần đầu tiên, được lắm."
Ánh mắt Bùi Minh không thể tin được mà nhìn bọn họ, nói: "Nàng ta lần đầu tiên nấu, Thái Tử điện hạ ngươi cũng là lần đầu tiên nấu sao? Ta nhớ không lầm thì chính ngươi đã dạy cho nàng ta mà, ngươi còn bỏ vào nhiều thứ hơn. Ta nói ta cũng đã cảm thấy các ngươi nấu có chỗ nào đó không đúng, thì ra không phải ảo giác."
Hoa Thành lại nói: "Phải không? Nếu là ca ca nấu, ta đây thật ra muốn nhìn thử xem."
Nghe vậy, Bùi Minh cùng Bùi Túc không hẹn mà cùng giương mắt nhìn về phía hắn, không còn lời gì để nói. Hoa Thành nói: "Ca ca, cái này gọi là gì?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "......Điên loan đảo phượng"
(Nghe tên đủ hiểu rồi khϊế͙p͙pppp)
Hoa Thành tự đáy lòng nói: "Tên hay."
Nói xong, hắn liền vói tay vào cái bình đen không thấy đáy kia. Cảm giác như ánh mắt Bùi Minh cùng Bùi Túc cũng hết sức khẩn trương cứ như Hoa Thành sẽ bị chiếc bình kia nuốt mất. Mà Hoa Thành lại bình thản ung dung múc ra một thứ đen thùi không ra hình thù gì, nhìn cứ như bị đốt khét, sau đó lại bình thản ung dung mà đưa vào trong miệng.
"......"
Bùi Minh nói, "Như thế nào?"
Hoa Thành nói: "Vị ngon như tên."
Bùi Minh nhìn thần sắc phức tạp của Bùi Túc nói: "Nấu cho ngươi ăn đấy."
Bùi Túc: "......"
Hắn tiếp lấy chiếc bình từ trong tay Bán Nguyệt, mặt không biểu tình mà duỗi tay vào múc.
Tạ Liên lại dùng nước lạnh rửa mặt, sửa lại tóc, xoay người đi không hề nhìn bọn họ, vừa đánh giá bốn phía, vừa hỏi: "Vì sao ở đây ngăn cách với nhân gian mà lại có nhiều dấu vết của con người như vậy? Trong núi Đồng Lô có người sống hay sao?"
Vấn đề này ngày hôm qua Tạ Liên đã hỏi qua, chỉ là lúc ấy Hoa Thành không tỉnh, không ai có thể trả lời, bây giờ thì đã có người giải đáp. Hoa Thành nói: "Có, có điều, là thật lâu trước kia. Núi Đồng Lô rộng bảy thành, chiếm vị trí cực lớn, từng là một quốc gia cổ, những phòng ốc vừa nãy đều là những di tích cổ để lại. Càng tới gần trung tâm " Đồng Lô ", thì sẽ càng nhìn thấy nhiều thành trấn, thành trấn càng nhiều nghĩa là càng phồn hoa."
Tạ Liên không chút do dự liền tin lời, nói: "Thì ra là thế."
Lúc này, phía sau truyền đến giọng Bùi Minh: "Tiểu Bùi ngươi làm gì vậy? Nam nhi dẫm vàng dưới chân, ngươi đứng lên cho ta!"
Tạ Liên không quay đầu lại, nói: "Quốc gia cổ này tên gì?"
Hoa Thành khoanh tay nói: "Ô Dung quốc."
Bùi Minh nói: "Thái Tử điện hạ? Thái Tử điện hạ, ngươi có giải dược gì đó không?Nếu không có thì chôn hắn liền đi! Còn có nhà ngươi, ngươi nấu cơm cho hắn ăn kiểu gì vậy? Rắn này sao có thể nấu được, nấu lâu như vậy cư nhiên còn có thể cử động? Thành tinh rồi sao?!"
Bán Nguyệt tựa hồ không ngừng dập đầu xin lỗi, nói: "xin lỗi...... xin lỗi...... xin lỗi, đúng là thành tinh, ta không biết rắn thành tinh thì sẽ nấu bao lâu...... xin lỗi......"
Tạ Liên một tay chống cằm, suy tư nói: "Ta kiến thức hạn hẹp, hình như chưa từng nghe qua tên quốc gia này. Cổ bao lâu?"
Nhưng mà, Tạ Liên vừa nói xong thì lại không chắc lắm. Ô Dung, Ô Dung, vừa nghe, quả thật xa lạ. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại hình như thật lâu thật lâu trước kia đã từng nghe từ miệng của người nào đó nhắc đến.
Hoa Thành nói: "Cụ thể không rõ lắm, nhưng nhất định so với Tiên Lạc quốc càng cổ hơn. Ít nhất cũng có hai ngàn năm."
Tạ Liên nhìn quanh bốn phía, nói: "Nhưng xem những kiến trúc đó, không giống như là trải qua ngàn năm."
Hoa Thành nói: "Đó là hẳn nhiên, bởi vì đa số thời gian núi Đồng Lô không mở ra, cũng giống như phong bế lăng mộ bên trong, cách ly với bên ngoài, tất nhiên bảo tồn tốt hơn."
Tạ Liên cúi đầu, lâm vào trầm tư. Bên kia, Bùi Minh rốt cuộc kéo Bùi Túc lại đây, nói: "Quỷ Vương các hạ quả nhiên không có gì mà không biết. Bất quá, chuyện mà các hạ nói thật quá huyền bí, khó có thể tin, liệu ta có thể biết chúng có nguồn gốc từ đâu không? Bùi mỗ ta thế mà chưa từng nghe qua những thứ lưu truyền bên ngoài như thế này."
Hoa Thành không nhìn hắn, nói: "Xin hỏi Bùi tướng quân, người có thể biết được những tin này từ trong Đồng Lô, thì là dạng người gì?"
Bùi Minh nói: "Theo lý mà nói, chỉ cần là quỷ đều biết được. Nhưng xét thấy quy tắc ở núi Đồng Lô là vạn quỷ chém giết lẫn nhau, muốn thu thập nhiều tin tức như vậy thì hẳn nhiên không phải là kẻ dở hơi gì, cho nên khẳng định, là kẻ rất mạnh"
Hoa Thành nói: "Sau khi thu thập được tin từ núi Đồng Lô, còn có thể thoát khỏi núi này, vậy, là dạng người nào?"
Bùi Minh nói: "Khẳng định chỉ có tuyệt cảnh Quỷ Vương các hạ."
Hoa Thành nói: "Cho nên, tin tức này do chính ta thu thập được. Chỉ cần ta không nói, tất nhiên sẽ không truyền ra ngoài"
Cuối cùng Hoa Thành quay đầu lại, hơi chế nhạo nói: "Bảo vệ cơ mật, đối với thần quan thượng thiên đình mà nói, có lẽ so với độ thiên kiếp còn khó hơn; đối ta mà nói, lại không phải như thế."
"......"
Lời này không sai. Nếu có bất kỳ tin tức nào mà thần quan trên thượng thiên đình biết, chưa đầy một canh giờ, mỗi một thông linh trận đều nghe được tất cả mọi người đều kích động thảo luận nó. Một lượng tin tức lớn như thế mà Hoa Thành cư nhiên có thể để "nghẹn" nhiều năm như vậy, không bán cho người khác, cũng chưa ra ngoài khoe với bất cứ ai, thật sự là hết sức bình tĩnh mới che giấu được.
Bùi Minh nói: "Đã hiểu. Xem ra, đối với Thái Tử điện hạ, Hoa Thành chủ không những không có gì là không biết mà còn không có nửa lời gian dối."
Tạ Liên bỗng nhiên nói: "Không đúng."
Mọi người quay đầu, nói: "Cái gì không đúng?"
Tạ Liên mới vừa rồi vẫn luôn đau khổ suy tư, lúc này, rốt cuộc tay phải nắm thành quyền, bàn tay bên trái vỗ nhẹ một cái, nói: "Ta vừa mới nói, hình như chưa từng nghe qua tên của " Ô Dung quốc ", câu này không đúng. Tên này, ta đã nghe qua!"
Hoa Thành thần sắc đọng lại, nói: "Ca ca nghe qua ở đâu?"
Tạ Liên quay đầu lại, nói: "Lúc ta còn thiếu niên, khi ở Tiên nhạc quốc xem tu đạo, ta được học từ chính ân sư mình, chính là Tiên nhạc quốc sư. Lão sư lúc mới vừa thu ta làm đồ đệ, đã giảng cho ta nghe một câu chuyện xưa cổ"
Kỳ thật cũng không phải là chuyện xưa gì, không bằng mà nói chính là dạy cho Tạ Liên thấy được tượng đài của một nước vinh quang huyền thoại một thời-- xưa kia có một quốc gia cổ, có một vị Thái Tử điện hạ, thiên tư hơn người, niên thiếu thông tuệ, văn võ song toàn, chính là một nhân vật vô song, kinh diễm. Hắn yêu quốc dân, quốc dân cũng yêu hắn. Cho đến khi hắn chết đi thật lâu, mọi người cũng không hề quên.
Lời quốc sư thật thấm thía: "Hài tử, hy vọng ngươi có thể trở thành người như vậy."
Lúc ấy Tạ Liên tuổi còn nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, không cần nghĩ ngợi nói: "Ta không cần trở thành người như vậy. Ta muốn thành thần."
"......"
Tạ Liên nói: "Nếu ngài nói vị Thái Tử điện hạ kia thật sự vô song như thế, vì sao hắn không thành thần?"
"............"
Tạ Liên tiếp tục nói: "Nếu mọi người thật sự không quên hắn, vì sao ta chưa từng nghe qua có người nhắc tới vị Thái Tử điện hạ này?"
".................."
Tạ Liên thề là lúc hỏi những câu này thì không có chút khiêu khích cùng lòng phản nghịch nào, chỉ là thật sự tò mò, khó hiểu nên cần thỉnh giáo. Nhưng sau khi quốc sư nghe được, biểu tình hết sức thú vị.
Vì sao Tạ Liên có thể đọc làu làu Đạo Đức Kinh? Bởi vì, có một buổi tối, quốc sư bắt Tạ Liên chép phạt một trăm lần Đạo Đức Kinh, sau đó còn phải "Tu thân dưỡng tính". Tạ Liên vô cùng hoài nghi, nếu hắn không phải là Thái tử tôn quý thì chắc quốc sư sẽ bắt hắn quỳ bàn đinh lâu rồi.
Quốc chủ cùng vương hậu cũng hết sức tán thành cách này. Từ đó về sau, Đạo Đức Kinh lúc nào cũng nằm sâu trong đầu Tạ Liên. Cho nên, đối với vị "Ô Dung quốc Thái Tử điện hạ" này, quả là có một chút ấn tượng.
Tạ Liên xưa nay thích đọc sách, nhưng trong sách cổ vẫn chưa gặp qua tư liệu ghi lại về "Ô Dung quốc" bởi vậy cảm thấy hơn phân nửa là quốc sư thuận miệng bịa đặt ra muốn giáo huấn hắn một chút, nếu không thì chính là do quốc sư viết thẻ bài nhiều quá nên nhớ nhầm. Nhưng Tạ Liên cảm thấy không cần thiết vạch trần, cũng không muốn lại chép phạt Đạo Đức Kinh một trăm lần nữa, liền không nhớ cũng không để ở trong lòng.
Bùi Minh nói: "Thái Tử điện hạ, nghe vậy, quốc sư tiên nhạc các ngươi lai lịch không nhỏ, loại sự tình này đều biết. Có thể hỏi hắn chuyện sau này ra sao không?"
Chần chờ một lát, Tạ Liên nói: "Không biết. Sau khi Tiên nhạc quốc bị diệt, rất nhiều người sau này ra sao, ta cũng không biết."
Lúc này, chợt thấy cổ chân căng cứng, Tạ Liên biểu tình rùng mình, nói: "Cái gì vậy!"
Đang muốn dẫm cho cái thứ dưới chân một cái, cúi đầu vừa thấy thì nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tiểu Bùi tướng quân, ngươi làm gì mà xuất hiện như thế này? Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì ta phế tay của ngươi rồi."
Cái tay kia đúng là Bùi Túc. Hắn cả người quỳ rạp trên mặt đất, mặt chôn dưới đất, hai tay một tay nắm Bùi Minh, một tay nắm Tạ Liên. Hai người ngồi xổm xuống dưới, nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Bán Nguyệt ôm bình nói: "Không biết, mới vừa rồi Bùi Túc ca ca vẫn luôn bò tới bò lui trên mặt đất hình như phát hiện ra thứ gì đó rất quan trọng."
Bùi Minh nói: "Hở? Như vậy cũng có thể có phát hiện? Không hổ là tiểu Bùi. Cho nên ngươi phát hiện ra gì rồi?"
Bùi Túc buông ra, chỉ một bên. Tạ Liên nhìn theo hướng hắn chỉ, nói: "Đây là......"
Mọi người đều vây quanh, nghiên cứu một hồi, nói: "Dấu chân trâu?"
Mặt Bùi Túc rốt cuộc từ dưới đất ngẩng lên, nói giọng khàn khàn: "Này là, tọa kỵ....của..... Vũ Sư đại.... nhân lưu lại."
Bán Nguyệt nói: "Bùi Túc ca ca, ngươi chấm câu sai rồi."
Bùi Túc nói: "Không..phải. Vũ Sư đại nhân, người, người......"
Mấy chữ "Người" nói không nổi nữa. Tạ Liên hoài nghi nói: "Này...... Chẳng lẽ là trúng độc rắn bò cạp sao?"
Bán Nguyệt nói: "Độc của rắn bò cạp không phải như thế......"
Hoa Thành nói: "Vũ Sư đã gặp được kẻ mặc áo đen ở phía tây, hơn nữa còn đánh nhau một trận."