Phù Dao nói: “Xấu quá!”
Tạ Liên nghẹn họng một lát mới mở miệng: “Phù Dao, không được nói con gái người ta như vậy.”
Xét một cách công bằng, Phù Dao nói đúng sự thật. Gương mặt cô gái kia dẹt lét, trông hệt như bị ai tát một cái bẹp luôn, nếu nói ngũ quan bình thường không có gì lạ thì cũng không hẳn, nếu như nhất định phải hình dung, sợ rằng chỉ có thể dùng từ “mũi méo mắt lệch”.
Thế nhưng trong mắt Tạ Liên hoàn toàn không phân biệt được cô gái này đẹp hay xấu, chủ yếu là khi nàng ta xoay người lại, sau váy có một lỗ rách to đùng, khiến người ta không có cách nào vờ như không nhìn thấy.
Ban đầu Phù Dao cũng giật mình, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Gân xanh trên thái dương của Nam Phong thì biến mất ngay tức khắc.
Thấy sắc mặt Nam Phong thay đổi, Tạ Liên vội nói: “Ngươi đừng căng thẳng, đừng căng thẳng.”
Lấy nhang xong, cô gái kia lại quỳ xuống, vừa vái vừa nói: “Nam Dương tướng quân phù hộ, tín nữ Tiểu Huỳnh cầu mong có thể sớm ngày bắt được quỷ tân lang, đừng để người vô tội bị hại nữa…”
Cô gái vái lạy rất thành kính, chẳng hề phát hiện tình huống dị thường sau lưng mình, cũng chẳng hề nhận ra có ba người đang ngồi xổm bên chân tượng thần mà mình vái. Tạ Liên cảm thấy hơi nhức đầu, nói: “Làm sao bây giờ, không thể để nàng ra ngoài như vầy được, sẽ bị người ta nhìn suốt đường về mất.”
Chưa kể nhìn vết rách sau váy cô gái, rõ ràng là bị người ta dùng vật nhọn cố ý cắt, chỉ sợ chẳng những sẽ bị vây xem mà còn bị chế giễu dè bỉu trắng trợn, vậy quả thật là một cuộc sỉ nhục.
Phù Dao hờ hững nói: “Đừng hỏi ta, người nàng vái có phải là Huyền Chân tướng quân của chúng ta đâu. Không phù hợp lễ giáo thì đừng nhìn, ta không phát hiện gì hết.”
Nam Phong lại chỉ xua tay, gương mặt anh tuấn nửa xanh nửa trắng, không nói gì nữa, rõ là một thiếu nam quật cường, cứ thế bị dồn ép thành người câm, chẳng trông cậy được gì. Tạ Liên chỉ đành tự mình ra trận, y cởi áo ngoài, ném xuống dưới. Chiếc áo bay phần phật lên người cô gái, che lại lỗ rách hết sức khiếm nhã sau váy nàng. Ba người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng do trận gió này quá tà quái, cô gái bị dọa giật thót, nàng ta dáo dác nhìn xung quanh, sau đó lấy chiếc áo xuống, chần chừ chốc lát rồi đặt lên bệ thờ, từ đầu đến cuối vẫn hồn nhiên không phát hiện, đã vậy dâng hương xong còn muốn đi ra ngoài. Bây giờ nếu để cô gái ra ngoài đi lung tung, e rằng nàng ta sẽ không còn mặt mũi gặp người nữa. Mắt thấy bên mình đứa nào đứa nấy cũng trơ mắt đứng nhìn, nói chung không ai được việc, Tạ Liên thở dài. Nam Phong và Phù Dao chỉ cảm thấy bên người trống hoác, Tạ Liên đã hiện hình, nhảy xuống.
Đèn đuốc trong miếu không mờ cũng chẳng rõ, Tạ Liên nhảy xuống kéo theo một trận gió, ánh lửa lay lắt, cô gái tên Tiểu Huỳnh chỉ cảm thấy hoa mắt, kế đến trông thấy một nam tử thình lình xông ra từ bóng đêm, mình trần chìa tay với mình, khiến nàng tức khắc sợ mất hồn vía.
Không ngoài dự đoán, một tiếng thét chói tai vang lên. Tạ Liên vừa định mở miệng, cô gái đã nhanh tay lẹ mắt vung một bạt tai, kêu lớn: “Phi lễ!”
“Bốp” một tiếng, Tạ Liên cứ thế trúng một bạt tai.
Tiếng tát tai vang dội, hai đứa ngồi chồm hổm trên thần đàn nghe mà nửa bên mặt không hẹn mà cùng giật một cái.
Ăn một tát, Tạ Liên cũng không tức giận, chỉ cố nhét áo ngoài qua, nhanh chóng nói nhỏ một câu. Cô gái kia hoảng hốt, vừa sờ ra phía sau, mặt mũi đột nhiên đỏ bừng, viền mắt cũng thoáng chốc ngân ngấn nước, không biết là tủi hổ hay tức giận. Cô gái nắm chặt chiếc áo mà Tạ Liên đưa cho mình, che mặt chạy vội ra ngoài, chỉ còn Tạ Liên phong phanh đứng yên tại chỗ. Người đi miếu trống, gió lạnh xuyên phòng, trong phút chốc bỗng thấy hơi lạnh.
Tạ Liên xoa xoa mặt, xoay người lại, vác nửa bên mặt in dấu tay đỏ thẫm, nói với hai người kia: “Được rồi, không có gì.”
Vừa dứt lời, Nam Phong chỉ vào y, hỏi: “Huynh… có phải vết thương nứt ra không?”
Tạ Liên cúi đầu, “ồ” một tiếng.
Y đã cởi áo, rõ là một thân da thịt trơn mịn như dương chi ngọc, chỉ có lồng ngực quấn hết lớp vải trắng này đến lớp vải trắng khác, quấn chặt cứng ngắc, ngay cả cần cổ và hai cổ tay cũng quấn đầy băng vải, vô số vết thương nhỏ lòi ra khỏi mép băng chật căng, quả thật nhìn mà phát hoảng.
Nghĩ đến cần cổ bị vẹo hẳn nên khỏi rồi, Tạ Liên bắt đầu cởi từng lớp băng vải. Phù Dao nhìn y thêm vài lần, hỏi: “Là ai?”
Tạ Liên hỏi: “Cái gì?”
Phù Dao nói: “Người giao chiến với huynh là ai?”
Tạ Liên: “Giao chiến? Đâu có.”
Nam Phong: “Vậy thương tích đầy người huynh là…”
Tạ Liên ngơ ngác nói: “Ta tự té.”
“……”
Đó là ba ngày trước hạ phàm lăn từ thiên đình xuống bị thương. Nếu là giao chiến với người ta, chưa chắc có thể bị thương đến mức này.
Phù Dao lầm bầm vài câu nghe không rõ, dù sao chắc chắn không phải khen y kiên cường, Tạ Liên cũng không hỏi nhiều, cởi nốt lớp băng vải dày cộm trên cổ. Giây tiếp theo, ánh mắt của Nam Phong và Phù Dao đều ngưng trệ, dừng trên cần cổ của Tạ Liên.
Một chiếc vòng màu đen, quấn quanh cần cổ trắng muốt của y.
Cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, Tạ Liên mỉm cười, xoay người nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy gông nguyền rủa đích thực hả?”
Gông nguyền rủa, ý nghĩa như tên, là gông hình thành từ nguyền rủa.
Thần quan bị đày khỏi thiên giới, trừng phạt của trời cao sẽ hình thành một dấu tội ấn, hằn lên ngoài cơ thể, hóa thành ràng buộc, niêm phong thần lực, khiến người đó vĩnh viễn không thể trốn thoát. Tựa như khắc chữ lên mặt, hoặc dùng xiềng xích trói tay trói chân, là một loại hình phạt, cũng là một lời cảnh báo, khiến người ta sợ hãi, cũng khiến người ta nhục nhã.
Với tư cách là trò cười ba giới bị đánh xuống nhân gian hai lần, tất nhiên Tạ Liên có mang một lời nguyền rủa như thế trong người. Hai tiểu Võ Quan này không thể nào chưa từng nghe nói bao giờ, nhưng nghe nói và tận mắt chứng kiến vẫn có chênh lệch kha khá. Do đó khi hai đứa nó bày ra biểu cảm như vậy, Tạ Liên cũng hiểu được.
Y đoán có lẽ thứ này khiến cho hai tiểu Võ Quan kiêng dè và mất tự nhiên, nói chung không phải thứ gì tốt lành.
Lẽ ra y định mượn cớ tìm bộ đồ mặc để ra ngoài dạo một vòng, nhưng lại bị Phù Dao liếc một cái thêm một câu “huynh ra đường với bộ dạng này phải nói là hết sức hạ lưu” ngăn cản, cuối cùng vẫn là Nam Phong ra sau điện thờ tiện tay tháo cái áo của ông từ ném cho y, bây giờ mới hết hạ lưu. Tuy nhiên khi ngồi xuống lần nữa, ai cũng cảm thấy sau sự việc khi nãy, bầu không khí trở nên hơi lúng túng, Tạ Liên bèn lấy ra cuộn giấy mà Linh Văn điện đưa, nói: “Các ngươi có muốn đọc lại không?”
Nam Phong nâng mí mắt nhìn Tạ Liên, nói: “Đọc rồi. Ta thấy tên đó mới cần đọc cho kỹ.”
Phù Dao nói: “Gì mà ta mới cần đọc cho kỹ? Cuộn giấy này viết chẳng rõ gì hết, không đáng một xu, bộ đáng đọc lần nữa à?”
Nghe Phù Dao nói cuộn giấy không đáng một xu, Tạ Liên không khỏi xót thay các tiểu Văn Quan viết cuộn giấy đến nỗi mặt như màu đất ở Linh Văn điện, sau đó lại nghe Phù Dao nói: “À, khi nãy nói đến đâu nhỉ? Miếu Nam Dương —— Vì sao Nam Dương có nhiều tín nữ, đúng không?”
Rồi xong. Tạ Liên cất cuộn giấy vào, xoa nhẹ ấn đường nảy thình thịch, trong lòng tự hiểu: Tối nay, khỏi ai đọc luôn đi!
Đọc chính sự không thành, vậy để xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thì ra ngoại trừ Thái tử điện hạ lượm đồng nát ở nhân gian hơn mấy trăm năm, hiện nay chúng thần tiên đều biết, Nam Dương chân quân Phong Tín từng có một quãng thời gian được gọi là “Cự Dương chân quân”. Đối với cái xưng hô này, bản thân Phong Tín phải nói là căm thù đến tận xương tuỷ. Còn đối với những gì Phong Tín phải trải qua, cảm tưởng của mọi người chỉ có một chữ: Oan!
Bởi lẽ cách viết chính xác vốn là “Câu Dương”. Sở dĩ bị truyền nhầm, là vì sự kiện này.
*Cự (巨) và Câu (俱) đồng âm đọc là ju. “Cự” nghĩa là to đồ sộ, “Câu” nghĩa là đều/cùng. Cự Dương như đã nói nghĩa là “hàng khủng” ấy.
Nhiều năm về trước, có một quốc vương khởi công xây dựng đạo quán. Để biểu đạt lòng thành, quốc vương đích thân đề chữ cho từng bức hoành phi ở mỗi một cung mỗi một điện. Vậy mà khi viết đến “Điện Câu Dương”, không hiểu sao quốc vương lại viết thành “Điện Cự Dương”.
Điều này khiến cho quan viên phụ trách xây dựng đạo quán rầu muốn chết, bọn họ đoán không ra rốt cuộc bệ hạ cố ý muốn sửa thành như vậy hay là sơ ý viết sai? Nếu là cố ý, tại sao không hạ chỉ rõ ràng nói ta muốn sửa như thế? Còn nếu không phải cố ý, làm sao bệ hạ lại mắc phải sai lầm thấp kém như kia? Bọn họ cũng không thể nói “Bệ hạ, người sai rồi”, ai biết bệ hạ có cảm thấy bọn họ đang mỉa mai mình cẩu thả hay không? Hoặc ám chỉ mình tri thức nông cạn? Không thành tâm? Chưa kể đây chính là bút tích quý báu của bệ hạ, không dùng chẳng lẽ đem vứt?
Thứ khó đoán nhất trên đời này, chính là ý của thánh nhân (vua). Đám quan viên đau khổ tột độ, tính tới tính lui vẫn cảm thấy thay vì uất ức bệ hạ, chi bằng uất ức Câu Dương chân quân một chút.
Không thể không nói, bọn họ đã đưa ra lựa chọn chính xác. Sau khi phát hiện Câu Dương biến thành Cự Dương, bệ hạ cũng không có biểu hiện gì, chỉ mời một nhóm học giả dốc sức lật xem sách cổ, tìm ra vô số lý do nhỏ nhặt không đáng kể, viết cả đống văn chương, cố gắng chứng minh vốn dĩ phải là Cự Dương, Câu Dương mới là cách viết sai. Nói chung qua một đêm, điện Câu Dương khắp toàn quốc đều biến thành điện Cự Dương.
Phong Tín chẳng hiểu tại sao bị sửa tên qua hơn mười năm mới biết chuyện này. Về cơ bản hắn chưa bao giờ nhìn kỹ tấm biển ở điện thần của mình, chỉ là có một ngày hắn bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, sao mà phụ nữ đến miếu của mình thăm viếng lại nhiều như thế, đã vậy người nào người nấy cũng xấu hổ ngượng nghịu mặt mũi đỏ bừng, lúc dâng hương toàn cầu khấn ba thứ quái quỷ gì?!
Sau khi biết chuyện gì xảy ra, Phong Tín xông lên đỉnh Cửu Tiêu nhằm về hướng mặt trời chói chan chửi đổng một trận.
*Đỉnh Cửu Tiêu: dùng để hình dung nơi cao nhất trên trời.
Các vị thần quan đều bị hắn dọa sợ.
Mắng xong cũng không còn cách nào, vái thì vái đi, hắn cũng không thể làm khó dễ mấy cô gái thành kính khẩn cầu được, chỉ đành ráng mà nghe thật nhiều năm. Đến tận khi Cự Dương bị một quốc vương đứng đắn khác cảm thấy quả là không ra thể thống gì đổi thành Nam Dương, mọi người vẫn mãi không quên ngoại trừ là một Võ Thần, hắn còn có thể nhân tiện phù hộ thêm gì nữa. Song mọi người cũng giữ vững một khế ước ngầm: Tuyệt đối đừng dùng hai chữ đó gọi hắn. Đồng thời cũng giữ vững một nhận thức: Nên đánh giá Nam Dương chân quân thế nào đây? Một chữ thôi: Tốt!
Chỉ cần đừng để hắn mở miệng mắng người, mọi chuyện đều tốt!
Bên này, mặt Nam Phong đã đen như đáy nồi lâu năm, Phù Dao bên kia lại còn nổi hứng làm thơ, nhã nhặn nói: “Phụ nữ chi hữu, cầu tử tối cường. Tráng dương bí phương, tống tử Nam Dương. A ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha…”
*Tạm dịch 2 câu thơ: Bạn của phái nữ, cầu xin có con linh nghiệm nhất. Bí quyết tráng dương, Nam Dương tiễn con (Tống tử Nam Dương là nhái theo Tống tử Quan Âm, người xưa thường cầu xin Tống tử Quan Âm phù hộ mình sinh con trai).
Tạ Liên rất có thiện ý nín cười, chừa lại chút mặt mũi cho Phong Tín trước tượng thần Nam Dương. Nam Phong giận tím cả mặt: “Ngươi bớt dở chứng ở đây đi, nếu thật sự rảnh thế thì đi mà quét nhà!”
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt Phù Dao cũng thoáng chốc đen như đáy nồi. Nếu nói điện Nam Dương kỵ nhất là người ta nói hai chữ kia, vậy điện Huyền Chân kỵ nhất là nghe người ta nói từ quét nhà. Bởi vì Mộ Tình làm tạp dịch ở Hoàng Cực quán, tức là cả ngày quét nhà bưng trà đưa nước trải giường cho Thái tử điện hạ. Một ngày nọ, Tạ Liên nhìn thấy Mộ Tình vừa quét nhà vừa lẩm nhẩm đọc khẩu quyết tu hành, bị sự nỗ lực chịu khó và tinh thần hiếu học giữa nghịch cảnh của hắn làm cảm động, bấy giờ mới cầu xin quốc sư nhận hắn làm đệ tử. Việc này nên nói sao nhỉ? Có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, có thể đáng xấu hổ nhưng cũng có thể đáng ca tụng, tùy xem đương sự nghĩ thế nào. Hiển nhiên đương sự cho rằng đây là nỗi nhục suốt đời, bởi vì Mộ Tình và các võ tướng dưới trướng hắn mà nghe được từ này là trở mặt ngay tức khắc. Quả nhiên, Phù Dao khựng lại, lia mắt nhìn Tạ Liên bên cạnh đang xua tay một cách rất chi là vô tội, cười lạnh: “Nghe lời này của ngươi, nếu không biết còn tưởng điện Nam Dương các ngươi đang ra mặt cho Thái tử điện hạ ấy chứ.”
Nam Phong cũng cười nhạt: “Tướng quân nhà ngươi đúng là hạng vong ân phụ nghĩa, có gì đáng để nói?”
“Này…” Tạ Liên vừa định chen vào một câu, Phù Dao cười ha ha: “Tướng quân nhà ngươi cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi, có tư cách gì đâm chọt hả?”
“……” Nghe hai đứa này xem mình như gậy đập xương sống của hai vị thần quan bề trên của nhau, cuối cùng Tạ Liên không nghe nổi nữa, nói: “Khoan đã, khoan đã. Ngừng, ngừng.”
Tất nhiên chẳng ai để ý đến y, đã thế còn bắt đầu động tay động chân, không biết là ai ra tay trước, nói chung bàn thờ nứt thành hai nửa, khay quả tức thì lăn xuống đất. Thấy tình hình hết đường cứu vãn, Tạ Liên ngồi trong góc than thở một câu “tạo nghiệp nha”, tiếp theo nhặt lên một chiếc bánh bao nhỏ lăn đến bên chân, chà chà vỏ bánh chuẩn bị ăn, Nam Phong thoáng liếc sang đây, lập tức tát văng chiếc bánh bao: “Đừng ăn!”
Phù Dao cũng dừng tay, nói bằng giọng kinh ngạc đầy ghét bỏ: “Rớt xuống đống bụi mà huynh còn ăn được!”
Thừa dịp này, Tạ Liên dùng tay ra hiệu, nói: “Ngừng ngừng ngừng. Ta có lời muốn nói.”
Y tách hai đứa kia ra, ôn hoà nói: “Thứ nhất, Thái tử điện hạ mà miệng các ngươi nói chính là ta đây. Bản điện hạ còn chưa lên tiếng, các ngươi đừng xem ta như vũ khí quăng tới ném lui công kích đối phương.” Dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Ta nghĩ hai vị tướng quân nhà các ngươi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, các ngươi thế này làm mất hết thể thống, mặt mũi của bọn họ biết để đâu?”
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt cả hai đều có phần thay đổi. Tạ Liên nói tiếp: “Thứ hai, các ngươi đến giúp đỡ ta, đúng không? Vậy rốt cuộc các ngươi nghe lời ta hay nghe lời các ngươi?”
Hồi lâu sau, hai người mới đáp: “Nghe lời huynh.”
Tuy rằng mặt cả hai thoạt nhìn như đang nói “Huynh nằm mơ đi ở đó mà nghe lời huynh”, nhưng Tạ Liên cũng hài lòng rồi, y “bộp” một tiếng chắp tay trước ngực, nói: “Tốt lắm. Cuối cùng điều thứ ba, chính là điều quan trọng nhất —— Nếu nhất định phải ném thứ gì đó, vậy mời các ngươi ném ta, đừng ném đồ ăn.”
Nam Phong móc ra chiếc bánh bao mà Tạ Liên nhặt lên giấu trong tay định tìm cơ hội ăn, nói bằng giọng nhịn hết nổi: “Rớt đất rồi đừng có ăn!”
Ngày tiếp theo, quán nhỏ Tương Phùng như cũ.
Chủ quán trà lại đang duỗi chân dưỡng khớp xương trước cửa tiệm, trông thấy ba người từ xa đến gần. Một đạo nhân áo trắng đơn sơ, lưng đeo mũ đi trước nhất, hai thiếu niên áo đen thân hình cao gầy đi đằng sau.
Đạo nhân nọ khoanh tay thong dong bước đến, thong dong nói chuyện, phải nói là trông còn giống người nhàn rỗi hơn cả mình: “Chủ quán, làm phiền cho ba chung trà.”
Chủ quán trà cười nói: “Có ngay!”
Trong lòng lại nhủ thầm: “Ba anh ngốc này lại đến nữa. Tiếc quá đi mất, so diện mạo người sau đẹp hơn người trước, so đầu óc người này bệnh hơn người kia, lại còn nào thần nào tiên, nào quỷ nào trời. Bệnh nặng như thế dẫu đẹp hơn nữa cũng có ích lợi gì đâu?”
Tạ Liên vẫn tìm vị trí gần cửa sổ, sau khi cả ba ngồi xuống, Nam Phong hỏi: “Tại sao phải đến đây nói, huynh có chắc sẽ không bị người ngoài nghe được không?”
Tạ Liên dịu giọng nói: “Không sao đâu, cho dù nghe được người ta cũng không quan tâm, chỉ cho rằng ba chúng ta có bệnh thôi.”
“……”
Tạ Liên nói: “Để phòng ngừa ba người chúng ta tiếp tục lãng phí thời gian, cứ đi thẳng vào vấn đề thôi. Qua một đêm tĩnh tâm, các ngươi có nghĩ ra được cách gì chưa?”
Phù Dao mắt sáng quắc, lạnh lùng nói: “Giết!”
Nam Phong nói: “Vớ vẩn!”
Tạ Liên nói: “Nam Phong, ngươi đừng hung dữ như thế, Phù Dao đâu có nói sai, cách cơ bản để giải quyết vấn đề chính là giết. Vấn đề là đi đâu giết, tìm ai giết, giết thế nào. Ta đề nghị…”
Đúng lúc này, trên đường cái truyền đến một trận tiếng khua chiêng gõ trống, ba người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại là đội ngũ “tiễn dâu” u ám kia. Đám người này thổi kèn gõ trống, hô hào ầm ĩ, như thể sợ người ta không nghe được vậy. Nam Phong cau mày: “Chẳng phải nói người bản địa sống gần núi Dữ Quân thành thân cũng không dám tổ chức linh đình sao?”
Trong đội ngũ này toàn là những gã đực rựa khoẻ mạnh cường tráng, mặt mày lẫn bắp thịt đều kéo căng hết mức, trán ứa mồ hôi lạnh, dường như thứ bọn gã khiêng không phải là kiệu hoa mừng vui mà là một bệ máy chém đòi mạng đoạt hồn. Không biết kẻ ngồi trong kiệu rốt cuộc là hạng người nào?
Trầm ngâm chốc lát, Tạ Liên vừa định nói ra ngoài nhìn thử xem thì một cơn gió lạnh thổi qua, tấm rèm bên sườn cỗ kiệu nhấc lên theo làn gió.
Người sau tấm rèm nghiêng ngả trong kiệu với tư thế hết sức kỳ quặc. Đầu nàng ta xiêu vẹo, dưới khăn voan là đôi môi thoa son đỏ chót, nụ cười bên khóe môi quá đỗi khoa trương. Cỗ kiệu xóc nảy một cái, khăn voan trượt xuống, để lộ một cặp mắt trợn tròn, trừng mắt nhìn sang bên này.
Nhìn vào chỉ thấy, rõ ràng là một cô gái gãy cổ đang lẳng lặng cười to với bọn họ.
Không biết có phải do tay của kiệu phu run dữ quá hay không, kiệu hoa kia không vững lắm, đầu của cô gái nọ cũng lắc lư theo. Lắc qua lắc lại, “bộp” một tiếng, một cái đầu rớt xuống, lăn long lóc trên đường cái.
Mà thân thể không đầu ngồi trong kiệu cũng ngã nhào về phía trước —— “Rầm” một tiếng, cả người văng ra khỏi cửa kiệu.