“Nhu Nhu sinh tiền thích nhất hoa đào, trước đây trong vường Bích Thúy có rất nhiều đào, đều là Bạch đại ca sai người trồng vào. Bạch đại ca rất giỏi giang, còn chưng cất được cả rượu, dưới mấy tàng cây trong vườn đào Bích Túy còn chôn vài vò rượu hoa đào do chính tay Bạch đại ca ủ được.” Trầm Tĩnh An nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cười nhạt tiếp: “Nhu Nhu vẫn hay nói Bạch Ngọc Đường ca ca cũng rất thích uống rượu, nếu hai người có cơ hội đến Hàng Châu, không bằng đào mấy vò rượu đó lên đi, đó là của Nhu Nhu cố tình để lại đấy.”
—
Án tử của Trình đại nhân vẫn không có tiến triển gì quá lớn, hai người chuyên tâm tra án, dần dần đem chuyện nữ nhi thường tình gác sang một bên trước. Hôm nay Trình phu nhân đột nhiên đưa người đến tìm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hai người liền vội chạy tới.
Trình phu nhân đã mặc đồ tang trên người, trong tóc cài một cây trâm như một đóa hoa trắng, mi mục buồn sầu tiều tụy, thần sắc vẫn trầm tĩnh như trước: “Triển đại nhân, Bạch thiếu hiệp, thiếp nhớ lại một việc, chẳng hay đối với việc tra án của hai vị có thể hỗ trợ không.”
Triển Chiêu ôn hòa đáp: “Phu nhân mời nói.”
Trình phu nhân chậm rãi kể: “Mấy ngày trước đây thiếp có nghe tướng công nhà mình từng dặn, chàng có một vị bằng hữu đồng hương ít ngày nữa sẽ đến kinh thành, tướng công dự định tiếp đãi người ấy. Xế chiều một ngày trước khi tướng công gặp chuyện không may, chàng đã đi gặp vị bằng hữu kia và tâm sự chuyện xưa, sau khi trở về, tâm tình của tướng công có vẻ không tốt lắm.”
Triển Chiêu cau mày nói: “Phu nhân có biết Trình đại nhân đi đâu không?”
“Thiếp không biết.” Trình phu nhân lắc đầu nói, “Thiếp có hỏi qua, nhưng tướng công vẫn chẳng nói cho thiếp biết.”
Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, mới hỏi: “Ngày đó Trình đại nhân đi một mình hay có đi cùng với người nhà không?”
Trình phu nhân hơi nhíu mi đáp: “Tướng công không để cho người theo, là đi một mình.”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu trầm mặc suy tư, liền mở miệng hỏi: “Có thể có người nhà nhìn thấy Trình đại nhân đi về phía nào chứ?”
Trình phu nhân nghĩ sơ một hồi mới nói: “Thiếp không biết, không bằng nhị vị đại nhân đi hỏi thăm thử hạ nhân trong nhà.”
Triển Chiêu bỗng nhiên nói: “Đa tạ phu nhân, có thể để hai người chúng ta đến thư phòng đại nhân xem lại không, có thể có đầu mối nào bỏ sót.”
“Nhị vị xin cứ tự nhiên, thiếp cảm thấy không khỏe, xin được cáo lui trước.” Trình phu nhân vái chào thi lễ, liền lui xuống.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới thư phòng của Trình Dương, kiểm tra tỉ mỉ hết một lượt nữa. Triển Chiêu đang kiểm tra xem có nơi nào có thể bỏ sót hay không thì bỗng nhiên nghe Bạch Ngọc Đường kêu: “Mèo con, ngươi tới xem.” Triển Chiêu ứng tiếng đáp lại rồi đi qua, có chút nghi hoặc: “Ngọc Đường, ngươi phát hiện cái gì?”
Bạch Ngọc Đường ý bảo y nhìn mình mở ám cách từ trên giá sách, bên trong là một quyển trục. Triển Chiêu cầm lấy quyển trục, nhẹ nhàng mở ra. Đây là một bức họa tượng, lúc hai người vừa nhìn thấy nữ tử trong bức tranh, không khỏi nhất tề kinh hô thành tiếng: “Sao lại là muội ấy?”
Nữ tử trong bức họa mặc bạch thường lam y, trên làn váy thêu những đóa hoa vàng nhỏ li tỉ, dáng vẻ cực kỳ tú lệ tinh xảo. Ngũ quan tươi đẹp tinh tế, mi mục uyển ước liễm diễm, làn da trong trẻo trắng nõn, mái tóc như bộc như đoạn, như một bức danh họa thanh lệ truyền lại đời sau, khiến người ta không thể dứt mắt ra được. So với dáng vẻ trong trí nhớ của hai người bốn năm về trước, nhiều thêm một phần khí chất biếng nhác thảnh thơi của một cô gái đã thành niên, lại như thể có vẻ ốm yếu, nhưng thần tình vẫn tinh thuần như trước, ánh mắt thiên chân từ bi như một đứa bé gái. Có thể nhìn ra, người vẽ bức họa tượng này vô cùng dụng tâm, kỹ thuật của bức họa cũng rất cao minh, nhân vật trông rất sống động, uyển nhiên như thật.
Người trong bức họa này, rõ ràng chính là Triển Nhu khi trưởng thành, quả nhiên là một dung nhan khuynh thành đoạt mục.
Triển Chiêu chăm chú ngưng mắt nhìn bức họa này, thấy bên cạnh tranh còn đề thêm bốn câu thơ: “Sáng trăng soi nỗi buồn ly biệt, tuổi trẻ trăng hoa chẳng ngại ngần. Đường vạn dặm xa xôi mặc ý, chốn u minh ai sẽ cùng đi.” Lạc khoản là Trình Dương.
(Thơ gốc: Minh nguyệt thường thị chiếu ly sầu, thiểu niên yên hoa bất kham lưu. Thiên nhai lộ diêu tùy tâm tẩu, u minh thùy cộng tiêu diêu du.)
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt than thở: “Xem ra vị Trình đại nhân này không chỉ quen biết Triển Nhu muội tử, mà còn nuôi một mối tình thắm thiết với muội ấy. Lần này, chúng ta sợ là phải đi hỏi cậu Trầm gia thư sinh kia mấy câu rồi. Ngươi đoán, vị cố nhân mà Trình đại nhân này hẹn vào ngày đó, có thể nào là Tĩnh An không, Mèo con.”
Triển Chiêu lắc đầu nói: “Tạm thời không nên luận đoán lung tung đâu, chúng ta đi về hỏi thử Tĩnh An đã.”
Đợi hai người về đến Khai Phong Phủ, sắc trời đã tối, Triển Chiêu vốn dĩ muốn đi tìm Trầm Tĩnh An, nhưng lại bị Bạch Ngọc Đường kéo lê đến Xuân Vũ Lâu để ăn cơm tối. Triển Chiêu có hơi bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ăn ở phủ nha được rồi mà.”
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt cười nói: “Không được, mấy ngày gần đây ngươi bận tối mặt, ta bồi bổ cho ngươi, nếu muốn ăn cơm thì phải ăn uống cho đàng hoàng, dù sao đi nữa An tiểu tử kia cũng không trốn đi đâu, yên tâm đi.”
Triển chiêu cúi đầu, mím môi cười nhẹ, biết hắn toàn tâm toàn ý, cũng không tiện cự tuyệt, đơn giản liền tùy hắn đi.
“Mèo con ngốc…”
“Ừ?”
“Ngươi nghĩ xong chưa?”
“Ửm? Nghĩ xong cái gì?”
Một khắc sau, Triển Chiêu mới kịp nhận ra Bạch Ngọc Đường đang hỏi chuyện gì, mặt hơi đỏ lên, không khỏi mày mò đôi đũa trong tay, không nói một câu. Bạch Ngọc Đường nhất thời có phần nôn nóng bất an, bắt lấy cổ tay y, ngón trỏ chà qua chà lại, ánh mắt gấp gáp nóng rực: “Mèo con, ngươi đã suy nghĩ lâu lắm rồi đó, nghĩ xong chưa? Cái con mèo đần nhà ngươi, thật muốn Ngũ gia gấp chết à?”
“Con chuột bạch này, đừng nói bậy!” Triển Chiêu vốn là bị động tác mờ ám của hắn khiến cho có chút ngại ngùng, chợt nghe lời hắn nói bèn nhíu mày nhẹ nhàng trách mắng: “Cái gì mà chết chóc hử, không biết kiêng kỵ là gì à.”
Bạch Ngọc Đường trong lòng vui mừng, nắm tay y không tha, động tác càng trở nên càn rỡ: “Mèo con, ngươi cũng thích ta, đúng không? Ngươi không bỏ được ta, đúng vậy không?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng tránh né, nhưng vẫn không có cách nào rút tay mình ra khỏi tay hắn. Y thở dài một tiếng, cũng tùy ý hắn đi, y nhìn Bạch Ngọc Đường rồi nở một nụ cười dịu dàng ấm áp với hắn: “Mình về rồi hãy nói, được không, Ngọc Đường?”
Bạch Ngọc Đường nhất thời mặt mày hớn hở, ra vẻ oai hùng bảo rằng: “Về nhà nói, không cho ngươi chơi xấu a.”
“Bạch Ngũ gia.” Đối phương trong lòng tự tiếu phi tiếu trêu, “Chơi xấu là sở trường đặc biệt của ngài, chứ có phải thói quen của tại hạ đâu.”
Bạch Ngọc Đường bắt lấy tay y, hôn vào lòng bàn tay, thấy tuấn nhan của đối phương bỗng nhiên đỏ bừng, nhất thời tâm tình thật tốt.
Sau khi dùng xong bữa tối, hai người tìm đến nơi nghỉ chân của Trầm Tĩnh An, là một tiểu viện tử có chút hẻo lánh nhưng rất u tĩnh. Sau khi vào nhà, hai người tìm thấy Trầm Tĩnh An đang ngồi dưới bóng đèn vẽ tranh, thần tình ôn nhu mà chuyên chú, như thể cả trời đất chỉ có duy nhất một chuyện này là đáng cho y hao tâm tổn trí. Nghe được tiếng bước chân của hai người đến gần, thư sinh cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Nhị vị đại ca xin chờ một chút, tiểu đệ sắp xong rồi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống đối diện y, Triển Chiêu mới ôn hòa cười nói: “Tĩnh An, cậu cứ từ từ mà vẽ, chúng ta có thể chờ cậu, không cần ngại.”
Quả nhiên một chốc Trầm Tĩnh An đã thu bút, sau khi làm khô bức tranh mới ngẩng đầu nhìn hai người, đạm đạm nhất tiếu: “Làm nhị vị đại ca mất công chờ lâu, Tĩnh An thất lễ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua bức họa của y, vẽ cảnh trí thành Biện Kinh, là một khu rừng hoa đào trên ngọn núi ở cùng ngoại thành, so sánh với phong cách trong bức tranh của Kỷ Như Yên ngày hôm đó rất giống, phút pháp mượt mà mạch lạc, họa công rất xuất sắc, không khỏi hỏi: “Tĩnh An, ngươi vẽ bức này để làm gì?”
Trầm Tĩnh An nhẹ giọng nói: “Hai năm qua, ta lúc nào cũng đi khắp nơi, lấy những mỹ cảnh mắt thấy tai nghe ghi vào trong tranh, chờ khi ta trở về Hàng Châu sẽ cho Nhu Nhu xem.” Thẩn tình y đột nhiên trở nên hoảng hốt, “Nhu Nhu sinh tiền thích nhất hoa đào, trước đây trong vường Bích Thúy có rất nhiều đào, đều là Bạch đại ca sai người trồng vào. Bạch đại ca rất giỏi giang, còn chưng cất được cả rượu, dưới mấy tàng cây trong vườn đào Bích Túy còn chôn vài vò rượu hoa đào do chính tay Bạch đại ca ủ được.” Trầm Tĩnh An nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cười nhạt tiếp: “Nhu Nhu vẫn hay nói Bạch Ngọc Đường ca ca cũng rất thích uống rượu, nếu hai người có cơ hội đến Hàng Châu, không bằng đào mấy vò rượu đó lên đi, đó là của Nhu Nhu cố tình để lại đấy.”
Ngay cả Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay vẫn lãnh đạm với ngoại nhân, cũng không khỏi vì phần tâm ý của người tiểu muội này mà động dung. Hắn nhẹ giọng than thở: “Triển Nhu muội tử thật có tâm. Ngày sau hai người chúng ta nhất định phải đến Hàng Châu một chuyến để tế điện muội ấy.”
Người trong phòng cùng nhau rơi vào giữa cơn trầm mặc, bầu không khí nặng nề cảm giác đau thương. Một hồi lâu sau, còn là Trầm Tĩnh An đánh vỡ sự yên lặng: “Triển đại ca, Bạch Ngũ ca, các huynh tìm ta có việc gì vậy?”
Triển Chiêu đến lúc này mới lấy bức họa vẽ Triển Nhu họ tìm được trong thư phòng của Trình đại nhân kia đưa cho Trầm Tĩnh An, nhấp môi hỏi: “Tĩnh An, cậu xem thử cái này.”
Trầm Tĩnh An có chút khó hiểu mở bức tranh ra xem thử, sau khi thấy rõ, không khỏi ngơ ngẩn, sau đó ánh mắt của y trở nên ôn nhu vô hạn, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Họa công của Trình sư huynh xưa nay vẫn không bằng ta, chẳng ngờ hắn cũng có một kiệt tác khiến ta không cách nào sánh được a…”
“Ngươi quen biết Trình đại nhân.” Bạch Ngọc Đường thấy y như vậy, dùng giọng chắc chắn khẳng định lại.
Trầm Tĩnh An nhìn bức họa tượng này niệm niệm mãi không thôi, cuối cùng mới tiểu tâm dực dực cuộn lại, rồi sáp nhiên cười nói: “Chúng tôi, đương nhiên quen nhau.” Y ngẩng đầu nhìn hai người, bỗng nhiên nghi hoặc hỏi: “Trình sư huynh đối với tranh này nhất định vô cùng trân ái, làm sao các người có được nó?”
Triển Chiêu nhàn nhạt than thở: “Mấy ngày trước, Trình đại nhân đã bị người độc hại mà qua đời.”
“Cái gì!” Trầm Tĩnh An cả kinh nói, “Làm sao có thể được, mấy ngày trước đây ta còn đi gặp hắn, hắn còn rất khỏe mà.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, quả nhiên vị cố nhân mà ngày đó Trình đại nhân hẹn gặp chính là Tĩnh An.
Trầm Tĩnh An khẩn cấp hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trình sư huynh hắn…”
“Tĩnh An, cậu đợi một chút, đừng sốt ruột.” Triển Chiêu ôn hòa khuyên nhủ, “Chúng ta vẫn đang điều tra chuyện này. Hôm nay chúng ta đến tìm cậu, chính là hi vọng cậu có thể kể cho chúng ta biết một chút về những việc đã xảy ra ngày hôm đó, thử xem có đầu mối nào hay không.”
Trầm Tĩnh An dần bình tĩnh lại, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Chẳng hai nhị vị đại ca có biết về thân thế của Nhu Nhu hay không?”
Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nói: “Nhu Nhu muội tử không phải là muội muội của Bạch Như Phong sao?”
“Đúng vậy, Bạch đại ca chính là thân ca ca của Nhu Nhu.” Trầm Tĩnh An nhấp một ngụm trà rồi từ tốn kể lại: “Mẫu thân của Nhu Nhu chính là cô của Bạch đại ca, đương niên phụ mẫu Nhu Nhu mất sớm, Nhu Nhu khi đó chỉ mới bốn tuổi, không nơi nương tựa. Ngoại công của Nhu Nhu vô cùng yêu thương mẫu thân nàng, vì thế sau khi phụ mẫu nàng lần lượt qua đời, ông ấy mới đem Nhu Nhu về Bạch gia để tự mình nuôi nấng. Một hai năm sau, ngoại công Nhu Nhu cũng qua đời, Nhu Nhu lúc đó lại được Bạch đại ca chăm sóc. Bạch đại ca lớn hơn Nhu Nhu tròn mười lăm tuổi, khi đó cũng mới vừa bước chân vào giang hồ, bởi vì sức khỏe của nàng khi còn bé đâu ốm luôn, cùng với một số nguyên nhân mà chúng ta không biết, Bạch đại ca đã thoái ẩn giang hồ. Sau đó, khi Nhu Nhu lên mười ba, Bạch đại ca vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, Nhu Nhu không người coi sóc, cuối cùng được đại ca kết nghĩa của Bạch đại ca là Ôn đại hiệp đưa đến Lạc Dương để trông nom, sau đó, chúng ta mới gặp nhau.” Nói đến đây, Trầm Tĩnh An ôn nhu cười: “Những đoạn quá khứ này, đều là trước đây Nhu Nhu nói lại cho ta.”
Triển Chiêu khẽ thở dài một hơi: “Không tưởng tượng được thân thế của Triển Nhu muội tử nhấp nhô như vậy.”
Trầm Tĩnh An thấp giọng cười nói: “Triển đại ca huynh biết không? Ta đương sơ cũng từng nghĩ như vậy đấy, nhưng Nhu Nhu nói với ta, ca ca của nàng bảo rằng, người chết đi chính là đến với một cuộc sống đẹp đẽ hơn, người sống phải nhớ bọn họ thật kỹ, không được quên, cũng không cần đau khổ, bởi vì một ngày nào đó còn có thể gặp lại. Cho nên nàng lúc nào cũng vui vẻ, chẳng bao giờ thương tâm.”
Bạch Ngọc Đường không khỏi cười nói: “Lão Bạch Như Phong này, quả thật xứng đáng với mấy tiếng hảo ca ca.” Hắn từ nhỏ cũng là theo chân các ca ca lớn lên, vì vậy với vị đại ca này luôn luôn phá lệ tôn kính.
Trầm Tĩnh An sáp nhiên cười nói: “Đúng vậy, người Nhu Nhu thích nhất đời nàng chính là ca ca của nàng.” Y trầm mặc một hồi, nhãn thần dần dần rơi vào khoảng không mơ hồ: “Ôn đại hiệp ngụ ở Lạc Dương, đó là gia hương của ta và Trình sư huynh. Tĩnh Thủy Sơn Trang của ông ấy chính tại cạnh bên thư viện của chúng ta, Nhu Nhu thương thường sẽ ở gần đấy thổi mấy bản sáo, cho nên ba người chúng ta cũng dần dần dần dần quen nhau. Sau đó, ta và Nhu Nhu lưỡng tình tương duyệt, Trình sư huynh cũng rất yêu nàng, từ nhỏ mọi thứ ta đều thua kém sư huynh, chỉ có tay nghề vẽ này sư huynh không bằng được ta. Cũng không biết, vì sao Nhu Nhu lại chọn ta. Sau lại, sư huynh khảo thủ công danh, rời quê hương nhập sĩ, ta thì không có hứng thú, thầm nghĩ từ đây về sau bên cạnh nàng thật an yên. Nhưng rồi sau lại…” Trầm Tĩnh An đột nhiên dừng lại, lặng lẽ không nói thêm một lời.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy đè nén thương tâm, Trầm Tĩnh An trước mắt bi thống, hai người họ dù không đành lòng, cũng không biết nên khuyên bảo thế nào mới phải, không thể làm gì khác hơn là cáo từ, lưu lại một mình y an tĩnh.
Đến lúc về lại phòng Triển Chiêu chuẩn bị ngủ, Bạch Ngọc Đường nằm trên giường, vòng tay ôm sát vòng eo nhỏ nhắn của người trong lòng, vừa thỏa mãn thở dài, vừa thấp giọng hỏi: “Mèo con, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng nói: “Ta đang suy nghĩ, nghe lời đồn Trình đại nhân và Tú Y tiểu thư phu thê ân ái, nhưng hôm nay nghe chuyện Tĩnh An kể lại như vậy, Trình đại nhân đối với Triển Nhu muội tử chắc chắn cực kỳ cuồng dại mới phải, ngươi không cảm thấy lạ sao?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhón lấy một lọn tóc của Triển Chiêu, vui vẻ chơi đùa, chơi đến bất diệc nhạc hồ: “Mèo con, ta trước vẫn cảm thấy ánh mắt của vị Trình phu nhân kia rất kỳ quái, ngày hôm nay sau khi gặp Tĩnh An, ta có vẻ đã hiểu được lý do.” Triển Chiêu trong bóng đêm mở bừng hai mắt, rút mớ tóc của mình khỏi tay hắn rồi mới hỏi: “Vì sao?” Bạch Ngọc Đường vô lại cười nói: “Mèo con ngốc, không bằng ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Triển Chiêu vừa buồn cười, vừa xấu hổ, liền cố sức nhéo nhéo mặt của hắn, nhẹ giọng trách mắng: “Con chuột vô lại!”
Bạch Ngọc Đường khẽ cười bảo: “Còn ngươi là Mèo con bất lương nè, hai ta không phải vừa xứng sao.”
“Ai bất lương hử! Con chuột nhà ngươi bớt vu hãm ta!” Triển Chiêu thấy hắn cứ táy máy tay chân không an phận, thẹn quá thành giận, bắt lấy tay của hắn, há mồm liền cắn, bất quá lại không dám dùng quá sức.
Bạch Ngọc Đường cũng hít một hơi lãnh khí, không phải vì đau, mà vì ngứa. Tâm Ngũ gia ngứa đến khó nhịn. Con mèo con nhỏ ngốc nghếch này làm như là mèo thật ấy, ngoạm một miệng không nhẹ không nặng, nhưng nhột nhạt vô cùng. Bạch Ngọc Đường xoay người ngăn y lại, nhẹ thở gấp bảo: “Hôm nay ngươi đã đáp ứng ta tối về sẽ nói, còn không thì ngươi là con mèo gian xảo sao. Ngươi không hôn Ngũ gia cũng được, chịu phạt gấp đôi.” Triển Chiêu còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy trên môi một trận ấm áp ngứa ngáy, con chuột vô lại này, còn không báo trước một tiếng đã trực tiếp hôn y rồi.
Bạch Ngọc Đường ngậm đôi môi đầy đặn của người trong lòng, chậm rãi trằn trọc tư mài, gặm nhấm liếm cắn, khiến cho y phải há miệng thở gấp, sau đó linh lưỡi nhân cơ hội trượt nhập khoang miệng, dần dần công thành đoạt đất. Chờ đến khi hắn ý do vị tẫn buông Triển Chiêu ra, người dưới thân suýt nữa đã hít thở không thông mà chết, cả mặt đỏ bừng. Triển Chiêu thở hổn hển nửa ngày, cố sức hất hắn ra khỏi người rồi mới oán hận mắng: “Đồ chuột vô lại!”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Mèo con ngốc ấm ức chứ gì? Làm lại lần nữa nhá?”
Triển Chiêu hung hăng bấm hắn một cái, thở dốc vị định: “Mau nói, không thôi ta bấm chết con chuột phá hoại nhà ngươi.”
Bạch Ngọc Đường biết lòng y với mình cũng là tình ý thâm hậu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, tâm tình vui sướng lại một lần nữa ôm sát người kia, khôi phục vẻ chính kinh để tránh Mèo con xù lông: “Ngươi có cảm thấy khí chất của Trình phu nhân và Tĩnh An rất giống nhau không.”
“Tĩnh An?” Triển Chiêu sửng sốt, cũng quên mất đang vui đùa, sau đó nhíu mày suy nghĩ kỹ một hồi, “Phải, rất giống.”
Bạch Ngọc Đường cười nhạt nói: “Hai người bọn họ, đều tạo ra cho ta một cảm giác, tâm như chỉ thủy, sinh vô khả luyến. (Lòng như nước đọng, đời không thể có được tình yêu). Tĩnh An là vì Triển Nhu muội tử, còn Trình phu nhân thì sao? Hơn nữa loại độc chất Tửu Hương Thảo này người bình thường cũng không thể lấy dược được, ta nghĩ người bên cạnh người bị hạ độc có khả năng khá lớn, nói chung, cô ta là khả nghi nhất.”
Triển Chiêu trầm ngâm một hồi, mới nói: “Ngày mai hai chúng ta lại đến điều tra thử cô ấy.”
“Được.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt y, ôn nhu nói: “Khuya lắm rồi, ngủ đi.”
“Ừ.” Triển Chiêu nở một nụ cười dịu ngoan, vùi vào ngực hắn lẳng lặng ngủ.
Ngày hôm sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đến tất cả các hiệu thuốc bắc ở Biện Kinh cẩn thận tra hỏi trước đây có một nữ nhân trẻ tuổi đến mua Tửu Hương Thảo hay không. Vì loại thảo dược này rất hiếm hoi, người mua cũng không nhiều, có lẽ sẽ có đầu mối. Quả nhiên dưới sự thuyết phục ôn hòa của Triển Chiêu và thái độ hung tợn của Bạch Ngũ gia liên hợp lại, hai người cuối cùng cũng tra ra được thật sự có một hiệu thuốc bắc nhỏ bán loại dược thảo này cho một nữ tử còn trẻ tuổi, chỉ là cô ta che mặt bằng lụa mỏng xanh, không nhìn rõ khuôn mặt thật. Chỉ biết nữ tử đó khí độ cao hoa, cũng không phải nữ tử nhà bình thường, chưởng quỹ nói bởi vì giọng nói của người đó rất êm tai, nên lão mới cho rằng như vậy.
Rời khởi tiệm thuốc, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt thở dài: “Xem ra, chúng ta lại phải đến tiếp kiến Trình phu nhân rồi.” Y hơi nhíu mi, trong lòng có chút không đành, nếu quả thật đúng như bọn họ phỏng đoán, thì quả là làm cho người ta tiếc nuối. Vì một vài nguyên nhân mà Triển Chiêu rất có hảo cảm với vị Trình phu nhân này, thực sự không muốn thấy kết quả như vậy.
Bạch Ngọc Đường lặng lẽ câu lấy ngón út của y, mi mục ôn nhu: “Mèo con ngốc, chớ suy nghĩ quá nhiều, đi thôi.”