Kỳ Châu, tháng năm.
Kỳ Châu là một tòa trọng trấn ở vùng biên giới Tây Bắc, thôn trấn nơi này cũng không quá lớn, nhưng cũng không tính là rất nhỏ. Trú quân khoảng chừng trên dưới năm nghìn, địa lý hiển yếu, nếu có chiến sự, cũng là vùng binh gia giao tranh.
Khách sạn Giang Nam là khách sạn lớn nhất tốt nhất ở Kỳ Châu, có người nói ông chủ của khách sạn này nguyên là người Giang Nam, sau lại đưa gia đình chuyển tới nơi này, để thể hiện nỗi nhớ nhà, khách sạn này mới được gọi là “Giang Nam”. Điều kiện của khách điếm nơi biên cương hiểm yếu tất nhiên là không thể so được với Giang Nam, bất quá tại nơi hoang dã đây đã coi như là phi thường tốt rồi. Hảo tửu, mỹ thực, bà chủ quán xinh đẹp, ông chủ quán hào sảng, thật là so với ôn nhu của Giang Nam có một chất phong tình rất khác.
“Chính là nhà này rồi, Bạch huynh.”
Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, đại kỳ của khách sạn Giang Nam tung bay giữa trời chiều, tư thái cuồng ngạo. Trước cửa khách sạn, hai người trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa, dứt khoát tung người xuống ngựa, người thanh niên áo lam nắm dây cương, hơi quay đầu lại nhìn đồng bạn của mình, mỉm cười dò hỏi.
Người đồng bạn kia của y một thân trường sam cẩm bào bạch sắc, cúi đầu nhìn thoáng qua bạch y đã không còn sạch sẽ như lúc đầu nữa, hơi nhíu này, hình như có điểm không kiên nhân, ngẩng đầu đáp: “Hẳn là chính chỗ này, khách sạn Giang Nam.”
Tiểu nhị cơ trí đã ra đón, nhiệt tình chào mời nói: “Nhị vị công tử là muốn nghỉ chân hay là muốn ở trọ?” Đã thấy rõ tướng mạo của hai người này, tiểu nhị kia không khỏi ở trong lòng thầm khen một tiếng. Hai vị công tử này tướng mạo thật đúng là xuất chúng, vị công tử bạch y kia mày kiếm mắt phượng, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, có thể so với trích tiên, chỉ là sắc mặt lãnh đạm, nhãn thần lạnh thấu xương, vừa nhìn đã khiến kẻ khác không dsam tới gần, nghĩ đến chắc hẳn không phải là một vị chủ dễ phục vụ gì. Vị công tử lam y bên cạnh hắn kia mặc dù không lóa mắt như hắn, nhưng tướng mạo cũng tuấn tú hơn người, hơn nữa thần tình ôn hòa, mâu quang thanh lương như nước, một thân phong phạm khiêm tốn nho nhã.
Bất quá, tiểu nhị của tiệm thấy cả hai người đều mang theo kiếm nhưng không kinh hãi. Lữ khách nơi biên quan này, đều không phải người bán hàng rong mà là giang hồ du tử, mang theo binh khí cũng không phải chuyện kỳ quái gì, tiểu nhị thấy cũng nhiều, tự nhiên cũng sẽ không lưu ý quá mức.
“Tiểu nhị, ta hỏi ngươi, khách sạn Giang Nam này của các ngươi nhưng chỉ có tửu lâu khách sạn này là tốt nhất?” Bạch y nhân kia mở miệng nói với tiểu nhị, thanh âm thấp nhu lãnh đạm, thế mà lại rất êm tai.
Trên mặt của tiểu nhị nở một nụ cười sáng ngời, lưu loát đáp lại: “Công tử ngài thế nhưng tìm được rồi đây! Khách sạn chúng ta ở Kỳ Châu thật không thể tìm được một nơi thứ hai nữa đâu, dù là tửu lâu, hay là khách sạn đều là tốt nhất, ngài ăn ở tại đây, đảm bảo sẽ khiến ngài thỏa mãn!”
Hai người trẻ tuổi đem ngựa của mình giao lại cho tiểu nhị, dặn dò phải chăm sóc nuôi nấng thật tốt rồi mới cùng nhau đi vào khách sạn, cũng rất vừa vặn quyết định lấy hai gian phòng cuối cùng, tìm một cái bàn trống ngồi xuống. Lập tức có người nhiệt tình bắt đầu bắt chuyện, bưng trà rót nước lau bàn, sau khi gọi thức ăn xong nhanh nhảu đi xuống phía dưới truyền món. Hai người nhấp một hớp trà nóng rồi mới bắt đầu nói chuyện với nhau.
Công tử áo lam thấy đồng bạn của mình lại có chút ghét bỏ lướt mắt nhìn qua bạch y của mình, cười nhạt nói: “Một hồi cơm nước xong liền có thể tắm rửa sạch sẽ một phen, Bạch huynh tạm thời nhẫn nại thêm một chút đi.”
Bạch y nhân đưa mắt nhìn đồng bạn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi xem Ngũ gia mỏng manh như thế sao, Triển Chiêu.”
Hai người này nguyên lai chính là Ngự Miêu Triển Chiêu và Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường tiếng tăm vang dội của Đông Kinh. Một trận tam bảo trước đây huyên náo xôn xao, việc đó vừa mới kết thúc, Khai Phong Phủ lại nhận một vụ án nữa, án kiện ngược lại không phải rất phức tạp, chẳng qua chỉ là giết người cướp của, chỉ là tên nghi phạm này lại là một nhân vật lục lâm phi thường gai góc trên giang hồ, tên gã là Ngô Bất Hoan. Người này hành sự thủ đoạn độc ác, thế nhưng thân thủ lại cao, người bình thường căn bản không thể tiếp cận. Lần này phạm phải mấy vụ đại án, bị quan phủ phát lệnh truy nã, nhưng bộ khoái bình thường căn bản không đối phó được hắn. Bao đại nhân vì vậy bèn phái Triển Chiêu đi truy bắt, Bạch Ngọc Đường nhân sự kiện tam bảo mà bị huynh trưởng nhà mình trách cứ tội tùy hứng, không tình nguyện lắm vẫn bị đá tới hỗ trợ. Cũng may Ngô Bất Hoan làm nhiều việc ác, nã gã coi như là trừng ác, ra sức bắt gã ngược lại cũng không oan uổng. Ngô Bất Hoan xưa nay vốn xảo quyệt, vì vậy hai người đuổi một đường đến tận Kỳ Châu.
Triển Chiêu lam y dùng thần tình ôn hòa mà an tĩnh, cất giọng nói không nhanh không chậm: “Bạch huynh hiểu lầm, chỉ là bão cát vùng biên cương cực lớn, Triển mỗ chỉ là lo lắng Bạch huynh một thân bạch y, có phần bất tiện mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường hơi quay đầu đi không đáp, nâng chung trà lên nhưng lại không uống, chỉ là trên mặt bỗng hiện lên một tia ảo não. Biên quan bão cát lồng lộng, đối với kẻ trời sinh khiết phích như hắn mà nói, quả thật có chút khó ở.
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đã đưa rượu và thức ăn lên, hai người chuyên tâm ăn, không ai nói chuyện với ai. Khách sạn này không hổi là nơi nghỉ trọ tốt nhất Kỳ Châu, cả rượu và thức ăn đều thật không tệ.
Hai người ăn đến tám phần thì no, liền cùng dừng lại rồi tự thưởng thức rượu trong ly, dự tính lập tức lên lầu nghỉ ngơi. Rượu này là của khách sạn tự cất, tên rượu là “Biệt ly sầu”. Màu sắc trong veo, vào miệng thanh liệt, xuống đên nơi cổ họng lại có một loại cảm giác cay xè, vào đến bụng lại là đắng rồi lại ngọt, tư vị vạn thiên, uống vào có một thứ cảm giác thê lương khó nói rõ, là rượu cực phẩm. Xưa nay Triển Chiêu vốn dĩ không mê rượu cũng bắt đầu cảm thấy mê muội, chớ đừng nói chi là trời sinh yêu rượu như Bạch Ngọc Đường.
“Đại thúc, quấy rầy, xin hỏi còn phòng trống không? Ta muốn tìm nơi ngủ trọ.”
Hai người đang chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, chợt nghe thấy giọng nữ nhu hòa từ bên phía quầy hàng truyền đến. Chất giọng này du dương đạm tĩnh, trong dư âm phảng phất vài phần thờ ơ, vài phần ngây thơ, dường như ẩn chứa tầng tầng mỏi mệt dày đặc. Bạch Ngọc Đường nhịn không được đưa mắt nhìn cô gái kia một cái, thanh âm này nhưng thật ra có vài phần tương tự với Triển Chiêu, chỉ là nhu hòa hơn, càng ấm mềm hơn một ít, đương nhĩn cũng càng êm tai hơn một ít.
Chưởng quỹ mang vẻ mặt áy náy giải thích: “Xin lỗi a, cô nương. Mấy ngày nay thương lữ vang lai, phòng nghỉ đã đầy, cô xem…”
“Vậy sao…” Cô gái kia nhẹ nhàng than một tiếng, hình như vô cùng thất vọng. Cô nương này ngôn ngữ dịu dàng, giọng nói nhu hòa, có vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa khéo quần áo cũng không tầm thường, khí độ bất phàm, có thể là con gái nhà phú quý. Chưởng quỹ có một cô con gái gần giống tuổi cô, đối với cô bé này rất có hảo cảm, thấy cô như thể đường xa mệt mỏi, không khỏi động lòng từ phụ dụng tâm, vì vậy nói: “Bất quá vừa có hai vị công tử kết bạn mà đến, bọn họ đã quyết định lấy hai gian phòng cuối cùng rồi. Không bằng, cô theo chân họ thương lượng thử, xem xem liệu có thể nhượng ra một gian không.”
“Đa tạ đại thúc.” Cô gái lễ phép cảm tạ chưởng quỹ, sau đó xoay người bước đến bên cạnh bàn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. “Xin lỗi, quấy rầy hai vị.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã nghe được đoạn đối thoại vừa nãy của cô và chưởng quỹ, tự nhiên biết cô tìm đến vì chuyện gì. Triển Chiêu đứng dậy quan tâm nói: “Cô nương không ngại ngồi xuống rồi nói đi.”
Cô gái nói cám ơn, thuận thế ngồi đối diện hai người, Triển Bạch hai người lúc này mới nhìn rõ trang phục của cô gái này. Tiểu cô nương mặc xiêm y trắng váy lam, trên mặt váy thêu những đóa hoa màu vàng nho nhỏ, một kiểu dáng vô cùng tú lệ tinh xảo. Vóc người cô nhỏ nhắn xinh xắn, trên đầu đội một cái đấu lạp có đeo một dải lụa trắng, lưng đeo bọc vải, trong lòng ôm một túi vải dài màu trắng thêu hoa văn chìm họa tiết mây, dáng vẻ có vẻ khá nặng.
Bạch Ngọc Đường là Triển Chiêu liếc nhìn nhau, trong mắt đồng thời ánh lên một vẻ kinh ngạc. Trong lòng tiểu cô nương này, nếu như bọn họ đoán không sai, chắc chắn là một cây đao. Thế nhưng, cô bé này rất rõ ràng là không biết võ công.
Cô gái trẻ đưa tay phải đẩy lên đấu lạp lụa trắng, khuôn mặt lộ ra. May mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều kiến thức rộng rãi, vậy mà cũng không khỏi thấy nao nao, cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Cô gái nhỏ này, dung mạo thực sự quá mức xuất sắc. Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, mi mục uyển hàm liễm diễm, màu da trắng nõn trong suốt, mái tóc như thác như gấm, thanh lệ như một bức danh họa truyền đời, khiến người không dời được ánh mắt. Phi thường rõ ràng, chính là nét ngây thơ của vùng sông nước thanh tú. Rất dễ nhìn ra cô bé còn rất nhỏ tuổi, ước chừng mới mười lăm mười sáu tuổi, nhãn thần thiên chân hồn nhiên, mà lại có một phần ý ưu thương khó bề diễn tả, kỳ diệu dung hợp với nhau lại trở thành một ánh mắt đẹp đẽ phi thường. Nếu có thể gặp, đợi cô thành niên, nhất định là một dung sắc nghiêng nước nghiêng thành.
“Tuy rằng lời này rất chi mạo muội, bất quá,” cô bé đối với hai người trước mặt hơi cúi người mỉm cười, dáng vẻ trang nhã tiếp lời: “Ta đi đường rất lâu, vô cùng mệt mỏi, chẳng biết nhị vị đại ca ca có thể nào nhượng lại một gian phòng cho ta hay không?”
Cô gái trẻ nhãn thần thiên chân hồn nhiên, toát ra một thần sắc thân thiết tin cậy nào đó hết sức tự nhiên. Giả sử nếu cô bé này không phải xuất thân phú quý, thuở nhỏ nhận được yêu thương sủng ái, chưa từng chịu tổn thương, thì chính là nội tâm thuần khiết, giống như trẻ sơ sinh, hoặc giả kết hợp cả hai.
Thật sự là giống như cô bé tiểu muội muội khả ái nhà bên, làm cho người ta không cách nào cự tuyệt được. Huống chi bất quả chỉ là nhấc tay chi lao, Triển Chiêu luôn luôn tâm địa thiện lương, không đành lòng gặp người khó xử, y nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, ôn ngôn cười nói: “Triển mỗ không ngại, chẳng hay ý Bạch huynh như thế nào?”
Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhướng đuôi mày, thản nhiên nói: “Ngũ gia đương nhiên không thể keo kiệt như thế, tất nhiên là không ngại rồi.”
Triển Chiêu mỉm cười nói với cô gái: “Hai người chúng tôi một gian phòng là được, cô đi nói với chưởng quỹ đi.”
Cô gái trẻ nhợt nhạt cười: “Đa tạ đại ca ca.” Sau đó nở nụ cười tươi trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, giọng nói thiên chân hoan hỉ: “Vị ca ca này, huynh cũng là họ Triển sao?”
“Cũng là?” Bạch Ngọc Đường cong khóe miệng cười nói: “Tiểu muội muội, chớ không phải là muội và con mèo con này cùng một họ chứ?”
Ánh mắt cô bé trở nên hoang mang, hơi ngoẹo đầu hỏi: “Đại ca ca, mèo con là ai?”
“Khục…” Bạch Ngọc Đường cười khan một tiếng, tránh thoát ánh mắt của Triển Chiêu, ngắt lời nói: “Ta nói nhầm, muội và vị ca ca bên cạnh ta này cùng một họ sao? Tiểu muội muội, muội tên gì?”
Thần tình cô bé có chút hồn nhiên, có chút kiêu ngạo: “Ta là Triển Nhu, là Triển trong triển nhan, Nhu trong ôn nhu, rất êm tai đúng không, là tên cha đặt đó.”
Bạch Ngọc Đường câu môi cười: “Triển Chiêu, là muội muội thất tán nhiều năm của ngươi sao?”
“Bạch huynh ăn nói cẩn thận.” Triển Chiêu nhàn nhạt mỉm cười, giọng điệu ôn tồn nói với Triển Nhu: “Rất êm tai, cha muội thật thông minh, có thể đặt cho muội một cái tên hay đến như vậy. Triển Nhu tiểu muội muội, muội rất mệt rồi đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Triển Nhu ôm chặt thanh đao trong lòng, nụ cười trẻ con ngọt ngào: “Ừm, mệt rồi. Ta phải đi, gặp lại sau.”
Hai người nhìn theo tiểu cô nương ôm đại đao trong ngực lên lầu, Bạch Ngọc Đường mới bình thản nói: “Có phải là kỳ quái hay không?”
“Bạch huynh thấy chứ?” Triển Chiêu nhấp cạn phần rượu còn lại trong ly, cười cười hỏi.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn y một cái, mạn điều tư lý nói: “Tiểu cô nương thấy rất rõ là người Giang Nam, cô bé còn nhỏ như vậy, ngoại hình lại xinh đẹp như vậy, tính tình lại còn đơn thuần, làm sao có thể bình an đến được tận đây. Có chút khác thường a. Bất quá,” mạn bất kinh tâm thưởng thức ly rượu trong tay, ngữ điệu của Bạch Ngọc Đường chuyển một cái, nhàn nhạt cười rộ, “Đúng là hảo hài tử đó.”
“Bạch huynh.” Triển Chiêu đặt ly rượu xuống, ôn hòa cười nói: “Cơm tối đã dùng xong, Bạch huynh hay là đi tắm trước đi.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn vào ánh mắt thanh nhuận của Triển Chiêu, biểu tình có hơi phức tạp.
Y luôn luôn, cẩn thận tỉ mỉ như vậy sao.