☆ Chương 9
Tống Hi Thành thành công được mọi người giải cứu nhét vào trong xe cảnh sát, Lữ Thận Ngôn đem nước ấm và gà KFC đến cho cậu, Tống Hi Thành ăn như bị bỏ đói mấy năm, trong lòng chỉ có một cảm giác — còn sống thật là tốt…
Tề Ninh im lặng ngồi bên cạnh Tống Hi Thành nhìn cậu ăn.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
Tống Hi Thành lườm hắn: “Từ sáng đến giờ tớ chưa ăn gì, bây giờ bốn giờ chiều rồi cậu muốn tớ chết đói à.”
Tề Ninh hiếm khi dễ tính, nhận lấy ly cà phê bọn họ mua về rồi đổ tất cả túi đường vào trong ly.
Mọi người ngơ ngác nhìn hắn, Lữ Thận Ngôn khù khờ hỏi: “Sếp, không phải lúc nãy anh uống cà phê rồi hả?”
Không ai trả lời cậu, Hà Mộ vừa gặm bánh trứng vừa bấm gửi tin nhắn: “Lúc nãy sếp căng thẳng quá nên bị tụt huyết áp…” Lữ Thận Ngôn nhận được tin nhắn, nhất thời tỉnh ngộ, vuốt mông ngựa lấy một thanh chocolate trong túi quần ra: “Sếp, anh ăn không?”
Tống Hi Thành bật cười nhìn một Lữ Thận Ngôn ruột để ngoài da, còn có Hà Mộ lúc nào cũng bất đắc dĩ vì mãi không thông não cho người ta được, còn có ánh mắt sắc bén như dao của Tề Ninh, cậu bắt đầu thấy sợ…
Suýt chút nữa, suýt chút nữa mình đã không thể nhìn thấy khung cảnh này nữa rồi.
“Sếp, mọi người có muốn về trước nghỉ ngơi không? Bọn em thẩm vấn vụ án này cho?” Hà Mộ tâm lý nói.
Thấy Tề Ninh sắp gật đầu, Tống Hi Thành vội cản hắn lại: “Vụ án này tớ theo từ đầu, cứ tiếp tục vậy đi.
Nếu có đầu mà không có đuôi, bứt rứt khó chịu lắm.”
“Cậu mất sức nhiều quá, sức khỏe không trụ nổi đâu.” Tề Ninh vỗ vai của cậu, ánh mắt đầy vẻ lo âu.
“Không sao đâu.” Tống Hi Thành nhìn hắn cười, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Khi bọn họ trở về cảnh cục, từ xa Tống Hi Thành đã nhìn thấy lão Trương đứng trên hành lang, vừa định đến bắt chuyện thì lão Trương lại né tránh.
Tống Hi Thành hoang mang nhìn Tề Ninh: “Lão Trương sao vậy?”
Tề Ninh không chút biến sắc: “Không biết, chắc đang có việc gấp!?”
“À, vậy chúng ta vào phòng thẩm vấn thôi.” Tống Hi Thành cười cười.
Tề Ninh không biết, mỗi lần hắn nói dối tuy biểu cảm không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại không lừa được ai.
Bởi vì khi hắn nói thật, đôi mắt rất ngứa đòn và sắc bén.
Thì ra là lão Trương… trong lòng Tống Hi Thành có hơi hụt hẫng.
Vụ án này có đến bốn nghi phạm, Phạm Vĩnh Hồng, Dương Kiến Quốc và hai tên họ Dương, họ Lý vừa bắt được.
Vì Phạm Vĩnh Hồng là chủ mưu nên toàn bộ quá trình sẽ hỏi bà ấy nhiều hơn.
“Trương Vĩ và bà có quan hệ như thế nào?” Giọng Hà Mộ rất trầm ổn.
Phạm Vĩnh Hồng chết lặng trả lời: “Nó là con tôi.”
“Từ khi nào bà bắt đầu lên kế hoạch giết Trương Vĩ?”
“Tầm một tháng trước.”
Hà Mộ và Lữ Thận Ngôn nhìn nhau, có phần kinh ngạc: “Vậy bây giờ bà thuật lại quá trình xảy ra vụ án cho chúng tôi.”
“Sáng hôm đó nó gọi điện thoại cho tôi, nói trưa nay sẽ về nhà ăn với vay tiền, tôi với ông Dương thương lượng một hồi liền quyết định ra tay ngay bữa đó.
Ông ấy tìm hai tên côn đồ ở xóm bên, cho mỗi người mười nghìn tệ để bọn họ tới giúp.”
“Sau đó thì sao?”
Phạm Vĩnh Hồng nhìn móng tay của mình: “Sau đó lúc ăn cơm trưa, nó quả nhiên lại mở miệng đòi tiền, tôi và ông Dương nhân lúc nó không để ý trói nó lại rồi ném vào căn phòng nhỏ đó, ban đầu định gọi hai tên đó tới ngay nhưng em gái tôi lại đột xuất đến thăm.
Với cả đang là ban ngày, rất dễ bị người khác phát hiện nên bọn tôi nhốt nó ở trong phòng, mặc kệ nó.”
Lữ Thận Ngôn cắt lời bà: “Vậy là khi em gái và con gái bà về ăn cơm, bọn họ hoàn toàn không hay biết Trương Vĩ bị trói chỉ cách một bức tường?”
Phạm Vĩnh Hồng gật đầu: “Căn phòng đó ít khi sử dụng, chỉ dùng để làm kho chứa đồ nên bình thường không ai đi vào.
Trong lúc ăn ông Dương nói đi vào lấy rượu, tiện thể xem Trương Vĩ có chạy trốn hay không.”
Tống Hi Thành đang ghi chép bên cạnh cũng dừng lại, đến tận bây giờ cậu vẫn không ngờ một người mẹ giết chết con trai mình mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí còn có vẻ rất nhẹ nhõm.
Có lẽ là vì đã quá bất lực và thất vọng về Trương Vĩ!? Tống Hi Thành tiếp tục viết, cảm xúc chua xót ở đáy lòng bắt đầu dâng lên.
“Thuật lại quá trình giết người của bà đi.”
“Trương Vĩ không phải tôi giết!” Phạm Vĩnh Hồng đột nhiên kích động, “Nó không phải tôi giết! Là hai tên kia ra tay, tôi không giết nó!”
“Xin trả lời vấn đề của chúng tôi, Trương Vĩ chết như thế nào!”
“Hơn chín giờ tối, ông Dương tiễn em gái tôi về, mấy đứa nhỏ còn lại cũng ai về nhà nấy.
Tôi bèn gọi điện thoại cho hai tên kia, bảo chúng đến rồi siết chết nó… Lúc đó tôi khó chịu quá nên để bọn họ ném xác đi chỗ khác, chuyện về sau các người biết hết rồi.”
Hà Mộ thở dài, bắt đầu hỏi đến vấn đề mà ai cũng muốn biết: “Động cơ giết người của bà là gì?”
Phạm Vĩnh Hồng che mặt: “Đứa con trai này của tôi các người hẳn là cũng đã tìm hiểu, hết ăn chơi gái gú rồi nằm không, chẳng có chuyện xấu gì mà nó không làm.
Vì ba nó mất sớm, tôi tái giá đưa nó theo nên luôn cảm thấy có lỗi với nó, cái gì cũng chiều theo nó, kết quả khiến nó hư hỏng như ngày hôm nay.
Ngồi tù thì thôi đi, ai ngờ lúc được thả lại dính tới ma tuý, vì nó mà tôi đã tốn bao nhiêu tiền rồi?”
Bà lau nước mắt: “Dù gia đình chúng tôi khá giả, nhưng cũng chẳng dư dả để nó phá liên tục.
Em trai em gái nó cũng lớn rồi, phải cưới vợ sinh con mua nhà, bình thường tôi thiên vị Trương Vĩ bọn nó đều không nói nhưng tôi biết chắc chắn tụi nhỏ đều có thành kiến.
Tôi không thể chỉ lo cho nó mà không lo cho hai đứa nó! Vì vậy bắt đầu từ năm ngoái tôi không đưa tiền cho nó nữa, kết quả…”
Tiếng khóc của bà ấy càng lúc càng to: “Kết quả nó bắt đầu đánh tôi với ông Dương, tay đấm chân đá, thậm chí có lần nó cầm cục đá đánh cha dượng nó.
Nó uy hiếp chúng tôi, nếu không đưa tiền cho nó, nó sẽ giết hết hai đứa con còn lại của chúng tôi.”
“Tại sao bà không báo cảnh sát?” Hà Mộ cũng hiểu được tình trạng của bà.
“Nó là con tôi, huống hồ chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, người bình thường ai lại để con mình ngồi tù?”
Lữ Thận Ngôn mở miệng châm chọc: “Người bình thường ai lại giết con mình?”
“Tại vì tôi không chịu nổi nữa, nếu cứ tiếp tục như thế này thì một là nó giết tôi, hai là tôi bị nó ép đến điên luôn.
Tôi còn có gia đình, tôi không thể chết được, nên tôi đành phải giết nó.
Là tôi có lỗi với nó, không dạy dỗ nó đàng hoàng, cũng không kiếm được nhiều tiền để cung phụng cho nó, nói tới nói lui, đáng lẽ tôi không nên sinh nó ra!”
Tống Hi Thành ra khỏi phòng thẩm vấn, đưa mắt liền thấy Tề Ninh đang đứng ở hành lang chờ cậu.
“Có sắp xếp gì chưa?” Tống Hi Thành nhướn mày.
Tề Ninh cười cười: “Hôm nay là 31, ngày mai là sang năm mới rồi, đi ăn tất niên không?”
“Ầy… nhanh quá.” Tống Hi Thành có chút ngẩn ngơ, “Quay tới quay lui không ngờ lại hết một năm rồi.”
Tề Ninh vuốt chìa khóa xe: “Tết nguyên đán được nghỉ hai ngày, đêm nay chúng ta ra ngoài ăn ngon một bữa đã, ngày mai lại sắp xếp lịch sau?”
Vừa kết thúc một vụ án quan trọng, tâm trạng Tống Hi Thành cũng thoải mái: “Được, vậy chúng ta đi ăn món Tứ Xuyên đi, quán Đại Dung được không?”
“Chốt, đi thôi.”
Hai người gọi năm sáu món rồi cắm đầu ăn, Tề Ninh mở hai lon Vương Lão Cát, đưa một lon cho Tống Hi Thành: “Cụng ly.” [1]
[1] Vương Lão Cát: là một loại trà thảo mộc của TQ
Tống Hi Thành cười: “Chúc mừng năm mới?”
“Đại cát đại lợi, thăng quan phát tài?” Tề Ninh trêu chọc.
Tống Hi Thành nghiêng đầu: “Như này đi, cậu thăng chức tớ phát tài, không để lọt cái nào.”
Tề Ninh vật lộn với con tôm hùm trên tay: “Cũng được, sắp xếp vậy đi.
Đúng rồi…” Đột nhiên hắn dừng động tác, lấy ví tiền trong túi quần ra.
Tống Hi Thành không nhận: “Gì vậy?”
Tề Ninh rất nghiêm túc nhìn cậu: “Tớ nghe nói con trai thành phố S không biết quản lý tiền bạc cho lắm, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại thì tớ cảm thấy mình vẫn nên tự giác giao nộp tài sản, để bày tỏ thành ý của mình.”
Mặt Tống Hi Thành lập tức đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng giống như bị thiêu cháy.
“Cậu… nộp tiền cũng phải là tớ nộp cho cậu chứ? Không được, tớ đưa cho cậu.”
Tề Ninh lắc đầu, khăng khăng một mực đưa cho cậu.
Tống Hi Thành thất bại: “Dựa vào cái gì? Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy người quản lý tiền lại là tớ?”
Tề Ninh ra dấu: “Bằng chiều cao? Chức vụ?”
“Bác bỏ!” Tống Hi Thành tức giận.
Tề Ninh nâng cằm suy nghĩ: “Dựa vào việc cậu là người nấu cơm giặt quần áo, cậu cần dùng tiền hơn tớ…”
Tống Hi Thành nghẹn một cục tức, bực mình cất ví tiền vào rồi cúi đầu ăn không muốn nhìn Tề Ninh nữa.
Tề Ninh lại nắm tay cậu: “Hôm nay cậu hù chết tớ rồi.”
Tống Hi Thành lẩm bẩm nói: “Xin lỗi, tớ…”
“Tớ hiểu.” Hắn cũng là cảnh sát, hắn đương nhiên hiểu, đổi lại là hắn chắc cũng sẽ làm như vậy.
Tống Hi Thành hiểu rõ cười cười, đổi chủ đề: “Mà cậu cũng thật là, kỹ thuật bắn súng như vậy mà cũng dám nổ súng, rõ ràng xung quanh có rất nhiều đặc công.”
Tề Ninh hiếm khi nhìn cậu với ánh mắt chăm chú như vậy: “Để người khác quyết định sống chết của cậu, tớ không yên lòng.”.