☆ Chương 7
Đêm mùa thu, những vì sao vẫn cứ lấp lánh dịu dàng yên ả như thế.
Chín giờ tối, tất cả học viên đều bị yêu cầu trở về phòng ngủ, nên Tống Hi Thành dù không buồn ngủ cũng chỉ có thể nằm co ro trong căn phòng nhỏ đó.
Bên trong phòng, đối mặt với vách tường ẩm thấp có mùi khác thường, bên cạnh còn có 15 người đàn ông trưởng thành chen chúc với nhau, khoảng cách giữa người và người không hề an toàn, làm cho cậu cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Thời gian này cũng không phải lúc mọi người đi ngủ, toàn là các chàng trai trẻ tinh lực dồi dào, nói là đi ngủ, nhưng thật chất không có mấy ai ngủ.
Có người trằn trọc, có người nhỏ giọng ngâm nga, có người trầm ngâm suy nghĩ, còn có cả học viên chăm chỉ thấp lên ngọn đèn dầu nhỏ ngồi ghi chép lại.
Không biết tại sao, cho dù không ai ngủ bên trong phòng vẫn yên tĩnh không một tiếng xầm xì.
Đột nhiên có tiếng kêu đau đớn thảm thiết từ đâu truyền đến, hơi thở Tống Hi Thành bị hãm lại, người bên cạnh cậu cũng giật mình rất rõ, có người bắt đầu xì xào bàn tán.
Vương Địch gan dạ nhất đứng lên thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, cười khúc khích nói: “Chậc, chỉ là mèo hoang thôi, không sao cả, anh em chúng ta ngủ tiếp thôi.”
Mọi người cũng yên lòng, đây giống như một khúc nhạc đệm khuấy động bầu không khí.
“Em thấy hơi chán, dù sao mọi người cũng không ngủ, hay là chúng ta trò chuyện đêm khuya đi!?” Có một cậu trai trẻ gọi là Triệu Đồng cất tiếng đề nghị.
Tống Hi Thành giật mình, nơi đây tuy đều là học viên cấp thấp, nhưng cố gắng vẫn có thể thám thính được tình báo.
Cường mập lầm bầm: “Anh cũng đồng ý, nhưng chúng ta không chịu ngủ mà đi nói chuyện phiếm, quản lý không ý kiến sao?”
“Không điện không máy tính chỉ có sách, lật qua lật lại cũng sắp mòn, còn không cho chúng ta nói chuyện, bộ muốn ép chúng ta bị tâm thần luôn sao.”
Tống Hi Thành đúng lúc xen vào: “Vậy chúng ta nói gì đây?”
Triệu Đồng cười khà khà: “Vừa rồi là mèo hoang động dục đúng không? Anh nói xem không đá banh không chính trị, một đám đàn ông chúng ta không nói về con gái thì nói về cái gì?”
Da đầu Tống Hi Thành tê rần, có lẽ là vì gia đình giáo dục bảo thủ, từ lúc còn ở trường cảnh sát, cậu đã rất khó tiếp thu các buổi trò chuyện vừa dài vừa dai của đám nam sinh cùng phòng về mấy bộ AV yêu thích, cho tới khi cùng Tề Ninh rời khỏi ký túc cậu mới thoát được bóng ma tâm lý đó.
Nếu quả thật dựa theo đề tài này mà phát triển tiếp, thì có khi đến lúc tất cả mọi người chảy máu mũi cũng không nghe ngóng được nội tình gì.
“Hay là thôi đi, mấy chuyện đó chán lắm.” Tống Hi Thành đấu tranh.
“Ôi chao, cậu tên là Tống Hiểu Ninh đúng không, nghe nói cậu kết hôn rồi?” Vương Địch nhiều chuyện hỏi.
Tống Hi Thành lại ở trong lòng mắng Tề Ninh hơn nghìn lần mới trả lời: “Ừm, năm ngoái đã đăng ký kết hôn.”
“Kỳ lạ, còn trẻ như vậy đã muốn đi tù, cả phòng chúng ta chỉ có một mình cậu kết hôn thì phải!?”
Tống Hi Thành nhắm mắt trả lời: “Ừ, vì là bạn học thời đại học nên tình cảm rất tốt, sau khi tốt nghiệp liền chuyển đến ở cùng nhau, rồi đăng ký kết hôn luôn.”
“Kể một chút đi, em dâu là người như thế nào?”
Thấy đã chuyển đề tài được rồi, Tống Hi Thành thở dài một hơi: “Ầy, là người bản địa, rất đẹp, nhưng mà...tính tình rất tệ.”
“Tính tình tệ, tệ đến mức nào? Thực sự không được thì cứ tát cho một cái, sợ cái gì, đàn bà không phải là cưới để nấu cơm giặt quần áo sinh con sao?” Cường mập đến từ tỉnh F, nơi tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ vẫn còn được nhiều người ủng hộ.
Tống Hi Thành chỉ có thể tiếp tục nói mò: “Có lẽ là vì được nuông chiều từ bé, không biết làm việc nhà, toàn việc nội trợ đều là do tôi làm.
Đáng giận nhất là mỗi ngày đã ngồi không ăn sẵn còn kén cá chọn canh, không vui một chút là dùng bạo lực.”
Ai nấy đều trố mắt líu lưỡi: “Vậy mà cậu còn chịu ở chung?”
Tống Hi Thành sửng sốt, cơn giận dồn nén đã lâu đâm ra phát huy hơi quá mức...
“Tụi bây biết cái gì?” Cường mập vừa rồi còn hơi chần chừ, bây giờ đã vô cùng hăng hái gia nhập vào team nhiều chuyện, “Càng như vậy, càng chứng tỏ tình cảm vợ chồng son người ta rất tốt.
Mọi người nhớ mấy tin báo chí xem, mấy minh tinh show ân ái mỗi ngày cuối cùng không phải đều chia tay hết sao.
Ấy chà, Tiểu Tống, chú em với vợ mình tình cảm tốt như vậy, sao lại phải ra ngoài kiếm ăn cho cực khổ?”
Đã trả lời quản lý Trương câu này, Tống Hi Thành ngựa quen đường cũ trả lời: “Còn không phải vì tôi không nhà không xe không việc bị ba mẹ vợ chê, chuyện chúng tôi đăng ký kết hôn đến bây giờ còn chưa dám nói với người nhà.
Sau đó đúng lúc nghe Hạ Thần đang đi làm rất ổn định, hai chúng tôi liền thương lượng để tôi đến tìm cậu ta, xem có thể giống cậu ta trong vòng một năm mua được nhà hay không, nếu được thì chúng tôi có thể chính thức tổ chức đám cưới rồi.”
Đại khái là Tống Hi Thành thật sự có khiếu diễn viên trời ban, một đoạn độc thoại dài bình thường như vậy lại khiến cho người khác vừa thương cảm vừa tức tối, đương nhiên càng khiến cho các thanh niên đồng cảm, bầu không khí bắt đầu nóng lên, mọi người bắt đầu sôi nổi chia sẻ hoàn cảnh chua xót cùng ước mơ vĩ đại của mình.
Tống Hi Thành ngồi một bên yên lặng nghe, để ý những tin tức hữu dụng hoặc những cái tên quản lý cấp cao.
Cảm thấy cứ có ánh mắt dừng trên người mình, Tống Hi Thành quay đầu lại liền phát hiện Cường mập dùng một ánh mắt rất phức tạp nhìn mình, thấy cậu, Cường mập lén ra dấu một cái.
Tống Hi Thành hết sức vui mừng, trong lòng khẳng định Cường mập này có vấn đề, từ lúc cậu vào đây đã để ý các nhân viên khá kiêng kỵ tác phong thường ngày của hắn, hắn hẳn là đã ở đây một thời gian khá lâu, tuy địa vị không cao, nhưng rất có thể đã biết một số nội tình nơi này.
Sau một đêm dài chờ cơ hội, ngày hôm sau lúc các học viên tản bộ ở công viên Đoàn Kết, Tống Hi Thành tìm được Cường mập, vui vẻ chào: “Hi, anh mập.”
Cường mập hỏi: “Tiểu Tống à, trời hôm nay không tệ, đúng không?”
Tống Hi Thành pha trò: “Đúng vậy, anh xem trời xanh không một đám mây, là dấu hiệu tốt đó.” Khóe mắt liếc nhìn nhân viên kỷ luật và các học viên khác đang bắt đầu tụm lại nói chuyện phiếm, thậm chí còn có người bắt đầu tìm người qua đường chào bán sản phẩm, Tống Hi Thành hạ giọng: “Anh Mập, có phải anh có lời gì muốn nói với tôi không?”
Cường mập rất cẩn thận, quan sát một vòng mới mở miệng nói: “Có phải chú em cũng phát hiện rồi hay không?”
Tống Hi Thành giả ngu: “Phát hiện cái gì?”
Cường mập có chút tức giận kèm thất vọng: “Nơi này có vấn đề, bọn họ là tổ chức bán hàng đa cấp!”
Nét mặt Tống Hi Thành nghiêm lại: “Anh ở đây bao lâu rồi?”
Cường mập thở dài: “Kỳ thật anh ở đây đã một năm rồi, trước kia cũng là bị đồng hương lừa gạt đến đây.
Lúc đầu bọn họ dụ dỗ khoe khoang anh liền tin, kết quả ở lâu rồi liền phát hiện không đúng, bọn họ nói cái gì mà sản phẩm khoa học kỹ thuật đến bây giờ anh vẫn chưa thấy, mà cứ liên tục hối thúc bọn anh đi đẩy mạnh tiêu thụ.”
Tống Hi Thành nhíu mày: “Anh không đi?”
“Nhà anh ở rất xa, ở thành phố B cũng không có bạn bè thân thiết gì, cho nên thành tích rất kém, đến giờ vẫn cùng nhóm học viên sơ cấp ở nơi rác rưởi đó.
Anh đã từng nói với cấp trên là quản lý Trương, bảo bọn họ anh không muốn làm nữa, kết quả cô ta thấy khuyên anh không được liền tiến hành ép buộc, anh bị bọn họ nhốt ở trong phòng đánh cho một trận.” Nói đến đây, Cường mập không khỏi rớt nước mắt, một người đàn ông khỏe mạnh khóc không thành tiếng thật sự nhìn có chút thê thảm.
Tống Hi Thành nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao? Sao anh không cố gắng liên lạc với bên ngoài?”
Cường mập căm hận nói: “Bọn họ quản nghiêm như thế, có một lần suýt chút nữa thì anh tiếp cận được tuần cảnh, nhưng vẫn bị bọn họ phát hiện, từ đó về sau anh đành cam chịu chết già ở chỗ này, trong lòng vẫn hi vọng một ngày nào đó cảnh sát sẽ phát hiện! Có một, hai lần phía dưới bị kiểm tra và tịch thu tài sản, nhưng sau đó cũng không có động tĩnh gì.”
“Chờ đã...” Tống Hi Thành rất mẫn cảm, “Phía dưới? Ở đây là trụ sở chính?”
Cường mập có chút do dự: “Kỳ thật anh cũng không chắc chắn lắm, nhưng anh đã từng bị phái xuống phía dưới để học viên mới lên lớp, hiện tại chỗ chúng ta cho dù không phải là trụ sở chính nhưng cũng khá lớn, người cũng tương đối nhiều.”
Tống Hi Thành suy nghĩ: “Nếu vậy, anh còn biết gì khác không? Ví dụ như quản lý Trương là ai, Tổng giám đốc của công ty này là ai?”
Cường mập suy nghĩ một lúc: “Anh không rõ lắm, nhưng có một lần anh từng nghe Phùng Húc trả lời điện thoại, hắn gọi người nọ là Long ca, trong cuộc đối thoại đó hình như có nhắc tới một nơi.”
Tim Tống Hi Thành như sắp rớt ra ngoài: “Tên gì?”
“Không nhớ rõ lắm, hai chữ cuối cùng hình như là Tân Ngụ.”.