- Tiểu thơ, hãy giao hai tên này cho thuộc ha.
Tô Tiệp chậm rãi lắc đầu:
- Không cần, ngươi hãy chờ đợi một lát, còn có việc quan trọng hơn cần đến ngươi, hơn nữa giết gà không cần đến dao mổ trâu.
Tư Đồ Đảm đáp:
- Thuộc hạ muốn vậy chỉ vì chẳng thích bọn chúng. Xưa nay thuộc hạ không hề thích những kẻ hay lớn lối.
Tô Tiệp mỉm cười:
- Ta cũng không thích những kẻ như vậy.
Chu Hán Giáp đứng bên lên tiếng:
- Tư Đồ huynh hãy tạm nghỉ ngơi, để tại hạ lột da hai tên này cho.
Tô Tiệp ra hiệu cho Tư Đồ Đảm thối lui ra sau, rồi hạ giọng nói với Chu Hán Giáp:
- Không cần phải lột da, khoá miệng chúng lại là đủ rồi.
Chu Hán Giáp bước thẳng lên đối mặt Thượng Quan Đắc Thủ và Thường Chấn Vũ cao giọng nói:
- Hai ngươi đừng vội nôn nóng lấy thủ cấp tiểu thư của bọn tạ Nếu như có muốn lấy thì phải bước qua xác của ta trước.
Hai tên nọ đưa mắt nhìn nhau. Sau đó Thường Chấn Vũ hứ một tiếng:
- Xem hình dáng cuả ngươi ba phần không giống người, bẩy phần thì giống quỷ. Điệu bộ như vậy, ta nghĩ ngươi không có bản lĩnh như thế.
Thượng Quang Đắc Thủ tay nắm chặt cây chỉ ba dáng vẻ trầm trọng bảo đồng bọn:
- Lão Thường, đừng nên xem nhẹ hắn ta.
Thường Chấn Vũ cười tự phụ:
- Chúng ta lấy mạng tên này trước. Sau đó sẽ lấy thủ cấp cuả con tiện nhân kia.
Hai tay Chu Hán Giáp cầm ngang cây côn tam khúc, đứng nhe răng ra cười. Sau đó tay trái gã buông một đầu côn, cùng lúc khuỷu tay phải chuyển động.
Cây côn tam khúc trong tay Chu Hán Giáp lập tức vạch một vòng tròn trong không trung với tốc độ kinh hồn. Khi cách đối phương khoảng một thước, nó đột nhiên đổi hướng công thẳng về phía Thường Chấn Vũ.
Thường Chấn Vũ ban đầu thấy đối phương tấn công cả hai, nên định để cho Thượng Quan Đắc Thủ chống đỡ trước. Nào ngờ Chu Hán Giáp bỗng nhiên biến chiêu nhắm thẳng vào gã.
Thường Chấn Vũ cảm thấy tình thế nguy cấp, hấp tấp đưa binh khí lên đỡ đòn. Một tiếng "keng" chói tai vang lên. Thân hình của hắn lảo đảo, chân lùi ra sau bẩy tám bước.
Thượng Quan Đắc Thủ xoay người một vòng, cùng lúc đâm mạnh cây chỉa ba vừa nhanh vừa chuẩn xác về phía Chu Hán Giáp, để cứu nguy cho Thường Chấn Vũ.
Chu Hán Vũ nhanh nhẹn tránh sang bên nửa thước, đồng thời quét ngang cây côn, phong tỏa thế tấn công của Thượng Quan Đắc Thủ.
Sau khi bị đánh lùi ra xạ Lúc này Thường Chấn vũ lại múa binh khí xông vào.
Hiện tại sắc mặt Phạm Oai nhìn thật khó coi.
Hắn ta đã cảm nhận được cách thức hắn ta đang sử dụng không hề thuận lợi. Bốn cao thủ của hắn trước sau đã xuất trận, thế nhưng không tên nào tiếp cận được Tô Tiệp. Thậm chí cả bốn tên đều rơi vào thế hiểm nguy.
Bên kia Tô Tiệp chợt lên tiếng:
- Hiện tại ngươi còn ba tên thuộc hạ, tai sao không kêu bọn chúng xông lên một lượt để bọn ta cho chúng ở chung môt thể.
Phạm Oai nổi giận đùng đùng hét:
- Tô Tiệp, trận đấu vừa mới bắt đầu. Ngươi tưởng rằng ngươi đã thắng hay sao?
Tô Tiệp cười lớn:
- Bắt đầu thuận lợi tức là thành công được một nửa. Phạm Oai, ngươi không cảm thấy bên ta lạc quan hơn phiá ngươi rất nhiều hay sao?
Phạm Oai giận dữ quát:
- Tiện nhân, ngươi đừng vội đắc ý. Ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của tạ Tam Tài Kiếm Tiêu Quang Phủ, Hà Thối Chi, Tề Đại Hùng, các ngươi mau bước lên lấy thủ cấp ả tiện nhân kia cho tạ Danh tiếng cuả Tam Đại Bá không thể nào mất đi được.
Tam Tài Kiếm đều có thân hình cao ốm. Cả ba có cùng một gương mặt dài, gầy gò và lạnh như băng. Nhìn diện mao. cuả họ bên ngoài không có gì đặc sắc lắm.
Thiên Kiếm Tiêu Quang Phủ từ từ gạt cái áo khoác sang bên, để lộ thanh trường kiếm giắt ở thắt lưng. Gã nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm. Một tiếng ngân, lưỡi kiếm sáng lấp lánh đã án ngữ ngay trước ngực. Thân kiếm phát ra những tia sáng lạnh người.
Bên ngoài vỏ kiếm cuả Địa Kiếm Hà Thối Chí có những hoa văn được chạm khắc rất tinh xảo, hình dáng cuả thanh kiếm rất cổ quái. Đây chắc hẳn là một binh khí lợi hại.
Còn thanh trường kiếm của Nhân Kiếm Tề Đại Tùng bên ngoài có khảm rất nhiều ngọc. hai bên chuôi kiếm được cẩn hai viên ngọc đỏ lớn, phát ra ánh sáng đỏ như màu máu.
Cao thủ là cao thủ, chưa cần phải giao đấu để biết được. Từ thần sắc ánh mắt và khí phách toa? ra có thể phán đoán được công lực đối phương thâm hậu hay không.
Hiện tại Tô Tiệp đang tập trung quan sát Tam Tài Kiếm, như muốn thể nghiệm những điều nói trên.
Tô Tiệp đã ngưng cười. Trong đầu ả đã hiểu rõ, ba người này mới thật sự là đối thủ.
Hắc Long Tư Đồ Đảm bước đến cạnh Tô Tiệp thấp giọng nói:
- Tiểu thư, hãy để ý coi chừng ba người họ. Đừng thấy tướng mạo bọn chúng bình thường mà xem nhẹ. Có lẽ đây mới là trợ thủ thật sự của gã họ Phạm kia.
Tô Tiệp gật đầu nhè nhẹ:
- Ta đã thấy được điều này.
Tư Đồ Đảm lại thấp giọng:
- Vậy thử để cho thuộc hạ đối phó với bọn chúng xem sao?
- Chỉ một mình ngươi, ta nghĩ không ổn đâu.
Tô Tiệp cũng thấp giọng đáp lại
Tư Đồ Đảm nghiêm túc đáp:
- Tiểu thư, để thuộc hạ lên trước xem đối phương thật hư như thế nào. Nếu như thuộc hạ đấu không lại bọn chúng, khi đó xin tiểu thư giúp cho một tay.
Tô Tiệp không còn cách nào khác, cực chẳng đãđành phải gật đầu.
Bên kia, Phạm Oai đang cao giọng:
- Đại Tam Bá, lần này thành công hay thất bại đều nhờ vào các ngươi cả. Vậy các ngươi mau lấy đầu ả tiện nhân kia cho ta.
Tiêu Quang Phủ lập tức thi triển kiếm pháp. Tiếng gió rít rợn người, cùng lúc một màn ánh sáng bạc từ trên không chụp xuống đầu Tô Tiệp và Tư Đồ Đảm.
Tư Đồ Đảm lập tức đưa thanh quỷ đầu đao lên đỡ, cùng lúc tung mình vọt lên không.
Tiêu Quang Phủ " hừ" lên một tiếng, toàn thân gã cũng di chuyển sang bên, thanh trường kiếm lại nhắm về hướng Tư Đồ Đảm tấn công tiếp.
Một bóng người khác chợt di động.
Hoá ra Đia. kiếm Hà Thối Chi đã lướt đến chnn đầu Tư Đồ Đảm. Gã liên tiếp tung ra mười chín thế kiếm, tấn công vào các chỗ yếu cuả đối phương.
Tư Đồ Đảm chưa kịp đặt chân xuống đất, đã phải đưa đao lên tiếp chiêu. Vất vả lắm mới có thể hoá giải được.
Tiêu Quang Phủ và Hà Thối Chi tiếp tục phối hợp tấn công Tư Đồ Đảm.
Nhìn tình hình, mọi người đều có thể nhận ra được một điều rõ ràng, công lực của Tư Đồ Đảm không sao chống đỡ nổi với hai đối thủ một lúc.
Phạm Oai đứng ngoài không khỏi đắc ý lên giọng:
- Thiên Đại song kiếm không hổ là trợ thủ đắc lực của Phạm mỗ. Nếu tiêu diệt được tên Tư Đồ Đảm này, thì phiá sau không khó gì đối phó. Ha! Ha! Ta cũng để cho bọn ngươi hiểu rằn, Phạm mỗ này không phải là con người tầm thường.
Đúng ngay lúc ấy, Đà Tử tay cầm binh khí lao mình như mũi tên lao thẳng về phía Tiêu Quang Phủ.
Tiêu Quang Phủ không một chút nao núng. Gã ta hơi ngã người ra sau, đồng thời thanh trường kiếm chống mạnh xuống đất. Toàn thân gã bay vọt lên không, khi hạ xuống mũi kiếm cũng đâm vào ngay yết hầu Đà Tử nhanh như chớp.
Phản ứng của Đà Tử cũng cực kỳ nhanh lẹ. Vừa nhìn thấy mũi kiếm đâm tới, gã liền lộn nhanh một vòng ra sau thoát khỏi thế tấn công của đối phương. Kế đó vung đao lên phản công, không tỏ ra chút yếu kém nào.
Nhờ có Đà Tử xông vào vòng chiến, do đó áp lực đối với Tư Đồ Đảm cũng được giảm nhẹ.
Người xông vào trận chiến tiếp theo sau Đà Tử là Nhân Kiếm Tề Đại Tùng.
Tề Đại Tùng phối hợp với Địa Kiếm Hà Thối Chi cùng hiệp kích Tư Đồ Đảm. Tề Đại Tùng tuy xếp hàng thứ ba trong Tam Tài Kiếm, nhưng công lực cuả gã không hề thua sút Tiêu Quang Phủ bao nhiêu.
Kiếm pháp của Hà Đại Tùng nhanh lẹ kinh hồn, đặc biết biến hoá không sao lường được. Bởi vậy chẳng mấy chốc Tư Đồ Đảm lại đã rơi vào thế bị động.
Lúc này thần ắc Tô Tiệp đã trở nên nghiêm trang, hai mắt đã bắt đầu hơi nhíu lại
Muốn rèn sắt phải tranh thủ lúc nó còn nóng. Đạo lý này Phạm Oai rất am tường. Thình thế trước mắt đã chuyển sang chiều hướng có lợi. Điều này Phạm Oai không thể nào không nhận ra được.
Phạm Oai mỉm cười đắc ý, rồi cao giọng nói:
- Tài Anh huynh, phong thuỷ đã thay đổi. Hiện giờ thắng bại đã quá rõ ràng. Nếu như muốn phục thù rửa hận, thì bây giờ chính là thời điểm rồi đó!
Mạc Tài Anh cũng cười đắc ý:
- Phạm đường gia nói thiệt là phải! Đây toàn là nhờ vào tài ba của chư huynh đệ đang ra sức. Quả như vậy, các vị không hổ là anh hùng hảo hán, lấy đông thắng ít. Lần này ả tiện nhân Tô Tiệp cùng đồng bọn nhất định sẽ bị tiêu diệt.
Phạm Oai cười ha hả:
- Không sai, tình thế này đang có lợi cho ta, nhưng chỉ sợ nếu không có ba vị ra tay tiếp sức, thì khó lòng mà thắng được.
Mạc Tài Anh khoái trá đáp:
- Không cần Phạm đường gia xúi bảo, ba huynh đệ tại hạ cũng đã biết phải làm sao! Đã đến lúc bọn tại hạ nói lên hai chữ công bằng.
Phạm Oai làm bộ màu mè, khiêm nhượng:
- Tài Anh huynh đã quá lời, tại hạ nào dám. Ban đầu há chúng ta chẳng từng có nói qua là phải lấy thủ cấp ả tiện nhân kia. Bây giờ chỉ là đến lúc mà thôi.
Mạc Tài Anh bất chợt nghiến răng trèo trẹo:
- Bất luận phải trả giá như thế nảo! Ba huynh đệ tại hạ cũng phải lấy mạng ả tiện nhân này để rửa hận.
Phạm Oai mỉm cười vẻ cung kính:
- Tài Anh huynh, Phạm mỗ này xin thề sẽ ủng hộ các vị đến cùng, cho dù có phải xảy ra chuyện gì!
Mạc Tài Anh quay đầu sang nói lớn:
- Đại Quý, Sài lão tứ! Nợ máu phải trả bằng máu. Chúng ta phải thay Bạch Tuấn và Tống lão ngũ đòi món nợ này.
Khúc Đại Qúy và Sài Bân không nói không rằng, xông người về phía Tô Tiệp
Động tác của Tô Tiệp cũng cực kỳ nhanh lẹ. Tay đưa song kiếm lên hộ thân, cùng lúc toàn thân lách sang bên tránh, sau đó ả vung kiếm ra phản công lại.
Khúc Đại Qúy vừa hét lớn một tiếng thì song chùy đã bay thẳng về phiá Tô Tiệp. Nhưng vì Tô Tiệp đã lách người tránh né, nên song chùy của gã đành đánh vào khoảng không.
Phạm Oai thấy tình hình như vậy, không khỏi lắc đầu ngán ngẫm. Mạc Tài Anh thì chỉ thiếu chút nữa đã phát điên
Đột nhiên Mạc Tài Anh hét lớn một tiếng, gã ta dồn hết toàn lực dùng kiếm chém mạnh về phiá Tô Tiệp. Tiếng kiếm rít lên như quỷ khóc, khí thế uy mãnh như bão táp. Quả nhiên gã đã quyết tâm hạ sát Tô Tiệp.
Nhưng Tô Tiệp chỉ cần lắc nhẹ mình một cái, đã thoát khỏi thế kiếm hiểm ác của đối phương. Cùng lúc song kiếm trong tay ả đâm ngược về phía địch thủ. Lúc này Mạc Tài Anh bị rơi vào thế hạ phong.
Khúc Đại Qúy thấy vậy liền phóng song chùy ra tấn công đối phương, đồng thời lớn tiếng nói:
- - Sài lão tứ mau qua giúp một tay, lão đại đã không còn cầm cự được nữa rồi.
Sài Bân hai tay nắm chặt lấy trường côn, phóng mạnh về phía Tô Tiệp. Tuy thanh trường côn đánh ra mạnh như vũ bão, nhưng tác dụng chẳng có là bao.
Tô Tiệp cực chẳng đã đành phải phân tâm ra ứng phó với Sài Bân, cho nên không thể chuyên tâm truy kích Mạc Tài Anh được. Nhờ vậy gã ta mới tạm rảnh tay.
Tuy một mình Tô Tiệp giao đấu với ba huynh đệ Mạc Tài Anh, nhưng xem tình hình, bọn U Hình tam quỷ chưa chắc đã thắng nổi Tô Tiệp. Điều này khiến cho Phạm Oai vừa tức vừa cảm thấy kinh ngạc quá xá.
Phạm Oai hiểu rằng tình thế đã đến nước này, mình không thể không ra tay, nhào vô đánh hùa. Nếu cứ lần chần ở ngoài chờ đợi, thì cái thế thượng phong mới lấy lại được sẽ nhanh chóng tan đi như bọt biển.
Hiện giờ bên phía Tô Tiệp còn lại một gã hán tử sử dụng roi da, một gã hán tử sử dụng chuỷ thủ và hai gã đại hán.
Phạm Oai ngầm đưa mắt quan sát kỷ, xong từ từ tiến về phiá họ.
Binh khí Phạm Oai sử dụng chỉ là một sợi dây xích sắt đen tuyền, dài khoảng ba thước. Bình thường nó được quấn ngang thắt lưng Phạm Oai, nhưng khi lâm trận, nó sẽ được rút ra lẹ làng và trở thành một binh khí vô cùng lợi hại.
Hiện tại, sợi dây xích trong tay Phạm Oai đã bắt đầu quất xuống bốn người còn lại của Tô Tiệp.
Ngọn roi da lập tức được đưa lên đỡ đòn tấn công của Phạm Oai. Nhanh như chớp, cặp chuỷ thủ liền đâm thẳng vào đan điền của gã. Cùng lúc hai gã đại hán cũng dùng đao chém vào từ hai bên.
Phạm Oai mỉm cười, hạ thấp sợi dây xích xuống bên dưới quay một vòng. Cặp chuỷ thủ liền bị đánh bật trở lại cùng với hai lưỡi đao. Khi sợi dây xích được thu trở về, xương tay cuả gã sử dụng roi đã bị gãy nát. Toàn thân gã lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất.
Gã hán tử sử dụng chuỷ thủ thấy vậy không khỏi nổi giận, hét lớn rồi xông vào lần nữa.
Hao cây chuỷ thủ phân ra hai hướng, lướt nhanh về phía mặt Phạm Oai.
Phạm Oai vẫn mỉm cười, vung sợi dây xích cuốn vòng ra phía sau lưng đối phương. Một tiếng rắc khô khốc vang lên. Xương sống của gã sử dụng chuỷ thủ đã bị đánh gẫy.
Ngay lúc này, gã sử dụng roi da cố gượng đau đứng dậy, vung roi bằng cánh tay còn lại về phía Phạm Oai.
Phạm Oai hơi lách mình về phiá trước, sát người đối phương rồi đưa tay trái lừa thế chụp ngay ngọn roi. Tay phải cầm dây xích đánh mạnh xuống đầu gã cầm roi. Không tránh kịp, gã hán tử chưa kịp kêu lên một tiếng, đầu đã bị đánh vỡ văng máu, óc ra.
Hai gã đại hán cầm đao tiếp tục tấn công. Phạm Oai giả vờ lui ra sau, nhưng sợi dây xích lại bay ngược về phiá đối phương. Đà dây bay nhanh và mạnh. "Rắc. rắc", hai tay cầm đao của hai gã đại hán đã bị đánh gẫy. Trong lúc còn đang trong cơn đau đớn, chưa định thần được, sợi dây xích lại hùng hổ bay đến. Lập tức đầu hai gã đại hán biến thành hai khối bầy nhầy.
Từ lúc ra tay cho đến khi kết thúc, thời gian dường như chỉ xảy ra trong nháy mắt
Ngắn, nhưng đã có bốn mạng người để lại.
Tuy đang giao đấu với ba huynh đệ U Hình ngũ quỹ, nhưng mọi hành động của Phạm Oai không lọt qua mắt Tô Tiệp. Ả ta liền nổi giận nghiến răng quát:
- Phạm Oai, ta thề sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi. Ta sẽ thay thủ hạ ta đòi lại sự công bằng.
Phạm Oai cười khanh khách:
- Tiện nhân, ngươi không cần phải mất công tìm ta để đòi lại sự công bằng cho bọn thuộc hạ cuả ngươi làm gì. Để ta qua siêu độ trước cho ngươi.
Mạc Tài Anh vừa lo chống đỡ, vừa lớn tiếng nói:
- Phạm đường gia thần uy cái thế danh bất hư truyền. Hiện tại ả tiện nhân này đang chiếm ưu thế. Dám nhờ Phạm đường gia qua giúp ba huynh đệ tại hạ một tay.
Phạm Oai vẻ ngạo nghễ đáp:
- Cứ yên tâm. Ả tiện nhân này chỉ còn có một đường chết mà thôi.
Phạm Oai chưa nói hết câu, một luồng sáng bạc chợt lướt đến nhanh như tia chớp, khiến cho gã không kịp trở tay, mà phải liên tiếp lùi ra sau mấy bước.
Ba huynh đệ Mạc Tài Anh lập tức bao vây đánh thật rát Tô Tiệp trở lại. Nhờ vậy mà Phạm Oai mới có thể thoát hiểm được.
Hắn ta vừa tức giận vừa hổ thẹn, quát lớn:
- Hãy xem ta đập nát đầu ả tiện nhân này.
Rồi lập tức xông vào trận chiến. Nếu một mình Tô Tiệp giao đấu với tam quỷ còn hy vọng thắng. Nhưng nay thêm Phạm Oai, đừng nói là thắng, cho dù muốn bảo toàn tính mạng chắc cũng khó.
Mặt khác do có thêm sự tham chiến cuả Phạm Oai nên tinh thần cuả tam quỷ phấn chấn hẳn lên, dũng khí cũng tăng gấp bội.
Phạm Oai trong lòng đang tức giận, nên những chiêu đánh ra toàn là nhưng đòn chí tử. Mỗi lần xuất thủ, Phạm Oai đều dùng hết công lực cố ý dồn đối phương vào chỗ chết.
Mặc dù thân pháp Tô Tiệp cực kỳ nhanh lẹ, động tác linh hoạt, cộng thêm song kiếm uy mãnh như vũ bão. Nhưng trước áp lực cuả bốn cao thủ, ả ta đã từ từ để lộ ra sự mệt mỏi và chậm chạp của mình
Mạc Tài Anh vừa ra sức tấn công đối phương, vừa cười nham hiểm:
- Phạm đường gia, ả tiện nhân này xem ra nhất định sẽ bị người đập vỡ đầu.
Phạm Oai cũng đắc ý nói:
- Để ta lấy mạng ả tiện nhân này trước, sau đó sẽ lấy luôn mười ba bến đò của sư đệ ả.
Tô Tiệp không nói gì, chỉ hừ khẽ một tiếng. Lúc này hai mắt đã đỏ ngầu, trán đầm đià mồ hôi, mặt tái xanh.
Đang ẩn mình nấp sau tảng đá, Trang Dực tự nhiên cảm thấy vô cùng căm ghét tên họ Phạm kia. Nhưng chàng lại có lập trường và nhiệm vụ riêng của mình. Tình hình trước mắt, quả thật chàng không thể đứng về bất cứ bên nào và cũng không có lý do gì để nhiều chuyện can thiệp đến việc kẻ khác.
Theo chàng những chuyện của giang hồ phải để cho những kẻ giang hồ giải quyết.
Trong khi Trang Dực còn đang suy nghĩ, bên kia diễn biến trận đấu đột nhiên thay đổi.
Lúc này, cánh tay trái Chu Hán Giáp đã bị Thường Chấn Vũ chém trúng một đao, máu tươi ướt đẫm. Ngược lại, đầu côn của Chu Hán Giáp cũng bay thẳng vào ngực Thường Chấn Vũ. Hự một tiếng, toàn thân Thường Chấn Vũ bay xa hơn nửa trượng, rồi rơi xuống đất nằm yên bất động.
Ngay lúc ấy cây chỉa ba của Thượng Quan Đắc Thủ đâm thẳng đến từ phía sau lưng Chu Hán Giáp. Trong lúc tình thế đang nguy ngập, không biết Đường Lân làm thế nào, kịp thời tung lưới chụp lên Thượng Quan Đắc Thủ cứu nguy cho Chu Hán Giáp. Đến lúc Chu Hán Giáp quay người lại, ngọn côn cũng được tung ra đập nát đầu Thượng Quan Đắc Thủ.
Thiên Vương Lý Lý Chấn nhân cơ hội đó hét lớn một tiếng, vung đao cuộn đến Đường L ân.
Đường Lân nhếch mép cười, đâm ngược thiết mâu về phía Lý Chấn hai ba chiêu, khiến cho Lý Chấn không thể không lùi ra sau né tránh.
Khi ấy Nhị La Hán Quản Trường Sanh từ phiá sau Lý Chấn lướt nhanh lên trước, vung đao chém mạnh vào cổ Đường Lân.
Đường Lân lập tức tung lưới đỡ lấy thế chém cuả địch thủ. Bình thường cái lưới kia có vẻ mềm mại nhưng lúc này trở nên cứng rắn như sắt. Khi lưỡi đao cuả Quản Trường Sanh vừa chạm vào, liền phát ra một tiếng vang nhức óc. Dội cả cánh tay của Quảng Trường Sanh, xuýt chút nữa là thanh đao rời tay hắn.
Trong khi còn chưa đứng vững vì sự chấn động, ngọc côn tam khúc cuả Chu Hán Giáp đã bay đến, bắt buộc Quản Trường Sanh nhào xuống đất lăn một vòng, đồng thời vung đao chém ngược lại.
Dạt qua một nên, tránh được thế hồi mã thương cuả đối phương. Chu Hán Giáp múa côn tấn công tiếp. Phần bị đối phương trả đòn truy sát quá nhanh, phần chưa vững bộ. Qua một thời gian ngắn lúng túng, Quản Trường Sanh cũng đã lãnh trọn một côn vào ngực té nhào xuống đất, rồi bất động luôn.
Đang giao đấu với Đường Lân, Lý Chấn thấy vậy hét lớn một tiếng, bỏ Đường Lân, thanh đao đổi hướng chém mạnh về phiá Chu Hán Giáp. Qúa bất ngờ nên Chu Hán Giáp không kịp đề phòng lãnh trọn một đao vào taỵ Cũng cùng lúc ấy, cây thiết mâu của Đường Lân nhân lúc Lý Chấn chém Chu Hán Giáp, phơi bầy thân thể trống trải đã đâm trúng lưng cuả Lý Chấn xuyên luôn ra đằng trước. Lý Chấn chết liền tại chỗ.
Chu Hán Giáp không thốt ra tiếng nào, lập tức ngồi bẹp xuống đất. Lấy từ trong người ra một cái bình nhỏ, trong có đựng một thứ bột trắng rắc lên vết thương. Cho dù trên trán đầm đìa mồ hôi và đau đớn tột cùng, gã vẫn không hé ra một tiếng rên rỉ nào.