Đang rảo bước vào trong thôn, Trang Dực chợt phát hiện ra bên trong sân của một ngôi nhà, có cột mười mấy con ngựa. Hơn nữa các cửa lớn nhỏ của ngôi nhà này đều được đóng chặt, không thấy một bóng người đâu cả. Điều này khiến cho chàng suy nghĩ, có lẽ bọn chúng đang bắt đầu hành quyết Hà Tiểu Lại Tử tự chỗ này.
Trang Dực còn chưa biết phải hành động như thế nào, thì đã nghe có tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, mỗi lúc một gần hơn. Tiếng vó ngựa phi rất nhanh.
Trung Dực liền tung mình lên một nóc nhà gần đó.
Vừa lúc ấy, cánh cửa ngôi nhà có cột đàn ngựa chợt mở toang. Một gã trung niên trên mặt che khăn đen, mình mặc hắc bào từ trong bước ra. Phía sau lưng gã có ba tên đại hán vóc người vạm vỡ.
Bọn họ vừa bước ra, cánh cửa cổng lớn bên ngoài lập tức cũng mở ra ngaỵ Cả bốn gã đại hán liền đứng xếp hàng dọc theo hình chữ "nhất", dường như chuẩn bị "nghinh giá" ai đấy.
Sau đó, Tô Tiệp chậm rãi từ trong nhà đi ra. Hai bên tả hữu có hai người. Người bên phãi lưng gù như lạc đà, dưới cằm có bộ râu tựa sơn dương. Mỗi bước đi đầu đều chúi về phía trước giống như sắp ngã xuống đất.
Còn người bên trái thì mặt mày tuấn tú, như một thư sinh. Nếu đem gã lưng gù bên phải mà so sánh, chẳng khác nào một trời một vực.
Sau khi rời nhà, Tô Tiệp đứng lại ở giữa sân im lặng. Hiển nhiên là đang chờ đợi nhân vật sắp đến kia.
Không bao lâu đã thấy có bóng ngựa xuất hiện. Đấy là một đoàn ngựa có tám con và tám người kỵ mã đang từ xa phi nước đại đến.
Trước cổng, cả bọn đều dừng ngựa lại. Tên hán tử đi đầu quét ánh mắt sắc lạnh vào bên trong rồi lên tiếng:
- Tô Tiệp, bọn ta đến đây là có ý muốn đàm phán. Sự việc tốt hay xấu cũng phải nói ra cho rõ ràng, nếu không thì Nộ Mục Thiên Tuế Phạm Oai này sẽ không khách sáo đâu!
Đang ở trên nóc nhà. Trang Dực thầm thở dài một tiếng. Tại sao sự việc trùng hợp đến như vậy? Ở nơi đây không ngờ lại có đến hai nhân vật nổi tiếng giang hồ.
Một mình Tô Tiệp đã khiến cho người ta đủ đau đầu, bây giờ lại thêm Phạm Oai nữa.
Họ Phạm kia là thủ lãnh lưu vực sông Hoàng Hà, trong tay có đến hai mươi chín huynh đệ nắm giữ các bến đò. Nếu nói về thực lực thì đây quả là một nhân vật sừng sỏ.
Xưa nay hắn ta là một người vừa giàu có lại thêm quyền thế, không biết tại sao lần này lại xung đột với Tô Tiệp. Hơn nữa xem tình hình vô cùng căng thẳng.
Phạm Oai trừng mắt nhìn Tô Tiệp ra chiều muốn áp đảo tinh thần đối phương.
Sắc mặt Tô Tiệp lạnh như băng, có có chút gì biểu hiện. Nhưng giọng nói vẫn bình thường:
- Chuyện này phải đàm phán như thế nào? Phạm Oai, ngươi nói thử ra xem!
Phạm Oai lớn tiếng:
- Bàn chuyện tại đây sao?
Tô Tiệp gật đầu:
- Không sao! Bàn bạc ngay tại chỗ này. Thứ nhất, ở đây không tiện tiếp đãi qúy khách. Thứ hai, cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ xảy ra không quá lâu, cho nên làm phiền quý vị giây lát.
Sắc mặt Phạm Oai chợt đanh lại, đáp mạnh:
- Được, cứ làm theo như ý của ngươi. Chúng ta sẽ bàn chuyện ngay tại đây!
Tô Tiệp tiếp:
- Phạm Oai, ta muốn nghe ý kiến của ngươi trước.
Phạm Oai cao giọng:
- Ngươi cũng đã biết rõ, các huynh đệ của ta đều sống nhờ vào hai mươi chín bến đò kia. Hiện tại bọn ta đang có giao kèo làm ăn với Điền chủ nhân, thơi gian trong vòng ba năm. Mỗi tháng bọn ta tiếp nhận trên một trăm năm chục chiếc thuyền, tất cả mọi thứ như bến đò, kho hàng, vận chuyển hàng hoá mọi thứ bọn ta đều bao thầu hết. Còn về phần Điền chủ nhânCòn về phần Điền chủ nhân, ông ta ra giá cũng không tệ. Phương thức trả tiền cũng rất dễ chịu, cho nên mối làm ăn này đối với bọn ta vô cùng quan trọng. Tô Tiệp, ba tháng trước đây bọn ta đã tiến hành cuộc giao dịch này, mọi việc diễn ra rất là thuận lợi. Thế nhưng gần đây, thái độ bên Điền chủ nhân có điều không bình thường. Mấy lần bọn ta phái người đến bàn chuyện làm ăn tiếp tục, đều bị Ong ta lánh mặt. Bọn ta đã điều tra kỹ rồi. Hoá ra bên trong có người ngăn cản phá đám bọn này. Đều là giang hồ đồng đạo, ngươi làm vậy không cảm thấy là quá đáng hay sao?
Tô Tiệp ngẩng mặt lên cười lạnh:
- Phạm Oai, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi trả lời thật với ta.
Phạm Oai không hề do dự:
- Ngươi cứ việc hỏi, ta hứa sẽ trả lời thật lòng.
Tô Tiệp nghiêm sắc mặt:
- Thứ nhất ta muốn hỏi ngươi, chuyến giao dịch làm ơn kia Điền chủ nhân có từng chỉ định để ngươi làm hay không?
Phạm Oai đáp:
- Điều này thì không có.
Tô Tiệp lại hỏi:
- Thứ hai, song phương đã từng có ấn dấu tay lên tờ khế ước chưa?
Pham Oai lắc đầu:
- Cũng không có!
Tô Tiệp liền hỏi dồn:
- Thứ ba, ta thay mặt sư đệ ta bàn bạc với Điền chủ nhân về vụ làm ăn này. Phải chăng ta đã lôi kéo người của ngươi, hoặc giả tin tức của ngươi bị lộ ra bên ngoài mới khiến cho bọn ta nhúng tay vào chăng?
Phạm Oai chợt sững người ra, im lặng thật lâu.
Hắn ta tự biết rõ, chuyện này hắn tiến hành vô cùng cơ mật. Những người biết về chuyện này không quá năm người. Hơn nữa những người biết được chuyện này đều là những thuộc hạ thân tín của hắn, như vậy không thể do bọn chúng tiết lộ tin này ra ngoài được.
Phạm Oai từ từ lên tiếng nói:
- Việc này không thể nào xảy ra được. Bởi vì người của ta đều đáng tin cậy cả.
Tô Tiệp thừa cơ hội liền nói ngay:
- Cho nên chúng ta chẳng qua là bàn truyện làm ăn mà thôi. Mọi người tự đưa ra điều kiện và giá cả. Nếu đối phương đồng ý muốn cho ai làm thì người đó có quyền làm. Phạm Oai, ngươi thử nói xem, ta làm như vậy có gì là quá đáng hay không?
Phạm Oai có vẻ đã nổi giận:
- Tô Tiệp, ngươi đừng có nhiều lời. Người của ta có trên số ba ngàn, địa bàn gồm hai mươi chín chỗ. Cho nên có thể nói chúng ta là một bang hội lớn nhất dọc theo sông Hoàng Hà. Số hàng của Điền chủ nhân lần này rất lớn, công việc lại nặng nề. Vì vậy chỉ có một mình tổ chức của bọn ta mới có thể đảm đương nổi công việc này mà thôi. Còn tên Quan sư đệ kia của ngươi có thể gánh vác được hay không?
Tô Tiệp chợt mỉm cười cổ quái đáp:
- Phạm Oai, ngươi đừng quá tự đề cao mình mà xem thường người khác. Sư đệ Quan Độc Hành của ta tuy không có hai mươi chín bến đò và ba ngàn thủ hạ, nhưng hắn vẫn có được mười ba bến đò và một ngàn sáu trăm huynh đệ. Chỉ cần Điền chủ nhân chịu để cho sư đệ của ta làm, thì bọn họ nhất định sẽ nổ lực hết sức. Khi ấy đừng nói la một so với một, cho dù một so với mười, bọn họ vẫn hơn. Việc còn chưa có bắt đầu, tại sao ngươi biết sư đệ ta gánh vác không nổi chứ?
Phạm Oai đùng đùng nổi gậin cả lên:
- Hắn ta chỉ có bấy nhiêu, làm sao có thể so sánh với ta chứ? Ta chỉ sợ rằng sớm muộn gì rồi hắn cũng phá hoại việc làm ăn của ta mà thôi!
Tô Tiệp vẫn thản nhiên điềm tĩnh:
- Phạm Oai, ra làm ăn cần nhất là phải dựa vào thực lực, chứ không phải ỷ vào bến đó nhiều hay người đông. Bởi vậy người ta thường nói "binh chỉ cần tinh chứ không cần đông"
Phạm Oai có vẻ hổ thẹn, đỏ mặt:
- Nếu nói vậy cuộc giao dịch với Điền chủ nhân, bọn ngươi nhất định xen vào?
Tô Tiệp nghiêm giọng:
- Phạm Oai, nói thật cho ngươi biết, việc làm ăn này chúng ta không chỉ nhúng tay vào mà trước đây năm ngày, toàn bộ sự việc cũng đã hoàn tất rồi. Tờ khế ước đã được ký tên và trên tờ khế ước cũng đã có dấu tay của bọn tạ Bắt đầu vào tháng sau, bọn ta sẽ chính thức mang thuyền ra chuyển hàng.
Vừa nghe xong câu này, sắc mặt Phạm Oai chợt tái nhợt một cách ghê rợn.
Hai sợi gân nằm hai bên huyệt Thái Dương đột ngột nổi lên, hai lỗ mũi cũng phình to, dáng vè thật đáng ghê sơ.
.Gã trung niên mặc hắc bào bên phìa Tô Tiệp lập tức bước về phía trước hai bước. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm tung bay áo khoác ngài của gã, để lộ ra thanh đao ở bên trong.
Không khí tại hiện trường chợt trở nên vô cùng căng thẳng đến nghẹt thở.
Phạm Oai đưa tay lên vuốt mặt, cố kềm chế cơn phẫn nộ, thấp giọng nói:
- Tô Tiệp, ngươi không hề thay đổi ý định?
Tô Tiệp vẫn thản nhiên đáp:
- Không bao giờ thay đổi.
Hít sâu vào một hơi, Phạm Oai nói:
- Ngươi đã từng có nghĩ qua, làm sao mà bọn ta có thể tìm đến được chỗ này hay không?
Tô Tiệp hơi nhếch mép cười, thái độ vẫn bình tịnh:
- Đây là việc của các ngươi, không liên quan gì đến ta.
Phạm Oai tiếp liền:
- Nếu muốn điều tra ra hành tung và chỗ ở của bọn ngươi, quả thật không dễ chút nào. Nhưng bọn ta có phương pháp riêng của mình, nên vẫn có thể tìm ra được các ngươi. Điều này có nghĩa rằng bọn ta biết rõ người của bọn ngươi ở đâu, đồng thời cũng biết mục đích các ngươi đến đây để làm gì?
Tô Tiệp vẫn lạnh sắc mặt:
- Như vậy thì sao chứ?
Phạm Oai mỉm cười có vẻ đắc ý:
- Tô Tiệp ngươi trấn giữ ở đây là vì muốn ngăn cản U Hình ngũ quỉ. Ta nói vậy không sai chứ?
- Như vậy thì sao?
- Ta có thể giúp ngươi một tay.
Tô Tiệp hứ một tiếng:
- Hay nói ngược lại, bọn ngươi cũng có thể phá hoại hành động của bọn ta, thậm chí có thể giúp U Hình ngũ quỉ đánh lại bọn ta phải không?
Phạm Oai hơi mỉm cười:
- Ngươi nói gì mà khó nghe dữ vậy? Ta chưa bao giờ có những hành động như thế.
Tô Tiệp trầm mặt:
- Vậy thì yêu cầu của ngươi là gì?
- Rất đơn giản, ta chỉ cần tờ khế ước kia mà thôi.
Tô Tiệp chợt cười lớn, rồi thấp giọng:
- Phạm Oai, đến bây giờ ta cũng không hiểu! Thật ra là ngươi đang cản trở công việc làm ăn của người khác hay là ta?
Phạm Oai được nước:
- Không cần nói những lời dư thừa này, ta chỉ hỏi ngươi có đồng ý điều kiện của ta hay không?
Tô Tiệp gằn giọng:
- Ngươi đang nằm mơ hả, Phạm Oai?
Lại thêm một lần nữa bị thất bại, Phạm Oai tự động nhượng bộ:
- Ít nhất bọn ngươi cũng phải chia cho chúng ta một nửa chứ?
Tô Tiệp lắc đầu nói:
- Chuyện này quyết không thể được
Phạm Oai gằn từng tiếng một:
- Tô Tiệp, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ lại trước khi quyết định...
KHông để cho hắn nói hết câu, Tô Tiệp đã vội cắt ngang:
- Không có gì cần phải suy nghĩ lại cả.
Phạm Oai đột ngột quát lớn:
- Tô Tiệp, ta phải nói rõ cho ngươi biết. Ta có thể giúp ngươi được rất nhiều, đồng thời có thể chận đứng U Hình ngũ quỉ lại. Bằng không bọn ta sẽ hợp lực với U Hình ngũ qủi, chắc ngươi cũng biết rõ lúc ấy tình hình sẽ ra sao chứ?
Tô Tiệp đáp:
- Ta không dám nhờ ngươi giúp đỡ, bởi vì yêu cầu của nhà ngươi quá lớn. Nhưng ta cũng không hề sợ ngươi đối đầu với tạ Vì ngươi chắc cũng từng nghe qua, đệ tử của phái Không Động xưa nay ân oán phân minh
Phạm Oai vẫn cao giọng:
- Ngươi định lấy phái Không Động uy hiếp ta sao?
Tô Tiệp nghiêm túc:
- Phạm Oai, trước khi làm việc gì cũng đều phải suy nghĩ thật chu đáo xem hậu quả lợi hại cuả nó như thế nào! Rồi sau đấy mới hành động.
Nộ Mục Thiên Tuế Phạm Oai chưa kịp nổi giận lôi đình, thì đã có tiếng ám hiệu phiá sau núi ở hướng đông truyền đến. Âm thanh kia tuy không lớn lắm nhưng nghe rất rõ.
Tô Tiệp liền hơi quay mặt về phía phát ra âm thanh, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thường.
Gã trung niên hắc bào vội đưa mắt nhìn Tô Tiệp, như muốn thỉnh thị ý kiến cuả nàng.
Tất nhiên Phạm Oai cũng nghe thấy âm thanh này. Cơn tức giận trong người hắn liền tan biến đi, thay vào đó là sắc mặt vui mừng:
- Cái gì gọi là đến sớm không bằng đúng lúc. Ám hiệu này rõ ràng là muốn truyền đạt một tin tức. Theo như ta phán đoán, tin tức này nhất định có liên quan đến U Hình ngũ quỷ. Tô Tiệp, tình hình đã đến nước này, ngươi có đồng ý điều kiện của ta hay không?
Tô Tiệp cười nhạt:
- Phạm Oai! Ngươi không cần phải hù dọa ta!
Phạm Oai trầm giọng xuống nói:
- Người thức thời mới là anh hùng thục nữ. Hiện giờ là bạn hay thù, đều do ngươi định đoạt ca?
Ngay lúc ấy, gã hắc y chợt lên tiếng:
- Tiểu thư, tín hiệu rất khẩn cấp. Chúng ta có lập tức lên ngựa hành động hay không?
Tô Tiệp chưa kịp trả lời, Phạm Oai đã vội lên tiếng:
- Phải biết nắm vững thời cơ Tô Tiệp, đại tướng Hắc Long Tư Đồ Đảm cuả ngươi đang nhắc nhở ngươi đấy.
Hắc Long Tư Đồ Đảm cũng trừng mắt nẩy lửa nhìn Phạm Oai.
Tô Tiệp đưa tay lên vẫy một cái:
- Chúng ta đi!
Tư Đồ Đảm lập tức dẫn ba tên đại hán quay vào trong sân, rồi lên ngựa phóng nhanh đi.
Gã thanh niên tuấn tú đứng phía sau Tô Tiệp cũng vội mang đến ba con tuấn mã. Sau đó Tô Tiệp cùng hai tên thuộc đầu lên ngựa
Phạm Oai lặng lẽ nhìn đối phương, trong mắt không giấu được sự căm giận và ác độc.
Hắn ta đã biết rõ kết quả cuộc đàm phán này. Tô Tiệp quả là một con người có ý chí cứng rắn như sắt, cho nên sự uy hiếp của hắn đã hoàn toàn thất bại.
Trong khi cho ngựa cất bước. Tô Tiệp còn nhìn thẳng vào mặt Phạm Oai gằn giọng:
- Phạm Oai, ngươi đừng có ý định chọc gậy phía sau bọn tạ Bởi vì những việc làm này đều có sự trả giá của nó.
Nói xong, cả ba quất ngựa phóng nhanh đi.
Tên thuộc hạ đứng sát bên trái Phạm Oai chợt lên tiếng:
- Lão đại, tiểu đệ thấy ả Tô Tiệp này quá phách lối, không nể mặt bọn ta chút nào. Một rừng không thể có hai cọp. Sau này những chuyến làm ăn như vậy không phải bọn họ thì là chúng tạ Lão đại nên nhân cơ hội này mà hành động trước, bọn chúng đâu thể trách chúng ta vô tình.
Phạm Oai bỗng nhiên trừng mắt quát lớn:
- Các huynh đệ, chúng ta không thể để cho ả tiện nhân này ung dung tự tại được.
Thế rồi cả bọn liền quay đầu ngựa lại, phi nhanh theo hướng Tô Tiệp và đồng bọn vừa đi.
Tình hình này không cần nhìn cũng biết, cục diện phía trước nhất định rất náo nhiệt.
Trang Dực nãy giờ nằm yên trên nóc nhà quan sát tình hình. Đợi cho Phạm Oai đi được một hồi, chàng mới tung mình nhẩy xuống bên dưới. Sự việc giữa Tô Tiệp và Phạm Oai làm cho chàng hiếu kỳ, muốn tìm hiểu nội tình ra sao? Nhưng việc quan trọng nhất đối với chàng lúc này chính là nhiệm vụ.
Phải bắt lại Hà Tiểu Lại Tử trước rồi hãy tính.
Theo như kinh nghiệm mà phán đoán, Hà Tiểu Lại Tử bị giam giữ bên trong nhà. Hơn nữa lúc này Tô Tiệp đâu có thời gian rảnh để trừng trị Hà Tiểu Lại Tử. Bởi vậy Trang Dực rất tự tin mình sẽ tìm ra được hắn ta.
Chính giữa là gian khách đường với diện tích vừa đủ lớn. Hai bên gian đường đều có phòng ốc, tiến ra cửa sau có hai cửa thông với nội phủ bên trong, nhưng không thấy một bóng người nào cả. Gian phòng bên phải cũng vắng vẻ không có ai. Đợi đến khi chàng đẩy cánh cửa gian phòng phía bên trái bước vào, thì cảnh tượng trước mắt khiến chàng phải kinh hồn.
Bên trong không hề có Hà Tiểu Lại Tử, chỉ thấy hai tử thi mà thôi.
Tử thi thứ nhất phần đầu bị vỡ nát, máu me nhầy nhụa đến nỗi không còn có thể nhận ra diện mạo.
Tử thi thứ hai ngồi dựa sát góc tường, hai mắt lồi ra như sắp rơi xuống đất, lưỡi thè dài ra bên ngoài, yết hầu bị đâm một lỗ lớn bằng đầu ngón tay cái. Khí quản bị một loại binh khí thật bén chém đứt, còn gương mặt thì biểu lộ một sự kinh hoàng trước khi chết.
Tiến vào thêm mấy bước, Trang Dực lại phát hiện trên cửa sổ ở trong phòng còn để lại dấu máu và hai mảnh gông bằng gỗ vừa dầy vừa nặng. Hơn nữa một trong hai mảnh gông còn dính đầy máu tươi và tóc. Có lẽ vật dùng để đập vào đầu tử thi kia chính là mảnh gông này.
Không thể nào sai, tuy có người tử vong nhưng kẻ đó tuyệt đối không phải là Hà Tiểu Lại Tử.
Người bị đánh vỡ đầu dung mạo đã không còn nhận ra được, nhưng tử thi bị đâm xiên qua yết hầu, Trang Dực vẫn có thể nhớ ra đó là một trong bốn gã đại hán áp giải Hà Hận.
Nhưng có điều khiến cho chàng không hiểu là tại sao hai người này lại gặp phải cảnh ngộ bi thảm như vậy trong hoàn cảnh thuận lợi cho họ.
Vậy thì hung thủ là ai?
Đưa tay đẩy nhẹ cửa sổ ra. Trang Dực nhận thấy phía bên ngoài cửa sổ vẫn còn loang lổ nhiều vết máu trên tuyết. Quan sát kỹ một lúc, chàng đã có thể phán đoán được tên sát nhân kia chính là Hà Hận chứ không phải ai khác.
Hơn nữa, trong lúc đào tẩu, hai chân của hắn vẫn còn bị khoá chặt. Bởi vì những dấu vết để lại trên mặt tuyết không phải là dấu chân, mà giống như vết lệ Điều này chứng tỏ rõ rằng Hà Hận di chuyển thật khó khăn.
Không cần suy nghĩ thêm, Trang Dực phóng mình qua cửa sổ vọt ra ngoài. Chạy được một lúc, chàng gặp phải bức tường cao bằng đầu người. Vượt qua bức tường, bên ngoài là một thửa ruộng hoa màu rộng lớn nhưng đã bi khô héo hết. Truy đuổi đến đây, Trang Dực không còn thấy tung tích Hà Hận đâu cả.
Chàng biết được thời gian Hà Hận đào tẩu không lâu lắm, đồng thời sự di chuyển của hắn không mấy thuận tiện. Cho nên việc tìm kiếm Hà Hận quả thật nghĩ không mấy khó khăn.
Tất cả các nơi lân cận, Trang Dực tìm đi tìm lại đến hai ba lần. Những nơi trông không đáng ngờ nhất, chàng cũng không hề bỏ quạ Thế nhưng tất cả đều vô vọng. Hà Hận dường như đã tan biến vào hư không và bay theo gió.
Việc tìm kiếm không đem lại kết quả khả quan, nên Trang Dực tạm thời gác việc này sang một bên. Chàng vẫn còn nhớ việc tranh chấp giữa Tô Tiệp và Phạm Oai đang tiếp diễn nên tức tốc quay trở lại hướng bọn họ đã đi. Với hy vọng cỏn con rằng có thể thu hoạch một điều gì ngoài ý muốn của chàng.
Đợi đến khi Trang Dực tìm ra nơi tranh chấp, đúng lúc đám người Tô Tiệp đang chặn ngang lối xuống núi của năm nhân vật có tướng mạo kỳ dị. Vóc dáng năm người này vừa ốm lại vừa cao, nhưng ngược lại mặc áo rộng thùng thình. Xem thật cổ quái.
Bên cạnh Tô Tiệp ngoài hai người tả hữu một già một trẻ, còn có Hắc Long Tư Đồ Đãm cùng với ba gã đại hán. Ngoài ra còn có một gã trung niên trạc tứ tuần. Phía sau lưng người này có hai gã hán tử, Trang Dực nhận ra hai gã này, vì bọn chúng là hai trong bốn tên đã áp giải Hà Hận.
Điều kỳ lạ là không thấy có người của Phạm Oai ở gần đấy. Nhưng tên họ Phạm kia đã theo sau đám Tô Tiệp ngay lúc ấy, vậy tại sao hiện giờ vẫn chưa thấy xuất hiện?
Trang Dực liền chọn một tảng đá lớn ẩn mình ra phía sau, để tiện quan sát tình hình diễn biến của song phương. Từ chỗ ẩn núp của chàng cách bọn họ khoảng ba trượng.
Tuy chưa gặp qua U Hình ngũ quỷ bao giờ, nhưng theo tình hình trước mặt, Trang Dực có thể đoán ra được năm người cao ốm kia nhất định là U Hình Ngũ Quỷ.
Lúc này sắc mặt Tô Tiệp vô cùng căng thẳng và khẩn trương, giống như hai bên vừa mới đụng đầu, tình hình đã căng thẳng như vậy rồi.
U Hình ngủ quỷ ngồi trên lưng ngựa, còn bọn người Tô Tiệp đều đứng ở bên dưới, đây quả là tư thế vô cùng bất lợi.
Tô Tiệp ngẩng đầu lên, một tay chống bên hông, còn một tay chỉ thằng đối phương đang nói:
-... Mạc Tài Anh, ngươi là lão ca của ngũ quỷ đượng nhiên việc đó phải hỏi ngươi trước. Người của ta có đủ vật chứng, ngươi đừng có hòng lấp liếm được. Nếu ngươi biết điều chúng ta sẽ biết điều lại, bằng không ta sẽ đối đầu với ngươi đến cùng. Tóm lại bọn ta không thể để ngươi đi qua con đường này.
Hai mày Mạc Tài Anh hơi nhíu lại, rồi cất tiếng lạnh như băng đáp:
- Không ngờ rằng Quan Độc Hành còn có một người sư tỷ đanh đá đến như vậy. Nhưng mà ta cũng cần nói cho ngươi biết, chỉ dựa vào nhân chứng và vật chứng của các ngươi mà có thể cho rằng chúng ta làm việc này hay sao?
- Tối hôm đó, chiếc thuyền đưa Bách Châu Đại Thúy Dung từ bến đò đến cửa sau Quan Thắng Ký của sư đệ tạ Không ngờ giữa đường bị cướp mất đi số châu báu kia. Chỉ một đoạn đường ngắn như vậy mà xảy ra chuyện, nhất định là bên trong có nội gián. Bởi vậy bọn ta lập tức điều tra ngaỵ Cuối cùng cũng tìm ra được tên gian tế kia. Mạc Tài Anh, ngươi có biết hắn là ai không? Hắn ta chính là Hồ Xảo Lai, chắc ngươi quen biết hắn ta chứ?
Mạc Tài Anh vẫn lạnh lùng:
- Dường như ta đã nghe qua cái tên này, nhưng chưa bao giờ quen biết.
Tô Tiệp liền cất tiếp áp đảo đối phương ngay:
- Ngươi không biết hắn, ngược lại hắn biết ngươi. Nội tình cấu kết với bọn ngươi hắn đều đã nói hết cho ta biết. Ngay cả việc ngươi cho hắn tấm ngân phiếu ba ngàn lượng để mua tin tức, hắn cũng khai ra. Ngoài ra ba huynh đệ có nhiệm vụ hộ tống Bách Châu Đại Thúy Dung tuy bị các ngươi đánh hôn mê tại trận, nhưng các ngươi cũng đừng vội đắc ý. Bởi vì các ngươi đã đánh rơi một vật.
Nói đoạn, Tô Tiệp liền lấy trong người ra một vật. Đấy là một tấm thiết bài màu đen. Trên tấm thiết bài khắc nổi năm cái đầu quỷ có sừng. Đây chính là Quỷ Giác bài, tín vật của Ngũ Quỷ U Hình.
Vừa nhìn thấy Quỷ Giác bài, U hình Ngũ Quỷ chợt hơi biến sắc mặt.
Tô Tiệp cười nhạt:
- Không biết tấm Quỷ giác bài này là của vị nào sơ ý đánh rơi? Nhưng mà cho dù là của vị nào đi nữa, thì đây cũng là tín vật của U Hình Ngũ Quỷ. Điều này hoàn toàn không thể chối cãi được.
Một người trẻ nhất trong số ngũ quỷ chợt lên tiếng:
- Biết đâu đấy là Quỷ Giác bài giả, mà ngươi cố tình làm ra để gạt bọn ta?
Tô Tiệp liền đáp:
- Tống Hiến Trúc, trong võ lâm còn có ất nhiều nhân vật tiếng tăm lừng lẫ hơn U Hình ngũ quỷ. Vậy tại sao bọn ta không đi đổ lỗi cho họ, mà phải là các ngươi mới được chứ? Việc này ngươi giải thích như thế nào đây.
Tống Hiến Trúc hừ khẽ một tiếng nhưng không biết phải giải thích ra sao
Tô Tiệp cao giọng tiếp:
- Mạc Tài Anh, sự việc đã đến nước này mà các vị còn chưa chịu thú nhận hay sao? Theo như ta thấy hình như đây không phải là quy củ của U Hình ngũ quỷ?
Im lặng hồi lâu, Mạc Tài Anh mới từ từ lên tiếng:
- Tô Tiệp, ngươi đừng ép người quá đáng. Thật ra ngươi muốn như thế nào?
Tô Tiệp đã có vẻ hơi giận dữ:
- Vừa ăn cướp còn vừa kêu oan. Thử nghĩ trên đời này có đạo lý nào như thế không? Các ngươi đã đoạt mất báu vật do sư đệ ta hộ tống, đồng thời còn đả thương người. Thế nhưng bây giờ, các ngươi lại bảo chúng ta ép người quá đáng. Mạc Tài Anh! Ngươi thử nói cho ta biết, nếu đổi lại thì ngươi sẽ muốn như thế nào?
Mạc Tài Anh đáp:
- Ta đang hỏi ngươi chứ không phải ngươi đang hỏi tạ Tô Tiệp, hành động chận người tra vấn không phải do bọn ta làm.
Tô Tiệp bĩu môi, chậm rãi:
- Rất tốt! Nếu là như vậy cũng nên nói thẳng ra một chút. Ta muốn báu vật trở về nguyên chỗ cũ. Bồi thường cho ba tên thủ hạ của sư đệ ta đã bị các ngươi đánh trọng thương mỗi người năm ngàn lượng bạc. Nếu như các ngươi đồng ý những điều kiện ta đưa ra đây, thì xem như chuyện này chưa hề có.
Mạc Tài Anh vẻ mặt trở nên hung tợn:
- Tô Tiệp, ngươi không những ép bọn ta hoàn lại báu vật nguyên chỗ cũ, mà còn kêu bọn ta xuống nước bồi thường cho ba tên thủ hạ của Quan Độc Hành! Phải chăng ngươi định muốn nuốt luôn năm huynh đệ bọn ta mới hả dạ?
Tô Tiệp nhìn thẳng vào đối phương, giọng đanh lại:
- Triều đình có vương pháp, giang hồ có đạo nghĩa. Ta hoàn toàn chiếu theo quy củ mà hành sự. Nếu như ngươi không đồng ý với điều kiện của ta, e rằng sẽ không có kết quả tốt!