Thiên Mộc Sắc Kiếm

Hồi 26

Trang Dực phát hiện ra người của Khởi Bá sơn trang đến, Nhiếp Long cũng phát giác ra thế.

Tiền Nhuệ cũng cảm thấy ngờ, không khỏi hoang mang nói, “Có phải đó là người của Khởi Bá sơn trang không? Lão tổng, bọn họ đến đây làm gì vậy? Vì bọn ta ư? Kẻ đi đầu hình như là Chiến Bách Thắng…”

Trang Dực bình tĩnh nói, “Bất kể bọn chúng vì ai đến thì sẽ mau chóng biết thôi.”

Đoạn Đại Phát lẩm bẩm nói, “Nếu mục tiêu là bọn ta thì quả là bọn chúng quá tầm thường, lợi dụng lúc bọn ta gặp nguy hiểm mà ra tay đây.”

Ngay Hoa Lạc Hồng cũng hơi ngơ ngác, gượng gạo cười nói, “Nhiếp Long, ngươi nói xem đây đã là mạt vận rồi phải không? Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác…”

Nhiếp Long lạnh lùng cười nói, “Cứ đợi đấy mà xem đã!”

Trang Dực đã suy đoán ra bọn chúng sắp có phiền phức, mà sự phiền phức này tất có liên quan đến Khởi Bá Sơn Trang, còn nội dung thế nào thì vẫn không thể đoán ra được.

Tiền Nhuệ nói, “Không sai, lão tổng. Đúng là Chiến Bách Thắng rồi.”

Trang Dực nói, “Ta thấy rồi.” Đồng thời, Trang Dực cũng đếm ra được số người. Tổng cộng có mười hai người. Ngoại trừ Chiến Bách Thắng, còn có bảy người mặc hồng y, bốn người mặc hoàng y, khí thế hừng hực. Vấn đề ở chỗ người của Khởi Bá sơn trang khoa trương như thế là vì lý do gì.

Chiến Bách Thắng lúc nhìn thấy Trang Dực cũng không khỏi ngạc nhiên. Y quay đầu dặn nhỏ mấy câu với những người xung quanh, sau đó bước tới hai bước, chắp tay hành lễ với Trang Dực, “Thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng. tổng đề đốc, không ngờ lại gặp nhau ở đây.” Nói xong, y liền đưa mắt nhìn Hoa Lạc Hồng và Nhiếp Long, rồi hạ giọng nói, “Việc công đó ư, tổng đề đốc?”

Trang Dực mỉm cười, gật đầu nói, “Chiến tổng quản cũng vì việc công ư?”

Chiến Bách Thắng thở dài, chỉ Hoa Lạc Hồng, nói, “Trang trại của bọn ta bị bọn chúng phá hoại, mất bao nhiêu công sức, huy động biết bao nhiêu người mới tìm ra được tung tích của bọn chúng. Toàn trang chia làm sáu nhóm, lùng sục khắp khu này. Nay nhóm của ta truy lùng đến đây, không ngờ lại gặp tôn giá ở đây…”

Trang Dực nói, “Ta thay mặt triều đình truy bắt phạm nhân. Nghe nói đối tượng mà bọn ta truy bắt có liên quan đến các vị phải không?”

Chiến Bách Thắng tiến đến sát Trang Dực, nói nhỏ, “Tổng đề đốc, trang trại của bọn ta đêm qua xảy ra chuyện. Tổng đề đốc không biết hay sao?”

Trang Dực hơi cười nói, “Ai dám nhổ râu hùm thế? Cái gan quả không nhỏ.”

Chiến Bách Thắng nhìn Trang Dực, giọng oán hận nói, “Được thôi. Bất kể tổng đề đốc giả bộ hay thật sự không biết thì ta cũng nói rõ trước. Tối hôm qua trang trại của bọn ta bị rối loạn, có hai nhóm người đến quấy phá, một nhóm bắt đi phụ thân của tổng đề đốc, nhóm kia thì bắt đi Nhị tiểu thư. Không chỉ như thế, bọn chúng còn giết mất bốn hồng y, làm bị thương hai hoàng y. Hai nhóm này vô cùng ngông cuồng, thủ đoạn độc ác. Trang chủ bọn ta gần như điên lên, lập tức điều binh khiển tướng, kiên quyết tìm cho ra bọn quấy rối để nghiêm trị.”

Trang Dực hất tay nói, “Khoan đã! Chiến đại tổng quản, giọng nói của ngươi có ý hoài nghi ta phải không?”

Chiến Bách Thắng hơi do dự nói, “Sao dám như thế! Ta chỉ hỏi tổng đề đốc có biết chuyện xảy ra tối hôm qua không mà thôi…”

Trang Dực tỏ ra không vui nói, “Chiến đại tổng quản, tại sao ta phải biết những chuyện này chứ hả? Ta không phải là thuận phong nhi, lại không phải là thiên lý nhãn, những tai họa xảy ra ở quý trang, ta làm sao trong một đêm mà lại có thể biết được? Ta vẫn đang muốn thỉnh giáo đại tổng quản đây, vấn đề của phụ thân ta ngươi nói sao đây? Người của các vị đã đúng hẹn quay về, vậy mà quý trang vẫn nhốt phụ thân ta không thả là cớ làm sao? Bây giờ phụ thân ta đã bị bắt đi ở trong trang trại của các vị, đại tổng quản nói sao đây?”

Chiến Bách Thắng ngơ ngác nhìn Trang Dực nói, “Ấy, tổng đề đốc, bọn ta nói thẳng ra luôn đi không úp mở nữa, lệnh tôn không phải là do tổng đề đốc bắt đi hay sao?”

Trang Dực nhíu mày nói, “Chiến đại tổng quản, con người chỉ cần có phụ thân là đủ rồi. Giả như phụ thân ta đã được đón về, hà tất còn phải đòi ngươi nữa hả?”

Chiến Bách Thắng bối rối nói, “Đương nhiên, đương nhiên. Tổng đề đốc, chuyện này xin tổng đề đốc tạm nhẫn nại. Hãy tạm gác lại rồi hẵng hay, để ta thanh toán kẻ họ Hoa và con “nghiệt long” kia, sẽ nói chuyện sau với tổng đề đốc.”

Trang Dực lạnh lùng nói, “Không biết quý trang và hai kẻ này có mối hiềm khích gì? Đại tổng quản, bọn chúng là những kẻ trọng phạm mà ta cần phải bắt về quy án. Vương pháp trước tiên, sau mới tư oán, mong các vị đừng ngăn cản việc công.”

Chiến Bách Thắng vội nói, “Ấy, ấy! Tổng đề đốc, mọi người đều là bằng hữu tốt cả. Trang tổng đề đốc đúng là lúc nào cũng chuyện công, mở miệng là triều đình, khép miệng là vương pháp, như thế không làm thương tổn tình cảm sao? Bọn ta cần hai người này tất có cái lý của nó. Trong những kẻ đột nhập trang trại bọn ta tối hôm qua, có một nhóm chính là Hoa Lạc Hồng và Nhiếp Long cùng một “quỷ tinh tà lực” khác. Nhị tiểu thư của bọn ta đã bị bọn chúng bắt đi. Tổng đề đốc nói xem, như thế có thể tha cho bọn chúng được không? Bọn ta tuyệt không có ý gây rối chuyện. Thế bất đắc dĩ, tổng đề đốc nhất thiết phải thông cảm cho chuyện này…”

Trang Dực khó hiểu nói, “Kỳ quái, “tam quỷ” bọn họ xưa nay vốn sóng yên gió lặng với Khởi Bá sơn trang, tại sao nay lại có thái độ vuốt râu hùm bắt nhị tiểu thư vậy?”

Chiến Bách Thắng gầm mặt nói, “Đây chính là vấn đề mà bọn ta muốn hỏi, nhưng phải bắt được bọn chúng thì mới hỏi cho phân minh được. Vì vậy tổng đề đốc khoan nhượng cho chuyện nhị tiểu thư không phải là chuyện nhỏ, hiện nay vẫn không biết tăm tích ở đâu. Đây không những là chuyện lo âu của trang chủ, uy tín của sơn trang mà còn là vấn đề danh tiết của đại cô nương, không thể xem thường được!”

Trang Dực sắc diện hòa hoãn nói, “Hóa ra là chuyện như vậy, chẳng trách các vị cứ nóng ruột đi tìm. Giữa phụ thân và nhi nữ có mối quan hệ tình cảm lo lắng là đương nhiên. Song giữa phụ thân và nhi tử, e rằng tình thân cũng không kém. Phụ thân ta nay cũng không biết tăm tích nơi nào, ta cũng lo lắng không kém. Cứ phải một chỗ khoanh tay đứng nhìn thì thật đáng lo…”

Chiến Bách Thắng vội nói, “Xin tổng đề đốc an tâm, chuyện này ta gánh chịu, nhưng xin tổng đề đốc nhẫn nại, họ Chiến tất có hồi báo.”

Trang Dực do dự một lúc rồi nói, “Được! Đại tổng quản, mọi chuyện trông mong ở đại tổng quản.”

Chiến Bách Thắng như trút được gánh nặng, quay đầu lại nói, “Các huynh đệ, hãy tóm lấy hai tên thất phu kia.”

Thật sự chưa cần Chiến Bách Thắng ra lệnh, mười một đại hán hồng y đã sát khí đằng đằng vây lấy Hoa Lạc Hồng và Nhiếp Long. Tiền Nhuệ và Đoạn Đại Phát đứng ở bên cạnh, như người ngoài cuộc vậy.

Nhiếp Long sắc mặt trầm ngâm lạnh lùng, tựa hồ như không bị tình thế hiểm nghèo lúc này làm cho lay động. Hoa Lạc Hồng sắc diện cũng vẫn thản nhiên. Hai người dường như bất chấp tất cả.

Càng như vậy, Chiến Bách Thắng càng ngần ngại động thủ. Y không phải sợ không đối phó nổi với Nhiếp Long và Hoa Lạc Hồng, y chỉ băn khoăn lo lắng vạn nhất hai kẻ này liều mạng thì còn ai để bức hỏi tăm tích Thù Địch đây?

Thần sắc vẫn nganh ngạnh, tay vẫn ôm lấy vết thương nơi bụng. Nhiếp Long ngẩng mặt nói, “Kẻ họ Chiến các ngươi còn đợi gì nữa hả?”

Chiến Bách Thắng giữ bình tĩnh nói, “Đừng nói dông dài, tình cảnh của các ngươi hiện nay như thế nào tự trong lòng các ngươi cũng đã biết. Nhiếp Long, muốn sống thì cũng không khó, chỉ cần các ngươi chân thành hợp tác, lập công chuộc tội.”

Nhiếp Long sắc mặt không chút biểu lộ nói, “Hợp tác thế nào? Chuộc tội thế nào?”

Chiến bách Thắng hắng giọng nói, “Đơn giản thôi, chỉ cần các ngươi chỉ chỗ của nhị tiểu thư thì sẽ tha chết cho các ngươi.”

Nhiếp Long cười mỉa nói, “Có phải là sau khi hợp tác sẽ để cho bọn ta đi chứ?”

Chiến Bách Thắng gầm mặt nói, “Thiên hạ há có chuyện dễ dàng như thế ư? Các ngươi không những xâm phạm Khởi Bá sơn trang, bắt đi ái nữ của trang chủ ta, sát hại người của sơn trang ta, khó mà tha thứ cho được. Nếu các ngươi chỉ rõ tung tích của nhị tiểu thư thì được khỏi tội chết nhưng không thể không có sự trừng phạt, đó là đã quá khai ân rồi, các ngươi cũng phải tự biết mình chứ!”

Nhiếp Long đưa mắt nhìn Hoa Lạc Hồng, cao giọng nói, “Ngươi đã nghe rồi chứ, Hoa Lạc Hồng? Có nói gì không?”

Hoa Lạc Hồng ấp úng nói, “Ta thấy… chết cũng được, nhưng ít nhất Thù Địch cũng phải chết theo…”

Nhiếp Long cười nham hiểm, nói, “Có lý đấy! Chết hay sống bọn ta chấp nhận tất cả, cái gọi là khai ân đó xin Khởi Bá sơn trang giữ lấy mà dùng!”

Chiến Bách Thắng lửa giận bừng bừng, quát lên, “Các ngươi muốn chết phải không?”

Nhiếp Long “hừ” một tiếng nói, “Chết thì không muốn chết. Nhưng sống không bằng chết thì chết còn hơn. Chiến Bách Thắng, ngươi đánh giá sai người rồi!”

Hoa Lạc Hồng tiếp lời, “Này kẻ họ Chiến, ta có thể kể cho ngươi nghe diễn biến tình huống sau khi bọn ta chết đi. Tào Đơn ẩn thân ở gần đây, nhất cử nhất động lúc này, y hoàn toàn nhìn thấy hết. Chỉ cần ta và Nhiếp Long chết đi, y sẽ về ngay lập tức cưỡng dâm Thù Địch, sau đó sẽ lột trần đại cô nương, sẽ tròng dây vào cổ y thị rồi treo lên một cành cây nào đó cho mọi người coi. Nếu ngươi không tin thì ta đảm bảo không lâu ngươi sẽ được tận mắt nhìn thấy.”

Chiến Bách Thắng giận run cả người, mồ hôi ướt đẫm, hai mắt đỏ rực, hơi thở dồn dập, đứt quãng nói, “Bọn khốn khiếp các ngươi… thật đúng là một lũ súc sinh, không còn chút nhân tính. Khởi Bá sơn trang đã quật mồ mả tổ tông các ngươi hay làm nhục người thân gì của các ngươi chưa mà các ngươi lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để hãm hại khuê nữ người ta hả?”

Nhiếp Long cười nhạt nói, “Để sống sót thì phải dùng bất cứ cách thức nào, luân lý đạo đức gì cũng vứt cả thôi!”

Chiến Bách Thắng trong cơn giận dữ cùng cực, nhất thời đã mất đi ý thức, không biết phải làm thế nào, y đứng sững người tại chỗ, cắn răng mím chặt môi, tình trạng quẫn bách, không biết tiến thoái thế nào mới phải.

Trang Dực lạnh lùng bàng quang, nhưng thật sự là rất thông cảm với Chiến Bách Thắng, nhịn không được, bước tới mấy bước, kéo Chiến Bách Thắng đến một chỗ thuận tiện nói chuyện, rồi nói nhỏ, “Xem ra đại tổng quản khó xử lắm phải không?”

Chiến Bách Thắng siết tay căm hận nói, “Tổng đề đốc đã thấy tất cả rồi đấy. Ta thật không ngờ hai tên khốn kiếp này lại bại hoại đê tiện đến cái mức như vậy, nếu không phải là vì an nguy của nhị tiểu thư, thì ta đã bất chấp tất cả mà đập nát thây bọn chúng ra rồi…”

Trang Dực nói, “Có cần ta góp sức giải quyết không?”

Chiến Bách Thắng cảm kích mừng rỡ nói, “Còn gì hơn. Tổng đề đốc, xin chỉ giáo cho!”

Trang Dực nhíu mày nói, “Theo ta phán đoán, nơi Thù Địch bị giam cầm tất ở gần nơi đây. Vì lúc ta truy bắt Hoa Lạc Hồng, y không chạy qua chỗ nào khác mà chạy một mạch thẳng tới chỗ này, mà vừa tới đây thì không lâu đã thấy Nhiếp Long xuất hiện thì có thể thấy nơi bọn chúng trú chân tất cách đây không xa lắm. Tam quỷ đã hành động thì hành tung của Tào Đơn không khó suy đoán. Thù Địch ở trong tay bọn chúng tất không ở xa nơi đây.”

Chiến Bách Thắng ngẫm nghĩ, tinh thần phấn chấn, cảm kích nói, “Đúng, đúng rồi, đúng quá rồi, sao ta không nghĩ ra được điều này chứ? Nhờ có tổng đề đốc nhắc nhở, đã giúp ta thoát khỏi bế tắc, đúng là quý nhân giải nguy. Giả như nhị tiểu thư nhờ vậy mà được cứu thì thật không quên ân này. Tổng đề đốc, chuyện này ta xin nhớ mãi!”

Trang Dực vỗ vai Chiến Bách Thắng cưới nói, “Thôi đừng khách khí! Hãy xông vào trận đi!”

Chiến Bách Thắng chắp hai tay vái Trang Dực rồi đột ngột quay người lại, thần thái cương quyết, rút từ thắt lưng ra một ống tiêu đồng, sát khí đằng đằng thét lớn, “Các huynh đệ, hãy giết sạch bọn chúng, không chừa một tên nào cả!”

Không đợi Chiến Bách Thắng đưa lời, bốn hồng y đại hán đá tung người lên, từ bốn phía ập tới Nhiếp Long. Hai hoàng y đại hán từ hai phía phải trái kềm còng áp sát, trong nháy mắt ánh thép loang loáng múa lên như điện chớp.

Nhiếp Long không nhúc nhích. Chiếc đuôi cá nhám bắt đầu xoay vòng. Tiếng binh khí chạm nhau chan chát, ngay lập tức binh khí của mấy đại hán hồng y và hoàng y đã bị gạt ra trong nháy mắt đã hóa giải thế công.

Chiến Bách Thắng nộ quát như sấm, ống tiêu đồng vạch thành một vòng cung, xỉa thẳng vào Nhiếp Long. Đầu tiên lúc lắc không dừng, giống như một con độc xà ngẩng đầu trườn tới, hoàn toàn ngăn chặn thoái lộ của kẻ địch.

Nhiếp Long cười nhạt, phóng thẳng người lên, không thoái mà tiến, chiếc đuôi cá nhám vút thẳng như một ống thép giã mạnh xuống.

Ngay lúc đó, một hồng y đại hán lao thẳng tới, bổ ra hai búa. Nhiếp Long nguyên thế không đổi, duỗi tay thu chụp lấy một cán búa hất ngược lại đập ngay vào lưỡi búa kia. Hồng y đại hán đó cước bộ bất ổn, loạng choạng mấy bước. Lúc này, chiếc đuôi cá nhám giã mạnh xuống ống tiêu, ống tiêu rung mạnh. Chiến Bách Thắng cảm thấy năm đầu ngón tay tê rát.

Một hồng y đại hán thữa lúc xông vào, chém mạnh đại đao vào Nhiếp Long. Nhiếp Long thân thể đang lảo đảo, đột ngột cúi đầu hạ lưng, chiếc đuôi cá nhám hất ngược lên, “rắc” một tiếng, khuôn mặt đại hán hồng y này đã bị quật trúng vỡ nát biến dạng.

Hồng y đại hán thứ ba cuồng nộ xông vào, định ôm chặt lấy Nhiếp Long. Nhiếp Long liền lách nhẹ sang bên trở tay vung đuôi cá nhám lên, quật vào gáy của đại hán hồng y này, máu bắn ra đỏ thắm cả đầu. trong tích tắc đó, Chiến Bách Thắng phóng thẳng ống tiêu đồng tới như một mũi tên bắn. Chiếc đuôi cá nhám vữa cuộn lên thì ống tiêu đồng đã cắm vào ngực trái của Nhiếp Long. Chưa kịp phản ứng gì thì một hoàng y đã xông tới trước, xỉa mạnh chĩa ba vào bụng của Nhiếp Long. Toàn thân Nhiếp Long co rút lại, máu tươi từ mũi miệng trào vọt ra, nhưng Nhiếp Long vẫn vung mạnh đuôi cá nhám quật nganh vào cổ của hoàng y đại hán, chiếc đầu của hoàng y đại hán gần như bị đứt lìa khỏi cổ.

Hồng y đại hán thứ tư tung người vọt tới, song côn múa vun vút quất Nhiếp Long liên tục lộn nhào dưới đất, thân thể ăn lóc. Chiến Bách Thắng chặn ngay cuồng tính của hồng y đại hán này lại, thét lớn, “Dừng tay lại! Không thấy hắn đã đứt thở rồi hay sao?”

Vây lấy Hoa Lạc Hồng là ba hồng y và hai hoàng y, lúc này chỉ có hai hồng y xuất thủ công kích, Hoa Lạc Hồng tuy thoi thóp hơi thở, sức lực suy yếu, nhưng giống như ngọn đèn trước lúc tắt, sức đề kháng không kém cỏi chút nào, y ngồi tại chỗ, cây roi bạc trong tay y lúc co lúc duỗi, lúc rút lúc buông, tuy không nhanh mạnh nhưng chuẩn xác, chiêu nào cũng vào những chỗ hiểm yếu, đều là những chiêu thức lợi hại.

Chiến Bách thắng rút ống tiêu căm trên người Nhiếp Long ra, chùi máu dính trên ống tiêu lên giấy, nhổ nước bọt nói, “Khốn kiếp, y quả thật nganh ngạnh khó trị thật…”

Hoa Lạc Hồng lúc này đã nhìn thấy rõ tình thế. Y không kích động, cũng không bi phẫn, vẫn gắng gượng ứng chiến, không chút lúng túng, vẫn còn mở miệng nói, “Trang Dực… xem như ngươi đã thành toàn cho Khởi Bá sơn trang… nhưng lại là… một kẻ mượn đao giết người.”

Trang Dực chống kiếm xuống đất, lạnh lùng nói, “Chịu an phận đi, Hoa Lạc Hồng! Ai xúi quẩy ngươi đến vận xui này hả?”

Đột ngột, thân hình của Hoa Lạc Hồng phóng thẳng lên khong trung, giống như được hồi sức lại vậy, thế lực mãnh liệt, kình đạo cương dũng lao vào Trang Dực. Hai hồng y ngăn cản không kịp, kêu “ớ” lên kinh ngạc. Nhưng Trang Dực đã có dự cảm trước, nên đã dự phòng tình huống bất ngờ, bình tĩnh chĩa thẳng trường kiếm lên, đồng thời lướt vọt thân người ra ngoài trượng. Hoa Lạc Hồng lộn ngay xuống đất, toàn thân bất động.

Chiến Bách Thắng vội chạy đến gần Trang Dực, hỏi, “Tổng đề đốc, không sao chứ?”

Trang Dực cười cười nói, “Nhờ phúc, may mà ta đã có dự cảm, nếu không đã chịu đòn bất ngờ oán độc của kẻ họ Hoa…”

Chiến Bách Thắng lắc đầu nói, “Hắn liều mình bất chấp tát cả, thật sự là không muốn sống nữa!”

Trang Dực thở dài nói, “Chuyện của bọn ta đã kết thúc rồi, còn phiền nhiễu của quý trang vẫn chưa kết thúc. Chiến đại tổng quản, tung ích của gia phụ, bọn ta sẽ chờ tin của quý vị, xin cáo từ!”

Chiến Bách Thắng do dự nói, “Tổng đề đốc quay về sao?”

“Chẳng hay đại tổng quản còn cần bọn ta giúp gì nữa?”

Chiến Bách Thắng nghĩ ngợi, gượng cười nói, “Không, không có chuyện gì cả. Ta chỉ muốn hỏi tổng đề đốc, nhị tiểu thư bọn ta đích xác là ở gần đây chứ?”

“Ta căn cứ vào tình hình thực tế để suy đoán. Theo lý mà đoán thì phải là tám chín phần mười!”

“Ấy! Ta cũng chỉ mong như thế…”

Trang Dực chắp tay nói, “Cẩn chúc mã đáo thành công! Chiến đại tổng quản, bất luận là tin tức của nhị tiểu thư hay gia phụ, ta cũng mong mau nhận được tin tốt lành.”

Chiến Bách Thắng cúi người nói, “Cũng mong thế, cũng mong thế…”

Trang Dực không nói gì thêm, quay người bỏ đi.

*

Tiền Nhuệ một chân bị băng bó, chống gậy kéo lê từng bước mà đi, nếu không có Trang Dực đỡ ở bên cạnh thì đi được nửa bước cũng vô cùng khó khăn. Đoạn Đại Phát vẫn còn khoẻ, tuy bị chấn thương ở vai nhưng không ảnh hưởng gì đến hành động.

Ba người chậm rãi bước đi. Tiên Nhuệ than thở, “Ôi, bị kẻ họ Hoa đó đập cho gẫy chân, phải nằm dưỡng thế này bao lâu đây, không làm được gì cả!”

Đoạn Đại Phát lên tiếng, “Chỉ có Tiền bổ đầu bị thương thôi sao? Thương tích ở vai ta đây không biết có phục hồi như cũ được không đây?”

Tiền Nhuệ lắc đầu nói, “Cũng chẳng oán trách gì, chỉ trách cái mạng bọn ta khổ, ba trăm sáu mươi nghề, lại chui vào cái nghề này.”

Trang Dực chen lời nói, “Nghề nào cũng khó khăn gian khổ, hãy chấp nhận số phận thôi!”

Lúc này bọn họ đã đi tới một bên mép hồ. Đoạn Đại Phát định kêu dừng lại nghỉ ngơi thì từ sau lùm cây xuất hiện một bóng người.

Tiền Nhuệ thoáng giật mình, dừng ngay bước chân lại, đang định nhắc nhở Trang Dực chu ý, thì thấy Trang Dực sấn tới mấy bước.

Người ở trong lùm cây mặt đen sì, mắt lộ mũi to, hai tai vểnh lên, một vết thẹo đỏ lòm từ bên trái má kéo xuống khéo miệng, tay nắm một cây đao lưỡi cong vút sáng loáng, sắc diện hung thần ác sát.

Đoạn Đại Phát ở phía sau phát giác ra tình huống bất ổn, liền bước tới, hơi bối rối nói, “Cái gã này muón gì thế?”

Tiền Nhuệ lúng túng, “Nhìn cái dạng của gã, tám phần mười là có ý bất thiện rồi…”

Trang Dực đã tuốt Thiên mộc sắc kiếm khỏi bao, thần sắc bất biến, bước tới trước đối phương lên tiếng hỏi, “Nếu ta đoán không sai thì ngươi chính là Tà đao Tào Đơn?”

Người đó rẽ lùm cây, đứng dậy, sắc giọng nói, “Ta không phải là Tào Đơn thì mới là kỳ quái, còn ai có lý hơn ta để có mặt ở đây để đối mặt với các ngươi chứ?”

Trang Dực lạng lùng nói, “Ngươi may mắn đấy, người của Khởi Bá sơn trang đang lùng kiếm ngươi quanh đây, thế mà ngươi vẫn lẩn tranh được. Tào Đơn, thiên số ngươi vẫn chưa hết đây.”

Tào Đơn rít giọng nói, “Nói thẳng ra nếu chưa báo được huyết thù của Hoa Lạc Hồng và Nhiếp Long thì trời cao làm sao có thể để ta xuống tuyệt địa chứ hả? Kẻ họ Trang, hai người họ tuy chết ở trong tay của Khởi Bá sơn trang nhưng sự thực đều do ngươi thao túng chỉ dẫn. Câu nói cuối cùng của Hoa Lạc Hồng không sai chút nào cả, một độc kế mượn đao sát nhân.”

Trang Dực bèn hỏi, “Ngươi nghe hết hay sao?”

Tào Đơn sắc mặt đầy oán hận nói, “Ta không những nghe thấy, mà toàn bộ quá trình xảy ra đều thấy hết. Kỳ thực, lúc đó ta đang ẩn núp trong cái hố ở cánh trái vách núi, cách các ngươi không quá năm trượng, chỉ là hố phủ đầy cây cỏ nên ta thấy các ngươi mà các ngươi không thấy được ta đó thôi.”

Sự phán đoán trước đây của Trang Dực quả không sai, nhưng tiếc là kẻ họ Tào đã không trút oán hận lên Khởi Bá sơn trang, mà lại đổ lên phía Trang Dực. Rõ là trách nhiệm người khác mà mình phải gánh chịu.

Tiền Nhuệ không nhịn được nữa lên tiếng, “Này kẻ họ Tào, cái gọi là oan có đầu, nợ có chủ, người giết Hoa Lạc Hồng, Nhiếp Long khong phải là bọn ta, e rằng ngươi đã kiếm lầm đối tượng rồi đó!”

Tào Đơn lạnh lùng nói, “Giết bọn ngươi trước, sau đó sẽ đi lột da bọn người Khởi Bá sơn trang!”

Sự việc đã đến mức không thể tránh né được thì phải chấp nhận. Lúc này, một trận quyết đấu chắc chắn sẽ không thể tránh được.

Tiền Nhuệ và Đoạn Đại Phát dưa mắt nhìn nhau, chậm rãi tản ra hai bên. Hai người tuy thương tích đầy mình nhưng không thể làm khác được.