Trang Dực, Tô Tiệp và Cốc Mục Viễn đương nhiên sẽ không đi theo con đường đá xanh này, nếu như vậy thì mối nguy bại lộ sẽ tăng lên rất nhiều.
Bọn họ đã được người của họ ở sơn trang chỉ điểm trước rẽ leo lên Khởi Bá sơn trang từ một vách núi phía nam, vách núi này may mà không dốc lắm, vách núi lại lồi lõm ghồ ghề, nên không dễ trượt chân, không khó leo.
Lúc đến sát được sơn trang thì trời đã sẩm tối, trời đất âm u, khung cảnh càng thêm u ám.
Đèn trong Khởi Bá sơn trang được thắp sáng lên, ánh đèn như những ánh sao nhấp nháy, ánh đèn lung linh càng làm cho sơn trang thêm huyền ảo.
Tô Tiệp nhìn thấy sơn trang như vậy, bất giác thốt lên, “Ở một nơi xa xôi hoang vắng như thế này, lại có đến một kiến trúc uy nghi như vậy, quả thật không tầm thường…”
Trang Dực thản nhiên nói, “Có tiền có thể lại nhân, tất sẽ khác người, nếu không thế thì Thù Kinh Tiết làm sao tỏ ra thân thế cao nhân nhất đẳng của mình hả?”
Tô Tiệp nhẹ nhàng nhắc, “Trong hành động, nhất thiết đừng hấp tấp hành sự, tất cả bọn ta chiếu theo kế hoạch mà làm!”
Trang Dực u ám nói, “Ta chỉ muốn mau cứu thoát phụ thân ta mà thôi, đừng phải hối tiếc ân hận là được rồi!”
Tô Tiệp áp nhẹ bàn tay mình lên bàn tay của Trang Dực, dịu dàng tràn đầy thâm tình nói, “Chàng phải cẩn thận nhiều, muội đi trước xem sao.”
Trang Dực thấp giọng nói, “Tô Tiệp, hãy nhớ tuỳ cơ mà hành động, đừng mạo hiểm…”
Tô Tiệp mỉm cười, đứng thẳng người dậy rồi lướt người lao đi vào màn đêm.
Trang Dực định thần lại rồi lên tiếng gọi, “Cốc Mục Viễn…”
Cốc Mục Viễn lao tới, “Dạ!”
Trang Dực cười cười nói, “Bọn ta cũng phải hành động thôi!”
Cốc Mục Viễn đi trước. Trang Dực phía sau thân pháp hai người như hồ ly, nhanh chóng áp sát bức tường đá cao dầy rắn chắc của Khởi Bá sơn trang.
Quay đầu lại ra hiệu cho Trang Dực. Cốc Mục Viễn không nhảy lên tường, mà dẫn Trang Dực men theo bức tường thăm dò thám sát, rồi y lại thầm ước lượng phương vị góc độ, lúc mò được một phiến đá hình dạng nhỏ như quả cầu, liền dừng lại, rồi bắt đầu phát lực chậm rãi đẩy vào phía trong.
Phiến đá dưới sức đẩy của Cốc Mục Viễn, từng chút từng chút di chuyển vào phía trong. Không lâu sau, lộ ra một lỗ hổng rộng, vừa đủ cho một người chui vào.
Cốc Mục Viễn nói nhỏ, “Đỉnh tường của Khởi Bá sơn trang không những thiết kế các rãnh ám thích mà còn bày bố các dây chuông, nếu không cẩn thận thì sẽ va chạm đụng bẫy, bọn ta chú ý con đường này để tiện ra vào…”
Trang Dực vội hỏi, “Tô cô nương có phải cũng đã có sự sắp đặt giống như vậy chứ?”
Cốc Mục Viễn gật đầu nói, “Đệ tử đã sớm bẩm báo với Tô cô nương, nơi nào có đường ngầm làm sao nhận biết và vận dụng ra sao thì đều đã hỏi rõ, nơi đó vào dễ hơn chỗ chúng ta, chỉ cần lật dở một phiến đá che phủ cỏ thì ngay bên dưới là địa đạo, địa đạo không dài, chỉ qua bức tường là vào trong trang trại, chính là người của bọn ta ở trong trang trại đào đấy…”
“Không để lộ dấu vết chứ?”
“Huynh đệ đó xưa nay hành sự rất kỹ càng thận trọng, đáng tin lắm. Lục gia an tâm, bảo đảm Tô cô nương sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu!”
“Tốt lắm! Bọn ta cũng đào đi…”
Vừa lọt vào trong trang trại, Cốc Mục Viễn đã thành thạo nhanh chóng dẫn Trang Dực tìm đến một ngôi nhà hai tầng bằng gỗ Quan Vân Cư!
Vòng ra phía sau ngôi nhà, Cốc Mục Viễn nằm xấp người xuống, quan sát tỉ mỉ vị trí các cửa, khoảng cách đường đi của ngôi nhà.
Trang Dực hỏi nhỏ, “Ngươi đã đến đây bao giờ chưa?”
“Đây là lần đầu tiên. Lần trước phụng mệnh của lục gia, lúc đến đây gặp mặt người của ta ở đây. Để được bí mật, bọn đệ tử gặp nhau ở ngoài doanh trại.”
“Nếu thế thì làm sao nắm chắc được chứ!”
“Nhưng vị huynh đệ đó đã nói rất kỹ lưỡng, bản đồ do chính y vẽ đệ tử cũng đã xem xét mấy lần. Đã thuộc nằm lòng.”
“Thế thì ngươi thấy bọn ta đột nhập từ đâu là thích hợp nhất hả?”
“Lục gia, trong nhà tổng cộng có bốn tên hồng y giảm thủ lão thái gia. Song bọn chúng luân phiên trực ban, nói cách khác có mặt thực tế chỉ có hai người, nếu bọn ta có thể đắc thủ trước hai kẻ còn lại, thì cơ hội thoái lui an toàn sẽ rất lớn, ngược lại thì phải tốn rất nhiều sức. Bọn cai hồng y thân thủ không tầm thường…
“Cầu mong gặp may mắn. Đây vốn là chuyện chẳng đặng đừng…”
“Lão thái gia trong một căn phòng sát phía bên trái tầng hai. Lục gia xem cánh cửa sổ dán giấy bóng xậm nhất chính là nó đó. Còn tầng dưới là nơi ở của bọn thị vệ. Nhưng hai kẻ trực ban thì luôn ở sát bên lão thái gia. Bình thường cửa phòng của lão thái gia không đóng, bọn chúng trấn giữa ở cửa. Tầm nhìn không bao giờ rời khỏi thân hình lão thái gia. thỉnh thị Lục gia, bọn ta nên vào từ phía nào thoả đáng!”
Trang Dực hừm một tiếng, hiểu rõ nỗi băn khoăn không dám đưa ra kiến nghị của Cốc Mục Viễn, nên liền lập tức hạ quyết tâm nói, “Mục Viễn, ngươi từ phía sau đột nhập vào, di chuyển lên lầu, đợi ngươi triển khai hành động, ta sẽ phá cửa sổ lầu hai xông vào, trước là bảo vệ cho lão thái gia, sao đó chia trong ngoài hai người kẹp bọn chúng ở giữa mà giết!”
“Xin làm theo chỉ thị của lục gia!”
Trang Dực rút Thiên mộc sắc kiếm ra, gằn giọng nói, “Bắt đầu đi, Mục Viễn!”
Cốc Mục Viễn bật dậy phóng vọt người đi, lao tới như một con báo, xông vào cửa sau của toà nhà.
Cánh cửa sau vừa kêu “rắc” một tiếng bật tung ra, thì Trang Dực không chần chừ. Nhún người phi thân vọt lên cao một trượng.
Một tiếng “rắc” lại vang lên, cửa sổ đã bị phá tung. Trang Dực lọt vào bên trong.
Ngay lúc này, Trang Dực đã nhìn thấy phụ thân của mình đang ngơ ngác ngồi bật dậy ở trên giường. Mở to hai mắt hoang mang nhìn quanh, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Khí sắc của phụ thân Trang Dực rất tốt. Xem ra có phần trông mập ra nữa.
Phía cầu thang vang lên tiếng sắt thép va chạm nhau chát chúa, chắc là Cốc Mục Viễn đã đụng độ với đối phương.
Trang Dực liền vội nói, “Phụ thân! Là hài tử đến cứu phụ thân đây, phụ thân cứ ở trên giường đừng cử động gì. Hài từ sẽ mau chóng quay lại đây ngay!”
Không đợi Trang Nguyên trả lời, Trang Dực đã vòng ra sau ngoài cửa.
Ở đầu cầu thang, Cốc Mục Viễn đang nghêng công. Lưỡi đao loang loáng vun vút, ánh lửa nhấp nháy, hai hồng y đại hán một đao một chuỳ đang kháng cự quyết liệt.
Do cầu thang nghiêng lại hẹp, lại hai người hợp công. Cốc Mục Viễn không dễ gì tiến thoái như ý.
Thiên Mộc Sắc kiếm vung lên. Phát ra tiếng kêu vù vù rít tai, nhanh như một luồng điện, đại hán dùng chuỳ muốn quay chuỳ lại cản đỡ, nhưng lúc quay ngược lại vướng đồng bọn của y. Chuỳ mới đưa lên nửa đường thì cổ họng y đã trúng kiếm của Trang Dực, máu tươi trào ra!
Đại hán cầm đao nộ quát một tiếng, tung người tới trước. Lưỡi đao bổ xả càn quét.
Trướng kiếm Trang Dực như bay lên, trong nháy mắt, tiếng va chạm binh khí vang lên liên hồi chát chúa, đã chặn đứng công thế của đối phương.
Ngay lúc này, lưỡi đao của Cốc Mục Viễn như một ánh chớp phóng tới.
Hồng y đại hán vừa bị Trang Dực phản kích bức ép tháo lui, thì đã nhìn thấy ngay đầu mũi đao xuyên tới lồng ngực của mình!
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, hồng y đại hán đổ gục người ra phía trước. Cốc Mục Viễn nhảy qua thân người hồng y đại hán, vội hỏi Trang Dực, “Lão gia! Lão thái an toàn chứ?”
Trang Dực đang tiến về phía cửa phòng, lên tiếng, “Hoàn toàn bình an!”
Tiếng cửa phòng dưới vang lên, tiếng bước chân dồn dập. Cốc Mục Viễn quay đầu nhìn xuống, nói, “Thêm hai tên hồng y kia, Lục gia!”
Tiếng hai hồng y đại hán vang lên, “Lão Nguỵ, lão Giản, xảy ra chuyện gì thế?”
Lão Nguỵ, lão giản tất nhiên là đã không còn có thể trả lời gì được, tiếng hồi ứng lại là tiếng kêu la thét chửi ở bên ngoài toà nhà. Tiếng người chạy rầm rập hổn hển, rồi tiếng binh khí chạm chát. Tình hình trong nháy mắt đã có sự biến đổi.
Hai hồng y đại hán không khỏi hốt hoảng, nhất thời không hiểu nguyên nhân sao cả. Hồng y đại hán đi đầy ngẩng đầu lên liền phát hiện thấy Cốc Mộc Viễn ở đầu cầu thang và hai thi thể.
Y kinh ngạc buột miệng kêu lớn lên, “Có kẻ gian xâm nhập, lão Tôn! Bọn ta phải bắt kẻ gian ngay!”
Đồng bọn của y bên dưới nghe thấy ngơ ngác, đưa mắt nhìn quanh, nói, “Kẻ gian đâu? Bên ngoài sau hỗn loạn thế? Lại còn có lửa nữa? Khốn khiếp, cái trò gì thế này?”
Hồng y đại hán đi đầu không kịp nói gì hơn, vỗi vã lao thẳng lên cầu thang.
Cây thương trong tay y bắn rút ra, nhằm thẳng giữa ngực Cốc Mục Viễn đâm tới!
Cây đao vung lên “chát” một tiếng, chấn văng mũi thương ra. Cốc Mục Viễn nhảy xuống hai bậc thang, vun vút chém liền bảy đao không ngừng!
Đối phương không chịu rời nửa bước, đầu thương co duỗi liên tục. Lưỡi thương nhấp nháy, chống đỡ liên tục lưỡi đao. Tiếng binh khí chạm nhau chan chát toé lửa. Không ai chiếm được thế thượng phong cả.
Hồng y đại hán kia sử dụng móc câu ở tay trái, còn tay phải đưa vào trong ngực lấy ra một chiếc còi tre định đưa lên miệng, thì Trang Dực trên lầu tung người phi thân tới. Quang kiếm như một cầu vồng sáng lạnh nhanh như tia chớp quất vòng tới!
Chiếc còi tre chưa kịp chạm vào miệng, thì hồng y đại hán này đã nhảy người sang một bên. Móc câu sắt thuận thế vung ra, ánh kiếm xanh lại cuộn lên như đợt sóng. Ngay lập tức móc câu sắt bị hất tung đi, đồng thời tay cầm móc câu của y như bị lột da tróc thịt. Máu tươi tràn ra nhuộm đỏ cả bàn tay!
Kẻ họ Tôn lảo đảo lùi ra sau, gào lên, “Phạm lão tam! hãy mau truyền báo cứu viện, ta không giữ nổi nữa rồi…”
Kẻ có tên Phạm lão tam đó lúc này đang cố gắng chống đỡ một đường cường công của Cốc Mục Viễn, nghe nói thế, bất giác đỏ ngầu hai mắt, thét lên, “Ta mà thị cảnh được thì cần gì ngươi nhắc? Ngươi không thấy sao, ta còn rảnh đâu để làm việc đó được sao?”
Sắc mặt Trang Dực lúc nhìn thấy ánh lửa chiếu sáng bừng bừng ở bên ngoài toà nhà đã trở lên trắng xanh u ám, thoảng nỗi âu lo.
Hồng y đại hán họ Tôn đã hoảng loạn tới bước đường cùng. Y thảng thốt kêu thét lớn lên, “Người đâu! Mau tới đây! Có kẻ gian ở đây.”
Mộc Sắc kiếm của Trang Dực vút thẳng tới. Kẻ họ Tôn thoảng thốt thoái lùi ra sau.
Bước chân Trang Dực nhẹ nhàng trượt tới, thân hình chuyển động qua lại, mười ba đường kiếm mười ba góc độ khác nhau liên tục phóng ra.
Móc câu sắt vung lên chống trả quyết liệt, hai mắt kẻ họ Tôn xoe tròn hoảng hốt. Vội vội vàng vàng nhảy qua tránh lại, nhưng trong thoáng chốc, y chỉ cản được sáu đường kiếm trong mười ba đường kiếm, còn bảy kiếm còn lại không chút lưu tình xuyên thấu vào cơ thể y.
Y ngã gục xuống đất trong tiếng kêu thét thảm thiết, tiếng kêu càng lúc càng yếu dần. Phạm lão tam không quay đầu lại nhìn. Nhưng biết thế cuộc không xong rồi, đang bàng hoàng không biết đối phó thế nào thì đã thấy lưỡi đao của Cốc Mục Viễn xoáy tròn như một mũi dùi cuộn lấy đầu thương của Phạm lão tam “vút” một tiếng lưỡi thương đã bị hất tung vuột khỏi tay của Phạm lão tam văng lên không trung, rồi rơi xuống lầu. Mũi thương cắm phập xuống nền nhà, Phạm lão tam đang còn ngơ ngác thì lưỡi đao của Cốc Mục Viễn đã thuận thế lướt tới chém ngang bụng y, tựa hồ như xẻ đôi thân hình của Phạm lão tam!
Máu phun ra như suối, Phạm lão tam ngã gục xuống!
Cốc Mục Viễn ổn thân lại, người đầy máu. Máu của Phạm lão tam và cũng đồng thời là máu của chính mình, thì ra lưỡi thương trong lúc tung lên đã quét qua một đường trúng đùi của Cốc Mục Viễn.
Trang Dực chạy đến, lo lắng hỏi, “Ngươi không sao chứ? Còn hoạt động được không?”
Cốc Mục Viễn hít một hơi thật mạnh, nói, “Lục gia an tâm, thương tích không nghiêm trọng lắm đâu.”
Trang Dực rút ra một bao nhỏ, mở bao ra rồi rắc toàn bộ bột thuốc lên vết thương của Cốc Mục Viễn, sau đó xé một mảnh vạt áo buộc lên vết thương của Cốc Mục Viễn, chau mày nói, “Tuy không đụng chạm vào xương cốt, nhưng vết thương rất dài. Mục Viễn, ngươi bị chảy máu nhiều lắm. Lúc cử động phải chú ý cẩn thận, đừng làm toạc vết thương ra…”
Cốc Mục Viễn không chủ ý đến thương tích của mình, mà ngước nhìn về phía phòng của Trang lão thái gia lo lắng hỏi, “Lục gia, bọn ta phải rời khỏi nơi đây chứ?”
Trang Dực gật đầu, “Đi!”
Cốc Mục Viễn nén đau, cố gắng di chuyển thân mình, đi tuy chậm, nhưng bước chân vẫn linh hoạt.
Hai người vừa bước vào phòng của Trang Nguyên thì đã thấy Trang Nguyên đứng ở trước giường, sắc diện lo âu hoảng hốt, nhìn thấy người bước vào là nhi tử của mình. Bất giác thở mạnh một tiếng, như thoát được gánh nặng, nói, “Trời còn thương, ta cơ hồ muốn điên loạn lên, chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng chém giết. tiếng gào thét không biết ai sống ai chết? Ta tự hỏi, nếu vào đây không phải là các ngươi mà là bọn chúng thì ta không biết phải tự xử sao đây nữa?”
Trang Dực bước tới đỡ lấy phụ thân, nhẹ nhàng nói, “Phụ thân an tâm, trước lúc đến cứu phụ thân bọn hài tử có kế hoạch chu đáo. Đã điều nghên rất chi tiết đối phương. Tất cả đều lấy sự an toàn của phụ thân làm trọng!”
Trang Nguyên vội nói, “Đây vẫn là địa bàn của đối phương. Thôi đừng nói nhiều nữa, hãy mau chóng rời khỏi nơi đây!”
Trang Dực quay người lại rồi cúi xuống nói, “Phụ thân hãy trèo lên lưng hài nhi đây, ôm cho chắc, bất kể có gặp tình huống gì thì cũng đừng có hoảng hốt. Tốt nhất hãy nhắm mắt lại, có gì cũng đừng nhìn. Hài nhi sẽ lo toan.”
Trang Nguyên gật gật đầu, nói, “Được! Được! Mắt không nhìn thì tâm không lo…”
Nói xong, liền ôm lấy cổ của Trang Dực. Trang Dực đứng dậy, giữ Trang Nguyên vững chắc trên lưng. Lúc này, Trang Dực mới cảm thấy thể trọng của phụ thân mình không nhẹ.
Cốc Mục Viễn đến bên cửa sổ đưa mắt quan sát rồi quay lại nói, “Bên ngoài rất là hỗn loạn, Lục gia. Đúng lúc rồi.”
Trang Dực lại dặn dò Trang Nguyên, nói, “Phụ thân! Ôm chắc! Nhắm mắt lại!”
Dứt lời, Trang Dực liền búng mạnh người như một làn gió vọt lên không đáp nhẹ lên một cành cây rồi nhảy nhẹ xuống đất ngoài xa năm trượng, Cốc Mục Viễn cũng lao người theo sau.
Trang Dực tiến đến gần Cốc Mục Viễn, nói, “Thế nào, vẫn còn chịu đựng được chứ?”
Cốc Mục Viễn gượng cười nói, “Không sao cả, Lục gia!”
Đột nhiên, từ bên cánh trái trong bóng tối xuất hiện một bóng người. Tô Tiệp đã xuất hiện bên cạnh, nàng đưa tay vẫy vẫy, kêu nhỏ lên, “Tổng đề đốc, mau theo muội!”
Trang Dực cùng Cốc Mục Viễn liền ngay lập tức đi theo sau Tô Tiệp. Ba người vừa đi vừa lẩn tránh ánh lửa chiếu tới, có lúc lại ẩn núp trong bóng tối để tránh người, không lâu sau. Bọn họ đã đi đến chân tường, chui qua một địa đạo ngắn, ngay lập tức đã ở bên ngoài của Khởi Bá sơn trang.
Ra ngoài trang trại rồi, Tô Tiệp vẫn cắm cúi dẫn lộ. Đến một nơi thật sự kín đáo mới dừng lại, nàng mới quay đầu lại nhìn Trang Dực cười nói, “Mệt chưa?”
“Vẫn khoẻ!”
Tô Tiệp đưa mắt nhìn Trang Nguyên, hỏi Trang Dực, “Lệnh tôn đấy à?”
“Chính là gia phụ!”
“Lão gia không bị thương tích hay bị hoảng sợ chứ?”
“Nhờ phúc an lành cả!”
“Phải để cho muội bái kiến lão gia!”
Trang Nguyên vẫn còn ở trên lưng Trang Dực có vẻ mệt lắm.
Trang Dực khẽ quay đầu lại, nói với Trang Nguyên, “Phụ thân! Xuống đi! Bọn ta đã thoát hiểm rồi!”
Trang Dực mở to hai mắt, hoang mang hỏi, “Đây là nơi nào vậy?”
“Phụ thân! Bọn ta đã thoát khỏi Khởi Bá sơn trang, nay đang chuẩn bị ngựa quay về nhà đây!”
Tô Tiệp nhỏ giọng kêu lên, “Tổng đề đốc…”
Trang Dực vội nói với Trang Nguyên, “Đây là Tô cô nương, lần này đi cùng hài nhi đi cứu phụ thân, đang muốn bái kiến phụ thân đây!”
Trang Nguyên vẫn còn đang hoang mang, Tô Tiệp đã bước tới, quỳ xuống chắp tay lễ bái, “Tô Tiệp bái kiến bá phụ, chúc bá phụ bình an quy lai!”
Hai mặt Trang Nguyên sáng lên, vội vàng xua tay nói, “Không dám! Không dám! Đa tạ đa tạ, mau đứng dậy đi…”
Đợi Tô Tiệp đứng dậy xong, Trang Nguyên không khỏi quan sát tỉ mỉ Tô Tiệp, không ngớt tán thán, “Tốt! Tốt! Quả là một nhân vật xinh đẹp, anh khí ẩn tàng, hiền hậu mà cương cường, lại biết lễ giáo. Nhi tử ta quả có mắt, quả có mắt.”
Tô Tiệp mừng vui hổ thẹn, sắc mặt ửng hồng. Trang Nguyên là con người lịch lãm từng trải, thấu hiểu nhân tình. Nhìn một cái là đã nhìn thấy ra mối quan hệ không bình thường giữa Trang Dực và Tô Tiệp!
Trang Dực sợ phu nhân nói nhiều sẽ gây bối rối cho Tô Tiệp, nên lập tức chuyển sang vấn đề khác, “Phụ thân! bọn ta lên đường thôi! Đi sớm càng an tâm, có gì về nhà hắn nói!”
Trang Nguyên ngẩng đầu nói, “Nơi quỷ quái này u ám quá, vừa lạnh vừa tối, xung quanh đều là hoang sơn rừng rậm, không khéo lại gặp quỷ quái tinh ma, nhi tử, bọn ta mau đi thôi!”
Bốn người, ba ngựa. Trang Dực đi cùng với Trang Nguyên, men theo đường hẻm núi ra đường cái phóng đi. Trang Dực dự tính, nếu đi không nghỉ, lúc trời sáng là sẽ về tới nhà.
Quay về Lão Long khẩu, Trang Dực bố trí cho Trang Nguyên ở đại môn nơi kín mật một ngôi nhà dân thanh nhã ngoại ô phía tây để tránh các rắc rối có thể xảy ra.
Ngoài lão Phan Thăng được cử đến để hầu hạ Trang Nguyên, còn có Đậu Hoàng Pha, Đồng Nhân và hai bô đầu kiếm võ sĩ, vừa dừng ngựa, nước nóng, cơm canh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vào nhà, ngoại trừ Trang Nguyên đã nghỉ. những người còn lại đều vây quanh bếp lò. Uống trà nóng nghị bàn chuyện sắp tới.
Trang Dực tâm sự nặng nề mở lời nói, “Các ngươi có cảm thấy hay không? Đợt đột nhập Khởi Bá sơn trang vừa rồi quá dễ dàng? Khởi Bá sơn trang xưa nay vốn phòng vệ chu mật, giới bị thâm nghiêm, tuy không thể gọi là long trạch hổ tuyệt, nhưng cũng không khác lắm. Bọn ta vẫn ra tuỳ ý, tiêu diệt bốn tên hồng y ở Quan Vân Cư. Cơ hồ không gặp phải sự đề kháng mãnh liệt, tình huống này đối với Khởi Bá sơn trang mà nói khôn tránh khỏi quá bất thường, ta hoài nghi. Không biết bên trong có âm mưu quỷ kế gì không đây?”
Cốc Mục Viễn tiếp lời, “Lão gia! Đệ tử cho rằng đó là vận may của bọn ta, lại thêm sách lược dụ địch thành công của Tô cô nương, đối phương nhớn nhác đã đánh giá sai tình thế, mới không phát huy khả năng phòng vệ và thủ đoạn phong toả, cũng có thể bên ngoài quá đề cao thực lực của Khởi Bá sơn trang, bọn chúng an hưởng thái bình quá lâu lên mới sinh chủ quan.”
Trang Dực lắc đầu nói, “Mấy bó đuốc là dụ địch một cách quen thuộc. Khởi Bá sơn trang nếu ngày thường diễn luyện thuần phục, tổ chức nghiêm mật, tất sẽ có sự phối hợp nhiệm vụ nhất định. Trách nhiệm rạch rội phản ứng đúng thời nhưng tình huống lúc đó lại không như vậy. Chỉ là một đám hỗn loạn, chạy lung tung không có bài bản gì cả, biểu hiện này thật khiến người khác khó hiểu…”
Tô Tiệp mỉm cười vẻ bí mật nói, “Tổng đề đốc, muội có thể đưa ra một đáp án. Nói xong sẽ không còn thấy kỳ quái gì nữa đâu!”
Trang Dực “ồ” lên một tiếng, hỏi, “Nàng đã phát hiện ra tình tiết bí mật gì?”
Tô Tiệp cười cười, nói, “Cũng chẳng phải ra tình tiết bí mật gì chỉ là các vị chỉ chăm chú lo cứu người, không chú ý gì tới xung quanh. Vì vậy mới không hiểu. Muội vừa phóng hoả, vừa cố ý hiện thân dụ địch, luôn áp sát địch nên ít nhiều nghe được vài thông tin.”
Trang Dực chăm chú nói, “Muội nghe được những gì?”
Tô Tiệp nháy mắt lộ vẻ thích thú nói, “Thủ địch gây sự. Lúc bọn ta đột nhập Khởi Bá sơn trang, đã có các nhân vật không rõ lai lịch tiềm nhập sơn trang, mục đích là để bắt Thủ Địch. Tổng đề đốc nghĩ xem, Thủ Địch quan trọng hay là lệnh tôn lão thái gia quan trọng? Lúc bọn họ phát hiện Thủ Địch bị nạn, tất nhiên sẽ tập trung toàn lực lại cứu viện. Không khỏi phân tâm lơ là với lão thái gia!”
Trang Dực ngạc nhiên nói, “Hoá ra là chuyện như vậy! Tô Tiệp, những nhân vật đó có thành công hay không?”
“Dường như là thành công, nhưng lúc rút lui đã bị lộ hành tích, bị các thủ vệ của sơn trang phát hiện, nên không thể khống chế Thủ Địch, Thủ Địch đã la hét để thị cảnh. Nên cả sơn trang đã đổ ập đến. Nghe nói ngay cả lão Thù cũng tự mình truy đuổi theo!”
“Những nhân vật đó có bị bắt hay không?”
“Làm sao biết được? Muội vội đi tiếp ứng cho các vị, nên không để ý gì hơn nữa!”
Cốc Mục Viễn vỗ tay cười nói, “Đúng là trời giúp ta nên mới có chuyện trùng hợp như vậy, nếu không thì e gặp vô vàn khó khăn khôn lường!”
Trang Dực trầm mặc một hồi, mới nói, “Ta đang lo lắng, Thủ Kinh Tiết có thể sẽ nghi ngờ bọn ta cấu kết với nhóm nhân vật đi bắt Thủ Địch đó. Nếu vậy thì sẽ phiền lắm đây.”
Tô Tiệp hậm hực nói, “Sợ gì chứ? Giả như bọn chúng bắt được những nhân vật đó, thì ra ràng ngay là không phải bọn ta làm. Thì lão thủ căn cứ vào đâu để đổ tội cho bọn ta chứ? Khởi Bá sơn trang tuy hùng mạnh vang danh, nhưng không phải vì vậy mà có quyền định án cho bất cứ ai?”
Trang Dực cười cười nói, “Chẳng lẽ chuyện tối hôm nay bọn ta không thừa nhận hay sao?”
“Đương nhiên, mọi người đều có sự tính toán cả. Đối phương là giang hồ lâu lăm, phải hiểu đấy không phải là chuyện hay gì. Nếu làm lớn chuyện lên, thì chính bọn họ sẽ mang tai tiếng. Cho dù có phải ngậm đắng nuốt cay cũng phải nhắm mắt chịu thôi.”
Trang Dực vươn vai ngáp một cái, mệt mỏi nói, “Nếu lấy thế lực và sự dịch tuyệt của Thủ Kinh Tiết mà nói thì y đương nhiên sẽ biết phải có phản ứng như thế nào là thích hợp. Chỉ sợ lúc này y không tỉnh táo hay là có những kẻ bên cạnh xúi giục, thì sẽ có những hành động bộc phát. Điều này không dễ gì tính trước được, ta thấy bọn ta nên có sự phòng bị thì tốt hơn.”
Tô Tiệp nói, “Còn phải nói, phòng bị không bao giờ thừa!”
Cốc Mục Viễn chen lời, “Lục gia! Có cần quay về triệu tập nhân thủ không?”
Trang Dực trầm ngâm không trả lời ngay mà nghỉ ngơi tính toán. Vạn nhất tình thế có sự biến chuyển không lường trước được, thì có phải quyết đấu một trận với Khởi Bá sơn trang hay không?