Chàng đòi kết tóc se tơ,
Ba câu thiếp hỏi đáp cho vừa lòng.
- Đa tạ tiên sinh.
Bao Bất Đồng nói:
- Bọn ta đường sá xa xôi, bôn ba đến gặp công chúa, trên đường đi, có kẻ táng thân nơi gió cát sa mạc, có kẻ bỏ mình nơi miệng cọp hàm sư, có người bị thủ hạ của vương tử Thổ Phồn giết chết, đến được Linh Châu, mười phần chỉ còn một hai. Ai ai cũng chỉ mong được nhìn dung nhan công chúa một lần, ngờ đâu chiû vì cha mẹ sinh sớm mất vài năm thành thử tại hạ quá bốn mươi rồi, bao nhiêu công lao trở thành công cốc. Nếu biết thế này, ta ắt chẳng ra đời sớm làm gì.
Người cung nữ che miệng cười khúc khích nói:
- Tiên sinh nói đùa đấy thôi, con người sinh ra sớm hay muộn, nào có phải do chủ ý của mình đâu?
Tông Tán nghe Bao Bất Đồng lèm bèm nói mãi, hầm hầm nhìn y, quát lớn:
- Công chúa điện hạ đã truyền như thế, tất cả cứ tuân lệnh là xong, ngươi còn lải nhải nỗi gì?
Bao Bất Đồng thản nhiên nói:
dùm điện hạ, ngươi sinh năm bính dần, tháng canh tí, ngày ất sửu, giờ đinh mão, tính ra là vừa đúng bốm mươi mốt.
Tông Tán vương tử kỳ thực chỉ mới hai mươi tám, có điều râu ria xồm xoàm, thành thử bao nhiêu tuổi khó mà biết. Cung nữ kia mới gặp đàn ông lần này là lần đầu dĩ nhiên không sao đoán được, nghe Bao Bất Đồng nói đâm ra bán tín bán nghi, thấy Tông Tán vương tử nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn sống nuốt tươi, định xông lên đánh Bao Bất Đồng, trong lòng sợ hãi ấp úng:
- Ta nói … ta nói a, người nào sinh năm nào thì người đó nhớ rõ, nếu quá bốn mươi thì ở lại nơi đây, chưa đến bốn mươi thì mời vào nội thư phòng.
Tông Tán nói:
- Hay lắm, ta đến ba mươi cũng chưa tới, đương nhiên được vào nội thư phòng.
Vừa nói y vừa hùng dũng đi vào nội đường. Bao Bất Đồng cũng bắt chước giọng y nói:
- Hay lắm, ta đến tám mươi cũng chưa tới, đương nhiên được vào nội thư phòng. Tuy ta không dấu tuổi nhưng tính cách thì không thể không dấu, dấu nhiều hay dấu ít mà thôi.
Y lách người tiến vào, cung nữ kia định ngăn lại nhưng rụt rè không dám. Thế là đoàn người ùn ùn kéo vào, không nói gì đến bốn mươi mà năm mươi sáu mươi cũng không ít. Chỉ có độ mươi ông già trang nghiêm ổn trọng, hành xử đoan chính mới ở lại ngoài sảnh đường.
Mộc Uyển Thanh và Vương Ngữ Yên cũng không vào. Đoàn Dự vốn dĩ muốn ở lại bầu bạn với Vương Ngữ Yên nhưng cô nàng giục mãi, muốn chàng đi vào giúp đỡ Mộ Dung Phục nên dùng dằng mãi mới chịu vào, bước đi một bước lại quay đầu chẳng khác gì một chuyến đi xa vạn dặm, ba năm năm năm mới gặp lại nhau.
Đoàn người đi xuyên qua một đường hầm dài, trong bụng ai nấy thầm ngán ngẩm: “Tòa Thanh Phượng Các này từ bên ngoài nhìn vào, không thấy có vẻ gì hùng vĩ thế mà bên trong lại có những kiến trúc to lớn thế này”. Thông đạo đó dài đến mấy chục trượng, đi hết rồi tới hai cánh cửa đá thật lớn.
Cô cung nữ lấy ra một món đồ bằng kim loại nhỏ, gõ vào cửa đá leng keng mấy tiếng, thạch môn từ từ mở ra. Mọi người thấy cánh cửa là một phiến đá dày chừng một thước, kiên cố dị thường, ai nấy chột dạ nghĩ thầm: “Cả bọn vào trong này một khi cửa đóng lại có phải là bị họ quét một mẻ vét sạch hay sao? Biết đâu nước Tây Hạ chẳng lấy cớ chiêu thân cho công chúa để dụ anh hùng hảo hán trong thiên hạ vào vòng la võng?”. Thế nhưng thôi thì một liều ba bảy cũng liều, đã đến đây có ai lại lui ra để người ta bảo mình là nhát.
Tất cả vào trong rồi, thạch môn từ từ đóng lại, bên trong lại là một đường hầm khác, hai bên hang treo đèn dầu. Đi hết thông đạo, lại đến một cửa đá khác, qua khỏi cửa lại là một đường hầm, liên tiếp ba đại thạch môn, ba thông đạo. Đến lúc này thì những người can đảm nhất cũng rợn người. Đi qua một khúc quanh, bỗng nghe có tiếng róc rách, tới bên một khe nước sâu.
Ở trong cung cấm nay lại gặp một dòng suối như thế này, quả thực không ai ngờ nổi. Mọi người ngơ ngẩn nhìn nhau, có kẻ tính nóng đã toan nổi cọc. Cung nữ kia nói:
- Muốn vào nội thư phòng thì phải đi ngang qua U Lan Giản này, xin mời các vị.
Nói rồi hăng hái lội ngang dòng nước. Hai bên suối cắm bốn ngọn đuốc sáng choang, ai nấy nhìn rõ cô ta vừa bước tới đã vào ngay con suối, không khỏi kinh hãi kêu lên.
Chỉ thấy nàng cung nữ uyển chuyển bước đi như lướt trên mặt nước. Mọi người sau cơn ngạc nhiên, biết ngay dòng suối ắt có xích sắt hay thứ gì tương tự để làm cầu đi qua, chứ ai mà có thể lăng không đi qua bao giờ. Ai nấy cúi đầu nhìn kỹ quả nhiên có một sợi dây sắt bắc ngang mặt nước từ bờ bên này sang bờ suối bên kia, có điều sợi dây đó rất nhỏ, lại sơn đen, trong đêm tối, dưới ánh lửa chập chờn thật khó mà nhìn ra được.
Con suối này xem chừng rất sâu, nếu như trượt chân rơi xuống thì dù không mất mạng cũng thật nguy hiểm, thế nhưng những người tới Tây Hạ cầu thân hoặc tùy tùng đều là những người võ công cao siêu, lập tức có người thi triển khinh công, đạp lên sợi dây chạy qua bên kia.
Đoàn Dự võ công thì chẳng bằng ai nhưng môn Lăng Ba Vi Bộ luyện đã cực kỳ thành thục, Ba Thiên Thạch cầm tay chàng, nhẹ nhàng kéo một cái hai người đã chạy ngang qua. Mọi người qua xong rồi, cung nữ kia không biết ấn vào cơ quan nào trên vách đá, chỉ nghe soạt một tiếng, sợi cương ti đã rút vào trong đám cỏ, chẳng hiểu đi đâu. Ai nấy thấy vậy đều kinh hãi, nghĩ thầm cái suối này đã sâu lại rộng, khó lòng nhảy qua, không lẽ nước Tây Hạ quả có ý xấu chăng? Chứ lẽ nào nơi thâm khuê của công chúa lại có bố trí cơ quan? Ai nấy bắt đầu dè chừng nhưng không người nào dám mở miệng. Có người thầm hối hận: “Sao mình lại ngu đến thế, khi vào cung không mang theo binh khí, ám khí?”.
Cung nữ kia lại nói:
- Mời các vị đi vào đây.
Mọi người lại theo cô ta đi vào một khu rừng tùng, đến trước một sơn động, người cung nữ gõ mấy cái, cửa hang mở ra. Cô gái nói:
- Xin mời!
Nàng ta đi trước dẫn đường. Chu Đan Thần hỏi nhỏ Ba Thiên Thạch:
- Tính sao?
Ba Thiên Thạch cũng không biết có nên bảo Đoàn Dự ở ngoài hay cứ mạo hiểm, khổ nỗi nếu không vào trong sơn động thì không có hi vọng gì trúng tuyển. Hai người còn đang trù trừ, Đoàn Dự đã sóng vai cùng Tiêu Phong đi vào. Ba Chu hai người vội vàng cũng nắm tay nhau đi theo.
Vào sơn động lại đi xuyên qua một đường hầm nữa, bỗng thấy trước mắt sáng lòa, mọi người đã vào trong một đại sảnh. Sảnh đường đó so với chỗ uống trà hồi nãy phải to gấp ba, hiển nhiên là một hang động thiên nhiên chìm sâu trong núi, lại thêm nhân công tu bổ mà thành. Vách đá mài thật nhẵn nhụi, chỗ nào cũng treo đầy tự họa. Thường thường hang núi bao giờ cũng ẩm thấp rỉ nước nhưng cái động này lại khô ráo lạ thường, những tranh treo trên tường không có vẻ gì bị mốc. Một bên để một bàn viết lớn bằng gỗ tử đàn, trên để văn phòng tứ bảo, bi thiếp cổ ngoạn, lại thêm mấy chiếc giá sách và vài ba chiếc đôn đá, ghế đá.
Cung nữ kia nói:
- Đây chính là nội thư phòng của công chúa điện hạ, xin quí vị tùy ý quan thưởng thư họa.
Mọi người thấy sảnh đường này từ hình dáng đến cách bài trí cực kỳ khác thường, tất cả trống trơn, không có hơi hướm son phấn, vậy mà bảo là thư phòng của công chúa thì kể cũng lạ. Những người ở đây mười phần đến chín là võ biền thô lỗ, bảo đọc vài chữ đã khó thì còn biết gì đến thư họa? Thế nhưng trên tường treo đúng là tự họa thật thì còn đọc làm sao nổi.
Tiêu Phong, Hư Trúc võ công tuy cao nhưng nghệ thuật thì chẳng biết tí gì, hai người sóng đôi ngồi bệt xuống, lưu thần xem xét động tĩnh những người kia. Kiến thức kinh lịch Tiêu Phong gấp trăm lần Hư Trúc, tuy bề ngoài ông ra vẻ thản nhiên như không, làm như chẳng chú ý gì đến những bức thư họa treo trên vách, nhưng thực ra mắt không lúc nào rời nàng cung nữ áo xanh. Ông biết rằng nàng cung nữ này là đầu giây mối nhợ, nếu bên trong nước Tây Hạ có gian kế thì nhất định phải do người con gái mảnh mai ẻo lả này ra tay.
Tiêu Phong lúc này như một con báo rình mồi, tuy bề ngoài toàn vô động tĩnh nhưng thực ra đang vểnh tai giương mắt, toàn thần chăm chú, từng sợi gân, từng thớ thịt đều chứa đầy kình lực, nếu thấy có biến cố gì lập tức bay tới chế ngự nàng cung nữ, quyết không để cô ta giở trò.
Đoàn Dự, Chu Đan Thần, Mộ Dung Phục, Công Dã Can cả bọn kéo đến các bức tường xem tự họa. Đặng Bách Xuyên xem xét kỹ các trục treo tranh có lỗ nhỏ nào khả dĩ có thể phun hơi độc, môn Bi Tô Thanh Phong của Tây Hạ quả là lợi hại, nhân vật võ lâm Trung Nguyên đã từng nghe tiếng. Ba Thiên Thạch cũng giả vờ đi coi tranh, nhưng thực ra là tra xét những bức tường, góc nhà xem có cơ quan hay lối ra vào gì không?
Chỉ riêng có Bao Bất Đồng là ba hoa thiên địa, mở miệng chê bai các bức tự họa treo trên vách, bức thì bố cục không hay, bức thì bút lực chưa đủ. Nước Tây Hạ tuy ở biên thùy, lập quốc chưa lâu, trong cung tự họa tàng trữ so ra không thể bằng Đại Tống, Đại Liêu được, thế nhưng trong nhà hoàng đế, tinh phẩm cất giữ không phải là ít. Trong thư phòng của công chúa cũng có thư pháp đời Tấn, đời Bắc Ngụy, tranh vẽ đời Đường, đời Ngũ Đại nhưng đều bị Bao Bất Đồng chê không đáng một xu.
cũng không đáng để mắt.
Nàng cung nữ thấy y đại ngôn phê bình loạn cả lên, không khỏi kinh ngạc vạn phần, vội tiến đến nhỏ nhẹ nói:
- Bao tiên sinh, những bức thiếp này quả thật không đúng phép ư? Vậy mà công chúa điện hạ bảo là đẹp tuyệt trần.
Bao Bất Đồng đáp:
- Công chúa điện hạ ở Tây Hạ, chưa từng xem thư pháp những đại tài tử, những danh sĩ chân chính của Trung Nguyên, sau này có dịp cũng nên qua lại để mở mang kiến thức. Tiểu muội tử, ngươi nên theo công chúa điện hạ du ngoạn Trung Nguyên một chuyến để khỏi mang tiếng là cô lậu quả văn.
Nàng cung nữ gật đầu khen phải, mỉm cười nói:
- Muốn được đi Trung Nguyên du ngoạn thật không phải dễ.
Bao Bất Đồng đáp:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Công chúa điện hạ lấy được anh hùng Trung Nguyên thì chẳng đi đến Trung Nguyên thì là gì?
Đoàn Dự đi xem những bức tự họa trên vách, đột nhiên thấy một bức vẽ một người đàn bà ăn mặc theo lối xưa đang múa kiếm, không khỏi kinh ngạc vô cùng, kêu lên một tiếng. Người mỹ nữ trong tranh dung mạo giống hệt Vương Ngữ Yên, chỉ y phục trang sức là khác, trông hao hao thần tiên tỉ tỉ trong sơn động núi Vô Lượng. Người trong tranh tay phải cầm kiếm, tay trái bắt kiếm quyết, múa kiếm bên cạnh một chiếc hồ, thần thái phiêu dật, xinh đẹp kiều mị không sao tả xiết.
Đoàn Dự trông thấy bức tranh hồn vía bay bổng, có lúc tưởng chừng như đã quay trở lại bên cạnh Vương Ngữ Yên, có lúc thì tưởng như trở về thạch động trên núi Vô Lượng, ngơ ngẩn hồi lâu đột nhiên kêu lên:
- Nhị ca, lại đây mà xem.
Hư Trúc đáp lời chạy tới, vừa thoạt nhìn, cũng hết sức kinh ngạc, nghĩ thầm sao ở đây lại có một bức tranh Vương cô nương, mặt mũi giống hệt hình vẽ sư phụ giao cho mình, chỉ có tư thức là khác thôi.
Đoàn Dự càng xem càng thấy lạ, bất giác đưa tay sờ vào bức tranh, cảm thấy tường đá phía sau dường như chỗ lồi chỗ lõm, cũng có hình vẽ trên đó. Chàng nhè nhẹ gạt bức tranh qua một bên, quả nhiên trên vách đá khắc rất nhiều đường chỉ, xem kỹ lại hóa ra có rất nhiều hình người, kẻ thì ngồi hành công, người nhảy lên, tư thức đủ mọi hình dạng. Những hình vẽ đó bao quanh một vòng tròn, bên cạnh đa số có chú thích số mục bằng thiên can địa chi.
Hư Trúc vừa trông thấy đã nhận ra ngay, những hình vẽ này cùng với hình vẽ khắc trên cung Linh Thứu đại đồng tiểu dị, chỉ xem vài bức, trong bụng nghĩ thầm: “Đây xem chừng như là võ công của Lý Thu Thủy sư thúc”. Bất chợt hiểu ra ngay: “Lý sư thúc là Hoàng thái phi nước Tây Hạ, trong cung khắc những đồ hình này cũng không có gì lạ”. Y nghĩ đến đồ hình còn đây mà người nay mất rồi, không khỏi chạnh lòng. Hư Trúc biết rằng đây là bí quyết võ công thượng thừa của phái Tiêu Dao, nếu như nội lực tu tập chưa đủ, xem vào sẽ mê man, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, nhẹ cũng hôn mê bất tỉnh, hôm trước Mai Lan Cúc Trúc bốn nàng cũng vì coi các hình vẽ trên thạch bích mà bị thương.
Y sợ Đoàn Dự cũng bị tổn hại vội nói:
- Tam đệ, những hình vẽ này không nên coi.
Đoàn Dự hỏi lại:
- Sao thế?
Hư Trúc nói khẽ:
- Đây là võ công cực kỳ cao thâm, nếu như tập luyện không đúng phương pháp, chỉ thêm tổn hại chứ không ích lợi gì cả.
Đoàn Dự vốn dĩ không ham thích võ công, chỉ muốn xem bức tiếu tượng Vương Ngữ Yên chứ chẳng coi đồ phổ làm gì, bèn để bức tranh lại chỗ cũ, tiếp tục coi “Hồ Bạn Vũ Kiếm Đồ”. Thân hình dung mạo của Vương Ngữ Yên chàng nhớ kỹ từng li từng tí, thành thử khi nhìn lại người trong tranh thấy quả có đôi chỗ khác biệt. Người trong tranh hơi đẫy đà hơn một chút, đầu mày cuối mắt nhuốm vẻ tinh anh, không như Vương Ngữ Yên dịu dàng văn nhã, niên kỷ cũng phải hơn nàng ba bốn tuổi, so với pho tượng thần tiên tỉ tỉ trên núi Vô Lượng xem chừng giống hơn.
Bao Bất Đồng tuy mồm nói lăng nhăng tầm phào nhưng Hư Trúc và Đoàn Dự làm gì nói gì y không để sót một mảy, nghe nói hình vẽ trên vách là võ công rất cao thâm, lập tức khịt mũi một cái nói:
- Có quái gì đâu mà bảo là võ học cao thâm? Chú tiểu chỉ giỏi lòe người.
Y liền vạch đồ họa ra một bên, chăm chú xem những hình vẽ. Đoàn Dự nghiêng người hiếng mắt, kiễng chân lên tiếp tục coi mỹ nữ trong tranh. Nàng cung nữ liền nói:
- Bao tiên sinh, những hình vẽ này không được coi. Công chúa điện hạ có nói là, nếu như công phu chưa đủ, xem chỉ có hại mà thôi.
Bao Bất Đồng đáp:
- Công phu nếu đủ thì sao? Thế thì có ích chứ gì? Công phu của ta có thừa là khác.
Y sính cường hiếu thắng, vốn chẳng có bụng coi trộm võ học của người ta, ngờ đâu vừa xem mấy tư thức bên trong vòng tròn thấy quả thiên biến vạn hóa, không nhịn nổi giơ tay nắm lấy chân, bắt chước hình vẽ.
Chỉ trong giây lát đã có người khác nhìn thấy hình thù quái dị của y, lại phát giác trên tường có đồ hình. Rồi nghe có tiếng người nói:
- Ồ, ở đây cũng có đồ họa.
Phía bên kia cũng có tiếng nói:
- Bên này cũng có đồ hình.
Mọi người ai nấy vội gạt những tự họa qua một bên, xem những hình vẽ khắc trên vách đá, chỉ một chốc đã hoa chân múa tay làm theo.
Hư Trúc kinh hãi thầm vội chạy đến bên cạnh Tiêu Phong nói:
- Đại ca, những hình vẽ này không nên coi, chỉ coi thêm chút nữa e rằng mọi người sẽ bị trọng thương, nếu như có người phát điên thì tình hình sẽ thành đại loạn.
Tiêu Phong nghe vậy hoảng hốt, quát lên:
- Tất cả không được coi hình vẽ trên tường, chúng ta đang ở nơi hiểm địa, mau mau họp nhau lại bàn tính xem sao.
Ông vừa nói xong lập tức có mấy người chạy đến gần nhưng những hình vẽ trên vách quá ư hấp dẫn, vừa suy nghĩ đã cảm thấy dường như hình vẽ đang xem chính là đáp án của những nạn đề võ học mình thường khổ tâm suy nghĩ, thế nhưng tư thức đó ra sao thì chỉ mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng, vội vàng ngưng thần suy nghĩ. Tiêu Phong thấy mọi người đờ đẫn như bị ma nhập, trong bụng không khỏi kinh hoàng.
Bỗng có người rú lên, quay quay mấy vòng, lảo đảo ngã lăn ra. Lại có người miệng kêu hà hà, xông vào cào cấu vách đá, tưởng như muốn móc những hình vẽ đó xuống. Tiêu Phong suy nghĩ một chút đã tìm ra một kế, đưa tay ra chộp một chiếc ghế bẻ cắc một cái đã gẫy chỗ dựa lưng, để vào tay vò vò mấy cái nghiền thành mấy chục mảnh, vung tay ném ra. Chỉ nghe vèo vèo liên tiếp, mỗi tiếng lại có một chiếc đèn dầu hoặc ngọn nến tắt phụp, ném hết mấy chục miếng rồi bao nhiêu đèn đóm tắt ngóm, thư phòng tối đen như mực.
Trong đêm đen chỉ nghe tiếng người thở phì phò, có người nói nhỏ:
- Nguy hiểm thực! Nguy hiểm thực!
Có người thì kêu:
- Mau đốt đèn lên! Ta chưa đọc kỹ.
Tiêu Phong sang sảng nói:
- Xin các vị ở đâu ngồi đó, không được tùy ý chạy đi chạy lại để khỏi chạm vào cơ quan trong nhà. Đồ hình trên vách mê hoặc tâm thần, không được đưa tay lên mò kẻo mắc vào vòng tai họa.
Trước khi ông nói vẫn có người đang rờ rẫm những đường vẽ trên thạch bích, nghe nói thế vội vàng thu nhiếp cố gượng lại. Tiêu Phong nói nhỏ:
- Tha lỗi cho đã đắc tội! Mau mau mở thạch môn thả bọn ta ra.
Thì ra trước khi ông ném tắt đèn đuốc đã nhanh như cắt, xông tới nắêm ngay cổ tay người cung nữ. Cô gái kinh hãi giơ tay lên định đánh, Tiêu Phong thuận tay bắt luôn. Người cung nữ vừa sợ vừa thẹn, không dám cử động nữa, bây giờ nghe Tiêu Phong nói thế liền đáp:
- Ông … ông bỏ tay tôi ra đã.
Tiêu Phong buông nàng ra nhưng trong đêm tối vẫn có thể thính thanh biện hình, không sợ cô ta giở trò gì. Người cung nữ nói:
- Tiện thiếp đã bảo Bao tiên sinh không thể coi đồ hình trên vách, nếu như công phu chưa đủ, có xem cũng chỉ tổn hại mà không ích lợi gì cả. Vậy mà ông ta nhất định phải xem.
Bao Bất Đồng ngồi dưới đất, thấy đầu nhức như búa bổ, bụng dạ trộn trạo, tức ngực tưởng chừng muốn ói, cố gắng trấn tĩnh nói:
- Ngươi bảo ta xem thì ta không xem, còn như bảo ta đừng xem, thì ta nhất định xem.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Người cung nữ này quả có khuyên mọi người đừng nên xem những đồ hình trên vách đá, xem ra không phải có ý gia hại. Thế nhưng công chúa Tây Hạ mời bọn mình tới đây là có dụng ý gì?”.
Ngay lúc đó đột nhiên mọi người ngửi thấy một mùi thơm dìu dịu, thật sảng khoái. Tiêu Phong kinh hãi, vội đưa tay bịt mũi, nghĩ đến năm xưa bang chúng Cái Bang bị mê man vì trúng phải Bi Tô Thanh Phong của Nhất Phẩm Đường Tây Hạ, vận thử nội tức may không thấy có gì đáng ngại.
Lại nghe tiếng một cung nữ khác dìu dặt uyển chuyển xướng:
- Công chúa điện hạ giá lâm.
Mọi người nghe thấy công chúa đến, ai nấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, có điều trong phòng tối đen nên không ai trông thấy mặt mũi công chúa thế nào. Lại nghe tiếng kiều mị của thiếu nữ kia nói tiếp:
- Công chúa điện hạ có dụ: Đồ hình võ học khắc trên thạch bích thư phòng, nhân sĩ phái khác không nên coi thành thử phải dùng tự họa treo lên che khuất, không ngờ lại có người khám phá ra được. Công chúa điện hạ truyền rằng: Tất cả các vị không được đốt đèn lên, cũng không được đánh lửa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Công chúa điện hạ phải nói trước như thế, nếu trong đêm tối có gì thất kính, xin các vị tha lỗi cho.
Chỉ thấy tiếng kẹt kẹt, cửa đá mở ra. Thiếu nữ kia lại tiếp:
- Nếu như các vị không muốn lưu lại nơi đây thì xin trở ra, quay về Ngưng Hương Điện dùng trà nghỉ ngơi. Trên đường sẽ có người đưa đón, không sợ lạc đường.
Mọi người nghe thấy công chúa đã đến thì làm sao còn trở lui nổi? Lại nghe cung nữ đó giọng điệu bình hòa xem ra không có gì ác ý, cửa phòng cũng mở toang ai muốn ra vào tùy tiện nên bao nhiêu sợ hãi đều giảm hẳn không một ai bỏ đi.
Một hồi sau, cung nữ kia lại tiếp:
- Các vị từ xa đến đây, công chúa điện hạ hết sức cảm kích thịnh tình. Tệ quốc chiêu đãi không chu đáo, xin rộng lượng cho. Công chúa xin kính cẩn đem những thư pháp hội họa bình thời rất trân quí tặng cho mỗi vị một bức để xin tạ tội. Những bức vẽ đây đều là chân tích của danh gia, xin các vị thu nạp. Trước khi các vị đi cứ việc tháo trên vách xuống.
Những giang hồ hào khách nghe nói công chúa tặng lễ vật, tưởng gì hóa ra tự họa, ai nấy không khỏi thất vọng. Cũng có người sành đời, biết rằng những tự họa này đem về Trung Nguyên, đều rất có giá, còn hơn hoàng kim châu báu, trong bụng mừng thầm. Chỉ riêng Đoàn Dự là sướng nhất, nhất định lấy bức Hồ Bạn Vũ Kiếm Đồ để mai này cùng Vương Ngữ Yên hai người sánh vai thưởng ngoạn.
Tông Tán vương tử nghe qua nghe lại, toàn là cung nữ thay mặt công chúa nói mà thôi, đâm ra nóng ruột, lớn tiếng nói:
- Công chúa điện hạ, nếu như trong đây không tiện đốt đèn, vậy mình đến chỗ khác kiến diện có được chăng? Ở đây tối mò mò, nàng chẳng thấy ta, mà ta cũng chẳng thấy nàng.
Cung nữ kia đáp:
- Các vị muốn thấy công chúa điện hạ cũng không có gì khó.
Trong bóng đêm, hàng trăm miệng người cùng cất tiếng:
- Chúng tôi muốn thấy mặt công chúa! Chúng tôi muốn thấy mặt công chúa!
Lại cũng có người la lối om xòm:
- Mau đốt đèn lên, chúng tôi nhất định không xem đồ hình trên vách đá đâu.
- Chỉ cần đốt vài ngọn đèn chung quanh công chúa cũng đủ rồi, chúng tôi chỉ ngắm công chúa, không xem đồ hình.
- Đúng đó! Đúng đó! Xin công chúa điện hạ hiện thân.
Lao xao một lúc lâu, tiếng ồn ào mới dần dần lắng xuống. Cung nữ kia lại chậm rãi nói:
- Công chúa điện hạ mới các vị đến Tây Hạ, vốn dĩ muốn được hội kiến giai khách. Công chúa có ba câu hỏi, kính mong các vị trả lời. Nếu ai đáp đúng ý công chúa, sẽ xin mời gặp mặt.
Mọi người nghe thế rất lấy làm hào hứng, có kẻ nói:
- Thì ra công chúa ra đề khảo thí.
Có kẻ nói:
- Mỗ chỉ biết múa thương sử đao, bảo mỗ trả lời đề mục thơ văn thì khó cho mỗ quá! Có hỏi thì hỏi võ công chiêu số đi!
Cung nữ kia nói:
- Đề mục công chúa định hỏi đã nói cho tì tử biết cả rồi. Không biết vị tiên sinh nào muốn lên trả lời trước?
Mọi người chen nhau, ai nấy đều nói:
- Để nhường ta! Ta đáp trước! Ta đáp trước!
Cung nữ kia cười khúc khích nói:
- Các vị không cần phải tranh nhau. Người trả lời trước có khi lại đâm ra thiệt thòi.
Mọi người lúc ấy nghĩ lại xem chừng có lý, trả lời sau được nghe câu trả lời của những người khác, thu thập kinh nghiệm ứng đối mà thêm bớt. Đến lúc đó lại chẳng một ai chen lên nữa. Đột nhiên có một người kên tiếng:
- Nếu tất cả mọi người tranh nhau lên thì mỗ ở lại sau, còn như bây giờ ai cũng sợ lên trước bị hố, thì mỗ lại thân tiên sĩ tốt xông lên trước. Tại hạ là Bao Bất Đồng, có vợ có con rồi, chỉ mong được thấy phương dung công chúa chứ không có ý gì khác.
Cung nữ kia nói:
- Bao tiên sinh quả là sảng trực. Công chúa điện hạ có ba vấn đề muốn thỉnh giáo. Câu hỏi thứ nhất: Trong đời Bao tiên sinh thì ở nơi đâu cảm thấy tiêu dao khoái lạc nhất?
Bao Bất Đồng suy nghĩ một chập rồi nói:
- Ở trong một cửa hàng đồ sứ. Khi còn nhỏ ta học việc trong một nhà làm đồ gốm, bị người chủ tiệm hành hạ quá sức, ngày nào cũng đánh cũng chửi. Một bữa kia ta nổi sùng lên, đem bao nhiêu đồ sành đồ sứ, bát đĩa bình trà, bồn hoa, nhân tượng đập tan nát hết. Trong đời ta có lần đó là thống khoái nhất. Cung nữ cô nương, ta trả lời thế có đúng không nào?
Cung nữ kia đáp:
- Trúng hay không, tì tử không biết mà phải do công chúa điện hạ quyết định. Câu hỏi thứ hai: Người Bao tiên sinh thương yêu nhất đời, kẻ đó tên gì?
Bao Bất Đồng không suy nghĩ đáp ngay:
- Tên là Bao Bất Tịnh.
Cung nữ kia lại tiếp:
- Câu hỏi thứ ba: Người Bao tiên sinh yêu thương nhất đó tướng mạo ra sao?
Bao Bất Đồng đáp:
- Người đó vừa tròn sáu tuổi, mắt thì bên to bên bé, tai đón gió, mũi huyếch lên trời, Bao mỗ bảo gì thì nó nhất định không nghe, bảo nó khóc thì nó cười,bảo nó cười thì nó khóc, mỗi lần khóc hai giờ liền chưa nín, chính là đứa con gái cưng của mỗ tên là Bao Bất Tịnh.
Cung nữ kia cười khúc khích, các hào khách cũng cười rộ lên. Cung nữ kia nói:
- Xin mời Bao tiên sinh đứng ra một nơi nghỉ ngơi, mời vị thứ hai.
Đoàn Dự nóng ruột muốn sớm gặp lại Vương Ngữ Yên, gặp công chúa hay không chẳng có gì quan trọng, lập tức tiến lên, trong bóng đêm khom người vái một cái nói:
- Tại hạ là Đoàn Dự nước Đại Lý, xin thành tâm hỏi thăm công chúa điện hạ. Tại hạ náu mình ở chốn nam cương, hôm nay tới thăm thượng quốc, được hậu đãi như thế này, quả là cảm kích thịnh tình.
Cung nữ kia nói:
- Hóa ra đây là thế tử Trấn Nam Vương nước Đại Lý, vương tử không phải quá khiêm. Vương tử từ xa khó nhọc đến đây, tệ quốc tiếp đón quá ư giản mạn, nơi chật hẹp này không đủ để đãi quí khách, xin vương tử rộng lòng cho.
Đoàn Dự đáp:
- Tỉ tỉ không phải khách sáo quá như thế, công chúa nếu hôm nay không thư thả thì để hôm khác ban ơn cho gặp cũng chẳng hề chi.
Cung nữ kia nói:
- Vương tử đã lên đến đây, xin trả lời ba câu hỏi. Câu thứ nhất: Trong đời vương tử thì ở nơi đâu cảm thấy tiêu dao khoái lạc nhất?
Đoàn Dự buột miệng đáp:
- Nơi vũng bùn nát tại một cái giếng khô.
Mọi người nghe thấy thế cười ầm cả lên, ngoài một mình Mộ Dung Phục ra, không ai hiểu tại sao ở nơi vũng bùn nát trong một cái giếng khô mà lại tiêu dao khoái lạc được? Có kẻ hạ giọng phê bình:
- Không lẽ y là một con rùa đen, nên ở trong bùn mới sung sướng chăng?
Cung nữ kia che miệng cười khúc khích, hỏi tiếp:
- Người vương tử thương yêu nhất đời, kẻ đó tên gì?
Đoàn Dự đang định trả lời, đột nhiên thấy cánh tay áo bên trái, chéo áo bên phải đồng thời có ai giật lại. Ba Thiên Thạch ghé tai chàng thì thầm:
- Trả lời Trấn Nam Vương.
Chu Đan Thần ở bên kia cũng kề tai nói nhỏ:
- Trả lời Trấn Nam Vương phi.
Hai người nghe Đoàn Dự trả lời câu đầu cực kỳ thất lễ, chỉ sợ câu thứ hai nói ra cũng làm trò cười cho thiên hạ. Hơn nữa mình đang tới đây cầu thân với công chúa, nếu như chàng lại trả lời người trên đời này yêu thương nhất là Vương Ngữ Yên hay Mộc Uyển Thanh, hoặc một cô gái nào khác thì đời nào công chúa lại chịu lấy? Người bảo chàng nói yêu cha, trung quân hiếu phụ ấy là suy nghĩ của tam công trong triều, người kia bảo chàng nói yêu mẹ, kính mến từ mẫu ấy là suy nghĩ của văn học chi sĩ.
Đoàn Dự nghe nàng cung nữ hỏi ai là người mình yêu thương nhất, đang định buột miệng nói là Vương Ngữ Yên, nhưng Ba Chu hai người đã nhắc thế rồi, Đoàn Dự liền nghĩ mình là phận vương tử Trấn Nam Vương nước Đại Lý, sang đến Tây Hạ nhất cử nhất động đều có liên quan đến thanh danh bản quốc, mình bẽ mặt cũng chẳng hề chi nhưng làm mất thể diện nước Đại Lý thì không được, bèn đáp:
- Người ta yêu thương nhất dĩ nhiên là gia gia, má má rồi.
Chàng vừa nhắc đến cha mẹ trong lòng tự nhiên dâng lên tâm tình kính mến hai đấng sinh thành, thấy lòng hiếu thảo và tình yêu trai gái thật khác nhau xa, không thể nói bên nào nông bên nào sâu được, có nói mình yêu thương phụ mẫu nhất trên đời cũng không phải là nói ngoa.
Người cung nữ hỏi tiếp:
- Thế thì lệnh tôn lệnh đường tướng mạo ra sao? Có giống vương tử không?
Đoàn Dự đáp:
- Cha ta mặt vuông, mi rậm mắt to, hình mạo cực kỳ uy võ, thế nhưng thực ra tính tình lại rất hiền hòa …
Chàng nói tới đây chợt hơi xao xuyến: “Thì ra mặt ta giống mẹ chứ không giống cha chút nào. Chi tiết đó đến lúc này ta mới nghĩ tới”. Cung nữ kia nghe chàng nói chỉ một nửa, còn nửa sau ngập ngừng không trả lời nghĩ thầm mẹ chàng là một vương phi tôn quí, chàng không tiện trình bày tướng mạo mẹ mình trước đám đông, bèn tiếp:
- Đa tạ vương tử, mời vương tử ra bên cạnh nghỉ ngơi.
Tông Tán vương tử nghe thấy cung nữ đó nói chuyện với Đoàn Dự hết sức khách sáo, ra chiều thân thiết, cảm thấy ghen tị nghĩ thầm: “Ngươi là vương tử, ta cũng là vương tử. Nước Thổ Phồn so với Đại Lý còn to lớn cường thịnh hơn nhiều. Không lẽ để tên mặt trắng kia chiếm lợi thế hay sao?”. Y không đợi thêm nữa, hung hăng chen lên trước nói:
- Tông Tán vương tử nước Thổ Phồn xin được hội diện với công chúa.
Cung nữ kia đáp:
- Vương tử quang lâm, tất cả người trên kẻ dưới trong tệ quốc ai nấy đều vinh hạnh. Công chúa tệ quốc có ba câu hỏi xin được chất vấn.
Tông Tán tính nết cực kỳ bộc tuệch, cười hềnh hệch nói:
- Ba câu hỏi của công chúa ta nghe cả rồi, ngươi không cần phải hỏi lại nữa, ta cứ việc trả lời luôn cho tiện. Trong đời ta nơi khoái lạc tiêu dao hơn cả là sau này được làm phò mã, động phòng cùng công chúa, kết nghĩa phu thê. Người ta bình sinh yêu quí nhất, ắt là Ngân Xuyên công chúa. Nàng đương nhiên họ Lý, khuê danh lúc này ta chưa biết, mai sau khi thành vợ chồng lúc đó mới cho ta hay. Còn như tướng mạo công chúa ra sao, hẳn là đẹp như tiên, trên trời đã hiếm mà dưới đất thì chẳng ai bằng. Ha ha, ta trả lời thế có đúng không nào?
Trong đám người có đến quá nửa cũng định bụng trả lời ba câu hỏi tương tự như Tông Tán, nghe thấy y nói rồi, không khỏi hối tiếc nghĩ thầm: “Biết thế mình tranh lên trả lời trước, bây giờ nếu cũng nói thế chẳng ra học mót của y hay sao?”.
Tiêu Phong đứng nghe cung nữ kia hỏi ba câu, người nào cũng cố hết sức nịnh nọt, lấy lòng công chúa, kẻ thì khoe tài khoe mẽ càng nghe càng chán ngắt nên không muốn theo cho đến cùng định lẻn ra ngoài trước.
Đang lúc khó chịu bỗng nghe thấy tiếng Mộ Dung Phục:
- Tại Cô Tô Yến Tử Ổ Mộ Dung Phục, đã ngưỡng mộ phương danh công chúa từ lâu, nay xin bái hội.
Cung nữ kia nói:
- Thì ra đây là Mộ Dung công tử với môn “dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân”, tì tử tuy ở thâm cung nhưng cũng nghe đến đại danh công tử.
Mộ Dung Phục trong bụng mừng thầm: “Đến một cung nữ cũng còn nghe đến tên ta, đương nhiên công chúa phải biết, không chừng đã bàn tán về mình rồi là khác”. Nghĩ thế y bèn trả lời:
- Không dám, tiện danh không đáng để vào tai.
Cung nữ kia lại tiếp:
- Nước Tây Hạ chúng tôi tuy ở nơi biên thùy nhưng cũng đã từng nhiều lần nghe đến anh danh “Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung”. Nghe nói Bắc Kiều Phong Kiều đại hiệp đã đổi sang họ Tiêu, làm quan lớn ở Đại Liêu, không hiểu chuyện đó có thực hay không?
Mộ Dung Phục đáp:
- Chính thị.
Y vốn đã thấy Tiêu Phong cùng đến Thanh Phượng Các nhưng không muốn nói ra. Cung nữ kia hỏi tiếp:
- Công tử và Tiêu đại hiệp cùng đứng ngang tên, ắt hẳn hai người thân nhau lắm. Không biết vị Tiêu đại hiệp đó nhân phẩm thế nào? Võ công so với công tử ai hơn ai kém?
Mộ Dung Phục nghe hỏi thế mặt đỏ tía tai. Y và Tiêu Phong đấu với nhau trên chùa Thiếu Lâm, bị Tiêu Phong xách như con gà, giáng xuống một cái thật mạnh, võ công thua ông xa lắc, chuyện đó bao nhiêu người cùng trông thấy, làm sao dám phủ nhận để cho hào kiệt thiên hạ chê cười. Thế nhưng y lại không muốn thú thực không bằng Tiêu Phong nên sẵng giọng hỏi lại:
- Cô nương hỏi như thế có nằm trong ba câu hỏi của công chúa hay chăng?
Cung nữ kia vội đáp:
- Không phải. Công tử đừng trách, tì tử mấy năm nay nghe đến anh danh của Tiêu đại hiệp, ngưỡng mộ đã lâu nên tò mò hỏi thêm đấy thôi.
Mộ Dung Phục đáp:
- Tiêu quân hiện giờ cũng ở bên cạnh cô nương, cô nương nếu có hứng thì xin hỏi chính ông ta là hơn.
Lời đó nói ra, sảnh đường liền nhốn nháo. Uy danh Tiêu Phong vang lừng, võ lâm nhân sĩ ai ai cũng chấn động. Cung nữ đó nghe thế cũng nao nao, run run nói:
- Thì ra Tiêu đại hiệp cũng không hiềm ngôi vị cao quí của mình đến viếng tệ bang, chúng tôi không biết trước nên quá ư giản mạn, Tiêu đại hiêp khoan hồng đại lượng chắc cũng bỏ qua cho.
Tiêu Phong ậm ừ không trả lời. Mộ Dung Phục nghe giọng nói của cung nữ này xem ra đối với Tiêu Phong có vẻ coi trọng hơn mình, không khỏi hoang mang: “Cái gã Tiêu Phong kia cũng chưa vợ, thân ở ngôi Nam Viện Đại Vương nước Đại Liêu, chưởng ác binh quyền, một tên bạch đinh như mình làm sao sánh kịp? Võ công y lại cao hơn ta nhiều, mình không thể nào tranh được với y, biết … biết làm sao đây?”.
Cung nữ kia nói:
- Để tì tử hỏi Mộ Dung công tử trước, xin Tiêu đại hiệp chờ một chút, quả là đắc tội, đắc tội.
Nàng ta luôn mồm xin lỗi rồi mới quay sang hỏi Mộ Dung Phục:
- Thỉnh vấn công tử, trong đời công tử thì ở nơi nào tiêu dao khoái lạc hơn cả?
Câu này Mộ Dung Phục đã nghe hỏi bốn năm chục người thế mà khi đến lượt mình cũng ú ớ không biết phải trả lời ra sao. Y võ công cao cường, danh mãn thiên hạ, trên giang hồ không ai là không kính sợ, hẳn là công thành danh toại, thế nhưng trong thâm tâm thực ra chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ thực sự. Y ngẩn ngơ một lúc mới đáp:
- Nếu bảo ta sung sướng thực sự thì chắc là trong tương lai chứ không phải ở quá khứ.
Cung nữ kia nghĩ bụng Mộ Dung Phục cũng trả lời tương tự như Tông Tán vương tử và những người khác, để đến khi thành phò mã rồi, cùng công chúa thành thân, lúc đó mới vui sướng thực sự, có ngờ đâu Mộ Dung Phục nói về vui sướng chân chính ấy là nói về sau này thân đăng đại bảo, trở thành hoàng đế trung hưng nước Đại Yên. Nàng ta mỉm cười, hỏi tiếp:
- Người công tử yêu quí nhất đời tên gọi là gì?
Mộ Dung Phục sững sờ, trầm ngâm giây lát, thở dài một tiếng đáp:
- Ta không có ai gọi là yêu quí nhất cả.
Cung nữ kia nói:
- Nếu như thế câu hỏi thứ ba không cần đề cập đến nữa.
Mộ Dung Phục đáp:
- Ta mong được sau khi gặp công chúa rồi sẽ có thể trả lời cho thư thư câu hỏi thứ hai và thứ ba.
Cung nữ kia nói:
- Mời công tử tránh qua một bên nghỉ ngơi. Tiêu đại hiệp giá lâm tệ quốc chỉ đành có gì tiếp nấy. Tì tử có ba vấn đề muốn đem mạo phạm hổ uy, mong được rộng lượng hải hà, tì tử xin tạ lỗi trước.
Cô ta nói luôn mấy lần nhưng không nghe tiếng trả lời. Hư Trúc nói:
- Đại ca chúng tôi đã đi khỏi rồi, xin cô nương miễn trách.
Cung nữ kia kinh ngạc hỏi lại:
- Tiêu đại hiệp đi khỏi rồi ư?
Hư Trúc đáp:
- Đúng thế!
Tiêu Phong thấy công chúa Tây Hạ sai cung nữ hỏi anh hùng thiên hạ ba câu, liệu tưởng chắc bên trong có thâm ý nhưng quả không phải để gia hại mọi người, nghĩ đến lượt mình thì phải đối đáp ra sao đây? Nhớ tới A Châu lòng đau như cắt, lại không muốn thổ lộ tâm tình trước mặt người khác, ông bèn quay người lẻn ra khỏi thạch thất. Khi đó cửa động đã mở, ông rón rén đi ra thật nhẹ nhàng, không một ai hay biết.
Cung nữ kia hỏi thêm:
- Không biết tại sao Tiêu đại hiệp lạ bỏ đi? Hay là trách chúng tôi làm thế này vô lễ chăng?
Hư Trúc đáp:
- Đại ca chúng tôi chẳng phải là người tính khí nhỏ nhen, không vì vậy mà phiền lòng. Ồ, chắc hẳn con sâu trong bụng phát tác nên đi ra ngoài kiếm rượu uống đấy thôi.
Cung nữ kia bật cười:
- Chắc hẳn thế đấy. Từng nghe Tiêu đại hiệp là người hào ẩm, tửu lượng trên đời ít có ai hơn, chúng tôi không chuẩn bị nên không giữ được khách quí, thực quá giản mạn. Tiên sinh khi nào gặp lại Tiêu đại hiệp cho chúng tôi chuyển lời công chúa điện hạ xin tạ lỗi.
Người cung nữ đó nói năng đâu ra đấy, ngôn ngữ quả là đắc thể, so với cô gái thẹn thùng đón khách ở bên ngoài thì lưu loát hơn nhiều. Hư Trúc đáp:
- Khi chúng tôi gặp lại đại ca thể nào cũng chuyển lời như thế.
Cung nữ kia hỏi tiếp:
- Tiên sinh tôn tính đại danh là gì?
Hư Trúc ấp úng:
- Tại hạ … tại hạ … đạo hiệu Hư Trúc Tử. Ta là … là … người xuất … không phải đến đây cầu thân, chỉ đi theo tam đệ mà thôi.
Cung nữ kia hỏi thêm:
- Trong đời tiên sinh thì ở nơi nào khoái lạc nhất?
Hư Trúc thở dài đáp:
- Ở trong một hầm nước đá tối om om.
Bông nghe có tiếng đàn bà kinh ngạc khẽ kêu lên rồi có tiếng loảng xoảng, dường như một chiếc chén sứ rơi xuống đất vỡ tan tành. Cung nữ kia hỏi tiếp:
- Người tiên sinh yêu nhất trên đời tên gọi là gì?
Hư Trúc đáp:
- Ôi! Ta … ta … cũng chẳng biết tên cô nương đó là gì.
Mọi người cười lên ha hả, ai nấy nghĩ rằng người này quả đúng là một gã ngốc, đối phương tên gì cũng không biết mà lại thương yêu mê mẩn. Cung nữ kia tiếp:
- Không biết tên cô nương kia cũng không phải chuyện lạ. Ngày xưa hiếu tử Đổng Vĩnh gặp tiên nữ hạ phàm, cũng đâu có biết tên cô ta là gì mà vẫn đem lòng yêu thương. Hư Trúc Tử tiên sinh, cô nương đó dung mạo đẹp đẽ lắm chăng?
Hư Trúc đáp:
- Mặt mũi nàng ra sao, ta cũng chưa từng trông thấy.
Nghe nói thế cả thạch thất tiếng cười phá lên như sấm động, quả là trên đời chưa từng nghe tới, có người lại cho rằng Hư Trúc cố tình nói bông lơn. Trong khi mọi người còn đang huyên náo bỗng có tiếng đàn bà hỏi thật khẽ:
- Chàng … chàng có phải Mộng Lang đấy không?
Hư Trúc vô cùng kinh ngạc, lắp bắp hỏi:
- Nàng … nàng … có phải Mộng Cô chăng? Ta nhớ nàng biết chừng nào.
Y không tự chủ nổi chạy vội lên mấy bước, mũi ngửi thấy một mùi thơm ngát, đồng thời một bàn tay mềm mại thò ra nắm lấy tay y, một giọng nói quen thuộc rót vào tai:
- Mộng Lang, thiếp không kiếm được chàng đành phải xin phụ hoàng hạ bảng văn mới mời được chàng tới đây.
Hư Trúc lại càng kinh ngạc hơn nữa run run hỏi:
- Nàng … nàng … chính là …
Thiếu nữ kia đáp:
- Thôi mình đi vào đây nói chuyện. Mộng Lang, thiếp ngày ngày đêm đêm, chỉ mong sao được có phút này …
Nàng vừa nhỏ nhẹ nói, vừa cầm tay Hư Trúc lặng lẽ kéo qua khỏi màn trướng, bước trên tấm thảm dày đi vào nội đường. Trong thạch thất mọi người vẫn còn ồn ào cười nói như họp chợ.
Người cung nữ vẫn tiếp tục hỏi ba câu hỏi từng người một cho đến khi hết hẳn mới nói:
- Xin mời các vị ra ngoài Ngưng Hương Điện dùng trà nghỉ ngơi. Những đồ họa trên vách dùng để kính tặng, xin các vị thu nhận. Công chúa điện hạ nếu muốn gặp vị nào sẽ cho người ra mời.
Lập tức có rất nhiều người nhao nhao lên:
- Chúng tôi muốn gặp công chúa.
- Bọn ta muốn gặp ngay bây giờ.
- Cứ bảo bọn ta đi tới đi lui, bộ tưởng định dỡn mặt hay sao?
Người cung nữ đáp:
- Các vị nên ra ngoài ngồi nghỉ là hơn, đừng để công chúa điện hạ phải phiền lòng.
Câu sau cùng quả là hiệu nghiệm, mọi người tới Linh Châu ai ai cũng mong được làm phò mã, nếu như không nghe lời công chúa ắt sẽ chẳng được gọi vào gặp mặt, đã không gặp mặt thì còn mong gì phò mã hay không phò mã? Ngay đến cả phò ngưu, phò dương cũng chẳng tới lượt. Mọi người nghe vậy liền lắng xuống, lũ lượt theo nhau đi ra khỏi thạch thất, bên ngoài đốt đuốc sáng trưng, ai nấy theo đường cũ quay về Ngưng Hương Điện uống trà.
Đoàn Dự gặp lại Vương Ngữ Yên, kể lại cho nàng nghe công chúa hỏi ba câu. Vương Ngữ Yên nghe chàng nói là bình sinh trong đời nơi giếng khô, chỗ bùn nhơ là khoái lạc nhất, không khỏi bật cười khúc khích, hai má hây hây, khẽ nói:
- Thiếp cũng nghĩ như chàng.
Mọi người uống trà, bàn tán xôn xao, nhắc lại bao nhiêu câu trả lời rồi tự hỏi ai là người được lọt vào mắt xanh của công chúa. Qua một hồi sau, nội giám bưng những quyển trục thư họa ra, mời mỗi người lấy một bức. Những người ngồi đây ai nấy bụng dạ bồn chồn, hoạn đắc hoạn thất, khắc khoải không biết công chúa có gọi đến mình không, còn bụng dạ nào mà nghĩ đến thư họa. Đoàn Dự dễ dàng kiếm ngay được bức Hồ Bạn Vũ Kiếm Hồ, không một ai đến tranh giành.
Chàng và Vương Ngữ Yên sóng vai quan thưởng, Vương Ngữ Yên thở dài:
- Người trong tranh trông thật giống mẫu thân thiếp.
Nàng nghĩ đến đã xa mẹ lâu ngày trong lòng nhớ nhung khôn xiết. Đoàn Dự nghĩ đến Hư Trúc cũng có một bức tranh tương tự, định bảo y đem ra so sánh nhưng đưa mắt nhìn quanh, không thấy hình bóng Hư Trúc đâu cả. Chàng gọi:
- Nhị ca, nhị ca!
Không nghe thấy tiếng trả lời. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Y và đại ca cùng đi đâu mất rồi, không lẽ gặp chuyện gì hung hiểm chăng?”. Còn đang lo lắng đột nhiên có một cung nữ đi đến bên cạnh thưa:
- Hư Trúc tiên sinh có lá thư gửi Đoàn vương tử.
Nói xong đưa trình ra một phong bì kim nhũ. Đoàn Dự cầm lấy, ngửi thấy một mùi thơm ngát, mở ra coi thấy trên thư viết:
Ta khỏe lắm, cực kỳ khỏe, sung sướng không sao kể xiết. Để ngươi phải tay không trở về, quả thật có lỗi, lại thất tín với Đoàn lão bá nhưng đành vậy. Thư gửi tam đệ.
Bên dưới viết hai chữ “Nhị ca”. Đoàn Dự vẫn biết ông anh “chú tiểu” này chữ nghĩa chẳng có bao nhiêu, văn lý không được trơn tru, lá thư viết chẳng đầu đuôi, không biết định nói gì, cầm trong tay mà ngơ ngẩn.
Tông Tán vương tử từ xa nhìn thấy người cung nữ giao thư cho Đoàn Dự, hẳn là công chúa muốn gặp anh chàng này, nổi cơn ghen tức, nghĩ thầm: “Giỏi nhỉ, quả nhiên tên mặt trắng này phỗng tay trên, ta đâu có để cho y ngon ăn như thế”. Y liền quát lên:
- Không thể tha cho ngươi được.
Y huỳnh huỵch chạy tới, tay trái giựt phắt lá thư, tay phải thoi ra một quyền vào ngực Đoàn Dự. Đoàn Dự còn đang suy nghĩ xem thư Hư Trúc viết thế là có ý gì, quyền của Tông Tán vương tử đánh tới, không nghĩ đến tránh né, mà dẫu có muốn tránh thì võ công như chàng cũng không sao tránh được cú đấm nhanh như điện của Tông Tán.
Bình một tiếng trúng ngay giữa ngực, nội lực căng tràn trong người Đoàn Dự lập tức phát ra một sức bật dội ngược lại, nghe vù một tiếng, rồi nào là lách cách, loảng xoảng, ui da loạn cả lên, thì ra Tông Tán vương tử đã bay vọt ra đụng vỡ một chiếc bàn trà, bao nhiêu ấm, chén trên đó vỡ tan tành.
Tông Tán kêu “Ui da!” rồi, chưa kịp ngồi dậy đã giơ lá thư ra lớn tiếng đọc:
- Ta khỏe lắm, cực kỳ khỏe, sung sướng không sao kể xiết.
Mọi người thấy y rõ ràng bị Đoàn Dự hất văng ra, ngã huỵch xuống bò lê bò càng, sao lại thốt lên: “Ta khỏe lắm, cực kỳ khỏe, sung sướng không sao kể xiết”, không khỏi ngạc nhiên. Vương Ngữ Yên vội đến bên Đoàn Dự hỏi:
- Y đánh chàng có đau không?
Đoàn Dự đáp:
- Không hề chi. Nhị ca gửi cho ta một lá thư, gã vương tử cai lại hiểu lầm, tưởng là công chúa mới ta hội kiến.
Bọn võ sĩ Thổ Phồn thấy chủ bị đánh ngã, lập tức kẻ thì chạy lại đỡ lên, người thì hung hăng sấn sổ đến khiêu chiến với Đoàn Dự. Đoàn Dự nói:
- Nơi đây là chỗ thị phi, ở thêm cũng chẳng ích gì, chúng ta về đi thôi.
Ba Thiên Thạch vội ngăn lại:
- Công tử đã đến được đây, có gấp gáp gì đâu?
Chu Đan Thần cũng nói:
- Trong nội viện hoàng cung Tây Hạ có sợ gì bọn Thổ Phồn hành hung gây hấn? Không chừng công chúa sẽ cho mời mình bây giờ, nếu bỏ đi có phải là thất lễ hay không?
Hai người không ngớt khuyên giải cố giữ Đoàn Dự lại. Quả nhiên người trong Nhất Phẩm Đường liền đi ra, quát nạt bọn võ sĩ Thổ Phồn không được vô lễ. Tông Tán vương tử bò dậy, thấy lá thư không phải là giấy mời Đoàn Dự tương kiến, trong bụng cũng dịu lại.
Còn đang nhốn nháo, Mộc Uyển Thanh bỗng dưng nhìn Đoàn Dự ngoắc ngoắc, trong tay cầm một tờ giấy đưa lên. Đoàn Dự gật đầu, vội đi qua cầm lấy. Tông Tán vương tử lại thấy Đoàn Dự mở một tờ giấy khác ra coi, cảm thấy hoang mang nghĩ thầm: “Chắc đây mới là giấy mời của công chúa”. Y quát lớn:
- Lần đầu ngươi đã đánh lừa ta, lần này còn lừa được nữa hay thôi?
Y nhún một cái lại nhảy tới, giựt ngay lá thư trên tay Đoàn Dự. Lần này y có kinh nghiệm, không dám giơ quyền đánh vào ngực Đoàn Dự nữa, giựt được tờ giấy liền giơ chân phải đá luôn vào bụng dưới đối phương. Nơi đây chính là đan điền ở dưới rốn, căn nguyên nội tức của những người luyện khí, không cần vận chuyển nội kình lập tức tự nhiên sinh ra, chỉ nghe bình một cái, rồi lại lách cách, loảng xoảng, ui da rầm cả lên, Tông Tán vương tử vượt qua đầu mấy chục người bay vọt ra ngoài, đổ vỡ bảy tám cái bàn trà rồi mới lăn quay ra đất.
Gã vương tử đó dày da lắm thịt, Đoàn Dự lại không cố ý vận khí đả thương y nên tuy ngã mạnh thật nhưng cũng chẳng hề hấn gì. Y vừa ngã xuống đã giơ ngay tờ giấy vừa giựt được của Đoàn Dự lớn tiếng đọc:
Có kẻ ghê gớm lắm đang tính chuyện giết cha tôi, cũng là cha anh, mau mau đi cứu.
Mọi người nghe thế lại càng chẳng hiểu đầu đuôi, Tông Tán vương tử nói: “Cha tôi cũng là cha anh”, thế là làm sao? Thế nhưng Đoàn Dự, Ba Thiên Thạch, Chu Đan Thần cả bọn đều hoảng hốt, những dòng đó do Mộc Uyển Thanh viết, cái mà nàng bảo là “cha tôi, cũng là cha anh” kia là chỉ Đoàn Chính Thuần, thành thử liền sà tới vây quanh Mộc Uyển Thanh hỏi cho ra lẽ.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Các vị vào trong đó chưa lâu thì hai tỉ tỉ Mai Kiếm và Lan Kiếm cũng tiến cung, có chuyện cần bẩm báo với Hư Trúc tiên sinh. Hư Trúc Tử không thấy ra, bọn họ liền cho tiểu muội hay, nói là nhận được tin có mấy nhân vật lợi hại định giăng một cái bẫy để làm hại gia gia. Cái bẫy đó bố trí suốt một dãy Thục Nam, là nơi khi trở về Đại Lý gia gia sẽ phải ngang qua. Linh Thứu Cung đã phái Huyền Thiên, Chu Thiên hai bộ đi tìm gia gia dặn ông phải đề phòng, đồng thời cho người sang phương tây báo tin.
Đoàn Dự sốt ruột nói:
- Mai Kiếm, Lan Kiếm hai vị tỉ tỉ đâu rồi? Sao ta không thấy đâu cả?
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Trong mắt ông anh chỉ thấy có một mình Vương cô nương thì còn nhìn thấy ai khác nữa? Mai Kiếm, Lan Kiếm hai vị tỉ tỉ vốn dĩ định nói với huynh trưởng, lên tiếng gọi mấy lần, không biết ca ca cố ý không màng tới, hay là không trông thấy thật.
Đoàn Dự mặt đỏ lên ấp úng:
- Ta …ta quả thực không trông thấy họ.
Mộc Uyển Thanh lại khinh khỉnh nói:
- Bọn họ sốt ruột đi tìm Hư Trúc nhị ca, nên không thể đợi Dự ca được. Tiểu muội gọi mấy lần, ca ca cũng chẳng thèm ngó tới, đành phải viết thư định giao lại cho ông anh.
Đoàn Dự ngượng ngập, biết mình không còn chú ý gì đến mọi chuyện xảy ra chung quanh, mắt chỉ còn biết nỗi buồn điệu vui của giai nhân, tai chỉ còn nghe tiếng cười giọng nói của người đẹp, dù cho trời sập chàng cũng không thèm để ý, thành thử Mộc Uyển Thanh gọi từ xa, dĩ nhiên thị nhi bất kiến, nếu không có Tông Tán vương tử đấm cho một cái thì chắc cũng không ngẩng đầu lên để trông thấy Mộc Uyển Thanh ngoắc ngoắc tay. Chàng liền quay sang nói với Ba Thiên Thạch, Chu Đan Thần:
- Chúng mình ngày đêm lên đường, đuổi theo gia gia.
Ba Chu hai người cùng đáp:
- Chính thế!
Mọi người đều nghĩ nếu Trấn Nam Vương gặp chuyện nguy nan thì không còn việc gì khác quan trọng hơn nữa, Đoàn Dự có làm phò mã hay không cũng phải gác sang một bên. Thành thử cả bọn liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Đoàn Dự về đến tân quán gặp lại Chung Linh, thu thập hành lý lập tức lên đường. Ba Thiên Thạch đến cáo biệt với Lễ bộ thượng thư nước Tây Hạ, bảo là Trấn Nam Vương trên đường đi bị nhuốm bệnh nặng, thế tử phải quay về ngay để săn sóc thuốc men, không kịp vào khấu biệt hoàng đế. Phụ thân bị bệnh, làm con phải ngày đêm chạy về lo liệu cho cha, quả là thiên kinh địa nghĩa, viên Lễ bộ thượng thư tấm tắc hết lời đại loại như: “Lòng hiếu của vương tử động đến trời, Đoàn vương gia thể nào cũng gặp thầy gặp thuốc…”. Ba Thiên Thạch từ biệt xong, lật đật đi ra cửa thành Linh Châu, thi triển khinh công đuổi theo Đoàn Dự, khi bắt kịp thì đã cách kinh thành hơn ba chục dặm.