Đáy khô má tựa lòng thêm ấm,
Lá mục môi kề dạ ngát hương.
Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần cả bọn liền đến chào Mộc Uyển Thanh rồi dẫn cô ta đến bái kiến Tiêu Phong, Hư Trúc. Ba Chu hai người tuy biết đây là con gái của Trấn Nam Vương nhưng vì chưa chính thức cử hành nghi lễ nhận con nên vẫn chỉ gọi là Mộc cô nương.
Đoàn người đi được mấy dặm, bỗng từ phía trái có tiếng quát tháo, rồi có người kêu cứu nghe ra là Nam Hải Ngạc Thần, dường như có chuyện gì nguy hiểm. Đoàn Dự nói:
- Đồ đệ ta đó!
Chung Linh kêu lên:
- Bọn mình mau chạy lại xem, đồ đệ của ca ca xem ra cũng không phải là người đốn mạt lắm đâu.
Hư Trúc cũng hùa theo:
- Phải đó!
Mẫu thân y là Diệp Nhị Nương cũng cùng bọn với Nam Hải Ngạc Thần nên không khỏi có chút tình hương lửa. Mọi người giục ngựa chạy đến phía có tiếng kêu, qua khỏi vài khúc quanh thấy trước mặt là một khu rừng rậm, huyền nhai phía bên kia xẩy ra một cảnh tượng kinh hoàng.
Một khối đá lớn thò ra ngoài vực, trên mỏm núi mọc chơ vơ một cây tùng, hình thù cổ quái. Cây tùng có một rễ lớn mọc đâm ra, một người mặc áo bào xanh cầm gậy móc vào rễ cây, chính là Đoàn Diên Khánh. Tay trái y nắm cây gậy, tay phải cầm một đầu gậy khác, phía đằng kia là một người nắm chặt, chính là Nam Hải Ngạc Thần. Nam Hải Ngạc Thần một tay lại nắm mớ tóc dài của một người khác, chính là Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc.
Hai tay Vân Trung Hạc chia ra hai bên cầm hai tay một cô gái, bốn người như kết thành một sợi dây, treo lơ lửng giữa trời, quả thực hung hiểm, dù bất cứ người nào tuột tay thì người bên dưới cũng rớt ngay xuống đáy vực sâu mấy chục trượng. Dưới đáy cốc là đá tai mèo lởm chởm, trông như những mũi dao cắm ngược lên, nếu rơi xuống chắc chắn không thể nào sống sót.
Vừa lúc đó một ngọn gió thổi đến nơi, khiến cho Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc và cô gái kia đong đưa quay một nửa vòng. Cô gái vốn dĩ xoay lưng lại, bấy giờ mới nhìn rõ mặt, Đoàn Dự bất giác “Ối chao!” một tiếng, từ trên ngựa nhảy ngay xuống.
Người con gái kia nào phải ai xa lạ, chính là Vương Ngữ Yên, người chàng hằng ngày mong đêm nhớ, không lúc nào quên. Đoàn Dự sau khi định thần, thấy mỏm đá thò ra cực kỳ hiểm trở, không thể nào giục ngựa lên được nên lập tức nhảy xuống chạy tới. Chàng đến trước cội tùng, thấy ngay một gã đầu to vừa lùn vừa mập, cầm đại phủ đang chặt cây. Đoàn Dự thấy thế kinh hãi không để đâu cho hết kêu lên:
- Này, này! Ngươi làm gì đó?
Gã lùn mập không thèm để ý, vẫn từng búa từng búa chém xuống, nghe bình bình, gỗ vụn bay tung tóe. Đoàn Dự vung ngón tay ra, đề khởi chân khí định dùng Lục Mạch Thần Kiếm đả thương y, ngờ đâu môn kiếm khí này lúc cần thì lại không dùng được, chỉ trỏ mấy cái, chẳng thấy gì hết kinh hoàng kêu lớn:
- Đại ca, nhị ca, hai cô em gái ơi, bốn cô nương tốt bụng ơi, mau mau đến cứu người.
Còn đang kêu gọi thì Tiêu Phong và Hư Trúc đã chạy đến. Thì ra gã mập đó khuất sau tảng đá, đứng bên ngoài không ai thấy. Cũng may cây tùng đó to lớn, nhất thời chặt chưa đứt được. Bọn Tiêu Phong thấy tình hình như thế, ai nấy hết sức kinh dị, không hiểu vì sao lại thành một cảnh quái lạ nhường này. Hư Trúc kêu lên:
- Này lão huynh mập ơi, mau ngừng tay không được chặt cây nữa.
Gã mập đáp:
- Cây này do ta trồng, ta muốn chặt đem về nhà đóng một cỗ quan tài để nằm, ngươi làm sao ngăn ta được?
Y miệng nói nhưng tay nào có ngừng, còn bên dưới thì Nam Hải Ngạc Thần vẫn kêu réo luôn mồm. Đoàn Dự nói:
- Nhị ca, người này không thể nói phải quấy, nhị ca mau chế ngự y rồi tính sau.
Hư Trúc đáp:
- Hay lắm!
Y vừa nói vừa chạy xuống. Đột nhiên có một người chống hai cây gậy, chạy vụt qua bên cạnh, nhún nhẩy mấy cái, đã đến trước mặt gã mập, chính là Du Thản Chi, không biết y từ xe lừa lẻn ra lúc nào. Du Thản Chi chống một cây gậy xuống đất, một cây giơ lên lạnh lùng nói:
- Không người nào được qua đây.
Mộc Uyển Thanh trước nay chưa hề gặp người này, đột nhiên thấy khuôn mặt xấu xí đáng sợ, không khỏi thất sắc “A” lên một tiếng. Đoàn Dự vội nói:
- Trang bang chủ mau mau chế ngự nhân huynh mập kia để y không chặt cây nữa.
Du Thản Chi cười khẩy hỏi lại:
- Tại sao ta lại phải chế ngự y? Có được lợi gì không?
Đoàn Dự đáp:
- Cây tùng mà gãy thì người bên dưới đều rơi xuống vực chết cả.
Hư Trúc thấy tình thế hung hiểm, tung mình nhảy tới, định bụng dù không chế ngự được gã mập thì cũng cứu được Đoàn Diên Khánh, Nam Hải Ngạc Thần và mấy người ở dưới lên. Y nghĩ đến trước đây sở dĩ giải được thế cờ Trân Lung toàn là nhờ có Đoàn Diên Khánh chỉ điểm, rồi sau học được một thân bản lãnh cũng từ đó mà khởi đầu, bao nhiêu chuyện khác tiếp theo chưa biết là phúc hay họa nhưng Đoàn Diên Khánh đối với y cũng là hảo ý.
Du Thản Chi cắm cây gậy bên phải xuống đất, tay đánh ra một luồng chưởng lực âm hàn. Hư Trúc tuy không sợ độc phong của y nhưng cũng biết y công lực thâm hậu, không thể coi thường lập tức ngưng thần đánh lại một chưởng. Du Thản Chi lập tức nhắm ngay cây tùng đánh ra một chưởng thứ hai, cành cây rung động, bốn người ở dưới huyền nhai đong đưa không ngừng.
Đoàn Dự hoảng hốt kêu lên:
- Nhị ca đừng tiến lên nữa, có chuyện gì mình bàn lại với nhau không nên làm dữ. Trang bang chủ có thù oán với ai? Sao lại hại người?
Du Thản Chi nói:
- Đoàn công tử nếu muốn ta ngăn chặn gã mập này thì cũng không khó, nhưng công tử làm được gì cho ta nào?
Đoàn Dự đáp:
- Chuyện … chuyện gì ta cũng làm … cho … ngươi … ngươi muốn gì ta cho nấy. Ta nhất quyết không cò kè nói qua nói lại gì đâu. Mau lên, mau lên, chậm chút nữa là không kịp đó.
Du Thản Chi nói:
- Ta chế ngự gã mập này rồi sẽ lập tức cùng A Tử cô nương ra đi, công tử và Tiêu Phong, Hư Trúc các người không ai được ngăn trở. Chuyện đó có bằng lòng không?
Đoàn Dự đáp:
- A Tử ư? Cô ấy … cô ấy đang muốn nhờ nhị ca ta chữa mắt cho sáng lại, nếu đi với ngươi thì tính làm sao đây?
Du Thản Chi nói:
- Nếu Hư Trúc tiên sinh có thể chữa cho cô ta sáng mắt trở lại thì ta sẽ tìm cách trị được cho cô ấy.
Đoàn Dự đáp:
- Chuyện đó … chuyện đó …
Trong khi đó gã mập vẫn hết búa này tới búa khác chặt xuống cây tùng, trong lúc nghìn cân treo trên sợi tóc này, việc cứu người mới là quan trọng nên chàng bèn nói:
- Ta bằng lòng … ta bằng lòng đó! Ngươi … ngươi … mau …
Du Thản Chi lập tức vung hữu chưởng đánh vào gã mập. Gã kia cười khẩy, buông búa, xuống tấn, quát lên một tiếng song chưởng cùng đỡ, chưởng phong vù vù thế đạo cực kỳ mãnh liệt, trong khi chưởng của Du Thản Chi lại hoàn toàn không có một chút tăm hơi.
Đột nhiên gã mập biến sắc, thần thái đang từ cao ngạo đổi sang kinh ngạc như trông thấy một việc hết sức kỳ quái không tin nổi, rồi hai dòng máu từ mép chảy ra, thân hình rúm lại, ngã bổ chửng xuống vực sâu. Phải mất một hồi lâu mới nghe bịch một tiếng vọng từ đáy cốc lên, dường như va phải loạn thạch, mọi người nghĩ đến cảnh y tan xương nát thịt, không khỏi lạnh mình.
Hư Trúc phi thân nhảy xuống cành tùng, thấy gậy sắt của Đoàn Diên Khánh cắm sâu vào thân cây, toàn dùng nội lực dính chặt vào đó mà treo lủng lẳng bốn người, thâm hậu như thế quả là trên đời hiếm có. Hư Trúc vươn tay nắm lấy cương trượng, nhắc lên.
Nam Hải Ngạc Thần ở bên dưới tấm tắc khen:
- Chú tiểu này, ta biết ngay ngươi là một kẻ tốt bụng. Ngươi là con trai tỉ tỉ ta, ấy là điệt nhi của Nhạc lão nhị, mà đã là điệt nhi của Nhạc lão nhị thì bản lãnh đương nhiên phải giỏi rồi. Nếu không có ngươi đến giúp một tay, bọn ta chắc phải ở đây đến ba ngày ba đêm, thật chẳng thích thú chút nào.
Vân Trung Hạc nói:
- Gã kia chỉ được cái khoác lác chứ làm sao chịu nổi ba ngày ba đêm?
Nam Hải Ngạc Thần giận dữ đáp:
- Ta nếu chịu không nổi thì buông tay thả ngươi ra, thế là xong. Ngươi có muốn thử không thì bảo?
Hai người đang trong cơn nguy cấp nhưng vẫn tiếp tục cãi vã không thôi. Chỉ trong giây lát, Hư Trúc đã kéo được Đoàn Diên Khánh lên, kế đó là Nam Hải Ngạc Thần và Vân Trung Hạc, sau cùng là Vương Ngữ Yên. Nàng hai mắt nhắm nghiền, chỉ còn thoi thóp đã mê man từ bao giờ.
Đoàn Dự đã yên tâm nhưng lại thương xót, thấy hai cổ tay nàng bầm tím, in sâu vết tay của Vân Trung Hạc, nghĩ đến gã này hung tàn hiếu sắc, từng có ý định phi lễ với Mộc Uyển Thanh và Chung Linh, lần nào cũng may có Nam Hải Ngạc Thần cứu kịp. Ngày hôm nay việc tái diễn, chàng nổi cơn thịnh nộ hậm hực nói:
- Đại ca, nhị ca, gã Vân Trung Hạc này tính tình gian ác, mình giết quách y cho xong.
Nam Hải Ngạc Thần kêu lên:
- Không đâu! Không đâu! Đoàn … cái anh chàng sư phụ ơi… hôm nay chính là nhờ lão tứ cứu … cứu được … được mụ vợ của ngươi … được sư nương … nếu không thì, con vợ ngươi chết ngoẻo rồi còn đâu.
Tuy mấy câu đó y nói chẳng đâu ra đâu nhưng mọi người đều hiểu rõ ràng. Mới rồi Đoàn Dự vì Vương Ngữ Yên mà lập cập hốt hoảng, bọn Mộc Uyển Thanh ai ai cũng thấy tận mắt, khi chưa cứu được Vương Ngữ Yên lên người nào cũng thầm chua xót, đến khi thấy nàng thần thanh cốt tú, dung mạo đoan lệ vô song, lại càng đau lòng khôn tả.
Chỉ thấy Vương Ngữ Yên từ từ mở mắt, “Ôi” một tiếng hỏi khẽ:
- Đây có phải là chốn hoàng tuyền địa phủ hay chăng? Ta … ta đã chết chưa?
Nam Hải Ngạc Thần giận dữ đáp:
- Cái con nhỏ này nói năng tầm bậy tầm bạ. Nếu đây là hoàng tuyền địa phủ, không lẽ bọn ta cũng chết hết ráo hay sao? Hiện giờ ngươi chưa làm vợ sư phụ ta, ta có đắc tội mấy câu thì không tính là phạm thượng được. Có điều thời giờ không có bao nhiêu, theo ta nghĩ, sớm muộn gì ngươi cũng thành sư nương, dịp may chớ để vuột mất, gọi ngươi vài câu “con nhỏ” cho sướng mồm.
Này, ta hỏi con nhỏ kia, đời nhà ai đang khi không lại đi tìm cái chết là sao? Ngươi có chết là do ngươi chọn, cũng mặc xác ngươi nhưng lại kéo thêm gã bả đệ Vân Trung Hạc của ta nữa. Vân Trung Hạc có chết thì cũng đành, Đoàn lão đại của bọn ta cũng chết theo, thật đáng tiếc biết mấy. Mà dẫu Đoàn lão đại có chết thì cũng còn được, Nhạc lão nhị cũng bị vạ lây, ấy là một chuyện không thể chấp nhận được.
Đoàn Dự dịu dàng an ủi:
- Vương cô nương còn chưa hoàn hồn, thôi ngồi xuống dựa vào gốc cây nghỉ một lát.
Vương Ngữ Yên lại khóc òa lên, hai tay ôm mặt nức nở:
- Các ngươi bỏ mặt ta, ta … ta … ta không muốn sống làm chi nữa.
Đoàn Dự kinh hoảng: “Hóa ra nàng toan đi tìm cái chết thật, không hiểu là vì cớ gì? Không lẽ … không lẽ …”. Chàng đưa mắt liếc Vân Trung Hạc, thấy y hung hăng dữ tợn, trong bụng kêu thầm: “Chết rồi! Chắc Vương cô nương bị y làm nhục cho nên mới tính chuyện hủy mình”.
Chung Linh tiến lên một bước chào:
- Nhạc lão tam khỏe chứ?
Nam Hải Ngạc Thần vừa thấy nàng mừng quá kêu lên:
- Tiểu sư nương cũng bình an chứ? Hiện nay ta đã lên Nhạc lão nhị rồi, không còn là Nhạc lão tam nữa.
Chung Linh nói:
- Ngươi đừng gọi ta là tiểu gì gì đó, khó nghe lắm. Nhạc lão nhị, ta hỏi đây, vị cô nương này vì cớ gì mà lại đi tìm cái chết? Có phải do cái cây tre miễu kia gây ra họa chăng? Để ta thọc léc y một mẻ.
Nàng vừa nói vừa đưa tay lên, thổi phù phù mấy cái. Vân Trung Hạc hoảng hốt, lùi lại hai bước. Nam Hải Ngạc Thần lắc đầu quầy quậy nói:
- Không phải, không phải đâu! Tạ trời tạ đất, chẳng hiểu sao lão tứ bây giờ lại đổi tính đổi nết, làm một chuyện tốt. Bọn chúng ta thiếu mất Diệp Nhị Nương, ai nấy trong lòng không vui, nên đi ra ngoài cho khuây khỏa. Đến nơi đây, bỗng thấy con nhỏ này nhảy xuống vực tự tận, thị nhảy mạnh quá nên lão tứ chụp không kịp, ôi chao, y vốn dĩ là đứa cùng hung cực ác, sao đột nhiên thay đổi, có điều không biết lượng sức mình …
Vân Trung Hạc hầm hầm xen vào:
- Con bà ngươi chứ, ta có thiện tâm bao giờ mà làm chuyện tốt? Họ Vân chỉ thích gái đẹp, thấy Vương cô nương nhảy xuống vực tìm cái chết, bỏ qua rất uổng nên kéo trở lại lấy làm vợ vài ngày.
Nam Hải Ngạc Thần tính nóng như lửa, chỉ mặt Vân Trung Hạc chửi ngay:
- Con bà ngươi thì có, Nhạc lão nhị tưởng ngươi đổi tính ra tay cứu người, nghĩ tình cùng là bọn đại ác trong thiên hạ nên mới thò tay nắm tóc ngươi, nếu sớm biết vậy thì để cho ngươi rơi xuống chết quách cho rồi.
Chung Linh cười nói:
- Nhạc lão nhị, ngươi vốn dĩ có ngoại hiệu Hung Thần Ác Sát chuyên làm điều xấu xa, không làm chuyện tốt, sao lại đổi tính từ bao giờ? Học của sư phụ ngươi chăng?
Nam Hải Ngạc Thần giơ tay gãi đầu nói:
- Không phải, không phải! Ta nào có đổi tính, nhất định không đổi. Có điều Tứ Đại Ác Nhân thiếu mất một người, thành thử có chiều hụt hẫng. Ta vừa nắm được tóc Vân lão tứ bị y giựt một cái cũng nhào xuống dưới vực, may nhờ Đoàn lão đại võ công cao cường, vung trượng ra cho ta chụp được. Thế nhưng ba người nặng đến bốn trăm cân, kẻ lôi người kéo khiến cho lão đại cũng suýt nữa té theo. Y mới vung gậy ra móc vào cây tùng, định từ từ tính nước trèo lên, ngờ đâu có gã lùn mập người Thổ Phồn vác búa chạy đến chặt cây.
Chung Linh hỏi:
- Gã lùn mập đó người nước Thổ Phồn ư? Sao y lại định hại mạng bọn ngươi?
Nam Hải Ngạc Thần nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất nói:
- Bọn ta Tứ Đại Ác Nhân là cao thủ hạng nhất hạng nhì của Nhất Phẩm Đường nước Tây Hạ, ý không, không, chỉ là hạng ba hạng tư, các ngươi đã ngưỡng mộ từ lâu rồi, phải không? Lần này hoàng thượng tuyển phò mã cho công chúa, sai các cao thủ Nhất Phẩm Đường ra ngoài tuần tra, không để cho bọn rỗi hơi ăn hại đến khuấy phá.
Có ngờ đâu vương tử nước Thổ Phồn ngang ngược không coi ai vào đâu, cho người chặn hết các ngả vào Tây Hạ, không cho một ai vào ứng tuyển, chỉ tiểu tử đó một mình một chợ thôi. Bọn ta dĩ nhiên không chịu, hai bên đánh nhau một trận, đánh chết hơn chục võ sĩ Thổ Phồn, thành ra tam đại ác nhân trở thành kẻ thù của võ sĩ Thổ Phồn, không còn bạn bè gì nữa.
Y nói mấy câu đó mọi người mới nghe ra chút đầu mối nhưng Vương Ngữ Yên vì cớ gì mà quyên sinh thì chưa hiểu rõ. Nam Hải Ngạc Thần lại tiếp:
- Vương cô nương, sư phụ ta đến rồi đó, hai người kết thành vợ chồng đi thôi, cô đừng có tìm cái chết nữa.
Vương Ngữ Yên quay đầu lại, khóc rưng rức:
- Ngươi còn ăn nói lăng nhăng coi thường ta, ta … ta sẽ đập đầu chết ngay tại chỗ.
Đoàn Dự vội khuyên:
- Ấy chớ có làm thế, không nên!
Chàng quay sang nói với Nam Hải Ngạc Thần:
- Nhạc lão tam, ngươi chớ có …
Nam Hải Ngạc Thần sửa lại:
- Nhạc lão nhị!
Đoàn Dự đáp:
- Thì Nhạc lão nhị cũng được! Ngươi không được ăn nói tầm phào nữa. Thế nhưng ngươi vì thầy cứu người quả là có công lao, sau này ta sẽ dạy ngươi một chút công phu.
Nam Hải Ngạc Thần giương đôi mắt ti hí, liếc Vương Ngữ Yên nói:
- Ngươi không chịu làm sư nương của ta, nào có phải thiếu gì đâu? Đây là đại sư nương, đây là tiểu sư nương, cũng đều là sư nương của ta cả.
Y vừa nói vừa chỉ vào Mộc Uyển Thanh và Chung Linh. Mộc Uyển Thanh ngượng ngập, đánh trống lảng:
- Ồ cái tên xú bát quái đâu rồi?
Mọi người mới rồi chăm chăm để ý xem Hư Trúc cứu người, bấy giờ nhìn lại quả nhiên Du Thản Chi và A Tử không biết đã đi đâu mất. Đoàn Dự hỏi:
- Đại ca, bọn họ đi rồi sao?
Tiêu Phong đáp:
- Hai đứa đi rồi. Ngươi đã bằng lòng nên ta không tiện ngăn trở.
Giọng điệu nhuốm vẻ buồn rầu, không biết A Tử theo Du Thản Chi mà đi rồi sẽ ra sao. Nam Hải Ngạc Thần kêu lên:
- Lão đại, lão tứ, mình đi về ư?
Y thấy Đoàn Diên Khánh và Vân Trung Hạc đã đi về hướng tây vội vàng quay lại nói với Đoàn Dự:
- Thôi ta cũng đi đây!
Y hấp tấp chạy theo Đoàn Diên Khánh và Vân Trung Hạc đi về phía thành Linh Châu. Chung Linh nói:
- Vương cô nương, chúng mình ngồi xe nhé!
Nàng đỡ Vương Ngữ Yên lên chiếc xe lừa trước đây dành cho A Tử. Thế là đoàn người cùng về hướng tây đến sẩm tối đã vào nội thành Linh Châu.
Khi đó Tây Hạ đang lúc cường thịnh, tổng cộng có hai mươi hai châu. Phía nam Hoàng Hà thì có Linh Châu, Hồng Châu, Ngân Châu, Hạ Châu. Phía tây Hoàng Hà thì có Hưng Châu, Kinh Châu, Cam Châu, Túc Châu nay là một dải Cam Túc, Ninh Hạ, Tuy Viễn. Nơi đây nhờ có nước sông Hoàng Hà nên cây cỏ tốt tươi, mùa màng phong thịnh. “Hoàng Hà trăm nơi hại, chỉ một khúc cong lợi”, nước Tây Hạ chính là chỗ này. Lại thêm binh cường mã tráng, tổng cộng có đến năm mươi vạn quân. Sĩ tốt Tây Hạ dũng mãnh thiện chiến, Tống sử có chép là:
Người Tây Hạ thích dùng hư binh, mai phục bao vây quân địch. Họ dùng thiết kỵ để tấn công, cưỡi ngựa tốt, giáp dày đâm không thủng, người buộc chặt vào tọa kỵ nên dẫu có chết cũng không rơi xuống đất. Khi chiến đấu họ dùng thiết kỵ xung trận trước, khi nào trận loạn rồi liền xua quân đánh lên, bộ binh đi chung với kỵ binh cùng tiến.
Hoàng đế Tây Hạ tuy họ Lý nhưng chính thực là họ Thác Bạt đời Đường Thái Tông được ban họ Lý là họ nhà vua. Người Tây Hạ luôn luôn đánh nhau với các nước chung quanh nên cương giới thay đổi, quốc đô cũng di chuyển. Linh Châu là thành lớn của Tây Hạ nhưng so với thành thị Trung Nguyên thì còn kém xa.
Tối hôm đó bọn Tiêu Phong không thể nào tìm ra được khách điếm. Linh Châu vốn là chỗ phồn hoa, lại đang lúc gần tiết Trung Thu, hào kiệt bốn phương đông nườm nượp, mấy căn khách điếm lớn đều chật ních. Bọn Tiêu Phong không muốn ra ngoài thành, đành vào một cái miếu ở tạm, đàn ông bên phía đông, đàn bà bên phía tây.
Đoàn Dự từ khi gặp lại Vương Ngữ Yên, vừa hoan hỉ, vừa buồn bã, tối hôm đó trằn trọc mãi không ngủ được. Chàng trong bụng tự hỏi: “Vì cớ gì mà Vương cô nương lại muốn quyên sinh? Làm cách nào khuyên giải nàng đây? Ôi, ta không biết vì sao nàng chán đời thì làm sao mà khuyên giải được?”.
Trước mắt trăng sáng vằng vặc chiếu qua cửa sổ xuống đất. Chàng rón rén trở dậy đi ra ngoài sân, vầng trăng chưa tròn hẳn đang từ từ lên khỏi ngọn hai cây ngô đồng bên cạnh tường. Khi đó mùa nực mới qua nhưng một dải Cam Lương buổi tối đã hơi trở lạnh, Đoàn Dự quanh quẩn dưới gốc cây vài vòng thấy vết thương trên ngực lại ngâm ngẩm đau, biết rằng vì ban ngày chạy nhanh quá nên lại động đến vết thương, không khỏi tự hỏi: “Sao nàng lại đi tìm cái chết nhỉ?”.
Chàng thuận chân đi ra ngoài miếu, dưới ánh trăng thấy xa xa bên cạnh bờ ao thấp thoáng một người đàn bà áo trắng trông như thể Vương Ngữ Yên. Đoàn Dự kinh hãi kêu thầm: “Không xong rồi, nàng lại tự tử nữa”. Lập tức thi triển khinh công, xông ngay tới chỉ nháy mắt đã đến sau lưng người đàn bà kia.
Dưới ao nước xanh biếc phẳng như mặt gương, phản chiếu bóng người, quả chính là Vương Ngữ Yên thật. Đoàn Dự không dám mạo muội tiến lên, nghĩ thầm: “Ở trên núi Thiếu Thất nàng chán ghét ta, lần này gặp lại, vẻ mặt vẫn chưa vui chút nào, chắc là cơn giận chưa hết. Nàng sở dĩ toan bề quyên sinh, không chừng là vì bực với mình. Ôi, Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự, ngươi đường đột đắc tội với giai nhân để nàng buồn bã muốn lìa đời, thì dù có trăm lần chết cũng không đủ chuộc lỗi lầm”.
Chàng đứng náu sau một gốc cây, tự oán tự thán, càng nghĩ càng thấy tội nghiệt thâm trọng. Nếu trên đời này có người muốn kết liễu đời mình thì người đó phải là Đoàn Dự mới phải chứ không thể là cô gái đang đứng trước mặt tên gọi Vương Ngữ Yên.
Bỗng thấy mặt nước trong xanh như ngọc tự nhiên khuấy động, có mấy vòng tròn từ từ loang ra. Đoàn Dự ngưng thần nhìn kỹ, thì chính là những giọt lệ của Vương Ngữ Yên nhỏ xuống. Đoàn Dự càng thêm đau lòng, nghe nàng buồn bã thở dài, nói nhỏ:
- Thôi … thôi ta đành đi tìm cái chết cho xong, để khỏi phải chịu nỗi thống khổ vô cùng vô tận này.
Đoàn Dự lại càng nhịn không nổi, từ sau gốc cây bước ra nói:
- Vương cô nương, nghìn lần không nên, vạn lần không nên, mọi sự chẳng qua chỉ vì Đoàn Dự này không ra gì, xin để tại hạ chịu thay. Cô nương … cô nương nếu như vẫn còn giận, tại hạ xin tạ tội trước mặt cô nương.
Chàng nói đến đây, hai gối khuỵu xuống, quì ngay trước mặt nàng. Vương Ngữ Yên giật nảy mình, vội nói:
- Công tử … công tử làm chi đó? Mau đứng lên, chớ để mọi người nhìn thấy thì còn thể thống gì nữa?
Đoàn Dự nói:
- Bao giờ cô nương tha thứ cho tôi, không còn giận nữa lúc đó tại hạ mới đứng lên.
Vương Ngữ Yên lạ lùng:
- Ta tha thứ cho công tử chuyện chi? Trách cứ chuyện chi? Có liên can gì đến anh đâu?
Đoàn Dự nói:
- Ta thấy cô nương đau lòng, nghĩ bụng cô nương mọi chuyện đều vui vẻ, chỉ vì ta đắc tội với Mộ Dung công tử khiến y khó chịu để đến nỗi cô cũng bực mình lây. Lần tới nếu gặp lại y, y muốn đánh muốn giết ta cũng chỉ bỏ chạy, quyết không hoàn thủ.
Vương Ngữ Yên dậm chân thở dài:
- Ôi, anh … anh sao mà ngốc thế, ta thương tâm là chuyện của ta, nào có liên quan gì đến anh đâu.
Đoàn Dự hỏi lại:
- Nếu nói thế có nghĩa là cô nương không trách gì ta phải không?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Dĩ nhiên là không rồi.
Đoàn Dự nói:
- Thế thì ta cũng yên tâm.
Chàng đứng một hồi, đột nhiên cảm thấy chán phèo chẳng còn ra gì nữa. Nếu như Vương Ngữ Yên vì ghét mình mà đau lòng tính chuyện quyên sinh, cho chí đánh chàng chửi chàng, hay rút kiếm đâm cho một cái, vung đao chém cho một nhát thì hẳn mười phần sung sướng, ngờ đâu nàng chỉ hững hờ: “Ta thương tâm là chuyện của ta, nào có liên quan gì đến anh đâu”, thật chẳng khác gì bị dội một gáo nước lạnh, cuộc đời nhạt nhẽo làm sao.
Lại thấy Vương Ngữ Yên cúi đầu, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống ngực, không thấm vào áo nên lăn xuống đất. Đoàn Dự cảm thấy sôi lên nói:
- Cô nương có chuyện gì đau lòng, nói cho tôi nghe. Tôi sẽ tận tâm kiệt lực để làm cho cô, nhất quyết sẽ khiến cô hết giận thành vui.
Vương Ngữ Yên chậm rãi ngửng đầu lên, dưới ánh trăng mắt nàng long lanh đẫm lệ trông như hai viên thủy tinh. Hai khối thủy tinh đó lóe lên một tia vui mừng, nhưng lại tắt ngay. Vương Ngữ Yên rầu rĩ nói:
- Đoàn công tử đãi thiếp thật tốt bụng, trong lòng thiếp … trong lòng thiếp cảm kích biết bao. Có điều chuyện này công tử không thể nào làm được, công tử dẫu muốn giúp cũng không xong.
Đoàn Dự nói:
- Bản thân ta quả chẳng tài cán gì, thế nhưng Tiêu đại ca, Hư Trúc nhị ca ai cũng đầy võ công, đều ở đây cả. Tại hạ với hai vị huynh đệ kim lan kia tình như cốt nhục, dù có cầu chuyện gì chăng nữa cũng sẽ bằng lòng. Cô nương có chuyện gì thương tâm, nói cho ta nghe. Nếu quả đành phải bó tay không cách nào vãn hồi được thì sau khi nói ra những chuyện đau lòng nỗi buồn cũng nhẹ bớt phần nào.
Khuôn mặt trắng bệch của Vương Ngữ Yên bỗng hơi ửng đỏ, nàng quay sang chỗ khác không dám nhìn thẳng vào Đoàn Dự nữa, nhỏ nhẹ nói, tiếng chỉ vo ve như muỗi kêu:
- Y … y muốn làm phò mã Tây Hạ. Công Dã nhị ca đến khuyên thiếp, bảo là … bảo là vì công cuộc hưng phục Đại Yên phải quên đi chuyện nhi nữ tư tình.
Nàng nói mấy câu đó xong rồi quay lại gục đầu vào vai Đoàn Dự, khóc nức nở. Đoàn Dự được nàng thân cận như thế đâm ra hoảng vía, đứng như trời trồng không dám động đậy chút nào, vừa chợt hiểu ra bỗng thấy ngẩn ngơ, không biết nên vui mừng hay nên đau xót. Thì ra Vương Ngữ Yên đau lòng chỉ vì Mộ Dung Phục muốn ứng tuyển phò mã Tây Hạ, nếu lấy được công chúa Tây Hạ dĩ nhiên không màng gì đến Vương Ngữ Yên nữa.
Đoàn Dự tự nhiên nghĩ ngay: “Nếu nàng không lấy biểu ca, không chừng sẽ đổi thái độ với mình. Ta cũng không dám mong nàng hạ cố lấy mình, chỉ mong được thường trông thấy nàng cũng đủ thỏa lòng thỏa dạ. Nàng thích thanh tĩnh ta sẽ dẫn nàng đi những nơi không dấu chân người, hoang sơn cô đảo, sáng chiều thấy nhau, sung sướng biết bao?”. Nghĩ đến chuyện được như thế không khỏi hoa chân múa tay.
Vương Ngữ Yên giật mình, lùi lại một bước, thấy Đoàn Dự mặt tươi như hoa, giận dỗi nói:
- Anh … anh … ta vẫn tưởng anh là người tốt nên mới ngỏ lời tâm sự. Ai ngờ đâu công tử hạnh tai lạc họa quay lại chế nhạo ta.
Đoàn Dự vội đáp:
- Không, không đâu! Vương cô nương, có trời có đất chứng giám, nếu Đoàn Dự này có nửa phần hạnh tai lạc họa đối với cô nương thì xin cho sét đánh bửa đôi đầu, nghìn vạn mũi tên bắn trúng.
Vương Ngữ Yên hỏi:
- Nếu anh không có ý xấu thì cũng chẳng sao, việc gì phải thề thốt thế? Vậy vì cớ gì anh lại cao hứng?
Nàng vừa buột mồm hỏi xong chợt hiểu ngay ra, Đoàn Dự sở dĩ hớn hở ra mặt, chỉ vì Mộ Dung Phục lấy được công chúa Tây Hạ thì anh chàng sẽ bớt một kẻ tình địch, may ra có hi vọng kết thân với mình. Đoàn Dự vì nàng say đắm, tình ý nồng nàn, lẽ nào Vương Ngữ Yên lại không biết?
Có điều bao nhiêu tình cảm của nàng từ trước tới nay dồn hết cho biểu ca, có khi nghĩ tới mối tình si của Đoàn Dự, cũng hơi tội nghiệp nhưng bảo là “yêu” thì chưa từng có chuyện đó. Nàng hiểu rõ vì sao Đoàn Dự hoa chân múa tay rồi, thẹn thùng lại thêm ngượng ngập, hai má đỏ bừng hậm hực nói:
- Anh tuy không cười tôi, thế nhưng bụng dạ cũng không tốt lành gì. Tôi … tôi … tôi …
Đoàn Dự kinh hoảng, nghĩ thầm: “Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự, sao ngươi chợt nảy ra cái tính nhỏ nhen ti tiện, toan bề dậu đổ bìm leo như thế? Thế hóa ra là một kẻ tiểu nhân vô sỉ hay sao?”.
Chàng thấy nàng thật yếu đuối đáng thương, nếu như có thể làm cho nàng được một đời bình an vui vẻ thì dù có chết vạn lần cũng cam lòng, tự nhiên hào khí nổi lên nghĩ thầm: “Vừa rồi ta chỉ nghĩ đến làm sao được cùng nàng rong chơi nơi hoang sơn cô đảo, sớm tối bên nhau, vui vầy sung sướng. Có biết đâu rằng “vui vầy sung sướng” kia là của Đoàn Dự mà thôi chứ nào có phải là của Vương Ngữ Yên? Cái vui của Đoàn Dự chính là nỗi buồn của Vương Ngữ Yên, ta cầu niềm vui cho mình như thế chỉ là yêu mình, còn như phải làm thế nàng cho nàng vui, ấy mới thực là yêu nàng, lo lắng cho nàng”.
Vương Ngữ Yên hạ giọng:
- Có phải ta nói sai chăng? Công tử giận ta chăng?
Đoàn Dự vội đáp:
- Không, không đâu! Ta làm gì mà giận nàng?
Vương Ngữ Yên nói:
- Thế sao công tử không nói gì cả?
Đoàn Dự đáp:
- Ta đang nghĩ đến một chuyện.
Chàng trong lòng không ngớt tính toán: “Ta so với Mộ Dung công tử, văn tài võ công không kịp mà nhân phẩm phong thái cũng kém, đến tiêu sái tiếng tăm cũng không bằng, có thể nói mặt nào cũng thua xa lắc. Huống chi hai người lại là anh em cô cậu, từ tấm bé có tình thanh mai trúc mã, gắn bó đã lâu ta thật không thể nào sánh được. Thế nhưng có một chuyện ta hơn được Mộ Dung công tử, ta phải cho Vương cô nương hay rằng nói đến chân tâm thành ý lo lắng cho nàng thì Mộ Dung công tử không thể nào bì kịp ta. Hai mươi năm sau khi Vương cô nương cùng Mộ Dung công tử sinh con đẻ cái, có cháu có chắt rồi thì trong tấm lòng sâu thẳm của nàng, mỗi khi nghĩ đến Đoàn Dự, biết rằng trên đời không có kẻ thứ hai thật tình được như ta”.
Chàng trong bụng đã quyết liền nói:
- Vương cô nương, cô không phải đau lòng, để ta đến khuyên Mộ Dung công tử đừng đi ứng tuyển phò mã Tây Hạ, mau mau trở về thành hôn với cô đi thôi.
Vương Ngữ Yên giật mình nói:
- Không, làm thế sao được? Biểu ca ta hận công tử thấu xương, y không nghe công tử khuyên giải gì đâu.
Đoàn Dự nói:
- Ta sẽ nói chuyện đại nghĩa để chỉ vẽ cho y quay về nẻo sáng, trên đời này quan trọng nhất là vợ chồng phải tâm đầu ý hợp, hai bên cùng vui. Y và công chúa Tây Hạ hai người chẳng ai biết ai, cũng chẳng biết cô ta đẹp hay xấu, thiện hay ác, vừa mới gặp nhau đã nên duyên thật không ổn chút nào. Ta cũng sẽ nói với y, Vương cô nương thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần, trên đời này ít ai sánh kịp, lại thêm ôn nhu trinh thục, kiếm khắp thiên hạ cũng chẳng ra được một người thứ hai. Người như thế kiếm một nghìn năm cũng chẳng ra, mà có kiếm thêm một nghìn năm nữa cũng không có. Huống chi Vương cô nương đối với ngươi Mộ Dung công tử một mối thâm tình, sao ngươi nỡ trở thành một gã lang quân bạc hãnh, khiến cho tất cả những người đang yêu trên đời này mắng chửi, để cho hảo hán anh hùng trên giang hồ cười chê?
Vương Ngữ Yên nghe chàng nói một thôi như thế, thật là cảm động, buồn bã nói:
- Đoàn công tử, công tử khen thiếp như thế chẳng qua tại chàng có lòng ái mộ, yêu mến thiếp …
Đoàn Dự vội cãi:
- Sai bét rồi! Không phải vậy!
Chàng vừa mở miệng nhớ ngay là mình đã tập nhiễm cái giọng của Bao Bất Đồng, học được câu đầu môi chót lưỡi của y, nhịn không nổi cười hộc lên một tiếng, nói tiếp:
- Ta chỉ một tấm lòng thành, câu nào cũng từ trong gan ruột mà ra.
Vương Ngữ Yên nghe câu:”Phi dã, phi dã” của chàng khiến cho đang khóc cũng phải bật cười đáp:
- Chuyện hay anh không học, lại học cái lối cù nhầy của Bao tam ca.
Đoàn Dự thấy nàng mặt mày rạng rỡ, hết sức hoan hỉ nói:
- Ta sẽ hết sức tìm đủ mọi cách khuyên giải Mộ Dung công tử để y không còn ý muốn làm phò mã Tây Hạ mà sớm sớm cùng cô nương thành hôn.
Vương Ngữ Yên đáp:
- Anh làm thế là vì sao? Có chỗ nào lợi cho anh đâu?
Đoàn Dự đáp:
- Chỉ cần sao cô nương vui tươi nhí nhảnh, trong bụng thoải mái, ấy là cái lợi cho ta đó.
Vương Ngữ Yên trong lòng rung động, nghe một câu hết sức vu vơ như thế cũng đủ biết chàng đối với mình một mối chân tình. Thế nhưng nàng vốn nhất tâm nhất ý chỉ có một mình Mộ Dung Phục, tuy cảm kích nhưng chỉ thoáng qua rồi quên ngay, thở dài một tiếng nói:
- Anh không biết tấm lòng của biểu ca. Trong lòng y việc hưng phục Đại Yên là chuyện to lớn nhất trong thiên hạ. Công Dã nhị ca nói với ta rằng, biểu ca có nói: Phận nam nhi phải lấy đại nghiệp làm trọng, nếu lại như nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản thì còn đâu là anh hùng nữa.
Anh ta còn nói: Công chúa Tây Hạ dù có xấu như Chung Vô Diệm, chanh chua tai ngược thì y cũng chẳng để vào đâu, chỉ có hưng phục Đại Yên mới là quan trọng hơn cả.
Đoàn Dự trầm ngâm đáp:
- Cái đó chắc là thật đấy. Họ Mộ Dung nhất tâm nhất ý mong làm hoàng đế, nước Tây Hạ có thể giúp họ hưng binh phục quốc, chuyện này … chuyện này … quả là khó thực.
Lại thấy Vương Ngữ Yên nước mắt doanh tròng sắp sửa trào ra, Đoàn Dự nghĩ mình dù có phải lên núi đao, xuống vạc dầu cũng chẳng sá gì bèn ưỡn ngực nói:
- Cô nương cứ yên tâm đi, để ta đi làm phò mã Tây Hạ. Biểu ca cô không làm phò mã thì lúc đó không thể không thành hôn với cô nương.
Vương Ngữ Yên vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, hỏi lại:
- Cái gì?
Đoàn Dự đáp:
- Để ta đi giật lấy cái chức phò mã đô úy là xong.
Vương Ngữ Yên chính mắt nhìn thấy trên núi Thiếu Thất Đoàn Dự đã từng dùng Lục Mạch Thần Kiếm đánh cho Mộ Dung Phục không cách gì trở tay, nghĩ thầm võ công Đoàn Dự quả cao hơn biểu ca, nếu chàng có bụng đi giành chức phò mã e rằng chưa chắc đã vào tay Mộ Dung Phục được, nói khẽ:
- Đoàn công tử, chàng đối với thiếp thật hết lòng, nhưng nếu như thế, biểu ca sẽ hận chàng không đâu kể xiết.
Đoàn Dự đáp:
- Thế thì đã sao? Hiện bây giờ y cũng đã hận ta rồi.
Vương Ngữ Yên nói:
- Thế nhưng công tử vừa mới nói, không biết công chúa Tây Hạ xấu hay đẹp, thiện hay ác, vậy sao chàng lại vì thiếp mà thành thân với cô ta, chẳng hóa ra … chẳng hóa ra … thiệt thòi cho công tử lắm hay sao?
Đoàn Dự định nói: “Chỉ vì nàng, dù ta có phải thiệt thòi thế nào chăng nữa cũng cam gánh chịu” nhưng lại nghĩ ra: “Ta làm cho nàng nhưng lại khiến cho nàng phải chịu ơn thì đâu còn là hành vi của người quân tử nữa”. Chàng bèn đáp:
- Ta nào có vì nàng mà chịu thiệt thòi đâu. Cha ta đã ra lệnh bảo ta đi tìm cách lấy công chúa Tây Hạ làm vợ, đó là ta tuân lệnh gia gia, có liên quan gì đến cô nương đâu?
Vương Ngữ Yên là người cực kỳ thông tuệ, mối thâm tình của Đoàn Dự đối với mình, lẽ nào không thấu đáo? Chỉ vì chàng say mê mình mà cam nguyện thành hôn với một người chưa từng quen biết, vì mình mà làm một chuyện hết sức trái với tâm tư, lại không kể công, trong lòng càng thêm cảm kích, đưa tay ra nắm tay Đoàn Dự nói:
- Đoàn công tử, thiếp … thiếp … kiếp này không biết lấy gì báo đáp, thôi đành để kiếp sau …
Nàng nói đến đây, giọng nghẹn ngào không nói tiếp được nữa. Hai người mấy lần cùng chung hoạn nạn, giúp đỡ nâng dắt lẫn nhau, đụng da chạm thịt không phải chỉ một lần nhưng trước nay chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Còn lần này chính là vì trong lòng Vương Ngữ Yên cảm động, đưa tay ra nắm tay Đoàn Dự. Đoàn Dự cảm thấy bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của nàng cầm lấy tay mình, trong nhất thời thật dẫu có lên tiên cũng không sướng bằng, niềm vui dâng tràn thấy nàng đãi mình như thế thì dù có phải lấy cả một lượt công chúa Tây Hạ, công chúa Đại Tống, công chúa nước Liêu, công chúa Thổ Phồn, công chúa Cao Ly chàng cũng không nề. Chàng bị thương chưa khỏi, trong cơn sung sướng như điên như cuồng, nhiệt huyết dâng lên, tinh thần xem chừng không chịu nổi, bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng, thân hình lảo đảo, ùm một tiếng đã lộn nhào xuống ao.
Vương Ngữ Yên kinh hãi quá kêu lên:
- Đoàn công tử! Đoàn công tử!
Nàng vội vàng đưa tay ra nắm lấy Đoàn Dự. Cũng may cái ao đó rất nông, Đoàn Dự bị ngấm nước nên đầu óc tỉnh lại, ướt lướt thướt trèo lên. Tiếng kêu của Vương Ngữ Yên khiến cho những người trong miếu đều thức giấc. Tiêu Phong, Hư Trúc, Ba Thiên Thạch, Chu Đan Thần tất cả cùng túa ra, thấy tình trạng Đoàn Dự như thế, còn Vương Ngữ Yên thì ngượng ngập đứng một bên, vẻ mặt cực kỳ bẽn lẽn, ai cũng cho rằng hai người hò hẹn lúc canh khuya, không khỏi cười thầm nhưng không tiện dò hỏi. Đoàn Dự tuy muốn chống chế vài câu nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Hôm sau là ngày mười hai tháng tám, chỉ còn ba ngày nữa là đến tiết Trung Thu. Ba Thiên Thạch mới sáng sớm đã đi vào thành lo liệu công việc. Đến giờ tị, y lật đật quay về bẩm với Đoàn Dự:
- Công tử, lá thư cầu thân của vương gia gửi hoàng đế Tây Hạ, tiểu nhân đã trình cho bộ Lễ rồi. Cũng may đích thân Lễ Bộ thượng thư trông thấy, hết sức khách khí, nói là được công tử đến cầu thân, nước Tây Hạ vô cùng vinh dự hi vọng công tử sẽ hoàn thành sở nguyện.
Chẳng bao lâu, một đoàn người ngựa chạy đến trước miếu rồi có tiếng người gọi. Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần liền chạy ra đón vào, thì ra đó là Đào thị lang của bộ Lễ cùng với nhân viên đến nghinh tiếp Đoàn Dự, mời vào tân quán nghỉ ngơi. Tiêu Phong là Nam Viện Đại Vương của nước Liêu, thịnh thế nước Liêu hơn Đại Lý nhiều, nếu Tây Hạ biết được có cả ông ở đây, ắt là tiếp đón còn long trọng hơn nữa. Có điều ông đã dặn mọi người đừng hở phong thanh là có cả ông cùng đi, chỉ cùng Hư Trúc nhận là tùy tùng của Đoàn Dự, tất cả vào nhà khách.
Mọi người yên vị rồi, bỗng nghe trong viện có kẻ cất giọng thô lỗ chửi rủa:
- Ngươi là cái thá gì mà đòi ngấm nghé công chúa Tây Hạ? Cái chức phò mã Tây Hạ, tiểu vương tử bọn ta đã định chiếm rồi, bọn chúng bay mau mau cúp đuôi cút đi thôi.
Bọn Ba Thiên Thạch nghe nói thế ai nấy nổi hung lên, nghĩ thầm kẻ nào sao dám vô lễ như thế, dám đến trước cửa nhục mạ? Mở cửa ra thấy có đến mười bảy mười tám đại hán, đứng đầy trong viện kêu la om sòm.
Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần đều là những bầy tôi cực kỳ tinh tế trong triều đình Đại Lý, chỉ khác là Chu Đan Thần có vài phần nho nhã văn chương, còn Ba Thiên Thạch thì bặm trợn hơn một chút. Hai người không ai nói gì, chỉ đứng ở cửa.
Chỉ thấy bọn kia càng chửi càng thô tục, trong đó xen vào nhiều tiếng Phiên không ai hiểu gì nhưng mồm năm miệng mười “tiểu vương tử nhà ta” thế này thế khác, xem chừng là hạ thuộc của vương tử nước Thổ Phồn.
Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần hai người nhìn nhau cười mỉm, đang định ra tay đánh đuổi bọn chúng đi, đột nhiên cửa bên cánh trái mở toang, một người áo vàng, một người áo đen xông ra, tay đấm chân đá, trong nháy mắt đã có ba đại hán bò lê bò càng kêu la rầm rĩ, ngoài ra còn mấy người khác bị đánh văng ra ngoài ngõ.
Người áo đen nói:
- Khoái quá! Khoái quá!
Gã áo vàng nói:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Chưa đủ gọi là khoái!
Một người chính là Phong Ba Ác còn người kia là Bao Bất Đồng. Bỗng nghe những võ sĩ Thổ Phồn chạy được ra khỏi cửa lớn tiếng:
- Họ Mộ Dung kia, ta khuyên ngươi nên sớm về Cô Tô cho xong. Ngươi định lấy công chúa Tây Hạ làm vợ sẽ khiến tiểu vương tử bọn ta bực mình, sử dụng môn “ăn miếng trả miếng”, cưới quách con em ngươi làm vợ bé là ngươi bỏ mẹ.
Phong Ba Ác lại chạy vụt ra như gió, nghe tiếng bì bộp đánh đấm, ối ối mấy tiếng, những tên võ sĩ Tây Hạ bỏ chạy tán loạn, tiếng chửi vọng lại càng lúc càng xa. Vương Ngữ Yên ngồi ở trong phòng, nghe tiếng Bao Phong cùng bọn võ sĩ Thổ Phồn, lông mày nhíu lại, giọt châu rưng rưng, không biết phải làm thế nào, có nên đi ra gặp bọn họ hay không?
Bao Bất Đồng chắp tay chào Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần nói:
- Ba huynh, Chu huynh đến Tây Hạ để xem trò vui chăng, hay còn có mưu tính chuyện gì khác?
Ba Thiên Thạch cười nói:
- Bao Phong hai vị làm gì thì hai người chúng ta cũng làm chuyện ấy.
Bao Bất Đồng biến sắc hỏi:
- Đoàn vương tử nước Đại Lý cũng tới cầu thân ư?
Ba Thiên Thạch đáp:
- Chính thế! Công tử gia bọn ta là thế tử của hoàng thái đệ nước Đại Lý, ngày sau thân đăng đại vị, là vua một cõi ngoảnh mặt về phương nam, cùng với Tây Hạ kết thân, quả là môn đương hộ đối. Mộ Dung công tử chỉ chân bạch đinh, nhân phẩm tuy cao nhưng gia cảnh xem ra không xứng đôi vừa lứa.
Mặt Bao Bất Đồng lại càng khó coi nói:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Ngươi biết một mà chẳng biết hai. Công tử nhà ta là phượng hoàng trong loài người, cái tên ngốc họ Đoàn nhà ngươi làm sao bì được?
Phong Ba Ác lại xông ra nói:
- Tam ca hà tất phải tranh hơi cãi vã làm gì? Để mai đây kim điện tỉ thí, hai bên thi triển tài nghệ là biết ngay.
Bao Bất Đồng đáp:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Tỉ thí nơi kim điện ấy là chuyện của công tử gia, còn cãi vã hơn thua chính là việc của bọn mình.
Ba Thiên Thạch cười nói:
- Cãi vã hơn thua thì Bao huynh là số một trong thiên hạ, cổ vãng kim lai không ai bì kịp. Tiểu đệ đành chịu nước lép, chi bằng nhận thua trước cho xong.
Y vừa nói vừa cùng Chu Đan Thần lui vào trong phòng, nói:
- Chu hiền đệ, nghe gã Bao Bất Đồng nói ra thì công tử gia phải tham dự cái gì gọi là kim điện tỉ thí. Công tử gia bị thương nặng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, võ công lại lúc được lúc không, đâu có gì chắc chắn, nếu khi tỉ thí Lục Mạch Thần Kiếm không dùng được, đã không thành phò mã mà lại còn nguy đến tính mạng, mình phải tính sao đây?
Chu Đan Thần cũng bó tay, hai người đành đi tìm Tiêu Phong, Hư Trúc để bàn tính. Tiêu Phong nói:
- Việc thi ở điện vàng kia không biết tỉ thí cách nào? Một đánh một chăng, hay là bao nhiêu bộ thuộc cũng xuất trận? Nếu như người đi theo cũng tham dự giác đấu được thì không có gì phải lo.
Ba Thiên Thạch đáp:
- Quả đúng thế. Chu hiền đệ, bọn mình đến gặp Đào thượng thư hỏi xem cách thức kén rể, tỉ thí ra sao cho rõ ràng, lúc đó hãy bàn tính lại.
Hai người bèn khăn gói ra đi. Tiêu Phong, Hư Trúc, Đoàn Dự ba người ngồi uống rượu, chén chú chén anh thật là hào sảng. Tiêu Phong nhân dịp hỏi Đoàn Dự học Lục Mạch Thần Kiếm như thế nào, định truyền cho chàng những pháp môn vận chuyển chân khí để có thể tùy ý mà sử dụng. Ngờ đâu Đoàn Dự chẳng biết một tí nội công, ngoại công nào cả thì làm sao có thể học được trong một ngày một buổi? Tiêu Phong thấy không cách gì hơn chỉ còn nước lắc đầu, giơ bát lên uống ừng ực. Hư Trúc và Đoàn Dự tửu lượng kém xa, uống hết năm sáu bát liệt tửu thì đã say mèm không còn biết trời trăng gì nữa.
Đoàn Dự mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, thấy giấy dán trên cửa sổ in hình cành cây rõ mồm một, ánh trăng chiếu vào thì ra đã khuya lắm. Chàng trong lòng rung động: “Hôm qua ta và Vương cô nương nói chuyện chưa xong, chỉ vì sơ ý nên lộn cổ xuống ao, không biết nàng có còn gì để nói với mình nữa hay không? Hay là vẫn ở bên ngoài chờ mình? Chết rồi, không xong! Nếu để nàng đợi một hồi lâu thấy mình không ra, chắc chán nản quay về ngủ mất, hóa ra chẳng hỏng hết đại sự hay sao?”. Chàng vội vàng nhỏm dậy, rón rén mở cửa phòng đi qua sân đang toan mở then cổng chính, bỗng nghe đằng sau có người nói khẽ:
- Đoàn công tử lại đây, ta có chuyện muốn nói.
Đoàn Dự bất thần nghe tiếng người giật bắn lên, giọng nói lạnh lùng dường như không có ý tốt, định quay lại xem là ai bỗng thấy sau lưng bị nắm chặt rồi. Đoàn Dự nhận ra tiếng, hỏi lại:
- Có phải Mộ Dung công tử đó không?
Người kia đáp:
- Không dám, chính là mỗ đây, xin Đoàn huynh di giá ra ngoài nói chuyện.
Quả đúng là Mộ Dung Phục. Đoàn Dự nói:
- Mộ Dung công tử đã sai bảo, tại hạ đâu dám không phụng bồi? Xin bỏ tay ra đã.
Mộ Dung Phục đáp:
- Cũng chẳng cần phải buông ra làm chi.
Đoàn Dự đột nhiên thấy mình nhẹ bỗng, người bay bổng như đằng vân giá vụ, đã bị Mộ Dung Phục nắm sau lưng nhảy lên mái nhà. Đoàn Dự nếu như há mồm kêu thì cũng đánh thức Tiêu Phong, Hư Trúc và những người khác chạy ra cứu viện nhưng lại nghĩ: “Nếu ta kêu lên thì Vương cô nương cũng nghe tiếng, nàng thấy hai người lại hục hặc nhau, hẳn sẽ không hài lòng. Nàng không bao giờ trách biểu ca đâu, bao nhiêu tội vạ lại đổ lên đầu ta, lẽ nào ta lại để nàng phải bực tức?”. Chàng nghĩ thế nên không la ó, để mặc cho Mộ Dung Phục xách trên tay chạy băng băng ra ngoài.
Khi đó tuy là canh khuya nhưng cũng sắp tới ngày Trung Thu, ánh trăng vằng vặc, thấy Mộ Dung Phục lúc đầu chạy trên đường lót đá xanh rồi sau đến một con đường mòn đất thịt, hai bên là cỏ cao nửa xanh nửa vàng.
Mộ Dung Phục chạy được một lát rồi ngừng lại, cầm Đoàn Dự ném phịch xuống đất một cái khá mạnh, bình một tiếng, vai và hông Đoàn Dự chạm vào đất nhưng không đau lắm. Chàng nghĩ thầm: “Gã này mặt mũi trông cũng văn nhã nhưng hành động lại như kẻ dã man” bèn lồm cồm bò dậy nói:
- Mộ Dung huynh có điều gì thì nói đâu cần phải hung hăng như thế.
Mộ Dung Phục cười khẩy đáp:
- Tối hôm qua ngươi nói gì với biểu muội ta?
Đoàn Dự đỏ mặt, ngượng ngập đáp:
- Cũng … cũng đâu có chuyện gì? Chẳng qua vô tình chạm mặt nhau nói vài câu chuyện tầm phào thôi mà.
Mộ Dung Phục nói:
- Ngươi là nam tử hán, đại trượng phu, người quang minh không làm điều lén lút, đã nói chuyện gì, làm việc gì thì hà tất phải chối quanh?
Đoàn Dự bị y khích bác, máu nóng nổi lên nói:
- Đương nhiên việc gì ta phải dấu diếm, ta nói với Vương cô nương là muốn đến khuyên nhủ ngươi một chuyện.
Mộ Dung Phục cười nhạt nói:
- Có phải ngươi muốn khuyên ta: “Trên đời này quan trọng nhất là vợ chồng phải tâm đầu ý hợp, hai bên cùng vui. Ta và công chúa Tây Hạ chẳng ai biết ai, cũng chẳng biết cô ta đẹp hay xấu, thiện hay ác, vừa mới gặp nhau đã nên duyên thật không ổn chút nào”, có phải thế không?
Ngươi lại còn nói: “Huống hồ biểu muội đối với ta một mối thâm tình, nếu như trở thành một gã lang quân bạc hãnh, sẽ khiến cho tất cả những người đang yêu trên đời này mắng chửi, để cho hảo hán anh hùng trên giang hồ cười chê?” có phải thế không?
Y nói một câu Đoàn Dự đã ngẩn người, đến khi nói hết chàng mới lắp bắp:
- Vương … Vương cô nương kể lại cho ngươi rồi ư?
Mộ Dung Phục đáp:
- Đời nào nàng lại dám nói cho ta nghe?
Đoàn Dự hỏi lại:
- Thế tối hôm qua ngươi đứng náu ở một bên nghe được ư?
Mộ Dung Phục lại cười nhạt:
- Ngươi có lừa là lừa được một cô nương ngây thơ không hiểu chuyện đời chứ tính chuyện xí gạt ta sao nổi.
Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi lại:
- Ta lừa ngươi chuyện gì?
Mộ Dung Phục đáp:
- Nói thế mà chưa rõ hay sao? Ngươi bản thân muốn được làm phò mã Tây Hạ, sợ ta đến tranh giành nên mới đặt điều định dụ ta vào tròng. Ha ha, Mộ Dung Phục này có phải là đứa trẻ lên ba đâu, không lẽ lại vào bẫy của ngươi được? Ngươi … ngươi đừng có nằm mơ nữa.
Đoàn Dự thở dài:
- Ta chỉ có lòng tốt, mong cho Vương cô nương và ngươi thành hôn, kết thành thần tiên quyến thuộc, nâng án ngang mày, trăm năm đầu bạc đấy thôi.
Mộ Dung Phục lại cười khẩy:
- Đa tạ cái miệng vàng của ngươi. Họ Đoàn Đại Lý với Cô Tô Mộ Dung vô thân vô cố, cũng chẳng giao tình, sao ngươi lại chúc tụng những điều tốt đẹp đến thế? Chỉ cần ta bị vướng mắc với biểu muội không thoát ra được, thế là ngươi thong dong quần là áo lượt, hiên ngang đi nhận cái chức phò mã Tây Hạ chứ gì?
Đoàn Dự giận dữ đáp:
- Ngươi thốt ra như thế không phải là ăn càn nói bậy hay sao? Ta thân vương tử nước Đại Lý, tuy chỉ là tiểu quốc nhưng có đến nỗi phải coi cái chức “phò mã” kia to như trời đâu? Mộ Dung công tử, ta có lòng tốt khuyên ngươi, vinh hoa phú quí, chỉ chớp mắt là qua không còn gì nữa, dù cho ngươi có thành phò mã Tây Hạ thì rồi lại mong được làm hoàng đế Đại Yên, phải giết không biết bao nhiêu mạng người? Dẫu cho người Trung Nguyên máu chảy thành sông, xương chất như núi, cái chức hoàng đế Đại Yên thành hay không, thực đâu có gì chắc chắn.
Mộ Dung Phục không lấy gì tức giận, chỉ lạnh lùng nói:
- Ngươi nói ra toàn chuyện nhân từ đạo đức, thế nhưng bụng dạ thì rắn rết sài lang.
Đoàn Dự vội đáp:
- Ngươi không tin ta có hảo ý thì là chuyện của ngươi, nói gì thì nói, ta không nhường ngươi lấy công chúa Tây Hạ đâu. Ta không đành lòng thấy Vương cô nương đứt ruột, phải tìm cách quyên sinh.
Mộ Dung Phục hỏi lại:
- Ngươi không nhường ta lấy ư? Ha ha, liệu ngươi có tài cán làm chuyện đó không? Ta cứ lấy thì ngươi làm gì ta?
Đoàn Dự đáp:
- Ta sẽ tận tâm kiệt lực, ngăn trở cho việc không thành. Nếu như ta vô năng vô lực thì sẽ nhờ bạn bè giúp.
Mộ Dung Phục hơi chột dạ. Tiêu Phong, Hư Trúc hai người võ công đến đâu, y biết rõ rồi, thậm chí bản thân Đoàn Dự, khi thi triển Lục Mạch Thần Kiếm chính mình đã không cách gì chống đỡ, cũng may kiếm pháp của y lúc được lúc không, không thể nghĩ sao làm vậy, nên phải lợi dụng lúc sơ hở. Y nghĩ thế bèn ngửng đầu lên cao giọng:
- Biểu muội, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói.
Đoàn Dự vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, vội vàng quay lại nhưng cả một vùng đồng không mông quạnh, nào có thấy bóng dáng Vương Ngữ Yên đâu? Chàng ngưng thần nhìn quanh quất, xem ở nơi cây cối um tùm trước mặt có gì động đậy không, đột nhiên sau lưng bóp lại, lại bị Mộ Dung Phục nắm được huyệt đạo nhắc lên, lúc ấy mới biết mình bị mắc hỡm, cười gượng nói:
- Ngươi đã hung hăng lại thêm trí trá, thực không phải hành vi của người quân tử.
Mộ Dung Phục cười nhạt:
- Đối phó với những đứa tiểu nhân như ngươi việc gì phải dùng thủ đoạn quân tử?
Y nhắc Đoàn Dự lên chạy qua một bên đường có lẽ định đi tìm một cái hố nào đó, đánh cho một chưởng chết tươi vứt xuống vùi lại. Y chạy được mấy trượng chỉ thấy một cái giếng khô, giơ lên ném luôn chàng xuống dưới đó. Đoàn Dự chỉ kịp kêu lên: “Trời ơi!” thì đã rơi bịch xuống dưới đáy. Mộ Dung Phục định đi tìm thêm vài tảng đá lấp miệng giếng lại cho chàng chết đói, bỗng nghe có tiếng đàn bà:
- Biểu ca thấy tiểu muội rồi ư? Muốn nói chuyện gì? Ối chao, biểu ca làm gì Đoàn công tử đó?
Người đó chính là Vương Ngữ Yên. Mộ Dung Phục sững sờ, mày cau lại. Y gọi vói ra sau lưng Đoàn Dự, chẳng qua chỉ cốt dẫn dụ chàng quay đầu nhìn để dễ bề nắm lấy huyệt đạo sau lưng, ai ngờ đâu quả có Vương Ngữ Yên ở gần bên thật.
Thì ra đêm hôm đó Vương Ngữ Yên lòng buồn rười rượi không sao ngủ được nên ngồi bên song cửa ngắm trăng, tình cảnh Mộ Dung Phục bắt giữ Đoàn Dự thế nào nàng đều thấy cả, e ngại hai người tranh chấp, Mộ Dung Phục không địch lại Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự nên lập tức đuổi theo sau. Hai người tranh biện những gì từng câu từng câu nàng đều nghe rõ. Nàng thấy những lời Đoàn Dự nói ra đều tự tâm can phế phủ nhưng Mộ Dung Phục lại cho rằng chàng có dụng tâm. Đến khi Mộ Dung Phục buông lời đánh lừa Đoàn Dự, Vương Ngữ Yên vẫn tưởng y trông thấy mình thật, nên mới hiện thân.
Vương Ngữ Yên chạy đến bên miệng giếng, cúi xuống xem xét gọi lớn:
- Đoàn công tử! Đoàn công tử! Công tử có bị thương không?
Đoàn Dự khi bị ném, đầu lộn xuống dưới chân chổng lên trên, trán va vào bùn khô đã ngất đi từ bao giờ. Vương Ngữ Yên gọi luôn mấy bận không nghe tiếng đáp lại, cho rằng Đoàn Dự đã chết rồi, nghĩ đến bình thời chàng đối với mình thật hết lòng hết dạ, lần này cũng vì mình mà bỏ mạng, nhịn không nổi khóc òa lên kêu réo:
- Đoàn công tử, chàng … chàng sao lại … sao lại chết thảm như thế này?
Mộ Dung Phục lãnh đạm nói:
- Ngươi đối với y quả là một mối thâm tình.
Vương Ngữ Yên nghẹn ngào đáp:
- Anh ta có lòng tốt khuyên bảo biểu ca, nghe hay không là quyền mình, có gì mà phải giết anh ta như thế?
Mộ Dung Phục đáp:
- Người này là đại đối đầu của ta, ngươi không nghe y nói là sẽ tận tâm kiệt lực ngăn trở không cho ta lấy được công chúa Tây Hạ hay sao? Hôm trước trên núi Thiếu Thất, y làm ta mất mặt không còn đường nào đứng trên cõi giang hồ, ta không thể nào dung tha cho nổi.
Vương Ngữ Yên nói:
- Việc trên núi Thiếu Thất thì quả là anh ta không phải, tiểu muội đã từng trách cứ, anh ta cũng nhận là mình sai quấy.
Mộ Dung Phục cười khẩy:
- Hừ, hừ! Tự nhận là sai quấy? Chỉ nói bâng quơ một câu thế thôi là tưởng xóa được món nợ này hay sao? Ta Mộ Dung Phục hành tẩu giang hồ, để cho người ta đứng sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, bảo ta thua vì Lục Mạch Thần Kiếm họ Đoàn Đại Lý, ngươi thử tưởng tượng xem từ nay ta có còn làm người được nữa chăng?
Vương Ngữ Yên nhỏ nhẹ nói:
- Biểu ca, chuyện thua được nhất thời, sao lại cứ ghi nhớ mãi trong tim? Chuyện đấu kiếm trên núi Thiếu Thất hôm đó chính dượng cũng đã khai mở cho biểu ca rồi, việc đã qua còn nói lại làm chi?
Nàng không biết Đoàn Dự đã chết thật chưa, lại thò đầu xuống giếng gọi thêm:
- Đoàn công tử! Đoàn công tử!
Thế nhưng không nghe thấy tăm hơi gì cả. Mộ Dung Phục nói:
- Ngươi quan tâm đến y như thế sao không lấy quách y cho xong? Hà tất lại còn lẽo đẽo chạy theo ta?
Vương Ngữ Yên trong lòng chua xót nói:
- Biểu ca, thiếp đối với chàng một mối chân tâm, không lẽ … không lẽ chàng chưa tin được hay sao?
Mộ Dung Phục cười nhạt:
- Ngươi đối với ta một tấm lòng thành, ha ha! Hôm xưa ở tại bên bờ Thái Hồ, nơi máy xay lúa, ngươi trần truồng cùng gã họ Đoàn chui dưới đống rơm để làm gì thế? Cái đó chính mắt ta trông thấy, không lẽ lại còn giả hay sao? Khi đó ta đã định một đao chém chết tiểu tử đó đi, nhưng chính ngươi chỉ điểm cho y làm khó ta, thế trong lòng ngươi nghĩ tới ai vậy? Ha ha, ha ha!
Y nói đến đây rồi buông tiếng cười sằng sặc. Vương Ngữ Yên kinh hãi đến chết sững, run run hỏi:
- Nơi nhà máy xay lúa bên cạnh Thái Hồ … cái người … cái người võ sĩ Tây Hạ che mặt … che mặt …
Mộ Dung Phục cướp lời:
- Đúng vậy, kẻ giả làm võ sĩ Tây Hạ Lý Diên Tông, chính là ta đó.
Vương Ngữ Yên nói nhỏ:
- Thảo nào, tiểu muội vốn đã nghi. Hôm đó biểu ca còn nói: “Nếu như một ngày nào đó ta lên làm Hoàng Đế Trung Nguyên…” giọng điệu đó … đúng … đúng là của biểu ca rồi, đáng lẽ phải sớm nhận ra mới phải.