Đêm qua bởi vì thái tử đến cho nên bữa tiệc vốn náo nhiệt trở nên không có mùi vị gì. Chỉ là
mọi người không nói gì, dù sao cũng là thái tử, bàn luận lung tung sẽ
dẫn đến tai họa.
Sáng sớm, Mộ Dung Chinh rời giường từ rất sớm,
sau đó thay triều phục vào triều. Mộ Dung Gấm cùng Mộc Hương và Đường
Trúc đi đến y quán lớn nhất Vân Đô – Hảo y đường!
Hảo y đường là
tiệm thuốc lớn nhất Vân Đô đồng thời cũng là y quán lớn nhất. Nơi đây tụ tập rất nhiều đại phu ở bốn phương, đặc biệt có tiểu đồng phụ trách bốc thuốc, sắc thuốc, so với những tiệm thuốc khác lớn và quy mô hơn rất
nhiều. Người tới xem bệnh chỗ nào cũng có, hơn nữa phần lớn tất cả đều
là người nghèo. Tất cả mọi người ở Vân Đô đều biết đến Hảo y đường có
một vị “bàn tay tiên”, mặc kệ mắc chứng nan y gì, ở đâu nàng đều chữa
khỏi, nếu như là người nghèo khổ có thể bốc thuốc miễn phí, người nào
không muốn nhận thuốc miễn phí thì có thể ở lại hảo y đường làm việc trả nợ. Cho nên rất nhiều người đến nơi đây xem bệnh, mà vị tiên y thần bí
kia càng được vạn dân ủng hộ.
Mộ Dung Gấm đi vào từ cửa sau, chào hỏi chưởng quỹ, sau đó ngồi vào phòng dành riêng cho nàng. Trong phòng
được bao quanh kín bằng những bức tường gỗ, phía trung gian có một chiếc cửa sổ nhỏ, đủ để cho người ta cho bàn tay vào, người bên ngoài tuyệt
đối không nhìn thấy được người bên trong.
Khi nhìn thấy chưởng
quỹ dẫn một người đi vào phía cửa sổ phòng riêng của vị tiên y kia mọi
người lập tức sôi trào hiểu được tiên y đã tới. Nhưng họ cũng không lập
tức xông tới mà vẫn như cũ đứng ở vị trí của mình chờ đến lượt. Bởi vì
họ bết quy định của tiên y, chỉ bệnh đặc biệt nặng tiên y mới rat ay.
Người nọ đưa tay từ cửa sổ vào, Mộc Hương lập tức cầm một tấm vải trắng đặt
lên tay hắn, sau đó Mộ Dung Gấm giơ tay lên bắt mạch. Chỉ trong chốc
lát, Mộ Dung Gấm thu tay lại,lấy bút ở bên cạnh ghi lại triệu chứng và
phương thuốc đưa ra ngoài, dược đồng ở bên ngoài nhận lấy đơn thuốc mang đi lấy thuốc. Người bên ngoài đã sớm thích ứng với cảnh như vậy, cũng
vẫn rất hài lòng. Dù sao tiên y vẫn luôn thần bí như vậy. Mặc dù cũng có người tò mò vị tiên y này rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng lại
không ai dám nhìn qua cửa sổ hay là đi vào nhìn hình dáng nàng. Bởi vì
đã từng có một vị công tử con nhà giàu đùa bỡn muốn đi vào, lập tức bị
ném ra, hơn nữa cả người đều nổi mẩn đỏ. Từ đó không một ai dám đi quấy
rầy tiên y.
Xem cho năm người, Mộ Dung Gấm liền rời đi. Thật ra
thì những bệnh này không nhất định nàng phải tự mình đến. Nhưng nàng vẫn cần phải cho mọi người thấy hảo y đường vẫn có tiên y như trước. Có như vậy mới có thể bảo trụ danh tiếng của hảo y đường!
Từ hảo y
đường đi ra, Mộ Dung Gấm đi vòng qua cửa trước. Xa xa nhìn thấy cánh cửa to lớn, nàng mỉm cười xoay người. Hảo y đường thật ra chỉ là tâm huyết
của nàng trong lúc bộc phát. Nàng trồng nhiều dược thảo như vậy cùng
không thể đưa toàn bộ cho binh lính. Hơn nữa cũng nhiều loại dược liệu
nàng không thể trồng được, chắc chắn có nhiều thứ còn thiếu, cho nên
nàng liền mở ra y quấn này. Vừa có thể bán ra dược liệu của mình cho
khắp mọi nơi, đồng thời có thể mua vào các loại dược liệu khác, bổ sung
những thứ thiếu của mình. Xem bệnh cho người nghèo không lấy tiền, có
thể có được sự ủng hộ của dân chúng. Xem bệnh cho người phú quý, số
tiền hảo y đường kiếm được cũng không ít, cho nên còn có thể kiếm được
thêm một chút tiền. Coi như nhất cử tứ đắc!
Mộ Dung Gấm cũng
không lưu lại trên đường lâu, rất nhanh đã trở về phủ tương quân. Đúng
lúc người trong cũng vừa đến, nói tối nay trong cung có tiệc, muốn Mộ
Dung Gấm đi dự. Mộ Dung Gấm bảo Mộc Hương thưởng một chút cho thái
giám, nói tiếng cảm ơn.
Chờ thái giám rời đi, Mộc Hương liền vui vẻ: “Tiểu thư, được vào hoàng cung nha! Nghe nói trong hoàng cung vô
cùng lớn, hơn nữa cực kỳ đẹp, em vẫn luôn muốn vào xem một chút!”
Mộ Dung Gấm đối với tinh thần phấn chấn của Mộc Hương cảm thấy bất đắc
dĩ: “Hoàng cung rộng lớn nhưng khắp nơi đều là nguy hiểm. Từng bước đều phải cẩn trọng, nếu đi sai một bước chỉ sợ là mất mạng luôn!”
“Nguy hiểm như vậy sao?” Mộc Hương cảm thấy có chút không tin nhưng vaanxthu lại cảm xúc.
Mộ Dung Gấm biết Mộc Hương mặc dù đơn giản nhưng lại không phải là loại
người thích mạo hiểm, cho nên nàng cũng không cần lo lắng!
Mộ
Dung Chinh và Văn Tử Khiêm đi vào cung, Triệu Thành và các phó tướng
khác lại ở lại trong phủ. Cho nên vương phủ vẫn náo nhiệt như cũ,những
đứa bé vui mừng đùa giỡn, mà những binh lính khác thì ngồi ở bên cạnh
vừa uống rượu vừa nhìn trẻ nô đùa. Trên mặt mọi nguời đều nở những nụ
cười ấm áp.
Những phó tướng này đại đa số đều là người độc thân,
đừng nói là vợ con, ngay cả một người thân đều không còn cho nên bọn họ
đều không có nhà để trở về. Mộ Dung phủ hiện tại chính là nhà của họ,
mỗi lần trở lại mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Mộ Dung Gấm xoay
người định đi lài phát hiện vạt áo của mình bị người koes lại. Quay đầu
nhìn lại, không phải là tiểu tử Diệu Hi kia sao? Rõ ràng mới vừa học đi
lại ngày ngày chạy khắp nơi cũng không sợ ngã.
“Nhỏ……Cô cô……Bão
Bão……” mặc dù không thể nói liền mạch nhưng từng chữ lại cực kì rõ ràng. Mộ Dung Gấm cười một tiếng khom người bể tiểu tử kia lên. Sau đó lần
nữa bị tiểu tử thơm một chút, Mộ Dung Gấm nhìn tiểu tử cười giống như
được ăn kẹo ngọt, im lặng lau đi nước miếng dính trên mặt. Không hiểu
sao nó luôn dính lấy mình.
Mộc Hương thở phì phò nhìn chằm chằm
tiểu tử kia: “Tiểu tử này quá ghê gớm, tiểu mã cái rắm, hừ!” Nàng còn
ghi hận tiểu tử kia không để ý đến nàng!
Diệu Hi mặc kệ nàng nói gì đó, ôm cổ Mộ Dung Gấm không buông, há miệng cười a a, nước miếng chảy dài ra. Bộ dáng rất tức cười.
Mẫu thân của Diệu Hi tìm tới, thấy con lại bám lấy Mộ Dung Gấm nhất thời
lại cảm thấy thật có lỗi. Nhìn thấy nhi tử của mình hướng về phía Mộ
Dung Gấm chảy nước miếng, nàng không hiểu được ý nghĩ của nó, rốt cuộc
đây là đứa bé gì a!