Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 3: Hi vọng và tinh thần phấn chấn của Mộ Dung quân

Dạ tiệc là do những

phụ nhân cùng nhau làm, có người là người thân của quân sĩ, có người là

con của những tướng sĩ đã vong trận. Nhưng bây giờ những tình cảm thương cảm kia không còn, họ vui vẻ chuẩn bị dạ tiệc của phu tướng quân, trên

mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, vui vẻ.

Thấy Mộ Dung Gấm đi tới, các phụ nhân ngẩng đầu cười: “Tiểu cô cô đã về rồi!”

Mộ Dung Gấm gấm cười một tiếng: “Mọi người cực khổ rồi!”

“Nào có?” Các phụ nhân nở nụ cười, trên tay cũng không ngừng công việc đang

làm: “Chúng ta có thể làm cho bọn họ chút chuyện này rất vui vẻ.”

Mộ Dung Gấm dĩ nhiên biết tâm tình của các nàng, giơ tay lên muốn rửa rau

lại bị một phụ nhân đỡ lấy: “Những thứ này chúng ta làm là được rồi,

ngược lại những tiểu tử kia nhớ tiểu cô cô cực kỳ, tiểu cô cô đi nói

chuyện với bọn họ đi!”

“Mấy đứa nhà ta ngày ngày la hét muốn gặp tiểu cô cô!”

Nghe vậy Mộ Dung Gấm thu tay về: “Như vậy ta đi tìm bọn họ nói chuyện, nơi này liền giao cho mọi người!”

“Tiểu cô cô cứ yên tâm!”

Mộ Dung Gấm đi ra khỏi nơi đó, hướng sân nhỏ sát vách đi tới. Chưa bước

vào đã nghe thấy tiếng trẻ nô đùa, chuyển qua một khúc quẹo tất cả hình

ảnh trong sân đều thu vào trong mắt. Có chừng mười mấy đứa bé, hơi hai

mươi đứa tuổi chỉ bảy, tám, cùng vây quanh một chỗ náo thành một đoàn.

Mười mấy đứa lớn hơn đứng thành ba hàng, trong tay cầm đao liếm bằng gỗ. Trước mặt bọn chúng là Đường Trúc đang cầm một thanh kiếm từng chút

từng chút dạy từng chiêu thức cho chúng. So với bình thường lạnh lùng,

Đường Trúc giờ phút này có vẻ nghiêm túc hơn.

Chợt một tiếng “oa” vang lên hấp dẫn Mộ Dung Gấm, quay đầu nhìn lại, lại thấy mộc hương

đang trêu chọc một đứa trẻ không tới hai tuổi. Đứa bé đang học đi bộ,

nàng ta luôn đứng trước mặt ngăn nó, đứa bé ki quýnh lên liền khóc.

“Ai! Đệ đừng khóc a! Làm sao đệ có thể như vậy. Tỷ chỉ trêu trọc đệ chút

thôi, tỷ sẽ để cho đệ đi, đừng khóc được không?” Mộc Hương vội vàng xin tha, đối với những đứa trẻ đang khóc thật không biết phải làm như thế

nào.

“Tiểu cô cô!” Không biết là người nào vui mừng hô lên tiếng, nhất thời ánh mắt mọi người chuyển qua. Tất cả mọi người vui mừng trở

lại, những đứa trẻ bảy tám tuối vậy lại, bao quanh lấy Mộ Dung Gấm, trên mặt mọi người đều là vui mừng: “Tiểu cô cô, người đã về rồi!”

“Tiểu cô cô, chúng em rất nhớ người.”

“Tiểu cô cô, em là đệ tử của Quy lao rồi!”

“Tiểu cô cô!”

Mộ Dung Gấm kiên nhẫn nghe bọn chúng nói xong, sau đó sờ đầu từng người tỏ vẻ tán thưởng, chúng được khen rất vui mừng. Những đứa trẻ mười mấy

tuổi đang tập võ cũng vây lại, không như những đứa kia nhưng sự vui mừng thì không lời nào có thể miêu tả được. Mộ Dung Gấm gật đầu mỉm cười với chúng, năm nay bọn chúng sẽ nhập quân, đây là thời gian cuối cùng chúng ở Mộ Dung phủ.

“Oa……” Một tiếng khóc động trời vang lên, tiểu oa nhi dùng phương thức này nhắc nhở sự hiện hữu của nó. Mộc Hương luống

cuống dở khóc dở cười, cô không nghĩ mình lại trêu chọc tên sát tinh này gì rồi.

Mắt thấy tiểu oa nhi không chịu ngậm miệng, mọi người

nhìn lẫn nhau, ai cũng không dám đi trêu chọc tiểu tử kia. Mộ Dung Gấm

khom lưng, ngoắc ngoắc tay, cười nhẹ một tiếng: “Ngoan! Tới đây!”

Sau một khắc, như kỳ tích xuất hiện, tiểu tử kia lẫm chẫm từng bước từng

bước đi tới chỗ Mộ Dung Gấm, đôi tay dang ra, đột nhiên nở nụ cười, còn

phát ra tiếng “khanh khách, khanh khách”. Rốt cuộc cúng đi tới trước mặt Mộ Dung Gấm, chỉ kém một bước tự nhiên cả người ngã xuống ôm lấy bắp

chân của Mộ Dung Gấm, ôm chặt lấy không buông tay. Thấy cả một bầy con

nít đều nở nụ cười, ngay cả Đường Trúc cũng không nhịn được nâng lên nụ

cười yếu ớt, chỉ có Mộc Hương tức giận thở phì phò nhìn tiểu quỷ đang

cười đến rực rỡ kia, đây là phân biệt đối xử mà.

Mộ Dung Gấm cười một tiếng, khom lưng bế đứa nhỏ lên, mặc dù rất nhỏ nhưng trái lại rất

nặng. Bị Mộ Dung Gấm bế lên, tiểu tử kia càng cười vui vẻ hơn, đôi tay

tự giác quấn cổ của Mộ Dung Gấm,cái miệng nhỏ nhắn tới gần, thơm “chụt”

một cái. Trong khi nó đang rất vui mừng lập tức nghênh đón vô số ánh mắt ước ao ghen tị, mọi người cùng chung tiếng lòng: “Chúng ta cũng muốn

thơm tiểu cô cô!”

Mộ Dung Gấm tự dưng bị tiểu tử này “vô lễ”, có

chút dở khóc dở cười, điểm một cái lên cái mũi đáng yêu: “Cái tên tiểu

tử này, về sau không cho làm như vậy nha, về sau mà như vậy là không lấy được nàng dâu đâu!”

Không biết tiểu tử kia nghe hiểu được bao nhiêu, lập tức lại “khanh khách, khanh khách” cười.

“Cái đó…… Tiểu cô cô……” Có người ở sau lưng gọi cô, Mộ Dung Gấm quay người,

thấy một vị phụ nhân có chút thận trọng xoa xoa tay, muốn nói nhưng lại

ngượng ngùng mở miệng.

“A di có điều gì cứ nói đi!”

Phụ

nhân buông chần chừ xuống, nhìn đứa bé trong ngực Mộ Dung Gấm một chút:

“Con của tiểu phụ còn chưa có tên. Phu quân và tiểu phụ đều khongo biết

chữ, cũng không biết đặt tên là gì, cho nên muốn xin tiểu cô cô giúp đặt tên!”

“Đặt tên à?” Mộ Dung Gấm nhìn đứa bé trong ngực một chút,

nó giờ phút này cũng không cười nữa, thẳng tắp nhìn Mộ Dung Gấm, thật

giống như đang chờ mong. Mộ Dung Gấm nhìn đám đông một lượt rồi nói:

“Gọi là Diệu Hi đi*! Húc Nhật Đông Thăng**, ngụ ý hi vọng và tinh thần

phấn chấn!”

*Diệu Hi: ánh nắng ban mai.

**Húc Nhật Đông Thăng: mặt trời mọc ở hướng đông

Bây giờ Mộ Dung Gấm vẫn không biết, bởi vì nàng đặt cái tên này khiến cho

đứa bé trong ngực nàng khắc ghi cả đời. Cũng chỉ dẫn nó trở thành một

chiến thần đời mới của Mộ Dung quân!

Phụ nhân vui đến nỗi bật khóc: “Cám ơn tiểu cô cô!”

Mộ Dung Gấm nhìn về những đứa trẻ khác, cuối cùng rời vào những đứa bé lớn hơn: “Các đệ đều là hi vọng của Mộ Dung quân, tương lai của Mộ Dung

quân, huy hoàng ngày sau của Mộ Dung quân ở chính trong tay các đệ!”

Đứa bé lớn nhất mười lăm tuổi không sai biệt lắm với Mộ Dung Gấm, nghe vậy

trịnh trọng gật đầu: “Tiểu cô cô yên tâm, về sau chúng ta nhập quân sẽ

nghiêm túc huấn luyện, tuyệt đối sẽ không để cho tiểu cô cô mất thể

diện!”

“Bọn đệ cũng vậy, bọn đệ sẽ trở thành binh lính tốt nhất!”

Mộ Dung Gấm cười, gật đầu với mọi người bày tở khẳng định: “Ta tin tưởng các đệ, cũng như các đệ tin tưởng ta.”

“Vâng!” Mọi người đáp lời vang dội, trên mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn của

tuổi trẻ. Mộ Dung Gấm tinh tế nhìn nét mặt mỗi người, cảm thụ sự tin

tưởng và hi vọng vủa tất cả mọi người, những ,thứ kia giống như là một

tia sáng sáng ngời nhất, chiếu vào tận sâu trong lòng nàng.

Sắc

trời vừa tối, bữa tiệc đã bắt đầu. Trong khoảng sân trống của Mộ Dung

phủ, ở giữa có một đống lửa lớn, chiếu sáng cả bốn phía. Những chiếc bàn dài vây quanh thành từng vòng quanh đống lửa, phía trên bày đầy thức ăn và rượu ngon. Tối nay là tối bọn họ buông lỏng tinh thần nhất.

Các binh linh đều đã ngồi vào vị trí, những đứa bé thì ngồi xen giữa, nhiều đứa thì ngồi ở trong lòng các tướng sĩ. Rất nhiều binh linh không thể

cưới vợ sinh con cho nên cực kỳ yêu thích những đứa trẻ này. Mỗi lần

nhìn thấy chúng luôn muốn bế lên hảo hảo thân thiết một phen. Cũng may

những đứa trẻ cũng rất yêu thích bọn họ cho nên cũng không sợ, mặc cho

bọn họ ôm, còn có thể ngọt ngào gọi ‘thúc thúc’. Nhất thời khiến cho các binh lính cười to.

Văn Tử Khiêm mỉm cười nhìn khung cảnh ấm áp

này, nâng chén lên uống một hớp, nhất thời không nói lên được cảm giác

khoan khoái dễ chịu ở trong lòng. Vừa nhấp một ngụm liền nhận ra vị

thuốc nhàn nhạt trong rượu, ngạc nhiên nhìn về Mộ Dung Gấm đang ngồi

cạnh Mộ Dung Chinh: “Tiểu cô cô, rượu này là do cháu cất ư?”

Mộ

Dung Chinh cũng nếm ra mùi vị: “Mùi vị giống rượu mạnh, nhưng uống vào

không có cảm giác khó chịu, ngược lại sảng khoái tinh thần, rượu ngon!”

Mộ Dung Gấm mỉm cười với Văn Tử Khiêm, gật đầu một cái: “Đây là rượu thuốc cháu cất đã được ba năm, không giống những loại rượu bình thường kia,

chỉ chuyên dùng để uống. Cháu ủ bằng ngũ cốc vẫn thường ủ rượu nhưng kết hợp thêm ít dược liệu. Rượu mặc dù là rượu mạnh nhưng lại không ảnh

hưởng đến cơ thể, ngược lại có tác dụng giúp tăng cường thân thể.”

“Tiểu cô cô thật lợi hại!” Văn Tử Khiêm cảm thán, Mộ Dung Gấm là người tốt

nhất, thiện lương nhất đồng thời cũng là đứa bé có năng lực nhất mà ông

đã từng gặp. Mười sáu tuổi, nàng lại khiến cho cả Mộ Dung quân tôn kính. Không phải cô là đại tiểu thư mà bởi vì nàng là tiểu cô cô. Nàng vì Mộ

Dung quân chuẩn bị dược liệu tốt nhất, chuẩn bị lương thực sung túc

nhất, còn chuẩn bị chu toàn trước sau mọi việc, khiến cho tất cả các

binh líh không phiền lo đến người nhà. Lại nói, người quân sư như hắn

cảm thấy mình cũng không bằng.

Mộ Dung Gấm khiêm tốn cười cười:

“Văn thúc thúc quá khen! Chỉ là thân thể Văn thúc thúc không được tốt,

nên uống nhiều một chút mới có lợi!”

Văn Tử Khiêm gật đầu một cái tỏ ý đã nhớ, mà Mộ Dung Chinh chinh uống ực một hớp rồi nói: “Nếu như

uống nhiều loại rượu này quá, về sau uống những loại rượu thô kia chẳng

phải sẽ mất hết mùi vị?”

“Chuyện này phụ thân không cần lo lắng! Con đã chuẩn bị xong rượu pha dược liệu, chia làm nhiều bọc nhỏ. Đến

lúc đó mang đến quân đội, đổ từng bọc vào trong rượu, không quá mười

ngày sẽ có tư vị như thế này. Những dược liệu kia bởi vì không đủ thời

gian ủ với rượu nên sẽ không có được hiệu quả tốt nhất, nhưng vẫn rất

tốt đối với cơ thể ạ!”

Nghe vậy Mộ Dung Chinh dừng tay lại, vẻ

mặt có chút phức tạp nhìn nữ nhi của mình. Trong lòng lại một lần nữa

cảm thán, đây là trời cao bồi thường cho hắn sao? Khiến cho hắn mất đi

người nhà, lại có một nữ nhi thông tuệ như vậy. Nàng chống đỡ mọi việc

sau lưng ông, không để ông phải lo âu chuyện gì. Còn chăm sóc gia quyến

của những binh lính kia rất tốt, khiến Mộ Dung quân thượng một lòng. Hôm nay lại vì bọn họ suy tính mọi chuyện.

Rõ ràng chỉ mới mười lăm

mười sáu tuổi nhưng không ai coi nàng là một đứa trẻ. Ngược lại là tâm

phúc của mọi người, so với người là tướng quân như ông còn có uy hơn!

Nghĩ tới đây. Mộ Dung Chinh cũng không biết nên cười hay là thở dài!