Trên xe ngựa, Mộ Dung
Gấm có chút run rẩy ngồi. Đường Trúc lo lắng ở bên cạnh dùng nội lực
sưởi ấm cho nàng, thuận tiện làm khô y phục của nàng. Thu tay lại, nhanh chóng đỡ được Mộ Dung Gấm thiếu chút nữa ngã xuống, đau lòng nói: “Tiểu thư, hôm nay sơ thất, làm sao người lại quên!”
Mộ Dung Gấm yếu đuối cười cười: “Ta không ngờ sẽ rơi xuống nước!”
Đường Trúc dùng thảm mềm gói kỹ lưỡng Mộ Dung Gấm lại. Xác nhận nàng không
sao, lúc này mới đi ra ngoài đánh xe. Chỉ là xe ngựa không hướng về phủ
Mộ Dung mà đi về phía ngoại thành Vân Đô.
Ngoại thành không
xa có một biệt viện hoàng gia, nhưng vì lúc ấy chết quá nhiều người, đạo sĩ nói nơi đó âm khí quá nặng cho nên vẫn bị bỏ hoang, một bóng người
cũng không có. Nhưng nơi đó có một ôn tuyền* tự nhiên, bốn mùa nhiệt độ
không thay đổi. Hơn nữa ôn tuyền được tạo nên từ bạch ngọc thượng hạng.
*Ôn tuyền: Suối nước nóng
Đường Trúc ôm ngang Mộ Dung Gấm trong ngực, không để ý cảnh sắc xung quanh,
nhanh chóng hướng về núi phía sau biệt viện. Sương khói bao quanh ôn
tuyền, bước lên sàn bằng bạch ngọc, Đường Trúc cẩn thận đặt Mộ Dung Gấm
trên thềm đá, bỏ thảm bọc ra, sau đó từng chút từng chút cởi y phục của
nàng. Lộ ra thân thể tuyệt đẹp nhưng vẻ mặt Đường Trúc nghiêm túc, không có nửa phần khinh nhờn. Cho tới khi cởi y phục xong giúp Mộ Dung Gấm,
nàng mới lo lắng nói: “Tiểu thư, người có thể không?”
Mộ Dung Gấm tự vào ngọc thạch, phất tay một cái: “Ta còn được, em đi ra ngoài trông chừng giúp ta!”
“Vâng!” Đường Trúc gật đầu một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thân thể Mộ Dung Gấm vẫn suy yếu như cũ, không biết nhiệt độ trong ôn tuyền
như thế nào, chốc lát quanh thân nàng có một tầng mồ hôi mỏng. Nàng nâng tay mình lên, một loại hoa văn màu tím xuất hiện từ đầu ngón tay, sau
một lát liền lan tràn dọc theo mu bàn tay, rồi hướng lên cổ tay. Trên
chân nàng cũng bắt đầu xuất hiện loại hoa văn này,trong chốc lát bao
trùm cả cơ thể xinh đẹp. Hoa văn màu tím đan xen với màu trắng của da
thịt, như ma quỷ quấn quanh thiên sứ, rung động lòng người!
Giờ
phút này trên mặt Mộ Dung Gấm đều là nước, không biết là mồ hôi hay
sương mù. Nàng nhìn hoa văn màu tím kia kinh người kia, muốn cười lớn
nhưng lài không thể phát ra âm thanh. Nụ cười của nàng khiến người nghe
có cảm giác đau lòng tột cùng.
Hồi lâu, Mộ Dung Gấm cúi đầu, xua
đi sương mù xung quanh, nhìn thấy bóng mình trên mặt nước. Sau đó nang
giơ tay ra sau tai, nắm chặt, hung hăng xé ra, mặt nạ da người bị kéo
xuống. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mắt trong nháy mắt hấp dẫn
người. Gương mặt đó có sáu phần tương tự với khuôn mặt cũ của nàng,
nhưng không phải cái dáng vẻ dễ thương kia, mà là…… khiến người ta hít
thở không thông, đẹp khiến người ta mất hồn!
Lông mày lá liễu
tinh xảo, dưới đôi lông mi dài kia là đôi mắt phượng hếch lên. Không
phải âm nhu mà hàm chứa vô hạn phong tình, trong suốt. Chỉ khẽ liếc mắt một cái giống như hút sâu lòng người. Dưới cánh mũi mỏng như trong
suốt chính là đôi môi đỏ mọng, càng thêm hấp dẫn như hoa anh túc, biết
là độc dược nhưng lại khiến người ta nhịn không được nếm thử.
Giữa trán có bông hoa sen ba cánh màu tím khiến nàng càng xinh đẹp hơn.
Không biết là được vẽ từ cái gì, lại tỏa sáng như bảo thạch.
Sở
Dạ từ trong suối đi ra, nhìn thấy một màn dụ người này. Một cô gái thân
thể xích lõa nửa người ngâm trong suối nước nóng, trên người nàng hiện
đầy hoa văn màu tím như ma quỷ, lại mê người khác thường. Trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu, lộ ra dung nhan xinh đẹp mà bất kỳ cô gái nào cũng
muốn, khiến cho tâm hắn trong nháy mắt bị quyến rũ. Một ít tóc bị dính
nước dính trên mặt và tước ngực nàng, như có như không hấp dẫn, giống
như một làn khói độc đánh vào đầu hắn nổ tung. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân trần truồng, đã có rất nhiều nữ nhân muốn
quyến rũ hắn trần truồng xuất hiện trước mặt, nhưng căn bản hắn không có bất kỳ hứng thú gì. Nhưng vào giờ khắc này, lần đầu tiên hắn bị “dục
vọng” kích động!
Mộ Dung Gấm nhìn nam nhân tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện, hiện tại toàn thân nàng vô lực, không còn hơi sức căm thù hắn.
Chỉ nhìn hắn, rất kỳ quái vì sao nơi này lại xuất hiện một nam nhân như vậy. Hắn tuấn mỹ, so với tất cả nam nhân nàng từng gặp đều tuấn mỹ
hơn, kể cả Đông Phương Trạch so với hắn cũng kém nửa phần. Hắn khiến tất cả nam nhân khác đều mờ đi, ngũ quan hình dáng thâm thúy, giống như
điêu khắc Hy Lạp. Con ngươi u ám lạnh băng, cuồng dã không câu nệ, tà mị hấp dẫn. Môi mỏng vô tình, mái tóc ướt dính vào khuôn ngực to lớn,
từng giọt từng giọt chảy xuống, dọc theo cơ bụng sáu múi chảy vào trong
nước.
Hắn từng bước từng bước đi về phía nàng, lửa nóng trong ánh mắt không hề che dấu khiến linh hồn của Mộ Dung Gấm cũng có thể cảm
nhận được. Mộ Dung Gấm kỳ quái nhìn hán đi vào, không biết rốt cuộc hắn
muốn làm gì!
Rốt cuộc, Sở Dạ cũng đi đến trước mặt Mộ Dung Gấm,
ánh mắt không kiêng kỵ nhìn bản lĩnh của Mộ Dung Gấm. Lửa nóng thiếu
chút đả thương da thịt mềm mại của nàng. Cuối cùng hắn dừng lại trên
khuôn mặt rung động lòng người, chống lại ánh mắt của nàng. Ánh mắt vẫn
nóng rực như cũ, sau đó rơi xuống đôi môi như anh túc của nàng. Hắn
không biết kế tiếp nên làm như thế nào, nhưng hắn biết mình muốn ngậm
lấy đôi môi kia. Vì vậy, hắn tuân theo nội tâm của mình cúi xuống, đôi
môi nóng bỏng ngậm vào bên môi kiều diễm, đầu lưỡi cũng hoạtđộng, dùng
sức đẩy hàm răng đang khép chặt của nàng, đi vào trong miệng, hấp thu
hương thơm của nàng.(Vừa xuất hiện liền chiếm tiện nghi con gái nhà
người ta rồi =.=)
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, Mộ Dung Gấm
trợn to hai mắt quên hô hấp, quên động tác kế tiếp. Hơi thở nóng rực
tiến vào môi nàng, cuốn đi tất cả các giác quan. Đột nhiên thức tỉnh,
muốn đẩy người ra, nhưng lúc này một chút sức lực nàng đều không có. Kể
cả có một chút, nhưng cũng bị hơi thở say mê kia rút cạn!
Rốt
cuộc Sở Dạ cũng buông môi Mộ Dung Gấm ra, tuy nhiên không hề rời đi mà
hôn dọc một đường lên tai nàng, nhóm lên từng ngọn lửa nhỏ……
Miệng Mộ Dung Gấm được thả, trong nháy mắt , nàng đột nhiên há mồm: “Đường Trúc vào đi!”
Nghe tiếng, động tác của người bên cạnh cứng đờ. Trong chớp mắt, Đường Trúc
đi vào. Khi nhìn thấy Mộ Dung Gấm đang bị người khinh nhờn, nhất thời
tức giận lên đến cực điểm, không chút do dự rút kiếm phi tới. Sở Dạ lạnh lùng ngước mắt, ngay cả trong khi vẫn tràn đây tình dục nhưng đôi mắt
kia vẫn lạnh lùng bá đạo như cũ. Giơ hai ngón tay kẹp kiếm của Đường
Trúc, không chút khách khí hất nàng ra.
Nhận thấy cơn tức giận
của hắn, Mộ Dung Gấm có chút kinh hãi. Thấy Đường Trúc lần nữa muốn nhào tới, nàng kinh thét lên: “Đường Trúc, dừng tay!”
Đường Trúc tức
giận, dùng tất cả lực, không thể ngay lập tức thu hồi lại được. Huống
chi căn bản nàng cũng không muốn thu hồi. Nhưng sau một khắc, một kích
toàn lực này của nàng bị Sở Dạ dễ dàng đánh trở lại. Mà cường lực kia
khiến nàng không thể tránh đươc bay ra ngoài.
“Đường Trúc!” Mộ Dung Gấm cả kinh, chợt quay đầu: “Ngươi là ai?”
Sở Dạ nhìn nữ nhân trong ngực mình, khuôn mặt nàng mang theo sự tức giận
cùng lo lắng khiến cho nàng mang theo hơi thở của con người, chứ không
phải là cảm giác không nắm bắt được kia. Bụng dưới căng cứng đau nhức
nhắc nhở hắn cần, nhưng giờ phút này hắn không muốn dọa sợ người trong
ngực. Từ từ đè nén dục vọng xuống. âm thanh trầm thấp khan khan: “Sở
Dạ!”
Mộ Dung Gấm suy tư, không nghĩ ra hắn là ai, chỉ có thể dùng sức muốn tránh cánh tay của hắn. Nhưng hắn lại không hề nhúc nhích,
nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Buông tay!”
Nghe vậy, Sở Dạ có
chút đáng tiếc nhưng vẫn buông tay. Thấy hắn nghe lời, Mộ Dung Gấm ngược lại có chút kinh ngạc, nhưng nàng vẫn lui lại mấy bước. Trên người nam
nhân này có hơi thở khiến cho nàng cảm thấy nguy hiểm. Mới vừa rồi nàng
chẳng những không bài xích hắn đụng chạm, thiếu chút bị hắn hôn mất thần trí. Nàng không thích loại cảm giác mình không thể nắm trong tay này.
Mộ Dung Gấm khẽ cắn răng, đôi môi không nhúc nhích, không tiếng động không biết nghĩ cái gì. Trong nháy mắt nàng giống như chịu đựng đau đớn rất
lớn, chân mày nhíu chặt lại, từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống. Sở Dạ nhìn thấy cảnh này, có chút đau lòng muốn tiến đến. Nhưng Mộ Dung Gấm
hung hăng trừng hắn, hắn đành phải dừng bước. Mà theo đau đớn của nàng,
hoa văn màu tím dần dần thối lui. Trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
“Phốc!” Mạnh mẽ áp chế, Mộ Dung Gấm khạc ra một búng máu, mà máu này màu tím.
Không đợi Sở Dạ hồi thần, Mộ Dung Gấm phi thân lên,nhặt y phục nhanh chóng
mặc lại, sau đó ôm lấy Đường Trúc thật nhanh biến mất.
Đứng ở
trong nước, Sở Dạ nhìn phương hướng Mộ Dung Gấm biến mất, khóe môi lần
nữa nâng lên đường cong, bất đắc dĩ nói: “Cô vương giống như rất đáng
sợ?”