Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 3: Tiểu tâm can hoảng sợ

Vào tháng sáu, đôi long phương thai cũng đầy tháng. Lúc ăn tiệc đầy tháng mọi người nhìn thấy đôi long phượng thai ngọc tuyết đáng yêu, các thân thích đều vây quanh xuýt xoa tán thưởng, nhiều người không nhịn được còn vươn tay sờ sờ nắm nắm.

“Ca nhi thư nhi đích thực như in ra từ người phụ thân chúng vậy!” Các thân thích liếc nhìn Hạ Niên, rồi lại nhìn sang Tiểu Cảm Lãm Tiểu Viên Cầu, đều cười nói: “Cái bộ dáng nhỏ nhắn này thật sự làm người ta không nhịn được muốn véo một cái. Này khi lớn lên, không chừng bọn chúng còn muốn tuấn hơn phụ thân chúng nữa đấy!”

“Phụ thân bọn chúng đã như thế rồi, chúng nó lại muốn tuấn hơn phụ thân, thật không được.” Đổng thị ở bên cạnh trêu ghẹo nói: “Đến lúc đó Hạ gia các ngươi chẳng phải muốn phát cho ca nhi thư nhi hai cái nón che mặt đội, tránh vừa lộ mặt sẽ làm người hôn mê a!”

Mọi người nghe bà nói thú vị còn khuếch đại (nói quá), nhất thời đều nở nụ cười, la lên: “Vậy dùng khăn che mặt thôi, bây giờ nên chuẩn bị trước đi, dưới mười tuổi thì cho bọn chúng mang!”

Hạ Niên ôm tiểu ô liu ngồi bên cạnh Hạ phu nhân, nghe các thân thích trêu ghẹo hoạt náo, cũng bật cười. Không ngờ Tử La đứng sau lưng Hạ phu nhân hầu hạ lại đang vụng trộm nhìn lén Hạ Niên, thấy hắn nở nụ cười, bỗng chốc giật mình, nửa ngày vẫn còn ngây dại. Nàng ta hôm nay mặc một bộ xiêm y mới tinh lại rực rỡ, nên hấp dẫn ánh mắt Tiểu Cảm Lãm đang nằm trên cánh tay Hạ Niên chuyển động đầu nhỏ nhìn nàng ta .

Hạ Niên nhìn thấy Tiểu Cảm Lãm chuyển động đầu nhỏ, theo ánh mắt Tiểu Cảm Lãm nhìn thoáng qua bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt si mê của Tử La, không khỏi chán ghét quay đầu lại. Tử La vẫn còn ngẩn ngơ. Quý Thư ôm Tiểu Viên Cầu ngồi bên cạnh Hạ Niên, cũng nhận thấy sự khác thường của Tử La, ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, thấy nàng ta ăn mặc xinh đẹp rực rỡ, cũng tốn khá nhiều tâm tư, nhất thời cũng quay đầu lại không nhìn nàng ta nữa. Lại âm thầm liếc nhìn qua Hạ Niên một cái, ngồi nghiêm chỉnh, lại cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự là yêu nghiệt mà!

Tiệc vất vả cũng tan, Quý Thư và Hạ phu nhân muốn đưa đám người Đổng thị ra ngoài, chỉ có thể đưa Hạ Viên cho Xuân Oanh trước.


Xuân Oanh đang chơi đùa với Hạ Viên, lại nghe một thanh âm nũng nịu ngay bên cạnh nói: “A, Xuân Oanh muội muội, có thể để ta ôm thư nhi một cái được không?” Nói xong đã đưa đôi tay đến dưới mông nhỏ Hạ Viên. Xuân Oanh vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy là Tử La, e ngại nàng ta là người trong viện Hạ phu nhân, cự tuyệt thẳng thừng thật không được, đành phải không tự nguyện mà buông tay, dặn dò: “Thư nhi không thích người đong đưa động đậy, ngươi phải cẩn thận chút!” Nói xong, xoay người thấy Vương ma ma ôm Tiểu Cảm Lãm, vươn tay đắp kín vạt áo Tiểu Cảm Lãm, giúp đỡ kéo vạt áo thật tốt.

Vương ma ma thấy Xuân Oanh đến đây hỗ trợ, cười nói: “Tuy nói nắng nóng, sớm muộn gì cũng sẽ có chút gió, các ngươi mặc xiêm y cho thư nhi cũng quá mỏng rồi, này không cẩn thận, chỉ sợ cảm lạnh đấy!”

“Vương ma ma, tiểu thư chúng ta cũng rất cẩn thận, mỗi lần đều mặc cái yếm nhỏ bao quanh rốn cho ca nhi thư nhi, xong thế mới mặt bộ đồ lót đấy.” Xuân Oanh biết lời của Vương ma ma chính là đại diện cho Hạ phu nhân, không dám khinh xuất, biện bạch: “Buổi tối lúc ngủ tiểu thư cũng dặn dò chúng ta lưu ý rất nhiều. Còn thường xuyên mang cho ca nhi thư nhi một loại gọi là nịt bụng gì đó, khi ngủ thường xuyên đặt quanh bụng, phòng ngừa ca nhi thư nhi bọn họ bị cảm lạnh.”

Truyện được edit tại diễn đàn lê quý đôncom

Lại nói Tử La thấy Xuân Oanh đi ra nói chuyện cùng Vương ma ma, liền ôm ngang Hạ Viên ra trước ngực, đưa bàn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thanh âm có chút ngây ngốc, lẩm bẩm nói: “Ngươi tuấn thực khiến người nhớ thương, chỉ có thể hận...”

Đây là chuyện gì vậy? Mặt Hạ Viên bị người khẽ vỗ lên, chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, nhìn thấy Tử La thật không giống như nói chuyện với mình. Nheo nheo đôi mắt trẻ con nhìn kỹ nàng ta, xiêm y hồng hồng lục lục (xanh xanh đỏ đỏ) thật là tiên diễm (xinh đẹp), đôi mắt ngập nước câu người, vừa mở miệng nói chuyện, vẻ mặt lại hết sức quỷ dị. Ừm, lúc trước hình như nghe Xuân Oanh báo với lão nương (mẹ già) nói cái gì Tử La đến thư phòng chờ sai sử, không lẽ cái người Tử La này cũng có tâm tư với phụ thân tuấn tú của ta sao, vậy giờ bế mình mà ngỡ là phụ thân mà hoa si sao? Lạnh, lạnh quá đi!

“Ừm, ánh mắt này của ngươi cũng rất giống hắn!” Tử La như người đang trong mộng tự nói với mình, lại đột nhiên đưa tay xuống, nhéo vào mông nhỏ Hạ Viên.

Bây giờ có cần mở miệng khóc dẫn người đến cứu mình? Hạ Viên còn chưa suy ngẫm xong, cái mông nhỏ đột nhiên căng thẳng, Tử La đưa tay dường như muốn nhéo.

“Oa oa...”, phụ mẫu mau tới a, có người muốn véo nữ nhi bảo bối của các ngươi nè! Hạ Viên nhanh chóng mở miệng khóc lớn.

Tử La bị tiếng khóc bất chợt của Hạ Viên mà hoảng sợ, chợt thấy trước ngực một mảnh ấm nóng. Sau đó bụng chợt lạnh lẽo, dường như bị ướt một mảng, cúi đầu nhìn, nâng tay đang bế Hạ Viên lên nhìn, đích thực có nước đang chảy ra, nước theo vạt áo thấm đến mép váy, đã hơi thấm đếu giày thêu rồi.


“A!” Hôm nay Tử La mặc bộ xiêm y này là bộ vừa mới làm, tiêu tốn nửa tháng bạc tiêu của nàng, giày thêu cũng phải thức mấy đêm làm ra, không nghĩ giờ này bị nước tiểu của đứa trẻ này làm hỏng, không tự chủ hét lên một tiếng.

“Làm sao vậy?” Nhiều người đều vây quanh lại đây. Quý Thư vừa vặn vào tới, nghe tiếng khóc của Hạ Viên, chạy nhanh như gió lại đây, đoạt lấy Hạ Viên đang trong tay Tử La, nhìn thấy là ướt nước tiểu, dỗ dành nói: “Tiểu Quai Quai (bé ngoan), chúng ta nhanh đi đổi tiểu y nha, sạch sẽ rồi lại ra gặp mọi người. Đừng khóc a!”

Hạ phu nhân nghe thấy tiếng khóc của Hạ Viên cùng tiếng thét chói tai của Tử La, vừa đi tới liền nhíu mày nói với Tử La: “Thư nhi hôm nay vừa đầy tháng, hồn phách còn chưa đầy đủ, ngươi này còn không ngại hét lên một tiếng, nếu như bất trắc gì, ngươi có thể chịu trách nhiệm được sao?” Vừa nói vừa đi qua vỗ ngực Hạ Viên vài cái trấn định, lại dặn dò Quý Thư nói: “Đợi lát nữa trở về ta lấy định kinh tán cho thư nhi ăn vào, chuyện này không đùa được đâu. Rất nhiều trẻ con bị dọa sợ, tối ngủ không được đấy!”

Sớm có bà tử cầm váy nhỏ khô ráo mang qua, lại bưng nước ấm đưa cho Quý Thư. Vì trời nóng, Quý Thư sờ người Hạ Viên, thấy trên trán nàng ẩm ướt, liền bế lên ngồi vào một bên, trước lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn cho nàng, rồi lau cái mông nhỏ, thế này mới giúp Hạ Viên thay váy khô ráo.

Tử La mặc váy bị ẩm ướt đứng một chỗ, ủy khuất cắn môi không dám lên tiếng, lúc này thấy Hạ Niên nghe tiếng cũng đã tới, vụng trộm liếc mắt nhìn, chỉ là không dám lộ liễu, sợ bộ dáng chật vật của mình bị Hạ Niên nhìn thấy, nhìn thấy hắn vốn chẳng nhìn đến, lại cảm thấy chẳng biết tư vị gì. Ngẩn ngơ một hồi, thấy không ai quan tâm đến mình, chỉ đành lặng lẽ không dấu vết trở về phòng thay trang phục trước.

Trái ngược với Tử La đang chật vật, Hạ Viên lại bị một đám nha đầu bà tử tiền hô hậu ủng vây quanh trở về phòng. Trở về trong phòng, Quý Thư hôn Hạ Viên một cái thật kêu, nhỏ giọng cười nói: “Tiểu Viên Cầu thật giỏi nha, hôm nay rõ ràng con và Tiểu Cảm Lãm đầy tháng (trăng tròn), cho rằng Tử La người kia mới giống dáng vẻ “trăng tròn” của nàng, mới tiểu nàng ta, để nàng ta ghi nhớ thật lâu. Ha ha, thật không hổ là nữ nhi của ta, nên ra tay tự sẽ ra tay, nên khóc sẽ khóc, nên đi tiểu ư, vậy thì đi tiểu!”

Thiên kim Hạ phủ@dien dan Le Quy Don

Ha ha ha, lão nương của ta thật thú vị! Hạ Viên chẹp chẹp đầu lưỡi. Quý Thư nghe tiếng Hạ Viên chẹp chẹp đầu lưỡi, lập tức nhớ tới chuyện Hạ phu nhân dặn dò muốn cho ăn định kinh tán, nhưng mà Hạ Viên của chúng ta không có dấu hiệu bị dọa sợ, nhất thời cười nói:

“Tiểu Viên Cầu, chúng ta có nên dùng định kinh tán không? Có vẻ mấy cái gì tán kia luôn có mùi lạ, có thể không dùng tất sẽ không dùng. Nhưng mà thật không dùng, bị phu nhân biết, lại bị nói này nọ, vậy phải làm sao đây?”


Lão nương à lão nương, ta bảo đảm rất là khỏe mạnh, định kinh tán này thì thôi đi! Người không nói, ta không nói, ai biết có dùng hay không đâu? Nếu phu nhân hỏi, cứ nói là đã dùng, chẳng được rồi. Đã thuốc liền có ba phần độc, thật sự chúng ta không cần thiết thì không nên việc gì cũng dùng cái gì tiêu cái gì thực tán kia, rồi lại đến định kinh tán này. Trong lòng Hạ Viên kêu gào, chỉ mong lão nương cùng mình tâm ý tương thông, có thể cùng nghĩ thế đi.

Quả nhiên, Quý Thư lẩm bẩm: “Trẻ con khỏe mạnh cũng không nên việc gì cũng dùng cái này tán cái kia tán, thể cốt có thể so với nông gia mảnh mai, chúng ta không thể tùy tiện dùng mấy thứ tán này. Nếu phu nhân có hỏi, nói đã ăn xong! Đúng, cứ như thế là được!”

Thật tốt, có một lão nương hiện đại, quả nhiên có thể nuôi nấng khoa học, khỏe mạnh lớn lên. Hạ Viên đang âm thầm may mắn cho chính mình, lại nghe Xuân Oanh mới vừa đi vào nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, cô gia không phải giỏi về tính toán cùng xem tướng sao, làm sao lại không nhìn một chút xem mạng ca nhi thư nhi như thế nào? Trong thôn này của chúng ta có rất nhiều người, hài tử mới vừa sinh ra đời đã được phụ mẫu đưa đến cửa miếu tổ mẫu bảo lão thần tiên xem tướng một lúc. Nghe lão thái thái nói, trước đây tiểu thư cũng được lão thần tiên xem qua, nói mệnh rất tốt, có thể làm cho phụ mẫu, mọi người lại càng thêm yêu thương. Vốn tưởng rằng cô gia chính mình biết cái này, sớm đã xem qua, ai ngờ ca nhi thư nhi đều đã đầy tháng, trái lại lại chưa từng nghe được nửa câu gì.”

“Hạ gia có gia quy, không được tùy ý xem mệnh cách của con cháu.” Quý Thư cười nói: “Nếu thật đã bói xem rồi, cũng chỉ có báo bí mật cho mình ta, tự nhiên các ngươi không biết.”

Truyện đăng duy nhất trên diễn ...đàn,,, Lê... quý ... đôn

Nguyên lai Hạ lão thái gia Giam Chính là Khâm Thiên Giám của bản triều, chưởng lịch pháp, xem thiên tượng, chọn ngày tháng tốt lành, tính toán mệnh cách. Vì thân phận đặc thù, ngoại trừ hoàng gia, cũng không bói toán cho ai khác, bao gồm cả đám con cháu bổn gia. Mọi người Hạ gia, nếu người nào có chút hiểu biết bói toán con người, cũng là tự tu học huyền học, Hạ lão thái gia cũng chỉ điểm một chút, nhưng không nói rõ. Hạ Niên mặc dù cũng giỏi về bói toán, nhưng là tuân theo gia quy, không thể bói toán cho con cháu Hạ gia. Đương nhiên, khuê phòng vợ chồng nói chuyện, tỷ như Hạ Niên từng vì Quý Thư bói một chữ, nói này nghi ngờ là long phượng thai, chỉ cần Quý Thư không nói ra, cũng không tính là vi phạm gia quy. Hạ Niên nếu đã bói ra mệnh long phượng thai, cũng chỉ có thể bí mật nói cho một mình Quý Thư, lại không thể nói ra. Bởi vậy trên dưới, mệnh cách long phượng thai như thế nào, tự nhiên mọi người đều không biết.

Hạ Viên trong tiếng nhàn thoại của Quý Thư và Xuân Oanh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngày lại ngày trôi qua, Hạ Viên dần dần có thể quay đầu, xoay người, nhàn rỗi nghe mấy cái nha đầu tám đủ mọi chuyện của Hạ phủ. Hôm nay đang ngẩn người, Xuân Oanh bên cạnh ngại quá yên tĩnh nói: “Tiểu thư, tiểu thư, thư nhi giống như đại nhân (người lớn) đang ngẩn người kìa!”

Không xong rồi, lão nương là nhân vật gì hả, nếu như bị phát hiện khác thường, vậy không ổn rồi! Hạ Viên lập tức bắt chước Tiểu Cảm Lãm bắt đầu thổi nước miếng đầy miệng. Cũng may có sẵn một khuôn mẫu trẻ con, nếu không thật không biết ngày tháng này phải làm như thế nào. Đổ mồ hôi! Hạ Viên thổi nước miếng xong, trở mình nghiêng đầu nhìn Tiểu Cảm Lãm đang mút ngón tay chơi, liền cũng mút ngón tay theo.

Quý Thư nghe tiếng lại đây, nhìn thấy đôi long phượng thai nằm song song nhau, đều cùng mút ngón tay, động tác giống nhau như đúc, không khỏi cười nói: “Tiểu Cảm Lãm cùng Tiểu Viên Cầu không hổ là long phượng thai, ngay cả động tác chơi đùa cũng giống nhau như đúc.”


Tiểu Cảm Lãm nghe thấy thanh âm của Quý Thư, nghĩ là muốn tới ôm hắn, cố gắng rướn đầu lên, đầu chầm chậm cách giường nhỏ, làm mọi người cổ vũ nói: “Ô kìa, ca nhi ngẩng đầu rồi kìa!”

Quý Thư cười ôm lấy Tiểu Cảm Lãm trấn an, lại quay lại nhìn Tiểu Viên Cầu, khó hiểu nói: “Mọi người có cảm thấy Tiểu Viên Cầu so với Tiểu Cảm Lãm yếu hơn nhiều hay không? Cổ của nàng đến bây giờ vẫn chưa nâng lên đấy!”

“Tiểu thư, trẻ con mới hơn hai tháng cổ đều rất yếu, qua một ít thời gian nữa mới có thể ngẩng đầu lên. Ca nhi khỏe mạnh hơn một chút, thế này mới ngẩng đầu được.”

“Không đúng, không đúng, Tiểu Viên Cầu quá yếu rồi!” Quý Thư liền buông Tiểu Cảm Lãm, cúi đầu nói với Hạ Viên: “Tiểu Viên Cầu của chúng ta cũng đã hơn hai tháng rồi, không bằng đi rèn luyện một chút được không?” Nói xong thật cẩn thận lật nàng qua nằm úp sấp trên giường nhỏ, nâng đầu nàng lên, để hai nắm tay nhỏ của nàng ra phía trước đặt trên má, lấy cái lục lạc nhỏ lắc lắc trên đầu nàng dụ dỗ nói: “Tiểu Viên Cầu, ngẩng đầu nhìn xem cái gì đang kêu nè!”

Lão nương, nếu không ngẩng đầu lên, có phải sẽ không cho ăn không? Hạ Viên bất đắc dĩ, chậm rãi ngẩng đầu, giống như một con rùa đen nhỏ vậy.

“Thư nhi ngẩng đầu rồi, thư nhi ngẩng đầu rồi!” Xuân Oanh và Thu Yến đang ở bên cạnh vỗ tay, hét lên: “Thư nhi thật là lợi hại, mới hơn hai tháng thôi đấy, vậy mà đã ngẩng đầu được!”

Hì hì, không cần kích động như vậy chứ, ta đã gặp bé con mới một tháng đã ngẩng đầu rồi đấy. Hạ Viên tiếp tục biểu diển ngẩng đầu. Thấy mọi người lại đồng loạt vỗ tay, lại vùi đầu vào đôi nắm tay nhỏ không chịu ngẩng lên nữa. Lão nương, cái đầu của ta rất là nặng đấy, nâng lên hai cái cũng là rất mệt, đổi sang cho tiểu ca ca rèn luyện đi có được không? Quả nhiên lão nương hiện đại thật là mạnh mẽ, đã biết mới hơn hai tháng, đã bắt đầu rèn luyện rồi. Tương lai sau này, mình phải biểu hiện xuất sắc chút, lão nương chắc sẽ nghĩ đây là kết quả nàng huấn luyện ra. Sau đó lên tiếng nói: “Dạy sớm chút, muốn bú sữa rồi!”

Quý Thư bên cạnh thấy Hạ Viên không chịu ngẩng đầu lên, liền lật ngửa nàng nằm xuống, thấy Tiểu Cảm Lãm còn đnag thổi nước miếng chơi đùa, cười hì hì nói: “Tiểu Cảm Lãm, mặc dù con đã ngẩng đầu rồi, nhưng cũng nên mạnh hơn một chút!”

Lão nương, ngài cứ giày vò đi, ta muốn ngủ một lát! Hạ Viên cảm thấy mệt mỏi, không đến một lát đã ngủ mất.

Khi Hạ Viên tỉnh lại lần nữa thì lại nghe Xuân Oanh đang cười nói: “Tiểu thư, giày này kiểu dáng thật kỳ lạ, thật có thể mang sao?”


“Ha ha, đây là chính là giày giảm béo đã sớm chuẩn bị. Mặt sau cao, mặt trước thấp, mũi giày lại có hạt mát xa, so với những đôi giày xưa nay ngắn hơn một chút. Loại giày này mang vào chân đi qua đi lại trong phòng, không chừng cái bụng nhỏ của ta cũng sớm được hồi phục.” Quý Thư đang cầm trong tay một đôi dép thêu hoa kiểu dáng cổ quái, mang vào trong chân, ở trong phòng ưỡn ngực thóp bụng bước đi thư thái, kiểu đi kia gọi là phong thái yểu điệu.

Quý Thư đi ngang qua bên cạnh giường nhỏ thì Hạ Viên mở mắt nhìn thấy một chút, trong lòng vỗ tay kịch liệt, lão nương thật là đẹp mắt! Lại nghe phía cửa hình như có tiếng động, quay đầu nhìn lại phía cửa, loáng thoáng thấy được bóng dáng phụ thân, đang đứng nhìn xem đến ngẩn người rồi! Ha ha, lão nương đi đứng kiểu này có hiệu quả tương đương với mỹ nữ kiếp trước mang giày cao gót đi catwalk, không làm cho lão cha mê mệt mới lạ. Hưmm, đêm nay nhất định có tuồng hay để xem rồi, ta đây phải nghe ngóng mới được!