Nghê Lạc vốn phải tham gia cuộc họp cải tổ Hoa thị vào thứ bảy nên không thể đến dự tiệc, đặc biệt nói xin lỗi Việt Trạch, còn cất công dặn dò Nghê Gia phải thể hiện thật tốt trước mặt ông nội Việt. Nghê Gia cũng định đợi sau buổi tiệc sẽ nói rõ với cậu quan hệ giữa cô và Việt Trạch.
Nhưng công việc hôm nay rất thuận lợi, kết thúc rất sớm, lúc Nghê Lạc lái xe về nghĩ chắc mọi người đều ở nhà họ Việt dự tiệc cả, bèn đánh xe qua đó.
Cậu vừa xuống xe đã nhìn thấy Việt Trạch. Anh đứng dưới giàn hoa cách đó không xa đang nói chuyện với một cô gái.
Vừa nhìn qua, Nghê Lạc đã bị chói mắt.
Anh Việt Trạch mặt đơ luôn sống trầm lặng lạnh như băng đá lại đang cười? Mà còn cười hết sức dịu dàng, hòa nhã rạng rỡ, ấm hơn ánh mặt trời.
Hơn nữa, anh còn vô cùng tự nhiên ôm eo cô gái kia, thi thoảng còn cúi đầu chạm má cô ta. Hành động thân mật này khác xa cử chỉ nói chuyện với người thường cách xa vài mét, kiên quyết không động chạm da thịt ngày nào.
Đây là sức mạnh của tình yêu?
Trong lòng Nghê Lạc bỗng trào lên cảm giác tự hào sâu sắc, tất cả đều là công lao của thằng em này đó!
Cậu nhìn tiếp sang cô gái kia, tóc để xõa, cổ gáy trắng ngần, eo thon mảnh dẻ, váy trắng dễ thương, chân dài thon thả, chỉ nhìn đã biết là vật quý vừa gợi cảm vừa thanh khiết.
Chỉ có người con gái như thế mới xứng với anh Việt Trạch thần tượng của cậu, tất nhiên Nghê Lạc càng hiếu kì hơn, rốt cuộc cô ấy là kiểu phụ nữ thế nào mà có thể khiến cho người đàn ông đen tối lạnh nhạt là anh Việt Trạch cũng lộ ra mặt ngây ngô như sinh viên lúc yêu thế này?
Tò mò quá.
Nghê Lạc định bụng qua đó giả vờ bất cẩn va phải, kết quả còn chưa đến gần thì hai người họ đã chạm môi rồi.
Nghê Tiểu Lạc là cậu bé ngoan, rất bình tĩnh xoay người đi. Nhưng không kịp nữa, cô gái kia vừa ngả đầu lên vai Việt Trạch đã để Nghê Lạc thấy nửa bên mặt rồi.
Nếu còn không nhận ra, cậu sẽ không cùng họ với cô nữa.
Cái người đang ôm cổ Việt Trạch, đang ngọt ngào thắm thiết hôn anh không phải Nghê Tiểu Gia Gia nhà cậu thì ai!!!
Nghê Lạc: “…”.
Hình như vừa rồi cậu thầm hình dung cô là vật quý…
Cậu đột nhiên nhớ lại mình từng dạy Việt Trạch ba mươi sáu chiêu cầm cưa, ba mươi cách tỏ tình, mười tám mánh tiếp xúc! Hóa ra anh ấy áp dụng cả lên người Nghê Gia!
Hồn Nghê Lạc bay theo gió.
Nếu anh Việt Trạch thật sự dùng mấy chiêu này, Nghê Gia Gia liệu có hóa thành chú thỏ trắng yếu ớt ngây thơ bị lừa cho mơ màng, ngoáy đuôi chạy tít vào trong hang sói luôn không?
Nghê Lạc đang cực kì hối hận, cuối cùng cậu cũng hiểu tâm trạng tiếc không thể làm thịt cậu của Liễu Phi Dương. dfienddn lieqiudoon Báo ứng khi chơi trò trăng gió ngày xưa đến rồi, Nghê Gia Gia nhà cậu cũng bị người ta bắt được rồi.
Cậu chỉ muốn làm thịt luôn con sói đuôi to Việt Trạch kia ngay lập tức.
Nhớ lại lần trước ở bệnh viện, cậu hỏi Việt Trạch đến bước nào rồi, hỏi có phải cô gái đó chủ động áp sát không, Nghê Lạc lại tiếc không thể vặt lưỡi mình xuống xoắn làm bánh quẩy.
Đồ nham hiểm chết tiệt Việt Trạch, dám hỏi xin cậu sổ tay cưa gái, sau đó xoay lưng thần không biết quỷ không hay xuống tay với thỏ trắng ngây thơ Nghê Gia Gia nhà cậu!
Sao có thể như thế?!!!
Việt Trạch rõ ràng là thần tượng mà ---
Nghê Lạc cau mày, đứng giữa thảm cỏ xanh, giữ im lặng, mãi đến khi Việt Trạch đã đi rồi, Nghê Gia một mình đi về hướng này.
Cô thỏ con rất vui mừng, rõ ngốc, Nghê Lạc chỉ muốn đánh một cái cho cô tỉnh lại, những lời chị dạy em trước đây đâu rồi? Đúng là bị sắc đẹp mê hoặc rồi.
Hai má con thỏ đỏ ửng, môi tủm tỉm, hoạt bát nhún nhảy lướt qua, không thấy Nghê Lạc đứng bên cạnh.
Nghê Lạc nổi cáu, đi nhanh một bước, túm cổ cô giật lại.
Nghê Gia sợ hết hồn, quay đầu lại chỉ thấy vẻ bực bội của Nghê Lạc, nhất thời không kịp phản ứng: “Sao em lại ở đây?”.
Nghê Lạc có phần tức tối: “Sợ em đến đây nhìn thấy cảnh chị ôm hôn anh Việt Trạch chứ gì?”.
Nghê Gia: ʘ_ʘ
Bị em trai chứng kiến cảnh mình hôn người khác, thật tình…
“Chị định về nhà sẽ nói cho em nghe.” Nghê Gia chẳng hề để bụng, đi tiếp.
Không ngờ Nghê Lạc lại xách cô về lần nữa. “Không được ở bên Việt Trạch”.
Nghê Gia sửng sốt, chỉ thấy Nghê Lạc cau mày rất chặt, nghiêm túc và đau buồn: “Nghê Gia, đừng ở bên Việt Trạch!”.
Nghê Gia thấy tim đau nhói: “Không phải em thấy anh ấy rất tốt sao?”.
“Em nghe chị nói chuyện với bà nội rồi, vì Hoa thị nên chị mới định cưới Việt Trạch chứ gì? Không cần tình yêu, hi sinh hạnh phúc của mình? Nghê Gia, chị đừng thế được không? Em không cần chị làm việc này cho em.” Nghê Lạc nắm chặt tay cô, gần như nghẹn ngào thề, “Chị không thấy giờ em rất biết điều rất nghe lời, rất cố gắng rất có chí tiến thủ à? Em biết sai rồi, em sẽ sửa. Em đang học rất nhiều thứ, sau này bà nội nhất định sẽ yên tâm giao Hoa thị cho em. Em nhất định có thể quản lý thật tốt, thật sự không cần chị làm vậy”.
Nghê Gia hoàn toàn ngẩn ra, không ngờ Nghê Lạc lại bất chợt nói ra những câu uất ức như thế, lòng cô mềm ra, vừa muốn giải thích lại nghe tiếng Việt Trạch gọi cô đằng sau: “Gia Gia…”.
Lòng Nghê Gia căng lên. Nghê Lạc cũng nhìn Việt Trạch sau lưng cô, ánh mắt thoắt trở nên âm u.
Nghê Gia có dự cảm không lành, vừa định cản thì Nghê Lạc đã kéo cô ra, đấm vào mặt Việt Trạch: “Khốn nạn!”.
Việt Trạch không đề phòng cậu, ăn một đấm.
Nghê Gia cứng lưỡi trố mắt, nhào lên che trước mặt Việt Trạch, kinh ngạc: “Nghê Lạc, em điên à?”. Cô lại quay đầu nhìn Việt Trạch: “Nó kích động quá, anh đừng đánh lại!”.
“Em rất tỉnh táo!”Nghê Lạc kéo Nghê Gia về phía mình, “Nghê Gia, em đã nói rồi, em sẽ quản lý tốt Hoa thị, không cần hi sinh chị đi làm mấy việc móc nối thông gia kiểu này”, dứt lời liền lôi cô đi cùng.
Không ngờ Việt Trạch lại tiến lên một bước, dùng sức nắm tay kia của Nghê Gia, thần sắc khó lường: “Cậu định đưa bạn gái anh đi đâu?”.
Nghê Gia điên rồi, lần đầu tiên trong đời có đàn ông đánh nhau vì cô, lại là em trai và bạn trai?
Nghê Gia chỉ muốn ngất luôn đi, cuống quýt hét ầm lên “Nghê Lạc em nhầm rồi. Em chỉ nghe được nửa câu chuyện của chị với bà nội thôi, chị thật lòng thích anh ấy”.
Nghê Lạc sững sờ, đến Việt Trạch cũng thoáng ngây ra.
Xung quanh im phăng phắc, chỉ có tiếng gió thổi qua giàn hoa và tiếng cây lá rung rinh.
Nghê Lạc nhìn vẻ nghiêm túc hiện giờ của cô, lại nhìn Việt Trạch, cằm anh hơi đỏ lên nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, cậu không khỏi thầm run sợ.
Xem ra Việt Trạch vẫn là thần tượng, mà cậu vừa ra đòn đấm thần tượng…
“Nhưng hai người giấu em cũng là sai rồi”, Nghê Lạc kiếm cớ dỗi dằn, vò vò tóc, không chờ thêm nữa, “cho dù thế nào, chúc mừng hai người, em đi thăm ông Việt”. Dứt lời, cậu bỏ chạy nhanh như chớp.
Nghê Gia thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện không khí phía sau có chút kì lạ, lòng cả kinh, ngoái lại thì đã thấy ánh mặt Việt Trạch lạnh băng, cất giọng lạnh nhạt: “Thông gia?”
Nghê Gia tức thì thấy người bị gai đâm âm ỉ. Cô cắn chặt răng, nói thật: “Ban đầu em nghĩ sẽ không yêu đương gì, chỉ cần kết thông gia với một nhà tốt tốt là được”.
Cô hờn dỗi phồng má, dù gì sự thật đúng là như thế, nếu anh để ý thì cũng chẳng có cách nào khác.
Việt Trạch bình tĩnh nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, anh khẽ khàng nâng đầu cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Thế bây giờ thì sao?”.
Nghê Gia nghệt mặt, cuối cùng lẩm bẩm: “Em vừa nói rồi còn gì”.
Anh liếc mắt xuống nhìn vẻ không hề lúng túng còn rất đúng tình hợp lý của cô, bất đắc dĩ bật cười, đưa tay kéo cô vào lòng.
Đám cưới?
Không phải anh không biết suy nghĩ ban đầu của cô.
Anh biết cô giống anh, không đặt quá nhiều tình cảm, nhưng lại phân tích rất nhiều bằng lí trí. Nếu tổng hợp các nhân tố và điều kiện mọi mặt, cảm thấy người này là thích hợp nhất, vậy thì qua lại thôi.
Đôi bên đều như thế, rất công bằng. Anh cũng không bất ngờ, cũng không mất mát. Trái lại còn khá vui vì cô nhất thời nóng lòng nên buột miệng nói ra câu kia với Nghê Lạc.
Bắt đầu thế nào thì đã sao?
Giữa anh và cô, không biết từ lúc nào tình cảm đã chiếm thế thượng phong, tốt hơn nhiều so với mong muốn kính nhau như khách lúc ban đầu.
Viêt Trạch nhớ ra việc chính, không cười nữa, “Vừa rồi tình cờ nghe thấy ông nội anh nói chuyện với bà nội em, anh cảm thấy vẫn nên đến nói cho em nghe trước thì hơn”.
Nghê Gia thầm suy nghĩ, cũng đoán được tám chín phần, tức thì mặt nóng lên cúi gằm xuống.
“Ừm”, anh sờ sờ mũi, lúng túng nói, “về việc đính hôn”.
Thấy mặt cô càng đỏ hơn, không nói không rằng, anh thoáng bất an, liền cầm chặt tay cô: “Nếu em cảm thấy nhanh quá, anh đi…”.
“Không cần.” Cô ngước mắt lên, trong đôi mắt trong đượm vẻ xấu hổ, “Ừm, cứ vậy đi”.
Mới chỉ đính hôn thôi chứ chưa kết hôn. Mà như trước đó đã nói, cả hai đã cân nhắc suy xét điều kiện các mặt, qua lại với mục đích kết thông gia, giờ lại đan xen thêm tình cảm đó chẳng phải là may mắn ư?
Hơn nữa, tin tức này được tiết lộ, giá cổ phiếu của nhà họ Nghê có khi sẽ tăng vọt. Nghê Gia dựa vào lòng Việt Trạch yên bình hạnh phúc nghĩ.
Sau sự việc Nghê Lạc đánh Việt Trạch, Nghê Gia hết sức buồn rầu, bình thường thì chỉ có đàn ông lo cách chung sống giữa vợ với mẹ và em gái, đằng này cô lại phát sầu vì chồng chưa cưới và em trai.
Quả là chuyện lạ trên đời.
Thằng nhóc thối Nghê Lạc luôn làm cô ngột ngạt, lúc cô và Việt Trạch chưa có gì, cậu làm “fan” (*)của Việt Trạch, giờ có cái gì rồi lại hóa thành “anti fan(**)”.
(*)Người hâm mộ.
(**) Người chống đối, ghét bỏ.
Nhưng cuối tuần, Nghê Gia ở trong phòng viết kịch bản, lúc nửa chừng ra ngoài uống nước, ngó vào thư phòng Nghê Lạc một cái lại bất ngờ thấy Việt Trạch. Cả hai ngồi cạnh bàn học, viết viết vẽ vẽ, đang thảo luận gì đó.
Nghê Gia cầm cốc nước, rón rén đi đến, nghe một lúc mới phát hiện ra hai anh em đang nghiên cứu báo cáo tài vụ thường niên của Y tế Tống thị và KARNER nhà họ Ninh.
“KARNER nhà họ Ninh gần đây đang phát triển mẫu xe xanh bảo vệ môi trường, vừa lúc gặp phải chính phủ thắt chặt chính sách cho vay vốn, dòng tiền lưu thông khá khó khăn. Tống thị cũng vậy, thuốc mới nghiên cứu gặp nhiều vấn đề về an toàn, lần lữa mãi không thể đưa ra thị trường, giá cổ phiếu rớt xuống vài điểm rồi.” Đây là giọng chân thành và quả quyết của Nghê Lạc, làm Nghê Gia cảm thấy em trai mình đã hoàn toàn thay đổi, từ bao giờ cậu lại có thể phân tích vấn đề có trật tự, có trọng điểm như thế?
“Hai nhà đó chọn thời điểm này để hợp tác mở công ty mới, rất có thể là muốn thôn tính nhà máy trang thiết bị y tế của nhà họ Liễ
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Một là chuyển trọng tâm, vì nhà họ Ninh cũng có dự tính chuyển sang ngành trang thiết bị, hai là tung cổ phiếu mới ra thị trường để hùn thêm vốn kinh doanh, có lẽ còn có thể kéo hai mã cổ phiếu kia lên theo.” Đây là giọng của Việt Trạch, bình tĩnh mà thấp thoáng thoải mái, tùy ý mà uy tín khác thường.
Nghê Lạc tỉnh táo phân tích: “Theo hướng đi hiện tại, nguồn lực của nhà họ Tống và Liễu cuối cùng sẽ tập trung cả vào tay nhà họ Ninh, công ty này thực chất là bước mấu chốt để nhà họ Ninh tiện thâu tóm hai nhà Liễu, Tống. Nếu thành công, không chỉ trợ giúp rất lớn cho lĩnh vực trang thiết bị năng lượng trọng điểm trực thuộc nhà họ Ninh, mà còn làm thực lực tổng thể của nhà họ Ninh nhảy vọt thêm vài bậc”.
Ngón tay Việt Trạch nhịp nhịp lên mặt bàn một hồi, đủng đỉnh nói: “Nên nếu chúng ta muốn đối đầu với hai nhà Tống - Ninh, giờ phải bắt đầu thôi. Vì lúc thành lập công ty Ninh Tống là thời kì bọn chúng mất ổn định nhất, cũng là thời cơ tốt nhất của chúng ta!”.
Nói xong, anh bất ngờ quay đầu lại, vừa khéo thấy Nghê Gia đứng trước cửa, khuôn mặt nghiêm túc tức thì điểm vài phần ý cười: “Nghỉ giữa hiệp à?”.
Cô biết lúc cô viết kịch bản, anh từng đến xem nhưng không quấy rầy.
“Phải.” Cô cười thoải mái đi đến, màn cô vừa nhìn thấy ở cửa là thời khắc hạnh phúc nhất đời cô! Nghê Gia không nhịn được véo véo má Nghê Lạc, đây là em trai cô sao?
Nghê Lạc bất mãn lườm cô: “Chị làm gì đấy?”
Nghê Gia cười hì hì: “Em khẳng định chúng ta sẽ đối đầu với nhà họ Tống và nhà họ Ninh?”.
“Đương nhiên”, Nghê Lạc ra vẻ sao-chị-chẳng-hiểu-gì-hết-thế nhìn cô, “tất cả mọi thứ của nhà họ Tống vốn thuộc về nhà ta. Bọn chúng hại bác, đuổi chị Nghiên Nhi đi, lại còn chứa chấp Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi, tất nhiên chúng ta phải đoạt lại. Còn nhà họ Ninh, chúng hại chị hết lần này đến lần khác, dù sao cũng không đội trời chung, chi bằng nắm chắc thời cơ ra đòn, bằng không chờ chúng lớn mạnh rồi, muốn nhổ tận gốc sẽ khó khăn”.
Nghê Gia nhìn vẻ mặt kiên định và trầm tĩnh của Nghê Lạc, trong lòng thổn thức và phức tạp không thốt nên lời. A, thằng em bỏ đi của cô thật sự đã trưởng thành rồi ư?
Nghê Lạc thao thao bất tuyệt nói xong, thấy Nghê Gia tỏ vẻ kích động nhà-tôi-có-em-giai-vừa-trưởng-thành, không khỏi nhíu mày, búng trán cô, gào lên: “Nghê Gia, chị làm cái bản mặt như quỷ này cho ai xem?”.
Nghê Gia che cái trán bị đau, trưởng thành cái gì chứ!
Nghê Lạc thấy cô tức tối nghiến răng, không nhịn được bật cười: “Chị có muốn biết em và anh Việt Trạch định dùng cách gì để đối phó với chúng không?”.
Nghê Gia rất phối hợp, lập tức chớp chớp mắt, gật đầu như gà mổ thóc: “Muốn!”.
Nghê Lạc nhìn vẻ mặt sùng bái của cô, đắc ý ngoắc ngoắc ngón tay: “Chị lại đây!”.
Nghê Gia lập tức ngoan ngoãn sán lại.
Nghê Lạc: “Gọi anh đi!”.
Nửa giây sau, một tiếng hét “A!” đầy thảm thiết truyền ra từ phòng Nghê Lạc.
Trương Lan lên lầu, thấy Nghê Gia đang xoay xoay mắt cá chân, bình tĩnh đi ra.
“Mẹ, con đang đùa với Nghê Lạc, nó không sao cả”. Nghê Gia xấu hổ cười.
“Mặc kệ nó”, Trương Lan không hề để tâm phẩy tay, bỏ mặc con trai, kéo Nghê Gia ra khỏi phòng, nghiêm túc nói: “Gia Gia, con xem Lạc Lạc lẫn A Trạch đang bận rộn chuẩn bị kế hoạch đối phó với nhà họ Tống, phải chăng chúng ta cũng không nên tụt lại?”.
“Tụt lại?” Nghê Gia hiếm khi thấy thị sục sôi ý chí chiến đấu nghiêm túc hiến kế như thế, thấy không quen lắm.
Trương Lan nghiêm trang: “Hai chúng ta thuộc tiểu đội phụ nữ, cũng phải cống hiến mới được”.
Nghê Gia không khỏi vạch đen đầy đầu, con đã tốt nghiệp nhà trẻ rồi, giờ lại đi theo con đường mẹ - con thân thiết thế này thật là kì lạ.
Nghê Gia không biết phải nói gì: “Ờm, mẹ nói đi”.
Trương Lan rất nghiêm túc, rút một quyển sổ ra: “Gia Gia, dạo này mẹ nhớ lại một lượt những chuyện mấy năm nay của Mạc Mặc, phát hiện mấy điểm khả nghi”.
Nghê Gia méo mặt, không khí trong nhà hôm nay sao thế này? Bầu không khí toàn dân vận động ngược đãi đối thủ này thật quái dị!
Trương Lan nói tiếp: “Lúc còn ở Bắc Kinh, Mạc Mặc rất nghèo. Nhưng mẹ nhớ có lần cô ta đeo một chiếc vòng ngọc rất quý. Cô ta nói là hàng giả, song mẹ biết đó là ngọc thật. Hơn nữa cô ta lại là có tính khoác lác, giả cũng nói thành thật. Nên lúc ấy mẹ nghi ngờ cô ta có người bao, sau đó lại quên khuấy mất”.
“Giờ nhớ lại, vào giai đoạn đó mà có thể tặng cô ta một món quà như thế, người tặng không chỉ có tiền mà còn phải có thế. Giờ không biết cô ta có còn liên lạc với người đó không.”
Cô rất không muốn làm thị thất vọng, nhưng Nghê Gia cho là, việc này còn chưa được xác thực, lại không có chứng cớ, mà nếu người đó và Mạc Mặc đến giờ còn liên lạc thì đôi bên đều là người có uy tín danh dự, cho dù có chạm mặt cũng sẽ vờ không quen biết, sẽ không để lộ bí mật.
Trương Lan nghe xong, không bị đả kích chút nào, trái lại còn hùng dũng hơn: “Thế nên chúng ta mới phải dốc sức tìm cách xử lý chứ”.
Nghê Gia: “…”.
Nghê Lạc hăng tiết vịt đã đành, sao ngay cả mẹ cũng…
Vậy thì cả nhà ta cùng xung phong vậy!
Nghê Gia ngẫm nghĩ, đảo đảo mắt, nói: “Mẹ, trong nhà chắc phải có ảnh chụp chung khi ra ngoài du lịch của mọi người chứ nhỉ”.
Trương Lan lục tìm cho Nghê Gia xem, không ngoài dự đoán, quả nhiên có vài gương mặt khá quen. Nghê Gia hỏi từng người một, bất ngờ lớn nhất là Ninh Trung Kỳ - bố của Ninh Cẩm Niên.
Nhưng giờ muốn lật lại những việc của nhiều năm trước cũng khá khó khăn. Nghê Gia suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách…
Công ty trang thiết bị y tế Clover do ba nhà Tống, Ninh, Liễu hùn vốn mở ra tổ chức nghi lễ cắt băng khánh thành. Trương Lan là cổ đông nhỏ của Y tế Tống thị nên đương nhiên sẽ tham gia, thị còn đưa cả Nghê Gia theo.
Trước lúc vào, Trương Lan còn cường điệu động viên “mã đáo thành công”. Nghê Gia thật sự dở khóc dở cười với kiểu tỏ ra thân thiết của thị, gượng gạo đập tay với thị, kết quả lại bị thị nắm chặt tay, nghiêm túc như tuyên thệ trước lúc xuất quân: “Gia Gia, mẹ con đồng tâm, chém vàng chặt sắt”.
Tuy Nghê Gia câm nín vì tác phong kì quái của thị, nhưng không hiểu sao trong lòng lại rất vui. Cô ương bướng một lúc rồi cũng khoác tay mẹ, “Trẻ con quá… Vâng, mẹ con đồng tâm, chém vàng chặt sắt!”.
Vừa vào đại sảnh cô đã nhìn thấy Tống Minh và Mạc Mặc, lướt mắt nhìn tiếp lại thấy Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên đứng hai bên Tưởng Na như đôi kim đồng ngọc nữ.
Nếu thấy người quen, đương nhiên phải chào hỏi.
Tưởng Na vốn tưởng Trương Lan sẽ không đến, nhưng giờ nhìn lại, Trương Lan vẫn là quả hồng mềm thích đàn đúm góp vui, có lẽ có thể lôi kéo được, bà ta lập tức tiến lên thân thiết chào hỏi: “Lan, chị có thể đến đây đúng là vinh hạnh cho tôi”.
Trương Lan cong cong khóe môi, không vội chuyện trò.
Ánh mắt Tưởng Na dừng lại nơi Nghê Gia, tuy chợt lóe lên hận thù, nhưng vẫn cười ung dung: “Lan, chị có phúc thật đấy. Con gái xinh xắn thế này, đến cả cậu Việt Trạch tính tình lạnh nhạt như thế mà cũng coi con bé như bảo bối. Việt Trạch thích con bé thế, sau này không cần lo lắng nữa rồi”.
Nghe có vẻ câu nào cũng đúng, nhưng cân nhắc lại thì câu nào cũng có ẩn ý.
Nghê Gia vừa toan vặc lại, nào ngờ Trương Lan đã mở miệng trước: “Chàng trai ưu tú như Việt Trạch thích Gia Gia nhà tôi, đây là cái phúc của Gia Gia, còn Gia Gia nhà tôi cũng thích Việt Trạch, âu cũng là vận may của cậu ấy. Nên cụ Việt mới nói, đây mới thực là xứng lứa vừa đôi”.
Tưởng Na ngoài miệng cười tươi như hoa, trong lòng lại uất nghẹn.
Hôm sinh nhật cụ, bà ta thấy rất rõ ràng, từ già đến trẻ nhà họ Việt đều cưng chiều Nghê Gia như hoàng phi.
Mạc Doãn Nhi đứng bên cạnh, nụ cười cứng đờ, vừa thấy Nghê Gia đã khó chịu trong người rồi. Ả và Mạc Mặc đã bị các gia tộc khác cạch mặt, nhà họ Việt chắc chắn không mời ả.
Không thể tới những nơi giao lưu của tầng lớp thượng lưu, mất đi bao cơ hội kết bạn thì thôi, song đi đến đâu cũng nghe người ta kháo nhau việc Việt Trạch và Nghê Gia công khai qua lại, ngay cả cửa ải của cụ Việt cũng dễ dàng qua luôn.
Ai chẳng thèm muốn đố kị, nói gì đến Mạc Doãn Nhi.
Lúc rời khỏi Macau, biết tin Việt Trạch cứu Nghê Gia, ả oán trách muốn chết. Song sau khi trở về, thấy hai người họ không có động tĩnh gì, ả cho rằng Nghê Gia bị đùa bỡn, còn rất đắc ý.
Nhưng ả không thể ngờ rằng họ lại đột ngột công khai như vậy.
Sao Việt Trạch lại thích Nghê Gia?
Dựa vào đâu mà Nghê Gia có thể tìm được một người đàn ông xuất sắc hàng đầu một lòng một dạ với cô như thế, còn có thể yêu đương một cách quang minh chính đại trong ánh nhìn chúc phúc ngưỡng mộ của mọi người?
Trong lòng ả thật ra không bằng lòng với Ninh Cẩm Niên. Y đắc tội bao người, làm bao nhiêu chuyện, còn muốn lôi cả nhà họ Tống vào.
Lòng dạ Mạc Doãn Nhi bứt rứt ngột ngạt, đến giọng cười cũng hơi run: “Nghê Gia, chúc cô may mắn. Tốt tính tốt nết một chút, đừng gây chuyện rồi chia tay nhé”.
“Tôi đâu có rảnh rỗi mà gây chuyện chia tay chứ”, Nghê Gia biếng nhác gãi gãi cằm, “Tôi đang bận rộn chuẩn bị cho lễ đính hôn trong tháng tới đây”.
Đính hôn? Mạc Doãn Nhi vừa kinh ngạc vừa ghen tị vừa tức giận, mặt hết đỏ lại trắng.
Nghê Gia chẳng buồn để tâm nhún nhún vai, “À đúng rồi, chắc cô không nhận được thiệp mời đâu. Ngại quá, tôi quên mất việc cô và mẹ cô bị giới thượng lưu cấm cửa, không nên nhắc đến chuyện này làm cô đau lòng”.
Hai má Mạc Doãn Nhi rúm lại vì lời nói của Nghê Gia. Vả lại Trương Lan vừa vào cửa trông thấy ả đã nhíu mày rất rõ, biểu cảm không chỉ là xem thường, thậm chí còn là căm ghét một cách sâu sắc. Ánh mắt đó lập tức dập tắt suy nghĩ muốn tươi cười chào đón của ả.
Giờ Nghê Gia tỉnh bơ làm nhục ả như thế, Trương Lan lại còn nhếch môi. Mạc Doãn Nhi hận tới nghiến răng nghiến lợi. Ả chỉ thấy cáu kỉnh mệt mỏi chưa từng thấy, nhưng vẫn cố giữ nguyên nụ cười.
Tưởng Na lạnh lùng thấy hết, cười tủm tỉm: “Đính hôn? Tôi cũng mới nghe nói. Hai cháu mới ở bên nhau được bao lâu đâu, sao đã vội vàng thế, không phải là…”.
Bà ta có ý xấu chuyển hướng sang bụng Nghê Gia, ra vẻ kiêng dè săn sóc: “Nghê Gia, cháu còn nhỏ, vẫn nên nghĩ cho sức khỏe của mình thì hơn”.
Nhưng Nghê Gia lập tức cười nhạt: “Tôi mới chỉ đính hôn, kết hôn phải đợi một hai năm nữa”, một câu đã dễ dàng đập tan lời vu cáo “bác sĩ bảo cưới”.
Ngay sau đó, cô nghiêng đầu tò mò: “Dạo này sao tôi không thấy Ninh Cẩm Nguyệt đâu, nghe nói cô ta sang Mỹ du học phải không? Đi bao lâu vậy, mười tháng?”.
Du học là điều ai cũng ngầm hiểu, tương đương với sinh con. Tưởng Na tức đến mức suýt nghiến nát răng, bà ta đưa con gái ra nước ngoài là để cắt đứt nỗi nhớ nhung của nó, cô con gái rượu lại bị người khác hiểu nhầm thành đi “du học” làm bà ta lòng đau như cắt.
Nghê Gia ung dung nhìn bà ta. Mùi vị bị đeo tiếng xấu này khó chịu lắm phải không?