Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 36: Hồng Mao Đan

Độc bôi trên chuôi Huyết Hà thần kiếm là kịch độc của Hạ Cửu Lưu, có tên là “Hồng Mao Đan” .

Đó thực ra không phải là một loại chất lỏng, cũng không phải bột, mà là một loại vi khuẩn. Loại vi khuẩn này còn nhỏ còn mảnh hơn tơ hào. Nhưng nếu có mắt thần nhìn kỹ, phóng to quan sát, sẽ thấy bọn chúng là những vi khuẩn nhỏ mọc đầy lông đỏ, thân thể giống như một viên thuốc đỏ. Bản thân bọn chúng không hề cắn người, ăn người, cũng không chích người, hút máu, nhưng trong bụng bọn chúng đều là chất độc, một khi gặp phải áp lực sẽ biến thành bột mịn, thân thể lập tức vỡ tan, sấy thành một viên tròn, chất lỏng thấm vào da thịt, lập tức xâm nhập phế phủ. Nếu trong cơ thể vốn ẩn giấu độc tính sẽ bị kích phát dữ dội hơn, trở thành độc càng thêm độc, còn đáng sợ hơn so với ruột gan trực tiếp trúng độc.

Thân thể Phương cự hiệp đã bắt đầu chìm xuống, rơi xuống.

Tuy thân thể y trúng phải mấy loại độc, lần lượt bị mấy đại cao thủ đột kích đánh lén, thương tâm đau lòng, nhưng chiến chí của y vẫn bền bỉ, lâm nguy không loạn.

Tay của y kéo một một cái, theo tiếng “xoẹt”, một luồng ánh sáng bạc đâm thẳng về phía Mễ Thương Khung.

Mễ Thương Khung đánh ra một côn, nhưng côn chưa đến thì ánh sáng bạc đã bay tới cổ họng. Hắn cũng giống như thủ thế đã lâu, ứng biến cực nhanh, bụng lật một cái, đầu côn thu về hất lên, sau một tiếng “đinh” đã ngăn cản vệt sáng trắng kia.

Vệt sáng trắng bị đánh bay.

Đó là một mũi tên màu bạc.

Tên bay nhanh.

Mũi tên nhỏ này bắn vào cây côn đồng đầu nhọn, thân nhỏ, cán lớn của Mễ Hữu Kiều, làm xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng đầu ngón út.

Trong mắt Phương Ứng Khán hiện lên màu vàng xanh, chu miệng rít lên, không biết hắn dùng công lực kỳ dị nào, chỉ đưa tay vẫy một cái, sau một tiếng “vèo” đã hút lấy mũi tên bạc kia, một tay bắt được.


Nhất thời trên mặt hắn đầy máu, hai mắt màu vàng, dáng vẻ giống như muốn phát điên.

Ngay lúc này, thân thể Phương cự hiệp rõ ràng đã rơi xuống dưới đột nhiên khựng lại, giật lại, đứng yên giữa không trung.

Phương Ứng Khán cũng gân cổ đều lộ, gân trán đều hiện, bật hơi trầm giọng, một tay nắm lấy thân roi, dùng sức kéo mạnh.

Nguyên lai thân thể cự hiệp tuy đã rơi xuống sườn núi, nhưng một tay y cầm roi, ngọn Vi Đà tiên của y vẫn trói chặt cổ Phương Ứng Khán, khi thân thể y rơi xuống khiến cho roi bị kéo căng đến cực hạn, tự nhiên cũng dừng lại. Trừ khi thân roi chợt đứt, nếu không cự hiệp rơi sườn núi, khó tránh khỏi cũng kéo theo Phương Ứng Khán rơi xuống.

Tại khoảnh khắc này, Phương Ứng Khán đã không có lựa chọn, hắn đành phải dùng sức kéo một cái.

Sau một tiếng “vù”, cự hiệp bị kéo lên khỏi sườn núi.

Thân thể cự hiệp vừa bay qua sườn núi, tay bỗng giơ lên, phát ra một mũi tên.

Ánh sáng bạc chợt lóe lên.

Phương Ứng Khán cũng nghiến răng nghiến lợi, vung tay lên, đánh ra mũi tên bạc trên tay.

Lần này là hai cha con bọn họ chính thức đối đầu, tỷ thí, cũng là trực tiếp giao thủ, so chiêu.

Hai người đều dùng tên.

“Kim Tất thần tiễn”, nguyên danh “Đại Ma tiễn”, là bảo vật trấn sơn của Kim Tự Chiêu Bài, vốn có hai mũi một lớn một nhỏ, một dài một ngắn.

Hiện giờ hai cha con này mỗi người cầm một mũi tên, đang quyết phân thắng bại, cũng quyết trận sinh tử.

Quá trình giao đấu rất nhanh, nhưng biến hóa tổng thể được chia làm mấy điểm.

Thân hình cự hiệp vốn đã rơi xuống vách núi, nhưng roi của y vẫn không rời tay, ngọn roi vẫn trói vào cổ Phương tiểu hầu gia.

Khi Phương cự hiệp rơi xuống một khoảng, roi trên cổ Phương Ứng Khán và trên tay Phương cự hiệp đột nhiên bị kéo căng, nếu cự hiệp rơi xuống vách núi, e rằng Phương Ứng Khán cũng phải chết theo.

Phương Ứng Khán vận kình vào cổ, đó là “Nhẫn Nhục thần công”.

Nếu không phải là kỳ công chịu khổ chịu đau này, có lẽ chiếc cổ như bạch ngọc của Phương Ứng Khán đã gãy rồi, đứt rồi.

Hắn vận kình lực đặc biệt của “Sơn Tự kinh”, dùng sức kéo một cái, một mặt dùng khí lực kỳ quái bảo vệ kinh mạch nơi cổ, đồng thời dùng sức kéo cự hiệp lên núi rồi tính sau.

Cự hiệp còn chưa lên đến đỉnh núi, tay trái đã đẩy một cái, trước tiên đưa cô gái muốn giết y lên trên một cách ổn định.

Y không muốn giết nàng.

Cô gái kia tuy không phải là Vãn Y, nhưng y cũng nhận ra.

Y quên không được mùi của nàng.

Đó là hương ngầm của xử nữ, cũng là của mỹ nữ.

Đó là Lôi Mị, “Vô Kiếm Thần Kiếm Thủ” Lôi Mị.

Hương trên người Lôi Mị là một loại hương lưu động, điều này khác với Vãn Y, hương của ái thê là hương tĩnh.

Y trước tiên đưa Lôi Mị lên đỉnh núi, nhưng có một đại cao thủ đã nhiều lần thất bại vẫn muốn thử, đang chờ Phương cự hiệp xuất hiện để hạ độc thủ.

Người này chính là Đường tam thiếu gia.

Đường Phi Ngư thủ thế chờ đợi.

Hắn biết Phương cự hiệp chắc chắn không dễ dàng chết đi như vậy.

Hắn đoán cự hiệp nhất định sẽ đi lên, một khi cự hiệp bay lên, hắn sẽ lập tức hạ thủ.

Do đó khi sườn dốc xuất hiện một bóng người, hắn lập tức ra tay.

Lúc hắn xuất thủ, trên người đang cắm mười bảy, mười tám mảnh thịt vụn, xương vỡ.

Đó đương nhiên không phải là thịt tủy cơ xương của hắn, mà là da thịt máu xương của Hắc Quang Thượng Nhân.

Một côn kia của Mễ Thương Khung đánh Chiêm Biệt Dã đến tan nát, còn biến thân thể của hắn thành trăm ngàn ám khí thịt người, bắn về phía Phương cự hiệp. Nhưng bị “Đại Mạc thần công” từ miệng cự hiệp phun ra công kích, đổi thành bắn về phía Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường. Hai người chật vật ngăn cản, đã bị đánh lui, nhưng vẫn có một bộ phận bắn về phía Đường tam thiếu gia và Nhậm Lao, Nhậm Oán.

Nhậm Lao dùng “Hổ trảo” ngăn cản.

Sau một tiếng “bộp”, một tay hắn đón lấy một mảnh da thịt, chợt kêu lên quái dị, lui lại ba bước, đồng thời lộn người một cái, suýt chút nữa đã rơi xuống sườn dốc, lúc này mới ổn định được thân thể, nhưng cũng rất loạng choạng. Hắn lật bàn tay xem, chỉ thấy máu đầy tay, chẳng những thịt vụn nắm trong lòng bàn tay máu tươi đầm đìa, ngay cả lưng bàn tay cũng đang rỉ máu. Nguyên lai đã bị mảnh thịt kia đâm xuyên bàn tay, còn đánh gãy hai ngón tay.

Nhậm Oán tinh mắt phát hiện không ổn, lập tức dùng công phu tiểu xảo nhảy vọt lên, lần lượt tránh khỏi xương thịt bắn đến, còn hừ lạnh nói:

- Như vậy cũng có thể tiếp được sao!

Hắn lần lượt tránh khỏi xương vụn thi thể, nhưng đang lúc nói chuyện không quan sát kỹ, một mảnh xương chi cả da lẫn thịt quẹt qua sát người. Nhậm Oán vội vàng giơ tay lên, uốn cong ngửa người tránh khỏi, nhưng xương chi vẫn xuyên qua tay áo trái của hắn, tạo thành một lỗ thủng.

Một mảnh thịt lại có kình đạo như vậy.

Nhậm Oán biến sắc.

Lại thấy Nhậm Lao cũng biến sắc, biến thành màu đen.

Nguyên lai kình lực “Triều Thiên Nhất Côn” của Mễ công công khiến cho hài cốt xương thịt của Hắc Quang Thượng Nhân hoàn toàn biến thành ám khí lợi hại, nhưng thứ đáng sợ hơn là “Hắc Quang đại pháp” của Chiêm Biệt Dã, cho dù đã chết thì pháp lực dường như vẫn còn, thấm nhuần trong cơ thể, thần công cái thế của hắn vẫn không tan rã, biến thành thân thể toàn độc, bị kình lực đánh văng tung tóe. Nhậm Lao dính phải, chẳng những bị thương mà còn trúng độc, độc lực vào máu, nhất thời mặt biến thành đen, không thể hóa giải, đau đớn vô cùng.