Hắc Quang Thượng Nhân quyết định không lùi.
Hắn xoay người ứng chiến.
Hắn làm như vậy không phải vì dũng cảm, mà là vì hắn giỏi nắm bắt thời cơ.
Bởi vì hắn biết nếu thu chiêu bay ngược, chưa chắc có thể tránh được mũi kiếm Kim Hồng, lỡ may tiểu hầu gia xuất thủ, hắn nhất định sẽ chết không toàn thây.
Huống hồ Mễ Thương Khung đã ra tay.
Chỉ cần người này chịu ra tay, cho dù Phương cự hiệp có năng lực lên trời xuống đất, chắc chắn cũng không thể đánh bại người này trong vài hiệp. Hơn nữa Phương cự hiệp đã mất hết thiên thời địa lợi nhân hòa, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết.
Hắn quyết định liều một phen.
Hơn nữa tại khoảnh khắc xoay người, hắn đã phát hiện ra sơ hở của Kim Hồng kiếm.
Không, bản thân Kim Hồng kiếm không có sơ hở, nhưng chủ nhân của kiếm lại có.
Một thức “Thiên Kinh Thạch Phá” của Kim Hồng này, kiếm thế sắc bén vô cùng, phá trừ phá vỡ, không tận không hư, đột ngột hiện lên trong màn đen, bức thẳng đến gần. Kiếm thế tuy sắc, kiếm khí càng mạnh, nhưng một kiếm này lại không có hậu kình. Chẳng những hậu kình không đủ trầm mạnh, còn có phần nhấp nhô bất định.
Chiêm Biệt Dã quyết định thừa sơ hở phản công, phản kích.
Đối phương cho rằng hắn muốn xoay người chạy trốn, lắc mình tránh đi, hắn lại lợi dụng tình thế vừa tiến vừa lùi, vừa quay người vừa biến chiêu, mạo hiểm vượt hiểm, nguy cơ cũng là thời cơ này để phản công.
Phối hợp với Mễ Thương Khung, “Hắc Thủ” tru diệt cao thủ đệ nhất thiên hạ kia.
Lỡ may thất thủ, hắn vẫn chừa lại đường lui.
Chỉ cần Kim Hồng kiếm vừa biến chiêu, chỉ cần phát hiện không thể chống được, hắn sẽ lập tức dùng “Hắc Quang đại pháp” bảo vệ toàn thân, dùng “Hắc quang bảo khí” ngăn chặn kẻ địch. Nếu thật sự không bảo vệ được, không chống đỡ được, hắn sẽ nhảy xuống sườn dốc, bám vào mỏm đa nhô ra, tránh khỏi nguy hiểm rồi tính sau.
Phương cự hiệp sợ độ cao, chắc hẳn sẽ không truy sát mình đến bên vách núi.
Trên đời luôn có người đập ổ rắn, nhưng phương thức mỗi người một khác. Có người dùng sào trúc dài khuấy mấy cái, dẫn rắn rời hang, thấy rắn liền đánh. Có người lại nhìn xem trong hang là rắn lớn hay rắn nhỏ, thấy lớn thì bỏ chạy, thấy nhỏ thì khi dễ. Có người chỉ dám ở phía xa hò hét cổ vũ, hoặc dùng gậy dài khuấy vài cái rồi đi, hoặc trước tiên để người khác đánh chết rắn, còn hắn trở lại khiêng xác rắn giành công… nếu thật sự phải đánh rắn, hắn còn không có lá gan đó.
Hắc Quang Thượng Nhân thuộc về loại thứ hai.
Hắn muốn đánh rắn nhưng lại sợ rắn, cho nên chỉ muốn thừa nước đục thả câu, kiếm chút tiện nghi để lập công.
Bắt giặc phải bắt vua trước, bắn người phải bắn ngựa trước.
Chỉ cần nắm được bảy tấc của rắn, bắn thủng cánh của chim ưng, loại bỏ khả năng vùng vẫy của chúng, còn lại dễ dàng đối phó.
Do đó, Chiêm Biệt Dã dùng “Hắc Thủ thần công” lắc mình tránh đi, nghiêng người né qua, nhảy vọt lên không, xoay người tiếp cận, tránh khỏi mũi kiếm, trước tiên dùng Cầm Nã thủ pháp bí truyền khống chế chủ nhân sau kiếm.
Khoảnh khắc đối phó với địch, phán đoán vô cùng quan trọng.
Liệu địch cơ tiên, chính là phán đoán trước khi kẻ địch phản ứng, hành động sớm hơn đối phương một bước.
Hắc Quang Thượng Nhân luôn cẩn thận dè chừng.
Hắn chưa tấn công đã tìm đường lui. Hắn không cầu có công, chỉ cầu không sai lầm.
Hắn luôn nhận định rồi mới làm việc, lúc đối địch cũng như vậy, cho nên hắn rất ít khi thua.
Kẻ địch của hắn cũng rất ít khi bại.
Kết cục của những kẻ đối địch với hắn, thông thường không phải là bại, mà là chết.
Hắn hạ thủ không hề dung tình. Nếu đã là địch, thù đã kết sâu, hận đã gieo sâu, cần gì phải lưu lại người sống, sao phải lưu tình.
Huống hồ “Hắc Thủ thần công” của hắn rất độc. Hắn luôn là “bàn tay đen” sau màn của đám người Thái Kinh.
Trên thực tế, hắc thủ cũng thật sự là “độc thủ”.
Hiện giờ hắn đang hạ “độc thủ”, hạ sát thủ với với Phương cự hiệp.
Nhưng hắn sai rồi.
Hắn né khỏi mũi nhọn, tránh kiếm xông lên, hai tay một vặn một chụp, chỉ cần bị mười ngón tay của hắn chạm vào, người cầm kiếm ngón tay không gãy thì bàn tay cũng đứt, bàn tay không bị thương thì cánh tay cũng trật khớp.
Nhưng không tác dụng.
Bởi vì không có người, tay cũng không ở đó.
Sau kiếm không có người, kiếm lại không có người cầm nắm.
Không có người cầm kiếm, kiếm làm thế nào xuất chiêu?
Đáp án là… đúng vậy, kiếm tự động xuất chiêu.
Sau kiếm quả thật không có người, Kim Hồng kiếm tự động nghênh địch.
Chủ nhân của kiếm là Phương cự hiệp, lại đang ngăn cản Đường tam thiếu gia đánh lén Phương Ứng Khán.
Y rất thương yêu con, nóng lòng bảo vệ con.
Huống hồ lúc này khắp trời ráng bay, đầy trời đỏ thẫm, theo dáng điệu của thê tử đã mất, từ đối diện Chiết Hồng Phong bồng bềnh bay qua Tống Tử nhai.
Là thần hay là quỷ? Là yêu hay là người? Là chết hay còn sống?
“Hắc Thủ” của Hắc Quang Thượng Nhân ra tay uổng phí.
Sau kiếm không có người, hắn lao vào khoảng không.
Khí đen tràn ngập, không khí khủng bố.
Chiêm Biệt Dã xuất thủ một kích, nhưng đã tính sai.
Trong lòng hắn kinh nghi.
Kinh nghi chưa hết, tiến lùi chưa biết, trước mặt bỗng nghe tiếng xé gió, ngẩng đầu nhìn lên, côn đã đánh xuống.
Một côn “Tứ Đại Giai Hung” này phát ra tiếng rít quái dị như giết rồng trảm yêu, đánh thẳng xuống đầu.
Một côn này khiến cho người ta không thể đề phòng, không chỗ để trốn, không thể tránh né, không biết làm gì.
Nó vốn cũng đánh vào Phương cự hiệp giống như Hắc Quang quốc sư, không ngờ phía sau sương đen lại trống không, Kim Hồng tự động rời vỏ nghênh địch, cho nên một côn cực kỳ hung ác này cũng đánh vào khoảng không.
Một khoảng không lớn.
Phương cự hiệp không có ở đó.
Người ở đó lại là Chiêm Biệt Dã.
Hắc Quang Thượng Nhân cũng cho rằng Phương cự hiệp đương nhiên ở đó, cho nên phi thân lên trước, thi triển “Hắc Thủ Cầm Nã pháp” muốn tấn công chế ngự kẻ địch.
Một côn kia của Mễ Thương Khung lại biến thành đánh vào hắn.
Một côn này vô cùng phóng túng, nhưng lực lượng bộc phát ra lại là trống không.
Bởi vì “trống không”, cho nên không chỗ nào không tồn tại, hơn nữa còn nhắm vào tính mạng, bức ra tính cách, thuận theo bản tính, sống chết trước mắt.
Một côn này vốn đánh vào Phương cự hiệp, hiện giờ lại đập vào Chiêm Biệt Dã.
Lúc Chiêm Biệt Dã phát hiện ra thì đã không kịp tránh.
Hắn chỉ có cách chống đỡ.
Hắn hét lớn một tiếng, hai tay mở ra rồi khép lại, dùng tay không kẹp lấy một côn này.
Côn bị hai tay hắn kẹp trúng.
Nhưng lực đạo là thứ hắn không nắm được, càng đáng sợ hơn là hậu kình của nó.
Dư kình chẳng những chưa tan, thậm chí càng mạnh, càng dữ dội hơn một côn ban đầu, cầm trong tay giống như một con thú sống mãnh liệt vùng vẫy, khiến Hắc Quang Thượng Nhân dùng đến “Hắc Quang đại pháp” tầng thứ mười hai cũng không thể khống chế được nó.
Khi hắn đang dùng toàn lực kiềm chế cây côn như rồng giận dữ kia, một tiếng “vù” bỗng vang lên, Kim Hồng đã bức gần đến mi. Hắc Quang Thượng Nhân lập tức muốn vứt côn mà chạy, ném côn mà tránh.
Nhưng không tác dụng.
Côn không phải của hắn.
Côn ở trong tay Mễ Thương Khung, cho dù Chiêm Biệt Dã vứt côn, cũng không chạy khỏi sát pháp của một côn kia.
Trong một thoáng này, Hắc Quang Thượng Nhân cái khó ló cái khôn, vội nhấc côn đang kẹp trong tay lên, ngăn cản Kim Hồng kiếm đánh tới.
Hắn muốn mượn uy thế của “Triều Thiên Nhất Côn” để khắc chế sự bạo ngược của Kim Hồng kiếm.
Hắn cũng muốn mượn sự sắc bén của Kim Hồng kiếm để cắt đứt thế công của “Triều Thiên Nhất Côn”.
Hắn muốn sư tử vồ hổ, đồng thời cũng muốn hổ cắn sư tử, còn hắn là thợ săn, muốn sư tử và hổ đánh nhau, bản thân chỉ ngồi thu lợi ích.
Do đó hắn mượn thế vặn người một cái, quay nửa vòng, đảo chân hai lần, khiến cây côn giãy dụa trong tay đập vào thanh kiếm sáng đỏ trước mắt.
Kết quả, thân hình của hắn đang vọt lên đột nhiên dừng lại, sau đó tứ chi co giật, giống như một con gà rừng bị cắt đứt cổ họng, lại giống như một con bìm bịp bị lột da.
Bởi vì hắn đột nhiên trúng phải ám khí.
Băng.
Thứ phá hủy đấu chí của hắn là băng.
Thứ cướp đoạt sinh mạng của hắn là băng.
Thứ khiến cho phản kích của hắn bị cắt đứt, trở thành vùng vẫy uổng công, cũng là băng.