Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 96-5

An Lạc viện chính là chỗ ở Thẩm Nhứ Tuyết, nàng muốn lập tức đến đó họp, thương thảo kế sách, để cho một người lạ vào ở Minh Nguyệt Uyển, nàng không cam lòng, đừng nói nàng không cam lòng, ngay cả một đống nữ nhân trong hậu viện đều không cam lòng nếu như bị Thẩm Nhứ Tuyết ngồi, các nàng cũng còn có thể chấp nhận được, tốt xấu gì gia đình nhà mẹ nàng ấy là đệ nhất thế gia của Thanh La quốc, Thẩm Nhứ Tuyết cũng là hậu nhân của danh môn, ngồi vào vị trí kia là hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng nay đột nhiên nhô ra một nữ nhân, không rõ lai lịch, nếu ngồi trên vị trí thái tử phi, mỗi người các nàng ở đây, không phải là thiên kim của Lễ bộ Thị lang, thì cũng chính là thiên kim của ngự sử đại phu, mỗi người đều là con của chính thất, vậy mà còn phải ở trong hậu viện, cam tâm làm một gã tỳ thiếp, mà nữ nhân kia, ngay cả lai lịch cũng không có, đã có thể ở Minh Nguyệt uyển, dựa vào cái gì a?

Bên ngoài Thái tử phủ Hoằng Văn đã khôi phục lại phản ứng bình thường, hắn diện mạo tuấn tú, giở tay nhấc chân liền mang theo vẻ nhã nhặn của văn nhân, là quản gia thái tử phủ, lúc này hắn đã dẫn một đám hạ nhân đứng lên, đi tới bên người Mộc Thanh Dao cung kính mở miệng: “Mời Mộc cô nương theo tiểu nhân qua đây.”

“Ừ, làm phiền.” Thanh Dao thần thái nhàn nhạt mở miệng, động tác không tự ti cũng không kiêu ngạo làm cho Hoằng Văn lại liếc mắt nhìn thêm một lần nữa, rồi vội vàng cúi đầu dẫn đường ở phía trước.

Thanh Dao xoay người lại nhìn Trưởng Tôn Trúc liếc mắt một cái, nam nhân này ánh sáng tỏa ra như vạn năm huyền băng gặp lửa, nhiệt tình hòa tan ra kéo dài không ngừng, khóe môi câu ra bộ dạng tươi cười ôn nhuận như ngọc.

“Trưởng Tôn thái tử, cáo từ.”

“Ừ, Thanh Dao đi thôi, một lát ta trở lại thăm ngươi.” Trưởng Tôn Trúc phất phất tay, Mộc Thanh Dao quay đầu lại, dẫn ba thủ hạ đuổi kịp quản gia hướng về Minh Nguyệt uyển mà đi, Mai Tâm trong tay đang ôm tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu, tên này vừa tới nơi xa lạ, liền xèo xèo kêu không ngừng, tựa hồ rất cao hứng.

Mâu quang ôn nhuận như nước của Trưởng Tôn Trúc cứ nhìn chăm chú vào bóng người đã đi xa kia, cho đến khi nàng biến mất không thấy, mới xoay người lại dùng ánh mắt dọa người quét nhìn đám người thái tử phủ, lạnh lùng mở miệng: “Đều đi xuống đi.”

“Dạ, thái tử điện hạ.”

Mọi người đều lui xuống, chỉ có Nghênh Phong cùng Nghênh Tình hai người vẫn đi theo phía sau hắn, chỉ thấy hai tròng mắt hắn như ngọn đuốc, đột nhiên truyền đến thân mình, trên gương mặt tuấn mỹ như bức tranh, lúc này bao phủ một tầng thị máu sát khí, âm trầm tàn bạo, đôi mắt âm u như lửa ma, từng trận gió lạnh thổi về phía Nghênh Tình.

Nghênh Tình chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở cũng không dám thở mạnh, càng không dám động, hoảng sợ mở miệng.

“Gia?”

“Lá gan của ngươi tựa hồ rất lớn, dọc theo đường đi, ngươi nghĩ cái gì, chẳng lẽ bản thái tử không biết, đừng tưởng rằng bò lên giường của bản thái tử, thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm.”

Thanh âm ma quái lạnh giá của hắn dừng lại, thì tim của Nghênh Tình đã run lên, nguyên lai tất cả mọi chuyện đều không lừa được ánh mắt gia, lập tức không nói nhiều thêm nửa lời, liên tục dập đầu: “Gia tha mạng, gia tha mạng.”

“Tự mình đi lĩnh hai mươi quân côn, nếu như có lần tiếp theo nữa” Trưởng Tôn Trúc lời nói vẫn chưa nói hết, nhưng thanh âm lạnh như băng chẳng khác nào tiếng của ma quỷ, làm người ta sởn tóc gáy, quanh thân run lên, Nghênh Tình đâu còn dám nói thêm một chữ nào, lập tức lĩnh mệnh đi xuống chịu phạt.

Mà bên kia Nghênh Phong, tuy rằng không bĩ ai phạt, nhưng giống như đang đứng trên miếng băng mỏng, nơm nớp lo sợ, động cũng không dám động một chút.

Trưởng Tôn Trúc thu lại một ít sát khí giết chóc, chậm rãi mở miệng: “Ngươi đi đến hậu viện, bảo cho những nữ nhân kia biết kiềm chế một tí, bằng không đừng trách bản thái tử thủ đoạn độc ác, sau này dẫn vài người, đến Minh Nguyệt Uyển đi chiếu cố tốt nàng, nếu như nàng có một chút xíu chuyện ngoài ý muốn, ngươi cũng đừng tới gặp ta.”

“Dạ, gia.” Nghênh Phong khẽ run run lên tiếng trả lời, không dám nói thêm lời nào.

Nàng đã sớm biết, ở trong cảm nhận của gia, nữ nhân kia quý giá không gì sánh được, những nữ nhân này càng không thể so được, chỉ mong các phu nhân trắc phi trong hậu viện hiểu biết điều này, đừng xông loạn gây ra họa mà chọc giận gia, lửa giận của gia cũng không phải là người bình thường có thể chịu nỗi.

Minh Nguyệt uyển, quả nhiên là một nơi tốt, bên trong nhà chính thì rường cột chạm trổ, trước cửa còn có một hoa viên lớn, trong hoa viên hoa cỏ rực rỡ như ngọc, tuy rằng cái lạnh của mùa đông đã trôi qua, mùa xuân cũng đã tới, thế nhưng ở đây hình như đã sớm đầy vườn sắc xuân, cả tòa Minh Nguyệt Uyển, tựa như một tòa viện đầy màu sắc giữa trời và đất, nơi nơi đều là mùi thơm.

“Tiểu thư, không nghĩ tới đế đô của Thanh La quốc, lại phồn hoa như vậy, tựa hồ không kém bao nhiêu so với Huyền Nguyệt chúng ta.”

Mai Tâm cảm thán, vừa nói chuyện vừa ở một bên buông Mao Tuyết Cầu ra, quay đầu đánh giá tòa nhà lớn này, rốt cuộc vẫn là thái tử phủ, so với hoàng cung chẳng kém bao nhiêu, chỉ một chỗ cho khách ở, đã xa hoa như thế, nhưng các nàng nào biết đâu rằng, ở đây là một tòa tòa nhà xa hoa nhất trong cả tòa thái tử phủ, Đông cung thái tử Trưởng Tôn Trúc không phải cái loại người thích hào nhoáng bên ngoài, thân là thái tử, hắn đương nhiên phải làm gương tốt, sao có thể sống quá mức xa xỉ đâu, nhưng nơi này là chổ ở của thái tử phi tương lai, đương nhiên phải trang hoàng  so với nơi khác càng cao nhã tinh xảo hơn.

Trong chính sảnh ở trước cửa đã đứng thẳng mấy người tiểu nha hoàn, vô cùng cung kính, tựa hồ ngay cả ngắm nhìn bộ dạng của bọn nàng họ cũng không dám, Mộc Thanh Dao ngồi uống trà, đôi mắt xinh đẹp nhìn quét nhìn mọi thứ, sau đó âm thầm suy đoán, đến tột cùng là quy củ của thái tử phủ nghiêm cẩn, hay là bởi vì còn nguyên nhân nào khác nữa?

Đang nghĩ đến nhập thần, thì ngoài cửa vang lên giọng nói của mấy tiểu nha đầu: “Nô tỳ tham kiến Nghênh Phong tỷ tỷ.”

“Đứng lên đi, ” một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, sau đó vài người từ ngoài cửa đi vào, dẫn đầu chính là Nghênh Phong, đi theo phía sau là ba tiểu nha hoàn mài thanh mắt đẹp, bốn người đồng thời khom xuống thân thể, cung kính mở miệng: “Nô tỳ tham kiến Mộc cô nương.”

“Đứng lên đi.” Thanh Dao khoát tay áo, thả chung trà bạch ngọc trên tay xuống, ánh mắt lạnh lẽo bao phủ Nghênh Phong, nhưng khóe môi vẫn là nụ cười thản nhiên: “Ngươi như thế nào lại không hầu hạ gia nhà các ngươi a?”

“Bẩm Mộc cô nương, gia lệnh cho chúng ta qua đây, sau này phải hầu hạ Mộc cô nương, sợ Mộc cô nương ngại nha hoàn Minh Nguyệt uyển làm việc không vừa lòng, cho nên liền dặn nô tỳ đến cửa, sau này Mộc cô nương có chuyện gì, chỉ để ý phân phó cho nô tỳ làm là được.”

Nghênh Phong cung kính nói xong, sau đó lui qua một bên, mấy nàng nha đầu bên cạnh nàng liền đứng dậy, thông minh tự giới thiệu mình “Nô tỳ Xảo Tâm “

“Nô tỳ Thính An “

“Nô tỳ Bình Hủy “

Mộc Thanh Dao đợi được ba nha hoàn tự giới thiệu xong, sắc mặt có chút không tốt, lạnh lùng, trong đôi mắt bao phủ sương mù lạnh lẻo, dịu dàng mở miệng: “Gia các ngươi có ý tứ gì, đem tất cả ngươi các đều phái ra, bản thân ta cũng có nha hoàn bên người, cái gì gọi là làm việc không vừa lòng, đây không phải là nhục mạ ta sao? Ta tự mình đã có một nha hoàn, các ngươi đều trở về đi.”

Ai ngờ tiếng nói của Mộc Thanh Dao vừa dứt, thì sắc mặt của Nghênh Phong cùng ba nha đầu đại biến, ùm một tiếng quỳ xuống đất, liên tục cầu khẩn.

“Mộc cô nương, xin ngươi hãy làm ơn cho chúng nô tỳ ở lại đi, nếu như nô tỳ trở về, gia sẽ trách phạt chúng ta.”

Tiếng năn nỉ của các nàng vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao liền nhớ đến chuyện lần trước Nghênh Phong muốn tự sát, không nghĩ tới Đông cung thái tử Trưởng Tôn Trúc lại đối với hạ nhân nghiêm cẩn như vậy, nhìn mấy tiểu nha đầu này, vừa nghe nói để cho các nàng trở về, sắc mặt liền thay đổi, có thể thấy được thủ đoạn của tên kia nhất định rất độc ác, nhìn những nha đầu này, đều kinh hoảng đến độ nào là biết.

Nhưng Mộc Thanh Dao cũng không muốn đem những người này ở lại,  nhất là Nghênh Phong, mấy ngày nay ở chung với nhau, nàng biết, nàng ấy không chỉ nội liễm trầm ổn, hơn nữa võ công cũng không kém, chắc là thủ hạ thị vệ của thiếp thân Trưởng Tôn Trúc. Nàng ấy nếu đến bên người các nàng, thì rõ ràng là giám thị các nàng, sau này nếu như các nàng muốn chạy trốn, chỉ sợ không dễ.

Nghênh Phong sợ Mộc Thanh Dao không để các nàng ở lại, vội vàng mở miệng.